Chương 6: Miêu Thần – Thần Miêu tộc

“Ca ca, ta kể cho huynh một câu chuyện xưa, nhưng huynh chỉ được nghe, không được nhớ nhé.”

“Khó thế, thế thôi ta không nghe nữa.”

“Ca ca xấu!” Nàng chu môi hờn dỗi.

“Được rồi, muội kể đi, ta sẽ không nhớ gì cả.”

“Hừm…”

“Rất lâu rất lâu về trước, thời thái cổ, khi ánh sáng và bóng tối va chạm, ban ngày và ban đêm giao thoa, có một cổ tộc quần được sinh ra, tôn sùng Miêu Thần, tự nhận bản thân là hậu duệ của Miêu Thần Thủy Tổ, là sử giả của Hắc Ám, gọi là Thần Miêu Tộc. Truyền thuyết bổn tộc từ một thế giới khác sinh ra gọi là Minh Giới, Minh Giới là thế giới của Miêu Thần, là thế giới giao thoa giữa thực tại và mộng ảo, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa thời gian và không gian, là thế giới quê hương của Thần Miêu tộc.”

“Thế nhưng theo thời gian, không rõ nguyên nhân Thần Miêu tộc đã không còn cách trở lại Minh Giới được nữa, không có sự uổn dưỡng của Minh Giới, huyết mạch của Thần Miêu tộc ngày càng pha loãng, mờ nhạt. Thế hệ sau kém hơn thế hệ trước, tộc quần ngày càng đi đến suy tàn.”

“Cho đến một ngày, một tuyệt thế thiên tài của bộ lạc sinh ra giữa dị tượng ngày đêm giao thoa một lần nữa xuất hiện, có huyết mạch thuần khiết nhất của bộ lạc suốt trăm triệu năm qua, Lão Vu Chúc của bộ lạc dùng toàn bộ thọ nguyên của bản thân suy tính tương lai, nàng chính là sinh cơ cũng là tử lộ của bộ lạc.”

“Đại kiếp bộ lạc đến, kẻ thù sinh còn của bộ lạc Thử Tộc tập kích…”

“Kết cục là…”

“Nàng không biết.” Ánh mắt nàng mờ mịt.

“Không biết ư?”

“Lúc nàng lần nữa lấy lại nhận thức, thức tỉnh dậy thì đã không còn thấy đồng tộc đâu nữa, xung quanh chỉ còn là một đống hoang tàn. Những ký ức nàng nhớ được, hoàn toàn là từ trong Truyền Thừa Huyết Mạch và những Truyền Thừa được phong ấn.”

“Như vậy…”

“Nhưng nàng biết sứ mệnh của mình.”

“Không uổng công, nàng không mất nhiều thời gian để nâng cao tu vi bản thân, vượt qua tất cả những gì mà tổ tiên từng ghi nhận đạt được.”

“Khi tu vi nâng lên mức đỉnh cao, nàng nhận được Miêu Thần Thủy Tổ báo mộng, Thủy Tổ đã bước lên Con Đường Vô Tận tiến đến Không Gian Hư Vô, bởi thế cánh cửa Minh Giới đã bị đóng lại, muốn mở ra Minh Giới cần có người kế thừa Thần Vị trở thành Miêu Thần.”

“Muốn trở thành Miêu Thần, cần trải qua Cửu Kiếp Luân Hồi!”

“Tức phải trải qua sinh – tử chín kiếp, nhưng mà nếu bước vào luân hồi, nghĩa là phải bỏ đi thân xác, kế tiếp bước vào vòng xoáy luân hồi, xóa đi bản nguyên, dù trải qua chín kiếp, chắc gì kiếp sau sẽ tiếp tục là Thần Miêu Tộc? Làm sao để giữ lại huyết mạch thuần khiết của Thần Miêu Tộc?”

“Không phải Thần Miêu tộc, sao trở thành Miêu Thần?”

“Trải qua bao gian lao, thời gian trắc trở, cơ hội đã đến. Một lần nọ nàng lạc vào một thiên động cổ, nàng nhận được đại cơ duyên, cảm ngộ đại đạo pháp tắc, sáng tạo “Cửu Chuyển Sinh Cơ Quyết…”.

“Nàng sẽ sinh ra hậu đại, sau đó chuyển sinh vào hậu đại của mình, từ đó huyết mạch thăng hoa, không những giữ lại ký ức, giữ lại cảm ngộ, huyết mạch sau mỗi lần chuyển sinh sẽ được tinh lọc ngày càng thuần khiết hơn…”

“Hừm… nói dễ nghe là chuyển sinh, nói khó nghe chính là đoạt xá sinh cơ của hậu đại của mình!” Hắn khẽ chau mày.

“Không phải!” Nàng khẽ ấp úng.

“Thế nhưng… nàng trải qua vạn năm tìm kiếm mới không cam lòng kết luận được trong Vạn Giới đã không còn tìm thấy bất kỳ ai là Thần Miêu Tộc nữa. Nàng chính là tộc nhân Thần Miêu tộc cuối cùng trong thế giới này.”

“Nếu nàng kết hợp cùng tộc quần khác, huyết mạch hậu đại kế tiếp sẽ không còn là thuần chủng nữa.”

“Không còn cách nào, nàng chỉ có thể buông bỏ.”

“Cho đến khi nàng gặp Nhân Tổ…”

“Không ngỡ giữa chủng loài thấp kém như thế lại có một người vô cùng phong hoa tuyệt đại, quả là nhân trung chi long, rồng giữa loài người.”

“Khi loài người mới sinh ra, cũng không có khả năng trải rộng đến như vậy, thậm chí có thời gian đã gần sát với bờ vực tuyệt chủng.”

“Hắn ngang trời xuất hiện, dẫn dắt Nhân Tộc chinh chiến tứ phương, giành lại tôn nghiêm của chủng loài.”

“Nhưng cuối cùng một mình hắn không thể kham nổi, chịu vạn tộc chèn ép, hắn thất bại, nhưng cũng kịp đặt nền cơ sở để Nhân tộc lớn mạnh.”

“Ngày hắn chết, có một sấm truyền: “Ngày Nhân Tộc đối mặt nguy cơ sinh tử lần nữa, hắn sẽ xuất thế.” Thế nên sau này, nhân tộc mới được cho một tia sinh cơ, nhưng cũng bị vạn tộc chia cắt, xuất hiện khắp nơi trong Chư Thiên, sống dưới đáy vực, làm nô, làm thực cho vạn tộc.”

“Nàng với Nhân Tổ từng có một đoạn nhân duyên, nhưng kết quả không lường trước, hậu đại với nhân tộc không ngờ có thể giữ cho huyết mạch thuần chủng, sau này nàng mới hiểu được, nhân tộc là tộc loài có huyết mạch tinh khiết nhất trong vũ trụ, đạt đến mức hoàn hảo của tộc quần.”

“Tuy thời điểm đầu Nhân Tộc bị lép vế hơn so với các tộc khác cả về cảm ngộ lẫn sức mạnh, nhưng càng lên cao, đạt đến cấp bậc cần phải cảm nhận thiên địa, cảm nhận pháp tắc, cảm nhận đại đạo, nhân tộc lại có ưu thế hơn. Hẳn bởi lẽ thế mà các tộc quần dù bản nguyên hình dáng nào, khi đạt đến cấp bậc kia đều phải phải Hóa Hình, chính là biến thành Nhân Thân, dù có chút khác biệt, nhưng vẫn có nét tương đồng. Đến phản bác quy chân chính là hoàn toàn hóa thành hình người.”

“Vạn tộc càng tu luyện sẽ càng biến thành người, vậy con người càng tu luyện sẽ biến thành gì?”

“Có lẽ bởi thế mà Nhân Tổ có thể một mình chiến vạn tộc, vượt cấp khiêu chiến không theo lẽ thường, khó ai địch nổi.”

“Từ sau cái chết của Nhân Tổ, Nhân Tộc luôn bị chèn ép gắt gao, hễ có Thiên Tài Nhân Tộc, Thiên Kiêu Nhân Tộc, Yêu Nghiệt Nhân Tộc sinh ra, đều sẽ bị vạn tộc vây đánh, không được phép tồn tại, mỗi giới vực đều sẽ có tồn tại Cấm Kỵ canh chừng Nhân Tộc, không đẩy nhân tộc đến đường cùng, cũng không cho nhân tộc có không gian phát triển.”

“Vừa khinh thường, nhưng cũng vừa kiêng dè.”

“Sau khi hiểu thấu, kể từ đó nàng liên tục Chuyển Sinh, sau mỗi lần Chuyển Sinh, nàng sẽ lại tiếp tục trùng tu trở lại đỉnh cao, sau đó tiếp tục Chuyển Sinh tiếp. Cứ thế thời gian dài dằng dặc, nàng cũng chẳng thể nhớ nổi.”

“Đến nay đã là kiếp cuối cùng.” Nàng nở nụ cười vui vẻ.

“Sắp kết thúc rồi.”

“Linh hồn nguyên bản với linh hồn hậu đại của nàng là hai linh hồn khác biệt, hay là cùng một linh hồn? Nàng liệu sẽ có còn là nàng.”

Nàng thoáng lặng im.

Không cần câu trả lời.

“Tại đêm trăng tròn thứ 18, nàng sẽ thức tỉnh!”

“Nhưng sau khi dùng chiêu kia, muội cảm giác, nàng sẽ tỉnh dậy sớm hơn…”

Những dòng ký ức thoáng qua.

Một đôi mắt đỏ lừ yêu dị, linh hồn của Tế Thần Mãng Xà đang dần tan biến, mãi mãi không bao giờ có thể bước vào luân hổi được nữa. Biến mất mãi mãi, hoàn toàn biến mất.

Tịnh Diệt Linh Hồn.