Thục Lãm nắm chặt thanh giáo trong tay, tâm trạng phập phùng hồi hộp.
Bóng dáng của Tế Thần dần xuất hiện, Thục Lãm ngẩng đầu nhìn lén, đồng tử lập tức co rút lại.
Tế Thần, nó… thì ra là một con mãng xà khổng lồ dài hơn 20m, trông vô cùng khủng bố.
Thục Lãm nhìn chòng chọc con trăn khổng lồ đang trườn dài trên mặt đất, tóc gáy lập tực lạnh toát vì sợ hãi. Khó ai mà không kinh sợ khi nhìn con mãng xà này.
Rồi hắn lập tức hít một hơi thật sâu cố trấn an lồng ngực đang đập nhanh của mình.
Nó đã mất đi hai phần ba tinh huyết, thế nên mới không phát hiện ra được mình. Điều này có nghĩa là, nó đang ở thể trạng vô cùng yếu ớt.
Đây chính là cơ hội tuyệt hảo.
Thục Lãm ép sát thanh giáo vào sát người, rón rén tiến vào, lòng thầm căng thẳng, kinh hãi không thôi.
Nhưng không phải bây giờ thì không còn lúc nào khác.
Khi đã đến khoảng cách thích hợp, hắn dồn lực ở hai chân, hít sâu lấy hết sức bình sinh, chưa bao giờ hắn lao được nhanh đến thế, như có gắn hỏa lực ở sau lưng, đâm mạnh về phía con mãng xà khổng lồ.
Rầm…
Không phải là tiếng giáo xuyên qua cơ thể như hắn thầm mong đợi.
Con trăn khổng lồ quất mạnh đuôi vào eo làm hắn bay đập mạnh vào tường.
“Cuối cùng cũng không kiềm chế được sao, nhân loại ngu xuẩn?”
Thục Lãm nghe được rõ tiếng khinh bỉ trong lời nói, nhưng chẳng thể nào nhúc nhích.
Thanh giáo kia không ngờ đã gãy làm đôi nằm ở ngay bên cạnh hắn. Lòng hắn chua xót, bản thân thật vô dụng.
“Lãm ca, huynh…”
Thục Nhã Nghi kinh hãi vô cùng, nét mặt một lúc lâu vẫn chưa hết rung động, nước mắt lưng tròng, không ngờ rằng anh ấy sẽ đến.
“Huynh không nên đến đây. Huynh…”
Thục Lãm nằm bẹp dí bất động như thể đã chết, ngón tay thầm nhúc nhích, hơi thở nặng nề, không thể gắng gượng.
“Ngươi nghĩ bổn tọa không phát hiện ra ngươi sao?”
Nói rồi Mãng Xà trườn dần tiến tới.
“Bổn tọa đã sớm phát hiện ra ngươi từ lâu, chỉ là ta đã bố trí trận pháp nên không thể ra ngoài. Thế nên mới nói những lời kia để dụ ngươi vào. Quả nhiên ngươi đã mắc mưu, thật ngu dốt.”
“Ngươi làm bổn tọa lo lắng, bổn tọa chỉ sợ các ngươi tụ tập lại đốt cháy Cấm Sơn mà bổn tọa lại không thể ra ngoài, may mà không phải. Dù sao sau vụ này, ta sẽ ăn thịt cả bộ lạc của các ngươi. Bổn tọa vượt qua tầng cấp kia, đã không còn cần thiết ở lại đây nữa.”
“Trước ăn ngươi, sau lại ăn sạch bộ lạc của ngươi. Trở thành một phần năng lượng để bổn tọa hoàn thành bá nghiệp hahaha.”
Hắn cười gằn tiến tới.
Rầm…
Thục Lãm nghe thấy động tĩnh kinh hãi ngẩng đầu. Lần này không phải hắn, mà chính tên mãng xà kia bay đập mạnh vào trong vách đá, tro bụi bay khắp nơi.
Một bóng hình Hắc Miêu hiện lên giữa đất trời, trông nó thần thánh và trang nhiêm, dù đứng đâu cũng không thể che đi nét kiêu ngạo trong ánh mắt.
Thục Lãm nhìn sang, Thục Nghi có một ngọn lửa đen tuyền đang đốt cháy quanh cơ thể nhưng không làm tổn thương nàng. Mắt nàng bao phủ hết bằng màu đen không còn lòng trắng, trông thật rợn người. Ngọn lửa thiêu cháy cây cột cùng dây thừng đang treo nàng lại, vết thương nơi cổ tay và cổ chân không biết đã khép lại từ bao giờ.
“Lãm ca, huynh hãy mau rời khỏi đây.”
Hắn thoáng do dự, nhưng sau đó dần kiên định rời khỏi bởi hắn biết bản thân không có một chút tác dụng nào cả, thậm chí còn liên lụy đến nàng.
Nhưng hắn đập mạnh vào một bức tường trong suốt. Sờ sờ, một màn chắn hiện lên. Quay người lại, hắn nhìn về phía con mãng xà kia. Nó đang dần đi ra từ trong đống tro tàn.
“Thú vị”
Con Mãng Xà chui ra khỏi lớp đất đá, tuy vài chỗ trầy xước chảy máu nhưng không hề nghiêm trọng.
“Không nghĩ tới, ngươi còn có đòn này.”
“May mắn, nếu đợi lúc bổn tọa đang tôi thể mà ngươi dùng đòn này, e là nguy hiểm rồi.”
Thục Lãm nghe vậy thất thần.
Nhã Nghi chú ý đến hắn, la lên:
“Đừng nghe hắn, đợi lúc hắn bắt đầu tôi thể thì muội đã sớm chảy hết máu mà chết rồi. Nào còn có cơ hội, hoàn toàn không phải do huynh.”
Hừ…
Mãng Xà hừ lạnh một tiếng
“Bổn tọa sớm đề phòng tránh ngươi chạy thoát, nên đã bày trận pháp Địa Khốn chỉ có thể vào mà không thể ra.”
“Lần này không ai có thể thoát được.”
“Sâu kiến đáng chết, xuống địa ngục hết đi cho bổn tọa.”
Gã Tế Thần dùng đuôi giáng một đòn thật mạnh về hướng Nhã Nghi, nó đã sớm nhìn thấu Hắc Miêu chính là do nàng triệu hoán ra, dĩ nhiên cũng hiểu bắt giặc ắt phải bắt vua trước.
Hắc Miêu cũng nào phải để không, thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ rõ ràng nhanh hơn tên Mãng Xà một bậc. Vài phát cào đã ngăn cản được đòn tấn công của Mãng Xà.
Thục Lãm chứng kiến, thoáng nhìn thì Hắc Miêu đang chiếm lĩnh ưu thế, chẳng hiểu sao hắn lại thấy được vài nét gian trá thoáng qua trong đôi mắt của Mãng Xà.
Hắn nhớ lại cách mà tên này dụ bản thân vào tròng, trong lòng hiểu rõ tên Tế Thần này không phải là ăn chay.
Hắn nhìn Nhã Nghi, rồi lại nhìn tên Tế Thần, mày nhíu chặt. Nhưng cũng không lên tiếng cảnh báo.
“Vẫn chưa…”
Quả nhiên, một thoáng sơ xảy, Mãng Xà đã lộn ngược dòng xiết chặt lấy Hắc Miêu. Hắc Miêu cự quậy nhưng không thể thoát được.
Sắc mặt Nhã Nghi dần tái nhợt, Hắc Miêu dần mất đi sức mạnh, cơ thể ngày càng trong suốt.
Hẳn chẳng bao lâu, Mãng Xà sẽ nuốt chửng được Hắc Miêu.
Thục Lãm nhìn chằm chằm Nhã Nghi, thấy nét mặt nàng ngày càng mất sắc, nhưng không có cử động gì, rõ ràng là sau khi triệu hoán Hắc Miêu thì nàng đã tạm thời mất đi năng lực di chuyển.
Hắn nhíu chặt lông mày. Nhìn sang, thấy thanh giáo đã bị vỡ thành hai mảng đang nằm đấy.
Chẳng biết hắn lấy ý chí từ đâu mà cúi xuống cầm lấy mảnh vỡ thanh giáo, xông đến đâm về phía Mãng Xà.
Mãng Xà chiếm ưu thế, mắt vẫn nhìn tám phía. Thấy Thục Lãm tiến lên, miệng hắn khẽ mỉm cười.
“Ngu ngốc!”
Nhã Nghi cũng chú ý đến, kinh hô:
“Lãm ca, huynh đừng…”
Rầm…
Mãng Xà chỉ quất nhẹ đuôi, lần này Thục Lãm rõ ràng bay mạnh hơn trước, nơi khóe miệng vẫn còn có vết máu chảy ra. Mặc dù Mãng Xà đang cuốn chặt Hắc Miêu, nhưng nên nhớ nó dài lên đến hơn hai mươi mét.
Đập mạnh vào vách tường, hắn bị đất đá chôn vùi không rõ sống chết.
“Haha thật vô dụng! Không ngờ bổn tọa chỉ chạm nhẹ mà tên này đã chết rồi.”
Mãng Xà cười khoái chí, nhưng bất chợi im bặt. Không khí xung quanh hang động bỗng trở nên tối tăm và lạnh lẽo, các viên dạ minh châu cũng tắt ngóm. Hắc Miêu đang bị hắn xiết chặt cũng tự nhiên biến mất vô ảnh vô tung, như thể tan biến trong không khí..
Đằng sau hắn, một đôi mắt đỏ lừ bỗng hiện lên, hắn thấy lưng mình bỗng lạnh toát.
Một khắc sau, khi ánh sáng lấp lóe từ những viên dạ minh châu một lần nữa phát sáng. Mãng Xà bỗng chốc ngã mạnh xuống đất vang tiếng rầm chết bất đắc kỳ tử.
Nhã Nghi đang bay lơ lững trên không trung cũng từ từ hạ xuống, đôi mắt trở về bình thường. Khi chân khẽ chạm mặt đất, nàng ngã nhào xuống nền hang động. Nàng cố sức nhích thân mình về phía Thục Lãm, nhưng đôi mặt cứ lịm dần lịm dần, cho đến bao phủ trước mắt nàng chỉ còn một màu đen kịt.
Chỉ một chút nữa…
Bên trong hang động im lặng một cách đáng sợ.
Bất chợt, Thục Lãm vốn đang nằm bất động trong đống đất đá, bờ vai thoáng nhúc nhích. Hắn đứng dậy, phủi chút đất đá dính trên thân mình, tay lau khóe miệng đang dính vết máu. Trước nhìn, sau tiến về phía Nhã Nghi đã bất tỉnh vì kiệt lực.
Hắn khẽ vuốt ve má nàng, miệng lẩm nhẩm lời nói không rõ, nhưng nhìn kỹ khẩu hình thì hình như là nói…
“Hồng Sắc Thần Thoại Khí Vận!”
Nhã Nghi thoáng cựa quậy, đôi mắt mơ màng thoáng mở ra, từ từ nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
“Ca Ca!”
Đôi mắt Thục Lãm lấp lóe lên vài tia sáng, lời nói dịu dàng.
“Mọi chuyện ổn rồi, nàng hãy nghỉ ngơi đi.”
Nàng khẽ “Ừm”, lần nữa chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Hắn ôm nàng, từ từ tiến ra ngoài rời khỏi hang động. Không có gì ngăn cản, trận pháp không hiểu đã biến mất từ bao giờ.
Bước từng bước, khi ra khỏi hang động, mày hắn bỗng nhíu chặt.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía bụi cây ở phía xa, chẳng hiểu sao hắn thấy bụi cây khẽ động đậy.
“Hẳn là do gió.”
Hắn nghĩ thầm, rồi không quan tâm nữa rời đi.
Hướng đi không phải về bộ lạc, hắn không về bộ lạc mà hướng thẳng về phía Đông, vượt qua Cấm Sơn, đi theo ven sông chính là một con đường an toàn tiến tới vùng đất mới.
Một khởi đầu mới…