Chương 4: Cùng chiến

Ngày hôm nay đã khá mệt mỏi, Nhựt Hào quyết định đi ngủ, đây là ngày đầu tiên của hắn ở thế giới mới này. Thêm vài khúc củi to vào đống lửa, hắn bắt đầu cuộn mình lại chìm vào giấc ngủ.

......

Ngày thứ 2

Nhựt Hào thức dậy thì thấy trời đã sáng, chắc tầm tám đến chín giờ rồi, một giấc ngủ thật sảng khoái, hắn bắt đầu nhóm lại đống lửa, rồi đứng dậy ra khỏi hang để quay lại dòng suối, lấy ra khối lập phương cầm sẵn trong tay, Nhựt Hào thẳng tiến về con suối, trên đường đi, hắn dùng lá cây và cành cây làm một dấu mũi tên to để đánh dấu lại trên mặt đất.

Một lúc sau đến bên suối, tìm được cái đập nhỏ, bên trong chỉ có ít cá nhỏ, như vậy cũng tạm được có còn hơn không, ăn tạm shusi cá suối hắn quay lại đi xuôi dòng, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Nhựt Hào phát hiện con thỏ xám đang ăn cỏ gần suối, đây là lúc thử kỹ năng mới rồi, hắn khẽ mỉm cười.

- Băng kết!

Một vòng băng vây lại quanh cơ thể con thỏ xám, thỏ con không có bất cứ phản ứng nào thì toàn bộ cơ thể đã bị cục băng đông lại, không biết sống chết ra sao, quả nhiên hiệu quả, đây là kỹ năng thứ hai của hắn có tác dụng đóng băng kẻ thù trong thoáng chốc.

Nhựt Hào nhanh chóng lại gần, tầm mười lần hít thở băng bắt đầu tan vỡ, hắn tóm ngay hai tai con thỏ, vậy là hôm nay được no bụng rồi, tận dụng đá ở suối, hắn chọn một viên đá bén nhọn để mài bén làm một con dao đá rồi xử lý con thỏ. Lại làm một cái bẫy nhỏ bên con suối, hắn tiếp tục xuôi dòng thêm một đoạn, thấy có con sóc nhỏ đang ăn một loại quả trên cây, trái có màu vàng nhạt giống như trái lê, nhanh gọn lẹ, hắn triển ngay chiêu thức thứ ba mà hắn nhận được.

Tay phải cầm viên đá ngón tay chỉ ra, ý thức hướng đến vị trí muốn đánh tới, miệng khẽ hô.

- Phong nhận!

Hắn nhắm chuẩn cành cây có nhiều trái nhất, một luồng khí màu trắng được nén lại hình mũi tên lớn cỡ đầu người từ tay hắn phóng thẳng vào nhánh cây.

- Vèo, rắc...soạt...soạt!

Một đòn vừa rồi làm gãy nhánh cây, cắt luôn mấy nhánh phía sau, kéo theo một cơn gió mạnh xung quanh làm lá cây, trái cây rơi rụng. Nhựt Hào hoàn hồn, động tĩnh hơi lớn thế này không biết có làm kinh động lũ quái vật hay không, quyết định nhanh chóng quay về hang, nhặt nhanh mười mấy quả cho vào áo, vội vã quay về hang hắn không dám dừng chân.

Nhựt Hào ước lượng, hắn rời hang đã bốn đến năm canh giờ, trời đã chuyển về chiều, lượm lặt ít củi khô quanh hang động, hắn vào hang xem lại thành quả, hôm nay đúng là thu hoạch không tồi, mười mấy trái lê dại, một con thỏ. Đem rửa sạch chiến lợi phẩm, tận dụng con dao đá bào gỗ thành sợi mỏng để dành nhóm lửa, mỗi lần nhóm lửa là một cực hình tra tấn, nếu cứ như hôm qua mất hơn cả canh giờ để tạo lửa thì quá thảm.

- Lão pháp sư thật cũng quá hà tiện, tạo ra cái động phủ này ngoài để ở ra thì chẳng có đồ dùng gì.

Nếu lão pháp sư mà nghe được chắc tức chết, chỉ việc kiến tạo động phủ với làm mấy kết giới bảo vệ nơi này đã hao phí hết sức lực của ông.

Nhựt Hào bắt đầu nướng con thỏ trên lửa từ từ và cẩn thận, đời trước toàn ăn cơm tiệm, nhậu ở quán, giờ tự đi săn bắn hái lượm chế biến như người nguyên thủy, đúng là một cuộc đời mới, một cuộc sống mới. Xử lý xong con thỏ, mặc dù không bị cháy khét, nhưng vì không có gia vị nên khó mà khen ngon được, làm thêm vài quả lê dại cho no bụng, hắn bắt đầu nằm nghỉ

Thế giới này khá giống trái đất, mặc dù có hơi lạc hậu và có đám quái vật ra, hắn tự tin có thể sống tốt ở đây, chưa kể còn có khối lập phương nữa, mặc dù truyền thừa nhận được vẫn còn chưa đầy đủ, nhưng biết đâu sau này còn có gì đó hay ho hơn thì sao, ngoài ra với kiến thức từ trái đất hắn tin sẽ làm nên cơ nghiệp tại thế giới này, hôm nay đã là ngày thứ ba hắn bị lạc rồi. Ngày mai hắn quyết định sẽ quay về nơi đoàn đội hắn bị tấn công.

Sáng hôm sau, hắn quay lại chỗ con suối để nhặt lê dại còn sót lại, hắn quan sát xung quanh khu vực, rõ ràng hôm qua hắn quá lo lắng, vì không thấy dấu hiệu của bọn quái vật nào, nhặt nhanh và hái thêm ít quả hắn quay lại hang động. Trước tiên cần ngụy trang lại cửa sổ hang động, sử dụng con dao đá Nhựt Hào chặt nhanh mấy cành cây nhỏ cùng lá to để che lại cửa sổ, hắn xác nhận sẽ quay lại nơi này để mang con robot đi khi có thể, nên bây giờ phải làm dấu hiệu.

Nhựt Hào quyết định đốn ngã một cây to gần hang rồi dùng dao đá khắc dấu hiệu lên, một đòn "phong nhận" đủ hạ gục cây gỗ to bằng một người ôm, nó đỗ bên cạnh cửa hang cách vài mét, tiếp tục dùng "phong nhận" gọt phăng cây gỗ, chia nó ra làm hai nữa như hai miếng bánh mỳ kẹp, cuối cùng khắc một mũi tên lớn nhưng ngược hướng cửa vào động phủ, biết rằng chỉ là trò lừa gạt trẻ con, nhưng biết đâu đánh lừa được nếu có ai phát hiện ra nơi này.

Trở về động phủ thu thập vài quả lê, cùng công cụ tạo lửa, hắn bắt đầu cuộc hành trình. Dựa vào ký ức, hắn phải leo lên ngọn đồi này, rồi tiếp tục đi thẳng tới. Hắn suy nghĩ nếu không tìm được gì sót lại, thì phải quay lại hang động rồi làm một số vật phẩm cũng như tích trữ ít lương khô lên đường.

Một lúc sau bỗng phía trước có những tiếng động lạ âm thanh khá lớn kèm rung động mặt đất nhẹ, hắn rút khối lập phương ra cầm trong tay, cảnh giác cao độ, hắn đánh giá bốn phía xung quanh, giờ phút này Nhựt Hạo cảm thấy sợ hãi, nửa muốn tiến lên nửa muốn quay lại. Thực lực lũ bò cạp tím rất lớn, là quái vật bậc C vỏ chúng rất cứng, ngoài cái đuôi linh hoạt kèm có độc, còn có đôi càng vừa to vừa mạnh, thảm cảnh lần trước ký ức còn ghi lại làm Nhựt Hào muốn chùn bước.

- Ầm, ầm, rắc rắc...!

Hàng loạt âm thanh chấn động, cùng tiếng gãy vỡ vang lên, bỗng một cô gái áo đỏ, quần áo bó sát, áo choàng ngắn bay phất phới cầm một cây cung tinh xảo đang chạy hướng đến chỗ Nhựt Hào, cô gái thấy Nhựt Hào cũng thấy ngạc nhiên. Nhưng chỉ thoáng qua, cô gái liền nghiêm mặt, bắt đầu kéo cung xoay lại phía sau, bắn ra một mũi tên ánh sáng, cùng lúc đó một con bò cạo tím cấp C liền xuất hiện, nó dùng đôi càng to đỡ mũi tên ánh sáng, cũng che lại cái đầu của nó.

- Ầm...!

Vụ nổ làm bắn tung cây cối xung quanh cùng bùn đất, đòn vừa rồi rõ ràng rất mạnh nhưng dườn như chỉ làm con bò cạp thêm nổi giận. Nhựt Hào kêu khổ không thôi, chạy đâu không chạy lại đến chỗ hắn làm gì, xem ra lần này mất mạng thật rồi.

Cô gái tiếp tục kéo dây cung, lần này là ba mũi tên cùng lúc bắn về con quái vật, Nhựt Hào cũng hạ quyết tâm, hắn giơ tay lên thi triển kỹ năng, miệng khẽ hô.

- Băng kết!