Chương 1: Môn sinh Đạo Môn

Chương 1: Môn sinh Đạo Môn.

Sài Gòn thời tiết thất thường, mùa mưa năm nay hình như đến sớm quả thực như một cô gái nhõng nhẽo sáng vui chiều buồn, nhưng cái mưa của Sài Gòn cũng kỳ lạ, dồn dập đến rồi đi cũng vội vàng, ráng chiều chưa tắt từng đợt sấm sét rạch phá bầu trời, chớp mắt mây dông kéo tới, mưa như trút nước.

Trong một căn phòng trọ hơn 20 mét vuông tương đối sạch sẽ nằm ở tầng hai một khu nhà trọ, quanh tường được dán giấy trắng hoạ tiết hoa mai, trước bàn máy tính một nam thanh niên vừa rung đùi hát, năm ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, lúc này bầu trời nổ vang khiến cho thanh niên có chút giật mình, hắn nhìn ra cửa sổ lầm bầm nói vài câu, trước khi cơn mưa trút xuống kịp thời khép lại cửa sổ.

“Ở đây tìm vong hồn thực khó, chỉ còn thiếu 300 năm âm đức nữa tu vi của mình sẽ đạt đến Lạc Sư.. Hôm qua đi quanh nghĩa trang thành phố không gặp ma nào lại còn thiếu chút bị công an tóm cổ, mệt mỏi, muốn hành thiện tích đức cũng khó!” Thanh niên đưa đôi mắt trắng dã nhìn ra cửa kính, nhìn những giọt mưa trượt dài trên kính, nghe tiếng lách tách nước mưa dội xuống mái tôn, lúc sau ngáp dài một cái, than thở nói thầm.

Thanh niên tên gọi Vũ Trần năm nay vừa tròn 20, đang là sinh viên đại học ngoại thương, bản thân hắn khí chất có thừa, cả người thon dài cao ráo, tướng mạo xem như tuấn tú chỉ có điều tính cách quái dị, ở cái Sài Gòn rộng lớn này hoàn toàn không có lấy bất kỳ ai làm bạn bè, lý do cũng bởi vì Vũ Trần là một pháp sư trừ tà bắt ma, thỉnh thoảng ở trước mặt người khác làm những loại chuyện, nói những câu nói mang tính tâm linh...Bạn học gọi hắn “ Người cõi trên”.

Hắn là môn sinh Lạc Việt Đạo Môn mà Lạc Việt Đạo Môn này là một môn phái cổ xưa có từ thời Âu Lạc, qua mấy ngàn năm biển lớn nương dâu tại thời đại này hoàn toàn tuyệt tích, Vũ Trần cũng không chân chính là môn sinh Lạc Việt Đạo Môn, hắn không có sư phụ truyền dạy, tại 3 năm trước tình cờ mua được một cuốn Lạc Việt Kỳ Thư từ người bán sách báo cũ.

Vũ Trần bản tính tò mò, sau khi mua về Lạc Việt Kỳ Thư liền đắm chìm bên trong những thứ kỳ ảo được cổ nhân ghi lại, qua thời gian dài tìm tòi nghiên cứu phiên dịch cổ ngữ luyện thân túc thể cũng học được cho mình một bụng Huyền Môn bản lĩnh, cái gọi Huyền Môn này chính là công phu trừ tà bắt ma.

Lạc Việt Đạo Môn ở thời xa xưa song hành cùng Trung Thổ Đạo Giáo kéo dài mãi từ thời Việt Cổ cho đến Hậu Lê, là một môn tính ngưỡng cũng chính là một môn Huyền Thuật cao siêu, nếu Đạo Giáo tôn thờ Tam Thanh thì Lạc Việt Đạo Môn suy tôn Lạc Long Quân làm Thánh, Đạo Môn có pháp môn nghiêm ngặt ngoài dạy đệ tử pháp thuật tróc quỷ trừ ma còn khuyến khích môn sinh ở bên ngoài thế tục phải biết bênh vực kẻ yếu, cứu người xây cầu, siêu độ chúng sinh vong hồn, trảm diệt ác ma, hành thiện tích đức.

Lạc Việt Đạo Môn cảnh giới phân chia làm 5 cái cấp bậc, lần lượt là Lạc Sĩ, Lạc Sư, Thiên Sư, Chân Nhân, Linh Tôn, tương truyền Lạc Sĩ, Lạc Sư chuyên môn tróc quỷ làm phép, nếu là Thiên Sư có thể linh hồn ly thân đi xuống địa ngục thay mặt Phán Quan phán xét quỷ hồn, người ta cũng gọi Thiên Sư là Phán Quan Dương Gian.

Tu vi đạt đến Chân Nhân thì không còn là môn sinh, bọn họ ở tại tông môn đều có quyền vị, được âm phủ phát cho Chân Nhân Bài, tại dương gian toàn quyền sinh sát đối với quỷ vật, mặc dù chưa phải siêu thoát sinh tử thậm chí dương thọ cũng không vượt quá người thường, nhưng bọn họ mỗi người đều được chú định sau khi chết đi trở thành Âm Thần, ở lại âm phủ phục vụ Diêm La Thập Điện, một vài người công đức sâu dày còn được lên trời nhận quan tước trở thành Thiên Thần cao quý.

Về phần Linh Tôn, Lạc Việt Đạo Môn xưa nay hết thảy có ba vị Linh Tôn, ba vị kia tu vi cao cường đã thoát ra ngoài trời đất, thần thông quảng đại không gì không làm được, có thể lên trời xuống biển, dời núi lấp sông, ngay cả Diêm La Vương gặp mặt cũng phải cúi đầu cung kính xưng một tiếng Tôn Thần, có dương thọ ngàn năm, cũng là trường sinh trường thọ.

Ba vị Linh Tôn kia tại bên trong tính ngưỡng địa vị hoàn toàn không thua kém Đạo Giáo Tam Thanh.

Lạc Việt Đạo Môn ngoài dạy môn sinh giỏi về Huyền Thuật còn truyền dạy pháp công tu luyện, tu thân luyện thể cường thân kiện cốt.. Vũ Trần hiện tại tuy chỉ là Lạc Sĩ nhưng thân thủ của hắn phải vượt xa một sĩ quan đặc công tinh nhuệ nhất, nói để thấy Lạc Việt Đạo Môn mặc dù tuyệt tích nhưng quang huy chưa khi nào tắt.

Trời mưa thật lớn, gió lạnh lùa qua ban công đi vào ô gió như là dao sắc cắt da cắt thịt, Vũ Trần vội vàng quấn lấy một tấm chăn mỏng, cố gắng chơi hết trận Liên Minh, dán mặt vào máy tính suốt mấy tiếng đồng hồ cả người vô cùng mệt mỏi, ánh mắt bắt đầu mơ màng Vũ Trần chậm rãi đi vào giấc ngủ, lúc này là 5 giờ 30 phút chiều.

8 giờ 30 phút.. Mưa tạnh nhưng không khí như cũ có chút rét buốt, không phải mùa đông, mà Sài Gòn thì làm gì có mùa đông, vậy cho nên dễ khiến người ta khó thích nghi sinh ra cáu bẩn.

Vũ Trần thức dậy, cầm một hộp cơm ở trên ban công ngấu nghiến ăn, vừa ăn vừa nhìn lên không trung sau mưa trong sạch lấm tấm sao trời, nhìn ra con phố trước mặt đã vàng màu đèn đường, đèn cao áp từ cao chiếu xuống khiến cho thành phố mơ hồ quấn lên một tấng áo đỏ vàng, nhìn công nhân môi trường oằn mình đẩy lấy những chiếc thùng rác to kệch, hay một vài người bán hàng rong, người vội vàng qua đường, người lặng lẽ mưu sinh.

Vũ Trần vừa ăn vừa chăm chú nhìn, bỗng nhiên một tiếng thét dài sắc bén như dao xé tan bầu không khí, tiếng thét này là của phụ nữ, nghe được ở bên trong mang theo cực độ khiếp sợ:” Quỷ! Có Quỷ.. Aaaaaa! Cứu mạng!”.

Âm thanh này rất gần, có thể là người cùng khu trọ, hơn nữa có lẽ còn giáp vách, Vũ Trần vừa mới chuyển đến mấy hôm hiển nhiên không quen thuộc hàng xóm nhưng rất nhanh ánh mắt như điện nhìn sang phía ngoài ban công căn phòng bên cạnh, ở đó Vũ Trần cảm nhận được một chút quỷ khí, quỷ khí này mặc dù rất nhạt nhưng dù gì hắn cũng là Lạc Sĩ, Huyền Thuật bản thân phải cao minh hơn đám đạo sĩ giang hồ nhiều lắm, giác quan của hắn cực kỳ nhạy cảm cộng với tiếng thét thê lương tuyệt vọng kia Vũ Trần khẳng định:” Có chuyện! Đi mỏi chân không thấy ngồi một chỗ lại gặp.. !”.

Vũ Trần phấn khích thốt lên, nhanh chóng chụp lấy chiếc ba lô màu nâu đặt ở đầu giường mà hắn chuyên môn dùng để đựng dụng cụ tróc quỷ trừ tà, sau đó cong người như mũi tên rời cung nhẹ nhàng nhảy qua ban công căn nhà bên cạnh.

Lướt qua cửa sổ nối liền ban công căn nhà này nhìn chung quy mô cùng kết cấu không khác biệt nhiều căn nhà mà hắn đang ở, phía sau tấm rèm xanh rêu đèn điện lờ mờ, lúc này rõ ràng một người phụ nữ trẻ tuổi đang quằn quại nằm ở đó, hình như có thứ gì nắm lấy tóc liên tục đập mạnh đầu lên sàn gỗ, người phụ nữ thảng thốt kinh hô, thanh âm yếu dần:” Quỷ!!! Tha mạng..”.

“Là phòng cách âm, có lẽ trừ mình ra không ai nghe được âm thanh cầu cứu” Vũ Trần lầm bầm nói, trong lòng có chút hiếu kỳ, tại sao một căn nhà bình thường lại ốp mút cách âm? Vũ Trần nhìn quanh một vòng, bốn phía cửa ra vào đều bị khoá trái, ở trong tình huống cấp bách này không thèm suy nghĩ nhiều, tay phải tạo thành nắm đấm dùng lực nện thẳng lên khung kính cường lực.

Ầm...

Lực nắm đấm của hắn cực mạnh không hề thua kém búa sắt, ngay cả khung kính cường lực vốn không sợ tác động trực diện cũng tại chỗ vỡ tung thành vô số viên bi thuỷ tinh nhỏ, Vũ Trần luồn tay mở cửa nhanh chóng lao vào bên trong.

Mặc dù là Huyền Thuật sư từng kinh qua trừ tà bắt quỷ nhưng khung cảnh trước mắt không khỏi khiến cho Vũ Trần rùng mình.

Người phụ nữ yếu ớt rên rỉ lăn lộn trên vũng máu chảy ra từ chính hạ thân của mình, cả người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng vấy lên máu tươi, Vũ Trần tinh tế nhìn ra phần bụng người phụ nữ có chút phình to, hiển nhiên là đang mang thai.

Lúc này khoảng cách ước chừng 3 mét, đối diện Vũ Trần, một cái bóng đen cao lớn đang ngồi đè lên người phụ nữ liên tục nắm đầu hành hung, bóng đen này tán ra quỷ khí, chắc chắn không phải người thường.

Vũ Trần hô to, tay phải luồn vào ba lô lấy ra một cuộn chỉ đỏ, đầu cuộn chỉ buộc vào một cây kim thêu màu vàng đồng:” Lạc Sĩ tại.. Quỷ quái lui!” Quát lớn, đồng thời nắm lấy đầu kim thêu hướng quỷ vật ném mạnh.

Vù..

Kim thêu mặc dù mỏng manh nhưng lực đạo mạnh kinh người, tựa như một mũi tên xé gió đi về phía trước kéo theo dải chỉ đỏ, lúc này quỷ vật bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đỏ rực lửa hận, Vũ Trần dễ dàng nhìn ra cảm xúc quỷ vật, ánh mắt kia chất chứa thù hận.

Quỷ vật trong diện mạo một người đàn ông mặc âu phục đen đội nón phớt, y phục trên người hắn hoàn toàn là đồ vàng mã.

“Âm hồn không tại âm phủ lại ở nhân gian hại người? Gặp ta còn không cúi đầu chịu trói!” Vũ Trần quát khẽ, lúc này mũi kim vàng mang theo chỉ đỏ cũng vừa vặn bay tới, mọi chuyện nói thì dài nhưng phát sinh chỉ trong chớp mắt.

Mũi kim ánh lên hào quang, sợi chỉ đỏ sáng rực như lửa không trực tiếp đâm vào quỷ vật mà bay lượn xung quanh một vòng muốn trói lấy quỷ vật.

Quỷ vật kinh sợ thét lên một tiếng, động tác cực nhanh liền nhảy lùi về phía sau tránh né, tránh thoát pháp khí của Vũ Trần, bộ dạng quỷ vật lập tức phát sinh biến hoá, không còn là một mặt âm u quỷ khí, thay vào đó trên cơ thể nổi lên từng khối cơ nhục, da thịt bắt đầu trương phình bong tróc, dưới ánh đèn lờ mờ đây rõ ràng là một người đàn ông trung niên bộ dạng cực kỳ khó nhìn.

Hai tay bị dây xích sắt trói chặt vòng ngược sau lưng, mắt phải hình như bị ai đó đào ra để lại một cái hố sâu, kinh dị hơn.. Lưỡi hắn bị cắt, thời điểm há miệng ú ớ máu tươi trào ra .. Đây là hình dạng quỷ hồn trước khi chết, hiển nhiên thời khắc lâm nạn bị người ta tra tấn một cách dã man.

Quỷ vật nhìn Vũ Trần với biểu cảm hoảng sợ, hắn bằng vào trực giác Âm Linh nhìn ra được đối phương là một pháp sư, hơn nữa còn là một pháp sư vô cùng lợi hại.

Cả người ngồi xổm xuống nền gỗ, hai tay chống về phía trước tạo thành hình thể như một con cóc xấu xí, lặng lẽ quan sát hành động của tay pháp sư trẻ tuổi.

Vũ Trần hừ lạnh, trợn mắt hăm doạ quỷ vật, cũng không nói gì mà tiến tới bên cạnh người phụ nữ đỡ cô ta dậy, người phụ nữ này tuổi tầm 30 dung mạo xinh đẹp chỉ có điều ánh mắt quá mức sắc bén dễ khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được khiếp sợ.

Cô ta sa huyết, máu từ vùng kín liên tục chảy ra, có lẽ cái thai kia không giữ lại được, mất máu quá nhiều khiến cho người phụ nữ bắt đầu lịm đi, da mặt trắng mịn vốn đã bị phấn hoa che lấp nay càng thêm trắng bệch:” Cứu mạng!” Người phụ nữ rên rỉ thốt lên một tiếng, ánh mắt sắc lẹm lướt qua khuôn mặt Vũ Trần sau đó nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Vũ Trần đặt người phụ nữ lên ghế, ánh mắt mang theo uy nghiêm, vẻ mặt mang theo thâm trầm nhìn quỷ vật một lúc nghiêm khắc nói:” Nói đi.. Rốt cuộc có oan tình gì?”.

Là Huyền Môn pháp sư hắn rõ ràng quỷ vật, âm hồn không vô cớ hại người, bọn hắn cũng giống như người sống trên dương gian vậy phải có hận thù hay oan tình gì đó ghê gớm lắm mới chấp nhận chịu khổ ở lại dương thế.

Quỷ hồn trước 49 ngày còn lẫn khuất dương gian đã là đại tội, một khi bị Quỷ Sai bắt được nhất định chịu hình hơn nữa dương gian dương khí thịnh vượng khắc chế quỷ hồn, bọn chúng mỗi thời mỗi khắc đều bị liệt hoả đốt thân, kéo dài càng lâu càng dễ hồn phi phách tán.. Chưa nói tới ở dương gian hại người.. Nhẹ thì bị đày xuống 18 tầng địa ngục, nặng thì bị Quỷ Thần, pháp sư, đánh cho hồn phi phách diệt.