Chương 6: Sắc lang

Nhựt Hào chăm chú chải tóc cho Tố Quyên nhẹ nhàng giúp tóc cô khỏi rối, sau một lúc im lặng Nhựt Hào khẽ nắm lấy tay Tố Quyên quỳ một chân trước mặt cô rồi khẽ nói.

- Anh sẽ chịu trách nhiệm, em cho anh một cơ hội nhé!

Sau một lúc hồi tưởng về kiếp trước Nhựt Hào mới nói ra quyết định. Hắn không muốn chối bỏ mối lương này, với lại có một người con gái xinh đẹp bên cạnh có thể cùng mình bầu bạn giữa thế giới xa lạ này sẽ tốt hơn đơn độc một mình.

Tố Quyên nghe thấy hắn nói vậy, tim đập mạnh, mặt đỏ ửng, mặc dù là một chiến binh mạnh mẽ nhưng đối mặt với nam nhân đã lấy đi sự trong trắng của mình cô không biết phải đối mặt thế nào, lòng cô bây giờ rất rối. Nhựt Hào tiếp tục thủ thỉ.

- Anh không hứa có thể cho em giàu sang phú quý, nhưng anh thề sẽ luôn bên cạnh khi em cần, luôn yêu thương, chăm sóc em, che chở và bảo vệ. Nếu trái lời thề xin cho...

Tố Quyên dùng tay che miệng hắn lại khẽ nói

- Đừng, em...em tin anh.

Nhựt Hào nghe vậy liền mừng rỡ, môi hắn nhanh chóng đặt lên môi Tố Quyên, hai người trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt, hắn hôn Tố Quyên đến mức cô sắp thở không nổi mới buôn cô ra.

- Đại sắc lang, em sắp thở không nổi rồi này.

Nhựt Hào mỉm cười trả lời: "Ai biểu em đẹp mê người thế này" nói rồi hắn lấy mấy trái lê nhét vào tay Tố Quyên "Em ăn đi, lê này rất ngọt, ba ngày qua anh sống được là nhờ nó đấy, đợi khi nào về thành phố anh sẽ nấu vài món ngon cho em". Tố Quyên ngạc nhiên hỏi.

- Sắc lang như anh còn biết nấu ăn nữa à?

Nhựt Hào không trả lời vừa ăn lê, chân mày nhướng nhướng ra vẻ thách thức.

.........................

Lúc này tại vị trí xác của con bọ cạp bị Nhựt Hào và Tố Quyên giết chết, có một nhóm năm người đang tìm kiếm xung quanh, một cô gái trong nhóm lên tiếng.

- Có lẽ chị Tố Quyên ở gần đây, chúng ta có nên ở lại đây chờ chị ấy không nhóm trưởng.

Một người đàn ông trong bộ áo giáp bạc lên tiếng.

- Được, chúng ta dựng trại ở đây chờ cô ấy vậy, dẫu sau hôm nay mọi người cũng vất vả rồi.

Cô gái tên là Phượng Hằng là hệ hỗ trợ, còn người đàn ông kia tên Hà Linh là chiến sĩ cũng là nhóm trưởng phụ trách nhiệm vụ lần này.

.........................

Nhựt Nam sau một lần nữa kể lại thân thế của mình, cùng chuyện phát hiện cái hang cùng con robot kia cho Tố Quyên nghe, hắn giấu cô chuyện lão pháp sư kia. Tố Quyên cũng kể cho hắn chuyện của cô, gia đình cô sống ở thành phố Nguyệt Phong, bố mất sớm cô sống cùng mẹ và hai người em trai.

Tố Quyên năm nay 22 tuổi, cô là thức tỉnh giả cấp D vừa mới được thăng cấp bậc 3, hiện tại Tố Quyên là người trong Hội Đại Nam. Mấy ngày trước nhóm của cô được phân công săn lũ bọ cạp này, nghe thông tin thì có một nhóm thức tỉnh giả đã bị tiêu diệt, chắc hẳn là nhóm của Nhựt Hào. Lại nói về nhóm của Nhựt Hào khi Tố Quyên đến khu vực này thì không tìm thấy ai, xe ngựa cũng bị phá hủy, nhóm của cô không tìm được ai nữa nên quyết định đánh nhanh rút gọn, chủ động tìm lũ quái vật tiêu diệt.

Lúc này Nhựt Hào khẽ hôn lên trán Tố Quyên rồi nói.

- Anh dẫn em đến hang động xem con hình nhân nhé, sau đó hai ta quay lại tìm nhóm của em, thế nào?

Tố Quyên khẽ ừ nhẹ đồng ý, lấy nhanh mấy quả lê và thêm nước vào đầy bình hắn đeo chiếc ba lô nhỏ của Tố quyên trước ngực, Nhựt Hào đến cạnh Tố Quyên.

- Bảo bối lên lưng anh cõng nhé!

Tố Quyên e thẹn đỏ mặt, mặc dù không muốn nhưng bên dưới vẫn còn đau nên đành khẽ gật đầu. Lúc này cô lấy một tấm vải đen che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình. Thấy Nhựt Hào nhìn mình ngạc nhiên, cô liền nói.

- Bình thường em hay đeo mặt nạ che mặt, lúc nãy dụ quái chạy đi nên bị rơi mất, đành dùng tạm cái này vậy.

Nhựt Hào lúc này mới hiểu, hắn khẽ trêu cô.

- Bảo bối của anh xinh đẹp vậy chắc có khối người theo đuổi đúng không.

Tố Quyên hờn dỗi đáp.

- Hứ! Ai thèm là bảo bối của anh chứ.

- Lúc trước có nhiều người hay lại làm quen em, em thấy rất phiền phức, cũng may một người bạn đã tặng em cái mặt nạ, dặn em nên đeo khi đi ra ngoài, từ lúc đó không còn nhiều người ve vãng nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người chọc ghẹo.

Anh vẫn còn muốn chọc em nữa nè, chọc cho em sướng chết luôn Nhựt Hào nghĩ thầm trong bụng. Rồi hắn khẽ cúi người xuống cho Tố Quyên nằm lên lưng mình, cảm giác hai chú thỏ áp sát trên lưng làm hắn vui thích không thôi, Tố Quyên cảm giác ngực mình đang ma sát trên lưng hắn theo từng bước đi, cô mặt đỏ như gấc, hai tay đang vòng trên cổ hắn khẽ siết chặt.

Một lúc sau hai người đã đến được hang động, Nhựt Hào mở cửa hang làm Tố Quyên ngạc nhiên không thôi. Bên ngoài nhìn như là dây leo rũ xuống bình thường, không ngờ bên trong lại có một hang động lớn thế này, mặc dù hơi âm ưu nhưng rất sạch sẽ.

- Bên trong còn có một phòng ngủ, một phòng lớn rộng rãi, còn lại chỉ có con hình nhân này, em nhìn xem có cách nào làm nó hoạt động không.

Nói rồi Nhựt Hào chỉ vào con hình nhân đang nằm gần đó, Tố Quyên lại gần hình nhân xem xét, một lát sau cô kết luận.

- Hình nhân này tên gọi là Golem, rất giống các loại Golem mà các thức tỉnh giả hệ chế tạo sư hay dùng, chúng hoạt động bằng ma hạch của quái vật, đáng tiếc là em không có viên ma hạch nào.

Nhựt Hào đáp lời. "Không sao, anh định thời gian sau sẽ đến nơi đây rèn luyện, lúc đó tìm được ma hạch rồi thử kích hoạt nó, được rồi chúng ta nên quay lại tìm nhóm của em thôi"

Nhựt Hào định cõng Tố Quyên tiếp nhưng Tố Quyên mặt đỏ ngại ngùng nói, "Em bớt đau rồi, có thể đi được" nói rồi cô nhìn hắn, mặt hắn lúc này nở một nụ cười nhìn mình, Tố Quyên thấy vậy tim đập loạn vội vàng cầm vũ khí của mình đeo lên lưng rồi đi ra ngoài khẽ nói "đại sắc lang".

Nhựt Hào vội đuổi theo, hai người cùng quay lại vị trí con bò cạp, trời lúc này đã về chiều, từ xa hai người đã thấy nhóm người của Tố Quyên, họ đang dựng mấy căn liều nhỏ. Khi thấy Tố Quyên trở về Phượng Hằng là người đầu tiên thấy cô, vội vàng chạy đến ân cần hỏi.

- Chị Tố Quyên, chị đã về, lúc nãy cả nhóm còn định chia ra đi tìm chị.

Phượng Hằng là một cô gái hơi mủm mỉm, những ngày đầu gia nhập Hội Đại Nam Tố Quyên, chính Phượng Hằng là người kết bạn và tặng chiếc mặt nạ cho cô, họ cũng thường đi cùng nhau rèn luyện, có thể nói họ là bạn thân.