Chương 1: Xích Quỷ Thần Thổ - Man Hoang Thế Giới

Thời gian: không rõ, có lẽ là rất rất xa xưa trước kia.

Địa điểm: Xích Quỷ thần thổ

Từ thời thái cổ, vạn tộc tranh phong, vốn Xích Quỷ thần thổ chỉ là một phần hẻo lánh trong Chư Thiên vạn giới, thể mà nghe đâu diện tích phải rộng gấp bốn lần địa cầu, đấy là còn tính thêm cả bề mặt của nước biển.

“Thật thảm…”

Bên cạnh một bờ hồ yên ả, một nam thanh niên trông hơi béo ú đang cầm trong tay một viên đá nhỏ lia mạnh vào bề mặt nước. Viên đá bay đi thật xa, nảy phải năm hay sáu lần gì đấy, trông cũng khá đẹp mắt. Mà nam thanh niên lại chẳng vui lên được chút nào cả.

“Oa! Thục Lãm ca ca, huynh thật giỏi!”

Một cô bé dễ thương trông khá xinh xắn đâu đó khoảng 10, 11 tuổi đứng bên cạnh nhảy cẫng lên hoan hô. Rồi cô nhanh chóng tiến tới ôm lấy tay thanh niên lắc lư.

“Ca ca, huynh dạy muội đi.”

Thục Lãm thở dài thườn thượt, nhưng vẫn cúi xuống nhặt một viên đá khác lên.

“Nhã Nghi, ta sẽ làm lại một lần, nàng hãy nhìn cho thật kỹ.”

Mắt cô bé híp lại thành hình trăng tròn, cười tươi tắn gật mạnh đầu “Vâng”.

Viên đá bay đi, nước hồ bắn lên tung tóe, tia nắng mặt trời chiếu qua, khúc xạ tạo nên một vòng sáng mang bảy sắc cầu vồng, trông thật đẹp đẽ. Nhưng chỉ thoáng qua, khi viên đá chìm nghỉm vào sâu trong mặt hồ, tia sáng cũng biến mất, chẳng ai kịp chiêm ngưỡng kỹ.

Thứ gì đẹp đẽ, thường tán sắc rất nhanh.

Như cổ nhân truyền qua… thì hồng nhan thường bạc mệnh.

Thục Lãm mặc áo da thú đi từng bước nặng nhọc, di thân thể nặng nề của mình trở về bộ tộc mà lòng âm thầm khổ sở. Vốn là một thanh niên đầy triển vọng tại thế kỷ 21, hắn chưa bao giờ nghĩ hoặc cũng chưa bao giờ muốn. Thế nhưng vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, lắc lắc vặn vặn thân mình không ngờ lại phát hiện bản thân bất đắc dĩ đã trở thành người xuyên việt.

Xuyên việt thì cũng thôi đi, hết đằng này đằng khác lại mơ mơ hồ hồ trở thành người nguyên thủy. Thôi thì nguyên thủy cũng được đi, thế nhưng nguyên thủy thể giới này tại sao lại nguy hiểm như vậy?

Quái vật, thần thú không ngờ lại có thật, vạn tộc tranh phong, thế mà nhân loại lại không có chỗ ngồi ở trong đó. Ở đây nhân loại chỉ là một chủng tộc thấp bé vô cùng, nào còn hào quang đứng đầu muôn loài như ngày xưa?

Hoang thú ở đây không ngờ lại có trí tuệ không thấp, sức lực lại có thể lấp sông phá núi. Trí tuệ không hơn, sức lực lại yếu ớt, con người ở đây chỉ có thể trở thành chủng loài ở dưới đáy của chuỗi thực ăn, trở thành con mồi khoái khẩu của lũ Man Hoang hung thú.

Có một lần hắn từng từ xa nhìn thấy một bóng đen bay qua, nhìn kỹ hóa ra lại là một con cự long khổng lồ, trên móng vuốt của nó lại đang quặp chặt xác một con lợn rừng to như con voi bay vút qua đầu, làm hắn sợ hãi không thôi.

Không nói đâu xa, ngay cánh rừng Hắc Ám bên cạnh, trong rừng cứ đêm đêm lại nghe thấy được tiếng hét to man rợn. Nghe những người trong bộ lạc thuộc nhóm đi săn kể lại, trong đấy từ voi ma mút đến con trăn dài hai trăm mét, rồi các loài khủng long thời tiền sử vốn chỉ được nghe qua ngày xưa hay vốn đã tuyệt chủng, không ngờ bây giờ lại có thật.

Còn có các loại Man Hoang độc trùng, Nguyên thủy hung thú, Tiền sử sinh vật… Từng đầu, từng đầu đều vô cùng hung tàn, khát máu khiến người nghe kinh diễm không thôi.

Ai mà gặp phải, vốn chính là thập tử vô sinh.

Truyền thuyết vượt qua cánh rừng Hắc Ám chính là Sa Mạc Vô Biên. Sa Mạc hoang vu đối lập với rừng rậm xanh vô tận, tạo ra quang cảnh đối lập dữ dội như trời và đất. Nghe kể rừng rậm ngày xưa vốn lớn gấp mười lần bây giờ. Nhưng từ khi sa mạc xuất hiện thì đang dần thu hẹp dần, cứ cách mười năm rừng rậm sẽ thu hẹp một phần. Nghe bảo nguyên nhân là bởi sâu trong sa mạc chính là nơi ở của một tồn tại cấm kỵ. Tuy rằng không ai kiểm chứng, nhưng mà ai cũng đều tin. Còn không tin? Tự mình kiểm chứng đi. Ai sẽ vào đấy xem thử thật có tồn tại cấm kỵ không chứ? Ngại mạng mình quá dài sao.

Bộ lạc hắn đang ở nằm sâu trong hang động, vẫn còn đang trong thời kỳ đồ đá, chỉ mặc quần áo được đan từ lá cây và dây leo, hoặc cao cấp hơn là dùng da thú để che chắn cơ thể cũng như giữ ấm khi trời lạnh giá.

Cuộc sống của họ hàng ngày, nếu là nữ thì sẽ đi ven rừng tìm kiếm hái lượm rau củ quả, còn nam thì sẽ cầm vũ khí được mài từ đá hoặc xương thú tiến vào sâu trong rừng để đi săn.

Có lẽ là do thế giới khác nhau mà người ở đây cũng không phải giống như những nghiên cứu của các nhà khoa học đời trườc của hắn. Họ đã sớm biết dùng lửa để nấu chín thức ăn, sưởi ấm và xua đuổi thú rừng.

Trí tuệ và hình thể cũng không phải ngu ngốc và xấu xí như người nguyên thủy mà hắn từng được học và nhìn thấy trong sách giáo khoa ngày xưa. Tuy rằng bởi hoàn cảnh kham khổ mà da ai cũng ngăm đen, tay chân thô ráp, nhưng nói chung cũng không khác người hiện đại là mấy.

Bộ lạc của hắn tên gọi là Mãng Xà bộ lạc, tuy rằng có hơn ngàn người đang sinh sống cùng nhau, tuy nhiên cũng chỉ có thể coi là một bộ lạc nhỏ. Hắn chính là con thứ ba của Tộc trưởng bộ lạc.

Lúc hắn xuyên đến, Tộc trưởng sớm đã tạ thế. Tộc trưởng mới chính là anh trai cả của hắn Thục Mãnh. Hắn còn một người anh trai đứng thứ hai là Thục Trí và em gái út là cô bé mũm mĩm Thục Nhã Nghi.

Anh trai cả của hắn Thục Mãnh được mệnh danh là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Mãng Xà, sức mạnh có thể đả hổ, bẻ sừng trâu, từng một đấm đánh gục một con trâu rừng khổng lồ nặng gần 2 tấn, cơ thể con trâu rừng dài hơn 5m và cao tới gần 4m, cặp sừng dài 400 cm hiện nay đã được treo trong nơi ở của tộc trưởng thể hiện uy danh của hắn. Người trong bộ lạc tôn sùng hắn như thần.

Anh hai của hắn Thục Trí thì hoàn toàn trái ngược với anh cả Thục Mãnh, bề ngoài âm nhu, ốm yếu thế nhưng tính cách lại âm hiểm, xảo trá, thích dùng âm mưu quỷ kế, được mệnh danh là “túi khôn” của bộ lạc. Từng sắp đặt để khiến hai đàn mãnh thú tấn công nhau, sau đó đặt bẫy nuốt gọn, cuối cùng dẫn theo bộ lạc ngư ông đắc lợi. Tài trí vô cùng, tuy Thục Mãnh đứng đầu bộ lạc nhưng Thục Trí mới chính là người nắm giữ mọi sự vụ trong bộ lạc…