Chương 72: Bá Đạo (2)

Một màn này làm cho vẻ mặt của Trương Nhất Minh tối sầm lại, ánh mắt của mấy học sinh vây xem phía dưới cũng ngưng lại.

Bởi vì điều này đại biểu cho lực lượng của Trần Sở tuyệt đối vượt qua Trương Nhất Minh quá nhiều.

Đúng lúc này, khí huyết bàng bạc trong cơ thể Trần Sở bộc phát, cơ bắp toàn thân bành trướng một vòng, trong chốc lát khí thế đại biến, giống như một con voi khổng lồ bị đánh thức.

Keng!

Dưới sự chấn động của cổ tay Trần Sở, một lực lượng kinh người bộc phát ra trực tiếp đẩy lui Trương Nhất Minh về sau mấy bước.

Đúng lúc này, Trần Sở giậm chân một cái, trong nháy mắt cuồng phong gào thét chói tai, nổ vang trong tai Trương Nhất Minh, khí tức tử vong mãnh liệt càng kích thích toàn thân hắn dựng tóc gáy.

Keng! Hai tay Trương Nhất Minh cầm đao chắn trước mặt, nhất thời tia lửa bắn ra tung tóe.

Dưới lực lượng cuồng bạo, Trương Nhất Minh trực tiếp bị một đao bá đạo chém lui mấy bước, không chờ hắn phản ứng lại, cuồng phong sắc bén lần nữa gào thét đến.

Thương thương thương!

Không có động tác dư thừa, Trần Sở chỉ cầm đao chém ngang, chém thẳng, lại chém ngang, tốc độ của mỗi một đao đều nhanh đến đáng sợ, mỗi một đao đều ẩn chứa lực trùng kích hơn 1000kg.

Dưới lực lượng đáng sợ như thế, Trương Nhất Minh căn bản không ngăn cản được, cho dù hắn tu luyện công pháp cao cấp.

Chỉ bốn đao mà Trương Nhất Minh đã bị Trần Sở bá đạo chém xuống đài, hai tay run rẩy, bắp thịt đau đớn, ngay cả vũ khí trong tay cũng cầm không vững.

- Cảm ơn.

Trên lôi đài, Trần Sở chậm rãi thu hồi thanh đao đang cầm trên tay, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú lộ ra nụ cười ôn hòa, không nhìn ra bộ dáng cuồng bạo bá đạo vừa rồi.

- Ta thua rồi.

Trương Nhất Minh có chút chua chát.

Rất nhanh, sau khi xác định Trần Sở không nghỉ ngơi, đệ tử thứ hai nhảy lên lôi đài số 49.

- Ban mười lăm, Lưu Hoàng.

- Ban ba, Trần Sở, chú ý.

Hống!

Kèm theo tiếng gầm giận dữ mơ hồ, cả người Trần Sở giống như một con voi khổng lồ nổi giận, thanh đao dài hai thước xé rách không khí, mang theo tiếng gào thét chói tai chém ngang.

Thương thương thương!

Trần Sở liên trảm ba đao, trực tiếp chém tên tân sinh Lưu Hoàng này xuống lôi đài, tràn ngập cảm giác áp bách.

Nhất thời xung quanh lập tức yên tĩnh.

Đối với Chân Vũ, một tầng vẫn luôn ở vào Trúc Cơ, bởi vậy những đệ tử này tranh tài nhìn qua cực kỳ đơn điệu và buồn tẻ, đều là so đấu lực lượng và tốc độ.

Chỉ khi thực lực của hai bên gần bằng nhau thì mới là đối đầu về chiêu thức và ý thức chiến đấu tinh diệu.

Với thực lực của Trần Sở bây giờ, dưới tình huống đối thủ không đạt tới tầng một cực hạn thì hắn còn chưa cần sử dụng đao pháp, chỉ dùng lực lượng và tốc độ tuyệt đối để chém giết là đánh đâu thắng đó.

Dưới tình huống bình thường, cường giả đương nhiên sẽ theo đuổi xếp hạng cao hơn, bởi vậy xếp hạng càng về sau thì thực lực của học sinh thủ lôi đài sẽ càng yếu.

Nhưng lực áp chế tuyệt đối mà Trần Sở bày ra lại không hề yếu hơn chút nào.

Bởi vậy sau khi người khiêu chiến thứ hai bị chém xuống, trong lúc nhất thời hai ba học sinh xung quanh lôi đài nhìn chằm chằm với biểu hiện nghiêm túc, chần chờ, nhưng lại không có người lên đài.

Trên lôi đài, Trần Sở nhìn xung quanh, dò hỏi:

- Không ai muốn khiêu chiến à?

- Ta tới.

Đúng lúc này, có một một nam sinh đeo cự kiếm lớn như cánh cửa sau lưng cách đó không xa đi tới, thấy không có ai trên lôi đài số 49, hắn vội vàng hưng phấn nhảy lên.

- Ban một, Viên Thành Hoảng.

- Ban ba, Trần Sở.

Hai người đều lễ phép báo tên và ban của mình, sau đó Viên Thành Hoảng rút ra một thanh cự kiếm rộng 40cm, dài hơn 2m sau lưng nhắc nhở.

- Huynh đệ, ta tu luyện công pháp cao cấp Thiên Khuyết Cự Kiếm, kiếm pháp đại khai đại hợp, lấy lực áp người, lát nữa ngươi phải cẩn thận.

Không ngờ đối phương lại ngay thẳng như vậy, ngay cả công pháp thiên về đâu cũng nói ra trước, Trần Sở hơi dừng lại, cũng tự giới thiệu:

- Ta tu luyện công pháp cấp thấp Long Tượng Công, chủ tu lực lượng, khí lực tương đối lớn.

- Cái gì... Công pháp cấp thấp.

Viên Thành Hoảng đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái:

- Huynh đệ, tuy ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, nhưng vì ban thưởng điểm cống hiến ngoài định mức, nên ta chỉ có thể cướp thứ hạng của ngươi.

Ánh mắt Trần Sở cổ quái:

- Không sao, thua chỉ có thể nói là tài nghệ của ta không bằng người.

- Bắt đầu đi, để chúng ta quyết định thắng bại.

Nói xong, Viên Thành Hoảng cầm trường kiếm chỉ về phía đối thủ, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, mơ hồ có một cảm giác nặng nề áp bách tràn ngập ra, khí thế ép người.

Loại thực lực này... Mắt Trần Sở nhíu lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn một chút, bởi vì hắn cảm giác Viên Thành Hoảng này có thể không kém gì Lý Mãnh.

Ầm! Viên Thành Hoảng hơi nhún chân đạp mạnh, mặt đất đều bị chấn động bởi lực lượng cường đại, hai tay cầm kiếm lập tức đánh về phía Trần Sở, chém xuống một kiếm.