Ít phút sau Nhựt Hào có thể nghe được tiếng nói chuyện ồn ào của hai cô gái, đúng là hai người phụ nữ và một con vịt có thể hợp thành một cái chợ mà.
Hơn một giờ sau, một đoàn người khoảng hai mươi thành viên đến khu trại, nhìn qua là biết nhóm người vận chuyển đã đến, người dẫn đầu là một người đàn ông chừng năm tuổi râu quai nón, theo kinh nghiệm hai năm theo các đoàn vận chuyển, Nhựt Hào biết rõ đây là đội vận chuyển thuộc một bang hội, vì những đoàn vận chuyển trước đây hắn tham gia đều là đoàn tự phát, họ lập đội nhận nhiệm vụ làm xong việc rồi ai về nhà nấy, còn đối với những đoàn đội chuyên nghiệp thế này được các bang hội quản lý và trả lương hàng tháng, đãi ngộ và tiền công cũng tốt hơn, cũng là một nghề nhưng lương và ưu đãi lại khác biệt. Đội vận chuyển này đích xác là của hội Đại Nam, nhìn ký hiệu trên áo của họ thì không sai được.
Nhựt Hào thấy lạ một điều là sau khi nói chuyện với chỉ huy Hà Linh, người đàn ông râu quai nón kia trò chuyện rất thân thiết với Phượng Hằng, còn tỏ vẻ rất kính trọng. Được Tố Quyên giải thích, ông ta tên là Di Mạn, theo Phượng Hằng nói lại với cô ông ta là một người họ hàng xa trong gia đình, từ lúc đi săn với Phượng Hằng lúc nào ông ta cũng theo để vận chuyển. Còn về Phượng Hằng thì Tố Quyên cũng không rõ gia thế của cô chỉ biết Phượng Hằng nói là nhà cô có mở công ty nhỏ phục vụ cho hội Đại Nam, còn thông tin khác thì Tố Quyên cũng không hỏi nên không biết.
Giữa trưa cả nhóm nhổ lều để quay về thành phố, Nhựt Hào cũng tìm lại được balo của mình, kiểm tra bên trong còn ít quần áo và khoảng 500 bery, đủ sống trong một tháng. Đoàn người bắt đầu lên đường, mặc dù quyến luyến Tố Quyên đành ngồi chung với nhóm của cô trong một chiếc xe ngựa màu đen bóng, bốn bánh được kéo bởi hai con ngựa ô nhìn rất hoành tráng. Nhựt Hào thì ngồi chung với mấy người vận chuyển trên một chiếc xe bò chở cỏ khô, ba cái xác thú được kéo bởi ba chiếc xe gỗ lớn, mỗi chiếc được kéo bằng sáu con bò. Đoàn người đi khá chậm, hơn một giờ sau họ đã ra khỏi khu rừng, một nhóm người đã chờ sẵn để vận chuyển xác quái vật trên những cỗ máy hơi nước to đùng. Sau khi xuống xe Nhựt Hào từ xa đã thấy Tố Quyên và Phượng Hằng đi đến chỗ hắn, Tố Quyên mỉm cười nói.
- Em đã nói chuyện của anh với Phượng Hằng, em và cô ấy sẽ dẫn anh đi đăng ký thức tỉnh giả.
Phượng Hằng cũng nhanh nhẹn trả lời.
- Chào anh, ngày mai tôi sẽ giúp anh đến chi nhánh để đăng ký.
- Cám ơn cô. Nhựt Hào đáp.
Nhựt Hào cảm thấy thái độ của Phượng Hằng đối với mình đã tốt hơn một chút, chắc do biết mình mới thức tỉnh, nếu không cô nàng này cũng chả thèm điếm xỉa tới hắn. Nhóm ba người thuê một xe ngựa đi vào thị trấn nhỏ tìm một chỗ để nghỉ chân, họ tìm được một khách sạn khá tốt trong thị trấn, họ thuê hai phòng, Nhựt Hào ở riêng một phòng còn hai cô gái ở chung một phòng khác. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ba người xuống sảnh ăn tối. Tố Quyên lúc này đã thay một chiếc vái dài đơn giản màu vàng nhạt không còn đeo mạng che mặt nữa, nàng như một tiểu thư xinh đẹp, Phượng Hằng thì mặc một chiếc váy đen rộng nhưng nhìn là biết hàng cao cấp, còn Nhựt Hào quần áo giản dị, đi bên cạnh hai người như gà giữa bầy hạc. Cả ba chọn một góc yên tĩnh trong nhà hàng cùng ăn, ẩm thực nơi đây khá giống châu Âu. Sau khi chọn món Nhựt Hào hỏi Phượng Hằng về vấn đề đổi lại tên, hắn thấy cái tên Nhàn Bất Thiện nghe quê mùa quá, hắn muốn đổi lại tên của Hắn. Phượng Hằng cũng thấy ngạc nhiên, Tố Quyên thì hắn đã nói ý định đổi tên từ trước cho nên cô không có ý kiến gì. Phượng Hằng sau một lúc ngạc nhiên thì cũng nhận lời giúp đỡ, cô cho biết nếu muốn đổi tên nhanh nhất thì phải di chuyển đến thành phố, còn đăng ký thức tỉnh giả thì chỉ cần đến văn phòng trong thị trấn là được.
Ăn uống no say, Nhựt Hào bắt đầu bàn chính sự với Phượng Hằng, hắn lên tiếng.
- Phượng Hằng cô nương, tôi và Tố Quyên quyết định sau khi tôi đăng ký xong, thì chúng tôi sẽ lập nhóm hai người bắt đầu đi săn bọn quái vật cùng cấp, nhưng giờ tôi mạo muội mời cô vào nhóm, chỉ cần ba người chúng ta là có thể săn thoải mái bọn quái cùng cấp, không biết ý cô thế nào?
Phượng Hằng nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nghĩ đúng là nghé con không sợ hổ, vừa mới thức tỉnh mà đã đòi hổ báo cáo chồn rồi, cô mỉm cười nói với Nhựt Hào.
- Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lại, đối với những người mới thức tỉnh như anh, thì việc đầu tiên là học cách kiểm soát ma pháp, rèn luyện một thời gian để ma pháp ổn định để có thể thi triển kỹ năng, trong hội Đại Nam chúng tôi có các hướng dẫn sư sẽ giúp anh. Phượng Hằng khuyên nhủ Nhựt Hào chân thành.
- Không giấu gì cô, tôi là hệ hỗ trợ ngoài kỹ năng hồi máu tôi còn có một kỹ năng khống chế làm chậm, ngoài ra tôi có thể thi triển hai mươi lần kỹ năng trước khi hết ma pháp, không giấu gì cô, con bò cạp hôm trước là tôi với Tố Quyên hợp tác tiêu diệt, tôi hoàn toàn tự tin chúng ta có thể tiêu diệt quái vật cùng cấp. Nhựt Hào tự tin nói.
- Cái gì? vừa có kỹ năng hồi máu lẫn kỹ năng khống chế, lại có thể thi triển được hai mươi lần. Phượng Hằng nghe hắn nói mà không thể tin được.
Bản thân Phượng Hằng khi vừa thức tỉnh cũng mất hơn một tháng để ổn định mới dám đi săn lần đầu, tên này cũng quá bá đạo đi, cô thật sự không dám tin rằng hắn chỉ mới vừa thức tỉnh, nếu tính theo những gì hắn nói thì có thể đạt được chứng chỉ cấp D bậc 2 luôn ấy chứ, thoáng ngạc nhiên ít phút Phượng Hằng cũng thấy hắn nói hợp lý, cô quyết định đồng ý.
- Được, thống nhất như vậy, ngày mai tôi sẽ cùng giúp anh đi đăng ký, giờ tôi đi gọi điện cho chấp sự Hội Đại Nam để đăng ký cho anh vào hội. Nói rồi cô đi đến quầy lễ tân để gọi điện thoại.
Thời kỳ đã có điện và thông tin liên lạc bằng vô tuyến điện, nhưng chưa phát triển ra thiết bị liên lạc cầm tay đúng là bất tiện, khi gặp nạn họ chỉ có thể nhờ chim bồ câu đưa tin. Ngoài ra phương tiện di chuyển vẫn là ngựa và gia súc. Ở những thành phố hiện đại thì có thêm xe chạy bằng lõi ma pháp được chế tạo đặc biệt, có thể coi những thứ đó như mấy chiếc siêu xe. Còn muốn di chuyển giữa các thành phố, thị trấn thì có thể đi thuyền hoặc ngồi xe lửa. Nhựt Hào cảm thán, ở đây không khí thật trong lành, hắn mong đừng bao giờ phát minh ra động cơ chạy bằng xăng dầu, hắn đang muốn đem một số ý tưởng xanh từ kiếp trước đến thế giới này, tốt nhất là sử dụng điện và kết hợp ma pháp làm ra những thứ hữu ích. Tố Quyên thấy vẻ mặt Nhựt Hào đang tập trung suy nghĩ nên cô cũng không làm phiền, chỉ lẳng lặng quan sát hắn.
Đúng lúc này thì Phượng Hằng đã quay lại cô liền nói.
- Tôi và chị Tố Quyên về phòng nghỉ ngơi đây. Nói rồi cô kéo tay Tố Quyên.
- Ấy ấy, đợi đã. Phượng Hằng nếu cô mệt thì cứ đi về phòng nghỉ trước, tôi đang có chuyện cần bàn một chút với Tố Quyên, phải không Tố Quyên. Nhựt Hào hướng Tố Quyên nói.
- Ừ... Ờ... em...em về phòng nghỉ trước đi Phượng Hằng, chị bàn việc với Nhựt Hào một chút rồi sẽ về phòng. Tố Quyên mặt hơi ửng đỏ khẽ nói.