Thiên Cường sau khi bố trí trận pháp khuếch tán khí tức thì ẩn núp bên dưới và chờ đợi. Thời gian trôi nhanh qua một ngày. Hắn không dám sao nhãng luôn ở trạng thái sẵn sàng.
Tinh mơ sáng hôm sau xuất hiện một đầu sinh linh mang trên người tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Nó chính xác là Lạc văn sinh thú với hình dáng là một chú ngựa nhỏ. Nó khá e dè tiến tới trận pháp mà Thiên Cường bố trí.
Thiên Cường thấy mục tiêu xuất hiện ngay lập tức phi thân ra khỏi mặt đất :
“Hù. Hết hồn chưa?“
Lạc văn sinh thú giật mình bay lên bầu trời. Nó nhận ra chỉ có mỗi Thiên Cường dưới đất nên chững lại tỏ vẻ tức giận.
Thiên Cường sau đó thu mẩu đá chứa tia sáng tạo đạo vận lại. Bởi nếu hấp dẫn thêm vài con Lạc văn sinh thú tới nữa thì khỏi nghĩ tới chuyện rèn luyện gì. Mục đích của hắn chính là luyện tập chiến đấu với Lạc văn sinh thú để cường đại bản thân.
Lạc Văn sinh thú kinh ngạc khi không còn cảm nhận được thứ hấp dẫn mình nữa. Nó đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về Thiên Cường.
Thiên Cường đem sức mạnh tam cấp nghịch thiên chiến lực ra. Chiến ý mãnh liệt từ hắn toả ra :
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi”
Lạc Văn sinh thú sinh linh có linh tính nhất định. Nó vừa ngạc nhiên vừa hứng thú khi có người yếu hơn nó mà vẫn muốn khiêu chiến với mình. Thêm nữa nó càng hiếu kỳ về thứ đã hấp dẫn mình.
Lạc văn sinh thú gật đầu như đáp lời. Trong cùng cảnh giới Lạc văn sinh thú không phải sợ đơn độc bất cứ ai cả. Vậy nên dù Thiên Cường là ai đi chăng nữa nó cũng sẵn sàng nghênh chiến.
Lạc văn sinh thú là sinh linh không có linh hồn nên miễn nhiễm với công kích tinh thần. Hoàn toàn phải dùng tới cường lực mới có thể hạ gục nó được.
Thiên Cường bèn ngưng ra tiểu Phá thể khiến cho sức mạnh tăng lên một cấp. Hắn sẽ không dùng tới Đại phá thể bởi rất có thể gây thương lớn cho Lạc Văn sinh thú khiến nó bỏ đi. Như vậy thì hắn sẽ không được luyện tập.
Lạc Văn sinh thú thức tỉnh lạc văn của mình đồng thời xuất động bảo thuật đem sức mạnh tới tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Dấu ấn bảo thuật hình móng ngựa hiện lên trên trán của nó.
Vút
Thiên Cường bay lại vung Sát phủ chém ra thức tiểu Phá thể lên đầu Lạc văn sinh thú.
Lengkengg
Tiểu Phá thể năng lực còn rất hạn chế. Thế nên Sát Phủ chém vào Lạc văn sinh thú chỉ tạo ra tàn hoa lửa mà Lạc Văn sinh thú chẳng chút suy suyễn gì.
Lạc văn sinh thú xoay người tung cước như trời giáng vào ngực Thiên Cường. Tốc độ và độ linh hoạt của nó cao đến đáng sợ. Thiên Cường không kịp vung Sát Phủ để đón đỡ.
Bốpp…
Phịchhh…
Thiên Cường rơi rụng xuống mặt đất như con diều mất gió. Hắn rơi xuống gãy đổ cả cây rừng phía dưới và tạo nên một hố nhỏ. Sức mạnh tứ cấp nghịch thiên chiến lực và vào ngực khiến hắn thổ ra cả mảng máu huyết. Từ ngực truyền đến cơn đau nhức nhói, xương sườn như thể sắp gãy ra tới nơi. Chiến lực giữa bọn họ không cần phải bàn cãi.
Thiên Cường lau vệt máu trên miệng rồi nhìn lên Lạc Văn sinh thú trên không mà chiến ý dâng tràn. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác đánh nhau với kẻ địch mạnh thế này. Con đường cường đạo luôn phải cảnh giác cũng như không thể chém giết thoả thích thế này khiến hắn sắp quên mất cảm giác chiến đấu hết mình.
Lạc Văn sinh thú không phải sinh linh chủ động tấn công cũng như dồn người rèn luyện vào cõi tử. Thấy Thiên Cường bị đánh thương nó cũng không xông tới đánh tiếp. Đây chính là điều Thiên Cường cần để rèn luyện bản thân. Bởi hắn vẫn chưa nắm giữ trọn vẹn tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Chứ mà đánh với con người thì đứng đó bọn họ tha cho. Người ta lại bằm cho hẹo luôn.
Thiên Cường lại giẫm mạnh dưới đất phóng về Lạc văn sinh thú. Đồng thời lần nữa ngưng ra thức tiểu Phá thể.
Kengggg
Lần nữa âm tiếng kim loại va chạm toé lửa vang lên do Thiên Cường chém lên đầu của Lạc Văn sinh thú. Vì đã có kinh nghiệm nên hắn ngay sau đó vung Sát phủ đón đỡ thế công của Lạc văn sinh thú.
Bongggg
Quả nhiên Lạc văn sinh thú dùng tới chiêu thức cũ đánh lên Thiên Cường. Thế là Thiên Cường vừa vặn đỡ được.
Dù là đỡ được nhưng Thiên Cường vẫn bị Lạc văn sinh thú đánh bay. Bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói. Hộ khẩu như muốn nứt ra. May mà Lạc văn sinh thú vì thấy Thiên Cường không quá lợi hại nên đã giảm sức mạnh ra đòn với Thiên Cường.
Kengggg
Thiên Cường vẫn lì lợm lần nữa ngưng tiểu Phá thể và xông lên. Kết quả là vẫn cứ bị đánh bay lãnh thương tích thêm thê thảm. Cứ thế cứ thế hắn xông lên rồi lại bị đánh bay nếm khoảng hơn vài chục đòn nữa.
Cơ thể Thiên Cường sau khi đón nhận mấy chục đòn từ Lạc văn sinh thú đã bết bát máu me lẫn lộn. Thương thế trên người đã gần đạt tới cực hạn cơ thể chịu đựng được. Khí tức sinh mệnh yếu đến cực độ.
Thiên Cường biết đây chính là thời điểm kết thúc cuộc chiến. Hắn tập tễnh phi hành rời khỏi chiến trường và quay về chỗ Diệu Anh. Hắn cố gắng lê lết thân tàn của mình vào trong động.
Diệu Anh ở trong động không thể tu luyện, cũng không thể khôi phục tu vi. Diệu Anh chỉ biết nhàm chán chờ đợi Thiên Cường trở về. Mỗi một ngày Diệu Anh đều thầm chửi rủa :
“Ma vương chết tiệt. Ngươi giam lỏng ta thế này đã đi đâu rồi”
“Ta muốn rời nơi này trở về …”
Hôm nay như thường lệ Diệu Anh đang lẩm nhẩm chửi thầm Thiên Cường thì giật mình bởi giọng từ Thiên Cường :
“Tiểu nương tử. Nàng đang nhắc tới bổn tướng công phải không. Ta về rồi đây”
Diệu Anh xoay người lại nhìn. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Thiên Cường đang cố gắng lê lết thân đầy thương tích vào. Nàng dễ dàng cảm thấy khí tức Thiên Cường mong manh như chiếc lá sắp rơi rụng tới nơi.
Diệu Anh thắc mắc hỏi :
“Ngươi vốn tính cẩn thận. Sao bị nông nỗi này?”
Thiên Cường cố rặn nụ cười miễn cưỡng :
“Tướng công của ngươi vì ngươi mà cố gắng tìm bắt một đầu Lạc văn sinh thú. Chỉ tiếc là bản thân ta thực lực có hạn. Thế nên mới bị thương tích thế này đây”
“Chuyện này là thật ư?”
Thiên Cường cố gắng ưỡn ngực lên nhưng không nổi. Hắn lại phun ra một ngụm máu.
Thiên Cường gắng lấy lại chút hơi rồi nói :
“Đương nhiên là thật rồi. Ngươi không thấy cảm động sao?”
“Xì. Ta không tin”
“Không lẽ đợi Lạc văn sinh thú đánh chết ta rồi ngươi mới tin sao?”
“Ta còn đang mong nó đánh ngươi chết đây”
“Haha. Nàng còn nhớ tên ta chứ ?”
“Thì sao?”
“Ta là Thiên Cường. Cường trong kiên cường bất khuất. Ta sao có thể dễ dàng chết được. Nếu ta đánh không lại thì ta bỏ chạy. Phu quân nàng còn chưa lấy được nàng thì đâu dễ bỏ mạng tới thế”
“Ngươi đừng có nhắc tới chuyện kia được nữa không”
“Haha. Tất nhiên là không. Vì nương tử mà ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa. Dẫu có nguy hiểm tính mạng ta cũng không từ”
“Ngươi câm đi”
“Hahaaaa… Ặc”
Thiên Cường cười hơi quá khiến vết thương dãn ra, trực tiếp khiến hắn thêm đau đớn. Diệu Anh thấy thế vui vẻ :
“Hừ. Đau chết ngươi cũng đáng”
Thiên Cường thở dài :
“Ta mà chết thì không ai lấy nàng đâu”
“Ta không cần”
Diệu Anh không thèm nghe Thiên Cường nữa. Nàng sợ nghe tiếp sẽ không khống chế cảm xúc của mình mà ra tay đánh Thiên Cường. Diệu Anh bèn bỏ đi vào động nhỏ bên trong và ở đó bịt hết tai lại.
Thiên Cường cười thầm trong lòng. Hắn bây giờ cần phải chữa thương gấp. Thế nên hắn ngồi xuống nhập tiến hành ngưng ra Kết Linh chiến giáp để chữa thương.
Thiên Cường rơi vào trạng thái nhập định. Lúc này Diệu Anh cũng rón rén bước ra ngoài. Hai bàn tay nàng đang tích súc sức mạnh cơ thể. Dù gì nàng rèn luyện cơ thể rất nhiều nên dù không có tu vi thì lực vật lý cũng cực kỳ lớn.
Diệu Anh bước tới gần Thiên Cường. Cánh tay nâng lên trên đỉnh đầu Thiên Cường. Chỉ cần hạ cánh tay xuống thì hoặc có thể lấy tính mạng Thiên Cường, hoặc khiến Thiên Cường nặng thêm.
Diệu Anh cắn răng định đánh xuống. Thế nhưng nhìn những vết thương trên người Thiên Cường kia rốt cục nàng xuống tay không được. Bởi nàng do dự về những chuyện mà Thiên Cường từng nói với nàng.
Diệu Anh rốt cục không xuống tay được. Nàng ngồi bệt xuống đất. Trong lòng thầm mắng mình xuẩn ngốc.
Sau cùng thì Diệu Anh an ủi chính mình :
“Ma Vương này đã đề phòng ta nên mới dám về đây . Chỉ e ta khó mà thương tổn hắn. Tới lúc hắn phát điên chỉ e…”
Diệu Anh không dám tưởng tượng cảnh về sau. Nàng thở dài rồi bỏ vào bên trong.
Thiên Cường tất nhiên vẫn âm thầm để ý nhất cử nhất động của Diệu Anh. Hắn tất nhiên tự có biện pháp nên mới tự tin dưỡng thương nơi này.
Thiên Cường cười thầm :
“Tiểu nương tử. Xem ra tiểu nương tử vẫn không nỡ đánh ta a”
Thiên Cường hiện tại không có dư sức nhiều để trêu chọc Diệu Anh nữa. Hắn hiện đã có thể hoàn toàn yên tâm nhập định chữa thương cơ thể.
Diệu Anh vào bên trong động quật lại cảm giác chán nản. Nàng bèn ra xem Thiên Cường ra sao.
Diệu Anh nhận thấy Thiên Cường đang ngưng ra Kết Linh chiến giáp để chữa thương. Bởi vì trước đó muốn đối phó với Thiên Cường nên nàng đã tìm hiểu khá kỹ về Kết Linh Giới sư. Tất nhiên nàng vẫn không thể hiểu hết hoàn toàn năng lực thực sự của một Kết Linh Giới sư.
Thiên địa nguyên khí từ bên ngoài lẫn năng lượng từ trong cơ thể được Kết linh chiến giáo cải biến thành năng lượng sinh mệnh. Cỗ năng lượng sinh mệnh kia khiến các tế bào đang tổn thương liền khôi phục lại một cách nhanh chóng. Còn những tế bào chết đi thì dần được đẩy ra bên ngoài. Sau đó những tế bào mới bắt đầu sinh ra thay thế vào vị trí mà các tế bào cũ đã chết đi.
Quá trình chữa thương của Thiên Cường tất nhiên là không nhanh như kể. Tuy nhiên tốc độ chữa thương cơ thể của hắn hiện không kém cạnh với những cao cấp tiềm năng cơ thể. Thậm chí là có chút nhỉnh hơn. Điều này khiến cho Diệu Anh quan sát ở ngoài mà chỉ biết nghẹn họng á khẩu kinh hãi.
Diệu Anh thều thào :
“Kết linh vật chất mang năng lực của Vương giả. Nếu không phải hắn bị hạn chế bởi cảnh giới cơ thể thì sức mạnh Kết Linh Giới sư phát ra sẽ vô cùng đáng sợ”
Diệu Anh có biết tuổi đời Thiên Cường chỉ xấp xỉ mình. Để có năng lực hiện tại thì Thiên Cường phải hấp thụ Vương cấp sinh mệnh tằm trở lên khi tu vi còn rất nhỏ. Tỷ lệ thành công của việc ấy thấp tới mức từ trước tới nay vẫn chưa xuất hiện quá nhiều kẻ như vậy.
Diệu Anh đánh giá Thiên Cường :
“Ma vương này mới tu luyện vài năm ngắn ngủi mà tu vi lẫn năng lực lớn như thế. Chứng tỏ thiên tư hắn cực kỳ cao. Haizzz”
Diệu Anh không hình dung ra Thiên Cường có những kỳ ngộ gì. Thế nhưng chắc chắn là cực kỳ giá trị.
Diệu Anh đã biết Chiến Thần viện là thần viện giàu có bậc nhất trong số các thế lực thuộc nhân tộc. Nguyên nhân nhờ có các đời Viện trưởng khủng bố đào móc ra. Nếu Chiến Thần viện không vì danh dự cũng như bị các thế lực nhân tộc ép tham gia các chiến trường phân định tài nguyên thì có lẽ cũng không mặn mà gì mấy cái chiến trường kia. Bởi đơn giản bọn họ rất giàu có.
Ngay cả thời điểm mạt pháp tới đỉnh điểm trong vài ngàn năm mà không ảnh hưởng tới Chiến Thần viện là đủ biết giàu tới bực nào. Hiện tại Thiên Cường chính là minh chứng cho sự đầu tư của cải ngay từ khi còn nhỏ.
Diệu Anh dù là Quận chúa nhưng bọn họ vẫn thuộc Lạc Thần viện. Mọi tài nguyên chung đều phải có sự đồng ý của các đế tộc mới được sử dụng. Còn về Công Tôn gia đế tộc thật sự không hề giàu có, nói trắng ra là nghèo.
Thế nên Diệu Anh thầm ghen tị với Thiên Cường :
“Ma vương quả nhiên là số sướng, số hưởng mà.
Sao trên đời cái gì tốt nhất ông trời cũng ưu ái ngươi thế”
Tuy nhiên sự thật không giống như Diệu Anh nghĩ. Những gì Thiên Cường trải chỉ hắn mới biết….
Diệu Anh thở dài thấy tự ti vô cùng. Bởi trước mặt nàng là một toà bảo vật di động được đúc lên từ rất nhiều tài nguyên có giá trị….
Diệu Anh ngẫm lại mình thì thêm phần tự ti, đau lòng :
“Đúng là con nhà người ta. Cái gì cũng tốt, cái gì cũng có…”
“Còn bản thân ta thì chẳng có gì. Thảm nào hắn lại chê chúng ta nghèo….”
Diệu Anh rất thiệt thòi với bạn bè cùng trang lứa. Năng lực nàng lại có hạn nhưng trách nhiệm nàng lại rất lớn. Nàng thêm cảm thấy tự ti, buồn tủi vô cùng…
Đây cũng là nguyên nhân chính mà thời gian này trở đi Diệu Anh sẽ luôn cố xuất hiện với hình ảnh xấu xí. Nhất là những lần Thiên Cường khen nàng xinh. Với tâm trạng tệ như hiện tại thì Diệu Anh thì điều này còn kéo dài….
Hơn ba ngày trôi qua, Thiên Cường đại khái cũng đã khôi phục được hết thảy thương tích. Thế là hắn thu công đứng dậy.
Thiên Cường nhìn thấy Diệu Anh đang chán nản vẽ vời trên mặt đất thì bèn nói :
“Nương tử. Nàng không có việc gì làm nữa hay sao?”
Diệu Anh gắt lên :
“Ta không phải nương tử của ngươi. Ta làm gì kệ ta”
“Nếu nàng không có việc gì làm thì học nấu ăn đi. Dù gì tướng công nàng cũng vất vả tìm Lạc văn sinh thú cho nàng. Nàng cũng phải nấu ăn cho tướng công nàng tẩm bổ chứ”
“Ta không thèm. Ngươi muốn ăn tự đi mà nấu”
“À ta biết rồi. Dù gì nàng cũng là Quận chúa. Thế nên chắc chả biết nấu nướng gì đâu. Haiz. Thế này thì tương lai sao gả đi được chứ. Rồi sau này sao có thể chăm sóc con cái được chứ”
“Ngươi câm đi. Ai thèm lấy ngươi cơ chứ”
“Haha. Thế nếu ta giúp nàng thức tỉnh được lạc văn thì nàng bằng lòng lấy ta chứ”
Diệu Anh nhẫn lại hết sức :
“Nếu có chuyện đó thật thì tới đó tính sau”
“Ta nghĩ nàng hãy nghĩ dần về điều đó đi. Phu quân nàng nhất định sẽ giúp nàng thức tỉnh lạc văn”
“Aaaa. Ngươi cút đi. Biến đi cho khuất mắt ta…”
“Hahaaa. Ta lại đi tìm Lạc văn sinh thú tiếp đây. Tạm biệt nương tử”
Thiên Cường rời đi trong sự tức giận của Diệu Anh.
Diệu Anh tức giận tới khuôn mặt trở nên đỏ ửng, hô hấp thở phì phò, ngực cũng nhấp nhô lên xuống. Bộ dáng lúc này dù không rõ khuôn mặt nhưng muôn phần đáng yêu.
Thiên Cường vọng vào :
“Tiểu nương tử xinh đẹp. Bộ dáng nàng hiện tại thật sự đáng yêu nha. Yêu nàng quá mất đi thôi”
Diệu Anh tức giận bịt tai chạy vào bên trong động quật…
Thiên Cường lại quay trở lại chỗ cũ và tiếp tục công việc dẫn dụ Lạc văn sinh thú tới. Sau đó thì hắn với Lạc Văn sinh thú đại chiến một trận. Kết quả lần này thảm hơn lần trước một chút. Hắn lại lần nữa về chữa thương.
“Tiểu nương tử. Ta lại bị Lạc Văn sinh thú đả thương nữa rồi. Haizzz. Không biết bao giờ mới có thể đem chúng về cho tiểu nương tử đây”
“Ngươi câm đi. Ngươi có tin ta đánh ngươi chết luôn không ?”
“Ta biết là nàng không nỡ đánh chết phu quân nàng mà. Dù gì ta cũng vì nàng mà ra nông nỗi thế này”
“Ai cần cơ chứ. Không phải ngươi cướp mất Lạc văn sinh thú của ta rồi mới khiến mọi thứ ra nông nỗi này sao?”
“Ta cướp Lạc văn sinh thú của Hồ gia đế tộc chứ đâu phải của nương tử nàng đâu. Nếu lúc đó mà rơi vào tay nàng, ta nhất định sẽ dâng cả hai tay lên”
“Ta không tin. Thế ngươi trả hết đồ đã cướp của ta cho ta đi”
“Nương tử sao lại hứng thú với những món đồ không chút giá trị ấy chứ. Ta đã vứt xó đi đâu rồi. Sau này có thời gian ta sẽ tìm”
“Ngươi… tức chết ta mà”
“Haha. Bây giờ ta bế quan tu luyện. Nàng mau nấu cái gì tẩm bổ cho ta đi”
Nói xong Thiên Cường ném cho Diệu Anh một giới chỉ chứa một ít lương thực cũng như một ít linh dược tẩm bổ. Diệu Anh nhận xong nhưng vẫn mặc kệ Thiên Cường.