- Còn nhìn nữa!
Khuôn mặt của Lạc Phi ửng đỏ, hơi nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt của Trần Sở.
Trần Sở thu ánh mắt thưởng thức về, cười nói:
- Chuyện này không thể trách ta được, ai bảo ngươi xinh đẹp, vóc dáng lại tốt như vậy.
Từ trên mặt hắn không nhìn thấy một chút ngượng ngùng nào của thiếu niên, bộ dáng thẳng thắn làm cho ý xấu hổ trong lòng Lạc Phi giảm xuống, cảm giác không còn khẩn trương như trước nữa.
Trần Sở thuận miệng nói:
- Không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu.
Lạc Phi quả nhiên bị dời lực chú ý, ngẩng đầu hơi suy tư:
- Loại mưa rào lại sấm chớp giống như này, không bao lâu nữa sẽ nhỏ lại, nói không chừng nửa giờ sẽ dừng lại.
Mưa to có sấm chớp ở mùa hạ tới chính là đột nhiên như vậy, có đôi khi vừa rồi còn trời trong mây tạnh, trong chớp mắt đã đầy mây đen.
Thậm chí rõ ràng là mặt trời vẫn còn đang ở trên cao chiếu xuống, nhưng nói mưa là mưa, làm cho người ta không kịp trở tay.
Quả nhiên cũng không khác gì so với tính toán của Lạc Phi, mưa to hơn mười phút đã bắt đầu thu nhỏ, sau đó chỉ còn từng giọt tí tách tí tách, trước sau còn chưa tới nửa giờ.
Đợi đến khi cuồng phong tiêu tán, mưa to dừng lại, trên đường phố khắp nơi đều là vũng nước đọng, lá cây đầy đất, dưới ánh mặt trời còn có loại cảnh đẹp thê lương sau khi bị phá hủy.
Nhìn về phía mặt trời còn chưa lặn xuống, Trần Sở lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Cái thời tiết quỷ quái này.
Nói xong, hắn bắt đầu cởi nút áo của mình, làm cho Lạc Phi giật nảy mình, vội vàng lui lại mấy bước, cảnh giác nói:
- Trần Sở... Ngươi, ngươi làm gì vậy?
Trần Sở tức giận nói:
- Ngươi cứ nói đi, ngươi cảm thấy ngươi như vậy là có thể trở về được à?
Nói xong, ánh mắt Trần Sở đảo qua trước người nàng, hắn có thể thấy rõ ràng đường cong cơ thể nàng, chẳng những quy mô không nhỏ, mà tạo hình còn rất dễ nhìn.
Khuôn mặt của Lạc Phi lập tức đỏ lên, hai tay vội vã che lại.
Lúc này, Trần Sở cũng cởi quần áo trong ra, lộ ra nửa người trên cường tráng, có thể thấy rõ ràng cơ bụng tám múi, tràn ngập khí tức dương cương.
Đối với hai người tu luyện Chân Vũ thì tắm mưa một chút cũng không sao, căn bản sẽ không quan tâm.
- Đừng nhìn nữa, nhanh cầm lấy đi, khoác lên che tạm đi.
Lần này đến lượt Trần Sở nói lời này.
Lạc Phi có chút ngượng ngùng thu ánh mắt về, thuận tiện nhận lấy quần áo của Trần Sở khoác lên người.
Trên đường trở về, nhìn thấy vóc dáng tiêu chuẩn của Trần Sở ở trần, người qua đường luôn quăng tới ánh mắt kỳ quái.
Nhất là những nữ nhân kia, tuổi nhỏ hơn một chút sẽ còn ngượng ngùng, nhưng một số nữ nhân đã kết hôn thì sẽ tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú.
Đi đến ngã tư đường mà hai người phải tách ra hai hướng để về nhà, Lạc Phi có chút xấu hổ nói:
- Ngày mai ta sẽ giặt sạch quần áo cho ngươi.
- Được rồi.
Trần Sở gật đầu một cái.
Về đến nhà, Trần Hổ tò mò hỏi một câu về chuyện Trần Sở không mặc quần áo, tiếp đó bị Trần Sở thuận miệng đuổi đi.
Ăn xong cơm tối, Trần Sở tu luyện Long Tượng Công và Tâm Nhãn Minh Đao một lần rồi mới tắm rửa, nằm trên giường, ý thức trầm xuống đi tới bên Trọng Giáp Thú.
Lúc này đã là 11 giờ đêm, hắn chuẩn bị ăn no rồi dừng lại nghỉ ngơi.
Chỉ là ngay khi Trần Sở dùng ý thức khống chế Trọng Giáp Thú từ trong động leo ra, định tiến vào trong sông thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nổ lớn và chấn động.
Mặt nước chấn động.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Trọng Giáp Thú dừng lại, hơi ngẩng đầu lên khỏi mặt nước.
Chỉ thấy trên một con dốc cách đó hơn trăm mét bên cạnh bờ sông, có hơn mười bóng người đang đuổi nhau, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn thấy, trong nháy mắt đã cách xa hơn trăm mét.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe bọc thép theo sát phía sau, đèn pha trên nóc xe chiếu sáng phạm vi phía trước giống như ban ngày.
Đúng lúc này, một người trong nhóm truy đuổi nhảy lên cao giống như đại bàng, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Trong phút chốc không khí ầm ầm nổ tung, lực lượng cuồng bạo giống như cuồng phong thực chất làm cho những ngọn cỏ trong phạm vi mười mấy mét phía trước đều bị thổi bay, uy thế khủng bố kinh người.
Đối mặt với một kích này, hai người phía trước nhất không thể không quay người phản kháng, trên người mỗi người loé lên huyết quang đỏ tươi, hóa thành hai con Huyết mãng trong suốt thô to như thùng nước đưa ngang trước người.
Ầm ầm!
Dưới một chưởng bá đạo này, hư ảnh của hai con Huyết Mãng kia ầm ầm nổ tung, trùng kích màu đỏ nhấc lên đợt cuồng phong quét phạm vi mười mấy mét, mặt đất chấn động, cát bay đá chạy.
Nhưng bởi vì một chưởng này ngăn cản mà những bóng dáng phía sau giống như điện, rơi vào bốn phương tám hướng vây quanh hai người kia.