Thục Nhã Nghi là em gái cùng cha khác mẹ của hắn. Lúc nàng sinh ra đời, mẹ nàng cũng mất mà không rõ nguyên nhân. Tuy không phải do nàng, nhưng mẹ nàng chính là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của mẹ hắn, cũng dẫn đến tình cảnh của hắn bây giờ.
Lúc còn nhỏ hắn cũng không phải bị béo phì như bây giờ.
Vào ngày mẹ hắn bỏ đi, hắn là người duy nhất phát hiện ra. Hắn đuổi theo bóng mẹ, sau đó hắn bị một bóng đen quái vật tấn công, không nhìn rõ hình thù. Lúc đó mẹ hắn xuất hiện hy sinh thân mình để giúp hắn chạy thoát.
Tuy lết được thân xác trở về nhưng sau đó hắn đã hôn mê suốt 1 một tháng trời. Ngày hắn tỉnh lại, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ mẹ…
Hắn khóc ngất.
Sau đó người ta còn phát hiện, những vết thương trên người hắn bị bung mủ, rỉ máu đen sì, thế mới biết là trong móng vuốt con quái thú kia còn có độc.
Hắn nằm ốm liệt bảy bảy bốn chín ngày, tưởng chừng đã vô phương cứu chữa. Thì bất ngờ vào ngày thứ năm mươi, hắn cải tử hoàn sinh, vết thương lành hẳn, không có đến cả một vết sẹo.
Nhưng kể từ đấy, dù không ăn không uống, cân nặng của hắn vẫn tăng nhanh chóng mặt, không cách nào dừng.
Hắn cứ như một con quái vật hình người, đến hiện tại hắn đã đột phá hơn 200 cân, khủng khiếp vô cùng, người trong bộ lạc ai cũng e dè xa lánh.
Nỗi căm hận ở trong lòng bỗng bộc phát.
Hắn thất tha thất thểu đi ra ngoài.
“Nhã Nghi đã bị đưa lên Cấm Sơn 2 giờ rồi, hẳn đã nằm trong bụng Tế Thần từ lâu.”
“Nếu ngươi đã quên mối thù giết mẹ, có thể lên đấy kiếm thử.”
Thục Trí mỉa mai phía sau.
Thực tế Nhã Nghi cũng không được người trong tộc ưa thích, anh cả và anh hai thì càng căm hận nàng thấu xương. Lúc cha còn sống thì còn tốt một chút, đến khi cha mất, mọi chuyện ngày càng tệ. Đến nay thì đã chuẩn bị trở thành tế phẩm của Tế Thần, đổi về ba năm miễn cống và bí pháp luyện thể.
Nhớ lại cuộc đời của nàng, nỗi hận của hắn giảm dần.
Vả lại, hắn cũng không thật sự phải là Thục Lãm.
Hắn là người xuyên việt, hơn nữa…
Ký ức duy nhất mà hắn nhớ, ngày đầu tiên mà hắn xuyên việt đến đây.
Một cô bé mũm mĩm đang cố hết sức bình sinh cõng cơ thể hơn hai tạ của hắn đi. Kết quả cuối cùng không nói cũng biết, không cõng được hắn đi còn ngã túi bụi, làm hắn ngã lăn xuống đất, đau vô cùng.
Lúc đấy cô bé còn thút thít.
“Ca ca huynh cố lên, sắp trở về bộ lạc rồi.”
Cô bé à, em mới dẫn ta đi được mấy bước thôi đấy. Nếu ta không tỉnh e là một tháng sau cũng chưa chắc trở về được. Dùng từ “sắp” liệu có đúng sự thật không đấy.
Ngày đó hắn còn chê nàng ngốc nghếch, vì không biết chạy đi kiếm người giúp.
Thực ra là nàng không biết kiếm ai cả, bởi chẳng ai trong bộ lạc thích nàng, đa phần đều sẽ tránh nàng thật xa.
Có thể bởi ghét nàng, hoặc có thể sợ bị anh hắn ghi hận.
Nhưng tóm lại là nàng không được chào đón.
Hắn không biết điều đấy, hắn rất thường xuyên nựng cô em gái đáng yêu này. Thích nhất là véo đôi má phụng phịu của nàng, hoặc thi thoảng sẽ xoa đầu nàng làm tóc nàng rối lên.
Lúc đấy lúc nào nàng cũng thể hiện sự giận dỗi, nhưng lại chưa bao giờ né tránh.
Thật sự cô bé dễ thương thế kia không đáng phải trải qua những điều như vậy, con bé không có lỗi trong sự việc này.
Ánh mắt hắn dần trở nên kiên định, nhìn về ngọn núi phía sau bộ lạc, đó chính là tòa Cấm Sơn.
Hắn phải làm điều này, hơn hết còn có một lý do bí mật mà hắn chưa bao giờ tiết lộ cho ai cả. Lý do này khiến hắn bắt buộc không thể để nàng xảy ra việc gì.
Kế hoạch đã bắt đầu…
Không do dự, nắm lấy thanh vũ khí là giáo thô sơ được mài từ xương thú mà hắn thường dùng để bắt cá đem đi.
Không có thời gian để suy tính kế hoạch tường tận, thứ duy nhất đang cháy là nhiệt huyết, hắn biết mình cần phải làm gì.
Hắn đã sớm phát hiện cơ thể này không còn chịu đựng được bao lâu nữa, có thể là một năm, một tháng hoặc là chỉ một tuần.
Cơ thể hắn ngày càng tăng cân nặng hơn, hắn thở đã ngày càng trở nên khó khăn hơn, mỗi bước đi mồ hôi chảy nhễ nhại.
Mặc dù không có cân để đo, nhưng hắn nắm chắc bản thân hẳn phải nặng tầm 2 tạ 8, đã gần đột phá 3 tạ rồi.
Tuy rằng hắn cao hơn 1m8, nhưng cân nặng như thế vẫn là vô cùng quá khổ.
Trông hắn y hệt một con quái thú hình người vậy, thế nhưng lại không có sức mạnh của quái thú. Bề ngoài xấu xí, bên trong càng yếu ớt vô cùng. Hằng năm, mỗi mùa đông sang thì hắn lại bệnh tật triền miên.
Dù phải chết, hắn phải chết có ích chút, dù chỉ là một ánh sáng lấp lóe.
Chỉ cần kế hoạch được tiến hành thuận lợi…
Có lẽ có người sẽ thấy hắn ích kỷ, rõ ràng chỉ cần hy sinh một người lại bảo vệ được rất nhiều người, còn có bí pháp để bộ tộc phát triển. Nhưng hắn cảm thấy không nên như vậy, con người nơi đây đáng lẽ phải vùng lên đấu tranh, chứ không phải thỏa hiệp như thế. Chỉ có đấu tranh để giành lấy một vùng đất dành cho nhân tộc, nhân tộc mới có chỗ đứng ở trong thế giới này.
Hắn leo lên Cấm Sơm, tâm chí quyết tử, thế mà đến nơi lại thấy trong hang động vô cùng yên ắng.
Rồi bất chợt một đoàn quang mang hiện lên, không phải rất mãnh liệt, nhưng trong đêm tối lại cực kỳ bắt mắt.
Nếu không phải hắn tiến lên Cấm Sơn, e là không thể nhìn thấy điều này.
Hắn không biết Tế Thần là gì, nhưng cảm giác áp bách bên trong khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Áp chế cảm giác bất an của bản thân, hắn tiến vào sâu trong hang động, ánh sáng chính là lấp lóe từ trong đó.
Một tế đàn hiện ra, bốn góc đính 4 viên dạ minh châu, trung tâm có một cây cột gỗ, Nhã Nghi chính là bị treo trên đó, phía dưới là một huyết hồ vô cùng khổng lồ, đỏ ngòm.
Khuôn mặt nàng tái nhợt không còn chút màu nào, trông yếu ớt vô cùng, bờ vai run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Máu từ cổ tay, cổ chân nàng đang từ từ chảy xuống tế đàn.
Hắn nghiến răng, nắm chặt thanh giáo chuẩn bị tiến vào thì một giọng nói đột nhiên thốt lên làm hắn khự lại.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Rồi giọng nói kia nói tiếp.
“Không ngờ trong đám nhân tộc cặn bã, lại có người có máu huyết của thần thú. Thật là ngạc nhiên.”
Máu huyết thần thú? Là gì?
Hắn càng mơ hồ hơn nữa là Tế Thần không ngờ lại không phát hiện hắn đã tiến vào, chẳng phải Tế Thần vô cùng mạnh mẽ sao?
“Vì ngươi mà bổn tọa phải hy sinh hai phần ba tinh huyết của bản thân để làm thuốc dẫn, chỉ giữ lại một phần duy trì sức sống của cơ thể, ngươi hẳn cảm thấy vinh hạnh.”
“Chỉ cần hoàn thành lần tôi thể này, bổn tọa sẽ đột phá cấp bậc kia, thậm chí còn lột xác tinh huyết, phản tổ lấy được truyền thừa xà tộc.”
“Quả là trời cũng giúp ta, không ngờ lúc thọ nguyên sắp cạn lại ban cho bổn tọa lễ vật lớn thế này.”