Lạc Văn Ngân hà bao gồm có Thiên nhân tinh vực, Tiên nhân tinh vực, Thể nhân tinh vực, Nhân Lạc tinh vực. Đây là những tên gọi có xuất phát từ nhân tộc và dần định hình phổ biến. Bởi trước đây với các chủng tộc khác không gọi Lạc văn mà gọi là tu văn.
Tiên nhân tinh vực là tinh vực nhỏ nhất và thần bí nhất nhất trong Nhân tộc. Thần bí ở chỗ các nhân hình sinh linh không được tự do di chuyển vào tinh vực này. Nguyên nhân là ở Tiên nhân tinh vực tồn tại Tiên nhân tộc.
Tiên Nhân tộc đã tách khỏi nhân tộc từ trước tiên cổ thời kỳ và tự hiệu Tiên tộc. Tất nhiên thực lực và bản lãnh của bọn họ đủ nhận điều đó. Bọn họ vì thế mà không thích giao lưu với các chủng tộc khác. Trong tinh vực của bọn họ thì những tinh cầu sự sống khác đều phải nghe lời bọn họ.
Thiên Nhân tinh vực là tinh vực nhỏ thứ hai và là khu vực của thượng thần tộc Thiên Nhân tộc. Bản lãnh của bọn họ tất nhiên cũng cao cường vô cùng. Bọn họ không cấm người ngoài đi vào nhưng với sức mạnh của bọn họ thì chỉ có các Thần viện mới có thể ngang hàng giao lưu. Còn các bộ phận nhân tộc khác bọn họ không để vào mắt.
Thể nhân tinh vực là tinh vực rất lớn. Tin vực này bao gồm nhiều tinh vực nhỏ và là nơi ở của Mục tộc, Tinh linh tộc, Man tộc, Cự nhân tộc,… Những chủng tộc này mỗi một chủng tộc có một sức mạnh riêng biệt khác nhau. Nếu so với nhân tộc bình thường trong một cảnh giới thì bọn họ đều có sức mạnh vượt trội hơn một chút. Chính vì vậy bọn họ cũng là thế lực xếp bên trên Đế tộc một đoạn.
Thiên Cường sẽ không lựa chọn tới khu vực không thuộc nhân tộc bởi như thế sẽ trở thành đích ngắm của bọn họ. Hơn nữa với sức mạnh hiện tại của bản thân hắn tới những nơi đó đơn giản là bị vùi dập chứ đừng nghĩ tới việc cướp bóc trấn lột.
Khu vực phù hợp nhất hiện tại chính với Thiên Cường chính là khu vực của Nhân Lạc tinh vực trong Luyện Tiên giới. Hắn câu thông tới hang truyền tống của Lạc Thần viện và nhanh chóng có mặt tại đây. Sau đó hắn cất bước phi hành xuống núi và cứ bay đại theo một hướng về phía nam.
Thiên Cường đang phi hành theo một dải rừng rộng lớn. Địa hình nơi này chính là một dãy sơn nguyên thấp. Hắn bay là là ngang đỉnh những ngọn cây cao nhất tránh kinh động đến quá nhiều người.
Thiên Cường hiện sở hữu vũ trụ phi thuyền ở trong cơ thể thì Sát phủ hắn có thể ném vào trong đó mà không cần phải vác đi cồng kềnh như trước. Thế nhưng hắn vẫn cứ nghênh ngang vác Sát phủ mà đi lại. Bởi thức Phá thể cùng Sát phủ nếu đánh ra thì sớm muộn cũng sẽ có kẻ nhận ra thân phận của hắn. Hắn che dấu chỉ là giấu đầu hở đuôi. Chi bằng cứ nghênh ngang thế này mà đi.
Thiên Cường đã ở cảnh giới Dưỡng nhãn hồn. Hắn có thể thi triển dịch dung bí thuật để thay đổi khuôn mặt của bản thân. Chỉ khi nào thực sự cần thiết che dấu thân phận hắn mới phải dùng tới bí thuật này.
Thiên Cường dự định sẽ gây chuyện với bất cứ ai mà hắn bắt gặp. Lần đầu dấn thân vào con đường tội lỗi này khiến trong lòng hắn xuất hiện rất nhiều cảm tưởng suy nghĩ.
Những ý nghĩ ngập tràn sự lo lắng hồi hộp. Xen lẫn đó là ngóng trông mong chờ những thành quả có thể đạt được. Những suy nghĩ đối lập đan xem tạo ra một cảm giác kích thích khác lạ khiến Thiên Cường rất khó để diễn tả thành lời. Đây chính là tâm trạng cơ bản của một kẻ chôm chỉa trộm cướp.
(Toà hông chơi đồ toà hông có hiểu được đâu)
Thiên Cường vẫn ý thức được về chuyện người khác sẽ đánh giá không tốt về bản thân. Nhất là những người đặt niềm tin vào bản thân hắn. Hắn không muốn tất cả buồn.
Nên nhớ là Thiên Cường rất coi trọng tình cảm. Và cũng nhờ cuộc sống đầy tình cảm mới khiến hắn vượt qua rất nhiều chông gai trong cuộc sống. Tuy nhiên để có thể tiến xa hơn thì hắn sẵn sàng chẳng quan tâm tới danh tiếng bản thân mình…
“Không biết ai sẽ là mục tiêu đầu tiên của ta nhỉ?”
Thiên Cường vô thức đặt ra câu hỏi trong đầu. Dù không biết là ai nhưng chắc chắn sẽ có duyên với hắn. Có duyên gặp gỡ thì mới nên duyên cướp bóc. Hehe.
Thiên Cường vừa phi hành tiến về phía trước, vừa quan sát mọi động tĩnh xung quanh để mong bắt gặp ai đó. Rất nhanh mà mục tiêu đầu tiên đã xuất hiện trong tầm quan sát của hắn. Hắn thấy xa xa loáng thoáng một nhóm người đang ngừng di chuyển.
Thiên Cường bèn phi hành luồn lách trong tán cây rừng để tiếp cận mục tiêu. Năng lực sử dụng thần niệm của hắn rất lớn, trong khi cùng cảnh giới thì tu luyện giả chỉ mới có thể sử dụng thần thức để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thành ra khi hắn đi tới nơi có thể quan sát được rõ nhóm người kia thì nhóm người kia vẫn không hề hay biết sự tồn tại của hắn.
Thiên Cường nhận ra đây là một nhóm khoảng mười cái nữ tử. Bọn họ giống như vừa mới tắm suối xong. Nếu mà hắn đến sớm hơn một chốc sẽ có thể nhìn ngắm những thứ thú vị hơn rồi. Ngắm trộm nữ nhân tắm chính là thú vui khá kích thích đó.
Thiên Cường nhìn thấy cảnh này thì thầm nhủ trong lòng :
“Ý trời a. Không ngờ ngày đầu tiên hành cường đạo ta lại phải ra tay với nữ tử. Dẫu có muốn thương hoa tiếc ngọc cũng không được rồi...”
Thiên Cường bèn thi triển bí thuật độn thổ rồi hướng về nhóm nữ tử kia. Sau đó từ từ cẩn thận tiếp cận nhóm nữ tử kia.
Bản tính Thiên Cường luôn rất cẩn thận. Hắn đã gặp rất nhiều chuyện không may nên mỗi một bước đều cố gắng nắm bắt mọi thứ hết trước khi ra tay.
Thiên Cường chậm rãi tiếp cận nhóm nữ tử kia. Hắn dò xét thì thấy nhóm nữ tử này đều mang trên mình thân phận bài của Lạc thần viện. Tất cả đều ở cảnh giới Động thiên cảnh của Lạc tu hệ thống. Tương đương với chân vũ cảnh.
Thiên Cường muốn dò xét năng lực của nhóm người này thế nào. Hắn bèn sử dụng tới Vũ trụ thấu mệnh nhãn để quan sát.
Thiên Cường nhận ra có một nữ tử dù không xinh đẹp nhưng lại có một vẻ mê hoặc nguy hiểm vô cùng. Nữ tử này mang thánh cấp lạc cốt văn. Điều đó có nghĩa là nàng ta rất có thể sở hữu tứ cấp nghịch thiên chiến lực.
Nữ tử xinh đẹp nhất trong nhóm kia thì sở hữu một loại lạc văn kỳ lạ. Nó giống như bị che giấu chèn ép đi chứ không phải là tự nữ tử kia ẩn dấu.
Thiên Cường cảm nhận được tiềm năng của Lạc văn nữ tử xinh đẹp kia thấp hơn Thánh cấp tiềm năng một bậc. Điều này khiến hắn đoán ra nữ tử kia chỉ có thể mang 3 cấp nghịch thiên chiến lực.
Thiên Cường nhận ra một điều đặc biệt nữa ở nữ tử xinh đẹp kia. Đó là nàng có đôi mắt khá buồn. Hắn đoán có thể nguyên nhân nàng ấy buồn là việc liên quan tới lạc văn của bản thân.
Thiên Cường ẩn ước được nữ tử u buồn kia có cái gì đó thu hút sự chú ý của mình. Hắn như nhìn thấy có nét gì đó rất quen thuộc…
(Không phải quen thuộc theo kiểu thấy gái xinh thì bảo là nhìn quen quen đâu. Cũng không phải thấy người ta buồn thì nhảy tới cho e mượn bờ vai này đâu. Bị ăn đấm đấy)
Còn lại những nữ tử khác trong nhóm đều là tinh anh. Bọn họ sở hữu Lạc cốt văn dưới Thánh cấp. Năng lực chiến đấu chắc chỉ khoảng 3 cấp nghịch thiên chiến lực mà thôi. Nhóm nữ tử này có xu hướng phân chia thành hai nhóm. Thiên Cường đoán là do xuất thân từ 2 đế tộc khác với nhau trong Lạc thần viện.
Thiên Cường để ý được thấy thân phận nữ tử u buồn kia khá cao. Khi các nữ tử khác đều lễ phép và luôn hướng chú ý tới nàng. Điều đó khiến hắn quan sát nàng thật kỹ hơn. Đáng tiếc là hắn không thể quan sát được cái gì. Hắn chỉ có thể đánh giá nữ tử này rất xinh đẹp. Để mà so sánh thì chỉ xếp sau Quỳnh Liên một chút mà thôi.
Lòng Thiên Cường thầm nhủ :
“Chậc chậc. Ngắm gái xinh thôi đã thấy thích lắm rồi. Cướp được nữa thì tuyệt. (Hehe boy)”
Lạc cốt văn cũng phân bậc như các tiềm năng cơ thể khác. Tuy nhiên điều đặc biệt ở một số lạc cốt văn là có thể đề thăng lên bậc cao hơn. Thậm chí một số lạc cốt văn đặc thù có thể thăng hoa hoá thành Lạc cốt tiên văn.
Một khi đã thăng hoa đạt tới Lạc cốt tiên văn tức là năng lực lúc đó có thể sánh vai với một Tiên cấp tiềm năng cơ thể, phát huy ra sức mạnh vượt trội so với bình thường rất rất nhiều. Ngày xưa Chiến Thần lạc văn thuỷ tổ cũng làm được điều này nên mới có thể quét ngang tất cả. Thế mới thấy Lạc cốt văn cũng như Lạc tu hệ thống lợi hại bực nào. Càng là vì thế mà Thiên Cường càng cẩn thận nhất có thể.
Thiên Cường ước tính được bản thân đủ năng lực cướp bóc nhóm nữ tử này. Hắn chỉ cần chú ý về nữ có nét mị nhân kia là được.
Nữ tử xinh đẹp nhất trong nhóm tên gọi là Công Tôn Diệu Anh. Nàng thuộc Côn Tôn gia đế tộc. Cũng là đế tộc nắm giữ quản lý Lạc thần viện.
Diệu Anh chính là quận chúa duy nhất của Lạc thần viện. Còn nữ tử có nét nguy hiểm kia là Hồ Thoả vân thuộc Hồ Gia đế tộc.
Diệu Anh và Thoả Vân từng cùng nhau tham dự trên một mặt trận chiến trường định đoạt tài nguyên. Thoả Vân đã nhiều lần ra tay tương trợ Diệu Anh. Vậy nên cả hai dần dần trở nên thân thiết như tỉ muội…
Thời gian này nhóm của Diệu Anh đã tách ra khỏi nhóm Lạc thần viện để tăng cường tỉ lệ đoạt được tạo hoá trong Luyện Tiên giới. Nhóm người cũng khá may mắn nên thu hoạch được một ít món đồ có giá trị…
Tất nhiên những điều này Thiên Cường không thể biết ngay được. Hắn nếu muốn tìm hiểu chi tiết phải tốn khá nhiều thời gian nên hắn sẽ không tìm hiểu.
Thiên Cường thoát khỏi mặt đất rồi phi hành thẳng tới nhóm nữ tử kia. Hắn nghênh ngang bay lại không chút kiêng dè gì cả.
Nhóm nữ tử kia rất nhanh đã nhận ra có kẻ đang tiếp cận nơi này. Bọn họ đều đứng dậy và ở trong tư thế sẵn sàng. Diệu Anh và Thoả Vân đứng phía trước. Còn những người khác chia hai nhóm ở hai phía của hai người.
Thiên Cường đáp xuống mặt đất trước mặt đám nữ tử với tư thế siêu ngầu lòi. Quần áo tung bay phất phới. Tay phải cầm Sát phủ gác trên vai. Mặt vênh váo dương dương tự đắc. Người khác trông vào đều cực kỳ ngứa tay.
Diệu Anh cùng Thoả Vân dù thấy Thiên Cường có vẻ muốn gây sự nhưng cũng không chút biểu cảm ra bên ngoài. Bởi bình thường không ít nam tử muốn theo đuổi bọn họ nên đã tìm cách tiếp cận.
Thoả Vân giấu đi vẻ khó chịu và cất tiếng :
“Người phía trước là ai?
Tại sao lại tìm đến chúng ta”
Thiên Cường híp con mắt lại cười tà. Hắn nói :
“Xin giới thiệu với các vị cô nương, ta đây chính là cường đạo. Đây là lần đầu tiên ta hành sự. Thế nên các vị cô nương xin hãy hợp tác”
“Hahahaa…”
Diệu Anh và Thoả Vân nghe Thiên Cường giới thiệu đều không nhịn được mà cười lớn thành tiếng. Trước nay không ít nam tử tìm cách theo đuổi hai người thế nhưng chưa từng thấy ai cả gan dùng cách này tiếp cận họ. Điều này khiến không chỉ cả hai nàng mà những người khác cũng cười theo.
Diệu Anh hỏi Thiên Cường :
“Ngươi là cường đạo sao?”
“Đúng. Chính xác là vậy”
“Haha ha…”
Diệu Anh quay sang phía Thoả Vân cười lớn :
“Sư muội nghe thấy hắn nói gì không. Hắn ta là cường đạo đó”
“Hahaha. Sợ quá sợ quá. Muội đang thấy rất sợ nha”
Thiên Cường nhìn hai người kia miệng bảo sợ nhưng vẫn dửng dưng. Điều này có nghĩa là cái bản mặt của mình vẫn chưa khớp với cường đạo cho lắm.
Thiên Cường đem vẻ mặt giận dữ gầm lên :
“Các ngươi dám cười ta sao?
Thế thì đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc”
Thoả Vân như có phần hiểu ra. Nang xua tay ra vẻ nghiêm túc sợ sệt nói :
“Tiểu ca ca. Ai bảo chúng ta không sợ chứ. Chúng ta đương nhiên là sợ rồi. Thế ca ca tính cướp cái gì của chúng ta đây?”
“Tốt. Hai ngươi mau mang hết nhẫn trữ vậy hay những gì có giá trị mau đem ra đây cho ta. Ta sẽ tha cho tất cả các ngươi lần này”
Giọng Thoả Vân bỗng chốc trở nên nhu mì đầy lo sợ :
“Trên người ta thật sự không có gì có giá trị cả. Chỉ có một thứ có giá trị…”
Thoả Vân toả ra một vẻ e lệ yếu đuối vô cùng. Kết hợp với vẻ ngoài mê hoặc khiến cho kẻ khác nhìn vào cũng đều sinh thương cảm.
Thiên Cường bất thần dịu giọng đầy tò mò:
“Chỉ có cái gì? Ngươi mau giao thứ đó ra cho ta”
Thoả Vân e thẹn đáp :
“Nhưng nếu mất thứ này ta không thể thành thân với người khác được…”
Thiên Cường giống như si ngốc không loát được câu trả lời. Hắn hỏi :
“Rốt cuộc nó là thứ gì?”
Thoả Vân xấu hổ thu tay về vân vê trong lòng. Nàng như đấu tranh tâm lý dữ dội trong lòng. Điều này khiến cho Thiên Cường dần trở nên sốt ruột.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý thì Thoả Vân đã đỏ bừng như gấc chín trên cả khuôn mặt. Nàng cúi nhẹ đầu xuống không nhìn trực diện vào Thiên Cường.
Thoả Vân cất tiếng lí nhí như chực khóc :
“Đó chính là…”
Thiên Cường thúc giục :
“Là cái gì mau nói đi”
Thoả Vân đầy ấp úng :
“Chính là…”
“Chính là… thân thể muội..”
Nghe tới đây Thiên Cường giật mình sựng lại. Vô thức hắn lần nữa ngắm Thoả Vân thật kỹ. Chợt hắn nhận ra Thoả Vân lúc này đã có sự xinh đẹp hấp dẫn không thể diễn tả thành lời. Kết hợp với bộ dáng e thẹn ngại ngùng lúc này của nàng khiến nàng càng thêm quyến rũ hấp dẫn lạ thường.
Tất cả các nam tử trong trường hợp này đều sẽ bốc lên dục vọng ngùn ngụt. Bởi hành động, cử chỉ, lời nói hấp dẫn đầy mê hoặc tới từ Thoả Vân.
Đôi mắt Thiên Cường hiện đã sáng như hai cái đèn pha trăm oát. Trong đôi mắt tràn đầy ngọn lửa dục vọng như muốn nhảy bổ vào lột xé hết quần áo Thoả Vân rồi hấp ngay tại trận. Bộ dáng hắn như một con hổ sắp nhảy bổ vào xé xác con mồi nhỏ bé phía trước.
Thiên Cường đã hạ Sát phủ xuống và thu lại vẻ mặt giận giữ. Hắn tiến bước về Thoả Vân như theo bản năng dẫn lối. Hắn tiến gần tới Thoả Vân hơn. Đôi mắt hắn đã chuyển qua màu đỏ rực của dục vọng trỗi dậy không thể kiểm soát được.
Thiên Cường vừa tiến lại gần chỗ Thoả Vân chưa đầy 1 trượng thì đột nhiên một chiếc trảo thủ như miệng một con thú hướng về yết hầu công kích. Hắn lập tức đưa tay lên tạo lớp phòng vệ che chắn lại yết hầu.
Bốp
Đón đánh của Thoả Vân va chạm với Thiên Cường. Vừa rồi nàng ta mới chỉ vận dụng bảo thuật và nhận 1 cấp nghịch thiên chiến lực. Thiên Cường sử dụng tu - chiến - sát ý gia thân nhưng vẫn chậm trễ hơn giây lát.
Thiên Cường bị đánh văng ra một đoạn khá xa. Dư chấn khiến cho bàn tay còn đau nhức. Đoạn yết hầu dù được che chắn nhưng xung lực từ hai tay va đập khiến hắn vẫn phải nếm cơn đau nhức nhói cả vùng.
Thiên Cường lộm cộm bò dậy. Trong lòng khá giật mình về đạo lực rất lớn của Thoả Vân. Cùng là nhất cấp nghịch thiên chiến lực nhưng hắn cảm giác rõ đạo lực kia lớn bực nào. Lạc tu hệ thống gần như vô địch trong việc so đấu thân thể chẳng điêu chút nào.
Trước đó Thoả Vận đã vận dụng bảo thuật công kích vào tinh thần của Thiên Cường để mê hoặc hắn. Nhưng bản lĩnh linh hồn hắn đủ lớn nên mê hoặc kia không thể làm hắn mất đi ý chí. Hắn sau đó giả vờ như bị đối phương mê hoặc để tiếp cận xem sao. Đổi lại là kẻ khác chắc chắn không dễ dàng thoát ra như vậy. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không hoàn toàn ngăn chặn được công kích của Thoả Vân.