Chương 2: Rắc rối.
Quỷ hồn nhìn Vũ Trần, ánh mắt mang theo biểu cảm như người sống, bên trong ẩn ẩn thống khổ, tuyệt vọng, nhiều hơn là cừu hận, nó muốn nói nhưng lưỡi bị cắt ở tại dương gian không thể nói chuyện, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, vậy mà có hai dòng nước mắt màu đỏ chảy xuống, một lúc sau trước mặt Vũ Trần quỷ hồn bỗng nhiên quỳ sụp xuống cung kính vái lạy, ngẩng đầu nhìn lên ú ớ không thành tiếng.
“ Có lẽ ta hiểu một chút.. Nếu những lời ngươi nói là sự thật thì thân làm pháp sư ta có thể giúp ngươi.. Nhưng mà bản thân ta không thể làm gì người sống.. Chuyện này phải nhờ đến công quyền !” Vũ Trần hiểu những gì quỷ hồn muốn nói mặc dù thông tin từ đối phương không mấy liền mạch nhưng pháp sư bọn hắn đã Thông Linh, nghe hiểu tâm tư quỷ hồn là chuyện hết sức bình thường, ngay cả cách xưng hô, không phải hắn cố tình học lối kiếm hiệp cổ trang, mà giới Huyền Môn đối với cách xưng hô có quy định cực kỳ rõ ràng.
“Có người tới.. Ngươi tạm thời trốn vào đây.. Nhớ lấy..Ở trước mặt ta nếu không muốn chết thêm lần nữa thì đừng giở trò..” Vũ Trần lia mắt phía hành lang bên ngoài, sau tấm cửa kính loè nhoè hiển nhiên có mấy người đang lục tục kéo tới còn liên tục gõ cửa, nói xong thọc tay vào ba lô lấy ra một tờ giấy vàng.
Ầm ầm..
Quỷ hồn vái lạy mấy cái, trong mắt mang theo biết ơn càng nhiều là ký thác hy vọng liền hoá thành khói đen bám vào tờ phù bị Vũ Trần nhét vào túi áo, đúng lúc này cửa ngoài bị phá, đi vào là ba người trẻ mặc cảnh phục, hai thanh niên, một cô gái đẹp.
Vừa vào súng thép lên nòng, vị cảnh sát nữ cẩn thận tiến sát Vũ Trần, còn liên tục đảo mắt quan sát hiện trường, hai người còn lại nhanh chóng lao tới vị trí người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh.
“Đưa tay ngang đầu.. Quỳ xuống!” Vị nữ cảnh sát nghiêm khắc quát.
Vũ Trần cười khổ, biết lần này vướng vào rắc rối lớn, ánh mắt lướt qua người vị nữ cảnh sát, cô ta mặc một bộ cảnh phục bó sát tôn lên vóc người thon dài đầy đặn, nhất là cặp chân dài miên man cùng với khuôn mặt xinh đẹp tô lên khí chất khó tả, vừa nhìn, trai tân như hắn không khỏi bụng dạ rạo rực.
Vũ Trần ngoan ngoãn làm theo, quỳ xuống đưa tay ngang đầu để cho nữ cảnh sát tuỳ tiện khống chế mà không một lời biện minh, hắn thừa hiểu ở thời điểm này càng nói nhiều càng bất lợi, hơn nữa cho dù có tu vi Thiên Sư cảnh cũng không thể nào trốn chạy khỏi súng ống.
Người phụ nữ được Vũ Trần cứu sống vẫn đang hôn mê, hắn nhanh chóng bị áp giải đến trụ sở công an phường, mặc dù tình thế là bi quan nhưng Vũ Trần không chút nào lo lắng, hắn khẳng định người phụ nữ kia sau khi tỉnh lại sẽ tự động tường thuật mọi chuyện với phía công an, tệ nhất cũng phải được bảo lãnh trở ra, vì ngày mai ở lớp có một tiết kiểm tra quan trọng.
Bên trong trụ sở công an phường.
Một cái bàn gỗ dài hai ghế đối diện, Vũ Trần ngồi một phía, phía còn lại là vị cảnh sát nữ, lúc này đồng hồ đã điểm 10 giờ tối.
“Nói! Đêm hôm đột nhập tư gia, hành hung phụ nữ nang thai có ý đồ gì?” Vị nữ cảnh sát lạnh giọng hỏi, thanh âm uy nghiêm nhưng vẫn hết sức dễ chịu.
“Tôi là khách trọ ở phòng giáp vách, lúc 8 giờ 30 bỗng nhiên nghe tiếng kêu cứu liền theo lối ban công đi qua..” Vũ Trần nhìn quanh bốn phía căn phòng vuông vức, che miệng ngáp dài, lười biếng nói.
“Nói láo.. Bị hại ngoài xuất huyết vùng kín còn ngoại thương nghiêm trọng phần đầu.. Cậu nói nghe tiếng kêu cứu mới theo lối ban công đi qua xem xét vậy hung thủ đâu?” Nữ cảnh sát liếc mắt nhìn căn cước công dân của Vũ Trần, nghiêm mặt chất vấn.
“Làm sao tôi biết hung thủ ở đâu.. Tôi là sinh viên chưa từng có tiền án, hơn nữa vừa mới dọn đến khu trọ này, đối với bị hại càng không quen không biết.. Thử hỏi lấy lý do gì để phạm tội?” Vũ Trần khẳng khái đáp, ở trước công quyền không chút nao núng, ngược lại còn cực kỳ trấn định.
“Giảo biện.. Bây giờ tôi hỏi cậu, nếu không muốn ngồi tù mọt gông thì trả lời thành thật!” Nữ cảnh sát có ý hăm doạ.
“Được!” Vũ Trần cười cười, hắn biết quá trình chất vấn này tương đối hung hiểm, bàn sau một chiến sĩ công an đang cặm cụi ghi chép lại toàn bộ lời khai, chỉ cần lơ đãng một giây, dưới áp lực do thẩm tra viên mang lại trả lời sai lệch hoặc không sáng suốt thì bản thân rất dễ gặp phải bất lợi.
“Ba cánh cửa chính, ngoài cánh cửa phía ban công bị phá từ bên ngoài ra toàn bộ khoá trái, nếu như cậu không phải hung thủ chứng tỏ hung thủ hoặc quen biết nạn nhân hoặc sống cùng nạn nhân?” Nữ cảnh sát trực diện nhìn Vũ Trần, chậm rãi hỏi.
“Rất có khả năng, càng có khả năng hung thủ phá cửa từ bên ngoài, sau khi gây án thì rời đi..” Vũ Trần đáp.
“Tốt! Vậy người phá cánh cửa kia chính là cậu?”
“Đúng vậy!”.
“Cậu đã thừa nhận mình là hung thủ?” Nữ cảnh sát dồn dập hỏi, đây là thủ đoạn thẩm tra thông thường tuy nhiên Vũ Trần cũng không phải hạng tầm thường, đáp trả cực kỳ dứt khoát.
“Không hề.. Tôi đã nói, tôi là người cứu giúp nạn nhân” .
Vũ Trần tự nhiên không thể nói hung thủ là một quỷ hồn, cảnh sát bọn họ làm việc theo kiểu vô thần, không tin ma quỷ chỉ nhìn bằng chứng.
“ Cứ cho là cậu phá cửa cứu nạn nhân, vậy cậu dùng dụng cụ gì để phá cửa kính cường lực dày 10 ly?” Nữ cảnh sát truy hỏi gay gắt, luôn luôn nhìn biểu tình trên khuôn mặt Vũ Trần, muốn xâu chuỗi tâm lý tội phạm.
“ Đối với kính cường lực đã gia nhiệt có rất nhiều cách để phá vỡ..” Vũ Trần nhanh miệng đáp.
“Thử nói xem” Nữ cảnh sát nghi hoặc hỏi, thanh niên trẻ tuổi trước mặt mặc dù trả lời có chút tuỳ tiện nhưng khuôn mặt hắn trước sau bất biến, hơn hết đối đáp không hề va vấp ngược lại còn vô cùng trơn tru khiến cho cô không dễ gì nắm bắt.
“ Dùng búa chuyên dụng.. Tác động lực lên một góc.. Hoặc tác động một lực vượt quá khả năng chịu lực..” Vũ Trần gõ gõ ngón tay lên bàn, nhàn nhạt trả lời.
“Vậy cậu thử nói xem, cậu dùng cách gì để phá tấm kính cường lực kia?” Nữ cảnh sát cười cợt hỏi, ánh mắt như điện xoáy thẳng vào mắt Vũ Trần, nói thực, nếu đổi lại là người khác cho dù bản thân không phạm tội thì khi đối diện với không khí áp bách, đối diện với những câu hỏi dồn dập kia đều rất dễ khiến cho tâm lý trở nên hoang mang dẫn đến đối đáp sai lệch.
“ Tại hiện trường không có búa chuyên dụng, kính cường lực lại nằm trong khung cửa không thể nào phá góc, chỉ có thể là dùng một lực vượt quá khả năng chịu lực.. Cô hình như là cảnh sát viên thực tập, đối với việc khai thác thông tin còn chưa thực bén nhạy?” Vũ Trần nhíu mày, nhếch môi cười, thong dong đáp trả.
Nữ cảnh sát vẻ mặt thoáng một chút kinh dị đăm đăm nhìn Vũ Trần, bỗng nhiên đưa tay vuốt vuốt thái dương, chầm chậm hỏi:” Cậu hình như còn chưa quá 20, với cái tuổi kia ngồi trước mặt tôi vẫn giữ được thái độ như vậy chỉ sợ nắm bắt rất rõ tâm lý tội phạm?”.
“Có hai trường hợp, hoặc là tôi hoàn toàn vô tội.. Hoặc là một tên tội phạm quỷ quyệt! Muốn rõ ràng thay vì phí thời gian với tôi tại sao cô không đợi nạn nhân tỉnh lại, lúc đó chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng?” Vũ Trần cười nhạt, nhướng nhướng mày trong lời nói có ý châm biếm.
“Tốt! Tôi là thực tập sinh, nhưng mà một người trẻ như cậu nếu không muốn ăn đòn thì nên hợp tác, đừng có giữ cái loại thái độ khiêu khích đó.. Chúng tôi nghi ngờ cậu có cơ sở cấu thành tội phạm, trước khi nạn nhân tỉnh lại vẫn có quyền bắt giữ thẩm tra, cậu nên nhớ thủ đoạn thẩm tra.. Chúng tôi có thủ đoạn khiến cho cậu phải chịu khổ.. Bây giờ giải thích giúp tôi, cậu làm thế nào để phá tấm kính cường lực kia?” Nữ cảnh sát chầm chậm đứng dậy, âm điệu như cũ dễ nghe nhưng ngữ khí mười phần áp bách.
“Dùng nắm đấm!” Vũ Trần nhỏ giọng đáp.
“Nói láo.. Cậu có biết phải là một lực ngang thế nào mới phá được tấm kính cường lực dày 10 ly?” Nữ cảnh sát nghiêm mặt quát.
“Vẫn như cũ, một lực vượt quá khả năng chịu lực của tấm kính!” Vũ Trần trước sau không thay đổi sắc mặt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng vậy:” Cô nàng này khi tức giận thực xinh đẹp:” Vũ Trần lớn gan nói thầm.
“Cậu ví dụ thử cho chúng tôi xem lực vừa đủ để phá vỡ tấm kính cường lực 10 ly là lực như thế nào?” Phía sau đang cặm cụi ghi chép một nam thiếu uý công an, có lẽ là cấp trên của nữ cảnh sát thực tập, lúc này viên thiếu uý công an bỗng nhiên đứng dậy đi tới phía trước Vũ Trần, chằm chằm nhìn hắn, giọng nói khàn khàn, hiển nhiên nghe đôi bên đối đáp đối với thái độ của Vũ Trần cực kỳ không vừa lòng.
“Anh nghĩ mặt bàn này cứng hay tấm kính cường lực kia cứng hơn?” Vũ Trần gõ tay xuống mặt bàn lẩm bẩm nói, ngẩng đầu nhìn lên, vị thiếu uý kia cũng là một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo cao lớn có chút phong trần gai góc, hình như người làm nghề này bản thân đều tụ lấy một loại khí thế, cũng có lẽ thường dân trước cửa công quyền đôi khi tự ôm vào mình tâm lý sợ hãi, Vũ Trần nhìn hắn cũng cảm thấy có chút áp lực.
“Nếu tôi nói mặt bàn này cứng hơn thì thế nào?” Viên thiếu uý âm trầm đáp.
“ Tôi không phải chịu trách nhiệm với ví dụ mà anh đòi hỏi?” Vũ Trần nhướng mày hỏi.
“ Tất nhiên!” Viên thiếu uý cười lạnh thẳng tắp đáp.
Vũ Trần bỗng nhiên đứng dậy, cả người tụ khí, mười phần sức lực tụ lại ở đầu nắm đấm.
Nhìn thấy Vũ Trần đứng phắt dậy, nắm đấm xiết chặt, vị nữ cảnh sát thực tập sinh vẻ mặt thanh tú toát lên hồ nghi, cô không nghĩ ra thanh niên kia rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ầm.
Một đấm toàn lực nện xuống mặt bàn khiến cho mặt bàn gỗ dày bản trực tiếp đổ sập thậm chí hai trong bốn chân bàn nổ tung đứt gãy làm đôi, đây là khí công trụ cột của Lạc Việt Đạo Môn, tại 3 năm trời liên tục luyện tập thể chất của hắn, nội lực bên trong cơ thể vượt qua người thường quá nhiều, một đấm kia quả thực uy lực kinh người.
Vị nữ cảnh sát khuôn mặt trắng bệch khiếp sợ nhìn Vũ Trần biểu tình như gặp phải quỷ, cô ta không ngờ được đối phương không nói không rằng cứ thế một đấm dễ dàng đấm gãy mặt bàn, nhìn mặt bàn gãy làm đôi lại nhìn tên thanh niên bộ dạng có chút gầy yếu kia, trong lòng lúc này thực sự choáng váng.
Ngay cả viên thiếu uý cả người đều dại ra, một đấm mang đến cho hắn rung động quá lớn, bản thân là sĩ quan công an từng học qua công phu, trải nghiệm khí công cổ truyền đều không thể hình dung được một đấm kia rốt cuộc phải mang theo lực đạo như thế nào mới có thể dứt khoát đấm gãy mặt bàn làm bằng gỗ dày bản:” Nếu một đấm vừa rồi rơi vào trên người mình.. Có lẽ!” Lẩm bẩm nói, nói đến đây hắn thực không dám nghĩ tiếp.