Chương 9: Thiên Thư

Thoáng chốc khi lần nữa mở mắt ra, chỉ một giây mà tưởng như đã trôi qua ngàn vạn năm. Thời gian ở đây dường như chỉ là một quy tắc, mặc người điều khiển, chúng sinh chịu chi phối chỉ như sâu kiến, mặc người nhào nặn.

Nhìn bàn tay đang bốc lên ngọn lửa đen yêu dị, ta chẳng lẽ lại lần nữa chuyển thế sao?

“Nơi này…”

Hắn nghe xa xa tiếng quỷ yêu gào thét, vang vọng cửu thiên.

Có một vài thứ mà hắn dường như cuối cùng cũng đủ quyền hạn để biết đến.

“Thế giới trước kia chẳng qua chỉ là một thế giới trong vô vàn thế giới, một vị diện trong vô vàn vị diện…”

Nghe thì xa xôi huyền ảo, không ai tưởng tượng được mỗi giây trôi qua có bao nhiêu thế giới được sinh ra, bao nhiêu thế giới bị hủy diệt.

Chênh lệch thời gian, ở đây một giây, ngoài kia khả năng đã trôi qua vạn vạn năm. Ở đây vạn vạn năm, ngoài kia có khả năng mới trôi qua có một giây.

Trong vũ trụ có vũ trụ, ngoài vũ trụ có vũ trụ, vũ trụ đan xen nhau, có khi đi ngang qua nhau, có khi chỉ trong trí tưởng tượng, như trong một cuốn tiểu thuyết chính là một vũ trụ khác, có khi lại thực sự tồn tại, hư vô mở ảo, hư hư thực thực.

“Thiên đường là nơi đâu, địa ngục là nơi đâu…”

“Chẳng phải chỉ là trong một ý niệm của ta ư?”

“Nơi này…”

“Là nơi nào?”

Một cuốn sách cổ kính thần bí bỗng chốc hiện lên trước mặt hắn, trên đó viết ba chữ nghuệch ngoạc xa lạ, thế nhưng ngạc nhiên thay hắn lại hiểu rõ ý nghĩa.

Trên đó viết…

Nghịch Thiên Thư!

Aaaa!!!

Hắn la hét thảm thiết.

Một cơn đau đớn khủng bố lan tỏa đến khắp ngõ ngách từ cơ thể đến cả linh hồn. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ hắn trải qua điều gì khổ tận như thế, chắc hẳn 18 tầng địa ngục cũng sẽ chỉ đến thế là cùng.

Da ngoài bỏng rát như thể đang bị chiên lên trên chảo dầu.

Hắn nằm cuộn mình như con cuốn chiếu, thân thể hắn dần tan chảy, hòa tan vào không gian xung quanh.

Trong lúc mơ màng, những ký ức chập chờn, mơ hồ lúc ẩn lúc hiện bắt đầu xuất hiện trong tâm trí.

Hắn nghe thấy rất nhiều tiếng kêu la thảm thiết, tiếng gào khóc, rên rỉ, thảm kịch có lẽ chỉ nên có trong tu la địa ngục, chỉ những kẻ tàn hung cực ác mới xứng đáng phải chịu những điều tàn khốc thế này.

Hắn nhìn thấy xác chết nằm la liệt, sông nhộm đỏ thành máu, khói lửa lan tràn khắp nơi.

“Khốn kiếp!”

Tiếng quát vang vọng trong thiên địa.

Một chưởng!

Trời sập đất lún, phá vỡ thiên khung. Khung cảnh như trong ngày tận thế.

Phía cuối chân trời, hàng trăm tia sáng bỗng lóe lên. Nhìn kỹ, trong mỗi tia sáng lại có một bóng người. Hình ảnh của họ rất rõ ràng, thể nhưng lại chẳng thể nào ghi nhớ được hình dáng của họ.

Cấm kỵ! Tồn tại không thể nhắc tên, không thể nhìn thấy.

“Ma tộc tội nghiệt chồng chất, nghịch lại thiên địa, tất phải diệt!”

“Định tội: giết không chừa một ai!”

Nói xong ánh sáng lóa mắt càng ngày càng chói lóe, hàng trăm tia sáng liên kết với nhau theo quy luật, tạo thành một trận pháp diệt thiên, rồi ngày càng mở rộng, lan tràn ra xung quanh. Bất kể tồn tại nào chạm vào ánh sáng này, ngay lập tức cơ thể tan rã hóa thành tro bụi, kể cả đất trời.

Hủy thiên diệt địa!

Chưởng lực của tồn tại kia cũng đã đến, đối đầu với ngọn nguồn hủy diệt. Nhưng cũng chỉ ngăn cản được trong giây lát, rồi lập tức vỡ nát thành hư vô.

Hắn từng là tồn tại độc cô cầu bại vô địch thủ, trong cùng cấp không ai có thể ngăn cản.

Thế nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ.

Sự kiện “Vạn tộc diệt ma” diễn ra, Ma tộc tiến đến dấu chấm tròn kết thúc dưới thời của hắn, dù hắn từng được mệnh danh là “Thiên tài thiên cổ!”, được Ma tộc tín ngưỡng như thần, tin tưởng dưới sự dẫn dắt của hắn, Ma tộc sẽ bước thêm một bước: từ đứng đầu vạn tộc, trở thành nô dịch vạn tộc. Thành tồn tại tối cao trong thiên địa.

Nực cười thay, thế mà hắn lại dẫn dắt tộc mình đến con đường diệt vong.

“Ta không can tâm!”

“Aaa Ta hận!”

“Lũ sâu kiến đều chết hết đi cho ta!”

Hàng trăm làn khói màu đỏ lan tràn ra khỏi cơ thể hắn, không gian xung quanh nứt vỡ ra hàng trăm khe nứt và ngày càng mở rộng. Không phải phá vỡ không gian, mà là làn khói đỏ đang lan tràn đang dần ăn mòn không gian, cũng ăn mòn dần sinh mệnh của Ma Đế.

“Không ổn, hắn định tự bạo sao?”

Mọi người trong tia sáng xôn xao.

Ánh mắt của người đứng đầu trong đám người, đứng ở trung tâm trận pháp diệt thiên trở nên nghiêm trọng.

“Không phải…”

Rồi hàng tỉ tỉ xác chết nằm la liệt cũng bỗng nổ tung hóa thành tỉ tỉ làn khỏi đen lan tràn ra xung quanh.

“Diệt Thế…?”

“Đó là Diệt Thế!”

“Hắn đang hiến tế máu thịt và khí vận của Ma tộc để thi triển Diệt Thế, mau ngăn cản hắn lại.”

Một vài người mau chóng tiến lên phía trước.

Thế nhưng nhìn kỹ, thì cũng có một vài người lùi về phía sau.

Ma Đế nở một nụ cười yêu dị.

“Muộn rồi!”

Aaaa!!!

Hắn hét lên tiếng là thất thanh, cơ thể đau đớn tột cùng.

Thân xác hắn dần tan rã.

“Xuống địa ngục đi bọn xâu bọ đáng chết!”

Tiếng nổ lớn, tạo động lực để hàng tỉ tỉ làn khói màu đen đỏ hòa quyện lan tràn ra xung quanh với tốc độ nhanh chóng mặt. Những nơi nó đi qua tạo thành không gian lỗ đen khủng khiếp, không gian và thời gian, quy tắc, mọi thứ biến mất hoàn toàn.

“Không!!”

Một vài người trong tia sáng không chống đỡ nổi bị cuốn vào trong, chết mất xác, khiến người còn sống lạnh run.

Thế rồi một cuốn sách sáng chói màu hoàng kim xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản nguồn cơn hủy diệt. Nhờ thể mà nhiều người sống sót.

Nhưng nhìn kỹ, sau cùng cuốn sách cũng đã bị ăn mòn mất một nửa.

Trên trang bìa của cuốn sáng ghi chữ hoàng kim sáng chói… Thiên Thư.

Giây sau, cuốn sách kia bay về tay chủ nhân của nó.

Hắn nhìn lên bìa sách.

Chữ lóe sáng, tan ra rồi thay đổi…

Trở thành… Tàn Thiên Thư.