Chương 52: Giáo Đồ (1)

- Dừng, không đánh nữa!

Hạ Hữu Huy đầu đầy mồ hôi thở phì phò từng ngụm từng ngụm một, vẫy vẫy tay, ra hiệu đừng đánh nữa.

Nhìn thấy thế, tay của Trần Sở dừng lại, cũng thở ra một hơi cực dài.

Lúc này, trên cơ thể của hai người đều ướt nhẹp mồ hôi, làn da phiếm hồng, toàn thân tản ra nhiệt độ cao, đó là hiện tượng khí huyết sôi trào.

Đợi khí tức ở trong người ổn định lại một chút, Hạ Hữu Huy lập tức phàn nàn mà nói:

- A Sở, chúng ta chỉ là bàn luận, bàn luận mà thôi, ngươi lại liều mạng như thế làm gì.

Lúc mới bắt đầu giao thủ thì hai người đều có chừng mực, trên tay vẫn giữ lại lực, nhưng theo không khí chiến đấu lên cao, huyết dịch sôi trào, Trần Sở ra tay càng lúc càng nặng hơn.

Đối mặt với tình huống này, Hạ Hữu Huy đương nhiên cũng không thể lưu tay, sau đó hai người mới ngươi một quyền, ta một quyền, đánh đến càng khốc liệt hơn.

Trần Sở sờ lên trên gò má trái có hơi sưng đỏ, cười cười:

- Đây không phải là gặp kỳ phùng địch thủ sao, nhất thời phấn khích, hơn nữa ta trúng nhiều hơn ngươi mười quyền, ta thua thiệt hơn đó có được không?

- Còn có thể tính toán như thế sao? Ngươi nhìn mặt của ta xem.

Hạ Hữu Huy bất bình, chỉ vào hai hốc mắt đã bị đánh sưng lên của mình.

Tuy rằng Trần Sở bị hắn đánh nhiều hơn mười quyền, nhưng vấn đề là những nắm đấm kia đều là rơi xuống trên lưng hoặc là trên bả vai, trên mặt thì chỉ có một cái, tốt hơn hắn rất nhiều.

Lúc này, đừng nói là Hạ Hữu Huy, mà ngay cả đám người Lạc Phi ở bên cạnh cũng đều không nghĩ đến bọn họ sẽ đánh thảm như thế.

Chỉ nhìn thấy Lạc Phi đi đến trước mặt Trần Sở, nhìn vào khuôn mặt của hắn, có chút tò mò:

- Trần Sở, ngươi có đau hay không?

- Ngươi cứ nói đi, có muốn thử hay không.

Nói xong, ánh mắt của Trần Sở nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của nàng, có chút kích động.

Khuôn mặt xinh đẹp như thế, có lẽ đánh một quyền cũng sẽ khóc rất lâu đó.

Lạc Phi vội vàng lắc đầu:

- Không muốn.

- Ha ha, Hạ Hữu Huy, cánh tay của ngươi cũng đều đã sưng lên rồi.

Lý Văn Văn dùng ngón tay chọc chọc lên cánh tay trái của Hạ Hữu Huy, làm hắn đau đến nhếch miệng lên, vội vàng né tránh.

- Đừng đụng, đau.

Lâm Tuyết đi đến, lấy ra một chiếc bình nhỏ:

- Chỗ này của ta có một bình rượu thuốc đặc chất, có thể nhanh chóng giảm sưng và lưu thông máu, hai người cầm lấy bôi một chút đi.

- Cảm ơn lớp trưởng.

Hạ Hữu Huy cũng không khách sáo, nhận lấy bình thuốc rồi lập tức đi vào phòng thay đồ để bôi thuốc với Trần Sở.

Nhìn thấy hai người rời đi, Lý Văn Văn thè lưỡi:

- Không ngờ rằng bạn học Trần Sở thoạt nhìn thì nhã nhặn, nhưng lúc chiến đấu lại điên cuồng như thế.

Lục Hải Đào vẫn luôn yên lặng gật đầu mà nói:

- Đúng vậy đó, Hạ Hữu Huy quá thảm rồi.

Rõ ràng là Trần Sở vẫn luôn ở thế bất lợi, đồng thời cũng bị đánh trúng nhiều lần hơn, nhưng cũng không biết tại sao, tất cả mọi người đều cảm thấy là Hạ Hữu Huy càng thảm hại hơn.

Giờ phút này, Lục Hải Đào bỗng nhiên có chút vui mừng vì mấy ngày trước hắn bị một quyền đánh lui ra phía sau, lựa chọn dừng tay kịp thời.

Bằng không, nói không chừng sẽ trở nên giống như là Hạ Hữu Huy, đến lúc đó không biết rằng người trong lớp sẽ còn lan truyền về hắn như thế nào nữa.

Lâm Tuyết bỗng nhiên nói:

- Các ngươi nói xem, nếu bây giờ ta lại mời Trần Sở gia nhập vào xã đoàn của chúng ta, thì liệu hắn có từ chối hay không?

Lý Văn Văn chớp chớp đôi mắt to, tò mò nói:

- Lớp trưởng, tại sao ngươi còn muốn mời hắn nữa?

Hai người khác cũng có chút bất ngờ.

Mọi người đều là thiếu nên cấp ba, đều cần mặt mũi, theo lý thuyết thì sau khi Lâm Tuyết bị Trần Sở từ chối một lần, chắc là sẽ không sinh ra ý nghĩ như thế này mới đúng.

Lâm Tuyết chậm rãi nói:

- Bởi vì hắn rất có dũng khí, đồng thời trực giác chiến đấu cũng rất mạnh, nếu như gia nhập vào xã đoàn của chúng ta thì cũng là một đồng đội không tệ.

Trước đó, những người khác chỉ nhìn thấy được là hai người đánh nhau quyết liệt, nhưng thứ mà nàng nhìn thấy lại càng nhiều hơn.

Ví dụ như Trần Sở vẫn không hề sợ hãi khi đang ở thế bất lợi, thậm chí là phong cách chiến đấu phản kích lại càng cuồng bạo hơn, còn có trực giác lấy thương đổi thương nhưng tránh đi bộ phận quan trọng trong lúc chiến đấu.

Kiểu người này vừa sinh ra đã chính là chiến sĩ, có ý chí kiên định.

Lạc Phi nhẹ giọng lên tiếng:

- Ta cảm thấy hắn sẽ vẫn từ chối.

- Được rồi, xem như là ta chưa nói gì đi.

....

- Hít! A Sở, nhẹ một chút, nhẹ một chút!

Trong phòng thay đồ, Trần Sở thoa thuốc lên trên vai cho Hạ Hữu Huy, mới hơi dùng sức thì hắn đã phát ra tiếng heo kêu, khiến cho Trần Sở vô cùng bất lực.

- Một người đàn ông như ngươi mà sợ đau cái gì chứ, ngươi xem, ta không sợ một chút nào.

Nói xong, Trần Sở cũng bôi lên trên ngực của mình, căn bản cũng không xem ra gì.