Chương 201: Trò chuyện với Diệu Anh

Thiên Cường nghe câu chuyện của Diệu Anh mà như nhìn thấy bóng dáng của chính mình. Hắn cũng đã từng giống như Diệu Anh, đã từng rất hy vọng, đã từng luôn cố gắng nhưng lại rơi vào vực sâu của tuyệt vọng và suýt chết. Không phải một lần…

Phải thật sự đã từng rất cố gắng, cố gắng rất rất nhiều mới có thể thấu hiểu giá trị thật sự của sự cố gắng. Không trải nghiệm qua thì diễn tả cũng không thể hiểu được điều này..

Thế nhưng nhưng sau khi cố gắng rất rất nhiều nhưng kết cục nhận lấy lại là sự thất bại. Cảm giác tuyệt vọng đó mấy ai mà từng trải. Một lần thất bại đứng để rồi đứng lên và nỗ lực hơn và tưởng chừng như tương lai phía trước. Thế nhưng lại gãy đổ…

Tuyệt vọng?

Thất bại?….

Chỉ dùng những từ này là có thể diễn tả được hết ư?

Tất nhiên là không rồi….

Và nếu nghĩ như thế đã là thê thảm lắm rồi ư?

Thực ra có những thứ còn thảm hơn những gì người khác có thể tượng tượng ra được…

(Ác quỷ bị đoạ đầy…)

Sau cùng thì Thiên Cường đã may mắn trở thành kẻ được chọn. Trong khi hiện tại Diệu Anh vẫn là kẻ bị đoạ đầy ruồng bỏ.

Thiên Cường càng nhìn Diệu Anh mà càng chua xót. Bởi những gì Diệu Anh trải qua hắn đều thấu hiểu. Hắn biết Diệu Anh rất mạnh mẽ nên việc tiến tới dỗ dành thì càng tệ hơn. Lúc đó Diệu Anh sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm những điều dại dột.

Trong lòng Thiên Cường thầm thề xuống nhất định sẽ giúp đỡ Diệu Anh bằng mọi giá. Ngoài ra hắn càng thấy bản thân khi đã trực tiếp khiến cho Diệu Anh phải thực hiện hành động cấm kỵ thức tỉnh lạc văn. Đây cũng là một phần trách nhiệm do hắn gây ra…

Thiên Cường nhẹ giọng đầy ôn nhu :

“Nàng khóc đấy ư?”

Diệu Anh nuốt xuống nước mắt. Nàng gào lên đầy tức giận, phẫn nộ trong bất lực :

“Ta khóc không phải vì bản thân ta mà ta khóc cho phụ mẫu đã hy sinh vì ta. Ta khóc cho 999 đời Quận chúa hy sinh vì ta. Ta khóc cho cả Công Tôn gia tộc đặt niềm tin vào ta.

Ta hận ông trời tại sao bất công với ta như vậy?

Ta đã làm điều gì sai trái ư?

Kiếp trước ta đã làm gì có lỗi với ngươi ư?”

Diệu Anh đã tổn thương tinh thần rất lớn qua lần cố đánh thức Lạc văn. Nay nàng lại bị rơi vào mê âm phá đi tâm ý nên đã không thể tiết chế được cảm xúc được. Đổi lại là bình thường nàng nhất định sẽ không đổ lệ…

Hư vô thời kỳ là thời điểm mà rất nhiều sinh linh sinh ra không được ban phát lạc văn. Thế nhưng Công Tôn gia đế tộc lại không bị ảnh hưởng gì khi vẫn luôn giữ được Lạc văn di truyền. Nguyên nhân là nhờ bị đạo tắc cổ tự “Cấm” khắc dấu phong ấn.

Các chủng tộc trong nhân tộc đã nhận ra và nghiên cứu điều này. Và một số bộ tộc đã sáng tạo ra cách phong lưu lạc văn rồi di truyền và tách ra khỏi nhân tộc. Ví dụ như Tiên Nhân tộc, Thiên Nhân tộc,…

Cách phong lưu Lạc văn di truyền mỗi tộc tất nhiên mỗi khác. Ví dụ như Thiên Nhân tộc thì phong lưu lạc văn vào Thần thông nhãn,….

Tiên Cổ thời kỳ Lạc Đế Hoàng là một trong những Đế Hoàng đầu tiên của Nhân tộc. Năm đó nàng đã âm thầm tác động khiến cho tin tức Công Tôn gia đế tộc là hậu nhân của Lạc Việt cổ tộc bị rơi quên lãng. Và cũng trôi qua vô tận năm tháng, không ai nhắc tới chuyện cũ nữa rồi…

Lạc đế Hoàng không sáng tạo ra Lạc tu hệ thống mà là người đầu tiên chứng đạo bằng Lạc tu hệ thống. Thế nên thực tế nàng chính là Bán đế hoàng.

Việc bị khắc cổ tự Cấm lên lạc văn đã áp chế sự phát triển của Công tôn gia đế tộc. Khiến cho càng là người có tiềm năng cao, tu vi cao càng bị áp chế rất lớn. Chỉ có những người thực sự có bản lãnh hơn người thường rất rất nhiều mới vượt qua được và đạt thành tựu khá cao.

Gia chủ Công Tôn Phục chính là một trong những người đó. Vậy nên hắn mới được các đế tộc khác trong Lạc thần viện nể phục. Côn Tôn gia đế tộc tới đời hắn mới nắm lại quyền hành với Lạc thần viện chứ không phải trên danh nghĩa như trước đây. Tuy nhiên tổng thể thực lực của Công Tôn gia vẫn xếp hạng cuối cùng tại Lạc thần viện….

Thiên Cường nhẹ nhàng đáp lời Diệu Anh :

“Kiếp trước thì ta không biết. Nhưng kiếp này chúng ta chính là hữu duyên..”

Diệu Anh gào lên như sắp khóc thêm lần nữa :

“Ta không muốn thất thân để còn hiến tế cho Quận chúa đời sau. Ta càng không muốn hữu duyên với ma vương giết người, cướp của, bắt cóc hãm hiếp con gái đâu….

Xin ngươi hãy buông tha cho ta”

Thiên Cường nghe xong mặt đen nghệt lại. Nhìn Diệu Anh biểu cảm dữ dội thế kia thì hắn mới nhớ lại về bản thân. Trong mắt mọi người hắn và đồng bọn là những kẻ lưu manh, bị ổi, không từ thủ đoạn, ma vương giết người không ghê tay, bắt cóc hãm hiếp con gái nhà người khác…. Toàn là những thứ mà kẻ khác cho là cặn bã đáng chém trăm ngàn lần…

Thiên Cường vê ngón tay xoa xoa cái đầu của mình. Hắn không thể thay đổi định kiến của người khác về bản thân. Bởi cũng danh xưng tiểu nhân bị ổi, xú danh với hắn cũng không khác là bao. Chỉ khác mỗi đoạn hắn vẫn là đồng nam chưa từng làm gì ai cả.

Thực ra từ ngày quyết bước đồ sát đế tử thì Thiên Cường đã không quá bận tâm về danh tiếng nữa rồi. Hắn chỉ cần giữ tới một vài cái tôn chỉ là được.

Thiên Cường dỗ dành Diệu Anh :

“Diệu Anh xinh đẹp. Nàng nín đi kẻo mất xinh đó. Ta nghe chuyện của nàng đã suy nghĩ lại rồi..”

Diệu Anh sụt sịt cảm xúc. Nàng ánh lên chút hy vọng :

“Thật ư? Ngươi sẽ buông tha cho ta chứ?”

Thiên Cường gật đầu :

“ Ta có thể để cho nàng tự do. Nhưng với một điều kiện”

“Điều kiện gì?”

“Nàng phải gia nhập thế lực của ta”

Diệu Anh tròn xoe con mắt :

“Thế lực của ngươi ư? Ta sẽ không làm chuyện phản bội Công Tôn gia tộc cũng như là Lạc thần viện”

“Ta đâu bắt nàng làm những chuyện tội đồ như thế”

“Thế tham gia thế lực của ngươi thì ta phải làm gì?”

“Nàng chỉ cần mạnh lên là được. Hơn nữa ta sẽ giúp đỡ nàng mạnh mẽ lên, giúp cho tương lai của nàng nắm giữ Lạc thần viện.

Thậm chí ta có thể giúp nàng đạt đến đỉnh cao tu luyện mà nàng hằng mơ ước. Giúp nàng giải bỏ cổ tự đạo tắc áp lên vận mệnh của gia tộc”

“Điều này là thật ư?”

“Chính xác là như vậy”

“Ta không thể tin lời ngươi được. Ngươi đừng lừa gạt ta”

Thiên Cường lắc lắc đầu :

“Nàng thật sự không có lựa chọn nào khác cả đâu. Nếu nàng không đồng ý gia nhập vào thế lực của ta thì ta sẽ ngay lập tức thành thân với nàng. Xoá đi toàn bộ công sức của Công Tôn gia của nàng. Nàng hãy suy nghĩ kỹ đi”

Diệu Anh hoảng hốt :

“Không. Ta không muốn thành thân với ngươi”

Thiên Cường âm u, dụ hoặc lẫn đe doạ :

“Ta cho nàng suy nghĩ thật nhanh. Theo ta hoặc trở thành nữ nhân của ta và rồi tự mình chết đi.

Nàng nên nhớ còn sống là còn hy vọng. Hơn nữa nếu bản thân nàng không thể tự viết nên hy vọng thì nàng buộc phải nhờ tới người khác. Ta chính là kẻ có thể dẫn dắt nàng đi ra cuộc đời mới”

Nói xong Thiên Cường ngồi xuống nhập định vạch ra con đường mới tiếp theo. Con đường trở thành cường đạo tính ra thật sự không có khả quan cho hắn trưởng thành…

Thiên Cường ngồi đợi Diệu Anh đấu tranh suy nghĩ một hồi lâu. Hắn rốt cục không nhịn được mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào Diệu Anh.

Diệu Anh nhìn thấy thấy dáng bộ Thiên Cường thì hốt hoảng lo lắng. Nàng vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời ngay được.

Thiên Cường bèn mở lời thúc giục :

“Ta không có nhiều thời gian cho nàng nữa đâu. Nếu như nàng không đưa ra câu trả lời bây giờ thì ta sẽ giúp nàng trả lời..”

Nói tới đây Thiên Cường bắt đầu xắn tay áo. Diệu Anh trông thấy cảnh tượng này thì cắn chặt răng rồi trả lời :

“Ta sẽ gia nhập thế lực của ngươi”

“Tốt lắm. Nàng sẽ không phải hối hận về quyết định của mình đâu”

“Thế nhưng ta có một điều thắc mắc”

“Chuyện gì?”

“Tại sao ngươi lại tha cho ta và muốn ta gia nhập thế lực của ngươi?”

Thiên Cường nhẹ giọng :

“Bởi vì ta tin vào Lạc việt cổ tộc. Nàng chính là hậu nhân kiệt xuất của Lạc Việt cổ tộc. Nhất định nàng sẽ không làm ta hay bản thân mình thất vọng”

Ban đầu Thiên Cường định lấy chuyện này làm cái cớ. Thế nhưng khi nói ra thì trong đầu hắn lại xuất hiện một cỗ niềm tin vào Lạc Việt cổ tộc. Hắn thật sự không thể hiểu nổi và giải thích được chuyện này….

Diệu Anh đem ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Cường :

“Lạc Việt cổ tộc ư?

Chuyện này là thật ư?”

Thiên Cường gật đầu :

“Đúng vậy…”

Diệu Anh cúi đầu xuống. Bao suy nghĩ nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu….

Một chốc sau Diệu Anh nhìn về Thiên Cường và dò hỏi :

“Ngươi nói là sẽ giúp đỡ ta trở nên mạnh hơn sao?”

“Chính xác là như vậy”

Thiên Cường trịnh trọng gật đầu. Diệu Anh buột miệng :

“Nhưng năng lực của ngươi…”

Diệu Anh biết Thiên Cường thật sự có năng lực và bản lĩnh hơn người. Nhưng để mà thay đổi vận mệnh cho nàng là điều vô cùng khó chứ chưa nói tới chuyện khác. Nàng đã không dám đặt niềm tin nơi chính bản thân mình từ lâu, huống hồ lại là đặt niềm tin lên người khác.

Thiên Cường nghe vậy thì xụ mặt :

“Nàng dám nghi ngờ năng lực phu quân của nàng sao. Đã thế ta đổi ý rồi. Ta sẽ bắt cho nàng Lạc văn sinh thú và giúp nàng phá bỏ ma chú. Sau đó ta sẽ đường hoàng tới hỏi cưới nàng”

Diệu Anh giật mình vì chuyện này nàng chưa hề nghĩ tới..

Thiên Cường cũng không đợi Diệu Anh trả lời, cũng không cho Diệu Anh thời gian suy nghĩ. Hắn dặn dò :

“Tiểu nương tử. Nàng trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Ta đã chuẩn bị một động quật cho riêng nàng có thể sinh hoạt và tắm rửa thoải mái. Ta đã để toàn bộ đồ đạc trong nhẫn trữ vật mới của nàng sẵn ở trong đấy rồi”

Diệu Anh ngơ ngác không hiểu Thiên Cường có ý gì.

Thiên Cường tiếp tục nói :

“Bây giờ phu quân của nàng sẽ ra ngoài bắt cho nàng một đầu Lạc Văn sinh thú xem như quà tặng ra mắt. Đợi nàng khôi phục tu vi thì chúng ta sẽ bàn bạc chuyện tương lai. Hahahaa…”

Không đợi Diệu Anh trả lời mà Thiên Cường lập tức rời đi.

Diệu Anh bấy giờ hoảng hốt la lên :

“Ngươi đứng lại. Ngươi đã đồng ý tha cho ta rồi mà”

“Đứng lại. Ta muốn nói chuyện với ngươi”

“Ma vương kia…”

Diệu Anh đuổi theo Thiên Cường. Thế nhưng một trận pháp thức tỉnh đẩy Diệu Anh dừng bước. Nàng nhận ra động quật này đã được bao phủ bởi một trận pháp mạnh mẽ. Năng lực hiện tại của nàng rất khó có thể thoát ra ngoài.

Diệu Anh kêu gào gọi Thiên Cường hồi lâu. Tất nhiên nàng chẳng nhận được sự hồi đáp nào. Nàng dần kiệt sức mà gục xuống nền động lạnh lẽo tăm tối.

Lời nói và hành động của Thiên Cường thật sự khiến Diệu Anh trong đầu muôn vàn ý nghĩ, tâm loạn như ma. Diệu Anh suy nghĩ tới việc tuyệt thực. Việc tuyệt thực suy kiệt cơ thể sẽ có thể thúc giục được phù pháp hộ thân. Nhưng lúc đấy nếu rời đây với cấm chế trên người mà không có ai tiếp ứng thì rất có khả năng cao sẽ chết thật sự.

Diệu Anh không lựa chọn cách này. Bởi vì trong nàng vẫn đã có một tia hy vọng nhỏ bé le lói…

Diệu Anh đưa mắt nhìn lên động quật. Những ánh sáng le lói từ quang thạch khiến nàng cảm thấy giống như cuộc đời tăm tối của chính mình. Cả ngày dài cứ thế trôi qua trong bao suy nghĩ,…..

Rốt cục thì Diệu Anh mệt quá và ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì Diệu Anh đã đỡ mệt hơn, đầu óc tỉnh táo ra đôi chút.

Diệu Anh thầm nghĩ lại :

“Ma Vương này cũng không hung ác như lời đồn. Trong lúc ta hôn mê cũng không quá phận như người khác kể. Còn về chuyện phá giải được cổ tự Cấm lạc văn thì… “

Diệu Anh chỉ biết lắc lắc đầu thở dài trong lòng. Nàng hiện vẫn còn có hy vọng nên sẽ không tìm tới cái chết. Bởi trách nhiệm trên vai của nàng rất lớn. Chỉ cần còn sống phút giây nào nàng sẽ phải cố gắng. Chỉ khi nào không còn hy vọng nữa thì nàng mới tìm dám tới cái chết.

Sau đó Diệu Anh ăn uống sinh hoạt. Một ngày cứ thế trôi qua. Rồi lại qua một ngày nữa…

Thiên Cường dùng phi thuyền rời đi thật xa trong khu vực Nhân lạc tinh vực để tìm một khu vực vừa rộng lớn vừa hoang vắng. Sau khi tìm được nơi vừa ý thì hắn bèn ra sức bố trí một cái huyễn trận trong một khuôn viên lớn hơn vài dặm vuông.

Tác dụng của Huyễn trận chính là ngăn kẻ khác dò xét tới nơi này để Thiên Cường có thể tiện bề làm việc. Bởi hắn lo lắng các cuộc chiến sắp tới nếu không cẩn thận sẽ kinh động tới những kẻ khác. Hắn không muốn có kẻ nhảy ra cướp đồ của mình. Càng muốn lộ quá trình kể hoạch của hắn.

Mất cả mấy tuần trời Thiên Cường mới bố trí xong toà trận pháp khá lớn. Trận pháp này chỉ là huyễn trận đơn giản nên không tốn quá nhiều tài nguyên.

Thiên Cường sau khi bố trận xong thì thử nghiệm kiểm tra lại thật kỹ. Hắn hài lòng khi mọi thứ đều ổn thoả. Với diện tích lớn như vậy đã là đủ để hắn thoải mái đại chiến mà không kinh động tới khu vực xa hơn.

Diệu Anh hiện đã khôi phục toàn bộ thương thế. Còn về tu vi hiện tại chỉ có thể phát ra sức mạnh không đến một phần trăm lúc trước. Đương nhiên Thiên Cường vẫn chưa khai mở tu vi cho nàng.

Sau khi xem xét ổn thoả thì Thiên Cường trở về đón Diệu Anh :

“Tiểu nương tử. Ta trở về rồi đây”

“Hừ”

Diệu Anh không đáp lời Thiên Cường. Trong khoảng thời gian này Thiên Cường thi thoảng có về xem Diệu Anh xong lại rời đi ngay. Lần nào về hắn cũng trêu chọc như vậy. Diệu Anh tất nhiên lần nào cũng không thèm đáp lời hắn.

Thiên Cường thần thần bí bí :

“Tiểu nương tử. Chúng ta nên chuyển nhà thôi”

“Hừ. Ngươi định đem ta đi đâu?”

“Tất nhiên là tìm ngôi nhà mới cho chúng ta rồi. Nơi này đã không tốt nữa rồi”

“Ta không đi đâu cả”

“Haha. Nếu nàng không chịu đi ta sẽ tới bế nàng đi”

“Ngươi dám..”

“Ta có gì mà không dám cơ chứ”

Thiên Cường tiến tới gần khiến Diệu Anh hoảng hốt. Nàng bèn thoả hiệp :

“Ta đi với ngươi là được chứ gì?”

“Tốt. Nàng thả lỏng người đi”

Thiên Cường đem Vũ trụ phi thuyền ra và thu Diệu Anh vào trong. Diệu Anh nhận ra mình đã có mặt tại không gian pháp bảo. Nàng dù rất tò mò về pháp bảo phi hành nhưng không thèm hỏi Thiên Cường. Trong lòng nàng thật ghen tỵ về sự giàu có của Thiên Cường. Bởi pháp bảo không gian có thể thu người vào đến thánh giả cũng chưa chắc được sở hữu đâu.

Thiên Cường đem Diệu Anh tới gần khu vực mà hắn đã bố trận. Hắn cũng đã chuẩn bị nơi ở tương tự nơi cũ cho Diệu Anh rồi.

Thiên Cường dặn dò Diệu Anh :

“Tiểu nương tử. Nàng ở nhà chờ ta bắt Lạc Văn sinh thú về cho nàng nha”

“Hừ…”

“Hahaha…”

Diệu Anh không thèm đáp lời. Thiên Cường cười lớn rồi rời đi bắt đầu thực hành kế hoạch.

Thiên Cường tới khu vực trung tâm rồi lấy ra mẩu đá có chứa tia sáng tạo đạo vận. Hắn nhìn mẩu đá này mà hiện rõ vẻ thèm thuồng. Tuy nhiên Dị Oán Diễn đã dặn dò nên hắn vẫn không dám dùng bừa bãi chúng. Tránh cho việc lãng phí tài nguyên.

Mẩu đá này chính là mẩu đá mà Dị Oán Diễn đã thu thập đạo vận khi Vũ Tử dẫn động dị tượng. Tia sáng tạo đạo vận này chắc chắn công năng và đạo vận bao hàm lớn hơn so với phần thưởng của Luyện tiên giới ban thưởng.

Thiên Cường đặt trên mặt đất mẩu đá chứa tia sáng tạo đạo vận. Sau đó hắn bố trí một trận pháp khuếch trương khí tức. Hắn tin rằng với đạo vận bao hàm lớn thế này chắc chắn sẽ hấp dẫn được bổn sinh linh của Luyện Tiên Giới tìm đến đây.