Thoả Vân nhìn Thiên Cường văng té ngoài xa thầm tiếc rẻ vì đã không thể trong một chưởng đánh chết Thiên Cường. Trên trán của Thoả Vân lạc văn phát sáng với hình dạng một chú Hồ ly tinh. Đây là thánh cấp Lạc văn yêu Hồ của Hồ gia đế tộc.
Yêu Hồ Lạc văn tạo cho Thoả Vân sức mạnh mê huyễn kẻ địch. Sức mạnh kia không hề thua kém Mê âm bí thuật của Kết Linh Giới sư chút nào. Với những kẻ địch có sức mạnh tinh thần yếu thì kết cục tất nhiên vô cùng thê thảm. Thậm chí đến chết bọn họ vẫn chết trong mê huyễn mà không hay biết điều gì đã xảy ra.
Hiện trên đầu Thoả Vân đã hiện lên ba vòng tròn màu xanh lơ lửng trên đầu thể hiện ra tam cấp nghịch thiên chiến lực. Tất nhiên đây không phải toàn bộ năng lực của nàng. Bởi theo trước đó vì khá dễ dàng mê huyễn Thiên Cường nên nàng ước tính Thiên Cường không quá mạnh. Chỉ cần sử dụng tới 1 cấp nghịch thiên chiến lực là được.
Những người tu Lạc tu hệ thống sở hữu trên thánh cấp lạc văn sẽ có thể khai mở 9 toàn động thiên và nhận 2 cấp nghịch thiên chiến lực. Còn những lạc văn cấp bậc thấp hơn thì khai mở được 8 toà động thiên và chỉ nhận được 1 cấp nghịch thiên chiến lực mà thôi.
Về phần Bảo thuật hầu hết lưu truyền đều là đỉnh giai bảo thuật. Nó dễ dàng chúc phúc một cấp nghịch thiên chiến lực cho người học tập rồi thi triển. Ngoài ra Lạc văn gia thân tạo nên một cấp nghịch thiên chiến lực nữa.
Điều này có nghĩa là kẻ tu luyện Lạc tu hệ thống rất dễ để nhận nghịch thiên chiến lực. Bọn họ mạnh hơn so với những người tu luyện hệ thống khác. Nhưng đổi lại sẽ làm giảm đi khả năng sáng tạo của bản thân.
Về khả năng thay đổi sức mạnh thì Lạc văn chia ra làm 2 loại. Loại thứ nhất chính là loại Lạc văn mà khi chủ thể sở hữu loại lạc văn này thi triển bảo thuật gì sẽ hiện ra hình ảnh bảo thuật đó trên trán. Giống như Thoả Vân thi triển Hồ gia bảo thuật sẽ hiện hình ảnh hồ ly. Còn nếu thi triển Mã gia bảo thuật sẽ hiện lên hình ảnh chú ngựa.. Chỉ khi chưa vận dụng bảo thuật thì lạc văn mới trở về nguyên thể của mình.
Thoả Vân không ngờ trong phút nguy hiểm mà Thiên Cường lại thoát khỏi trong gang tấc. Nàng khá khen cho linh giác phản xạ nguy hiểm nhạy bén của Thiên Cường. Tất nhiên nàng vẫn không dừng tại đây mà tiếp tục ra tay với Thiên Cường.
Thoả Vân ngọt ngào cười với Thiên Cường :
“Xin lỗi tiểu ca ca. Muội chỉ muốn thử sức mạnh với tiểu ca ca một chút. Ca ca quả nhiên đủ lợi hại. Rất xứng để muội muội trao thân”
Giọng nói đầy mê huyễn dụ hoặc hơn cả mật ngọt tiếp tục cất lên. Thoả Vân tiếp tục phát động công kích linh hồn lên Thiên Cường. Và nàng vẫn chưa biết Thiên Cường không bị nàng mê huyễn.
Thiên Cường kể cả lúc đáng bay vẫn đem ánh mắt mê man nhìn về Thoả Vân. Hắn biểu hiện như một kẻ ngu ngốc vì gái mà đâm đầu vào cửa tử.
Thoả Vân vừa mê hoặc Thiên Cường vừa thực hiện hành động lần mò cởi xuống từng chút đồ trên người theo mỗi nhịp bước chân tiến lại của Thiên Cường. Kiểu mê hoặc dụ dỗ đầy chết người này thì ai có thể thoát nổi cơ chứ. Thật là kích thích a. Hehe.
Thiên Cường thầm than thở Yêu hồ bảo thuật thật sự lợi hại. Nếu là kẻ khác rất có khả năng cao bị Thoả Vân quyến rũ rồi hạ sát rồi.
Thiên Cường cất bước như con rối tiến về Thoả Vân. Mỗi một món đồ Thoả Vân rơi ra thì đôi mắt Thiên Cường càng thêm rực cháy toé lửa.
Tới khi cách Thiên Cường cách Thoả Vân vài bước chân thì Thảo Vân đã gần như cởi sạch y phục trên người. Chỉ con lại nội y đầy vẻ dụ dỗ mê hoặc chết người. Có thể nhìn thấy những mảng da thịt trắng muốt. Lấp ló trong đó là đồi núi chập chùng.
(Chậc chậc. Chảy nước miếng chảy nước miếng)
Thoả Vân dùng bày tay che đậy đi những vị trí nhạy cảm trên cơ thể chắn đi ánh mắt hau háu của Thiên Cường. Càng thế Thiên Cường càng thêm dục hoả.
Thiên Cường đột nhiên dừng bước. Thoả Vân nhận ra Thiên Cường dù mê man nhưng cơ thể vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm mà dừng chân thì bèn chủ động tiến tới Thiên Cường.
Thoả Vân e thẹn tiến tới gần chỗ Thiên Cường. Đúng lúc này Thiên Cường nhanh chóng khởi động tam cấp nghịch thiên chiến lực đồng thời dùng hai tay bắt lấy hai tay của Thoả Vân. Vì quá bất ngờ nên Thoả Vân bị hắn bắt được cả hai tay.
Thiên Cường đắc ý khi nắm chặt được tay Thoả Vân rồi cười ha hả :
“Tiểu muội muội. Mê thuật của ngươi không làm gì được ta đâu. Ta cũng muốn thử xem thân thể ngươi có gì”
Đồng thời Thiên Cường ngưng Kết Linh vật chất thành những mảnh phi tiêu và phóng chúng đi. Những mảnh phi tiêu lao đi hướng về đoạn dây thắt nội y che trên thân thể Thoả Vân mà cắt.
Rèn rẹttttt
Tiếng kim loại ma sát vang lên. Y phục của Thoả Vân vốn tạo từ vật liêu cao giai nên những mảnh phi tiêu kia không thể cắt phá được. Điều này khiến Thiên Cường vô cùng tiếc rẻ vì không thể bù lại thiệt thòi trước đó.
Thoả Vân giật mình vì Thiên Cường không bị mình mê hoặc. Điều đó khiến nàng hốt hoảng bởi tay mình đang bị nam nhân khác bắt giữ. Nàng bèn hung hăng phát lực giãy hai tay để thoát ra.
Bỗng Thiên Cường cảm thấy một tia nguy hiểm đang ập đến. Hắn vội vàng buông tay Thoả Vân cầm lấy Sát phủ mà đón đánh.
Diệu Anh và những nữ tử khác đều đã ở trong tư thế sẵn sàng đánh giết Thiên Cường. Khi thấy Thiên Cường muốn tổn hại Thoả Vân thì Diệu Anh lập tức ra tay mà không chút suy nghĩ.
Thiên Cường cũng đã tính tới trường hợp bị những người xung quanh ra tay thế này rồi. Thế nên hắn đã âm thầm chu thiên thức Phá thể và khởi động sức mạnh chúc phúc của Sát Phủ lẫn kết Linh chiến giáp. Chỉ loáng thôi trên đầu hắn đã hiện lên 4 vòng tròn màu xanh.
Công Tôn phục tượng bảo thuật
Diệu Anh thức tỉnh lạc văn hiện lên hình ảnh nữ binh kỵ tượng.
Công Tôn gia tộc có Lạc văn truyền xuống muôn đời về hình ảnh chiến binh kỵ tượng. Khi chưa vận dụng bảo thuật sẽ hiện hình ảnh chiến binh phục tượng lên trán. Khi đề thăng bảo thuật sẽ là chiến tướng kỵ tượng.
Diệu Anh sở hữu Kinh Dương Lạc văn. Cho dù nàng có học tập rồi thi triển bất cứ loại bảo thuật nào thì vẫn luôn hiện Kinh Dương Lạc văn ấn trên trán. Còn bảo thuật sẽ là hoạ tiết phụ trên Lạc văn ấn. Chiến thần lạc văn cũng tương tự vậy. Và chỉ có những loại lạc văn tương tự như vậy mới có khả năng hoá thành Tiên văn.
Diệu Anh đồng thời thi triển Bảo thuật gia truyền của Côn Tôn gia đế tộc. Nhất cước bộ giẫm thẳng về phía Thiên Cường. Dáng vẻ uy phong của nàng khiến cho người khác nhìn vào sẽ như thấy một nữ chiến binh hiên ngang cưỡi trên cự tượng. Trên đầu nàng đã hiện lên bốn vòng tròn màu xanh.
Thiên Cường xoay người lại phát ra thức Phá Thể để chống đỡ. Hiện tại hắn không có nhiều thời gian tích súc tu lực nên chỉ có thể đánh ra tiểu Phá thể.
Coongggg
Nhất cước của Diệu Anh giẫm thẳng vào Sát Phủ. Đạo lực mạnh mẽ hất Thiên Cường văng ra. Còn Sát Phủ đã bị hất ngược đập vào ngực Thiên Cường.
Bốppp
Phịchhh
Thiên Cương rơi xuống mặt đất hình thành một hố nhỏ. Miệng hắn hộc ra cả búng máu. Từ ngực truyền đến cơn đau ê ẩm đau nhức người. May mắn là hắn đã kịp đưa sức mạnh lên tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Nếu không thì sẽ thảm hơn thế này.
Những nữ tử khác hiện đều đã đem bản thân tới trạng thái mạnh mẽ nhất với ba cấp nghịch thiên chiến lực. Tất cả đều hướng về Thiên Cường mà ra tay.
Bên kia Thoả Vân đã khôi phục ý thức. Nàng nhanh chóng mặc lại những y phục đã vứt xuống trước đó. Đây là lần đầu nàng ra tay thất bại. Điều đó khiến nàng vừa giận vừa uất ức vì đã bị chịu thiệt thòi. Bởi nếu Thiên Cường bị mê hoặc thì chớ. Đằng này lại không sao và còn định khi dễ nàng.
Còn về phần Diệu Anh sau khi tung ra đòn đánh kia thì bốn vòng màu xanh đã mất đi một vòng chỉ còn lại ba cái. Điều này có nghĩa là Diệu Anh giống như Thiên Cường khi chỉ phát ra công kích nhất định mới có thể tạo sức mạnh tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Nàng đã sớm tích tụ tu lực từ trước thế nên lúc tấn công Thiên Cường đã mang sức mạnh vượt trội hơn thức tiểu Phá thể của Thiên Cường.
Trong con mắt Thiên Cường bấy giờ đã hiện lên vẻ giật mình. Đạo lực của Diệu Anh phát ra vậy mà lớn vô cùng. Giống như một ngọn núi ép lên cơ thể hắn vậy.
Thiên Cường chưa kịp suy nghĩ thì những nữ tử khác đã xông tới tấn công hắn. Hắn bèn thi triển Vô Danh bộ hành võ pháp chạy rẽ đất rẽ cát né khỏi tầm công kích của nhóm người kia.
Ở Động thiên cảnh thì Lạc tu giả chỉ có thể dùng lạc văn gia thân và tiến hành công kích cận chiến.
Những tinh anh dưới Thánh tử cấp bậc đều dùng đến vũ khí để tăng cường chiến lực.
Còn Thánh cấp lạc văn trở lên thì với các trận chiến thông thường bọn họ sẽ không dùng binh khi. Bởi lạc văn thánh cấp gia thân khiến thân thể bọn họ không hề thua kém binh khí. Chỉ bao giờ trận chiến sinh tử hoặc quan trọng bọn họ mới dùng tới binh khí.
Tất cả nữ tử khác đồng loạt tấn công Thiên Cường tới tấp. Thiên Cường vốn chẳng có chút kỹ năng vũ kỹ gì cả đâu. Hắn đơn giản là vung Sát phủ chém ngang quét dọc. Đụng là chém.
Leng keng…
Leng keng…
Thiên Cường không có kỹ năng dùng binh điêu luyện nên không thể cùng lúc đón đỡ được 7-8 món binh khí tấn công lên người. May mà Kết Linh chiến giáp có lực phòng ngự khá ổn. Những nữ tử mang tam cấp nghịch thiên chiến lực tấn công trúng hắn đều khiến hắn chịu một cơn đau nhói.
Diệu Anh đã gia nhập cuộc chiến trực tiếp giao phong với Thiên Cường. Quyền ảnh va chạm vào Sát phủ mà nàng không tỏ ra chút nhăn nhó gì.
Trong đầu Thiên Cường khá giật mình khi nhận thấy Diệu Anh vậy mà lui mất một cấp nghịch thiên chiến lực. Trong khi đó bất cứ ai theo đuổi Lạc tu hệ thống thì một khi đã có thể phá ra tứ cấp nghịch thiên chiến lực thì sẽ không bị lui cấp sức mạnh đi. Bởi vì sự phân cấp bậc lạc văn khá rõ ràng.
Hồ gia bảo thuật.
Thoả Vân đã khôi phục lại bộ dạng ngày thường và bắt đầu tham dự vào cuộc chiến. Nàng ngay lập tức vận dụng hết sức mạnh tứ cấp nghịch thiên chiến lực của mình. Hai bàn tay nàng mở lòng bàn tay và co ngón lại giống như dáng bộ nanh vuốt xông tới muốn xé xác Thiên Cường.
Binhhhh
Thiên Cường ngưng ra tiểu Phá thể đón đỡ lấy trảo ấn của Thoả Vân. Thoả Vân bị Thiên Cường đẩy ra một đoạn. Đồng thời hắn cũng bị bức lui một chút.
Nhưng bây giờ Diệu Anh đã lần nữa phát động được công kích đạt tới tứ cấp nghịch thiên chiến lực. Thiên Cường đành phải vung Sát phủ mang tam cấp nghịch thiên chiến lực đón đỡ.
Binhhh
Thiên Cường lần nữa bị Diệu Anh đánh bay. Hắn cảm giác như bị con bò mộng tông phải. Thực sự đạo lực của Diệu Anh rất lớn. Huyết khí trong cơ thể hắn nhộn nhạo cả lên. Hai bàn tay đều đã truyền đến cảm giác đầy đau nhức.
Thoả Vân lần nữa ép đến tấn công Thiên Cường. Thiên Cường đành cất Vô Danh bộ hành võ pháp chật vật né tránh để chờ đợi tích súc tu lực và ngưng thức tiểu Phá thể.
Diệu Anh và Thoả Vân tiếp tục vây công Thiên Cường. Còn những nữ tử khác gây vướng víu và ngăn cản Thiên Cường bỏ đi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngăn mà hắn bị ăn hành cho ngập mồm, lãnh thương tích thêm lớn.
Binhhh
Bốp…
Liên tục bị đánh bay nhiều lần đã khiến Thiên Cường thấy rõ sự không ổn. Lần đầy hành sự không ngờ lại ăn ngay thiệt thòi mà chẳng có kết quả gì. Hắn bèn sinh ý nghĩ rút lui.
Bởi thứ nhất đây không phải là cuộc chiến sinh tử Thiên Cường không cần thiết phải liều mạng. Thứ hai là hắn đã rơi vào thế bị động, đại cục gần như mất. Về phần kẻ địch có số lượng lớn hơn và sở hữu năng lực vượt tính toán của hắn đã khiến hắn lãnh thương nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm đi cả mảng lớn.
Nên nhớ là khi phát ra vũ kỹ, chân kỹ,… đều cần tới năng lượng chu thiên đầy đủ trong cơ thể để hoàn thành tối đa chiêu thức công kích. Mà khi cơ thể trọng thương sẽ ảnh hưởng tới lộ trình chu thiên, khiến chiến lực của bản thân giảm đi phần nào .
Đã xác định phải bỏ đi rồi nên Thiên Cường bèn sử dụng tới công pháp phi hành. Hắn giẫm mạnh mặt đất mượn lực phóng lên trên trời cao. Vì mấy lần bị văng trên đất đã kéo chiến trường ở mặt đất thế nên chỉ có 2 cái nữ tử khác ở trên không trung ngăn cản hắn.
Leng keng
Leng keng.
Thiên Cường thúc giục tu lực ầm ầm gạt thế công của hai nữ tử kia. Cả hai người ngăn cản đều bị hắn đánh bay ra cả đoạn.
Thiên Cường bị chậm mất một nhịp. Những người khác lúc này đã đuổi đến. Hắn đành phải lần nữa quay lại cuộc chiến.
Đại chiến hiện đã diễn ra trên không trung. Với không gian rộng lớn thế này thì Thiên Cường đã có thể thoải mái sử dụng tới Võ pháp, Khống binh ngự Sát phủ để tăng tốc độ di chuyển. Hắn vừa chống trả vừa tìm cách luồn lách khỏi đám người vây công.
“Hống…”
Thiên Cường phát ra công kích tinh thần khiến những kẻ xung quanh. Chỉ trong chốc hầu hết những người vây công hắn đều bị ảnh hưởng và choáng váng đầu óc. Tốc độ và sự linh hoạt chỉ trong giây lát mất đi. Chỉ có Diệu Anh và Thoả Vân không bị ảnh hưởng bởi công kích từ bí thuật tinh thần này.
Thế nhưng Thiên Cường chỉ cần những người khác chịu ảnh hưởng là được. Hắn nhân cơ hội những nữ tử khác đang choáng váng rồi theo đó luồn lách khỏi bọn họ rồi thoát khỏi vòng vây.
Thiên Cường thoát khỏi vòng vây bèn ra sức dùng tới bí thuật chúc phúc lên Kết Linh chiến giáp nữa. Tốc độ hắn vì thế mà nhanh đến đáng sợ. Hắn một đường hướng về phương xa bỏ chạy.
Diệu Anh và Thoả Vân hô lớn :
“Đứng lại…”
“Ngăn hắn lại…”
Diệu Anh và Thoả Vân đuổi theo truy sát Thiên Cường. Thế nhưng tốc độ của cả hai vẫn chậm hơn Thiên Cường khá nhiều nên khoảng cách với Thiên Cường càng lúc càng xa.
Đám nữ nhân còn lại bấy giờ mới sực tỉnh. Bọn họ bèn đổi theo truy sát Thiên Cường. Thế nhưng tốc độ bọn họ khá chậm. Chỉ một loáng đã không kịp truy theo.
Thiên Cường đã bỏ rơi Diệu Anh và Thoả Vân ở một khoảng cách khá an toàn rồi. Hắn bèn quay lại lớn tiếng :
“Mấy tiểu yêu nữ các ngươi hãy chờ ta đó. Ta nhất định sẽ tìm tới thu thập các ngươi”
“Đứng lại. Có giỏi thì đứng lại đó..”
“…”
Thiên Cường nói xong chẳng chút mảy may quan tâm. Hắn sử tăng tốc phi hành rời khỏi nơi này.
Phút chốc Thiên Cường đã bỏ xa đám người Diệu Anh. Thế nhưng hắn vẫn nghe rõ tiếng cười từ xa của Thoả Vân vang lên :
“Tiểu ca ca. Sao đi nhanh thế? Ở lại với chúng ta đi mà”
“Tiểu ca ca. Ngươi còn chưa cướp chúng ta đâu. Nhanh quay lại cướp ta đi…”
“Hahahaa…”
“Hahaaaaa….”
Diệu Anh và Thoả Vân khiêu khích Thiên Cường. Nhưng Thiên Cường hiện tại không quan tâm những chuyện kia. Hắn vọt vào giữa một cánh rừng và di chuyển luồn lách trong tán cây. Chỉ qua chục lần rẽ đổi hướng liên tục thì hắn đã cắt đuôi được cả hai.
Thế nhưng Thiên Cường chợt nhận ra Diệu Anh và Thoả Vân vậy mà vẫn lần mò được theo dấu vết của bản thân. Hắn còn thấy Thoả Vân có những hành động giống như đánh hơi. Điều này nhắc nhở hắc có cái gì đó không bình thường đang ở trên người.
Thiên Cường nhanh chóng dùng Kết Linh Giới Sư nhãn dò xét bàn tay của bản thân. Hắn thấy quả đúng có mùi hương đặc biệt đang lưu ở đó.
Thiên Cường thầm than Thoả Vân tâm cơ thật sự. Mà mùi của Thoả Vân có chút lợi hại khi hắn cũng không phát giác ra bằng cảm nhận thông thường. Chắc chắn đây là bản lãnh lợi hại của Hồ tộc rồi.
Thiên Cường bèn sử sự dụng Kết Linh vận chất khu trục toàn bộ mùi hương kia. Xong xuôi hắn yên tâm chìm vào lòng đất ngay phía dưới.
Một lát sau trên mặt đất nơi Thiên Cường độn thổ xuất hiện tiếng động. Đó chính là Thoả Vân cùng Diệu Anh cùng những nữ tử khác đã đuổi tới nơi này.
“Đâu mất rồi?”
Thoả Vân nghi hoặc hỏi. Diệu Anh ngạc nhiên :
“Chuyện gì xảy ra ư?”
“Muội không còn tìm thấy được mùi hương bám trên cơ thể kẻ kia nữa”
“Muội chắc chắn chứ?”
Thoả Vân gật đầu. Nàng dò giẫm dùng rất nhiều cách nhưng không thấy dấu vết của mùi hương đâu nữa.
Diệu Anh sốt ruột :
“Tình hình thế nào rồi?”
Thoả Vân lắc đầu :
“Chắc chắn tên kia đã phát hiện ra mùi hương của muội nên đã che dấu đi rồi”
Diệu Anh kinh ngạc :
“Bản lãnh của muội vậy mà kẻ kia có thể phát hiện ư? Tên này quả nhiên không tầm thường đâu”
“Xem như hắn có chút bản lĩnh đi. Lần sau gặp lại muội sẽ lột da hắn cho xem…”
“Đúng đúng. Ta nhất định sẽ trừng trị tên hỗn đản đó..”
Hai người sau đó rời nơi này. Thiên Cường ở phía lòng đất nhưng vẫn nghe hết chuyện hai người này. Trong lòng hắn thầm lưu ý về Thoả Vân.
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc. Hắn móc ra mấy đan dược rồi nuốt vào và tiến hành chữa thương….