Chương 3: Sức mạnh của các lão sư

Đông Thánh Viện bị kẻ xấu đột nhập nhằm cướp lấy tài liệu mật Cổ sinh quyển do Ngô Đình đứng ra soạn thảo. Chưa nói về việc thông tin quan trọng chứa bên trong cuốn Cố sinh quyển đó, kẻ xấu muốn cướp nó lại là bọn phản quân thì ắt mục đích là không tốt lành gì. Ngô Đình kịp thời phát hiện nên hiện đang một thân cùng bầy Lam Huyền Dã Lang thú của mình chặn bốn tên lính phản loạn và một tên bịt mặt thần bí ngay tại văn phòng của mình ở khu dạy học.

Đi dự tiệc ở bên ngoài trở về, lão sư Minh Chấn bất ngờ khi thấy bảo vệ trực cổng đều bị hạ và có một đám lính phản loạn bao vây xung quanh đó. Minh Chấn nhanh chóng ra phía sau của một bên cổng, quan sát tình hình.

-Minh Chấn: “Một, hai,... có bốn tên đứng ở ngoài này sao ? Văn phòng của tên Ngô Đình sao lại bị phá nát thế chứ ? Là cuốn Cổ sinh quyển sao ? Hừ, phải vào trong thôi.”

Bốn tên lính phản loạn chia nhau đứng canh bên ngoài chưa biết bên trong đồng bọn đánh đấm ra sao thì không ngờ lại có một Chiến thần võ giả đạt danh hiệu Tinh Đế đang tiếp cận mình từ phía sau lưng. Đến lúc một tên trong bọn chúng nhận ra Minh Chấn thì ba tên còn lại “ăn” Hỏa nguyên tố mà chết cả rồi.

-Minh Chấn: “Dám đến Đông Thánh Viện này để đột nhập trộm đồ, xem ra các ngươi chán sống rồi”

Tên lính phản loạn bất giác sợ hãi rút kiếm định phản kháng nhưng chỉ trong cái nháy mắt, Minh Chấn đã tung quyền đấm chết tên đó ngay tức khắc.

-Minh Chấn: “Đúng là rác thải, thực lực suy cho cùng vẫn là lũ kém cỏi. Ha.”

Trong khi đó ở văn phòng, Ngô Đình đang phải đối phó với một tên bịt mặt có thực lực rất mạnh ở bên ngoài cửa. Còn bên trong là một Ngô Đình nữa cùng ba con sói Lam Huyền Dã Lang đang đối phó với bốn tên lính phản loạn. Trận chiến bên ngoài với tên bịt mặt có lẽ ác liệt hơn nhiều so với cuộc hỗn chiến đang diễn ra ở bên trong văn phòng. Ngô Đình thân đã được công nhận danh hiệu Tinh Đế của Thánh Thành đế quốc, thực lực phải nói là rất mạnh nhưng tên bịt mặt thần bí kia lại có thể theo kịp nhịp độ của vị lão sư Đông Thánh Viện này.

-Ngô Đình bên ngoài đang đấu với tên bịt mặt suy nghĩ: “Ra đòn không chút khí tức, nói chi là đến hồn lực nguyên tố. Cơ bản không thể đoán được hắn đã đạt ngưỡng nào của Chiến thần võ giả rồi. Nhưng thực lực nãy giờ đấu với hắn, chắc chắn không thua kém mình, có khi còn mạnh hơn.”

Vung kiếm chém một cách chí tử, tên bịt mặt dù vậy vẫn không lộ chút sát khí khiến đường kiếm của hắn như trở nên khó đoán đối với đối phương. Ngô Đình phải chọn ưu tiên tránh chứ không dại gì dùng đoản đao để đỡ một nhát kiếm khó lường như thế. Ngô Đình trông chờ vào sau mỗi nhát kiếm có khoảng nghỉ, ngay lập tức phản công. Tên bịt mặt cũng nhanh chóng tránh né và đỡ lại đòn tấn công từ Ngô Đình. Lúc này hai bên chỉ đang so về khả năng chiến đấu thông thường của đối phương, chưa hề có ý định dùng đến các chiêu thức chiến kỹ hay các đòn nguyên thuật đấu khí đầy uy mãnh để công kích lẫn nhau. Nhưng điều này không thể cứ kéo dài khi một bên muốn rút lui nhanh chóng chứ không ngu gì ở lại cho đến lúc viện trưởng Trần Khả từ ký túc xá đến được đây. Tên bịt mặt trong khoảng khắc Ngô Đình lui ra sau tránh kiếm mình mà không để ý đã bất ngờ lấy ra một quả lưu đạn rút chốt, như phiến quân hồi giáo liền cho ném nó phát nổ một cái.

“Rầm !”

Tiếng nổ lớn vang lên, nhưng không thể nào vang dội hơn chiến thắng Điện Biên Phủ được. Đã đến rất gần học viện, Trần Khả nghe được tiếng nổ càng tăng tốc để nhanh đến nơi. Lúc này, tên bịt mặt nhân vụ nổ đã lao ra ngoài lan can mà đáp xuống sân trường bỏ chạy ra cổng của học viện. Đám lính cũng nhân cơ hội nhảy qua cửa kính vỡ rồi thoát ra theo tên bịt mặt kia. Ngô Đình từ bên trong văn phòng nãy giờ hóa ra là một Lam Huyền Dã Lang hóa thành giờ quay trở về hình dạng cũ, Ngô Đình đấu với tên bịt mặt nãy giờ là chân thân thật sự liền ra hiệu cho bộ bầy tứ lang của mình truy theo kẻ thù. Tên bịt mặt và đám lính phản quân tưởng chừng có thể thoát khỏi khi ở cổng chính canh gác chính là đồng bọn của mình nhưng không ngờ, người đợi chúng sẵn ở cổng vào lại là Minh Chấn. Từ phía sau đuổi tới chính là Trần Khả đạt danh hiệu Chiến thần võ giả Tinh Vương, xung quanh thì bị Ngô Đình và bầy Lam Huyền Dã Lang bao vây cả.

-Một tên lính phản loạn: “Sao lại thế này chứ ?”

-Tên lính khác: “Kiểu này xong đời rồi, đến Tinh Vương còn có mặt thì làm sao ta ra khỏi đây được ?”

Quả thật xui xẻo cho đám đột nhập này, bình thường hầu hết các giảng viên vào giờ này đều về nhà hoặc tới ở ký túc xá của học viện cách khá xa để nghỉ ngơi. Học viện chỉ để cho bảo vệ và vài học viên lớp cấp III năm hai, năm ba canh trực canh. Không ngờ hôm nay Trần Khả thì bị công việc tu luyện Long Hồn ấn đánh thức, Ngô Đình quên hồ sơ nên quay lại văn phòng mới phát hiện ra chúng, còn Minh Chấn thì bất ngờ đi nhậu về không tới nhà lại quẹo cua lủi vào trường. Bây giờ bọn đột nhập này phải đối mặt với cả ba người mạnh nhất Đông Thánh Viện rồi.

-Ngô Đình: “Tối nay ngoài bảo vệ trực cổng thì còn có nhóm học viện do học viên Hạo Thiên Chấn dẫn dắt canh gác xung quanh, có lẽ đã bị các người hạ gục rồi.”

-Minh Chấn: “Nếu chúng có mệnh hệ gì thì đừng trách ta !”

Bọn lính thấy khí tức dữ dội phát ra từ Minh Chấn, chưa gì đã run sợ mà láo nháo nói.

-Bọn lính phản loạn: “Không, không. Đám học viên đó chúng tôi chỉ mới đánh ngất rồi đem trói trong phòng nhạc cụ mà thôi. Chưa làm chúng bị thương gì hết cả.”

Từ trong phòng nhạc cụ, Hạo Thiên Chấn cùng với Lam Đình Kha và các học viên nhận nhiệm vụ trực hôm nay đều đang bị trói lại cùng một chỗ. Cái tên Thiên Chấn dù là bị đánh ngất cũng có thể nằm đó ngáy ngủ được, tiếng ngáy của hắn khiến Đình Kha khó chịu tỉnh dậy.

-Đình Kha: “Chết tiệt, có kẻ dám đột nhập.”

Mọi người đều đã bị trói tay trói chân lại, cơ bản không thể rút đoản kiếm ra cắt dây đứt được. Nếu cứ ngồi đó chờ người tới cứu thì e là Đình Kha sẽ chết vì tiếng ngáy của cái tên Thiên Chấn mất.

-Đình Kha: “Lại phải dùng đến cái chiêu thức này nữa sao ?”

Thờ dài một cái, Đình Kha phát ra hồn lực nguyên tố màu xanh lục bao khắp cơ thể. Từ trên cánh tay, những đường vân trước giờ mờ ẩn bất ngờ hiện lên rõ ràng. Nhìn thật kỹ những đường vân, chúng như một nhánh liễu dài dần chạy khắp hết cơ thể Đình Kha. Với nhiều người, kể cả Lam Đình Kha cũng thấy điều này rất đáng sợ.

-Đình Kha: “Nào, Mộc nguyên – Đâm chồi.”

Một chồi cây sinh ra từ dấu vân trên tay Đình Kha, bằng ý chí mà dần dài ra theo suy nghĩ của mà Đình Kha mong muốn để hóa thành một sợi dây leo. Điều khiển sợi dây leo đó, Đình Kha dễ dàng tháo bỏ được dây trói rồi cứu nhanh chóng cứu những người xung quanh. Lúc này, bên ngoài đã diễn ra xung đột. Không biết từ đâu, bọn lính phản loạn kéo ra rất đông hơn hai mươi tên viện trợ cho đám người của tên bịt mặt. Hầu hết đám lính này đều ở bậc danh hiệu Tinh Binh nhưng chẳng biết vì sao lại tỏa ra khí tức điên cuồng rất mạnh mẽ như Tinh Anh, Tinh Đế vậy.

-Trần Khả: “Mặc nhiên làm loạn ở Đông Thánh Viện, đám người các ngươi quá ngông cuồng rồi đấy. Sát thần lĩnh vực !”

Ngay lập tức một luồng hồn lực dữ dội lan rộng ra từ vị trí của Trần Khả bao lấy cả sân học viện, tạo thành một vùng trời màu xanh dương lạnh đến thấu xương. Tất cả người xung quanh buộc phải phát hồn lực bao quanh cơ thể để bảo vệ bản thân khỏi sự lạnh lẽo này.

-Một tên lính phản loạn: “Không hổ danh Tinh Vương Trần Khả, một trong mười người mạnh nhất của chính quốc. Ngay cả loại lĩnh vực sở hữu còn là loại Sát thần mạnh mẽ này.”

-Tên lính phản loạn khác: “Bên trong Sát thần lĩnh vực, sát khí đủ để chèn ép tinh thần đối phương lại còn có khả năng tăng phúc toàn bộ đặc tính sức mạnh, công thêm cả năng cảm ứng hồn lực. Phen này chỉ có thể liều chết mà hoàn thành nhiệm vụ lấy Cổ sinh quyển thủ lĩnh giao cho thôi.”

Hai tên lính phản loạn liền chủ động lao lên vung kiếm tấn công Tinh Vương Trần Khả. Trần Khả nghiêng người tránh được, chúng liền tay tụ hồn lực nguyên tố lao tới tung chưởng kích. Đứng trước của phòng nhạc cụ là nhóm của Đình Kha vừa thoát trói đứng nhìn không chút lo lắng vì hoàn toàn tin tưởng vào thực lực các lão sư. Với hai chưởng kích chính diện, Trần Khả dễ dàng dùng hai bàn tay bắt lấy và vô hiệu.

-Hai tên lính phản loạn: “Cái gì chứ ?”

Trần Khả kéo hai tên lính phản loạn về phía mình rồi dùng lực ném hẳn chúng ra sau, ngay tức khắc có tận mười tên lính phản loạn cùng lúc xông lên đánh với Trần Khả. Năm tên lính phản loạn đánh với Ngô Đình, năm tên đánh với Minh Chấn, còn hai tên lính và kẻ bịt mặt đứng ở trung tâm chờ thời cơ để tẩu thoát. Chẳng biết tò mò làm sao mà trong lúc đi dạo gặp Trần Khả viện trưởng đang gấp chuyện chạy tới học viện, Đại Hưng và Phong Tần cũng từ kí túc xá theo tới đây núp xem có chuyện gì xảy ra.

-Đại Hưng (Nói đám lính phản loạn): “Đám người đó chắc chắn là kẻ xấu rồi”

-Phong Tần: “Ừm, không biết có biến gì sẽ xảy ra đây ?”

Đấu với một lúc năm tên lính phản loạn, Ngô Đình chẳng mấy lo sợ cái việc gọi là áp đảo số lượng khi cùng chiến đấu với mình là một bầy bốn Lam Huyền Dã Lang.

-Một tên lính phản loạn: “Chỉ là thú cấp thấp, nhưng thực lực của đám sói này lại mạnh như vậy chứ ?”

-Tên lính phản loạn khác, trông có vẻ mạnh hơn tên mới nói: “Ngươi thì biết cái khỉ gì ? Bảo về đọc thêm sách, coi thêm báo cho mở mang kiến thức đi không nghe. Rất khó để kí khế ước với thú. Thú khi kí khế ước với chủ thân có thể chất phù hợp với chúng thì lại có thể phát huy tối đa sức mạnh thực sự của mình, chưa kể tên Ngô Đình này lại có kiến thức về sinh vật học vượt trội. Chắc hẳn sự phù hợp của hắn với Lam Huyền Dã Lang thú là tuyệt đối rồi nên hắn với kí khế ước với cả một bầy như vầy đấy.”

Vung tay chuyển hóa hồn nguyên vào Lam Huyền Dã Lang thú, Ngô Đình mỉm cười ra hiệu cho bầy dã lang của mình lao lên.

-Ngô Đình: “Cũng có chút hiểu biết, chỉ tiếc là kẻ có tố chất lại theo phản động. Yêu nước là thiệt, không giả. Bán nước là diệt, không thả. Dã Lang thú triều đột kích !”

Như một cơn thú triều nhưng chỉ với bốn con Lam Huyền Dã Lang thú lại có thể kéo cả một luồng hồn lực nguyên tố dữ dội theo sau, tràn tới áp sát nhóm năm tên lính phản loạn trước mắt Ngô Đình. Một tên lính phản loạn chẳng ngờ hèn nhát tới mức tay run rẩy làm rớt kiếm một cái liền vội lụm lên lại, lúc này Lam Huyền Dã Lang đã ngay cạnh vồ tới may mà có tên lính phản loạn “diễn thuyết” vừa nãy kịp vận nguyên thuật, đứng ra đỡ cho hắn một đòn nếu không đã chết không kịp ngáp rồi.

-Tên lính phản loạn làm rơi kiếm liền vội cúi đầu với tên vừa cứu hắn: “Cảm ơn phó dẫn đoàn.”

Ra tên có kiến thức kha khá kia là một trong những phó dẫn đầu đoàn quân đột nhập lần này, thực lực chắc chắn là có khi vừa cản được đòn tấn công của một con Lam Huyền Dã Lang thú của Ngô Đình lại có thể đẩy lùi được nó về phía sau.

-Ngô Đình: “Đám lính ở đây e là cũng đều mang thực lực ngang với các Tinh Binh, Tinh Anh Chiến thần võ giả. Tên phó dẫn đoàn như ngươi ắt mạnh cũng chỉ trên, chứ không dưới được bọn chúng đâu nhỉ ?”

-Tên phó dẫn đoàn đối diện với Ngô Đình, phát hồn lực: “Nếu muốn biết thực lực của ta thì cứ đến đây mà thử, e là biết rồi sẽ khiến một Tinh Đế như Ngô Đình đây bất ngờ.”

-Ngô Đình bất ngờ cảm nhận được khí tức từ đối phưởng: “Mạnh mẽ quá, Tinh Đế sao ? Bọn phản quân có Tinh Đế võ giả sao ?”

-Trần Khả: “Không đâu, khí tức cuồn cuộn nhưng không thuần túy. Có lẽ chúng đã dùng đến loại đan dược nào đó để đẩy mạnh thực lực trong tức thời mà thôi. Đừng quên thủ lĩnh phản quân cũng có khả năng luyện dược.”

-Minh Chấn: “Chắc chắn là tăng nguyên đan trung cấp, loại này tăng mạnh mọi thuộc tính cơ thể người dùng như sẽ hao tổn sinh lực về sau. Càng dùng thì lục phủ ngũ tạng, kể cả nguồn hồn nguyên cũng có thể bị vỡ vụn tan biến. Đúng là bọn liều mạng mà.”

Tên phó dẫn đoàn để bốn tên lính kia đối phó với đám sói, còn bản thân lao lên đấu với Ngô Đình. Tinh Đế hàng giả cắn thuốc đối đầu với Tinh Đế được đế quốc công nhận, có nhãn thật chính hãng chất lượng 100%. Hồn lực được gia tăng, nguyên thuật được cường hóa, tên phó dẫn đoàn khí tức đầy mạnh mẽ vận lực tung một đấm trái nhắm vào mặt đối phương. Ngô Đình nghiêng sang một bên tránh, dùng lấy tay trái bắt lấy cổ tay tung đấm của đối phương rồi xoay người dùng tay phải thúc trỏ phản công. Tên phó dẫn đoàn dùng tay còn lại đỡ đòn phản công từ Ngô Đình, cả hai vào thế kiềm chặt đối phương. Hai người lúc này bắt đầu phát ra hồn lực, tỏa sức mạnh nguyên tố để lấn áp đối phương. Hai luồng khí tức mạnh mẽ đối chọi nhau trong không khí, khiến Sát thần lĩnh vực cũng có chút dao động. Khi sự lấn áp của khí tức quá mạnh, tên phó dẫn đoàn và Ngô Đình đẩy mạnh nhau ra rồi lùi về sau. Tên phó đoàn nhanh chóng dùng tay trái thủ ấn, tay phải phát ra luồng nguyên tố hỏa.

-Tên phó dẫn đoàn: “Hỏa nguyên – Loạn đạn hỏa tinh !”

Một vòng tròn đỏ rực xuất hiện trên lòng bàn tay phải của tên phó dẫn đoàn, hắn lập tức đưa nó hướng về Ngô Đình. Ngay sau đó, từ trong chiếc vòng tròn đó là hàng loạt tia lửa to lớn lao vụt ra, bay không theo quy luật gì cả nhưng đều nhắm tới cùng một mục tiêu là Ngô Đình. Chúng oanh tạc, gây ra sát thương rất lớn.

-Tên phó dẫn đoàn: “Quả là khi đạt thực lực Tinh Đế, kể cả Loạn đạn hỏa tinh của mình cũng trở nên mạnh hơn trước nhiều.”

Trăm tia hỏa bay loạn tứ phía, không tia nào bay giống tia nào khiến Ngô Đình phải liên tục vừa tránh vừa đỡ. Tuy vậy Loạn đạn hỏa tinh của đối phương chẳng có dấu hiệu gì sẽ dừng lại, Ngô Đình nghĩ chẳng thể nào cứ tránh mãi vậy được liền hai tay tỏa khí hồn thủy nguyên tố phát ánh màu xanh dương.

-Ngô Đình: “Thủy nguyên – Thủy khải hồn giáp !”

Luồng hồn lực nguyên tố trên tay Ngô Đình nhanh chóng tỏa ra khắp cơ thể, tạo thành một bộ giáp thủy nguyên bảo vệ Ngô Đình. Bây giờ thì Loạn đạn hỏa tinh vừa chạm vào Thủy khải hồn giáp đều bị tan biến, chẳng làm gì được Ngô Đình nữa cả. Ngay lập tức Ngô Đình lao lên phản công, tung Thủy kình trảo nhắm vào tên phó dẫn đoàn. Một phát công kích, Ngô Đình gây ra hẳn một vụ nổ lớn ngay sân trường, khói bụi bay toán ra xung quanh một khoảng vùng. Điều này khiến bọn lính phản loạn xung quanh bất ngờ khuất tầm nhìn, chỉ trong nháy mắt đã bị những Lam Huyền Dã Lang giết chết.

-Đại Hưng nấp sau bụi cây: “Ghê, trông đỉnh thế !!!”

-Phong Tần ngay sát bên, đang đeo cặp kính hồng ngoại: “Chưa đâu, tên đang đấu với Ngô Đình lão sư tránh được nên vẫn còn sống kia kìa.”

Lao ra khỏi làn khói bụi mù mịt, tên phó dẫn đoàn rút kiếm ra cầm trên tay cùng luồng hồn lực tím lịm bao quanh cơ thể hắn.

-Tên phó dẫn đoàn: “Hỏa nguyên – Hồn lực chiến thể !”

-Ngô Đình: “Chiến kỹ cấp cao sao ? Tên này cũng khá đấy.”

Hồn lực bao quanh tên phó dẫn đoàn nhanh chóng hóa thành một đại hình quái nhân cầm kiếm trông mặt dữ tợn. Tên phó dẫn đoàn hành động gì, đại hình quái nhân đó cũng làm theo như thể cả hai là một vậy.

-Ngô Đình: “Nhìn thôi cũng đủ biết để dùng đến chiêu này phải tốn lượng lớn hồn lực nguyên tố, với khả năng của tăng nguyên đan trung cấp đi nữa thì sau chiêu này ngươi cũng kiệt sức. Ha, chơi lớn đấy.”

Không mấy quan tâm, tên phó dẫn đoàn liền lao lên vung kiếm chém, tên đại hình quái nhân cũng hành động theo. Một nhát chém từ thanh kiếm to đùng chém xuống, mặt đất như rung chuyển. Ngô Đình vẫn đứng đó, ngay bên cạnh đại lưỡi kiếm kia. Tên phó dẫn đoàn liền điều khiển đại hình quái nhân vung kiếm chém sang bên, Ngô Đình nhảy lên tránh được.

-Tên phó dẫn đoàn: “Chết tiệt ! Cái tên này...”

Nhân lúc Ngô Đình còn trên không trung, tên phó dẫn đoàn liền vung bàn tay còn lại của đại hình quái nhân định từ trên đập xuống đầu của đối phương.

-Ngô Đình: “Hộ thể - Lam Huyền Dã Lang thú !”

Tứ thú Lam Huyền Dã Lang liền biến mất, từ không trung ngay phía sau lưng Ngô Đình lại xuất hiện một Lam Huyền Dã Lang. Lam Huyền Dã Lang hóa thành hồn lực nhanh chóng hòa vào với luồng hồn lực tỏa ra xung quanh cơ thể của Ngô Đình. Xung quanh Ngô Đình lúc này như mang một bộ giáp màu xanh lam huyền ảo, đôi mắt xanh lục sáng rực, cánh tay như được bọc một bộ lang trảo. Đó chính là chiến kỹ Hộ thể giữa người và thú đã kí khế ước, là chiến kỹ cấp cao, tăng mạnh thực lực lên nhiều lần. Ngô Đình chỉ việc đưa tay ra đỡ lại bàn tay to lớn đang giáng xuống đầu mình đưa xuống đất. Ngay khi chân Ngô Đình chạm xuống mặt đất cũng là lúc bàn tay của đại hình quái nhân dừng lại, không thể đè bẹp được Ngô Đình xuống nữa. Đứng thẳng người, Ngô Đình cơ thể nhỏ bé một tay chống lại bàn tay to lớn của đối thủ đang giáng xuống từ trên đầu.

-Tên phó dẫn đoàn: “Cái gì chứ ?”

-Ngô Đình mỉm cười, ngước mặt nhìn tên phó dẫn đoàn đang hoang mang kia: “Nếu có thể dùng thuốc mà đạt được cái gọi là sức mạnh chân chính thì bọn ta bỏ công, bỏ sức đến đạt được thành tựu như bây giờ có ích lợi gì chứ ? Khác biệt về cảnh giới thực sự, là điều mà dù ngươi có cắn bao nhiêu viên thuốc vẫn vậy. Không xóa bỏ được.”

Dùng lực hất mạnh đẩy bàn tay của đại hình quái nhân ra, Ngô Đình bứt tốc lao nhanh áp sát tên phó dẫn đoàn. Không phải thể loại thấy mạnh chờ chết, tên phó dẫn đoàn liền điều khiển đại hình quái nhân vung kiếm loạn xạ nhằm ngăn Ngô Đình đến gần. Nhưng tốc độ của Lam Huyền Dã Lang cơ bản đã nhanh mà còn linh hoạt, nay hộ thể với Ngô Đình còn giúp khả năng này mạnh hơn nữa khiến các đòn chém của tên phó dẫn đoàn chỉ là chém gió, chẳng nhát nào cản được đường tiến của Ngô Đình hiện giờ.

-Ngô Đình (suy nghĩ): “Nếu là Tinh Đế thực thụ, có lẽ mình sẽ được đánh sảng khoái hơn rồi. Chán thật đấy.”

Áp sát tên phó đoàn trưởng, Ngô Đình đã ngay trước mặt của hắn. Một tay tỏa hồn lực nguyên tố tạo Thủy kình trảo, tay kia Ngô Đình hướng một luồng thủy nguyên lan tỏa xung quanh đối phương.

-Ngô Đình: “Thủy nguyên – Tứ trụ lao !”

Xung quanh bốn góc tên phó đoàn trưởng xuất hiện bức tường thủy nguyên do Ngô Đình tạo ra giam chân hắn lại, tên phó đoàn trưởng cùng đại hình quái nhân bị siết chặt bên trong thủy lao không thể thoát. Lúc này Ngô Đình như thú săn mồi lao tới một mục tiêu đứng yên, tung Thủy kình trảo toàn bộ vào tên phó đoàn trưởng kia. Một vụ nổ lại do Ngô Đình gây ra, đại hình quái nhân hiện hữu giờ cũng hóa thành luồng hồn lực tan biến dần vào hư vô. Tên phó đoàn trưởng kia ắt không thể sống được.

Trong quãng thời gian Ngô Đình đấu với tên phó đoàn trưởng thì Minh Chấn cũng phải đối đầu với năm tên lính phản loạn cắn thuốc khác. Cả năm tên đều phát ra hồn lực rất mạnh không dưới các Chiến thần võ giả Tinh Anh.

-Minh Chấn mặt đỏ chót do uống rượu, lẩm bẩm: “May mà hôm nay uống ít, không thì chả biết đánh đấm có nổi không luôn.”

Thấy đối phương đứng không vững, bọn lính phản loạn có vẻ tự đắc. Hai tên lính tiên phong vung kiếm lao lên tấn công Minh Chấn trước.

-Minh Chấn: “Không chơi trò chơi gia đình sao ? Hay là coi thường ta đang có rượu trong người ?”

“Keng !”

Rút từ trong túi áo ra hai thanh đoản đao, Minh Chấn cùng lúc đỡ lại nhát chém từ hai tên lính rồi hất chúng ngược lại. Hai tên lính lập tức xoay người vung kiếm chém từ hai bên của đối phương. Minh Chấn dồn lực vào chân đẩy bản thân lùi về sau tránh được rồi phóng hai thanh đoản đao trên tay về phía kẻ thù. Một tên xấu số bị thanh đoản đao găm thẳng vào ngực nhưng chưa chết, tên còn lại vung kiếm đỡ được liền kéo tên bị thương lùi về chỗ ba tên lính còn lại.

-Tên lính bị thương: “Không thể đùa với Minh Chấn đấu, hắn ta vẫn rất mạnh đấy.”

Đám lính phản loạn gật đầu, liền rút kiếm ra cả. Ba tên lính cùng lúc lao lên tấn công, hai tên còn lại tụ hồn lực để thi chuyển chiến kỹ. Minh Chấn đứng nghiêng nghiêng, mỉm cười rồi tay cũng phát ra hồn lực nguyên tố hỏa cháy đỏ rực trên tay.

-Hai tên lính phản loạn dùng chiến kỹ: “Thổ nguyên – Thạch phá kích !”

Hàng loạt cột đá mọc lên, đâm thẳng từ dưới chân Minh Chân. Tránh hai cột đá đầu tiên, Minh Chân cơ thể đã rực cháy ngọn lửa đỏ nguyên tố. Một phát giải phóng hồn lực nguyên tố, Minh Chấn phá hủy tất cả cột đá xung quanh, đẩy bay cả năm tên lính phản loạn kia.

-Một tên lính phản loạn: “Mạnh,... Mạnh quá.”

-Đại Hưng nấp bụi: “Tụ hồn lực nguyên tố rồi giải phóng nó ra thôi mà uy lực vậy sao ?”

-Phong Tần: “Dù Minh Chấn lão sư có tính tình không tốt cho lắm, nhưng thực sự không thể phủ nhận sức mạnh của lão sư đâu.”

Đám lính rơi lả tả trên đất, chưa kịp đứng dậy thì Minh Chấn đã lao tới giữa bọn chúng.

-Đấm một phát xuống đất, Minh Chấn: “Hỏa nguyên – Cuồng hỏa !”

Một luồng hỏa nguyên lan tỏa ra từ cơ thể Minh Chấn rồi nhanh chóng bùng lên mạnh mẽ, đám lính phản loạn dùng tới hồn lực bao bọc bảo vệ bản thân nhưng cũng bị nhiệt độ của ngọn lửa thiêu cháy. Cả năm tên đều gục hết dưới chân Minh Chấn.

Ngô Đình, Minh Chấn giải quyết xong đám lính phản loạn ở phía mình thì cũng là lúc dưới chân Trần Khả đầy đủ xác của 12 tên lính phản loạn đấu với mình. Chỉ còn hai tên lính phản loạn đang bảo vệ cho tên bịt mặt từ nãy giờ chẳng hề có chút động tĩnh gì.

-Trần Khả: “Ta nghĩ bọn ngươi nên đầu hàng đi thì hơn, may ra còn giữ được tính mạng của bản thân.”

Lúc này, tên bịt mặt có cử động. Hắn bỗng tháo miếng che mặt của bản thân ra khiến nhiều người ngạc nhiên.

-Trần Khả: “A.R.C !!!”

Một tên người máy luôn khoác bộ áo khoác đen, sở hữu đôi mắt lazer màu xanh dương – A.R.C, sát thủ nổi tiếng nhất Thánh Thành kinh đô. Tuy không sở hữu hồn lực nguyên tố nhưng hắn lại là dân chơi vũ khí, thực lực xưa nay không dưới Tinh Đế.

-A.R.C: “Biết danh ta thì cũng biết rằng, ta xưa nay làm nhiệm vụ chưa hề thất bại.”

Thấy A.R.C di chuyển chân, Ngô Đình và Minh Chấn ngay lập tức đứng ra phía cổng nhằm chặn hắn trước nhưng bất ngờ A.R.C lại bứt tốc lao đi hướng khác.

-Trần Khả: “Là hướng ký túc xá, hắn định bắt học viên làm con tin uy hiếp chúng ta đấy.”

Hai tên lính phản loạn liền lao ra chặn chân của Trần Khả và hai lão sư kia lại.

-Tên lính phản loạn: “Thề chết hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao.”

-Trần Khả: “Hừ, cái đám ngu muội này. Minh Chấn, mau gọi thông báo cho các học viên ở ký túc xá về phòng mở kết giới phòng ngự ngay đi !”

Trần Khả một quyền hạ gục hai tên lính cản đường, liền vội đuổi theo. Ngô Đình và Minh Chấn gọi cho phía canh gác ở ký túc xá thì ở lại đó canh cổng chính. Đại Hưng cùng Phong Tần cũng tức tốc đi theo viện trưởng về ký túc xa xem sao.

Lúc này ba người Kinh Long, Nhất Thắng, Ngọc Khiết mới trở về tới khu phòng III-T và III-Tn. Lúc này từ phòng III-Tn chạy ra là Diệp Na nắm lấy tay Ngọc Khiết kéo đi về phòng.

-Ngọc Khiết: “Có chuyện gì vậy ?”

-Diệp Na: “Báo động có kẻ đột nhập muốn bắt học viên làm con tin, hình như hắn là một sát thủ nữa. Mau, về phòng sẽ có kết giới bảo vệ chúng ta.”

Nhưng với hệ thống tên lửa gắn trên người, tên A.R.C đã đến được ký túc xa nhanh gần gấp đôi tốc độ của Trần Khả. Hắn vung tay ném một thiết bị hóa thành con bọ chặn của vào phòng III-Tn, tiến đến chỗ của nhóm Ngọc Khiết.

-Diệp Na: “Tiêu rồi, là A.R.C. Tên này mạnh hơn tất cả chúng ta ở đây luôn đấy.”

-A.R.C đưa mắt nhìn xung quanh, não hắn bắt đầu phân tích một hồi. A.R.C: “Yên Ngọc Khiết, là tiểu thư Yên gia hùng mạnh đây sao ? Bắt được ngươi thì tên Trần Khả kia ắt phải chịu để ta rời khỏi đây thôi.”

Tên A.R.C tiến về Ngọc Khiết, Nhất Thắng và Kinh Long liền đứng ra phía trước bảo vệ cô. Nhưng A.R.C chỉ trong nháy mắt đã bứt tốc áp sát ngay trước mặt hai người, tung một quyền vào Kinh Long và một đá văng Nhất Thắng. Diệp Na tìm cách kéo Ngọc Khiết đi nhưng A.R.C đã lấy dao kề cổ khống chế được Ngọc Khiết, buộc Diệp Na phải bỏ tay ra. Lúc này trên máy ký túc xa nam, Minh Thiện nghe động tĩnh nên dừng tu luyện lại.

-Minh Thiện: “Có chuyện gì vậy ?”

-HaLynh: “Có vẻ là học viện bị tấn công, tên kia không đường thoát nên bắt cô gái kia làm con tin đấy mà.”

-Minh Thiện: “Ngọc Khiết sao ? Kinh Long và Nhất Thắng đều bị hạ sao ?”

Kinh Long gắng gượng đứng dậy, cơ thể phát ra hồn lực dữ dội. Nhưng một bàn tay đặt lên vai cậu ta ngăn lại, đó là Đại Thắng.

-Đại Thắng: “Đừng, hắn có vi xử lý rất nhạy. Không phải loại não với tay không đồng bộ đâu, chỉ cần cậu vừa nhào vô thì hắn sẽ giết Ngọc Khiết là cái chắc.”

Nghe vậy, Kinh Long liền thu hồi hồn lực lại. Nhiều học viên như Thiên Thi, Tinh Thành cũng xuất hiện xung quanh nhưng ai cũng biết chẳng thể nào đánh lại cái tên A.R.C kia được. Chờ đợi Trần Khả tới, A.R.C kề dao sát cổ Ngọc Khiết uy hiếp.

-A.R.C: “Nào, cành vàng lá ngọc của Yên gia đang cần cứu giúp đấy. Mau mở cửa phụ ở gần đây rồi để ta rời khỏi an toàn nào.”

-Trần Khả: “Nhưng ngươi phải hứa là thả Ngọc Khiết ra !”

-A.R.C: “Ra điều kiện với ta sao ? Nghe này, nếu các ngươi không để ta rời khỏi thì con bé này chắc chắn chết. Thay vào đó nếu ta rời khỏi đây, may ra ta sẽ thả nó ngay.”

-Minh Thiện (suy nghĩ): “Chết tiệt, hắn không hề đảm bảo sẽ thả con tin ra sao ?”

Suy nghĩ một hồi, Trần Khả thờ dài chấp nhận điều kiện của A.R.C mà ra hiệu mở cổng phụ ở ký túc xá. Do cổng phụ được khóa bằng ấn nên rất khó có thể vào bằng lối này, chỉ có các lão sư có khẩu ấn cửa mới mở được thôi.

-Đại Thắng nói nhỏ với Trần Khả: “Thưa viện trưởng, lời hắn nói chưa chắc là đã thả Ngọc Khiết. Với thế lực Yên gia, e rằng hắn sẽ bắt cóc luôn em ấy đấy.”

-Trần Khả: “Ta biết, hiện Ngô Đình đã đợi sẵn bên ngoài kia. Nếu hắn không giữ lời thì Ngô Đình sẽ lần theo dấu hắn, bảo vệ cho bằng được Ngọc Khiết.”

Tên A.R.C dần đưa hắn cùng Ngọc Khiết tiến ra tới cổng, nhưng Ngọc Khiết lại cố gắng kéo hắn lại. Ngọc Khiết thừa biết A.R.C chẳng phải kẻ tốt, ắt hẳn hắn đã lấy thứ gì đó quan trọng của học viện rồi. Tên A.R.C tức giận đè sát lưỡi dao hơn, rạch một đường trên cổ Ngọc Khiết chảy máu.

-A.R.C: “Ngươi còn không ngoan ngoãn thì sẵn sàng chịu chết đi.”

-Ngọc Khiết: “Ta không sợ.”

-Kinh Long: “Ngọc Khiết ! Đừng chống đối hắn, làm ơn. Anh không muốn thấy em bị tổn hại gì đâu... Tên A.R.C chết tiệt, còn dám làm em ấy bị thương.”

Không chỉ Kinh Long, nhiều học viên khác cũng thấy tức giận vì thói không biết thương hoa tiếc ngọc của tên A.R.C kia. Trên mặt Diệp Na, Ái Ngân và Ngọc Ly lộ ra sự lo lắng. Ái Ngân còn tựa vào lòng Ngọc Ly khóc nức nở. Nhất Thắng tay siết chặt nắm đấm, đứng cạnh Kinh Long.

-A.R.C: “Thì sao chứ ? Ta là sát thủ nổi tiếng nhất Thánh Thành kinh đô, chỉ cần các ngươi đến gần ta đều sẽ biết nhanh như chớp... Tiểu thư Yên gia này sẽ được một thanh đoản đao găm vào cổ.”

Bất ngờ, Kinh Long tỏa ra hồn lực mạnh mẽ như lúc ban nãy mặc kệ cho Đại Thắng can ngăn. Minh Thiện đứng phía trên quan sát rồi mỉm cười, yêu cầu HaLynh giải thuật che mắt rồi cũng tỏa mạnh hồn lực, cả sát khí của bản thân.

-Đại Thắng: “Hai cái tên này suy nghĩ gì vậy chứ ?”

-A.R.C đưa mắt xác định hai mục tiêu: “Các ngươi muốn ta giết con nhỏ này sao mà dám tỏa hồn lực ra chứ, lại còn cả sát khí ?”

-Trần Khả: “Đó là...”

Không biết từ khi nào, bằng cách nào mà người đó xuất hiện được từ phía sau lưng A.R.C nữa. Không chút hồn lực, không sát khí, người đó như chưa hề tồn tại trong vũ trụ này lại có thể tiếp cận tên sát thủ kia không chút sơ hở. Kể cả nhiều người xung quanh tới lúc này mới nhận ra khi người đó tỏa ra một chút hồn lực đến yếu ớt.

-Nhất Thắng với ánh nhìn đầy sát khí, bàn tay tỏa ra những tia sét màu xanh dương: “Có ai cho phép ngươi được tổn thương cô ấy không hả ?”

-A.R.C: “Chết tiệt... từ khi nào ?...”

-Nhất Thắng: “Lôi nguyên – Lôi khống !”

Tia sét tỏa ra từ bàn tay Nhất Thắng, tuy yếu ớt nhưng đủ làm đứng yên một tên người máy lại. Chỉ trong nháy mắt, Nhất Thắng đã cứu được Ngọc Khiết khỏi tay A.R.C trong sự bất ngờ của nhiều người. Thì ra bằng việc bảo Kinh Long phát hồn lực cộng thêm sự hiểu ý phối hợp của Minh Thiện và lượng hồn lực ít ỏi bản thân có đã giúp Nhất Thắng đánh lạc hướng hoàn toàn A.R.C.

-Đại Thắng: “Không ngờ cậu lại nghe theo lời Nhất Thắng đấy.”

-Kinh Long: “Hừ, thật ghét phải thừa nhận rằng mình lại tin tưởng tuyệt đối vào kế hoạch tên đó nói ra để bảo vệ được Ngọc Khiết cơ đấy.”

Nhưng khống chế của A.R.C nhanh sau đó đã hết tác dụng, hắn liền rút kiếm đâm Nhất Thắng từ phía sau lưng. Bứt tốc, Minh Thiện xuất hiện vung kiếm đỡ lại cho Nhất Thắng.

-A.R.C: “Cái gì !”

Ngô Đình từ bên ngoài cổng triệu hoán bầy Lam Huyền Dã Lang lao ra vồ tới A.R.C. Đình Khả cũng ngay lập tức lao tới mục tiêu. A.R.C rơi vào thế gọng kiềm liền lấy ra từ túi áo một thiết bị hình lập phương ném xuống đất, khối lập phương liền phát nổ hóa thành một cỗ máy hình nhện to đùng.

-A.R.C đứng trên cổ máy: “Giết hết chúng, A.R.C R5 !!!”

Cỗ máy ngay lập tức nhận lệnh, xung quanh chỉa ra hàng loạt khẩu pháo rồi bắt đầu bắn loạn xạ cả lên.

-Trần Khả: “Các học viên cúi xuống ! Hỏa nguyên biến dị - Loạn đạn hỏa tinh !”

Luồng hồn lực tỏa ra xung quanh Trần Khả hóa thành những tia lửa xanh dương bay lơ lửng, từ bàn tay của Trần Khả cùng lúc phóng ra hằng hà sa số những tia lửa xanh lam nhiều vô kể lao vào những viên đạn của A.R.C R5 bắn ra. Chỉ trong chốc lát, Loạn đạn hỏa tinh của Trần Khả đã áp đảo được A.R.C R5.

-A.R.C: “Thực lực của Tinh Vương như hắn thật không đùa được, cửa đã mở nên ta cũng phải rời đi thôi.”

Thay đạn bình thường, A.R.C R5 bất ngờ bắn ra đạn khói mù che mắt đối phương. A.R.C nhanh chóng mở hệ thống tên lửa lao đi ra khỏi cổng phụ trốn thoát cùng cuốn Cổ sinh quyển trong tay. Ngô Đình cùng bầy sói của mình truy theo nhưng có lẽ sẽ vô dụng.

-Trần Khả: “Cổ sinh quyển tuy đang xem là tài liệu mật, nhưng cũng chẳng phải công pháp tối cường gì. Không biết chúng lấy để làm gì đây ? Phải báo cho quốc vương biết chuyện mới được.”

Trần Khả sau đó ra hiệu đóng cửa phụ lại, cho học viên giải tán, xác bọn lính phản loạn được đưa đi. Nhất Thắng cạn kiệt hồn lực nên gục ngã sau đó, cùng Ngọc Khiết đến phòng y của học viện để dưỡng thương, nghỉ ngơi. Đồng thời xem vết thương của Ngọc Khiết có bị trúng độc không. Ở trên mái ký túc xa nam.

-HaLynh: “Này, Dương gia nhà các ngươi có thuốc trị vết sẹo đúng không ?”

-Minh Thiện: “Dĩ nhiên có, hình như Ái Ngân đang giữ mấy lọ như thế ?”

-HaLynh: “Vậy sao không biết mang cho tiểu thư Ngọc Khiết kia đi hả ?”

-Minh Thiện: “Đừng nói bà cô biết thương hoa tiếc ngọc nha, hay là... cô thích con gái sao ?”

-HaLynh: “Điên ! Ta bảo đưa thì đưa đi, hỏi lắm. Có biết nhan sắc với con gái là quan trọng lắm không ?”

-Minh Thiện: “Nói vậy thôi chứ đợi cô nhắc ta à ? Ái Ngân đã đưa thuốc đó cho Kinh Long mang đến chỗ Ngọc Khiết rồi.”

-HaLynh: “Tốt, vậy thì được. Đêm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, HaLynh bay vào chiếc túi đeo trên người Minh Thiện. Bẻ khớp cổ, khởi động gân cốt cho thoải mái rồi Minh Thiện cũng quay trở về phòng của mình.

Lúc này ở trong phòng, Đại Hưng đang ngồi xem qua mấy cuốn sách chiến kỹ mà Minh Thiện để trên bàn rất chăm chú. Phong Tần ngồi trên giường nhìn Đại Hưng rồi thở dài lắc đầu.

-Phong Tần: “Cậu coi chăm chú như vậy thì cũng không có học được đâu.”

-Đại Hưng: “Chê tui ngủ à ? Ê, xúc phạm nhau nha.”

-Phong Tần: “Xúc cái đầu cậu ấy, chiến kỹ đâu phải muốn học là học. Đó đều là chiến kỹ của Minh Thiện, chưa chắc đã phù hợp với cậu mà. Nhưng cũng không ngờ một Y tộc như Dương gia lại có thể cung cấp cho người trong tộc nhiều chiến kỹ vậy đấy.”

Từ bên ngoài đi vào, Minh Thiện nhìn thấy Đại Hưng đang ngồi đọc chiến kỹ của mình.

-Minh Thiện (Mỉm cười, đi vào nhà tắm): “Đống chiến kỹ đó đều không hợp với công pháp cậu đang luyện đâu.”

-Đại Hưng: “Đến Minh Thiện nói vậy thì thôi luôn, bỏ công nãy giờ cắm đầu xem.”

Nói xong, Đại Hưng để chiến kỹ lại trên bàn rồi phóng thẳng lên giường nằm chán nản.

-Đại Hưng: “Haizzz, thấy kẻ địch mà chẳng thể làm gì. Thật là muốn nhanh chóng mạnh hơn nữa đi !!!”

Rồi bất chợt Đại Hưng nhận ra gì đó, liền hỏi Minh Thiện.

-Đại Hưng: “Khoan đã, cậu nói vậy là biết chiến kỹ nào phù hợp với mình sao ?”

-Trong nhà tắm, Minh Thiện nói vọng ra: “Cũng không hẳn là biết, chỉ là có chút mẹo nhỏ để luyện chiến kỹ sao cho có thể phát huy tối đa lợi ích đem lại về sau mà thôi. Nếu mình không sai thì công pháp của cậu là bộ hóa hình hổ quyền đúng không ? Tập công pháp với chiến kỹ giống như xây kim tự tháp vậy. Học chiến kỹ trước thì rất khó tìm cho mình một công pháp về sau nhưng lại được tự do hóa chọn lựa chiến kỹ sau này hơn so với tập công pháp trước nên rất nhiều Chiến thần võ giả đều chọn cách này. Nhưng là một bộ chiêu thức, tập công pháp trước rồi thì đồng nghĩa với việc phần đế của kim tự tháp đã được xây. Các chiến kỹ bổ súng sau như các tầng trên buộc phải phù hợp với phần đế nếu không khi đã lên cao sẽ rất khó trụ vững. Càng lên cao thì độ rộng của kim tự tháp sẽ thu hẹp lại, cũng có nghĩa là các chiến kỹ bổ sung về sau càng khó khăn hơn để có thể phù hợp với công pháp. Khi kim tự tháp này xây dựng xong, thành quả có được sẽ vô cùng lớn. Với hóa hình hổ quyền bây giờ của cậu, nên ưu tiên chọn chiến kỹ phù hợp phong thái chiến đấu của bản thân, tính chất phù hợp với nguyên tố đang dùng thì càng tốt.”

-Phong Tần: “Uyên thâm như vậy, không biết thằng này hiểu không nữa.”

Không trả lời, Đại Hưng nằm nhìn chăm chăm lên trần nhà rồi tập trung suy nghĩ những gì Minh Thiện vừa nói.

-HaLynh ở bên trong chiếc túi truyền suy nghĩ tới Minh Thiện: “Cái tên cắm đầu tập chiến kỹ như ngươi cũng rành nhỉ ?”

-Minh Thiện trả lời bằng suy nghĩ cho HaLynh: “Tập thì tập chứ, ai bảo ta không hiểu gì về công pháp đâu.”

Sáng rực ánh đèn, phòng y của học viện lâu lâu lại được một phen nháo nhào khi có học viên bị thương là con cháu đại gia tộc. Hơn nữa những người bị thương lại có thiên kim tiểu thư độc nhất của gia chủ Yên Gia, là đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành kinh đô, là nữ thần quốc dân của rất nhiều người,... Nên rất được các y tá, bác sĩ nỗ lực chăm sóc.

Vết thương của Ngọc Khiết quả là có nhiễm độc đã được đích thân dược sư đến từ Dương gia đến giải hoàn toàn, mai là có thể quay trở lại học viện bình thường. Còn Nhất Thắng vì không chỉ kiệt sức mà còn do trong lúc dùng Lôi khống đã kiềm lại cơ thể một lượng lôi nguyên tố đáng ra phải giải phóng để không ảnh hưởng đến cả Ngọc Khiết trong tình thế lúc đó nên đã tự gây ra nội thương, làm tứ chi tạm thời tê liệt vài ngày. Ngọc Khiết không biết việc này, chỉ biết Nhất Thắng sẽ nằm viện lâu hơn cô nếu không thì đã cuống cuồng rời phòng mình mà chạy sang phòng Nhất Thắng thăm cậu ta luôn rồi.

Tại phòng dưỡng bệnh của Ngọc Khiết, Kinh Long đưa cho cô lọ thuốc trị thương nhận từ Ái Ngân và dặn dò Ngọc Khiết nghỉ ngơi rồi đi ra bên ngoài cửa. Đứng canh bên ngoài là hai cận vệ của Yên gia giao đến để bảo vệ Ngọc Khiết và Nhất Thắng, Kinh Long chào họ rồi rời khỏi phòng y của học viện để về ký túc xá.

Trên đường đi ngang thấy phòng bệnh của Nhất Thắng còn sáng đèn, Kinh Long nhìn về phía đó một cái rồi vừa đi tiếp vừa suy nghĩ.

-Kinh Long: “Nếu biết tên đó chơi liều như thế để bảo vệ mình thì Ngọc Khiết sẽ lại càng cảm thấy cảm kích và thích tên đó nữa cho coi. Đành phải giữ im lặng vậy, dù cách này chẳng phải chân chính gì cho lắm. Haizzz”

Sau đó Kinh Long còn nhìn vào đôi bàn tay của mình, xong ánh mắt lại hiện rõ sự quyết tâm trong đó.

-Kinh Long: “A.R.C sao ? Quả thật trên khắp đế quốc này còn vô số kẻ mạnh hơn cả hắn. Nếu mình không mạnh hơn chúng thì dù có lấy mạng ra như tên Nhất Thắng cũng không thể nào bảo vệ tốt cho người mình yêu được. Thậm chí nếu để Ngọc Khiết vượt mặt, mình cũng sẽ không có chút tư cách nào cưới em ấy được. Phải mạnh hơn, nhất quyết là vậy.”

Có thể thấy với Kinh Long, Yên Ngọc Khiết chính là người mà cậu ta yêu thương hơn bất kì ai. Từ nhỏ, cha mẹ của Kinh Long đã muốn cậu tìm mọi cách để sau này lấy được con gái Gia chủ là Yên Ngọc Khiết. Chính điều này mà ngay từ khi chưa gặp mặt nhau đã khiến Kinh Long xem Ngọc Khiết nhất định phải lấy được Ngọc Khiết.

Năm Kinh Long 6 tuổi chính là lúc cậu lần đầu gặp mặt Ngọc Khiết tại học viện của Gia tộc, một cô bé 5 tuổi xinh xắn nhất mà cậu ta từng thấy trong đời mình và mãi sau này. Kinh Long làm quen Ngọc Khiết và trở thành bạn thuở nhỏ với cô. Có lẽ với bản tính hòa đồng, năng động, dễ thương của Ngọc Khiết càng khiến Kinh Long trở nên thích cô gái này hơn. Kinh Long luôn quan tâm đến Ngọc Khiết, nhường nhịn mọi thứ tốt nhất cho người con gái mình yêu nhưng lại thật buồn cho Kinh Long, Ngọc Khiết chỉ xem cậu ta như một người anh và từ chối nhận ý tốt của Kinh Long rất nhiều lần. Ấy vậy mà tên si tình này chẳng nhận ra điều đó, dù chỉ một chút nên khi càng lớn lên thì Kinh Long càng tự tin vào vẻ ngoài và sức mạnh của mình và vẫn luôn hy vọng rằng sẽ khiến Ngọc Khiết yêu mình, nghĩ rằng chẳng ai xứng đáng để Ngọc Khiết yêu hơn chính Kinh Long cả. Có lẽ vì không gặp mặt nhiều nên Kinh Long đã quên mất một người rồi.

Năm 13 tuổi, khi Kinh Long cùng Ngọc Khiết tập luyện ngoài sân thì Gia chủ Yên gia là Yên Đinh Vương đến và dẫn theo một đứa nhóc với mái tóc xanh dương nhạt vào học viện gia tộc trong sự ngỡ ngàng của hai người. Đó là Nhất Thắng, Kinh Long thật không ngờ đứa con nuôi này của Yên gia lại có thể bước chân vào học viện của gia tộc như thế. Ngay lập tức Ngọc Khiết vui mừng chạy nhanh đến chỗ Nhất Thắng mà bỏ Kinh Long đứng lại đấy một mình với đôi mắt đầy sự tức giận. Tại học viện gia tộc, Kinh Long thừa biết thực lực của Nhất Thắng nên luôn tìm cách gây sự và chèn ép cậu ta. Hành động ngông cuồng, bắt nạt người khác như thế, Kinh Long tưởng chừng là đang gây ấn tượng với Ngọc Khiết nhưng thật ra chỉ đang càng khiến bản thân trở nên xấu hơn trong mắt cô ấy mà thôi. Ngược lại, sự điềm tĩnh mặc nhiên mọi việc, vốn hiểu biết và cả những lần xuất hiện giúp đỡ của Nhất Thắng lại khiến Ngọc Khiết trở nên lại càng thích cậu ta hơn. Một nam học viên mạnh nhất học viện gia tộc lại có và một nam học viên yếu nhất học viện gia tộc, Kinh Long vẫn chưa nhận ra cái sai của mình mà vẫn cứ thế sinh sự với Nhất Thắng và nghĩ rằng khi Nhất Thắng thất bại thê thảm dưới tay mình ngay trước mặt Ngọc Khiết, cô sẽ không còn thích Nhất Thắng nữa mà chuyển sang thích cậu ta.

Kinh Long cố gắng luyện tập với thứ động lực đó, đánh bại Nhất Thắng thê thảm nhất và trở nên mạnh hơn để xứng được với địa vị của Ngọc Khiết sau này. Có thể thấy Ngọc Khiết là nhân tố tích cực và Nhất Thắng chính là nhân tố tiêu cực để Kinh Long có được khao khát mạnh liệt chạm đến ngưỡng cửa của sức mạnh đỉnh cao.

Bên ngoài Đông Thánh Viện, những con phố tấp nập ở Đông Thánh Thành kinh đô lại càng trở nên náo nhiệt hơn khi xe quân đội, cảnh vệ, kỵ binh của chính quốc xuất hiện khắp mọi nơi để truy bắt A.R.C. Nhưng có lẽ dù có cả Ngô Đình và Lam Huyễn Dã Lang tham gia thì chính quốc vẫn lại một lần nữa để A.R.C trốn thoát được.

Tại một con hẻm nhỏ, A.R.C đừng nhìn ra bên ngoài hẻm rồi sau đó chùm chiếc mũ của áo khoác đang mặc lên đầu tiến sâu vào trong con hẻm đó. Cuối con hẻm có hai người che kín mặt đợi sẵn, A.R.C đến giao cho chúng cuốn Cổ Sinh Quyển và nhận lại hai túi tiền căng đầy.

-Một tên che mặt: “Bọn kia chết hết rồi sao ?”

-A.R.C: “Ừ, chạm mặt Trần Khả thì việc ta thoát ra được đây đã là kì tích rồi.”

-Cũng tên che mặt đó: “Quân đội khắp cả Đông kinh này, ngươi tự liệu bản thân đi đấy. Rút thôi !”

Hai tên che mặt liền phi thân qua cửa kính đang mở của căn nhà kế bên rồi tẩu thoát, A.R.C lắc đầu.

-A.R.C: “Để xem các ngươi có mưu tính gì để lật đổ đế quốc Thánh Thành này đây, ha.”

Nói xong, A.R.C từ một người máy hóa thành một khối lập phương rồi dùng chính áo khoác của hắn che lên ngụy trang trong đám thùng hàng gần đó cho đến khi tình hình yên ắng thì rời đi.

Còn những kẻ che mặt đã lấy Cổ Sinh Quyển, thân phận của chúng chẳng ai khác ngoài người của bọn phản quân – Một tổ chức quân sự bán công khai và hoạt động độc lập trong nước không liên quan với thế lực bên ngoài. Mục đích của phản quân chính là lật đổ chính quốc bằng sức mạnh quân sự, thay đổi đế quốc này thành một nơi công bằng tuyệt đối – theo cách nghĩ riêng của chúng. Tuy quy mô của chúng không lớn, nhưng việc đã có mặt ở bốn phương ở Thánh Thành kinh đô chính lại là môi nguy hiểm mà bọn phản quân dành cho chính quốc Thánh Thành.

Việc phản quân lấy Cổ Sinh Quyển đang là tài liệu mật ở Đông Thánh Thành đã dẫn tới một cuộc họp bí mật diễn ra. Nội dung của Cổ Sinh Quyển cơ bản là ghi chép nghiên cứu về các sinh vật trên Thánh Hồn Đại Lục, sớm muộn gì cũng được công bố như một quyển sách giáo khoa môn sinh học. Điều này khiến phần lớn người tham dự cuộc hợp cho là Cổ Sinh Quyển vào tay phản quân sẽ không gây hại gì, rằng chúng tưởng rằng Cổ Sinh Quyển chứa chiến kỹ gì đặc biệt nên lấy trộm mà thôi. Tuy vậy chính quốc vẫn giữ thế đề phòng, tìm cách điều tra cho ra lí do chúng lấy Cổ Sinh Quyển kia.

Đông Thánh Thành Đại Sâm Lâm – khu rừng lớn nhất ở phía Đông Thánh Thành đế quốc. Ở bìa rừng đang có rất nhiều tia sấm chớp vàng lóe lên và tiếng gầm của Tinh Thú. Có rất nhiều hổ ở đây, tuy là phẩm thú nhưng lại là loài thuộc hàng những loài mạnh nhất ở phẩm chất này. Chúng có lẽ đang đấu với một nam Chiến thần võ giả, một bầy năm con cùng lúc vồ tới đối phương. Chiến thần võ giả đó tuy hồn lực phát ra chỉ đạt cao nhất danh Tinh Binh nhưng lại có vẻ rất tự tin, không chút sợ sệt gì mà bình tĩnh tránh né từng con hổ.

-Quay lại phản công, Chiến thần võ giả đó: “Lôi nguyên – Lôi sát”

Tay phóng ra luồng sét màu vàng, Chiến thần võ giả một đòn xuyên tâm giết chết một hổ. Một con hổ khác liền há miệng dùng chiêu hổ gầm tạo một luồng khí tức mạnh đẩy lùi võ giả về sau.

-Chiến thần võ giả: “Đúng là thú hoang ăn không đánh răng lại dám hà hơi vào ta sao ?”

Dứt lời, Chiến thần võ giả kia lao tới bọn hổ. Tay còn tất sát, uyển chuyển tiếp cận mục tiêu, Chiến thần võ giả đó lại giết được thêm một hổ. Ba con hổ còn lại nhìn đồng bọn nằm xuống nhanh như “kê bóng đỏ” gặp đại gia ăn đêm liền quay đầu bỏ chạy, đánh rớt luôn liêm sỉ là chúa sơn lâm.

-Chiến sĩ võ giả: “Quay lưng với ta vậy thì làm sao sống được chứ ?”

Lại tung chiêu lôi sát, Chiến sĩ võ giả từ khi nào đã đuổi kịp bọn hổ. Từ trên không lao xuống đám hổ, giáng một đá lôi sát vào con hổ ở giữa, hai bàn tay phóng lôi sát vào hai con hai bên, diệt tất.

-Đứng cạnh xác của đám hổ, Chiến thần võ giả: “Mãnh vương thì sao chứ ? Cũng phải rơi vào cảnh chết nếu gặp kẻ mạnh hơn mà thôi”

Cơn gió thổi nhẹ qua tán lá, khu rừng trở nên im lặng. Chiến sĩ võ giả kia thu xác bọn hổ vào túi không gian trữ vật rồi đi ra bên ngoài Đông Thánh Thành Đại Sâm Lâm. Chiến thần võ giả kia bắt đầu tháo chiếc mũ áo khoác đang đội trên đầu, làm lộ một màu tóc vàng kim tuyệt đẹp. Dưới ánh trăng, người võ giả đó đưa đôi mắt màu đỏ rực đầy mạnh mẽ nhìn về phía kinh đô.

-Chiến thần võ giả ấy: “Về Đông Thánh viện được rồi.”