Chương 2: Ta là Long Âu

Tình trạng cơ thể Nhựt Hào lúc này thảm không thể nói nổi, cứ y như là hắn vừa bị xe tông. Chân trái bị gãy có lẽ mất máu mà đã mất cảm giác, trước ngực cũng đau nhói, dùng cái mông mà suy nghĩ cũng biết chắc bị rạn hay gãy xương sườn rồi. Thân thể cảm thấy hư nhược, nếu không được cứu chữa, không sớm thì muộn cũng ô hô ai tay.

Cắn răng nhìn xung quanh xác định, nơi đây có lẽ là động phủ của vị cao nhân lánh đời nào đó, nơi này có lẽ đã rất lâu rồi không có người ở, điều kỳ lạ là mặc dù nơi này hơi tối và âm u ra thì khá sạch sẽ, dường như động phủ này được xây xong thì như có thứ gì đó che phủ và bảo vệ nó để tránh sự ăn mòn của tự nhiên, vì nếu không có sự bảo vệ đó nơi này chắc sẽ là ngôi nhà của lũ côn trùng và độc vật rồi, làm gì có chuyện sạch như thế này, hắn nhìn lên phía trên có thể thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào, đó chính là nơi hắn rơi xuống, nhìn quanh xác định đây là đại sảnh phía trước, bên trong ngay chính giữa còn có một cái bàn đá và ghế ngồi, có thể thấy lờ mờ hai giang phòng ở hai bên vách đá, phía sau lưng hắn là một cửa đá lớn, có lẽ đây là cửa chính của động phủ này. Hắn cố gắng nhìn sâu vào động phủ thì phát hiện một dòng suối nhỏ đang chảy nhẹ qua sát vách động.

Mục tiêu đã có, hắn cố gắng lê lết thân thể đến dòng suối nhỏ, úp cả gương mặt xuống mà hóp một ngụm nước lớn. Ngọt, mát lạnh cảm giác như đã rất lâu rồi chưa từng uống một loại nước giải khác nào ngon đến vậy. Sau khi tỉnh táo Nhựt Hào bắt đầu suy nghĩ để tìm cách sống sót ở nơi này, trước hết phải tìm thức ăn và các vật dụng có ích. Hắn nhìn khắp tìm kiếm xung quanh nhưng trước mặt chỉ có cái bàn đá có một lớp bụi mỏng thì không còn thứ gì khác, chắc phải đi vào hai căn phòng kia để tìm.

Trước cửa hai căn phòng đều là cửa đá, bước từng bước khó nhọc, nhìn cửa đá nặng nề ở căn phòng bên trái, hắn có hơi thoái chí, với cơ thể bị thương thế này làm sao hắn đẩy được cánh cửa đá này chứ, nhưng đều bất ngờ là khi hắn chạm vào cửa đá thì cửa đá bắt đầu di động.

- Lụp bụp, lụp bụp...

Cánh cửa đá lăn sang một bên mà không cần hắn dùng một chút sức lực nào, cứ như cửa cảm ứng tự động ở Trái đất, nhìn vào căn phòng mơ hồ chỉ là một giang phòng ngủ, một cái giường bằng đá và... Không có gì hết. Có chăng chỉ là một cái giường với một lớp bụi phấn mỏng như cái bàn đá bên ngoài, hắn bước vào cố gắng nhìn kỹ tìm kiếm trong phòng, 30 giây sau hắn bèn quay đầu đi ra.

Thất vọng, hắn đi qua căn phòng bên phải, cũng như phòng bên trái, khi hắn chạm nhẹ tay lên cửa đá thì nó cũng chậm rãi lăn sang một bên, không hề có cơ quan nào điều khiển, nơi này thật kỳ lạ, vừa vào phòng chợt hắn cảm thấy lãnh lẽo, rờn rợn, không gian bên trong khá rộng bằng một nửa căn phòng bên ngoài. Chỉ là nơi này âm u, tối tăm, nếu bây giờ mà là ban đêm chắc chả thấy cái mống gì. Bỗng có tiếng nói khàn khàn trầm trầm lên tiếng.

- Ngươi là ai...

Nhựt Hào giật mình nhìn dáo dác xung quanh phát hiện lờ mờ giữa phòng là một bóng đen lờ mờ như mặc áo khoác trùm đầu ngồi đó, tim hắn như sắp rớt ra ngoài. "Bình bịch, bình bịch..." tiếng tim đập nghe rõ mồn một. Giọng hắn run run cất tiếng trả lời.

- Tôi là Nhựt Hào, không may lạc vào nơi này, mong tiền bối thứ tội.

Bóng đen với giọng nói khàn khàn tiếp tục trả lời.

- Nếu ngươi đã gặp ta, thì cũng là may mắn của ngươi, cho ngươi biết ta chính là Đại Pháp Sư Long Âu. Hiện tại ta chỉ còn là một đạo tàn hồn, ta để lại truyền thừa của ta cho ngươi. Mong ngươi dùng nó cho mục đích tốt đẹp...tốt đẹp...

Giọng nói kết thúc, hắn nhìn xung quanh phòng, phát hiện ngay chỗ bóng đen lúc nãy ngồi có bộ xương người,

Nhựt Hào khập khiển đến giữa gian phòng đứng trước bộ xương, hắn vái ba lại tỏ lòng thành kính.

- Lão pháp sư, người hãy an nghỉ!

Bỗng nhiên bộ xương bắt đầu tan biến, không còn thấy đâu nữa, chính ngay chỗ ngồi lúc nãy của bộ xương liền thấy một chiếc hộp màu đen, cầm chiếc hộp trong tay hắn bèn mở ra. Bên trong là một khối lập phương màu tím nhỏ bằng hai lóng tay, được điêu khắc rất tinh xảo, có vài văn tự cổ trên đó.

Bất ngờ dị biến phát sinh, khối lập phương tỏa ra ánh sáng màu xanh tím nhàn nhạt, một hình ảnh nho nhỏ hiện ra trong ánh sáng. Một ông lão đầu tóc bạc phơ, gương mặt hiền hòa, bỗng ông lão lên tiếng.

- Ta tên là Long Âu, vì thân thể ta bị trọng thương nặng nên đành dừng tạm lại đây và kiến tạo nơi này để chữa thương, nhưng do vết thương quá nặng, biết không qua khỏi ta đã dùng pháp thuật để lưu lại tàn hồn và tạo một kết giới che giấu lại nơi này. Tất cả truyền thừa của ta đều lưu lại trong khối lập phương này, tùy cấp bậc sức mạnh của ngươi mà nó sẽ tự khai mở...khai mở....

Hình ảnh chập chờn rồi biến mất. Nhựt Hào bỗng nhiên cảm nhận được một tia điện truyền vào mình, cơ thể hắn run nhẹ một cái, bỗng nhiên môi hắn nhếch lên. Hắn khẽ hô.

- Hồi phục!

Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt lóe sáng trên cơ thể hắn. Hắn cảm giác cơ thể bỗng nhiên khỏe lên một chút, nụ cười trên môi hắn kèo dài ra.

- Hồi phục, hồi phục, hồi phục.... hồi phục x10!

Sau mười lần hồi phục cơ thể hắn bỗng trở lại bình thường, trang phục vẫn rách lỗ chỗ nhưng các vết thương một phút trước còn hơi rỉ máu, nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất, cái chân gãy cũng bình phục.

Đây là một trong năm kỹ năng hắn vừa nhận được từ khối lập phương màu tím.