Phượng Hằng mở to mắt ngạc nhiên, đây là lần thứ hai cô thấy Tố Quyên lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ động lòng xuân rồi. Nghĩ vậy nhưng Phượng Hằng cũng chẳng sợ Nhựt Hào dám làm gì với Tố Quyên, cô đành đồng ý về phòng, khẽ để lại một câu.
- Bàn chuyện gì thì nhanh nhanh về phòng nhé, một lát nữa nếu chưa thấy chị về phòng thì em sẽ xuống tìm đấy. Phương Hằng bỏ lại một câu rồi cười hihi về phòng.
Nhựt Hào nghe xong mà mặt muốn mếu. Cô nàng này thật khó đoán, hắn định tối nay ăn thịt Tố Quyên nghe vậy đành không dám nữa. Đợi Phượng Hằng đi rồi hắn mới khẽ nói.
- Lên phòng anh mình nói chuyện nhé, có một số việc không tiện nói ở đây. Nhựt Hào cười gian xảo nói.
Tố Quyên thấy hắn có vẻ nói chuyện thật khẽ gật đầu, nhưng tim bắt đầu đập nhanh lo lắng. Nhựt Hào đứng lên nắm lấy tay Tố Quyên dẫn cô về phòng, phòng của hắn ở lầu hai cách phòng của Tố Quyên hai phòng. Khi về phòng Nhựt Hào bỗng ôm eo Tố Quyên từ phía sau khẽ nói.
- Bảo bối, em đẹp quá, em làm anh say mất rồi.
- Đại sắc lang, thì ra anh lừa em. Tố Quyên nũng nịu nói.
Nhựt Hào bế bổng Tố Quyên đặt nàng lên giường của mình nhẹ nhàng, rồi cởi giầy của cô ra, Tố Quyên bối rối khẽ nói.
- A... không nên...Phượng Hằng không thấy em một lát sẽ đi tìm đấy.
Nhựt Hào âu ếm hôn lên trán cô một cái rồi trêu chọc nói. "Anh ngủ với vợ của mình mà còn phải sợ sao". Hắn để chân Tố Quyên lên đùi mình nâng niu bóp nhẹ mát xa bắp chân cô.
- Ai nói... Ai nói đồng ý làm vợ anh! Tố Quyên đỏ mặt nói, lòng cô giờ đây như hươu con chạy loạn.
- Vậy sao? Thế ai sáng nay mới làm chuyện vợ chồng vậy ta. Nhựt Hào cười hắc hắc nói.
- Đồ sắc lang, còn nói nữa, đánh chết anh, đánh chết anh. Tố Quyên mắc cỡ giận dỗi, ngắt tay hắn.
Nhựt Hào cười ha ha mặc cho Tố Quyên ngắt nhéo, hai người đùa giỡn vui vẻ.
Nhựt Hào nằm ngửa trên giường, Tố Quyên thì nằm trên ngực hắn, Nhựt Hào vừa vuốt ve tấm lưng của Tố Quyên vừa tâm sự về những dự định sắp tới, Tố Quyên lẳng lặng nghe hắn tâm sự, lòng đầy bối rối, vì sao người yêu của mình có nhiều kiến thức cao siêu như vậy, vì sao lúc trước không đi làm một công việc phù hợp lại đi làm người vận chuyển, một số câu hỏi hiện ra trong đầu cô.
- Em có dự định riêng hay mong muốn gì không? Nhựt Hào hỏi Tố Quyên.
Tố Quyên lúc này mới giật mình trả lời.
- Hả?...à không có... Em chỉ muốn kiếm ít tiền giúp mẹ nuôi hai em trai ăn học. Một đứa 18 tuổi tên là Tố Thiên đã đến tuổi thức tỉnh nhưng vẫn chưa thấy, một đứa 14 tuổi tên là Tố Hải vẫn còn đang học. Tụi nó vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, em phải lo cho tụi nó thay mẹ, từ nhỏ mẹ em đã rất vất vả để nuôi ba đứa em. Từ lúc ba em mất mẹ càng vất vả, nhiều lúc thấy mẹ cực khổ nuôi ba đứa em, em chỉ biết khóc, cũng may khi em 18 tuổi đã trở thành thức tỉnh giả cả nhà mới đủ ăn đủ mặc, em chỉ cần gia đình em luôn vui vẻ mẹ em không còn phải làm lụng vất vả là được, em cực khổ hơn cũng không sao. Tố Quyên tâm sự mắt cô đã ướt khi nói về người mẹ của mình.
- Đừng lo, sau này mẹ em cũng là mẹ anh, gia đình em cũng là gia đình của anh, anh sẽ cùng em chăm sóc họ, có được không. Nhựt Hào chân thành nói.
Hai người trán kề trán, mắt đối mắt nhìn nhau triều mến, Tố Quyên chủ động dâng đôi môi khẽ hôn Nhựt Hào một cái, nước mắt hạnh phúc vì được người yêu hứa hẹn, yêu thương, che chở, khẽ lăn trên má cô. Nhựt Hào thấy vậy yêu thương không thôi, khẽ hôn lên môi nàng, đầu lưỡi đã vờn lấy chiếc lưới thơm tho kia, nhẹ nhàng mút lấy.
Nhựt Hào hôn Tố Quyên đến mức cả hai sắp ngạt thở, lúc này mới chịu tách ra, một sợi tơ nước bọt nối hai cái miệng đã ửng đỏ, hai người đã động xuân tình, Nhựt Hào đưa tay vào váy cởi chiếc quần lót của Tố Quyên ra, chiếc quần lót mỏng màu trắng lúc này đã ướt đẫm. Tố Quyên mặt đỏ thẹn thùng trong càng yêu mị, Nhựt Hào lúc này tinh trùng đã lên não, tay nhanh chóng cởi quần, tiểu đệ đã biểu tình nãy giờ, vừa được giải phóng Nhựt Hào đã nhanh chóng đặt trên khe suối đầy nước của Tố Quyên, đầu khấc nhẹ nhàng cọ sát trên đó chuẩn bị tiến hành lấp lại khe suối thì bỗng có tiếng đập cửa.
- Ầm ầm ầm!
- Chị Tố Quyên, chị có trong đó không? Chị Tố Quyên!
Phượng Hằng về phòng nghỉ, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Tố Quyên quay lại, thế là cô đến phòng của Nhật Hào đạp cửa gọi.
Trong phòng lúc này Nhựt Hào mặt như ăn phải ớt, sắp sửa ăn tới nơi còn bị đá bát. Lúc này Tố Quyên mới bừng tỉnh trong cơn say tình, vội vã đứng dậy chỉnh lại trang phục, tóc có chút rối loạn. Nhựt Hào cũng nhanh chóng mặc lại quần, vội vàng chạy lại ngồi trên chiếc ghế lớn trong phòng, chân bắt chéo ra vẻ lịch sự hòng che dấu tiểu đệ đệ đang kêu gào. Lúc này Tố Quyên mới lên tiếng.
- Phượng Hằng đó à để chị ra mở cửa. Nói rồi cô đi ra mở cửa.
Phượng Hằng vừa thấy Tố Quyên ra mở cửa nhìn tóc cô có hơi loạn, mặt thì đỏ gấc, Phượng Hằng bước vào phòng. Tố Quyên và Nhựt Hào cứ như đang bị bắt giang tại trận cả hai im phăng phắt.
- Cả hai đang uống rượu à, vì sao mặt chị Tố Quyên đỏ như vậy, Phượng Hằng nhìn nhanh trong phòng, rồi lại nhìn Nhựt Hào.
- Không có, bọn chị chỉ bàn chút chuyện, cũng đã xong rồi, chúng ta về nghỉ đi. Tố Quyên nhanh chóng trả lời.
- Đúng thế! Đúng thế! Hì hì hì. Nhựt Hào vui vẻ trả lời.
- Vậy sao, thế giờ tôi cũng đang rãnh cũng muốn nghe anh bàn chuyện gì với tỷ tỷ đây, anh nói đi. Phượng Hằng cười gian nói.
Tố Quyên nghe vậy mà phát hoảng, khẽ nói.
- Chị về phòng trước đây, hai người muốn bàn chuyện gì thì cứ việc. Nói rồi cô mở cửa đi ra, miệng thì lầm bầm như muỗi kêu "sắc lang chết tiệt, sắc lang chết bằm, lại dụ dỗ người ta".
Phượng Hằng thấy vậy cũng đứng lên vội đuổi theo, đi ra tới cửa thì cô quay lại hỏi
- Sau anh không ra tiễn chúng tôi.
- À... à... chân tôi ngồi lâu tê quá nên không đứng lên được, cô thông cảm nhé. Cô cứ về phòng trước đi, tạm biệt chúc ngủ ngon. Nhựt Hào gượng gạo đáp.
Phượng Hằng cũng không thèm để ý hắn nữa nhanh chóng trở về phòng mình. Nhựt Hào lúc này mới dám đứng lên đi ra khóa cửa, miệng thì lầm bầm "Xú bà nương này, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, xem sau này ta xử lý cô". Nhìn tiểu đệ đệ vẫn đang chào cờ biểu tình Nhựt Hào than thầm "tiểu đệ ủy khuất cho ngươi, tối nay phải làm bạn với bạn năm ngón rồi. Nhựt Hào quay lại giường bỗng thấy cái quần lót của Tố Quyên khi nãy bị hắn lột ra, không ngờ cô vợ hắn quên cả quần lót mà chạy về phòng, Nhựt Hào mặt nở nụ cười nham nhở, hắn cầm chiếc quần lót đã ướt một mãng trong tay, khẽ đưa lên mũi hít "wow, thơm thật, thật kích thích".
Thế là đại chiến tiểu đệ với bạn năm ngón bắt đầu.