Chương 76: Cuồng Phong Bạo Vũ (1)

Đây là một con cá biến dị dài hơn ba mét, giống như cái miệng lớn, toàn thân trải rộng vảy màu đen, cái đầu to lớn chiếm cứ một nửa thân thể, rộng khoảng một mét.

Trong miệng nó mọc đầy răng nhọn, bốn cái râu cá dài một mét lơ lửng, chỉ dạo chơi qua lại hai lần đã nuốt vào hơn mười con cá khác, cực kỳ hung mãnh.

Ầm!

Đúng lúc này, phù sa dưới đáy sông nổ tung, lực lượng tứ chi của Trọng Giáp Thú chậm rãi tản ra, nhấc lên phù sa cuồn cuộn phóng về phía Cá Nheo biến dị.

Chú ý thấy Trọng Giáp Thú đánh tới, Cá Nheo biến dị to lớn không lùi mà tiến tới, cái miệng to lớn giống như một cái hố đen, truyền ra lực hút cường đại.

Ngao ọc! Cá Nheo biến dị lập tức đã nuốt con Trọng Giáp Thú vào trong miệng.

Đối với những con Cá Nheo biến dị dài hơn ba mét, đầu rộng một mét thì Trọng Giáp Thú dài chưa tới một mét chỉ là một tiểu gia hỏa, một cái đã ăn rồi...

Đột nhiên, con Cá Nheo biến dị điên cuồng bơi trong nước, máu tươi nồng đậm từ trên mang cá của nó tuôn ra.

Chỉ thấy một cái đầu đen từ trên đầu Cá Nheo biến dị chui ra, ba cái sừng hai bên tràn ngập màu đỏ tươi, làm cho Trọng Giáp Thú màu đen trở nên càng dữ tợn hơn.

Trọng Giáp Thú tàn phá bốn phía ở sông lớn một phen, sau khi ăn uống no đủ mới bơi về trong động bên cạnh bờ sông, nằm ở bên trong nghỉ ngơi tiêu hóa.

Trần Sở thu lại ý thức, ngẩng đầu lên, phát hiện đã là 5h chiều rồi, ánh trời chiều màu vỏ quýt nghiêng nghiêng chiếu vào, kéo ra từng đạo quang ảnh dưới đất.

- Đã muộn như vậy à.

Trần Sở hơi cảm khái.

Từ lúc Trọng Giáp Thú phóng sinh, hắn luôn cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua một ngày, giống như còn chưa kịp làm cái gì.

Lúc này, Lạc Phi đối diện khép sách lại, liếc nhìn đồng hồ rồi nhẹ giọng hỏi:

- Thời gian không sai biệt lắm, cùng nhau trở về sao?

- Được.

Trần Sở gật đầu.

Hai người giống như ngày thường, đặt sách về chỗ cũ, ngồi thang máy ra khỏi lớp học.

Lối đi bộ dưới bóng cây trong sân trường, ánh nắng chiều xuyên qua tán cây, chiếu xuống lốm đốm.

Hai người sánh vai mà đi, Lạc Phi đột nhiên nói:

- Hôm nay quét ngang nhiều Thiên tài tu luyện như vậy, ngươi có cảm giác gì hay không?

Trần Sở suy nghĩ một chút:

- Cảm giác à, thật ra những người kia rất mạnh.

Lạc Phi hơi nghiêng đầu:

- Vì sao lại nói như vậy.

Trần Sở giải thích:

- Ngươi không phát hiện à, tuy lúc chiến đấu ta dùng lực lượng tuyệt đối áp chế bọn hắn, nhưng bọn hắn lại sợ mà không loạn.

- Cho dù đối mặt với ta đột nhiên bạo phát làm trở tay không kịp, nhưng phản ứng bản năng cũng cực kỳ chuẩn xác, không có vừa mất lợi thế đã thất kinh.

- Điều này nói rõ ý chí và tâm tính của bọn họ đều cực kỳ cứng cỏi, chỉ cần có thêm kinh nghiệm chiến đấu thì thực lực tăng lên thì không thể khinh thường.

- Ngươi không nói, ta còn không chú ý tới điểm ấy.

Lạc Phi hơi sững sờ.

Hồi tưởng lại trận chiến hôm nay của Trần Sở, nàng phát hiện hình như cũng không khác gì những gì mà hắn nói, cho dù những người kia đối mặt với lực áp chế của Trần Sở thì cũng sợ mà không loạn.

Nhưng mà nàng cũng có chút khâm phục Trần Sở, loại thời điểm đó còn tỉnh táo như thế.

Trò chuyện một hồi, hai người đi ra khỏi trường học, đi dọc theo đường cái... Đùng!

Tiếng sấm điếc tai đột nhiên vang lên, rõ ràng là trời vẫn còn tối, trên bầu trời cũng không có mây đen dày đặc, nhưng giọt mưa lớn như hạt đậu lại từ trên trời rời xuống lít nha lít nhít.

Đột nhiên mưa to có sấm chớp làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, trên đường khắp nơi đều là người tránh mưa, xe lại nửa ngày cũng không kiếm được một chiếc.

Nhất là còn có gió lớn, thổi người ta mắt đều không mở ra được.

Trần Sở và Lạc Phi cũng bị ngâm đúng lúc, từ đầu đến cuối đều là đường lớn, nơi tránh mưa gần nhất cũng ở cách đó mấy chục mét.

- Bên kia có thể che mưa.

Dưới cuồng phong vũ bão, Trần Sở vội vã mang theo Lạc Phi chạy về phía xa.

Nơi đó là một công viên nhỏ ven đường, bên trong có một cái đình, vốn là nơi hóng mát vào mùa hè.

Đợi đến khi hai người chạy vào đình thì quần áo trên người đều đã ướt sũng, Trần Sở còn tốt, lau mặt một cái, lắc lắc giọt nước trên đầu rồi mặc kệ.

Nhưng Lạc Phi lại có chút chật vật, mái tóc dài ướt nhẹp khoác lên phía sau quấn lấy dây lụa màu trắng hồ điệp, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ tú lệ.

Áo sơ-mi dày tay cũng bị ướt sũng dán sát vào người, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng loại vải ướt này dán sát vào người mình lại có chút trong suốt.

Trong lúc mơ hồ, Trần Sở nhìn thấy sợi dây áo màu trắng bên trong.

Quần dài của nàng cũng bởi vì ướt nhẹp mà áp sát vào trên người, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng đẹp mắt, cả người tản ra dụ hoặc không hiểu.