Hiện tại manh mối duy nhất có thể tìm được Công Tôn gia đế tộc chính là nhờ trận phù truy tung trên tấm vải lụa của Diệu Anh. Trận phù truy tung này sẽ âm thầm phát ra một loại tín hiệu năng lượng đặc biệt trong không gian và lan ra mọi phía tới đồ vật cảm ứng nó trong phạm vi cảm ứng.
Thiên Cường đã nghiên cứu về truy tung thuật khá kỹ. Vậy nên hắn biết rằng khi vật cảm ứng đã cảm ứng được trận phù truy tung thì giữa cả hai sẽ tạo ra một loại năng lượng liên lạc rõ ràng theo một đường duy nhất. Có như thế mới có thể dẫn dắt được vật cảm ứng tới tìm một cách chính xác.
Thiên Cường cần phải tìm được loại năng lượng tín hiệu giữa phù trận và vật cảm ứng. Sau đó tìm ra hướng di chuyển của chúng để phán đoán hướng của Công Tôn gia đế tộc.
Thiên Cường phải quan sát rất rất kỹ càng mới nắm bắt được loại năng lượng tín hiệu phát ra lúc có lúc không phát ra từ tấm vải lụa. Lại tốn thêm nhiều công sức nữa hắn mới có thể thôi diễn ra hướng di chuyển của dòng năng lượng tín hiệu này.
Sau khi thành công thì Thiên Cường ném tấm lụa vào trong Vũ trụ phi thuyền. Sau đó hắn theo hướng thôi diễn ra mà phi hành tới đó.
Thời gian hiện tại đã rơi vào đêm tối, Thiên Cường như một u linh phi hành giữa bóng đêm sâu thẳm. Khi cách một đoạn không xa hắn bằng Kết Linh Giới nhãn đã quan sát được những đám năng lượng bùng nổ do giao tranh diễn.
Thiên Cường đoán nơi đang diễn ra giao tranh chính là nơi cần tìm. Hắn bèn thận trọng di chuyển lại gần. Sau đó hắn chủ động độn thổ sát mặt đất để không ai có thể dò xét ra…
Thiên Cường đã tiếp cận rất gần nơi trường giao chiến ác liệt đang diễn ra. Hắn đã nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra tại đây.
Tất cả các thành viên của Công Tôn gia đế tộc đang quần công một đầu Lạc văn sinh thú. Tiếng chém giết, âm thanh va chạm, năng lượng bộc phát ra tạo nên những tiếng vang hỗn loạn cả một khu vực.
Ban đầu Lạc Văn sinh thú vẫn còn cương mãnh nên đã đả thương phân nửa người mang tam cấp nghịch thiên chiến lực lẫn tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Thế nhưng hiện tại nó đã rơi vào thế hạ phong khi năng lượng đang dần cạn kiệt..
(Lạc văn sinh thú đã rơi vào thế dầu ăn rồi.
Quá là lờ lờ lờ lờ… sát thương :))) )
Thành viên Công Tôn gia đế tộc ban đầu rơi vào thế bị động nhưng hiện đã chiếm dần ưu thế. Bọn họ đều không tiếc dốc vốn sử dụng rất nhiều đan dược, tài nguyên để duy trì trận chiến, cầm cự cho tới khi nào Lạc Văn sinh thú bị hạ gục.
Những đệ tử bị Lạc văn sinh thú đả thương sau khi được truyền tống đi đã lần nữa quay về nơi này. Bọn họ bị thương rất lớn và không thể tham chiến ngay được. Tuy nhiên trong trường hợp cần thiết thì bọn họ sẽ bất chấp thương thế trên người mà ra tay. Trước mắt tất cả đang trị thương ở những vị trí an toàn.
Hiện tại những người mang tứ cấp nghịch thiên chiến lực có thể cầm cự tới giờ là những kẻ có năng lực thực sự. Bọn họ phối hợp với nhau ngạnh kháng các đòn tấn công từ Lạc văn sinh thú. Còn những người khác sẽ chia nhau ra rồi nhân cơ hội mà toàn lực phát động tấn công lên cơ thể của Lạc văn sinh thú.
Nếu xét về đạo lực tấn công thì Công tôn phục tượng bảo thuật tạo ra đạo lực rất lớn. Để mà so sánh trong Lạc Thần viện thì bảo thuật này có thể nằm gần như là tốp đầu về đạo lực. Vậy nên tam cấp nghịch thiên chiến lực đánh lên thân thể Lạc văn sinh thú mới có hiệu quả nhiều như thế. Đổi lại đế tộc với bảo thuật khác thì rất khó làm được điều này.
Qua thời gian chịu vô số đòn tấn công từ kẻ địch dù là thấp giai hơn nhưng vẫn khiến cho thương tích trên Lạc văn sinh thú từ nhỏ dần hoá thành lớn. Điều đó kéo theo sức mạnh của Lạc văn sinh thú suy giảm dần theo thời gian. Từ một đầu thú hung hăng hung mãnh đã uể oải hơn trước rất nhiều.
Cuộc chiến trên trời cao đã dần dần kéo chiến trường xuống mặt đất vì phi hành kéo dài rất tốn năng lượng cơ thể. Ngoài ra là Lạc văn sinh thú kéo chiến trường xuống mặt đất để giảm đi áp lực từ kẻ địch tấn công vào phần bụng của mình. Bởi phần bụng chính là những nơi yếu hại của nó.
Thiên Cường nhân lúc mọi sự tập trung đang đổ dồn về cuộc chiến thì âm thầm độn thổ tiếp cận lại gần. Hắn đã dò xét ra một thế lực cũng đang ẩn nấp quan sát Công Tôn gia đế tộc hành động.
Thiên Cường đã nhận ra nhóm thế lực kia thuộc Hồ gia đế tộc. Điều này khiến hắn thấy vui mừng bởi sắp có kịch hay xảy đến. Hắn sẽ cần phải chuẩn bị để làm ngư ông đắc lợi.
Đất đai cát đá bụi mịt bắn tung trời. Cả một mảng cây rừng rộng lớn bị đổ rạp vì cuộc đại chiến. Hết kẻ này tới kẻ khác thi nhau cày xới trên mặt đất tạo ra những đường cày loạn xạ.
Lạc văn sinh thú hiện đã mệt mỏi lắm rồi. Tốc độ di chuyển, sự linh hoạt đã giảm đi rất nhiều. Vậy nên thương vong do nó gây ra đã giảm xuống rõ rệt.
Tuy là Lạc văn sinh thú yếu đi nhưng người của Công Tôn gia đế tộc vẫn hết sức cẩn thận. Hơn nữa bọn họ nhận ra đã có kẻ khác tiếp cận nơi này rồi. Điều này khiến bọn họ ý thức được cần hành động thêm thận trọng.
Lạc văn sinh thú hiện chỉ có thể phát ra những đòn đánh một cách khó khăn rồi dừng lại thở dốc. Cơ thể nó lung lay như sắp gục ngã bất cứ lúc nào.
Nhìn Lạc văn sinh thú sắp được tới lúc thu hoạch mà các thành viên của Công Tôn gia đế tộc cao hứng trái tim nhảy dựng trong ngươi. Hy sinh bao nhiêu rốt cục sắp có thành quả. Cái giá mất đi mặc dù rất lớn nhưng tất cả đều nguyện đánh đổi.
Đúng lúc này trong màn trời u tối bỗng sáng lên bởi khoảng hai trăm cái lạc văn. Những lạc văn mang dáng hình là những Hồ yêu xinh đẹp nói rõ thân phận kẻ tới là Hồ gia đế tộc.
Tất nhiên đêm tối hay ban ngày thì các tu luyện giả đều có thể quan sát được bằng mắt thường. Diệu Anh rất dễ dàng nhận ra người cầm đầu trong đội hình của Hồ gia đế tộc không ai khác chính là Thoả Vân.
Diệu Anh lớn tiếng ngăn cản :
“Các thành viên của Hồ gia đế tộc xin hãy dừng bước. Đây là bổn sinh linh của Luyện tiên giới mà Công Tôn gia chúng ta đã rất dốc lòng để bắt. Xin các vị hãy nể mặt chúng ta”
Thoả Vân bèn đứng về phía trước cười nhẹ nhàng đáp :
“Lạc văn sinh thú này hiện tại vẫn chưa rơi vào tay Công Tôn gia đế tộc. Thế nên chúng ta tất nhiên có thể cạnh tranh rồi”
Giá trị của Lạc văn sinh thú rất lớn, nhất là với những kẻ không phải đế cấp tiềm năng cơ thể trở lên. Đây chân chính là kỳ ngộ không dễ dàng gì có thể bắt gặp và sở hữu. Thêm nữa năng lực của bổn sinh linh của Luyện tiên giới rất lớn. Cái giá mà Công tôn gia đế tộc đã phải bỏ ra nói lên rất rõ điều đó.
Diệu Anh chau mày nhìn về Thoả Vân mà hỏi :
“Có phải muội đã dẫn bọn họ tới đây không”
Thoả Vân chỉ hơi khẽ gật đầu :
“Ân…”
Diệu Anh nghe vậy thì giật mình tức giận vô cùng. Nàng nói không rõ thành tiếng :
“Ngươi…”
Bản thân Diệu Anh vốn rất tin tưởng vào Thoả Vân. Cả hai đã cùng kề nhau sát vai nhiều trận chiến, nhất là cuộc đụng độ với Thiên Cường. Vậy mà không ngờ khi thấy bảo vật thì Thoả Vân đã nổi lòng tham, bán đứng tất cả. Nếu có gì xảy ra với Công Tôn gia đế tộc thì Diệu Anh sẽ hoá thành tội đồ.
Trước đó Diệu Anh và Thoả Vân đã thống nhất với nhau một cái liên lạc vị trí phù để tiện trong việc truy tìm tung tích của Thiên Cường và tiện chiếu cố lẫn nhau. Thoả Vân khi thấy liên lạc vị trí phù của Diệu Anh mãi mà không di chuyển đã nổi lên nghi ngờ tìm tới nơi này. Kết quả phát hiện thấy Công Tôn gia đế tộc đang vây công Lạc văn sinh thú.
Trong cuộc đụng độ với Thiên Cường thì Thoả Vân lại bại trong một chiêu với một kẻ nắm giữ tứ cấp nghịch thiên chiến lực không trọn vẹn. Điều này khiến nàng cảm thấy thù hận, không cam tâm và thêm khao khát có sức mạnh. Những cái này đã khiến nàng bất chấp bỏ qua tất cả và bộc lộ đúng bản tính của mình.
Thỏa Vân bèn liên lạc với các thành viên khác của Hồ gia đế tộc tới nơi này làm bọ ngựa bắt ve. Chờ cho Công Tôn gia đế tộc bỏ sức thật nhiều thì bọn họ ra tay lấy hết thành quả. Với công đầu của mình thì nàng tin nhất định sẽ được nhận lấy phần thưởng xứng đáng.
Thoả Vân nhẹ nhàng khuyên nhủ :
“Muội thực sự xin lỗi tỷ. Thế nhưng muội thấy Lạc văn sinh thú này không có duyên với Công Tôn gia đế tộc đâu.
Chi bằng để Hồ gia đế tộc của muội thụ hưởng. Tất nhiên Hồ gia đế tộc sẽ cho Công Tôn gia một khoản thù lao xứng đáng”
Diệu Anh cố gắng thuyết phục :
“Lạc Văn sinh thú này thật sự mang ý nghĩa giá trị rất lớn với Công Tôn gia tộc chúng ta. Chỉ cần Hồ gia đế tộc lui bước chúng ta sẽ không tiếc tài nguyên trả xuống”
Thoả Vân nổi lên tia hứng thú :
“Thật sao?”
Diệu Anh quả quyết :
“Tất nhiên. Quận chúa ta nói được thì làm được”
Thoả Vân cười :
“Thế nếu như Hồ gia đế tộc muốn một đầu Lạc Văn sinh thú khác thì thế nào?”
“Chuyện này…. Ta có thể cùng mọi người tìm đầu Lạc Văn sinh thú khác và giúp mọi người bắt chúng. Miễn là Hồ Gia đế tộc nhường chúng ta đầu Lạc Văn sinh thú này là được”
Thoả Vân khẽ lắc đầu :
“Chuyện tìm được một đầu Lạc Văn sinh thú khác rất khó nói. Trừ khi Công tôn gia đế tộc có thể ngay lập tức tìm được thấy chúng”
Một nam tử bên cạnh cười lớn :
“Thoả Vân. Muội nhiều lời với bọn họ thế làm gì. Đồ vật tốt thì vào tay kẻ xứng đáng. Đầu Lạc văn sinh thú này rơi vào tay Hồ gia chúng ta là đúng rồi”
Diệu Anh tức giận gầm lên :
“Chuyện này là không thể. Lạc Văn sinh thú là của Công Tôn gia đế tộc chúng ta. Hồ gia các ngươi đừng mơ chạm vào”
Thoả Vân thở dài :
“Vậy thì xin thứ lỗi cho muội”
Nói xong thì Thoả Vân ra hiệu cho các thành viên Hồ gia đế tộc xông lên. Một cuộc chiến nhanh chóng diễn ra giữa các thành viên của hai đế tộc.
Giếttr
Lengkeng…
Hàng trăm người xông lên đại chiến với nhau. Bảo thuật ngập trời. Binh khí va chạm với nhau đinh tai nhức óc.
Chiến trường lấy Lạc văn sinh thú làm trung tâm, các thành viên của Công Tôn gia đế tộc ra sức ngăn cản Hồ gia đế tộc tiếp cận Lạc văn sinh thú. Những người bị thương của Công Tôn gia đế tộc đều buộc phải tham chiến.
Về phần Lạc văn sinh thú nó đã lấy lại chút ít khí lực. Bảo nó đã suy kiệt nhưng muốn bắt lấy nó cũng không dễ dàng gì. Những người vây công nó đã tạm dừng cuộc chiến để đánh đuổi kẻ địch. Vậy nên nó chờ đợi đột biến để phá phòng vây.
Ở những cảnh giới thấp thì đệ tử Công tôn gia đế tộc mạnh hơn nhiều lần so với những đệ tử đế tộc khác trong Lạc thần viện. Thậm chí số lượng người nắm giữ tứ cấp nghịch thiên chiến lực nhiều gần gấp hai so với đế tộc khác. Tuy nhiên hiện tại chiến lực tổng thể bọn họ đã giảm đi phân nửa. Điều này gây bất lợi lớn cho họ.
Hồ gia bảo thuật lợi hại nhất là mê huyễn kẻ địch nhưng sức chiến cũng không quá thấp. Hơn nữa Hồ gia đế tộc đang còn sung sức và chưa mất cái gì. Bọn họ thêm phần tự tin khi bọn họ có phù pháp hộ thân vẫn còn nguyên. Trong khi thành viên của Công tôn gia đế tộc phân nửa đã mất hết phù pháp.
Cuộc chiến dần dần nghiêng về Hồ gia đế tộc. Người của Công Tôn gia đế tộc bại lui liên tục.
Tất nhiên dù thế nào đi chăng nữa thì Hồ gia đế tộc cũng không dám giết người của Công tôn gia đế tộc. Bọn họ chỉ dám ra tay mức độ nhất định mà thôi. Chứ một khi mà đã giết người thì sẽ là cuộc chiến thực sự của hai đế tộc. Thậm chí kéo theo hệ luỵ cả Lạc thần viện cuốn vào. Nên nhớ Công tôn gia đế tộc là thế lực nắm quyền của Lạc thần viện. Giữa bọn họ có thể có cạnh tranh nhưng không cuốn sâu tạo ra cuộc chiến sinh tử.
Gần một canh giờ trôi qua, đệ tử của Công Tôn gia đế tộc đều liều mình ngăn cản, thậm chí như sẵn sàng chết chung với kẻ địch. Điều này khiến cho Hồ gia đế tộc không thể ra tay. Trận chiến vì vậy vẫn chưa ngã ngũ.
Thoả Vân và Diệu Anh đại chiến với nhau. Tất nhiên Thoả Vân có thể đè bẹp Diệu Anh trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng nàng không dám làm điều đó.
Thoả Vân vẫn một mực khuyên hàng :
“Muội nghĩ Công Tôn gia hãy ngừng lại đi. Tỷ hãy nhìn xem đã có rất nhiều người của Công tôn gia trọng thương rồi. Nếu cứ kéo dài cuộc chiến thế này rất có thể tổn hao sinh mệnh của bọn họ”
Diệu Anh gầm lên :
“Đừng mơ.. Công Tôn gia chúng ta không phải là kẻ sợ chết. Các ngươi nếu muốn cứ giết”
Hai bên giao tranh nhanh chóng tới đỉnh điểm nhất.
Hầu hết người của Công Tôn gia đế tộc đều bị Hồ gia đế tộc đả thương mất đi phần lớn chiến lực. Diệu Anh cũng bị dồn đến đường cùng sắp muốn sử dụng tới cấm kỵ chiêu thức.
Nhưng đúng lúc này một tiếng la thất thanh vang lên :
“Lạc văn sinh thú biến mất rồi”
Nghe tiếng la này tất cả đều dừng cuộc chiến nhìn về vị trí mà trước đó Lạc văn sinh thú ở đó. Nơi đó hoàn toàn không còn dấu vết của Lạc văn sinh thú nữa. Nó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Lạc Văn sinh thú không có bản lãnh độn thổ. Vậy mà nó biến mất trước mặt tất cả mọi người không chút dấu vết. Điều này khiến những người ở đây nhanh chóng liên tưởng tới có kẻ khác đã nhúng tay vào. Bởi năng lực của Công Tôn gia đế tộc nếu đã bắt được Lạc văn sinh thú một cách thần kỳ như vậy thì đã không phải kéo dài cuộc chiến gây thương vong lớn như thế.
Những kẻ ở đây đều vừa tức giận vừa lo sợ. Bởi kẻ ra tay trong bóng tối phải có bản lĩnh phải vô cùng lợi hại mới có thể bắt đi Lạc văn sinh thú mà không gây chút động tĩnh gì. Dù gì Lạc văn sinh thú kia tưởng chừng như có thể sắp gục ngã nhưng chiến lực nó không tầm thường chút nào.
Tất nhiên người bắt đi Lạc văn sinh thú là Thiên Cường rồi. Bản lãnh hắn không thể làm được điều này mà phải nhờ tới Vũ trụ phi thuyền cưỡng ép thu Lạc Văn sinh thú vào.
Trước đó tới giờ tôn chỉ của Thiên Cường chính là tự thân nỗ lực, mọi thứ bản thân nên tự cố gắng. Hắn không muốn phụ thuộc vào Vũ trụ phi thuyền hay sử dụng tới nó để can thiệp vào sự trưởng thành của bản thân. Thế nhưng Lạc văn sinh thú quá hấp dẫn với hắn khi có thể giúp hắn thức tỉnh lạc văn. Vậy nên hắn đã phải cắn răng mà phá đi tôn chỉ của mình.
“Đào đất cho ta. Nhanh”
“Chia người ra canh gác các khu vực xung quanh..”
…
Kẻ trộm vừa mới bắt đi Lạc văn sinh thú trong khoảnh khắc. Vậy nên Diệu Anh cho rằng kẻ địch chưa trốn đi xa nên ra lệnh đào đất. Tương tự Hồ gia đế tộc cũng ban xuống mệnh lệnh như vậy.
Nhóm người của cả hai đế tộc rất nhanh xới tung cả vùng đất này. Bọn họ đào xuống cả hố sâu chục trượng nhưng đều không thấy tung tích dấu vết của kẻ trộm. Điều này chứng tỏ kẻ trộm có bản lĩnh ẩn nấp quá độn thổ quá cao siêu.
Nhóm người khác chia nhau canh gác và tới các khu vực lân cận áp tai vào mặt đất để nghe ngóng. Bọn họ tin kẻ địch khi ở cảnh giới Động thiên cảnh cho dù lợi hại tới bực nào khi sử dụng độn thổ đều tạo nên vết tích. Bọn họ chỉ cần lần theo đó là được.
Thiên Cường cũng hiểu được điều này. Hết cách hắn phải phá lệ thêm một lần sử dụng Vũ trụ phi thuyền độn thổ trong mặt đất. Vũ trụ phi thuyền độn thổ thì không ai có thể dò xét được cả. Rất nhanh hắn đã thoát khỏi tầm bao phủ của hai nhóm người này.
Cả hai đế tộc canh gác đào bới cả hơn ngày trời đều không có kết quả gì. Tiếng chửi bới, tiếng phẫn nộ mắng chửi vang lên…. trong vô ích khi mà cái bóng của kẻ địch cũng không thấy.
Cuối cùng toàn bộ thành viên của Hồ gia đế tộc đều rời đi. Chỉ còn Công Tôn gia đế tộc tiếc công sức nên vẫn cố nán ở lại….