Chương 5: Phía Sau Màn

Gió thổi cỏ lay, mọi thứ vẫn trôi qua như thế cho đến khi những tiếng “lộp… cộp…” vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh nghe có vẻ chói tai đến lạ.

Những tiếng bước chân của ai đó đang hướng vào sâu trong hang động nơi Cấm Sơn, một bóng lưng không nhìn thấy mặt.

Thoạt đầu hắn nhìn chằm chằm vào xác chết của Mãng Xà Tế Thần và trầm mặc không nói. Sau đó hắn mới đi tiếp vào sâu trong hang động, tìm tòi một lúc. Cuối cùng trong đống lộn xộn, hắn lôi ra một tấm da dê, trên da dê có viết những ký hiệu kỳ lạ.

Hẳn là Tế Thần cũng không bao giờ nghĩ sẽ có kẻ cả gan coi thường uy nghiêm của hắn mà tiến vào nơi đây, nên tấm da dê của hắn cũng không được cất giấu quá kỹ.

Trên tấm da dê, ghi chính là bí pháp tôi thể của Xà Tộc.

Một bộ lạc có bí pháp tôi thể có chênh lệch cực lớn với một bộ lạc không có bí pháp tôi thể, hoàn toàn là không cùng đẳng cấp.

Như đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Thục Mãnh, một quyền đánh gục một con trâu rừng, được tôn như thần nhân trong bộ lạc. Sau khi tôi thể đều có thể làm được, thậm chí khi tôi thể nhiều lần, có thể nắm giữ sức mạnh ngày càng mạnh hơn, không khác gì tiên thần.

Phá núi, lấp biển không còn là mộng tưởng.

Thậm chí khi đạt đến đẳng cấp cao hơn nữa, khi thân thể đã không còn là phàm thể, lên núi xuống biển chỉ cần trong một ý niệm.

Nhưng tôi thể được mấy lần, còn phải xem cực hạn của cơ thể. Có người chỉ có thể tôi thể một lần, hai lần tăng thêm được một chút sức mạnh. Có người thậm chí đạt đến Cửu Vi Cực, nôm na chính là trong những con số có một chữ số thì số chín là lớn nhất.

Tôi thể chín lần, được gọi là cấp bậc Tôi Thể Đệ Cửu Trọng.

Không có nghĩa là mỗi người chỉ có thể tôi thể chín lần, mà chính là tôi thể vượt qua chín lần, chính là đạt đến một cấp bậc mới, không còn gọi là Tôi Thể Cảnh nữa.

Tôi thể được mấy lần, phải xem giới hạn chịu đựng của ngươi ở đâu, vượt qua giới hạn chịu dựng mà vẫn tiếp tục tôi thể, chính là tìm đường chết.

Đa số chủng loài có giới hạn riêng, gọi là Tiên Thiên. Như Thần Thú, chủng loài có cấp bậc lớn nhất vạn giới, gọi là Tiên Thiên Thần Thú, số lần tôi thể chênh lệch cực lớn với đa số tộc loài khác. Thậm chí trong thời gian hoài thai đã bắt đầu tự vận hành tôi thể, đến khi ra đời đã đạt đến tầng lớp đứng đầu, ngự trị vạn tộc.

Ngoài ra còn có các thiên tài địa bảo, thiên địa tạo hóa, gọi là Hậu Thiên, có khả năng tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, nâng cao thiên tư, chính là đại khí vận, mỗi lần xuất hiện đều dẫn đến gió tanh, mưa máu, âm mưu quỷ kế, vạn tộc tranh đoạt.

Khi đã nhớ kỹ nội dung ghi trên đó, tên kia gấp lại tấm da dê, nhìn quanh không còn thứ gì có giá trị nữa thì cũng không còn đoái hoài mà bước từng bước ra ngoài.

Khi đến sảnh đường, hắn đặt tấm da dê xuống đất, sau đó từ trong ngực, lấy ra một con dao có chất liệu không rõ, được mài vô cùng sắc bén.

Đến bên xác Tế Thần, hắn rạch một đường dài từ đầu xuống bụng rồi xuống đuôi của con Mãng Xà, máu chảy tung tóe.

Hắn nhanh chóng hướng máu đấy xuống phía bên kia Huyết Hồ.

Khi máu đã ngừng chảy, hắn vứt xác Tế Thần xuống mặt đất. Chẳng hiểu thân thể gầy yếu kia lấy sức mạnh từ đâu mà có thể nhẹ nhàng quăng con mãng xà dài hơn 20m thế kia xuống mà không hề tốn sức.

Sau đó, hắn từ từ cởi ra chiếc áo da thú đang mặc trên người, lộ ra những múi cơ rắn chắc trong cơ thể thoạt nhìn âm u, ốm yếu.

Đã thoát y hoàn toàn, hắn từ từ tiến tới ngâm mình trong Huyết Hồ đỏ rực, sau đó bắt đầu điều khí, vận hành theo những gì mà bí quyết tôi thể ghi trên tấm da dê.

Sau đó là một cảm giác đau buốt xâm chiếm đến từng tế bào trong cơ thể, cảm giác đau đớn khiến hắn mất đi ý chí, hắn nhắm tịt mắt. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má, khiến một người ngoan cường như hắn cũng chẳng tài nào chịu đựng nổi.

Lúc mất đi lý chí, một vài dòng ký ức bỗng hiện lên.

“Độc đã xâm nhiễm vào máu, không thể nào trị nổi.”

“Ngài xem, nếu chỉ đơn thuần là lấy máu bình thường, ta sẽ không tài nào phát hiện nổi. Bởi nó cũng không khác bình thường là bao, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Nhưng nếu lấy là tinh huyết, chỉ cần một giọt thôi, nếu thả xuống sông, 1 ngàn dặm xung quanh con sông, sẽ trở thành tử địa, không còn sinh vật sống…”

Tinh huyết, chính là máu trong tim.

“Như vậy, bất kể ai ăn phải tinh huyết này chắc hẳn ắt phải chết không phải nghi ngờ.”

“Tế Thần, hẳn không phải là một ngoại lệ…”

...

“Tế Thần a, ta không thể tin được ngươi.”

Bóng đen mở đôi mắt chim ưng của mình ra, Huyết Hồ xung quanh đã trở thành một màu đen ngòm.

Hắn từ từ đứng lên, bước ra khỏi vũng máu.

“Thì ra đây chính là máu huyết Thần Thú, thật lợi hại nha.”

“Đáng tiếc hơi ít, hơn nữa cũng không phải là tinh huyết.”

“Tên Tế Thần này tiếc chỉ sử dụng một lần, nên định lấy nó như dược liệu mà nuôi dưỡng sao, thật ngu ngốc, giờ thì bồi luôn cả mạng của mình.”

Cơ thể hùng vĩ, cũng không còn nét âm u gầy yếu đâu nữa, quả là thoát thai hoán cốt.

Hắn từ từ mặc lại áo da thú lên người, đôi mắt tăm tối khẽ híp lại.

“Bất ngờ nhất là ngươi đấy, em trai của ta.”