Chương 205: Bàn luận việc bắt Lạc văn hình thú

Thiên Cường mở rộng Kết Linh độn giáp và bao phủ lấy một mẩu quặng đá. Thiên Cường cầm lấy nó rồi nói :

“Ở Luyện tiên giới thì hư vô vật chất trong lòng đất không dày đặc và tuân thủ nghiêm ngặt những pháp tắc như giới bên ngoài. Thế nên khoáng sản nơi này bị bao phủ một lớp hư vô vật chất rất mỏng hoặc không có. Chỉ cần ta bố trí trận pháp đơn giản thôi đã có thể dẫn động được chúng được rồi”

Diểu Anh hơi gật đầu tỏ vẻ hiểu. Sau đó nàng hỏi :

“Bây giờ đã tìm được mỏ khoáng rồi. Bước tiếp theo phải làm gì?”

“Chuyện tiếp theo phải nhờ tới người của Công Tôn gia tộc nàng giúp chúng ta một tay bố trận cùng ta. Sau khi hoàn thành trận pháp thì bọn họ phải núp trong trận để vận trận cũng như chờ thời cơ thích hợp ra tay. Tới lúc những đế tử nàng mời tới dùng hết sức thì chúng ta làm ngư ông đắc lợi là được”

“Ta hiểu rồi”

Thiên Cường sau đó đưa Diệu Anh rời khỏi lòng đất thì dặn dò :

“Trước tiên nàng phải triệu tập người của Công Tôn gia tập trung tại nơi này”

“Chuyện này thì dễ. Nhưng nếu ngươi xuất hiện trước mặt bọn họ thì không có tốt cho lắm”

Thiên Cường cười ha hả :

“Nàng yên tâm. Xem đây”

Nói xong thì khuôn mặt Thiên Cường bỗng nhiên biến hoá thành một khuôn mặt đầy xa lạ. Khí tức hắn thay đổi một mảng như trở thành người khác. Nếu Diệu Anh không chứng kiến toàn bộ quá trình chắc sẽ nghĩ người trước mặt chính là người xa lạ thật sự.

Thiên Cường cười :

“Kết Linh giới sư có thể dịch dung thuật. Nếu nàng thích ta thậm chí có thể hoá thành hình tượng mẫu người đàn ông trong mộng của nàng”

Diệu Anh nhăn mặt lại :

“Ngươi im đi có được không. À hình như khí tức ngươi vẫn không hoàn toàn thay đổi. Nếu kẻ khác rõ về ngươi chắc sẽ nghi ngờ”

“Chính xác là thế bởi ta mới chỉ ở tiền cảnh Dưỡng Nhãn hồn. Thế cũng đủ để những người ở Công Tôn gia các nàng đều không nhận ra ta được đâu”

Diệu Anh gật đầu đồng ý. Nàng sau đó lấy ra thân phận bài ra rồi liên lạc với những người khác của Công Tôn gia đế tộc. Lệnh bài thân phận của mỗi thế lực tất nhiên đều có thể liên lạc trong phạm vi xa hơn nhiều so với Thiên Cường tự thân bố trí rồi.

Sau một ngày thì gần 200 người của Công tông gia đều đã có mặt tới nơi này. Tới nơi thì toàn bộ người của Công Tôn gia đế tộc đều cúi đầu xuống hành lễ với Diệu Anh :

“Tham kiến Quận chúa”

“Miễn lễ cả đi”

“Tạ quận chúa..”

Một nam tử bước người ra phía trước. Hắn dáng vẻ thong dong, khí chất bất phàm. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết không phải hạng tầm thường.

Giọng trầm ấm của nam tử kia vang lên :

“Quận chúa. Muội không sao chứ? Ma vương kia đâu rồi”

Người này chính là Công Tôn Tuấn Đăng, anh họ của Diệu Anh. Hắn tu vi là Dưỡng thuật cảnh nhưng vì an nguy của Diệu Anh nên đã quay xuống thế giới Động thiên cảnh để tìm tung tích của Diệu Anh.

Diệu Anh chưa kịp trả lời thì một tiếng nói vang lên :

“Ma vương kia đã bị ta đuổi đi rồi”

Thiên Cường bước ra với một bộ dáng xa lạ. Tuấn Đăng quay qua Diệu Anh với khuôn mặt đầy thắc mắc :

“Vị này là…”

Thiên Cường bước tới cạnh Diệu Anh dáng vẻ rất thân mật và cười tươi đáp :

“Ta chính là kẻ đã đánh đuổi ma vương kia đi. Quận chúa của các ngươi vì thế đã cảm động mà quyết định trao thân cho ta. Có đúng thế không tiểu nương tử”

Diệu Anh trán nổi lên tia hắc tuyến. Nàng đẩy Thiên Cường ra xa rồi phản bác :

“Ngươi im đi”

Tuấn Đăng dò xét qua Thiên Cường rồi hỏi lại Diệu Anh :

“Chuyện này là thật sao?”

“Biểu ca đừng tin hắn nói bừa”

“Muội cần ta cho hắn một bài học không?”

“Huynh mặc kệ hắn nói linh tinh đi. Dù gì người này đã giúp đỡ ta rất nhiều”

Tuấn Đăng tạm bỏ qua Thiên Cường rồi hỏi :

“Ma vương kia không làm gì muội chứ? Bọn ta còn nghe tin đồn là muội sắp sinh hài tử cho hắn rồi”

Diệu Anh nghe tới đó trán nổi gân xanh lên :

“Làm gì có chuyện đó. Tất nhiên là ta không thể để chuyện này xảy ra được”

Tuấn Đăng thở phào nhẹ nhõm. Tin đồn dạo gần đây khiến toàn bộ Công Tôn gia đứng ngồi không yên. Ngay cả Lạc thần viện cũng vì thế mà khó chịu trong lòng.

Các đời Quận chúa của Công Tôn gia chính là mơ ước của các tinh anh đế tộc khác. Chỉ tiếc là Quận chúa giữ thân thánh nữ, chưa từng xuất giá. Nếu mà Diệu Anh có hài tử với Thiên Cường thì đó chính là sỉ nhục cho toàn bộ Lạc Thần viện chứ không riêng gì Công Tôn gia.

Còn Thiên Cường nghe vậy mà suýt thì cười thành tiếng. Diệu Anh vì thế mà lườm cảnh cáo hắn.

Tuấn Đăng mang khuôn mặt lạnh lùng quay qua Thiên Cường :

“Ngươi nên ăn nói cẩn thận. Hơn nữa từ giờ trở đi tránh xa Quận chúa cho ta. Còn việc ngươi giúp đỡ Quận chúa chúng ta sẽ trả thù lao đàng hoàng. Bây giờ thì mời ngươi đi cho”

Thiên Cường vẻ mặt như chỉ sợ thiên hạ không đại loạn :

“Ta e rằng Quận chúa của ngươi thật sự không nỡ rời xa ta đâu”

Diệu Anh quay qua giải thích với Tuấn Đăng :

“Người này sở hữu bản lãnh vô cùng cao cường. Có thể giúp chúng ta bắt được bổn sinh linh thuộc Luyện Tiên giới”

Tuấn Đăng và tất cả người của Công Tôn gia đế tộc đều nhận nhiệm vụ tìm bắt Luyện Tiên giới bổn sinh linh. Tuy nhiên tìm kiếm không hề dễ dàng chút nào.

Ở thế giới cấp Vũ giả thì bọn họ không thể phi hành quá nhanh. Muốn bắt được Lạc văn sinh thú có thể phi thiên cực nhanh là điều không thể.

Còn thế giới cấp huyền giả thì Lạc văn sinh thú không có. Lạc văn hình thú thì tương đối nhiều. Thế nhưng Tuấn Đăng đã thử qua, muốn bắt Lạc văn hình thú cũng không hề dễ dàng chút nào. Bởi vì cấp thế giới cao hơn nên cùng là ngũ cấp nghịch thiên chiến lực nhưng năng lực độn thổ của chúng tăng lên nhiều lần so với Lạc văn hình thú ở chân vũ cảnh.

Hết cách Tuấn Đăng bèn đi xuống thế giới cấp Chân vũ để bắt Lạc văn sinh thú. Việc muốn bắt sinh linh ở đỉnh tiêm thế giới là việc rất rất khó. Nhưng nó vẫn dễ dàng hơn một chút bởi vì quy tắc của Luyện Tiên giới khiến cho đỉnh tiêm sinh linh tại cấp thế giới có tốc độ khôi phục thương thế rất chậm chạp. Nếu như đả thương được nó và lần ra dấu vết kịp thời thì vẫn có thể bắt được.

Thời gian vừa rồi Công Tôn gia đã phải cắt cử người từ thế giới huyền giả xuống vừa để tìm tung tích Diệu Anh, cũng vừa truy tìm tung tích của Lạc văn sinh thú. Hiện tại ngoài khoảng 30 người sở hữu Tứ cấp nghịch thiên chiến lực đúng tu vi Động Thiên cảnh ra thì tất cả còn lại đều là Dưỡng thuật cảnh. Bọn họ thời gian trở về đây đã bắt đầu trùng tu tứ cấp nghịch thiên chiến lực ở Động Thiên cảnh. Đội hình hơn ngày xưa một mảng rất lớn.

Tuấn Đăng nói với Diệu Anh :

“Ta nghĩ là không cần thiết giữ người này lại. Thời gian qua ta bắt giúp muội 1 đầu Lạc Văn sinh thú đây rồi”

Nói xong Tuấn Đăng lấy ra một tia năng đạo vận đã bị phong ấn trên bàn tay đưa ra cho Diệu Anh. Diệu Anh lắc đầu trả lời :

“Đa tạ biểu ca. Nhưng ta đã thử qua Lạc Văn sinh thú. Nó không giúp ta thức tỉnh hoàn toàn được lạc văn”

“Có phải vì nguyên nhân muội lúc trước đã cố tình cưỡng ép thức tỉnh lạc văn không?”

Diệu Anh lắc lắc đầu :

“Cho dù trước đó ta không cưỡng ép thức tỉnh thì Lạc văn sinh thú khó lòng giúp ta thức tỉnh lạc văn. Chỉ có Lạc văn hình thú may ra mới có thể”

“Lạc văn hình thú thì….”

Thiên Cường chen ngang :

“Thì có ta có thể”

Tuấn Đăng ném cho Thiên Cường ánh mắt cảnh cáo. Diệu Anh vội can ngăn :

“Người này đích xác có thể giúp chúng ta bắt được Lạc văn hình thú”

“Muội nói là thật sao?”

Diệu Anh gật đầu. Thiên Cường thấy thế ngước đầu lên mắt hếch lên tận trời, giống như tỏ vẻ ngông cuồng tự đắc. Điều này khiến Tuấn Đăng vô cùng khó chịu.

Tuy nhiên vì đại cục, Tuấn Đăng không thể không cúi đầu :

“Không biết quý danh của các hạ là gì để ta còn tiện xưng hô”

Thiên Cường vẫn giữ bộ dạng hếch mặt lên trời không thèm nhìn xuống mà đáp :

“Các ngươi là đệ tử của đế tộc. Được giáo dục qua lễ nghĩa mà nói chuyện với ta nãy giờ cũng không hỏi danh tính. Hừm.

Giới thiệu cho các ngươi đây bổn vương chính là thiên hạ đệ nhất nhân, không việc gì không làm được. Soái ca ngời ngời, nữ tử nhìn thấy đều gục ngã. Đi không đổi danh về không đổi họ. Danh tính là Đại Ca Ca”

Diệu Anh nghe Thiên Cường giới thiệu mà trán nổi lên gân xanh đầy tức giận. Tuấn Đăng lẫn người của Công Tôn gia tộc cũng đều giận tới nghiến răng ken két. Trong lòng thầm nghĩ tên này quả là khoa trương quá mức.

Tuấn Đăng bèn kéo Diệu Anh ra xa rồi nói nhỏ :

“Ta thấy tên này chỉ e bản lãnh miệng lưỡi lợi hại. Muội còn nhỏ không khéo đã bị hắn lừa rồi”

“Không phải thế đâu. Hắn thật sự rất lợi hại. Hắn đã bắt giúp muội cả mấy đầu Lạc văn sinh thú rồi”

Tuấn Đăng một mực không tin :

“Hắn thật sự bắt qua Lạc văn sinh thú ư? Hơn nữa là mấy đầu ư?”

“Chính xác là vậy”

Tuấn Đăng cùng người của Công Tôn gia khó khăn lắm mới có thể tìm được một đầu Lạc văn sinh thú. Thế mà nghe Diệu Anh nói kẻ này tìm được và bắt qua mấy đầu. Lạc văn sinh thú đâu ra mà dễ tìm thế. Trong đầu hắn ngập tràn thắc mắc.

Diệu Anh nói thêm :

“Huynh chỉ cần biết thế là được. Còn làm sao tìm được thì muội không tiện tiết lộ. Thế nhưng người này thật sự có biện pháp. Hắn mặc dù ăn nói có chút ngông cuồng nhưng biểu ca đừng để bụng là được”

Tuấn Đăng cũng gật đầu như tỏ vẻ hiểu. Hắn dù khó chịu trong lòng vẫn quay qua Thiên Cường chào :

“Công Tôn gia chúng ta gửi lời chào tới Đại ca ca”

“Tốt. Tiểu đệ ngoan”

“Ngươi…”

Tuấn Đăng thật sự nổi giận. Cả người của Công Tôn gia đế tộc cũng đều nổi giận cùng.

Diệu Anh vội vàng hoàn hoãn lại :

“Biểu ca”

Tuấn Đăng cùng cả Công Tôn gia kìm nén lại trong lòng. Thật sự không có Diệu Anh thì Tuấn Đăng thật muốn tống cho Thiên Cường mấy cước vào mặt. Thiên Cường vẫn tỏ vẻ dửng dưng như không sợ trời đất khiến tất cả đều nghiến răng nghiến lợi.

Diệu Anh nói :

“Người này có bản lãnh trận pháp cao minh. Có thể ngăn cản Lạc văn hình thú độn thổ. Còn tính tình thì có chút không phải. Biểu ca cùng mọi người đừng để ý làm gì”

Tuấn Đăng trong bụng bốc lên một bụng hoả. Nếu không nghe những lời này của Diệu Anh thì thật sự hắn sẽ phát tác thật.

Tuấn Đăng kéo cho Diệu Anh cách ra một khoảng rồi nói nhỏ :

“Nếu kẻ này bản lãnh không có thì đừng trách ta nhẫn tâm”

Diệu Anh cũng hết cách. Nàng quay qua Thiên Cường hỏi :

“Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

Thiên Cường chắp tay tự cao tự đại :

“Việc tiếp theo các ngươi phải nghe ta sắp xếp bố trận. Ta cần tài nguyên thế này …”

Nói xong Thiên Cường kể ra một loại tài nguyên đắt đỏ để bố trận cũng như một số lượng rất lớn. Diệu Anh bèn ghi chép cẩn thận kỹ càng….

Thiên Cường hỏi Diệu Anh :

“Nàng đã nghe kỹ rồi chứ?”

Diệu Anh gật đầu :

“Ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ”

Việc bắt Lạc văn hình thú rất hệ trọng. Thế nên cho dù bỏ giá cao đi chăng nữa Công Tôn gia đế tộc nhất định cũng sẽ bỏ.

Diệu Anh sau đó phân phó người về Công Tôn gia chuẩn bị đồ đạc. Tất nhiên phải gửi tín âm ghi lại hết lời cam đoan của Diệu Anh về bắt Lạc văn hình thú thì Công Tôn Phục mới đồng ý xuất động tài nguyên rồi mang đến.

Thiên Cường đợi Diệu Anh phân phó xong thì kéo Diệu Anh rời đi. Tuấn Đăng thấy thế thì ngăn cản :

“Ngươi tính dẫn Quận chúa đi đâu?”

“Ta tất nhiên cần cùng nương tử luận bàn chuyện nhân sinh rồi”

“Ngươi dám?”

“Ta có gì không dám chứ. Thời gian qua không có các ngươi thì chúng ta mỗi ngày đều đàm đạo chuyện nhân sinh đấy thôi”

Diệu Anh can ngăn :

“Đại ca đừng nghe hắn linh tinh. Hắn mặc dù hay nói lảm nhảm nhưng chuyện không phải thế đâu”

Tuấn Đăng hừ lạnh khó chịu vô cùng. Thiên Cường dẫn Diệu Anh cách xa một đoạn rồi ném ra cái kết giới châu rồi hỏi :

“Người vừa rồi là ai?”

“Đó là biểu ca Công Tôn Tuấn Đăng”

Thiên Cường đã quan sát Tuấn Đăng. Hắn nhận ra Tuấn Đăng sở hữu đế cấp lạc văn với tu vi Dưỡng thuật cảnh. Năng lực này có thể xếp ngang hàng với các đế tử khác. Và tất nhiên ở Động Thiên cảnh mang đế cấp tiềm năng lạc văn thì có thể dễ dàng tu ra năm cấp nghịch thiên chiến lực.

Thiên Cường khen :

“Ta đã nhìn ra biểu ca của nàng không tầm thường đâu”

“Tất nhiên rồi. Nghe đồn biểu ca ta mang trong người Đế cấp lạc văn, không thua kém đế tử của đế tộc khác là bao nhiêu đâu”

Thiên Cường gật gù. Tuy là mang Đế cấp lạc văn thật nhưng những người như Tuấn Đăng không được gọi là đế tử mà là Bán đế tử. Đế tử là con của Thần đế, sở hữu đế cấp tiềm năng cơ thể trở lên. Bọn họ có sức chiến đấu, thiên phú,… di truyền cực tốt từ Thần đế. Vậy nên đế tử được cả gia tộc hết sức bồi dưỡng.

Tất nhiêu vẫn có nhiều trường hợp Bán đế tử mang tiềm năng cơ thể cao hơn đế tử. Những người đó cũng sẽ được gọi là đế tử.

Đế tử và bán đế tử chỉ là cách gọi phổ biến trong nhân tộc. Còn với những chủng tộc khác thì còn tuỳ.

Thiên Cường bàn bạc kế hoạch với Diệu Anh :

“Nàng đã nghĩ tới kết quả sau khi bắt được Lạc văn hình thú chưa?”

“Ta đã nghĩ tới chuyện này…”

“Nàng nghĩ xem nếu mời các đế tử khác tham gia vây bắt Lạc văn hình thú. Vậy kết thúc cuộc chiến thì nó sẽ rơi vào tay ai?”

“Trận pháp tài nguyên là do Công tôn gia chúng ta bỏ ra. Lạc Văn hình thú cũng là do chúng ta tìm đến. Thế nên nó nhất định thuộc về chúng ta”

Thiên Cường lắc lắc đầu :

“Cái này khó nói lắm. Lạc Văn hình thú giá trị bực nào nàng thừa hiểu mà. Ta dám tin chắc là bọn họ sẽ không để Công tôn gia các nàng có được…”

“Nhưng chúng ta bỏ thật nhiều tài nguyên..”

“Nàng còn nhớ tỉ muội thân thiết của nàng không. Đứng trước món đồ có giá trị như thế nhất định bọn họ sẽ không làm ngơ mà sẽ bất chấp tất cả.

Sau khi bọn họ lấy được Lạc văn hình thú rồi bọn họ sẽ bỏ ra chút tài nguyên coi như là thù lao cho Công tôn gia. Lúc đó đồ đã mất rồi. Gia tộc nàng có muốn cũng không thể đòi được…”

Diệu Anh gật đầu hiểu chuyện này. Bởi nó là sự thật tất yếu sẽ xảy ra. Mà không nhờ người khác ra tay thì không thể bắt được Lạc văn hình thú. Nhưng rất khó để gia tộc của nàng có thể trực tiếp cạnh tranh với các đế tộc khác. Nàng thật sự vẫn không nghĩ ra biện pháp gì hay ho.

Diệu Anh bèn quay sang hỏi Thiên Cường :

“Thế theo ngươi thì chúng ta phải làm thế nào?”

“Chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế. Công tôn gia các nàng hãy né đi mũi nhọn với các đế tộc khác...”

“Né mũi nhọn? Ngươi nói cụ thể đi”

“Là tìm một người gánh chịu hết tội lỗi thay cho bản thân”

Diệu Anh nghi ngờ nhìn Thiên Cường :

“Ý ngươi là ngươi sẽ gánh tội thay cho chúng ta?”

Thiên Cường ưỡn ngực đầy khí khái :

“Tất nhiên. Ta vì nàng thì cái gì ta cũng làm được”

“Ta đoán là ngươi đã có kế hoạch rồi. Ngươi nói rõ ràng luôn đi”

“Khà khà. Quả nhiên là không giấu được tiểu nương tử thông minh xinh đẹp của ta”

“Hừ…”

“Haha. Là thế này nhé. Ta sẽ đợi cho các Đế tử và Bán đế tử đánh thương Lạc văn hình thú tới lúc không có sức phản kháng nữa thì ta sẽ ra tay bắt nó đi. Lúc đó Công tôn gia yểm trợ ta rời khỏi đó là được. Sau khi an toàn ta sẽ đưa Lạc văn hình thú tận tay cho nàng”

Diệu Anh nghe xong cảm giác không đúng cho lắm. Nàng hồ nghi :

“Nếu ngươi ôm lấy Lạc văn hình thú đi mất thì chúng ta phải làm sao?”

“Nương tử phải tin ta chứ. Ta có thể thề”

Thiên Cường ngẩng cao đầu lên thề :

“Ta có thể thề với trời đất. Nhất định sẽ đích thân đem Lạc văn hình thú trao tận tay cho nàng. Nếu ta làm sai lời thề trời tru đất diệt”

Thiên Cường thề xong thì quay sang hỏi Diệu Anh :

“Ta đã thề rồi. Nàng đã tin ta chưa?”

“Tất nhiên là ta chẳng tin rồi”

“Haizzz. Phải nói thế nào nàng mới tin ta. Ta còn phải đích thân tận tay đưa Lạc văn hình thú để làm lễ đính hôn với nàng được chứ”

“Ai thèm lấy ngươi cơ chú”

“Thế nàng không lấy Lạc văn hình thú nữa hay sao?”

“Hừ. Đồ của ta tất nhiên ta phải lấy rồi. Ngươi đừng có giở trò với ta”

“Ta sao dám giở trò với nương tử xinh đẹp của mình được cơ chứ. Nàng cứ yên tâm đi”

“Hừ. Nhưng ta e là chúng ta làm như vậy rất khó qua mặt được những kẻ khác…”

“Nàng cứ một mực khăng khăng không nhận thì đám người kia cũng không thể làm được gì. Bọn họ đâu có bằng chứng gì đâu..”

“Chuyện này…”

Diệu Anh đắn đo trầm ngâm suy nghĩ cả hồi lâu. Cuối cùng nàng đành phải gật đầu đồng ý với Thiên Cường. Bởi nàng không có biện pháp nào tốt hơn.

Diệu Anh sau đó đem chuyện này bàn bạc lại với Tuấn Đăng. Sau một hồi cam đoan thì Tuấn Đăng mới chấp nhận kế hoạch của Thiên Cường….