Ký ức vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh, hắn lại lần nữa trở lại với thực tại.
Cuốn sách đã biến mất không còn thấy tung tích.
Thứ duy nhất để lại là bảy cánh cổng lớn trang nghiêm, đầy ma tính, sát ý.
Nhìn lâu vào cánh cổng thứ nhất, một quang cảnh bỗng hiện lên, cuồng sát, giết chóc và điên dại, một bóng lưng đứng ở đấy, xung quanh xác chết nằm la liệt, ý niệm trong đầu chỉ còn giết giết giết, giết cuối cùng chỉ còn mình ta độc bá thiên hà.
Cánh cửa mở ra, cổng thứ nhất cuối con đường là một hộp sọ người, nhìn thôi đã thấy ghê rợn.
Hắn lập tức quay đầu đi, nhìn sang cánh cổng thứ hai.
Lần này hiện lên, vẫn bóng lưng đó, nhưng hắn dần hóa hình thành một cuồng thú ác ma, cắn nuốt hết tất cả một thứ trong tầm nhìn của hắn: ăn tươi nuốt sống, nhai máu tươi chảy hỏa với thịt nát bét, trông mà kinh tởm. Hắn gào lên những tiếng đói đói đói dõi ánh mắt tham lam nhìn xung quanh, cầm xác người lên nhai nuốt đầu, vang lên tiếng cờ rợp cờ rợp nhóp nhép.
Không đợi cánh cửa mở ra, hắn quay đi nhìn về hướng khác.
Cánh cổng thứ ba hiện lên, bóng lưng kia hóa thành một con ma thú khổng lồ nằm yên không nhúc nhích một chỗ, lười biếng đến nỗi đến ca không muốn thở, cơ thể cứ như một tảng thạch trôi nổi trong vũ trụ bao la. Chính là sống mà tưởng như đã chết.
Cánh cửa mở ra, không ngờ cuối con đường lại là một chiếc giường, quả là kỳ hoa.
Ngoảnh đầu đi, nhìn sang cánh của tiếp theo.
Cánh cửa thứ tư mở ra, không ngờ hiện lên tiếng hét phẫn nộ, tiếng la hét ngày đêm không ngừng nghỉ, mới nghe thôi đã thấy ồn ào nhức óc.
Không kịp nhìn mở ra cuối con đường là gì, hắn tiếp tục chuyển sang cánh cửa thứ năm.
Mở ra, bên trong không có gì.
Tiếp tục nhìn sang cánh cổng thứ sáu.
Cũng mở ra, bên trong cũng trống không.
Chẳng lẽ đã có người đến trước và lấy đi thứ bên trong?
Hắn lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn đến cánh cửa cuối cùng…
Một ngọn lửa màu đen yêu dị đang cháy bùng bùng.
Quang cảnh hiện lên khiến người ta phải đỏ mặt.
Hai người nam nữ đang hoan lạc.
Hai người càng hòa quyện, ngọn lửa càng chảy lên dữ dội.
Ngọn lửa càng cháy lên dữ dội, hai người càng đắm chìm điên cuồng.
Cuối cùng, ngọn lửa lan rộng thiêu đốt cả hai thành tàn tro.
Thoáng cân nhắc, cuối cùng hắn quyết định đẩy cánh cổng thứ bảy.
Sau cùng, so với bốn cánh của còn lại, cánh cửa này trông có vẻ mỹ lệ hơn.
Tay chạm vào ngọn lửa, nó như thiếu nữ nhu thuận cuốn lấy tay của Thục Lãm, sau cùng tiến vào cơ thể, ôn nhu và thoải mái. Khiến ta đắm chìm không thể thoát ra.
“Kích hoạt!”
Ngọn lửa thiêu đốt khắp cơ thể của hắn, hắn chảy ra những nước nhờn đen thui như dầu khí, đó là những chất độc ẩn dấu trong cơ thể hắn.
Hắn dần trở nên gầy lại, nhưng sau đó hắn phát hiện làn da của hắn chuyển màu thành màu đen, trên đầu cũng mọc lên sừng dê, trông như quỷ Satan, nhưng không có cánh. Ngón tay cũng bắt đầu mọc thành móng vuốt.
Chớp mắt, mọi thứ xung quanh tan vỡ.
Lạnh giá, cứng rắn, hắn cảm nhận được mình lại lần nữa chạm mặt đất.
Mở mắt ra.
“Đây là… một mảnh đất hoang.”
Một vùng đất lơ lững giữa không gian mênh mông.
Hắn cảm nhận được sự thân thiết, gắn kết giữa hắn và mảnh đất này.
“Đây là lãnh địa của ta!”
“Tinh!”
“Kích hoạt thành công!”
Khó ai có thể để ý sâu trong ánh mắt hắn có tia sáng khẽ chớp. Trước mặt hắn có một khung sáng chói mắt mà chỉ hắn có thể nhìn thấy.
“---Tên của bạn là gì?---"
Hắn thoáng trầm ngâm.
Hắn nhớ lại tên đời trước của hắn.
Cổ Mặc Tề.
Bởi vậy nên hắn giữ lại họ của mình và thêm một chữ Ma đằng sau để tạo thành tên mới của hắn: Cổ Ma.
Cổ Ma Cổ Mặc Tề.
Thục Lãm, chẳng qua chỉ là một thân phận của ta. Ta không phải Thục Lãm.
“Như thế sẽ không còn rào cản nào nữa.”
“Xác nhận lãnh chúa: Cổ Ma”
Thể rồi khung sáng biến mất, một khung năng lượng hiện lên, dần dần chạy tiến đến đầy. Hắn hiểu đấy là thao tác để kích hoạt năng lượng khởi động.
Nhưng hắn không quan tâm, bởi thân phận mới của hắn.
Ta chính là ác ma trở về từ địa ngục.
“Ca, muội là muội muội của huynh.”
“Không nên,…”
“Thật có một nơi như thế sao huynh.”
“Đúng vậy, ở đấy ngày nào cũng có thịt ăn, còn có phim hoạt hình nữa, chắc chắn muội sẽ thích.”
“Ca, huynh kể chuyện xưa đi. Nghi nhi thích nghe.”
“Được, thế ta kể nàng nghe chuyện nàng tiên cá nhé!”
“Ứ, không chịu, chuyện đấy buồn lắm!”
“Thế ta kể nàng nghe chuyện Tấm Cám nghe.”
“…”
Ngoài linh hồn thượng cổ trong nàng, nếu nàng triệu hồi hắc miêu...