Chương 5: Cho anh

Ba mũi tên ánh sáng xoắn vào nhau nhắm chuẩn ngay đầu con quái, dường như đã đề phòng trước nó lại dùng đôi càng của mình chặn lại đòn tấn công của cô gái, lúc này thì dị biến phát sinh, cơ thể của nó tự nhiên bị đông cứng lại và thế là ba mũi tên lao thẳng vào ngay đầu của nó.

- Ầm...!

Đầu con bọ cạp tím nổ tung, lớp băng mỏng trên người nó tan vỡ, cơ thể nó cũng giẫy giụa vài cái rồi đỗ gục xuống. Nhựt Hào mồ hôi ra như vừa tắm, rõ ràng đây là một quyết định rất may mắn. Bỗng một giọng nói êm tai vang lên, là cô gái áo đỏ lên tiếng.

- Anh cũng là thức tỉnh giả à? Là hệ gì vậy?

Cô gái quay người lại tiến đến chỗ Nhựt Hào, lúc này nhìn kỹ mới thấy cô nàng này rất đẹp, hắn bỗng thấy khuôn mặt cô ta rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, chợt hắn nhận ra cô gái này giống Địch Lệ Nhiệt Ba đến kinh ngạc, thấy cô gái đang cau mày có vẻ giận dữ hắn chợt nhớ đến câu hỏi của cô gái, hắn liền đáp.

- Tôi tên Nhựt Hào, vừa mới thức tỉnh, là hệ hỗ trợ, còn cô tên gì?

Cô gái thấy bộ dáng hắn tơi tả cũng không chấp nhất việc thất thố vừa rồi của hắn nên cũng từ tốn trả lời.

- Tố Quyên! Còn anh sao lại ở nơi này, còn ai khác nữa không?

Nhựt Hào mếu mặt, anh đây có cho tiền cũng không muốn ở đây, anh đây là bị ép nhé! Bụng nghĩ vậy nhưng Nhựt Hào cũng lịch sự trả lời.

- Ba ngày trước tôi cùng một nhóm thức tỉnh giả đến đây săn quái vật...

Nhựt Hào kể vắn tắt lại câu chuyện của hắn, đương nhiên chuyện hang động và gặp được kỳ ngộ hắn không nói. Kể xong hắn quan sát thấy cô gái đang ngồi xuống băng bó lại vết thương trên chân, hắn tỏ vẻ quan tâm hỏi.

- Cô bị thương sao? nhóm của cô đâu, sao lại để một cô gái xinh đẹp một mình thế này.

Nói xong hắn tiến đến chỗ Tố Quyên, nắm viên đá trong tay ý niệm khẽ thôi động, miệng khẽ ngâm.

- Hồi phục... Hồi phục... Hồi phục!

Tố Quyên tỏ vẻ ngạc nhiên, thật kỳ lạ không ngờ ma pháp của người này lại nhiều như vậy. Cô còn nhớ khi cô vừa mới thức tỉnh, chỉ thi triển được một kỹ năng mà đã hết ma pháp, người này vừa mới thức tỉnh lại có thể sử dụng ma pháp nhiều lần và thuần thục như vậy. Chỉ nghĩ qua thoáng chóc, cô lên tiếng.

- Nhóm của tôi có sáu người, chúng tôi chia ra làm hai nhóm để tiêu diệt quái, không may hỗ trợ của chúng tôi bị thương nên tôi phải dẫn dụ một con đi, chắc giờ này bên kia họ cũng đã xử lý xong hai con bò cạp đó.

Nói rồi Tố Quyên đứng lên đi về phía xác chết của con bọ cạp tím, Nhựt Hào cũng im lặng theo sau, cô lấy ra một con dao được chế tác đặc biệt rạch bụng nó để tìm kiếm ma hạch. Nhựt Hào đứng sau chăm chú quan sát.

Trong cơ thể của quái vật có một thứ gọi là ma hạch, đây là tài nguyên giá trị nhất của chúng, càng to thì càng giá trị, nhưng không phải con nào cũng có ma hạch, viên đá màu tím của Nhựt Hạo chính là một viên ma hạch đã qua chế tạo. Xác của chúng cũng là một loại tài nguyên, đó là lý do hắn được thuê để làm công việc vận chuyển.

Xác của quái vật khi được đem về nhà máy, sẽ được xử lý cũng như sử dụng làm nguyên liệu để chế tạo trang bị cho thức tỉnh giả, Nhựt Hào đã từng đi ngang các cửa hàng bán trang bị này, từ trang phục đến vũ khí, trang sức...vân vân, nhìn chung giá của chúng rất đắt.

Sau một hồi tìm kiếm, Tố Quyên đã lấy được thứ hình tròn to bằng bàn tay, nó có màu tím, cô quay lại định hỏi Nhựt Hào, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Nhựt Hạo thấy nó, hắn tỏ vẻ không biết lắc đầu. Tố Quyên cũng không quan tâm phản ứng của hắn, đây không phải thứ cô cần, liền ném viên cầu này cho Nhựt Hào.

- Cho anh!

Nhựt Hào giật mình, hắn vươn tay định chụp viên cầu, nhưng chẳng may viên cầu rớt xuống bên cạnh hắn liền vỡ tan, một làn khói tím nhạt bay ra từ viên cầu, Nhựt Hào mặt mếu như mất sổ gạo. Tố Quyên mỉm cười quay lại tiếp tục lục lọi cái xác quái vật.

Nhựt Hào cảm thấy buồn chán, hắn đi đến tảng đá gần đó ngồi, bỗng nhiên Nhựt Hào cảm thấy cơ thể nóng rang, miệng khô khát nước, hắn lôi mấy quả lê ra ăn, nhưng hắn ăn hết lê rồi mà vẫn cảm thấy khát, tim bắt đầu đập nhanh hơn, lúc này Tố Quyên bỗng lên tiếng.

- Nhựt Hào có nước không? Tôi khát quá!

Lúc này Nhựt Hào cảm thấy có điều gì đó không ổn, thằng đệ của hắn bắt đầu không chịu nghe lời, nó đang bắt đầu biểu tình trong quần, toàn thân hắn bây giờ ướt sũng mồ hôi, đôi mắt thì hằn lên nhiều tơ máu. Hắn không trả lời mà bắt đầu đứng lên tiến đến gần Tố Quyên.

Tố Quyên lúc này cũng không khá hơn Nhựt Hạo là bao, lúc nãy đang lục lọi trong xác quái vật, cô bỗng nhiên chóng mặt, rồi cảm giác cơ thể nóng lên, tim đập nhanh, kèm theo dấu hiệu khát nước, cô lấy chai nước nhỏ trong túi của mình uống, nhưng cảm thấy không đủ, định hỏi Nhựt Hào xin nước để uống. Tố Quyên đang tiến đến chỗ Nhựt Hào, lúc này cô thấy mắt hắn long lên sòng sọc như một con dã thú, đầu óc cô lúc này bắt đầu mụ mị, đấu vú bắt đầu cương lên trong bộ quần áo đỏ bó sát, cảm giác tê tê trên đầu vú do cọ sát vào vải làm cô ngứa ngáy, mắt khẽ nhắm tay cô trong vô thức khẽ đưa lên bộ ngực sữa đầy đặn của mình mò mẫm.

- Ư...ư...

Tố Quyên rên nhẹ hai tiếng, lúc này có một hơi thở nóng hỏi phà vào mặt cô, cô khẽ mở mắt cảm thấy khuôn mặt trước mắt mình thật là thân thiết.

Nhựt Hào lúc này môi khô miệng đắng, hắn kề mặt sát mặt Tố Quyên, cổ họng phát ra tiếng "ực ực" rồi hắn hôn lên đôi môi xinh đẹp của Tố Quyên, tham lam mút cánh môi đỏ mộng, Tố Quyên cũng chủ động mút lấy cánh môi của hắn.

- Chụt... Chụt...

Nhựt Hào bắt đầu đưa đầu lưỡi của hắn khẽ tách hai hằm răng của Tố Quyên, cô cũng đón nhận sự xâm nhật của cái lưỡi của hắn. Một tay của hắn từ lúc nào đã vòng qua eo của Tố Quyên ghì chặt, một tay thì vòng sau gáy, cái lưỡi như độc xà đang đuổi theo cái lưỡi của Tố Quyên tham lam gặm nhắm cái lưỡi thơm tho của cô. Tố quyên cảm thấy thoải mái, tay cô tự nhiên quàn quanh cổ hắn, thân thể hai người giờ đây quấn lấy nhau như hai con rắn.

Nhựt Hào cảm thấy không đủ, một tay vẫn giữ sau gáy Tố Quyên, môi vẫn mút lấy mút để môi của cô, tay kia bắt đầu cởi nhanh khuy áo của hắn, cởi phăng áo, hai tay hắn lúc này như làm ảo thuật nhanh chóng làm Tố Quyên mất đi áo bên ngoài, cô gái nhỏ cũng chẳng hề phản kháng, chỉ tận tình cảm thụ sự thoải mái của cơ thể. Nhựt Hào lúc này không còn chủ động hôn nữa, lần này hắn nhường sự chủ động cho Tố Quyên, hai tay hắn bây giờ đang lòn vào cái áo lót mỏng, tham lam bắt hai chú thỏ nhỏ cầm không hết tay, cảm giác mịn màng vừa đàn hồi.

Dường như cảm nhận sự thoải mái khác lạ, Tố Quyên khẽ " Ư..." một tiếng, hai tay ghì càng chặt cổ Nhựt Hào.