Chương 2: Hiến Tế

Đeo trên vai một gùi đựng cá lớn được đan bằng dây mây, có thể nói hôm nay hắn khá bội thu khi bắt được khá nhiều cá.

Bộ lạc được chia thành ba nhóm gồm có nhóm đi săn thú trong rừng, nhóm hái lượm rau củ quả và nhóm xuống sông bắt cá.

Ngoài hái lượm là công việc của đa số các phụ nữ trong bộ lạc, thì công việc săn thú trong rừng nguy hiểm hơn xuống sông bắt cá rất nhiều lần, đa số dũng sĩ trong bộ lạc đều chọn vào rừng đi săn.

Nhưng cá dưới sông cũng là nguồn thức ăn phong phú không thể bỏ qua, dĩ nhiên là Thục Lãm không hề nề hà lựa chọn công việc này, dù sao thì thân thể béo phì này của hắn cũng chẳng thể đi săn. Làm sao đuổi kịp những con mãnh thú ngoài kia, thậm chí còn làm chậm tốc độ di chuyển của nhóm.

Hắn tiến về nơi tập trung của bộ lạc, đi tới trước sơn động, nơi này có rất nhiều động đá, có liên thông, có độc lập, trở thành chỗ ở của bộ lạc.

Khiến hắn ngạc nhiên là hiện giờ có rất nhiều người trong bộ lạc tụ tập đông trước cửa hang, thông thường chỉ khi nào xảy ra đại sự, hoặc đến ngày Tế thần thì mọi người mới tụ tập đông đến như vậy.

Hắn dỏng tai lên nghe ngóng, mọi người đang bàn tán xôn xao.

“Nhưng điều đó có phải là thật không?”

“Chắc hẳn thế, bô lão đã tuyên bố rồi.”

Bô lão, chính là những người có tuổi đời lâu năm và có rất nhiều uy tín trong bộ lạc, tham gia giúp đỡ tộc trưởng quản lý sự vụ trong bộ lạc.

“Như thế thì chắc là thật rồi.”

“Không biết tộc trưởng sẽ quyết định thế nào.”

Mặc dù đã chạy vòng quanh rất lâu nhưng Thục Lãm vẫn không thể hiểu rõ tường tận, bất đắc dĩ hắn phải kéo một người lại hỏi rõ.

Nghe xong lời người đó nói, Thục Lãm biến sắc mặt. Vứt ngay gùi cá xuống đất, phi về phía một hang động nhỏ, thấy bên trong không có người, mặt hắn tái xanh. Cuối cùng hắn quay người chạy về phía một hang động độc lập khác có vẻ lớn hơn, đây là chỗ ở của anh hai hắn.

Không ngờ Tế Thần của bộ lạc hắn đã ra tuyên cáo rằng, nếu bộ lạc của hắn đưa Nhã Nghi cho hắn thì hắn sẽ ban thưởng cho bộ lạc của hắn bí pháp luyện thể thuật, đồng thời sẽ miễn cho bộ lạc hắn 3 năm không cần cống tế phẩm.

Bí pháp luyện thể thuật là gì, nghe tên thôi cũng đã biết. Đó chính là bí pháp giúp muôn loài tôi thể, rèn luyện thân thể, rèn luyện gân cốt. Giúp sinh linh có được sức mạnh cường hãn, phá núi lấp biển đều không phải là câu chuyện viển vông. Thế nhưng bí pháp này lại quý giá và quý hiếm vô cùng.

Bộ lạc Mãng Xà mong muốn có được, hoàn toàn là mơ tưởng. Thế mà nay nó lại xuất hiện ngay trước mắt, làm ai ai cũng xôn xao bàn tán. Nghe nói Man thú có sức mạnh cường hãn như thế, là bởi trong huyết mạch chúng có truyền thừa từ thời thượng cổ, dựa vào đấy mà tu luyện trở thành chúa tế một phương.

Bí pháp luyện thể là tương lai, nhưng miễn hiến tế lại chính là hiện tại. Thông thường hàng năm bộ lạc đều phải hiến tế hơn mười người trẻ tuổi cho Tế Thần, để mong được Tế Thần bảo hộ khỏi bị man thú tập kích. 3 năm, chính là hơn 30 mạng người, không ai không kích động.

Dĩ nhiên thông thường không ai sẽ đem người trong bộ lạc hiến tế, mà sẽ chinh phạt hoặc cướp bóc bộ lạc khác rồi lấy tù nhân, nô lệ để hiến tế cho Tế Thần.

Bởi thế nhân loại nơi đây khó có thể đoàn kết, chia năm xẻ bảy, cuối cùng bị những Man thú biến thành con mồi, thức ăn hoặc nô lệ. Nếu tất cả nhân loại tập trung lại, chưa hẳn đã thảm như vậy.

Bởi có pháp tắc Thiên Xứng là chủng loài càng mạnh mẽ, sẽ càng khó sinh đời sau. Con người sức lực yếu ớt, nên không bị thiên xứng ảnh hưởng, trong Chư Thiên vạn giới đâu đâu cũng có hình bóng của nhân loại.

Nhân loại mặc dù thường xuyên bị Man thú săn giết, tàn sát mà vẫn kiên cường sinh tồn, không vì môi trường khắc nghiệt, khổ cực mà buông bỏ hi vọng. Cái thiếu là một người đủ uy tín để tập trung lực lượng thành một cú đấm thép, các Tộc trưởng không ai buông bỏ quyền lực, ai sẽ phục tùng, ai sẽ lãnh đạo? Cộng thêm nhiều ảnh hưởng của dị tộc mà nhân loại đến nay vẫn chưa thấy ánh sáng.

Còn Tế Thần, nó là một sinh linh mạnh mẽ mà bộ lạc cung phụng, có thực lực khủng bố. Nó sống ở Cấm Sơn, là một ngọn núi đằng sau bộ lạc. Hằng năm đều phải hiến tế tộc nhân cho nó để mong thu được nó bảo hộ.

Hắn tiến vào sơn động nhìn chằm chằm người thanh niên gây gò, ốm yếu đang ngồi trên giường đá. Đối diện, người thanh niên nở nụ cười yêu dị nói nhỏ “Quả nhiên!” như đã dự liệu từ trước.

Thục Lãm nhăn mặt.

“Ta vừa mới qua hang động của Nhã Nghi, không thấy bóng dáng của nàng ở đâu cả.”

Nói xong hắn nhìn chằm chằm Thục Trí, chờ đợi câu trả lời.

Thục Trí vô tội nói:

“Ta có biết đâu.”

Thục Lãm nghe thế thì nhíu chặt mày.

Thấy biểu cảm của hắn, Thục Trí cười cười. Rồi hắn đứng dậy.

“Ta cũng bất ngờ nữa kìa, không ngờ Tế Thần của bộ lạc lại có bí pháp luyện thể, quả là không ngờ đến mà.”

Rồi hắn ta trầm ngâm.

“Có nó, bộ lạc sẽ có thể mở rộng gấp mười lần bây giờ. Ta tìm nó lâu rồi, nào ngờ xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”

“Hỉ sự, hỉ sự.”

Thục Lãm nghe vậy giận dữ không kiềm chế được mà lao lên.

“Khốn kiếp… Nhã Nghi đâu?”

Nói rồi hắn tiến đến nắm lấy áo da thú của Thục Trí nhấc lên.

“Đệ đệ ngoan, ngươi đã quên…”

“…tại vì sao mà mẫu thân mất rồi ư?”.

Thục Lãm nhăn mặt, hắn xuyên đến tuy rằng lấy được một phần ký ức, nhưng đa phần lại biến thành mơ hồ không thể nhớ.

Không khí trầm mặc, Thục Trí dần từ cười cười trở thành dữ tợn giằng ra khỏi khống chế của hắn, còn đấm hắn một phát trời giáng. Không ngờ tuy rằng cơ thể yếu ớt nhưng sức hắn lại không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài. Máu cam chảy ra từ mũi Thục Lãm không cách nào ngăn chặn, trông thê thảm vô cùng.

Trong lúc đầu óc quay cuồng, một vài đoạn ký ức trở nên rõ ràng lại.

Mẹ hắn, đã mất năm hắn 8 tuổi.

Một ngày của hơn mười hai năm trước, mây đen giăng kín, mưa gió bão bùng.

Cha hắn trở về sau một cuộc đi săn, trong ngực ôm theo một cô gái mặc một bộ váy màu đen tuyền có vẻ bị thương nặng nên sắc mặt vô cùng nhợt nhạt nhưng vẫn không che dấu được nét xinh đẹp của cô ta.

4 tháng sau, cha hắn quyết định cưới cô gái kia làm vợ.

Mẹ hắn lúc đấy đã sinh cho cha hắn ba người con trai.

Nào ngờ lúc đám cưới diễn ra, cha hắn lại tuyên bố một tin động trời. Rằng sẽ gả mẹ hắn cho một tộc nhân trong nhóm săn bắn có nhiều cống hiến cho bộ lạc.

Không thể tin cha hắn vô tình như thế, mẹ hắn đinh ninh nguyên nhân là do cô gái kia đằng sau xúi giục.

Uất hận, bất lực.

Không thể làm gì, mẹ hắn phẫn hận mà bỏ vào trong rừng Hắc Ám.

Bởi lúc ấy đang đám cưới nên không ai nhận ra sự mất tích của mẹ. Một bên hân hoan, một bên đau khổ tột cùng.

2 tuần sau, nhóm săn thú vào rừng đi săn tìm thấy một bộ hài cốt đã bị đám dã thú róc hết thịt từ lâu, vốn không thể nhìn ra được diện mạo, thân phận.

Nhưng trên tay bộ hài cốt đấy lại vẫn còn nắm chặt một chiếc nanh heo rừng bọc bạc, đó chính là tín vật cha hắn trao cho mẹ ngày hai người đám cưới.

Nước mắt lăn dài trên má.

1 năm sau, Thục Nhã Nghi ra đời…