Nhựt Hào cất viên đá lập phương màu tím lại trong hộp đen rồi bỏ vào túi áo, hắn tiếp tục nhìn quanh căn phòng để tìm xem còn thứ gì hữu ích với hắn không. Cuối cùng hắn phát hiện trong góc tối của căn phòng có một thứ gì đó, đến gần hắn quan sát kỹ, vật này là một con rối kết hợp sắt và gỗ, bên dưới có một bánh xe to, nó cao như một người trưởng thành.
Nhựt Hào quyết định kéo nó ra ngoài sảnh xem cho kỹ, mặc dù đã hồi phục vết thương nhưng cơ thể hắn vẫn còn yếu, từ lúc rớt xuống nơi này đến bây giờ đã hơn một ngày đêm, bụng đói meo cả rồi, một lúc sau hắn đã kéo con rối ra khỏi căn phòng, hắn nằm bẹp xuống nền đá thở một cách nặng nhọc.
Một lát sau hắn ngồi dậy, tỉ mĩ quan sát, nhìn kỹ thì thấy vật này như là một con robot được kết hợp từ gỗ và sắt đã rất cũ, đầu đội một cái nón sắt của hiệp sĩ, trên lưng vắt một cây búa lưỡi to và một cái khiên, hai tay của nó như hai cái kẹp lớn, dưới thân là cái bánh xe to thay cho đôi chân để di chuyển, thân nó như một cái thùng gỗ trước ngực có một cái cửa sắt nhỏ, nhìn như cái cửa lò bếp nướng. Dựa vào ký ức của thế giới này chưa từng có vật nào như thế này xuất hiện.
Sau một lúc do dự, Nhựt Hào quyết định mở cái cửa sổ trước ngực con robot ra xem, bên trong như là một cái hộp nhỏ, hắn đoán có lẽ chỗ này dùng để đặt lõi năng lượng của nó, hiện tại nó không thể hoạt động chắc là không có năng lượng. Sau một lúc tìm tòi khám phá, hắn đành bất lực ngồi xuống,
- Ọt...ọt....ọt!
Gần hai ngày chưa ăn gì, bụng chịu không nổi nữa rồi. Nhựt Hào quyết định ra khỏi hang động tìm thức ăn, kiếm một ít quả dại hoặc bắt được con thú nhỏ càng tốt.
Nói là làm hắn đi ra cửa chính, cũng như hai căn phòng kia, để tay nhẹ lên cửa thì tự động cửa đá sẽ mở ra, phía sau cửa đá là một tấm màn dây leo đang từ từ mở ra. Nhựt Hào tiến ra khỏi động phủ, nhìn xung quanh đánh giá tình hình, động phủ này được kiến tạo trong quả đồi nhỏ, bên ngoài được ngụy tràn bằng đám dây leo, đúng là một nơi ẩn cư lý tưởng.
Khu vực này cách nơi đoàn hắn bị nạn ước chừng năm trăm mét, lúc đó tình cảnh khá loạn mạnh ai nấy chạy cố tìm đường sống, ai cũng muốn bảo toàn tánh mạng của mình, nghĩ lại thì thật đáng sợ, đám người thức tỉnh giả không cầm chân được đám quái, nên mục tiêu của chúng là đám người vận chuyển hắn, có người bị xé xác, máu chảy, tay chân bay loạn hết, thảm không sao tả được.
Tạm cắt đứt dòng hồi tưởng, Nhựt Hào lấy trong túi ái ra cái hộp đen, hắn mở hộp lấy khối lập phương màu tím ra cầm trong tay, hộp thì cất lại trong túi áo, hắn cảm thấy tự tin lên không ít, kiếm gì bỏ bụng thôi.
Để tránh bị lạc, hắn tìm một nhánh cây vẽ một đường trên đất, vừa đi vừa vẽ trên đất, chả sợ bị lạc, nếu xui mà trời mưa thì xác định. Nhựt Hào xác định đi gần hang tìm trái dại và tìm thêm thức ăn dự trữ, ngày mai sẽ quay lại khu gặp nạn xem còn ai may mắn sống sót không, ngoài ra cũng xem còn vật dụng hay thức ăn dự trữ thu thập một tý rồi nhanh chóng quay về thị trấn, nơi này thật quá nguy hiểm, không thể sống ở đây được.
Nhựt Hào không dám đi quá xa vì khu vực này của đám quái vật bò cạp tím, đi loạn kiểu này mà gặp bọn nó thì "tập xác định". Đi thêm một đoạn hắn nghe tiếng róc rách, như là gần đây có một dòng suối, theo tiếng động càng ngày càng rõ, hắn phát hiện một dòng suối nhỏ rộng cỡ ba mét, đi đến cạnh dòng suối Nhựt Hào uống một ngụm nước trong lành và mát lạnh, hắn đánh dấu lại vị trí trên bờ rồi bắt đầu đi ngược con suối với may mắn tìm được vài con cá hoặc một ít trái dại.
Sau hơn một giờ tìm kiếm thu được vài con cá nhỏ, hắn đành ngắt bỏ nội tạng và ăn sống, cả đời chưa được ăn shusi, lần này thì thảm rồi. Hắn dùng đá và cành cây vây lại một khu vực nhỏ sau đó bỏ đầu và nội tạng của mấy con cá nhỏ đã ăn lúc nãy vào, ngày mai hắn sẽ quay lại mong là sẽ bẫy được vài con cá lớn.
- Quay về hang thôi!
Một lúc sau hắn quay về hang, mặc dù vẫn còn đói nhưng hắn đành chịu, sáng sớm ngày mai sẽ quay lại con suối. Cũng may trong hang có một dòng suối ngầm nhỏ, đỡ phải tìm nước. Mang theo một ít củi khô tìm được hắn bắt đầu quá trình tạo lửa bằng cách khoan gỗ.
Sau một canh giờ vật lộn với đống củi, hắn cũng hoàn thành việc nhóm lửa, nơi này khá lạnh nếu không có lửa chắc tối nay khỏi ngủ. Đêm nay xác định là đêm khó ngủ, vì tâm trạng Nhựt Hào bây giờ hơi rối ren.
Hắn xếp bằng ngồi bên đóng lửa và bắt đầu suy tính cho tương lai sắp tới, trước tiên rời khỏi khu rừng này, sau đó kiếm tiền, sau đó mở công ty để kiếm tiền, sau đó kiếm mấy cô vợ sinh đẹp cưới về, sau đó sinh một đám nhóc, sau đó.... Hehehehe nghĩ đến một dàn harem xinh đẹp miệng hắn cười không khép lại được, mục tiêu đã có việc còn lại là hành động.
Nhựt Hào lấy viên đá lập phương từ trong hộp đen ra, hắn quan sát thật kỹ, hắn thông qua truyền thừa từ viên đá biết được cách sử dụng phép thuật, ngoài ra do hắn không phải là người thức tỉnh nên hắn chỉ sử dụng phép thuật được mười lần, đó là năng lượng pháp thuật từ khối lập phương tạo ra và khi thi triển phép thuật phải cầm nó trong tay, nếu không có là không được.
Lại nói về thức tỉnh giả, về cơ bản có các hệ chính luôn bắt gặp trong bất cứ đoàn đội săn quái vật nào đó là chiến sĩ, chiến binh, xạ thủ, hỗ trợ, pháp sư. Đó là các hệ chính ngoài ra còn một số hệ phụ khác, tùy theo kỹ năng họ nhận được mà được phân hệ, một số hệ phụ như là triệu hồi sư, gia lực sư, chế tạo sư, ... Khi được thức tỉnh, các thức tỉnh giả ngoài được truyền thừa các kỹ năng họ còn mở ra một loại sức mạnh gọi là dòng chảy ma pháp, dựa vào nó họ có thể sử dụng các kỹ năng của mình, bình thường nếu sử dụng hết ma pháp các thức tỉnh giả phải nghỉ ngơi từ năm đến bảy ngày để hồi phục, đó là lý do vì sao họ không thể ở quá lâu trong khu vực quái vật được. Nếu không còn ma pháp họ không thể đối đầu lại lũ quái vật.