Thiên Cường tìm nơi vắng vẻ thì độn thổ vào trong lòng đất. Sau đó hắn đi vào bên trong phi thuyền.
Thiên Cường bèn cho Diệu Anh nuốt ít đan dược đồng thời thúc giục Kết Linh vật chất chưa thương cho Diệu Anh. Hắn không muốn Diệu Anh tổn hại tới tính mạng.
Sau khi thương thế Diệu Anh ổn định thì Thiên Cường tìm tới một cái hang động lớn. Hắn bố trí rất nhiều trận pháp ẩn nấp rồi chờ đợi Diệu Anh tỉnh lại.
Thiên Cường bây giờ mới có thời gian để nhìn lại Diệu Anh. Một thiếu nữ xinh đẹp với ý chí tinh thần rất cao. Tự nhiên đầu hắn xuất hiện tư tưởng xấu xa…
Ngay hôm đó, Công Tôn Phục đang chuẩn bị bế quan tu luyện thì một tin tức gửi đến :
“Tông chủ. Không xong rồi. Quận chúa Diệu Anh bị bắt cóc rồi”
Nghe tin này Công Tôn Phục kinh sợ trong lòng. Hắn đi tới đại điện của Công Tôn gia.
Trên đại điện tổng cộng tất cả gần 200 người đang quỳ ở dưới. Toàn bộ hơi thở loạn nhịp phần vì bị thương, phần vì lo lắng. Khuôn mặt ai cũng méo mó khó coi vô cùng.
Công Tôn Phục gầm lên :
“Kẻ nào dám cả gan bắt Quận chúa?”
Mấy người dưới đại điện lắp bắp :
“Là ma vương Chiến Thiên Cường của Chiến thần viện”
“Cái gì? Là tên đó sao?”
“Các ngươi thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho ta”
Những người này thuật lại mọi chuyện cho Công Tôn Phục nghe. Xú danh của Thiên Cường thì Công Tôn Phục đã nghe qua. Kẻ này không sợ trời không sợ đất, việc xấu xa gì cũng dám làm. Điều này khiến hắn lo lắng khi Diệu Anh trong tay Thiên Cường. Hắn không sợ Thiên Cường đòi tiền chuộc mà chỉ sợ Thiên Cường sẽ giở trò đồi bại với Diệu Anh.
Công Tôn Phục sau đó ngay lập tức na di tìm tới Chiến Thần tinh cầu. Tới nơi hắn cũng không giấu giếm tung tích của bản thân mà phóng thích khí tức của Đại thánh bao trùm Chiến Thần tinh cầu.
Sa Giải cảm ứng thấy có người muốn bái phỏng thì ngay lập tức xuất hiện. Thấy có người thì Công Tôn Phục cũng thu lại uy áp.
Sa Giải lên tiếng :
“Hoan nghênh đạo hữu tới Chiến thần viện. Mạn phép xin hỏi đạo hữu là ai?”
“Ta chính là Tông chủ của Công Tôn gia tộc. Cũng là phó Viện trưởng của Lạc Thần viện. Ta muốn gặp Phó viện trưởng của Chiến Thần viện”
“Thì ra là Phó Viện Trưởng của Lạc Thần viện tới thăm. Hiện Thập đệ đang bế quan. Mọi việc của Chiến Thần viện đều do ta giải quyết. Không biết Công Tôn huynh tìm chúng ta có việc gì?”
“Đệ tử ngươi đã bắt cóc Quận chúa của chúng ta trong Luyện tiên giới. Ta muốn hắn lập tức thả người ra đồng thời không được làm tổn hại tới Quận chúa. Còn tiền chuộc ta có thể thương lượng”
“Chuyện này là thật ư? Quận chúa đã bị ai bắt cóc?”
“Là Chiến Thiên Cường. Đệ tử của các ngươi”
Nói xong Công Tôn Phục cũng đánh ra đạo tin tức về mọi sự việc đã xảy ra. Sa Giải xem xong cũng ong lên trong đầu :
“Thiên Cường lại gây thêm hoạ nữa rồi. Người ta là Quận chúa của Chiến Thần viện đó”
Sau một thời gian suy nghĩ thì Sa Giải quả quyết :
“Nếu rơi vào tay người khác thì ta không đảm bảo. Nhưng rơi vào tay Thiên Cường thì xin Công Tôn huynh hãy cứ yên tâm. Quận chúa sẽ không sao đâu”
“Ngươi có phải hắn đâu mà đảm bảo như thế. Đệ tử ngươi tốt đẹp thế nào ngươi cũng biết rồi mà”
“Đệ tử ta dù không tốt đẹp nhưng ta vẫn hiểu Thiên Cường. Công Tôn huynh xin cứ yên tâm”
“Hừ. Nếu có chuyện gì xảy ra với Quận chúa ta nhất định sẽ tính sổ với các ngươi. Thậm chí Lạc Thần viện sẽ khai chiến với các ngươi. Cho dù đi cái mạng này vi phạm Tiên lệnh ta cũng không buông tha đâu”
Sa Giải nghe xong mà giật mình nhức nhức cái đầu. Nàng đã hình dung được địa vị của Quận chúa Diệu Anh thật rất lớn. Hơi tý mà phó Viện trưởng của Lạc thần viện nói những lời kia, thậm chí đòi khai chiến giữa hai thần viện…
Sa Giải thầm mong Thiên Cường không làm điều dại dột gì. Nàng trấn tĩnh trả lời :
“Ta sẽ liên lạc cho đệ tử của ta thả người ngay lập tức. Công Tôn huynh xin cứ yên tâm”
“Hừ. Nhớ đấy. Chúng ta sẽ không để yên nếu hắn động đến một cọng tóc của Quận chúa đâu”
“Chúng ta hiểu rồi..”
Công Tôn Phục sau đó rời đi…
Sa Giải sau đó cử người vào Luyện Tiên giới khu vực Nhân Lạc tinh vực truyền tin cho Thiên Cường :
“Thiên Cường. Chiến thần viện muốn ngươi ngay lập tức thả Quận chúa Diệu Anh ra”
Thiên Cường chỉ đáp lời :
“Đệ tử biết rõ nặng nhẹ. Xin Chiến Thần viện yên tâm”
Tới đó thì bặt vô âm tín. Thiên Cường không liên lạc gì thêm nữa. Chiến Thần viện cho dù truyền tin tức thêm nhiều lần nữa đều không nhận được bất cứ phản hồi nào….
Việc đã tới nước này thì Sa Giải cũng đành chịu. Nếu Thiên Cường không chủ động xuất hiện thì bọn họ cũng không có cách nào tìm được Thiên Cường cả. Sa Giải dẫu nóng lòng nhưng cũng không thể hồi đáp được Phó Viện trưởng của Lạc thần viện.
Thiên Cường đã dự liệu Diệu Anh tỉnh dậy sẽ tìm cách thúc giục hộ thân truyền tống phù. Thế nên hắn dùng bí thuật Phong tu phong ấn toàn bộ tinh thần lực của Diệu Anh, ngăn cản điều này xảy ra. Hiện tại Diệu Anh đang hôn mê, tinh thần sa sút nên hắn mới có thể dễ bề thực hiện.
Mấy hôm tĩnh dưỡng rốt cục hôm nay Diệu Anh hồi tỉnh. Mọi ký ức trước đó nhanh chóng ùa về. Diệu Anh ngay lập tức dò xét lại thân thể mình. Nàng nhận thấy thân thể nàng đã khôi phục được vài phần thương thế. Và điều quan trọng nhất là vẫn chưa thất thân. Điều đó khiến nàng thở phào.
Thiên Cường thấy Diệu Anh tỉnh lại bèn bước tới. Diệu Anh nghe tiếng động thì quay lại. Nàng thấy Thiên Cường lớn tiếng hỏi :
“Ma vương. Ngươi đã làm gì ta?”
Thiên Cường cười mang vẻ đê tiện :
“Tiểu nương tử. Nàng đã tỉnh rồi à. Ta hiện vẫn chưa làm gì nàng cả đâu.
Bộ tộc ta trước tới nay có tục lệ bắt vợ. Hôm trước ta đã bắt được nàng nên bây giờ nàng chính là vợ sắp cưới của ta. Ta đang rất ngóng trông nàng tỉnh lại để làm lễ thành thân đây”
Diệu Anh nghe vậy thì kinh hoàng. Nàng chuyển sang giọng van nài :
“Ma vương đại nhân. Xin hãy tha cho ta”
“Ta có gì không tốt cơ chứ. Làm vợ ta chính là phúc của nàng đấy”
Diệu Anh nghe vậy mà muốn khóc. Trong lòng kêu than :
“Ngươi là ma vương xấu xa không thể tả hết điều xấu được,… Có cho ta cũng không dám lấy ngươi…”
Đương nhiên Diệu Anh không dám nói những lời khó nghe. Nàng chỉ nói :
“Ta không có phúc phận là vợ ngươi đâu. Xin hãy buông tha cho ta”
“Không thể. Đây chính là tục lệ của chúng ta. Ta không thể trái với tục lệ này được”
Thiên Cường lắc lắc đầu.
Diệu Anh thấy thế thì van xin :
“Chỉ cần ngươi tha cho ta thì bất cứ nữ nhân trong Công Tôn gia tộc ngươi đều có thể lựa chọn. Thậm chí bao nhiêu người cũng được”
Thiên Cường giả bộ đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó hắn lắc đầu đầy kiên quyết :
“Ta không tin hứa hẹn từ kẻ khác. Hơn nữa người tồn tại trước mắt mới là người đáng tin cậy. Trên đời này mấy ai mà xinh đẹp bằng nàng được. Ta chỉ cần nàng là đủ”
Diệu Anh nghe tới đó đã gần như tuyệt vọng. Ý nghĩ tự sát loé lên trong đầu. Nàng điên cuồng vận sức mạnh muốn tự sát.
Diệu Anh bị phong ấn tu vi nên muốn chết cũng không được. Nàng lao đầu vào vách động thế nhưng một trận pháp trên thân thể của nàng loé lên tạo ra một tầng sức mạnh ngăn cản nàng va đập mạnh. Đây là vì trên cơ thể nàng còn có cấm chế ngăn cản việc bản thân tự làm tổn hại tới chính mình.
Bây giờ Diệu Anh vô pháp làm tổn thương cơ thể mình. Đôi mắt nàng đỏ rực lên. Tuy nhiên Diệu Anh rất kiên cường khi không hề xuất hiện nước mắt. Dù lòng nàng đầy đau xót buồn tủi về số phận nghiệt ngã của mình.
Thiên Cường thật sự rất tò mò về cổ tự “Cấm” xuất hiện ở trong lạc văn của Diệu Anh. Bởi hắn cảm giác gì đó khác lạ trong lòng.
Thiên Cường bèn sử dụng mê âm nói chuyện với Diệu Anh :
“Diệu Anh xinh đẹp. Nàng đang khóc đấy à?”
Diệu Anh quay qua một bên che đi vẻ yếu đuối và không nói gì. Thiên Cường tiếp tục gặng hỏi :
“Ta biết nàng có rất nhiều chuyện trong lòng. Thế này đi. Ta muốn nghe chuyện của nàng và cổ tự Cấm kia. Biết đâu nghe xong chuyện ta sẽ cho nàng một con đường…”
Diệu Anh hơi dãn đồng tử ra :
“Ngươi nói là thật sao?”
“Tất nhiên. Ta nói là ta sẽ làm”
Diệu Anh nội tâm nổi lên một hồi đấu tranh. Nàng thật sự rất băn khoăn không biết nên kể hay không.
Thiên Cường thấy thế bèn thúc giục :
“Có những cơ hội trước mắt thì nàng nên biết đường nắm bắt. Nếu không nàng sẽ phải hối tiếc cả đời. Nàng hãy quyết định nhanh đi. Nếu không sẽ không có cơ hội nào đâu”
Diệu Anh đấu tranh một hồi trong lòng. Cuối cùng nàng đánh liều kể chuyện :
“Chuyện này bắt nguồn từ rất xa xưa. Vô tận năm tháng trước có một siêu cường cổ tộc gọi là Lạc việt tộc. Lạc việt tộc thậm chí còn mạnh hơn bất kỳ Tiên tộc nào hiện giờ. Tộc nhân trong tộc sở hữu Lạc Tiên văn nhiều không kể xiết. Người nào thân cũng mang một khủng bố Lạc Tiên văn, tu vi cao cường.
Năm tháng ấy không hiểu vì lý do gì mà Lạc việt tộc đã phản bội sinh linh giới này để đi theo một sinh linh đại ác. Tổ tiên Công tôn gia tộc chúng ta là một chi nhỏ của Lạc việt tộc đã không đồng ý cách làm kia mà quyết cùng sinh linh giới này chống lại sinh linh đại ác kia.
Sau trận chiến kinh thiên kia kết thúc. Công Tôn gia tộc ta bị mang tiếng chính là hậu nhân của kẻ phản bội. Kết quả chúng ta bị các hùng cường chủng tộc dùng cấm thuật đạo tắc di truyền muôn đời khắc cổ tử Cấm lên toàn bộ thành viên của Công Tôn gia. Việc làm này để tránh cho Công Tôn gia tộc chúng ta quá mạnh mẽ rồi tạo phản. Kể từ đó chi của chúng ta đổi lấy họ Công Tôn làm tên chứ không xưng là Lạc việt tộc nữa.
Năm tháng trôi qua, bởi vì cổ tự đạo tắc Cấm áp chế khiến tộc nhân của Công Tôn gia tộc chúng ta đột phá rất khó khăn. Cảnh giới tu luyện có thể đạt được thấp dần. Gia tộc chúng ta dần dần rơi vào suy tàn.
Cho dù sau này xuất hiện hệ thống tu luyện mới Công tôn gia chúng ta cũng không thể đi theo được. Bởi chúng vẫn sở hữu lạc văn truyền đời.
Cho đến một ngày người vĩ đại nhất Công Tôn gia tộc chúng ta xuất hiện. Đó chính là Quận chúa Công Tôn Huệ Trân, là Lạc Đế hoàng đầu tiên chứng đạo bằng Lạc tu hệ thống.
Lạc Đế hoàng nắm giữ Kinh Vương Lạc văn, cũng là người đầu tiên và duy nhất phá bỏ đi cổ tự đạo tắc Cấm, thức tỉnh hoàn toàn Kinh Vương Lạc văn. Lạc đế hoàng khiến cho Kinh Vương Lạc Tiên văn tái hiện trên nhân gian.
Tương truyền Lạc Việt cổ tộc sở hữu rất nhiều loại Lạc tiên văn khác nhau. Kinh Vương Lạc văn chỉ là một trong những loại Lạc văn mạnh mẽ nhất di truyền trong Lạc Việt cổ tộc.
Kinh Vương Lạc văn chỉ xuất hiện trong nữ tử của Công Tôn gia tộc. Những ai sở hữu Lạc văn này đều được phong làm Quận chúa.
Truyền thuyết kể rằng Lạc Đế hoàng là người duy nhất cởi bỏ được cổ tự Cấm kia bằng cách tham gia Luyện tiên giới và hấp thụ các bổn sinh linh trong Luyện Tiên giới. Lạc Đế hoàng bản lĩnh hơn người, tuy nhiên cũng vì thế mà tiêu hao cả bộ tộc đế vận, Tiên Cổ thời kỳ vì thế cũng không hề xuất hiện thêm một Quận chúa nào khác. Thế nên truyền thuyết kể về Lạc đế hoàng lưu truyền trong gia tộc đều không thể kiểm chứng được.
Năm đó lợi hại như Lạc Đế Hoàng cũng vô pháp hoá giải được loại cổ tự đạo tắc Cấm kia lên vận mệnh của Công Tôn gia tộc chúng ta. Lạc Đế hoàng chỉ để lại cách giúp cho các thành viên của Công Tôn gia tộc chúng ta có thể đột phá tới tầng cảnh giới cao hơn. Miễn cưỡng duy trì gia tộc có thể tu luyện và không tới mức suy tàn diệt vong.
Ngoài ra sau nhiều lần mày mò tìm kiếm và thôi diễn thì Lạc Đế hoàng đã xây dựng nên một huyết tế trận pháp cực kỳ nhẫn tâm. Trận huyết tế này mang mục đích huyết tế 999 đời Quận chúa mang Kinh Vương Lạc văn cho Quận chúa thứ 1000 để có thể phá giải được cổ tự Cấm kia và dẫn dắt Công Tôn gia tộc chúng ta hoá giải lời nguyền.
Những đời Quận chúa trước khi hiến tế tuyệt đối phải là đồng nữ và tu vi thánh cảnh trở lên. Khi chết trong trận pháp huyết tế đều là cái chết thê thảm nhất, đau đớn nhất”
Nói tới đây Diệu Anh đã không cầm được lòng. Nước mắt như sắp chảy ra bất cứ khi nào. Giọng của Diệu Anh lạc hẳn đi :
“Qua vô vạn năm tháng tích lũy Công Tôn gia tộc chúng ta cũng đã thành công hoàn thành huyết tế đủ 999 Quận chúa. Ta chính là Quận chúa thứ 1000, kẻ được chọn thừa hưởng toàn bộ huyết tế sinh hồn từ trận pháp khi còn trong bụng mẹ.
Thế nhưng vì huyết tế 999 Quận chúa đồng nữ nên trận pháp kia âm tính quá nặng nề, khiến ta khó có thể tồn tại. Phụ thân ta đã không tiếc lấy thân làm giá, hoá thành dương dẫn để cân bằng sinh mạng ta. Mỗi một ngày ta lớn thì đồng thời mẫu thân ta cũng bị mất đi một đạo sinh mệnh chi nguyên.
Ngày mà ta chào đời cũng là lúc mẫu thân ta chết đi. Cả phụ mẫu đều vì ta mà hy sinh hết thảy. Cả 999 Quận chúa cũng vì ta mà huyết tế, chết trong thê thảm.
Ta lớn lên trong sự kỳ vọng của toàn bộ Công Tôn gia đế tộc. Thế nhưng ta chính là một kẻ vô dụng khi không thể thành công cởi bỏ được cổ tự Cấm kia. Sức mạnh thậm chí còn thua cả Thánh cấp lạc văn.
Từ nhỏ đến lớn ta luôn phải nỗ lực cố gắng rèn luyện. Dù đau đớn vất vả thế nào ta cũng luôn cố chịu đựng một mình và làm vui lòng mọi người xung quanh. Ta thậm chí còn không dám nghĩ tới cái chết bởi ta chính là niềm hy vọng của bộ tộc.
Từ nhỏ đến lớn ta đã rất cố gắng, bao hy vọng xuất hiện ta đều dùng hết sức. Thế nhưng kết quả đều thất bại khiến ta rơi vào vực sâu của tuyệt vọng.
Nhưng dẫu là thế đi chăng nữa thì ta đều cố gắng tới cùng. Bộ tộc chúng ta thậm chí còn đã chuẩn bị cho việc huyết tế ta cho đời Quận chúa sau để mong nếu ta không thành công cũng sẽ có người tiếp nối.
Thời gian trước đây nghe tin Luyện Tiên giới mở ra ta đã vui mừng khi ông trời không tuyệt hy vọng của ta. Hôm trước ta còn đang vui vẻ khi sắp bắt được Lạc văn sinh thú.
Ấy vậy mà trong phút giây cuối cùng thì muội muội ta tin tưởng lại bán đứng ta. Cô ta đã ra tranh cướp Lạc Văn sinh thú. Sau đó Lạc văn sinh thú lại bị ngươi cướp, khiến ta rơi vào tuyệt vọng.
Lần vừa rồi ta đã cố gắng thức tỉnh Kinh Vương lạc văn có trong cơ thể. Thế nhưng đó là điều cấm kỵ. Và vì nguyên nhân này ta đã bị phong toả tu vi gần hết. Tương lai ta muốn khôi phục tu vi càng khó chứ chưa nói tới việc có thể khai mở cổ tự kia.
Ta thật sự rất muốn khóc nhưng ta không được phép yếu đuối”
Diệu Anh nói thế. Thế nhưng rốt cục Diệu Anh không thể cầm được nước mắt. Lệ chảy hai hàng trên khuôn mặt xinh đẹp lấm lem của nàng. Nam nhân nào trông thấy cảnh này đều như muốn dỗ dành nàng...
Hình ảnh Diệu Anh lúc này thật sự rất đúng với câu nói “Khi nước mắt nàng rơi. Thiên hạ này đều có lỗi với nàng”
(Thông báo
Từ tháng 10 trở đi tới tháng 3 năm sau. Lịch làm việc tăng ca của Cty Nhất Hối rất nhiều.
Thứ 7 chủ nhật được nghỉ rất ít.
Công việc Nhất Hối rất nặng nhọc.
Vì lý do sức khoẻ nên trong khoảng thời gian này Nhất Hối sẽ không thể ra được đều chương như trước nữa. Có thể là 5 đến 15 chương mỗi tháng tùy tình hình công việc.
Xin thứ lỗi cho Nhất Hối. Cảm ơn bạn luôn dõi theo)