Chương 12: Tổ chứ WHO

Sáng hôm sau cả ba cùng hẹn nhau xuống sảnh ăn sáng, Nhựt Hào làm một bài tập thể dục năm phút Tabata Burpee đây là mục tiêu hằng ngày phải làm, mục đích là rèn luyện sức khỏe cơ thể này khá ốm yếu. Nhựt Hào đến sảnh nhà hàng muộn nhất, trong nhà hàng lúc này cũng có ba bàn khách, hai cô gái đã xuống trước ít phút ngồi đúng vị trí trong góc hôm qua. Hôm nay Tố Quyên mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay đơn giản quần jean xanh nhạt, như một cô nữ sinh đại học. Phượng Hằng thì mặc một bộ váy dài công sở màu xanh đen viền cổ màu trắng. Thế giới này như thế kỷ 19 nhưng thời trang thì rất hiện đại không khác kiếp trước của Nhựt Hào là bao.

- Ôi chao, hai quý cô xinh đẹp nào đây, cho phép tôi làm quen được không? Nhựt Hào trêu trọc.

- Giờ này anh mới xuống à, bọn tôi chờ anh đói sắp chết rồi đây, Phượng Hằng giả vờ nói.

Nhựt Hào biết cô nói đùa nên cười hì hì miệng thì xin lỗi. Hôm nay họ phải đến tòa nhà thị chính gặp người phụ trách chi nhánh WHO để đăng ký thức tỉnh giả cho nên Phượng Hằng phổ cập một chút kiến thức cho hắn. Đối với việc các thức tỉnh giả sở hữu năng lực và sức mạnh vượt trội hơn người thường. Chính phủ các nước trên thế giới đã lập nên một tổ chức để quản lý họ gọi là "WHO" (Wakeup Hero Organisation) (thế giới này tất cả mọi người sử dụng chung một ngôn ngữ, đó là tiếng Anh) khi được thức tỉnh họ phải đến chi nhánh WHO ở các nước sở tại để đăng ký và nhận giấy chứng nhận, cấp bậc và kỹ năng mình có được sẽ được tổ chức ghi vào kho cơ sở dữ liệu chung. Với tấm giấy chứng nhận này thức tỉnh giả có thể xin vào chính phủ để làm việc, quân đội của chính phủ các nước đều có một đội quân thức tỉnh giả hùng hậu, ngoài ra có thể chọn một số Công Hội mạnh mẽ trong quốc gia hoặc bất kỳ đâu trên thế giới, khi vào bất kỳ một Công Hội nào thì thức tỉnh giả sẽ được một số ưu đãi, được hướng dẫn rèn luyện tăng cấp bậc, đôi khi nhận nhiệm vụ tiêu diệt quái vật. Phần thưởng có thể là tiền tài, vũ khí, trang bị hoặc địa vị... Nhìn chung các công hội này giống như các công ty quản lý minh tinh và ngôi sao.

Ở Thiên Nam quốc có 5 Công Hội lớn, đứng đầu là Hội Vĩnh Phúc, xếp thứ hai là hội Én Về Nam, thứ 3 Hội Điện Màu Xanh, thứ 4 hội Huyền Thoại, và thứ 5 là hội Liên Quận. Đứng dưới năm công hội trên còn 10 công hội khác nhỏ hơn một chút, công hội Đại Nam nằm trong danh sách 10 công hội trên, ngoài ra còn có các công hội nhỏ hơn nữa. Công hội nào càng xếp cao thì thức tỉnh giả của họ cấp bậc cao tương xứng, nói thẳng ra thì 5 công hội đứng đầu đều có cường giả cấp S.

Nói về cấp bậc thì các thức tỉnh giả được chia theo 5 cấp, cao nhất là bậc S, và thấp nhất là bậc D, mỗi cấp lại chia làm 1, 2, 3 giống như sơ kỳ, trung kỳ và cuối kỳ. Thức tỉnh giả muốn tăng cấp bậc thì chỉ cần đăng ký tại WHO, sẽ có kỳ thi nâng bậc, khi nào thi, thi cái gì và thi thế nào sau này sẽ biết. Sau ít phút phổ cập kiến thức cho Nhựt Hào, cả ba đón xe đến tòa thị chính.

Việc đăng ký thức tỉnh giả khá dễ, chỉ cần đưa CMND, bước vào căn phòng thi triển kỹ năng pháp thuật cho người phụ trách nơi này quan sát, vậy là hoàn thành, người phụ trách nơi này của WHO là một phụ nữ tầm 30 tuổi. Sau khi hoàn thành thủ tục Nhựt Hào nhận được giấy chứng nhận là một tấm thẻ bằng bạc được giập huy hiệu của WHO cùng tên và cấp bậc của hắn. Người phụ nữ lên tiếng hỏi Nhựt Hào.

- Cậu đã có định gia nhập công hội nào hay chưa?

- Vâng, tôi đã vào công hội Đại Nam, hai người bạn bên ngoài là những người hướng dẫn của tôi. Nhựt Hào trả lời cho qua.

- Thế à? Vậy nếu đã có người hướng dẫn tôi cũng không cần phải giải thích nhiều. Một lần nữa chúc mừng cậu gia nhập WHO. Người phụ nữ lịch sự nói.

Sau khi rời khỏi tòa thị chính Nhựt Hào cùng hai cô gái đến trạm bưu chính, Nhựt Hào đưa chứng nhận của mình cùng CMND cho Phượng Hằng, cô sẽ gửi chúng về trụ sở Đại Nam có người sẽ lo các thủ tục đổi tên cho Nhựt Hào. Trong lúc chờ Phượng Hằng làm thủ tục, Nhựt Hào phát hiện cạnh bên có gian hàng bán đồ cho các thức tỉnh giả, cửa hàng này nhỏ nhưng cực kỳ sang trọng, bên trong đang có hai người đang xem đồ, Nhựt Hào không có ý định vào cửa hàng, hắn chỉ nhìn từ vách kính bên ngoài vào trong thấy 3 món trang bị. Cái đầu tiên là một cây gậy pháp thuật cấp D có giá 150.000 Bery.

- Oách! vũ khí cấp D mà đã giá này. Nhựt Hào than thầm.

Hai món còn lại là một bộ đồ dành cho chiến binh màu đen viền đỏ, một bộ cho chiến sĩ màu bạc viền xanh cả hai bộ đều rất đẹp giá thì khỏi phải nói, Nhựt Hào chỉ biết le lưỡi lắc đầu không thôi. Lúc này Phượng Hằng và Tố Quyên đi đến chỗ hắn, thấy hắn lắc đầu bộ dạng thật buồn cười, y như nhà quê lên phố. Phượng Hằng lên tiếng.

- Anh chê trang bị này đắt tiền à?

- Tôi thấy giá đúng hơn là quá đắt á! Nhựt Hào trả lời.

- Giá này tôi thấy họ bán rất hợp lý, Phượng Hằng đáp.

Sau đó Phượng Hằng lại phổ cập kiến thức cho Nhựt Nam. Cô nói mỗi xác quái vật đều được tận dụng hết các bộ phận, đặc biệt là nội tạng, thịt và máu, chúng sẽ được các chế tạo sư tinh luyện để tạo ra ma hạch nhân tạo giá một viên cấp D tầm khoảng 100.000 - 150.000 Bery còn nếu là ma hạch chân chính có giá lên đến 300.000 bery vì chúng rất hiếm, đa số trang bị toàn là ma hạch nhân tạo. Tất cả các trang bị đều là làm thủ công do các chế tạo sư làm ra, bên cạnh đó vì đã được phù phép bên trong, nên chỉ cần người mặc vào, tự động trang phục sẽ biến đổi để vừa với cơ thể người mặc. Đặc biệt mỗi cấp chỉ được mặc và sử dụng trang bị cùng cấp, nếu một người cấp D mà trang bị đồ cấp C, thì khi mặc vào chỉ giống như mặc đồ bình thường chẳng có thuộc tính nào được tăng lên hết.

Bản thân Nhựt Hào cũng biết thực chất hắn không phải là thức tỉnh giả, mà hiện tại hắn có thể sử dụng kỹ năng là do viên lập phương ma pháp kia hỗ trợ, với số lần sử dụng kỹ năng chỉ giới hạn ở số 20 lần một ngày thì cấp bậc hiện tại có thể sánh với một thức tỉnh giả bậc 2 cấp D mà thôi, nhưng hắn lại hơn với số lần sử dụng ma pháp. Với các thức tỉnh giả, sau khi sử dụng hết ma pháp cần nghỉ ngơi từ năm đến bảy ngày để dòng chảy ma pháp phục hồi, việc này giống như trong cái xui lại có cái hên.

- Giờ chúng ta đi đâu đây, Phượng Hằng tinh nghịch hỏi.

- Chị muốn đến ngân hàng để chuyển tiền cho mẹ, Tố Quyên bỗng lên tiếng.

Cả ba cùng đồng ý, một lúc sau họ đến ngân hàng, Nhựt Hào thấy bên ngoài có thức tỉnh giả của quân đội và cảnh sát bảo vệ, bước vào ngân hàng họ được dẫn lên tầng trên, rõ ràng có sự phân cấp giữa người thường và thức tỉnh giả. Tầng trên được trang trí rất đẹp và sang trọng, hiện tại đang có hai vị khách đang làm giao dịch, Tố Quyên tranh thủ làm thủ tục chuyển tiền cho mẹ, Phượng Hằng cùng Nhựt Hào thì ra một bộ ghế salon ngồi. Phượng Hằng lên tiếng.

- Được rồi, tôi sẽ giải thích sơ lược một số ưu đãi của hội Đại Nam cho anh, thứ nhất mức lương hàng tháng của anh là 9.000 Bery anh ghi lại số tài khoản cho tôi, cứ ngày một hàng tháng sẽ có tiền vào tài khoản, thứ hai mỗi tháng anh phải đi săn với các thành viên trong hội Đại Nam ít nhất một lần, mỗi quái vật anh tham gia hạ được sẽ tính là một điểm tích lũy cho hội, điểm tích lũy này anh có thể dùng để mua các trang bị trong hội, ngoài ra bất kỳ cửa hàng nào của hội Đại Nam khi anh vào mua hay sử dụng dịch vụ đều được giảm giá 10% không giới hạn. Điều cuối cùng là khi nhận được yêu cầu tập trung của hội thì vui lòng chấp nhận, ngoài ra anh phải thường xuyên giữ liên lạc với người quản lý, chính là tôi.