Chương 3: Gian phu dâm phụ

Chương 3: Gian phu dâm phụ.

Vũ Trần đã nói ngay từ đầu, hắn sẽ không chịu trách nhiệm với ví dụ mà viên thiếu uý kia đòi hỏi, trụ sở công an phường lúc này cũng đã vắng người, ngoài hai thẩm tra viên còn một tay hạ sĩ đang làm nhiệm vụ gác cổng, tiếng động mà Vũ Trần tạo ra là quá lớn, tay hạ sĩ gác cổng kéo theo khẩu AK báng xếp kinh nghi chạy vào, không mất mấy giây trực tiếp khống chế Vũ Trần, sau khi nghe hết đầu đuôi, nhìn xuống chiếc bàn gỗ bị đánh gãy làm đôi, nhìn mặt đất tung toé vụn gỗ, hắn thực sự khiếp sợ, mấy người kinh dị nhìn Vũ Trần biểu tình như gặp phải quỷ.

Hơn 30 phút sau người phụ nữ tỉnh lại ở bệnh viện, qua lấy lời khai Vũ Trần được ký thả, lúc này là hơn 12 giờ khuya, bởi tính chất vụ án là hết sức ly kỳ hơn nữa vị nữ cảnh sát thực tập sinh được cấp trên thông báo đây có thể là một vụ án thuộc về phạm trù tâm linh, cô ta tỏ ra cực kỳ phấn khích, càng được tiết lộ Vũ Trần là một tay pháp sư lợi hại, hiển nhiên đối với hắn thái độ lập tức xoay chuyển.

“Để tôi đưa cậu về! Giờ này ra đường rất nguy hiểm” Cô nàng này tên gọi Gia Linh, học trung cấp cảnh sát cũng vừa mới ra trường, tính ra thì nhiều hơn Vũ Trần 1 tuổi, Gia Linh bắt chuyện, muốn đưa hắn về nhà.

“Em nghĩ xem để cậu ta ra đường thì ai mới là người bị nguy hiểm? “ Viên thiếu uý liếc mắt nhìn Gia Linh cười thâm thuý, một lúc lại quay sang nhìn Vũ Trần, thái độ dần dần nghiêm túc, nét mặt có chút sa sầm:” Cậu có thể nói rõ những gì mà cậu nhìn thấy ở nhà của người bị hại hay không?”

“Anh có tin vào chuyện tâm linh? Có tin vào ma quỷ, tin vào pháp sư bọn tôi không?” Vũ Trần không trả lời mà trầm giọng hỏi lại.

“Chúng tôi được dạy Vô Thần Thuyết, đáng lý ra không nên tin vào những thứ đó, nhưng mà trên đời này không gì là không thể, có những chuyện khoa học còn phải bó tay, tôi vào ngành 3 năm, cũng từng gặp qua một vụ án tâm linh.. Bởi vậy tôi tin cậu!” Viên thiếu uý nhìn sâu vào mắt Vũ Trần, ở bên trong con ngươi trắng dã kia là một trời thâm thuý khó dò, giống như vũ trụ thâm xử mênh mông bí ẩn, nhưng cũng trong ánh mắt kia hắn nhìn thấy được sự cương chính, sạch sẽ không tà niệm không tham si.

Hắn là người có học, càng là một điều tra viên tài giỏi hiển nhiên rất có con mắt nhìn người, tại 3 năm làm nghề có vụ án nào chưa gặp phải, có tội phạm nào chưa từng thấy qua, duy nhất chỉ có tâm linh án là lần hiếm hoi trải nghiệm, hắn đối với vụ án này rất mong chờ, đối với Vũ Trần càng là kỳ vọng.

“ Như vậy cũng được! Tôi là pháp sư, dù sao cũng chỉ có thể quản Âm Sự, còn chuyện của người sống phải nhờ đến các anh!” Vũ Trần thẳng thắn đáp.. Nhìn viên thiếu uý thật sâu lại chậm rãi nói:” Vụ án này nhất định không phải án nhỏ như anh nhìn thấy, bị hại không phải bị hại, thủ phạm càng không phải là thủ phạm” Nói xong nhếch miệng cười ẩn ý.

“Là như thế nào?” Gia Linh cùng viên thiếu uý nghe Vũ Trần nói xong đồng thời thốt lên, riêng Gia Linh có lẽ cho rằng Vũ Trần đang đùa bỡn cô vì vậy vẻ mặt liền trở nên khó coi.

Vũ Trần nhìn vẻ mặt Gia Linh liền không nhịn được cười to, ngưng một chút liền nghiêm túc vào vấn đề.

“ Có phải cô gái kia khai báo với các anh là chồng cô ta lao động Đài Loan!” Vũ Trần hỏi.

“Đúng vậy! Chồng cô ta xuất ngoại đã 2 năm!” Gia Linh gật đầu đáp.

“ Sự thật thì anh ta đã trở về từ hơn 6 tháng trước.. Kẻ hành hung cô ta cũng là người chồng kia?” Vũ Trần vào chuyện thật chậm như là để khiêu khích tính tò mò của Gia Linh, bởi hắn nhìn ra được cô nàng kia là một người cá tính, càng là vô cùng hiếu kỳ.

“ Như vậy.. Ý cậu là anh ta đã chết.. Cô gái kia giết chồng của mình cho nên hồn ma người chồng tìm về trả thù?” Viên thiếu uý kinh nghi nói, hắn là người thông minh dĩ nhiên nhìn ra được mấu chốt cùng khúc mắc.

Vũ Trần âm thầm thán phục, tư duy kia quả thực bén nhạy càng là tinh tế vô cùng, xứng đáng một điều tra viên xuất chúng, bởi vậy hắn không lòng vòng mà trực tiếp đi vào câu chuyện.

Hồn ma kia tên Tuấn người Sài Gòn gốc Bắc 54, bởi là út trong nhà cho nên mọi người hay gọi là Tuấn Nhỏ, năm 25 tuổi cưới một cô gái miệt Hà Tiên làm vợ, mấy năm sau gia đình kinh doanh phá sản Tuấn buộc phải xuất ngoại theo diện lao động tự do, mong muốn kiếm ít tiền phụ gia đình trang trải nợ nần, càng là nuôi vợ, nuôi con.

Nhưng không ngờ được người ở lại không phải chinh phụ mà là một phụ nữ tà dâm, cô ta ngoại tình suốt thời gian chồng mình lưu lạc viễn xứ.. 6 tháng trước Tuấn tình cờ biết được, liền vội vàng bỏ lại công việc về nước, hắn muốn nói rõ đúng sai, muốn níu kéo vị hôn thê của mình, càng chứng minh hắn sẵn sàng tha thứ.

Đáng tiếc, Tuấn nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ kia loã lồ trên chính chiếc giường tân hôn ngày nào.. Không kìm được máu nóng, Tuấn hành hung kẻ gian díu với vợ mình, chẳng ngờ được lại bị đối phương dùng dao đâm thủng tim bỏ mạng, sau khi chết còn bị cầm hồn, thi thể chịu tra tấn, bị trói tay, móc mắt, cắt lưỡi, thi thể không trọn vẹn.

Câu chuyện kia dưới sự dẫn dắt của Vũ Trần càng trở nên rùng rợn, càng là bi thảm hơn bao giờ hết, không những vậy hắn chấp nhận hy sinh âm đức để cho Gia Linh cùng viên thiếu uý nhìn thấy hồn ma của Tuấn, nghe chính miệng Tuấn trần thuật, bởi hồn ma không bao giờ nói dối về nguyên nhân cái chết của mình.

Âm ty có luật pháp âm ty, nếu như pháp sư dương gian câu thông để cho người dương nhìn thấy người cõi âm tức là đã phạm vào âm luật, tuỳ theo mức độ mà bị khiển trách, nhẹ thì hao trừ âm đức, nặng thì bị quỷ sai dẫn đường, bị Diêm Vương Gia thẩm phán.

Gia Linh nhìn thấy hồn ma Tuấn Nhỏ thì không khỏi khiếp sợ, cô nàng dù cá tính mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là người thường, mà người thường luôn có nỗi sợ vô hình đối với cõi âm, ngay như viên thiếu uý cũng ngạc nhiên không thôi, sau khi nghe chính Tuấn Nhỏ kể lại nguyên nhân cái chết của mình, hắn ban đầu là trầm tư, về sau không kìm được hốc mắt có chút nóng hổi.

“Thật đúng là dâm phụ ác độc!” Gia Linh đã gở bỏ cảnh phục, cô nàng mặc một bộ đồ jean bó sát, khuôn ngực bị cảm xúc làm cho chập chùng.. Hai mắt ướt át càng là xinh đẹp tuyệt trần.

“ Anh có thể nói cho chúng tôi biết hiện tại thi thể của anh đang nằm ở đâu không? Chúng tôi sẽ giúp anh lấy lại công bằng!” Gia Linh hùng hồn nói, cô nàng đã không còn e sợ hồn ma, theo nàng nghĩ: Dù người sống hay người chết đều là kẻ đáng thương.

Đây cũng là điều mà Vũ Trần cùng viên thiếu uý muốn biết, đáng tiếc Tuấn Nhỏ u uất lắc đầu, trên người có một tầng sáng màu hồng nhàn nhạt, hồn ma Tuấn Nhỏ thở dài một cái, hơi thở vong linh thổi lay cổ áo trên bộ đồ vàng mã.

“Tôi bị đôi gian phu dâm phụ kia giết, sau khi chết lại bị cầm hồn.. Linh hồn bị một pháp sư cao tay phong ấn, may mắn là thời gian gần đây phong ấn yếu đi mới có thể thoát ra ngoài, rất nhiều ký ức đã bị xoá mất, ngay cả thi thể mình hiện tại ở đâu cũng không thể cảm nhận được.. Có lẽ đã bị thủ tiêu..” Linh hồn Tuấn lay lắt phía trước khung cửa sổ song sắt ngang dọc, sau lưng hắn ánh trăng rơi vào đỉnh đầu, chỉ duy nhất giờ phút này Tuấn Nhỏ mới được thoải mái, bởi lẽ ban ngày dương khí thịnh vượng, vong hồn vất vưởng dương gian chính là khổ hình.

“Một con ma đáng thương!” Gia Linh thầm giọng nói nhỏ, sau đó quay sang nhìn Vũ Trần, ánh mắt ký thác rất nhiều hy vọng.

“Cậu có thể giúp anh ta tìm ra thi thể.. Chúng tôi giúp anh ta lấy lại công bằng..!” Gia Linh nhẹ nhàng hỏi Vũ Trần, thanh âm bị cảm xúc làm cho ướt át.

Vũ Trần cũng không che cảm xúc của mình, thở dài một cái nghiêm túc gật đầu.

Gia Linh đưa Vũ Trần về nhà trọ, bọn hắn đã thống nhất sẽ bằng mọi cách giúp Tuấn Nhỏ, đầu tiên là coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chậm rãi tiếp cận người phụ nữ phòng giáp vách.

Sáng hôm sau, Gia Linh đi cùng viên thiếu uý, dẫn theo Vũ Trần sang phòng Tuấn Nhỏ gặp vợ của hắn.

Vợ Tuấn nhỏ vừa được bệnh viện cho về sáng hôm nay, mặc dù vẫn còn phờ phạc nhưng y nguyên như bên trong ký ức Vũ Trần, người đàn bà này ánh mắt quá mức sắc bén, theo nhân tướng học khuôn mặt càng là tướng sát phu.

Vợ Tuấn Nhỏ đối với mấy người Vũ Trần cũng là tương đối niềm nở, nhất là Vũ Trần, trong ánh mắt cô ta nhìn hắn phần nhiều là nghi hoặc cùng kinh sợ.

“Chồng chị đâu!” Vũ Trần chủ động chào hỏi sau đó trực tiếp vào chuyện, Gia Linh cùng viên thiếu uý ngồi bên cạnh nghiêm túc quan sát biểu tình người phụ nữ.

“Tại sao cán bộ không hỏi mà cậu lại hỏi tôi!” Người phụ nữ lạnh giọng đáp, thị nhìn ra được tại đây có uẩn tình.

“ Chị nên nhớ tôi là người cứu chị, quỷ hồn kia sau khi làm hại chị đã chạy thoát, chúng tôi muốn khai thác một ít thông tin, cũng là giúp chị bắt lấy quỷ hồn.. Việc này chỉ có pháp sư chúng tôi mới can thiệp vào được.. Cảnh sát bọn họ.. Cũng như chị.. Không thể đụng vào!” Vũ Trần nghiêm giọng đáp.

Vừa nghe hai chữ “Quỷ hồn” Người phụ nữ khuôn mặt tức thì dại ra, trong mắt hiện lên kinh sợ, không dám đôi co nữa mà thật thà đáp.

“ Chồng tôi xuất khẩu lao động hơn 2 năm rồi, 6 tháng gần đây tự nhiên không liên lạc được, ngay cả bên gia đình anh ấy cũng vậy, dường như bặt vô âm tính” Thị thong dong đáp, nói xong lén lút nhìn mấy người Vũ Trần, tựa hồ là dò xét.

“Chồng chị bặt vô âm tính.. Hình như chị không mấy lo lắng cho anh ấy thì phải?” Vũ Trần hừ lạnh.

“6 tháng này tôi chưa khi nào ăn ngon ngủ ngon, cô cậu có lẽ chưa lập gia đình, chắc chắn không hiểu tâm trạng của tôi lúc này, nhưng sầu lo thì có tác dụng gì?” Thị liếc mắt nhìn Vũ Trần, ánh mắt như dao tựa hồ mang theo sát thương khiến cho Vũ Trần rùng mình.

“Theo chúng tôi tìm hiểu thì chồng chị.. Anh Tuấn đã về nước được 6 tháng, chị dám khẳng định chưa từng gặp anh ấy?” Gia Linh bỗng nhiên lên tiếng.

“ Cái gì!” Thị kinh nghi thốt lên, một bộ vô cùng bất ngờ, tuy nhiên biểu tình giả tạo kia làm sao qua mắt được Vũ Trần, đặc biệt là hai người có chuyên môn ngồi ngay bên cạnh hắn.