Sau khi các nàng Lâm Tuyết đi xuống thì Trần Sở cũng đứng dậy đeo trường đao lên.
Đúng lúc này, Lạc Phi đưa tay ra hiệu với hắn, mỉm cười nói:
- Cố lên, Trần Sở, tranh thủ lấy được top 50 trở về.
Trần Sở quay đầu cười cười với nàng, mà Hạ Hữu Huy bên cạnh lại có chút mơ hồ.
Tình huống như thế nào, bọn họ lấy đâu ra lòng tin giết vào top 50 vậy?
Khi Trần Sở đi đến sân bãi phía dưới, trên năm mươi lôi đài đã có rất nhiều người không kịp chờ đợi nhảy lên.
Dựa theo quy tắc, người ưu tiên lên đài liên thắng bốn trận coi như thủ lôi thành công, có thể không tiếp nhận khiêu chiến, dưới tình huống này càng về sau thì đối thủ còn lại có thể càng mạnh.
- Trương Hồng ban mười lăm, ai tới khiêu chiến?
- Lý Thiên Diệu ban bốn, ai muốn đi lên khiêu chiến?
- Ta, Chương Tử Lâm ban chín...
Trần Sở không vội vã lên đài, mà quay đầu nhìn về phía lôi đài số 1 phía xa xa, nơi đó có một thiếu nữ mặc áo khoác màu đen, tóc dài buộc thành đuôi ngựa đang nghiêng người mà đứng.
Ở những lôi đài khác đều có người không kịp chờ đợi khiêu chiến, lôi đài số 1 lại không có bất kỳ người nào đi lên, giống như đó là một khu vực cấm vô hình.
- An Phụ Khanh ban một à?
Trần Sở nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia, sau đó mới quay người đi về phía lôi đài số 49.
Nam sinh gánh cột ở lôi đài số 2 khí thế kinh người, trực tiếp một kích đã đánh bay một người bạn học và vũ khí của hắn, cả người tản ra áp lực kinh người.
Khi đi ngang qua lôi đài số 10, hắn nhìn thấy Lâm Tuyết đang đứng trên đó giao thủ với một nam sinh tay cầm đao, hai bên chiến đấu cực kỳ quyết liệt.
Lôi đài số 29, Y Duệ đánh ngang tay với một nam sinh.
Lý Mãnh bị Trần Sở đánh bại buổi sáng đã vung vẩy trọng chuỳ, liên tục mười ba phát đánh một nam sinh xuống lôi đài, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười điên cuồng.
Nhưng hắn còn chưa vui vẻ bao lâu đã nhìn thấy Trần Sở đi tới cách đó không xa, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
May mà Trần Sở chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, dưới ánh mắt có chút khẩn trương của Lý Mãnh tiếp tục đi tới.
- May mà gia hỏa này không tới khiêu chiến ta, làm ta sợ muốn chết.
Lý Mãnh vỗ vỗ ngực.
Khi Trần Sở đi tới lôi đài số 49 thì trên đó đã có hai nam sinh đang giao thủ, thấy thế hắn dừng bước lại, cùng mấy người bạn học xung quanh vây xem.
Người có thể đi vào trong top 200 người đều có thực lực không kém.
Bởi vậy mỗi một lần hai người đối đầu, vũ khí dưới va chạm cường đại đều sẽ bộc phát ra rất nhiều đốm lửa, sóng va chạm càng làm cho không khí rung động.
Ầm!
Sau khi giao thủ hơn hai mươi chiêu, nam sinh kỹ năng kém một cấp bị một cước đá xuống lôi đài.
- Cảm ơn.
Trên lôi đài số 49, trên mặt nam sinh đầu đinh lộ ra nụ cười đắc ý, nhìn xung quanh một chút, hô:
- Còn ai muốn lên nữa không?
Năm mươi lôi đài, chỉ có hai trăm học sinh tấn cấp, bởi vậy xung quanh mỗi lôi đài đều không có bao nhiêu người, người không tranh tài thì đều ngồi ở trên khán đài.
Những học sinh xung quanh những lôi đài này đều đang quan sát, so sánh thực lực của mình, suy nghĩ xem đi lôi đài nào khiêu chiến thích hợp hơn, dù sao thì mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội.
- Ta tới.
Ngay khi một học sinh bên cạnh kích động, Trần Sở trực tiếp nhảy lên lôi đài cao hai mét, nhất thời vẻ mặt nam sinh đầu đinh kia hơi ngưng lại.
Từ trên người nam sinh nhìn rất đẹp trai này, hắn không hiểu cảm giác áp bách nhàn nhạt này.
Nam sinh đầu đinh hơi yên lặng, sau đó tự giới thiệu nói:
- Ban ba mươi bảy, Trương Nhất Minh.
- Ban ba, Trần Sở.
Nói xong, Trần Sở rút thanh đao trực trường dài hai thước từ phía sau ra, Trương Nhất Minh cũng không dám chậm trễ, vận chuyển khí huyết trong cơ thể, trên người hắn tràn ngập một luồng khí tức cường đại.
Trên khán đài, khi Trần Sở nhảy lên lôi đài số 49 thì ánh mắt của Lạc Phi đã nhìn về phía bên này.
Hạ Hữu Huy cũng nhìn theo, như có điều suy nghĩ hỏi:
- Lạc Phi, người thành thật khai báo đi, có phải hai người các ngươi có gì giấu giếm ta hay không?
Thiếu nữ tóc dài khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười:
- Ngươi xem một chút sẽ biết.
- ...
Hạ Hữu Huy không nói.
Giết!
Trên lôi đài, Trương Nhất Minh khẽ quát một tiếng, thân hình bắn mạnh ra, trong nháy mắt đã vượt qua bốn thước xuất hiện trước mặt Trần Sở, hai tay cầm đao chém xuống một đao.
Lưỡi đao trắng như tuyết xé rách không khí, phát ra tiếng rít gào, giống như một vòng ánh sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, thậm chí đao phong làm cho khuôn mặt của Trần Sở đau đớn.
Đương! Tia lửa bắn tung tóe.
Chỉ thấy Trần Sở dùng một tay đỡ đao, thoải mái đỡ được một chém toàn lực của Trương Nhất Minh, thân hình hắn ngay cả lung lay cũng chưa từng lung lay một cái, trực tiếp coi thường lực trùng kích của một đao này.