Thiên Cường sau khi tìm được vị trí an toàn vui vẻ dừng lại quan sát Lạc văn sinh thú đang ở trong Vũ trụ phi thuyền. Lạc Văn sinh thú hiện tại đang bị trọng thương rất nặng. Vì ở trong vũ trụ phi thuyền nên nó không có năng lượng tiếp tế để chữa thương. Nó đang cố lao đầu vào khoang phía sau của Vũ trụ phi thuyền.
Thiên Cường nhìn thấy chuyện này thì thấy lạ vô cùng. Hắn cảm giác được có cái gì đó trong Vũ trụ phi thuyền đã hấp dẫn Lạc văn sinh thú. Hắn bèn mở cửa cho Lạc Văn sinh thú đi vào khoang tiếp theo.
Lạc văn sinh thú di chuyển tới trước nơi cất giữ tài khoáng thì ngừng lại. Sau đó nó tông thẳng vào như muốn xông vào đó.
Thiên Cường thấy lạ bèn kiểm tra trong khu vực cất giữ tài khoáng. Trong này chia làm hai loại chính là tài nguyên cũ và tài nguyên cướp bóc được.
Thiên Cường đem tài nguyên cướp bóc được sang khoang khác. Kết quả thì Lạc văn sinh thú vẫn muốn vào khu vực cất tài khoáng. Điều này nghĩa là nó bị hấp dẫn bởi cái gì đó có sẵn từ trước.
Thiên Cường nhìn vào đống tài khoáng thì chỉ thấy có những mẩu đá chứa những tia sáng tạo đạo vận là đặc biệt. Hắn bèn thử đem những mẩu đá kia sang khoang khác.
Quả nhiên Lạc Văn sinh thú không muốn vào khu vực cất tài khoáng nữa mà muốn tới khoang chứa những mẩu đá mang các tia sáng tạo đạo vận. Điều này có nghĩa là Lạc văn sinh thú bị hấp dẫn bởi những tia sáng tạo đạo vận.
“Bổn sinh linh của Luyện Tiên giới bị hấp dẫn bởi những tia sáng tạo đạo vận ư?”
Ngẫm cũng đúng thôi. Bổn sinh linh của Luyện Tiên giới sẽ bị hấp dẫn bởi những thứ tương đồng. Mà Luyện Tiên giới chính là nới sản sinh lưu trữ sáng tạo đạo vận nhiều nhất trong vũ trụ này. Nó cũng có phần tương đồng với những mẩu đá chứa các tia sáng tạo đạo vận.
Thiên Cường sau khi hiểu ra chuyện này thì trong đầu loé lên ý tưởng :
“Phải rồi. Nếu ta dùng những mẩu đá chứa những tia sáng tạo đạo vận thì có thể hấp dẫn những đầu sinh linh này tới….”
Thiên Cường sau một hồi tưởng tượng thì thoát ra suy nghĩ đó. Bởi hắn biết đã tới lúc hấp thụ Lạc Văn sinh thú rồi.
Thiên Cường ngưng ra thức đại Phá thể rồi đột nhiên xuất hiện chém vào lưng Lạc văn sinh thú. Lạc Văn sinh thú bị chém bất ngờ cùng với sức tàn phá quá lớn đã bị chém sắp đứt lìa cơ thể. Thiên Cường sau đó chỉ tung ra thêm một đòn đại Phá thể nữa đã hạ gục được Lạc văn sinh thú.
Lạc Văn sinh thú bị đánh chết hoá thành một tia năng lượng đạo vận tinh thuần. Thiên Cường không khách khí trực tiếp dẫn động chúng hấp thụ vào cơ thể.
Một ngày trôi qua, toàn bộ bốn tu hải của Thiên Cường đã hoá rắn hơn một nửa. Hắn đột phá lên cảnh giới tương đương chân vũ tầng bốn trên cả bốn hệ thống tu luyện. Điều đáng tiếc đó chính là năng lượng từ Lạc văn sinh thú không giúp hắn đánh thức được Lạc văn.
Lạc văn sinh thú có tác dụng rất lớn đối với Lạc tu hệ thống. Nếu như Thiên Cường có thể thức tỉnh Lạc văn trước đó thì giá trị hấp thụ Lạc văn sinh thú này sẽ cao hơn rất nhiều.
Thiên Cường đánh giá tác dụng của Lạc văn sinh thú với những hệ thống tu luyện khác không cao. Có thể ngưng kết tu hải có lẽ là cực hạn rồi. Chỉ e rằng nếu hấp thụ Lạc văn sinh thú nữa cũng không đem lại bao nhiêu tác dụng cho các hệ thống tu luyện khác. Như vậy rất lãng phí tài nguyên.
Thiên Cường cũng chỉ biết thở dài chấp nhận sự thật này. Thu hoạch này cũng tạm ổn rồi. Hiện chỉ còn Lạc văn hình thú là hắn chưa thử hấp thụ qua. Tuy nhiên năng lực của hắn không đủ để bắt loại sinh linh này.
Quá trình đột phá tiếp theo của các hệ thống tu luyện sẽ thay đổi. Đối với tu luyện Vũ tu hệ thống chính là tẩy luyện gân cơ. Đối với Linh tu hệ thống chính là sự biến đổi dần dần hoá thành Hạt Linh.
Với Chân tu hệ thống sẽ tiến hành Trúc cơ. Năng lượng chân tu trong tu hải sẽ dần ngưng kết ra các sợi cơ. Giới tu hệ thống chính là sự dung nhập tu hải vào không gian độc lập để hình thành không gian Giới vận.
Thiên Cường thôi không tu luyện cái gì nữa mà xuất quan. Hắn vẫn ở trong khu vực không quá xa so với vị trí bắt Lạc văn sinh thú.
Thiên Cường trước khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài thì hắn quan sát mọi thứ trên mặt đất cái đã. Hắn nhận thấy người của Công Tôn gia đế tộc vẫn đang lùng sục tìm tòi tại khu vực này. Trong khi đó không thấy người của Hồ gia đế tộc đâu nữa.
Thiên Cường nhìn thấy người của Công Tôn gia đế tộc đang bị thương khá nhiều. Vì đang đào bới tìm kiếm tung tích của kẻ trộm nên bọn họ vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi khôi phục.
Thiên Cường cảm thấy đây chính là thời cơ thích hợp nhất cho hắn hành đạo cướp bóc Công tôn gia đế tộc. Hắn tin hiện tại không ai đủ năng lực ngăn hắn nữa.
Thiên Cường bèn phi độn khỏi mặt đất rồi bay lên trời cao. Hắn phi hành một mạch thẳng tới nơi Lạc văn sinh thú biến mất.
Tại đây Thiên Cường lớn tiếng vang cả khu vực :
“Công Tôn gia các ngươi đang tìm ta sao?”
Người của Công Tôn gia đang dò xét trên mặt đất nên không để ý tới Thiên Cường. Nghe tiếng lớn tất cả đều đổ dồn sự chú ý tới Thiên Cường.
Thiên Cường cười lớn :
“Hahaha. Ta chính là kẻ bắt lấy Lạc văn sinh thú của các ngươi đây. Tới đây mà bắt ta đi”
“Khốn kiếp. Là ngươi sao?”
“Graooooo…”
Các thành viên của Công Tôn gia đế tộc phẫn nộ rít gào. Tất cả đều bay lại trùng trung vây lấy Thiên Cường. Thiên Cường vẫn ung dung mặc kệ tất.
Diệu Anh nhận ra Thiên Cường thì thất thố :
“Là ngươi sao?”
Thiên Cường thấy Diệu Anh thì đôi mắt rực sáng. Hắn bèn bày ra tư thế rất đê tiện với điệu cười nham nhở :
“Hahaha. Chào tiểu muội muội xinh đẹp. Mấy ngày không gặp mà muội sắp quên ta rồi sao?”
“Câm mồm. Chính ngươi đã đánh cắp Lạc văn sinh thú của chúng ta ư?”
“Cái gì mà đánh cắp chứ. Ta anh tuấn tiêu sái thế này đâu thể là hạng trộm cắp được. Ta chỉ tiện tay nhặt được Lạc Văn sinh thú mà thôi”
“Ngươi… Ngươi mau giao Lạc Văn sinh thú ra đây cho ta”
Thiên Cường xoa xoa bụng vân vê :
“Ta đã hấp thụ nó xong rồi”
“Cái gì? Ngươi muốn chết sao?”
Thiên Cường ngửa mặt cười lớn :
“Hahaha. Tất cả người của Công Tôn gia đế tộc nghe đây. Ta chính là cường đạo. Một mình ta đã bao vây tất cả các ngươi. Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”
Diệu Anh rít lên đầy căm phẫn :
“Tên này là kẻ to gan đã cướp bóc ta. Nay hắn lại trộm đi Lạc văn sinh thú. Thù mới nợ cũ không kể sao hết được…”
Nghe những lời này thì những người của Công Tôn gia đế tộc đều nghiến răng giận dữ vô cùng. Trong lòng căm phẫn khi hiểu chuyện Thiên Cường đã cướp đồ của Quận chúa và Lạc văn sinh thú. Đã thế Thiên Cường còn nghênh ngang một mình xuất hiện trước mặt bọn họ nói những lời ngông cuồng. Đúng là tìm chết mà. Tất cả chỉ cần hiệu lệnh từ Diệu Anh là sẽ lập tức xông lên lột da Thiên Cường ngay tại chỗ.
Thiên Cường chu mũi :
“Các ngươi không hiểu lời ta nói sao? Còn không nhanh giao nạp tài vật trên người. Nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình”
“Hừ. Xem ra là ngươi muốn chết”
Diệu Anh phất tay ra hiệu cho tất cả cùng xông lên.
Thiên Cường đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nên ngay lập tức phát ra bí thuật :
“Hốngggg…”
Hống âm cất lên. Sóng công kích tinh thần lan tràn tới những kẻ xung quang. Bí thuật công kích tinh thần này chính là một chiêu thức không ngại việc quần công. Mặc dù khi triển khai lên nhiều người cùng lúc hiệu quả sẽ giảm sút nhưng đối với những người đang bị thương, tinh thần mệt mọi kia cũng là đòn hiểm rồi.
Hống âm khiến bộ đệ tử của Công Tôn gia đế tộc đều hứng chịu công kích tinh thần rất lớn. Tất cả đều lảo đảo không vững trên không.
Những người mang tứ cấp nghịch thiên chiến lực cũng không ngoại lệ đều bị ảnh hưởng. Điều đó khiến bọn họ không thể kéo sức mạnh lên đỉnh cao nhất. Duy chỉ có Diệu Anh không sao cả.
Thiên Cường thấy thế cười lớn :
“Để ta xem các ngươi chịu đựng được bao lâu”
“Hốngg…”
Nói xong Thiên Cường lại phát động bí thuật công kích tinh thần thêm lần nữa. Lần này những người sở hữu thánh cấp lạc văn, phát ra được lực tứ cấp nghịch thiên chiến lực thì còn cố giữ thăng bằng trên không trung. Còn những người còn lại lập tức rơi rụng xuống mặt đất hết.
Diệu Anh đã cảm nhận được sự lợi hại của Hống Âm. Bởi tinh thần và ý chí của nàng rất lớn mới không cảm nhận được rõ sự lợi hại của bí thuật kia.
Diệu Anh tới giờ mới kéo sức mạnh tới tứ cấp nghịch thiên chiến lực rồi. Lập tức nàng xông tới ngăn cản Thiên Cường.
Thiên Cường vừa mới đột phá ngưỡng mốc sức mạnh quan trọng. Vậy nên tốc độ ngưng ra tiểu Phá thể đã nhanh hơn trước. Hắn chỉ hơi lùi một chút đã có thể phát tiểu Phá thể đỡ lấy thuật binh hình dạng mộc bổng từ Diệu Anh
Lengkeng
Diệu Anh bị đánh văng ra và thụ thương nhẹ. Thuật binh suýt thì rớt khỏi tầm tay. Nàng cảm nhận được rõ đạo lực của Thiên Cường mạnh hơn trước một đoạn dài.
Những kẻ vẫn còn thanh tỉnh ý chí hốt hoảng bay xuống tiến hành hộ pháp :
“Quận chúa…”
“Quận chúa. Người không sao chứ”
…
“Hốngg…”
Thiên Cường lại phát động Hống âm công kích tinh thần tất cả. Kết quả khiến cho những người còn đang trụ lại choáng váng đầu óc, tay chân run rẩy.
“Hốnggg…”
“Hốngggg..”
Thiên Cường thấy nhóm người này vẫn quật cường cố gắng đứng dậy thì hắn lại bồi tiếp thêm nhiều đòn Hống âm nữa. Hiện tại năng lượng tu lực có trong giả tu hải Thanh huyệt đã tăng hơn trước rất nhiều lần. Hắn đã có thể phát động rất nhiều lần Hống Âm một cách hiệu quả nhất.
“Hống…”
…
Thiên Cường công kích tới cực hạn có thể. Đó chính là 10 lần phát động Hống âm.
Bấy giờ toàn bộ người của Công Tôn gia đế tộc đã ngã gục chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất. Sức mạnh tinh thần của bọn họ đã gần như tan rã. Bọn họ không ngờ bí thuật lại công kích biến thái như vậy.
Thiên Cường sau đó không khách khí sử dụng bí thuật Phong tu lực. Trước đây khi ở Dung Nhãn cảnh thì việc thi triển bí thuật Phong tu lực chính là cấm kỵ. Ở trận đánh với Đông Mâm hắn đã cần tới sự trợ giúp của Dị Oán Diễn và thiêu đốt linh hồn mới thực hiện được. Thế nhưng ở Dung Nhãn cảnh thì bí thuật này có thể thi triển bình thường.
Bí thuật Phong tu lực chính là một loại bí thuật tạo ra pháp tắc ngăn cản tinh thần của kẻ địch liên lạc và khống chế tu lực trong cơ thể. Tuỳ theo sức mạnh cảnh giới, cấp độ linh hồn thì thời gian phong ấn cũng tỉ lệ như vậy.
Bản lãnh có thể phong ấn tu vi khi chênh lệch tu vi ít thế này thì các hệ thống tu luyện khác không thể làm được. Ở các hệ thống tu luyện khác muốn phong ấn tu vi kẻ khác thì phải có chênh lệch thật lớn tu vi mới có thể làm được điều này. Mà khi chênh lệch lớn tu vi thì chẳng ai cần tới việc phong ấn tu vi làm gì nhiều mà chỉ cần thích là gạt bỏ. Vậy nên phong ấn tu vi ở hệ thống tu luyện khác không được phát triển thành chiêu thức bí pháp hiệu quả.
Hiện tại các thành viên của Công Tôn gia đế tộc đã tổn thương tinh thần rất lớn. Thế nên Thiên Cường mới có thể dễ dàng phong toả tu vi bọn họ lại. Chứ đổi lại đang yên đang lành mà có thể phong ấn tu vi người ta được thì bá quá ai chơi.
Thiên Cường phong ấn tu vi hết tất cả trừ mỗi Diệu Anh ra. Xong tới đây thì hắn yên tâm bội phần. Còn các thành viên của Công Tôn gia đế tộc đều không giấu sự hoảng sợ trên nét mặt.
“Phong ấn tu vi..”
“Là phong ấn tu vi..”
“…”
Diệu Anh đứng dậy gầm lên với Thiên Cường :
“Khốn kiếp. Ngươi là kẻ tiểu nhân bị ổi. Đã ăn cắp, lại đánh người. Bây giờ lại lợi dụng chúng ta bị thương mà đánh. Ngươi có đáng mặt nam nhi không?”
Thiên Cường cười ha hả :
“Đa tạ đã khen. Ta chính là kẻ tiểu nhân bị ối đấy. Tiêu chỉ của ta là cướp là được. Còn tiểu nhân bị ổi hay sao chúng ta cũng không quan tâm. Hahahaha”
“Ngươi…”
Diệu Anh lúc này cũng á khẩu không biết nói nên lời gì nữa. Đối phương đã tự nhận bản thân xấu xa bị ổi như thế rồi thì có mắng cũng là vô ích.
Thiên Cường chợt đổi sang khuôn mặt nghiêm nghị đằng đằng sát khí. Hắn ném ánh mắt đe doạ sang tất cả những người xung quanh :
“Các ngươi chắc đã nghe qua uy danh ta rồi chứ?”
Về chuyện nhóm Thiên Cường liệp sát đế tử thì người của Công Tôn gia đế tộc đã nghe qua. Nhóm Thiên Cường đúng là gan đủ lớn khi dám cả gan giết đi đế tử. Mà Chiến Thần viện lại một ruột dung túng điều này. Kết quả còn diệt sát luôn cả tộc người ta khiến lòng người rét lạnh. Nghĩ tới đó thôi mà tất cả người ở đây đều lo lắng. Đế tử mà Thiên Cường còn dám giết thì nói gì tới bọn họ.
Thiên Cường đằng đằng sát khí bao phủ xuống tất cả. Hắn đồng thời thi triển bí thuật mê âm :
“Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Nhanh lột trong người xuống toàn bộ gia sản. Nếu không ta sẽ giết tất cả”
Thiên Cường đằng đằng sát khí tiến tới một người. Sát phủ vung xuống chỉ cách cổ chưa đầy ngón tay thì dừng lại.
Người này hãi vội vàng đem nhẫn trữ vật đồng thời phá bỏ chủ nhân và van xin :
“Xin ma vương đại nhân tha mạng”
“Tốt. Ngươi rất biết điều. Trên người còn gì có giá trị nữa không?”
“Tiểu nhân đã gia nộp hết rồi. Xin đại nhân thương tình”
Thiên Cường kiểm tra xem trong nhẫn trữ vật có gì. Kết quả là khiến hắn thất vọng khi chỉ có chút tài bảo giá trị không cao. Thiên Cường dò xét người này thấy không có gì trên người nữa thì bỏ qua. Hắn bước tới người tiếp theo và tiếp tục làm công việc này.
Thiên Cường hý hoáy một vòng đã thu thập hết toàn bộ gần 200 người. Hắn thất vọng :
“Công Tôn gia đế tộc các ngươi thật nghèo nàn. Ngay cả chút món đồ có giá trị cũng không có nổi. Đúng thật là uổng công ta một phen hao tổn”
Tất cả mọi người đều một phen mắng Thiên Cường trong lòng. Đương nhiên không có ai dám nói ra.
Thiên Cường bước về Diệu Anh rồi hỏi :
“Quận chúa xinh đẹp. Còn nàng thì sao?”
“Hừ”
Diệu Anh lạnh lùng ném ra cho Thiên Cường một nhẫn trữ vật. Thiên Cường kiểm tra thì thấy trong này chẳng có gì đáng giá cả. Tất nhiên Diệu Anh đâu thể đào ra tài bảo nhanh để lấp vào như vậy được.
Thiên Cường nói với Diệu Anh :
“Tiểu cô nương xinh đẹp. Nàng thân là Quận chúa mà chẳng có chút tiền đồ gì cả. Đúng là nghèo kiết xác mà. Đã thế ta sẽ bắt nàng làm con tin để cho Công Tôn gia tới chuộc”
Lần trước Thiên Cường không biết thân phận Quận chúa của Diệu Anh nên chỉ cướp của là được. Lần này rơi vào tay hắn tất phải hái ra bạc, bù đắp tất cả.
Nghe Thiên Cường nói thế tất cả những người xung quanh đều lên tiếng :
“Xin ma vương đại nhân hãy tha cho Quận chúa”
“Xin ma vương đại nhân hãy tha cho Quận chúa. Chúng ta có thể làm con tin thay Quận chúa cũng được”
…
Diệu Anh nghe Thiên Cường nói vậy mà kinh hoảng. Trải qua cuộc chiến với Thiên Cường nàng biết Thiên Cường chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả. Còn về danh tiếng của Thiên Cường và hành xử đúng là bị ổi đê hèn đủ thứ. Trở thành con tin chắc chắn là một hồi thê thảm.
Thế nhưng Diệu Anh không dám dùng phù pháp hộ tống rời khỏi nơi này. Bởi vì nàng lo sợ nếu rời đi thì Thiên Cường sẽ phát điên và làm hại đến những người đồng tộc.
Diệu Anh vô cùng khó xử. Chưa bao giờ nàng khao khát mạnh mẽ hơn như bây giờ. Trong lòng nàng hiện lên ý niệm khao khát :
“Ta không cam tâm như thế này…
Ta muốn mạnh hơn…
Ta muốn định đoạt tất cả…”
Ý niệm trong đầu Diệu Anh càng bùng lên dữ dội. Thế nhưng sức lực nàng vốn có hạn. Trong đầu nàng loé lên suy nghĩ :
“Ta sẽ thực hiện việc kia…”
Diệu Anh đang định thực hiện một việc cấm kỵ có tỷ lệ thành công cực thấp. Thế nhưng hiện tại nàng đã bỏ mặc nó.
Diệu Anh cổ vũ bản thân mình :
“Ta nhất định sẽ làm được…”
Bên kia Thiên Cường cười cợt đáp lời những người trong Công Tôn gia đế tộc :
“Các ngươi thì có giá trị gì chứ. Hãy về thông báo với gia chủ của các ngươi mang tiền tới chuộc Quận chúa. Còn về bao nhiêu tiền để ta suy nghĩ”
Nói xong Thiên Cường toan bắt lấy Diệu Anh rồi bay đi. Đúng lúc này hắn cảm nhận được Diệu Anh bất thường khiến hắn khựng người lại.
Lạc văn của Diệu Anh bấy giờ đã rực sáng hình ảnh nữ binh kỵ tượng. Nữ binh kia như lớn dần lên khiến cho khí tức sức mạnh của Diệu Anh tăng lên. Vòng tròn thứ tư trên đầu đã xuất hiện rõ ràng trên đầu của nàng.
Thiên Cường lo sợ bèn thi triển bí thuật Phong tu lên Diệu Anh. Thế nhưng bí thuật không hề có tác dụng gì với Diệu Anh cả.
Tất cả những người xung quanh đều hốt hoảng lo lắng gào lên :
“Quận chúa. Đừng…”
“Quận chúa đừng mà…”
Lạc văn của Diệu Anh khiến cho kẻ khác nhìn vào đều như dẫn sang một thế giới mới. Nơi đó một nữ binh kỵ tượng đang dần thay đổi sức mạnh của mình và như hoá thành người khổng lồ vươn tới trời cao.
Khí tức tang thương cổ xưa theo sự thay đổi lạc văn của Diệu Anh bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài. Nó khiến cho người ta cảm thấy như một bậc nữ đế vương sắp thức tỉnh.
Thiên Cường nhìn vào hình ảnh lạc văn của Diệu Anh mà cảm giác rất khác thường trong lòng. Điều đó khiến cho hắn trong đầu ngập tràn suy nghĩ….
Đúng lúc này bầu trời trên đầu nữ binh xuất hiện vô tận mây mù. Một cổ tự văn hình chữ “Cấm” xuất hiện trấn áp nữ binh kỵ tượng kia.
Nữ binh gầm lên như muốn xé rách cổ tự “Cấm” kia. Cổ tự “Cấm” buông rủ vô tận đạo tắc sức mạnh trấn áp nữ chiến binh kia. Năng lượng đạo tắc vô cùng bá đạo. Chúng tạo ra vô tận trật tự xiềng xích trói buộc nữ binh kia.
Nữ binh không cam tâm chống trả. Thế nhưng năng lượng đạo vận đáng sợ từ cổ tự “Cấm” tiếp tục tràn ra rồi nhấn chìm nữ binh.
“Áaaaa….”
Diệu Anh chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh. Sức mạnh của cổ tự “Cấm” kia phun trào ra phong bế gần như toàn bộ tu vi và lạc văn của nàng.
Thiên Cường nhận ra vừa rồi Diệu Anh đã định khai mở tầng sức mạnh nào đó của bản thân thế nhưng thất bại. Hắn vội vàng đem Diệu Anh rời khỏi nơi này.
Trước khi đi Thiên Cường lưu lại câu nói :
“Công Tôn gia đế tộc các ngươi nhớ chuẩn bị tiền chuộc. Ta sẽ liên lạc lại với các ngươi”
“Tên khốn kiếp. Thả Quận chúa ra…”
“…”
Những người còn lại kêu gào trong bất lực. Bọn họ bị phong ấn tu vi nên không thể làm được bất cứ cái gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Cường bắt Quân chúa rời đi.
Bay một đoạn thì Thiên Cường thu Diệu Anh vào vũ trụ phi thuyền tránh cho rắc rối xảy ra. Sau đó hắn một mạch phi hành tìm tới nơi vắng vẻ…