Chương 75: Ngươi Có Thể Phách Lối Một Chút (2)

Sau khi nghe xong, Lâm Hùng khẽ gật đầu, tiếp đó trầm giọng nói:

- Ta có chút chuyện với lão sư đang ngồi ở đây, mọi người tản đi đi, điểm cống hiến ngày mai sẽ được gửi đến tài khoản mã số học sinh của các ngươi.

Nói xong, những lão sư này vội vàng rời khỏi.

Trần Sở vác đao sau lưng đi lên khán đài, Hạ Hữu Huy rất hưng phấn hô:

- A Sở, lần này ngươi quá trâu bò, lại có thể đứng đầu trong năm mươi người.

Trần Sở cười cười:

- Có khoa trương như vậy không, chỉ là xếp hạng 49 mà thôi.

Hạ Hữu Huy không nói:

- A Sở, ngươi làm gì cũng tốt, chỉ là mỗi lần bộ dáng khiêm tốn của ngươi lại làm cho ta rất muốn đánh ngươi, thật sự.

Lạc Phi ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được cười.

Hạ Hữu Huy hừ hừ:

- Cái gì mà chỉ xếp hạng 49 mà thôi, nếu không muốn thì ngươi có thể nhường cho ta, ta còn không được vào vòng thứ hai, so với ngươi thì xui xẻo hơn nhiều.

Lạc Phi đi tới trước mặt Trần Sở, khóe miệng mỉm cười:

- Thật ra Trần Sở ngươi có thể hơi phách lối một chút, bởi vì năm mươi người đứng đầu trong số các tân sinh cực kỳ lợi hại.

Cả gần hai ngàn người, trước mắt đã có hơn bảy tám trăm người tới Trúc Cơ thành công, lại thêm hơn một trăm thiên tài tu luyện công pháp cao cấp.

Dưới tình huống này, Trần Sở tu luyện Long Tượng Công có thể giết vào top 50, có thể nói là làm cho tất cả mọi người biết hắn đều cảm thấy bất ngờ và ngạc nhiên.

Kể cả Lâm Tuyết và Y Duệ cũng không ngờ trong lớp còn có người có thể đứng vào top 50, đặc biệt là người này trước đó có thiên phú cũng như bọn họ.

Vì vậy, Lạc Phi mới nói hắn có thể hơi phách lối một chút, bởi vì hắn có tư cách này.

Trần Sở cười cười:

- Được rồi, vậy ta sẽ kiêu ngạo một chút, ít nhất trước khi mọi người đột phá tầng hai.

Trong khi cười nói, ba người theo dòng người đi ra khỏi cung thể thao.

Hơn hai ngàn người trùng điệp đi ra khỏi cung thể thao, tiếp đó chia ra từng nhóm nhỏ ai đi đường nấy.

Trận đấu hôm nay đối với người dự thi mà nói cực kỳ quyết liệt, hưng phấn, nhưng đối với một trường Võ Thuật như Nam Thiên Cao Võ thì thật cũng không có quá nhiều người coi trọng.

Ngay cả nhân viên nhà trường cũng chỉ là một vài lão sư tham gia họp lớp, ngay cả lãnh đạo cũng không có.

Học sinh lớp lớn thì càng không cần nói, đa số đều không ở trường học, một số ít ở trường cũng chỉ có mấy người cảm thấy hứng thú đến xem.

Đối với bọn hắn, tầng một tranh tài không có gì đáng xem, có thời gian này không bằng tu luyện thêm một hồi.

...

Lúc này mới là ba giờ chiều, thời gian còn sớm, trong lúc bọn người Hạ Hữu Huy đi tu luyện thì Trần Sở đi theo Lạc Phi lên tầng ba mươi ba đọc sách.

Hắn lật giở giá sách một cái, lấy ra một bản tài liệu giải phẫu cho thú biến dị, Lạc Phi đã ngồi ở bên cửa sổ, trong tay cầm một bản kinh thư của Đạo gia.

Trần Sở đi tới ngồi xuống đối diện với nàng, hiếu kỳ nói:

- Vì sao mỗi lần ngươi đều ngồi ở vị trí này?

Lạc Phi vung sợi tóc bên tai lên, lộ ra bên mặt trắng nõn xinh đẹp, khẽ cười nói:

- Bởi vì tầm nhìn ở đây rộng rãi, có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

- Ngươi không cảm thấy ánh chiều tà, lười biếng, yên tĩnh, đọc sách rất có ý cảnh sao.

Nói xong, thiếu nữ xinh đẹp trừng mắt nhìn Trần Sở.

Trần Sở không ngờ là lý do này, dừng lại một chút:

- Ngươi nói nhiều, ngươi có lý.

Nói xong hai người đều cười nhạt một tiếng, sau đó mỗi người cúi đầu nhìn sách, hưởng thụ thời gian buổi chiều hiếm hoi.

Nhìn không ra trước đó vừa trải qua cuộc chiến đặc sắc quyết liệt.

Nói là đọc sách, nhưng đại bộ phận tâm thần của Trần Sở lại chìm vào trong Trọng Giáp Thú trên người mình.

Hôm nay, phong quang ngắn ngủi không làm cho hắn lạc lối, hắn biết rằng ưu thế của mình không duy trì được bao lâu nữa.

Nếu hắn muốn tiếp tục nắm giữ áp chế thậm chí vượt qua thực lực của những Thiên tài ở tầng hai kia thì cũng chỉ có thể chờ phân thân tiến hóa lần nữa.

Nước sông cuồn cuộn dâng trào, Trọng Giáp Thú dài chín mươi thước bơi lội, tầm mắt xuyên qua nước sông đục ngầu, tìm kiếm mục tiêu săn mồi.

Lúc này, một đàn cá há miệng bơi qua, những con cá này dài nhất gần một mét, nhỏ nhất cũng có ba bốn mươi thước.

Nhưng Trọng Giáp Thú chỉ liếc mắt một cái đã thu ánh mắt về, tiếp tục chậm rãi đi dạo dưới đáy sông.

Trải qua mấy ngày săn mồi, Trần Sở phát hiện những loài cá phổ thông này đều có dinh dưỡng giống nhau, tốt nhất là những con cá biến dị cỡ lớn.

Sau khi ăn hết các loại cá biến dị cùng loại, có thể cống hiến năng lượng gấp mấy lần, xúc tiến phân thân của Trọng Giáp Thú trưởng thành trên phạm vi lớn.

Bỗng nhiên dòng nước phía trước nổ tung, một bóng đen to lớn dùng tốc độ kinh người xông vào bầy cá, cái miệng rộng mở ra cắn nuốt một con cá dài một mét.

Đây là một con cá biến dị dài hơn ba mét, giống như cái miệng lớn, toàn thân trải rộng vảy màu đen, cái đầu to lớn chiếm cứ một nửa thân thể, rộng khoảng một mét.

Trong miệng nó mọc đầy răng nhọn, bốn cái râu cá dài một mét lơ lửng, chỉ dạo chơi qua lại hai lần đã nuốt vào hơn mười con cá khác, cực kỳ hung mãnh.

Ầm!

Đúng lúc này, phù sa dưới đáy sông nổ tung, lực lượng tứ chi của Trọng Giáp Thú chậm rãi tản ra, nhấc lên phù sa cuồn cuộn phóng về phía Cá Nheo biến dị.

Chú ý thấy Trọng Giáp Thú đánh tới, Cá Nheo biến dị to lớn không lùi mà tiến tới, cái miệng to lớn giống như một cái hố đen, truyền ra lực hút cường đại.

Ngao ọc! Cá Nheo biến dị lập tức đã nuốt con Trọng Giáp Thú vào trong miệng.

Đối với những con Cá Nheo biến dị dài hơn ba mét, đầu rộng một mét thì Trọng Giáp Thú dài chưa tới một mét chỉ là một tiểu gia hỏa, một cái đã ăn rồi...

Đột nhiên, con Cá Nheo biến dị điên cuồng bơi trong nước, máu tươi nồng đậm từ trên mang cá của nó tuôn ra.

Chỉ thấy một cái đầu đen từ trên đầu Cá Nheo biến dị chui ra, ba cái sừng hai bên tràn ngập màu đỏ tươi, làm cho Trọng Giáp Thú màu đen trở nên càng dữ tợn hơn.