Chương 4: Học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện

Một buổi sáng sớm yên bình với bầu không khí trong lành của những ngày đầu xuân hòa vào từng tiếng chim rộn rã, thật khác hẳn cảnh náo loạn đêm qua ở Đông Thánh Viện.

Gió thổi nhẹ, nắng sớm khẽ chiếu qua cửa sổ phòng bệnh của Ngọc Khiết. Cô nàng tỉnh giấc, dụi mắt nhìn ra bên ngoài trời rồi nhanh chóng đứng dậy trở về ký túc xá để chuẩn bị đến học viện. Dù sao vết thương của cô không đã không còn gì nguy hiểm nữa, Ngọc Khiết cũng nói với hai vệ sĩ nên trở về Gia tộc để mình được thoải mái. Trước lúc rời y viện, Ngọc Khiết còn nhìn qua phòng của Nhất Thắng. Chẳng biết mệt mỏi thế nào nhưng trước một buổi sáng như thế này mà Nhất Thắng vẫn còn có thể yên giấc ngủ.

Đến ký túc xá, Ngọc Khiết mở cửa vào phòng của mình. Trong phòng chẳng có ai cả.

-Ngọc Khiết: “Ba người đó đến học viện rồi sao ? Mình cũng phải nhanh chóng thay đồ rồi đi học mới được.”

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, Ngọc Khiết nhanh chóng đến trường và gặp Kinh Long đang đứng bên ngoài y viện tìm mình nên đã cùng nhau đi đến học viện.

-Kinh Long: “Sao em không ở lại y viện nghỉ ngơi mà đã quay lại học rồi.”

-Ngọc Khiết: “Vết thương của em không có gì đáng ngại cả, em chẳng muốn bỏ qua tiết học nào nếu không bị bắt buộc đâu.”

Nghe theo vậy, dù sao Kinh Long cũng chẳng can ngăn được điều Ngọc Khiết đã quyết.

Học viện Đông Thánh vẫn như thường ngày, chỉ có điều là có nhiều sự bàn tán về sự việc xảy ra đêm hôm qua đang diễn ra ở các ngỏ ngách trong trường. Dù sao chuyện này cũng bị cấm nói ra ngoài nên các học viên cố gắng nói với nhau cho thỏa tính tám chuyện của mình cũng chẳng sao.

Vừa lúc Ngọc Khiết bước chân vào sân học viện, có rất nhiều học viên thấy đã chạy đến hỏi thăm cô. Phần vì muốn lấy lòng Yên gia, phần cũng có người thật sự yêu quý Ngọc Khiết. Nhưng Ngọc Khiết nào nghĩ sâu xa đến đó, cô gái dễ thương này đều mỉm cười đón nhận lời quan tâm từ mọi người rồi tiếp tục đi lên lớp. Kinh Long nhìn theo nụ cười trên gương mặt của Ngọc Khiết, cứ thế mà ngẩn người mê mẩn.

Đi trên hành lang tầng hai của học viện, có rất nhiều nữ học viên lớp cấp II đang nói chuyện với nhau:

-Một nữ học viên: “Hôm qua mọi người có thấy anh đã cứu tiểu thư Ngọc Khiết không ? Thật sự là ngầu quá luôn đấy.”

-Một nữ học viên thứ hai gật đầu: “Ừm, phòng của mình gần lối vào cổng phụ nên quan sát rõ hết. Vậy mà đến lúc anh ấy đã ở sau kẻ xấu rồi mình mới nhận ra luôn đấy. Sao xưa nay mình chưa gặp mặt anh ấy vậy ta”

-Nữ học viên còn lại: “Nghe nói anh ấy là Nhất Thắng từ Yên gia đấy, đang học lớp cấp III năm nhất ấy.”

-Nữ học viên thứ hai: “Thảo nào đây là lần đầu mình gặp mặt anh ấy đấy, thật muốn làm quen quá đi.”

Ngọc Khiết và Kinh Long đi ngang nghe thấy.

-Kinh Long suy nghĩ trong đầu: “Tên đó bắt đầu cũng có người hâm mộ sao chứ ?”

-Ngọc Khiết cũng suy nghĩ trong đầu: “Mấy cô này xinh như vậy... Lỡ Nhất Thắng là người thích mấy em nhỏ tuổi hơn thì sao chứ ? Không, không, không...”

Bỗng có một đám nam học viên khác đi ngang, một tên trong đó còn tỏ ý coi thường lên tiếng nói với những nữ học viên kia.

-Nam học viên đó: “Không phải là mấy cậu không biết danh phế vật Nhất Thắng của Yên gia chứ ? Thực lực của anh ta được người ta nói là yếu nhất lịch sử rồi, vào được đây may ra là nhờ Yên gia chống lưng thôi.”

Nghe điều đó, Ngọc Khiết có vẻ khó chịu nhưng Kinh Long giữ cô lại.

-Ngọc Khiết: “Sao anh lại...?”

-Kinh Long: “Nếu em ra mặt cho Nhất Thắng như thế thì chúng lại coi thường thêm nữa. Dù sao cũng đã mang danh người của Yên gia, tên Nhất Thắng càng bị xem thường thì thanh danh Yên gia sẽ càng bị ảnh hưởng.”

Dù vậy, Ngọc Khiết vẫn muốn nói cho Nhất Thắng nhưng lúc này thái độ của những nữ học viên kia đã làm Ngọc Khiết dừng lại.

-Một nữ học viên: “Dù sao đó cũng chỉ là tin đồn, hôm qua việc anh ấy làm đã cho thấy thực lực của mình rồi mà.”

-Nữ học viên khác: “Người ta nói anh ấy có lượng hồn lực rất ít chứ đã nói anh ấy là phế vật đâu. Nếu lấy hồn lực ra mà làm thước đo con người thì cậu chỉ là một tên thiển cận !”

Bị đám con gái mắng thẳng vào mặt, đám bạn xung quanh lại tỏ vẻ đồng tình khiến tên nam học viên kia tức mà cũng chẳng thể cãi lại đành quay mặt đi thẳng vào lớp. Kinh Long nghe vậy cũng có chút tự ái trong lòng, liền bảo Ngọc Khiết nhanh chóng đi đến lớp.

Sau khi đưa Ngọc Khiết đến nơi, Kinh Long cũng quay trở về lớp của mình. Thấy Ngọc Khiết đến lớp, mọi người liền tới hỏi thăm cô. Nếu không có tiếng ồn ào bên ngoài hành lang thì có lẽ mọi người đã vây quanh Ngọc Khiết đến khi vào lớp rồi.

-Đại Hưng là người lao ra khỏi lớp đầu tiên để hóng chuyện: “Gì vậy nhỉ ?”

Nhưng người khác cũng đi ra bên ngoài xem có gì mà ồn ào thế.

-Diệp Na đỏ mặt: “anh ấy về rồi kìa.”

Từ phía cuối hành lang, một đám đông đi theo sau vây quanh một nam học viên. Người đó có mái tóc vàng kim và màu mắt đỏ trông rất đẹp trai, được nhiều nữ học viên yêu thích và có lẽ là cả Diệp Na đang đỏ mặt nấp sau lưng Ngọc Khiết.

-Ái Ngân: “Đẹp trai quá đi, mà đó là ai vậy ?”

-Phong Tần: “Lôi Thánh Hỷ, đàn anh lớp cấp III năm ba. Là học viên mạnh nhất học viện chúng ta, đã có danh hiệu Tinh Binh từ hồi còn học năm hai. Có lẽ anh ta vừa xong nhiệm vụ cấp B được giao nên trở về đây mà.”

Học viên thường ngày đều không được phép rời học viện trong quá trình học tập trừ các ngày lễ nghỉ cho phép. Chỉ có việc thực hiện nhiệm vụ được học viện giao chính là cách để được ra bên ngoài học viện.

Tại các học viện ở khắp chính quốc Thánh Hồn Đại Lục, học viên mọi cấp lớp đều sẽ phải thực hiện các nhiệm vụ do học viện đó giao phó tùy vào thực lực của người đó hoặc nhóm đó nhằm đánh giá thực lực học viên. Đến lớp cấp III, học viên sẽ có thêm danh sách nhiệm vụ tự do mà bản thân có thể tùy ý muốn làm và dĩ nhiên hoàn thành sẽ được thù lao là tiền hoặc các vật phẩm giá trị. Tuy vậy, hầu hết nhiệm vụ ở học viện đều có độ khó ở mức trên trung bình một ít tức xếp từ cấp B, C, xuống D. Các nhiệm vụ cao hơn là S, A thường sẽ do bên ngoài học viện giao phó cho các Chiến thần võ giả Tinh Anh trở lên hoặc các chiến đoàn mà thôi. Nhưng vẫn sẽ có ngoại lệ và vẫn có những nhiệm vụ mà độ khó thực tế còn cao hơn mức xếp loại của chúng rất nhiều.

Đại Hưng nhìn chăm chăm về phía Lôi Thánh Hỷ, tỏ vẻ thái độ chẳng ưa gì anh ta. Thì làm sao mà ưa được, người con gái mà mình thích lại khen hắn đẹp trai có mà tiên nhân mới bỏ qua cho được. Đại Hưng quay người vào lớp, ngồi lên ghế trưng ra bộ mặt khó chịu. Minh Thiện nhìn thấy vậy mỉm cười lắc đầu.

-Minh Thiện nói với Ái Ngân: “Lôi Thánh Hỷ ? Ra là con trai của của chủ tập đoàn Lôi gia, chuyên sản xuất vũ khí cho đế quốc Thánh Thành. Lúc nhỏ mình từng gặp mặt anh ta một lần rồi.”

-Phong Tần: “Đẹp trai, bản lĩnh, con nhà giàu, tự tin đến mức kiêu ngạo. Lại còn đạt được Tinh Binh ở tuổi này thì đúng là không chê vào đâu được nhỉ ?”

Phong Tần đưa bộ mặt gian xảo nhìn Diệp Na. Diệp Na đỏ mặt tức giận đá Phong Tần một cái đau điếng ngay vào lưng cậu ta.

-Ngọc Khiết: “Diệp Na thích cái anh kia à ? Nhìn cậu đỏ mặt dễ thương thật đấy.”

-Diệp Na: “Thôi nào, đừng chọc mình như thế. Ai cũng có thần tượng để thích chứ.”

Tiếng chuông thông báo giờ học bắt đầu, các học viên nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình. Hôm nay không có mặt Nhất Thắng, Ngọc Khiết ngồi một mình, bắt đầu nằm dài trên bàn.

Tiết học duy nhất nguyên ngày hôm nay là của Minh Chấn. Vị lão sư tay cầm quyển sách đứng ngoài cửa ra hiệu cho các học viên đi theo mình ra bên ngoài.

-Phong Tần: “A ha, học ngoài lớp sao ? Tuyệt”

-Ngọc Ly: “Nếu là tiết của thầy Minh Chấn thì chỉ có luyện thuốc, hái thảo dược là học tại khu rừng trong học viện rồi.”

-Diệp Na: “Y thuật chắc là thế mạnh của cậu rồi nhỉ, Ái Ngân ?”

-Ái Ngân: “Nói về y thuật thì Minh Thiện mới là giỏi nhất đấy, mình còn thua xa anh ấy nhiều lắm.”

Đúng như Ngọc Ly nói, Minh Chấn lão sư dẫn đám học viên của mình đến khu rừng nhỏ trong học viện để thực hành một vài kiến thức y thuật. Đúng lúc lớp cấp III năm ba cũng ở đây dưới sự hướng dẫn của Ngô Đình lão sư, kiểm nghiệm thuyết giảng thực tế về đời sống một số chủng loài tinh thú có trong khu rừng này. Khi thấy nhóm học viện năm nhất đi ngang, Lôi Thánh Hỷ quan sát một lúc rồi mỉm cười trông như đang có suy tính gì đó trong đầu.

Dẫn học viên của mình đến một chỗ khá thoáng đãng và cũng là nơi có nhiều thảo dược nhất, Minh Chấn bắt đầu ra hiệu cho các học viên ngồi xuống rồi bắt đầu thuyết giảng:

-Minh Chấn: “Tinh Thảo là một dạng thể sự sống trên Thánh Hồn Đại Lục chúng ta. Khác với Tinh Thú, Tinh Thảo không phải loài nào cũng có thể dùng làm nguyên liệu chế khí cụ, cũng có thể lập khế ước,... Bởi Tinh Thảo tồn tại thứ nguyên tố mộc mạnh mẽ cấu thành nên cơ thể, điều này làm hầu hết các Tinh Thảo từ dưới phẩm Thú hoàn toàn tự cản trở các nguyên tố còn lại trong nguồn hồn lực phát triển và làm mất khả năng tăng cường sức cho Chiến thần võ giả. Hơn nữa khi ở phẩm Thú thì Tinh Thảo mọi loài hầu như không tồn tại cái gọi là nhận thức để có thể lập khế ước, dù có lập được khế ước thì khả năng chiến đấu quá yếu và thậm chí là bằng không so với lượng hồn lực phải bỏ ra để triệu hồi. Nhưng bù lại những điều đó, nguyên tố mộc khi cộng hưởng lượng ít nguyên tố khác lại sinh ra dược tính cho Tinh Thảo. Điều chế và sử dụng dược tính đó sẽ tạo ra những công dụng vô cùng to lớn, y thuật vì thế cũng ra đời.”

Minh Chấn sau đó nhìn sang anh em Minh Thiện rồi nói tiếp:

-Minh Chấn: “Tại Thánh Thành đế quốc, Dương gia chính là gia tộc có kiến thức y thuật uyên thâm nhất. Đệ nhất Y Vương hiện tại cũng chính là Gia chủ của Yên gia. Sau khi các em tốt nghiệp xuất sắc tại trường, nếu muốn theo y thuật học cũng có thể xin vào học viện y thuật của Dương gia. Được rồi, bây giờ thầy sẽ đưa cho các em một công thức luyện cầm huyết đan dược. Từ đây đến lúc hoàng hôn buông xuống, tự chia đội bốn người hái thảo dược được ghi trong công thức. Chỉ được hái các thảo dược trong khu vực này, không được qua tường rào bên kia hay là săn bắt Tin Thú nếu không cho phép. À, được phép tranh thảo dược của nhau nhưng nhớ đừng ra tay mạnh quá. Với bữa trưa hôm nay mấy đứa tự hái quả, đào củ mà chế biến để ăn. Rõ hết chưa ?

Nói xong, Minh Chấn giao cho học viên mỗi người một công thức đan dược rồi phi lên một cây cổ thụ ngồi quan sát. Các học viên sau khi nhận công thức đan dược liền chia đội, rất nhiều học viên tranh nhau được chung đội với anh em của Minh Thiện. Xuất hiện quan sát gần đó, Đại Thắng là một trong những học viên cấp III năm hai đang nằm trong phân công canh tuần khu rừng theo định kì mỗi ngày của học viện

-Đại Thắng: “Lúc nào đi làm thực hành liên quan đến y thuật mà có chia nhóm rồi thì mình cũng bị bám lấy như hai đứa nó bây giờ. Giờ đứng ngoài nhìn thấy tội quá đi.”

Nhìn hai đứa em một lúc, Đại Thắng tiếp tục nhiệm vụ canh tuần của mình.

Quanh Minh Thiện và Ái Ngân lúc này là rất nhiều học viện, chủ yếu là muốn được điểm cao khi cùng đội với hai người này nhưng cũng có là do... Yêu thích. Ở phía Ngọc Khiết cũng được nhiều học viên vây quanh, dù sao điểm số cũng chưa chắc đã bằng được việc chung nhóm với một mỹ nhân. Hạo Thiên Chấn và đám học viên theo lệnh Kinh Long thì lại bỗng không vào lôi kéo Ngọc Khiết mà đứng ngoài lập đội riêng, hỗ trợ cho đội mà tiểu thư Ngọc Khiết sẽ vào.

-Hạo Thiên Chấn: “Lý thuyết bọn mình đã đội sổ mấy năm rồi, nên cũng không quan trọng lắm. Cứ vì đại ca mà giúp ích cho chị dâu là được rồi”

-Đám học viên xung quanh: “Đúng, vì đại ca nên chúng ta sẽ giúp cho chị dâu đạt điểm cao nhất!”

Tranh giành thành viên cả buổi, cuối cùng các đội cũng chia xong. Ngọc Khiết, Ái Ngân, Ngọc Ly và Diệp Na quyết định chọn chung một đội với nhau như khi ở cùng ký túc xá. Phía Minh Thiện, Đại Hưng và Phong Tần cũng vậy nhưng lại thiếu một thành viên là Nhất Thắng đang còn nằm viện.

-Minh Thiện: “Đội mình chỉ ba người thôi sao, vậy được chứ ?”

-Phong Tần đưa mắt nhìn quanh rồi nói: “Đợi một chút, lớp mình 61 học viên lận đấy. Tức nếu thiếu Nhất Thắng thì vừa tròn đủ 15 đội, mỗi đội 4 người. A, kia rồi.”

Nhìn theo hướng chỉ tay của Phong Tần chỉ về phía một nam học viên cao to, sở hữu mái tóc đỏ rực đang đứng nhìn mọi người xung quanh.

-Minh Thiện: “Cậu ta hình như ngồi ở bàn góc dưới lớp còn lại thì phải.”

-Phong Tần: “Ừm, cậu ta là Nguyễn Phúc Khang. Không mấy nổi trội nhưng khá hòa đồng với mọi người, không biết sao lại chẳng có người bạn thân thiết nào. Nghe nói cậu ta vì lẻ ra nên còn bị xếp ở riêng phòng ký túc xá một mình. Nhìn tình hình này chắc là chưa có đội rồi.”

-Đại Hưng: “Vậy để mình mời cậu ta vào đội cho.”

Thấy Đại Hưng đi tìm thêm người vào đội, Ngọc Khiết liền nghĩ tới Nhất Thắng nên chạy tới hỏi Minh Chấn đang ngồi chéo chân trên cây.

-Ngọc Khiết: “Thưa lão sư, Nhất Thắng đang nằm viện không tham gia hôm nay thì sao ạ ?”

-Minh Chấn: “Tiểu thư Yên gia, em không cần phải lo đâu. Cậu ta đã làm được việc mà những lão sư như bọn ta chẳng làm được mới phải nằm viện, dĩ nhiên bài thi này cho điểm tuyệt đối.”

-Ngọc Khiết vui mừng: “Thật ạ, vậy cảm ơn lão sư. Em đi đây.”

-Minh Chấn suy nghĩ: “Haizzz, việc Nhất Thắng kia làm thậm chí còn đáng hơn con điểm tối đa này đấy chứ.”

Các học viên sau đó bắt đầu công việc tìm kiếm thảo dược luyện thuốc, nhanh chóng đã chia ra mỗi đội một chỗ cách xa nhau.

-Minh Thiện xem tờ đơn dược: “ Xem nào... Thực Phệ thảo (Tên gọi chung của nhóm thảo yếu dược tính hoặc gần như chẳng có dược tính ở Thánh Hồn Đại Lục. Gồm các loại cỏ dại, quả, cây gỗ, hoa, tảo bẹ,... Công dụng chủ yếu là làm thức ăn, thuốc dẫn, thuốc xúc tác, làm nguyên liệu xây dựng, trang trí,...) Huyết Lãm thảo, Bạch Nhĩ Lan thảo, Giới Khúc Tử thảo và... Hoàng Quang thảo sao ?”

-Phong Tần: “Sao vậy, có gì sai sao ?”

-Minh Thiện lắc đầu: “Không, đây đúng là đơn thuốc sơ cấp cầm huyết đan rồi. Nhưng mà Hoàng Quang thảo, cái thứ này chỉ nở về đêm chứ ban ngày thì chỉ là một nụ hoa nằm chui rúc dưới đám Thực Phệ Thảo nên rất khó mà tìm. Có đội chắc sẽ tìm được, có đội sẽ không. Xem ra Minh Chấn lão sư muốn chúng ta tranh giành nhau rồi.”

-Đại Hưng: “Vậy có nghĩa là được đánh đấm rồi. Hehe”

-Phúc Khang: “Nếu phải đánh nhau... có lẽ chúng ta nên sắp xếp đội hình.”

-Minh Thiện gật đầu: “Ừm, đó là điều nên làm trước.”

Đội của Minh Thiện dừng lại để sắp xếp đội hình, khi đó ở bên phía đội của Ngọc Khiết.

-Ái Ngân: “Hoàng Quang thảo ? Buổi sáng thì làm sao tìm ra được nó bây giờ ?”

-Diệp Na: “Ông thầy này chắc lại muốn chơi khó học viên nữa rồi.”

-Ngọc Ly: “Chắc phải xới tung dưới mặt đất lên rồi tìm kiếm thôi.”

Lúc này đứng ẩn nấp nghe lén gần đó, đội của Thiên Chấn bắt đầu chụm đầu lại với nhau cùng bàn bạc:

-Một tên trong đội: “Phải đào đất lên tìm Hoàng Quang thảo đấy.”

-Thiên Chấn: “Dù có đào cả núi ta cũng đào.”

-Đám trong đội gật đầu: “Nào, đào thôi. Vì đại ca, vì chị dâu !”

Thế là cả lũ bắt đầu tìm cuốc xẻng, Thiên Chấn vung rìu để xới tung mặt đất tìm Hoàng Quang thảo giúp đội của Ngọc Khiết. Lúc này, lẩn trốn sau những thân cây quan sát là hai học viên từ một đội khác.

-Một tên nói: “Không ngờ bọn Thiên Chấn lại nỗ lực tìm kiếm thảo dược vậy đấy. Trước nay ngoài việc đánh đấm thì đâu có bao giờ bỏ công như vậy đâu.”

-Học viên còn lại: “Không quan tâm lí do thế nào, nhiệm vụ của chúng ta là ở đây đợi cướp Hoàng Quang thảo. Thảo dược còn lại cứ để bà chị sinh đôi của ta xử lí là được rồi.

Đưa đôi mắt đỏ như máu, tên học viên đó tiếp tục quan sát tình hình các đội khác gần đó. Chờ thời cơ đoạt Hoàng Quang thảo.

Bên phía đội của Minh Thiện, việc phân chia và sắp xếp đội hình khi có đánh nhau đã hoàn thành. Mỗi người bắt đầu tản ra xung quanh với khoảng cách tương đối gần nhau để vừa tìm kiếm thảo dược, vừa dễ hỗ trợ nhau khi cần thiết.

-Đại Hưng: “Mình không biết nhiều về thảo dược cho lắm, nên chắc chỉ nên tìm những Thực Phệ thảo có khả năng làm xúc tác thôi nhỉ ? Nào, nào. Táo, chanh, nho, cam, quýt đâu rồi ta ? ”

-Phong Tần leo lên cao, lấy máy ảnh đeo ở bên thắt lưng ra xem xung quanh: “Vừa tìm thảo dược vừa ngắm gái thì còn gì bằng.”

-Phúc Khang: “Huyết Lãm thảo... Hình như ở bên này có mọc một ít thì phải ?”

-Minh Thiện: “Vấn đề lớn nhất là Hoàng Quang thảo... Hy vọng trong khu rừng này có nơi đó.”

Chạy đi tìm xung quanh, Minh Thiện bỗng vui mừng khi tìm thấy một con suối.

-Minh Thiện: “Nước suối trong, dòng chảy khá nhanh. Hy vọng sẽ có Hoàng Quang thảo lộ ra bên dưới đáy của con suối này.”

Bắt đầu đi dọc theo con suối, Minh Thiện chăm chú nhìn bên dưới đáy hồ. Hoàng Quang thảo là loài cây không kị nước, dù ở đâu vẫn sống được. Dựa vào dòng chảy, Minh Thiện hy vọng sức nước sẽ rửa trôi được lớp đất phủ phía trên Hoàng Hoa thảo để dễ dàng tìm thấy chúng. Có lẽ cũng nhận ra cách này, Ngọc Khiết cũng đang tìm Hoàng Quang thảo ở phía đầu con suối cùng với Ngọc Ly. Ở đấy khá là gần chỗ học của lớp cấp III năm 3.

Ngồi ở phiến đá nhìn xung quanh, Thánh Hỷ lại nhìn sang đám nữ sinh lớp mình xong thở dài lắc đầu với một học viên tóc trắng, mắt vàng ngồi kế bên.

-Thánh Hỷ: “Haizzz, đứa nào trong lớp cũng đều đẹp ở mức phổ thông. Thật là chả có hứng gì, đúng không Cư Lãng ?”

-Như một người bạn, cũng như là người cận vệ trung thành. Viêm Cư Lãng: “Nói thế mà cậu lâu lâu lại đi cặp với hai ba cô một lúc đấy.”

-Thánh Hỷ mỉm cười: “Nào, nào. Cái đấy chỉ là quen cho vui thôi, chứ phải đẹp mà cá tính như công chúa hay Thiên Thi thì may ra ta mới thích thật nhưng bọn họ lại khó theo đuổi quá. Đâu ai lại lãng phí vẻ bề ngoài của mình như thế mà đợi chờ một người như tên Kinh Long kia được chứ. À, mà chẳng biết người có thể khiến thằng đó mê mệt đẹp tới mức nào nữa.”

-Cư Lãng: “đúng là cậu chẳng biết gì thật nhỉ ? Người mà Kinh Long mê mệt chính là con gái độc nhất của gia chủ Yên gia đấy, người vừa xuất hiện không lâu đã được xem là đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành kinh đô. Đến công chúa Ngọc Ni cũng chỉ được xếp thứ nhì thôi.”

-Thánh Hỷ bất ngờ: “Cậu có nói quá không đấy, làm sao có người đẹp qua được Ngọc Ni chứ ?”

Bỗng nhiên Cư Lãng như nhìn thấy gì đó, chỉ tay ra hiệu Thánh Hỷ nhìn về phía con suối. Thánh Hỷ liền nhìn theo hướng ngón tay của Cư Lãng rồi ngây ra như một bức tượng.

-Cư Lãng: Đó, tin chưa ?”

-Thánh Hỷ: “Ừ, ừ, ừ... Tin rồi. Tên Kinh Long đúng là biết chọn thật...”

-Cư Lãng suy nghĩ: “Tự dưng thấy sao để cho Thánh Hỷ gặp được cô gái kia là sai sai sao ấy nhỉ ?”

-Thánh Hỷ: “Được rồi, không thể để vẻ đẹp đó lãng phí trong tay tên Kinh Long được. Nhất định phải theo đuổi được mỹ nhân này.”

-Cư Lãng nghe xong lắc đầu: “Đúng là sai, sai quá sai.”

Ngay lập tức, Thánh Hỷ chạy tới chỗ Ngọc Khiết để làm quen. Đứng trên cây quan sát, Đại Thắng và Thiên Thi đang làm nhiệm vụ canh tuần thì nhìn thấy cảnh này.

-Đại Thắng: “Nên báo cho tên Kinh Long biết không ?”

-Thiên Thi gật đầu: “Vừa có trò hay để xem, vừa tránh để Ngọc Khiết bị tên hám gái kia dụ dỗ.”

Một tin nhắn sau đó được gửi từ Đại Thắng tới điện thoại của Kinh Long:

“Thánh Hỷ đã gặp Ngọc Khiết.”

Đập bàn đứng dậy, Kinh Long mặc cho giảng viên còn đang dạy liền phi thẳng ra khỏi lớp, lao ra ban công nhảy xuống sân rồi chạy tới chỗ khu rừng của học viện. Cả lớp ngơ ngác, Tinh Thành phải nhìn lên chiếc điện thoại mà Kinh Long để quên rồi đọc lớn tin nhắn.

-Tinh Thành: “Gửi từ Đại Thắng. Thánh Hỷ đã gặp Ngọc Khiết sao ? Ha, phen này có trò vui để xem rồi.”

Không biết vì sao, bỗng nhiên nhiều học viên trong lớp khi nghe tin đó cũng liền chạy theo Kinh Long. Giảng viên thì đứng trong lớp nhìn theo chẳng hiểu điều gì đang diễn ra.

-Giảng viên: “Yêu đương đúng là bể khổ trần gian mà... Haizzz. Tiết học hôm nay ta cho nghỉ sớm.”

Tưởng rằng dễ dàng tiếp cận được Ngọc Khiết, Thánh Hỷ không ngờ bên cạnh cô là Ngọc Ly. Khác với Diệp Na, Ngọc Ly chẳng mấy ưa gì Thánh Hỷ nên ngay từ đầu đã nhắc nhở Ngọc Khiết cẩn thận. Ngọc Khiết lại chẳng cần phải nhắc vì nếu dựa vào thành tích lẫn vẻ ngoài của Thánh Hỷ, cơ bản không mấy khiến cô quan tâm. Ngay lúc này, Thiên Chấn cùng một học viên khác xuất hiện cản trò theo đuổi của Thánh Hỷ.

-Thánh Hỷ: “Gì đây ? Là lũ theo chân của Kinh Long sao ? Mau tránh ra một bên nào.”

-Thiên Chấn: “Ta thừa biết ngươi có ý đồ với chị... à không, với Yên tiểu thư. Trước khi đại ca tới, bọn ta sẽ ở đây ngăn ngươi.”

-Thánh Hỷ: “Với hai tên năm nhất cấp III ? Quả thật các ngươi cũng có thực lực, đặc biệt là tên Thiên Chấn. Chỉ có điều, chưa đủ để làm khó được ta đâu.”

Thánh Hỷ liền ra hiệu, Cư Lãng nhánh chóng tiến ra phía trước đối mặt với hai người phía Hạo Thiên Chấn. Hai tay đeo hai cặp vuốt sắc bén, Cư Lãng mỉm cười tự đắc nhìn đối phương.

-Cư Lãng: “Như luật lệ cho phép của học viện, chúng ta thách đấu thử chứ ? Tránh bị gọi là ỷ lớn ăn hiếp bọn nít... Hai đàn em cùng lên đi., một mình anh đây chấp.”

Dậm chân mạnh xuống đất, cầm cây rìu đang vác trên lưng xuống. Thiến Chấn trừng mặt, bẻ khớp cổ của mình rồi nói với Ngọc Khiết và Ngọc Ly.

-Thiên Chấn: “Chết tiệt, xem thường bọn ta quá đáng. Chị dâu... à không, Yên tiểu thư và Ngọc Ly, hai người mau lui ra một chút để bọn này hành sự.”

-Tên học viên còn lại: “Một học viên năm ba thì sao chứ ? Nào, đấu thôi !”

Nhiều học viên năm nhất và năm ba gần đó thấy vậy liền chạy tới xem trận đấu, dĩ nhiên hai lão sư Ngô Đình và Minh Chấn cũng có mặt. Nhưng dù đang trong tiết học, việc học ngoại khóa ngoài trời vẫn được phép cho các học viên thách đấu với nhau. Với lại, Minh Chấn và Ngô Đình cũng đang có ý định xem trận đấu này để tiêu khiển một chút nên cũng dựng giúp đám nhóc một lá chắn bao bọc xung quanh để thoải mái đánh mà không cần để ý tới các học viên xem xung quanh.

-Ngọc Khiết: “Vậy là tự nhiên cái đánh nhau à ?”

-Ngọc Ly lắc đầu: “Chịu, đúng là đám con trai phiền phức mà.”

-Ngọc Khiết: “À mà nhìn từ đây có thể thấy được phòng y của học viện này, thấy được cửa sổ phòng Nhất Thắng luôn.”

Lúc này Minh Thiện chạy lên tới đầu suối, thấy đám đông nên cũng tới gần xem. Vừa đưa mắt vào nhìn vào trong đám đông, Minh Thiện đã thấy Thiên Chấn vung thanh rìu bự chảng của cậu ta chém về phía đối thủ một nhát, Cư Lãng phi người tránh được, gió thổi cuồn cuộn.

-Minh Thiện: “Gì chứ ? Là đang thách đấu tỉ thí nhau sao ?”

-Xuất hiện cạnh Minh Thiện, Đại Thắng: “Xem đi, đây chỉ là mở màn thôi.”

Đại Thắng sau đó kể hết đầu đuôi lí do vụ thách đấu này xảy ra cho Minh Thiện. Dù gì chỉ có một loại thảo dược là khó kiếm, cộng với việc muốn đánh giá thêm thực lực của nhiều học viên nên Minh Thiện ở lại để xem trận đấu.

Bên trong chiếc lá chắn hai lớp được tạo ra để bảo việc người xem bên ngoài với trận đấu bên trong, Thiên Chấn cùng một học viên đồng đội cùng lúc lao lên chiếm thế chủ động tấn công Cư Lãng.

-Kéo lê chiếc rìu, Thiên Chấn chạy tới tiếp cận Cư Lãng: “Bộ rìu chiến kỹ - Chẻ trời !”

Vung chiếc rìu to lớn, Thiên Chấn vung rìu từ trên chém xuống đối phương. Cư Lãng tiếp tục nhanh chóng né sang một bên để tránh đòn. Chiếc rìu bổ xuống đất một cái mạnh, vừa làm một vết nứt vừa tạo ra chấn động lớn.

-Cư Lãng nhìn vết nứt trên đất, suy nghĩ: “Rìu pháp của tên này tuy thô sơ nhưng sát lực lại vô cùng lớn, nguy hiểm thật”

Ngay sau đòn của Thiên Chấn, tên đồng đội còn lại liền từ bên cánh trái bất ngờ áp sát tấn công Cư Lãng. Nhận ra điều này, Cư Lãng truyền hồn lực phong nguyên tố vào cặp vuốt rồi vung chém tạo cơn gió thổi đẩy ngược đối thủ bay về sau. Nhanh như cắt, Thiên Chấn đã ở ngay bên cạnh Cư Lãng sau đó.

-Cư Lãng: “Hóa hình lang quyền – Tốc !”

Cơ thể Cư Lãng toả ra hồn lực phong nguyên trắng xóa bao quanh, tạo nên hình dạng như một con dã lang. Trong khoảnh khắc lưỡi búa của Thiên Chấn gần chạm được vào Cư Lãng thì bất ngờ như có cơn gió vụt quá, Cư Lãng biến mất ngay trước lưỡi búa sắc bén kia.

-Xuất hiện gần đó, Cư Lãng dùng tay bám lấy mặt đất để dừng bản thân lại: “Vác cái rìu to như vậy mà hắn không thấy nặng sao mà còn có thể di chuyển nhanh vậy chứ ?”

-Minh Thiện bên ngoài quan sát rất kĩ: “Tốc độ do hóa hình lang quyền đem lại sao ? Đúng là nhanh đến bất ngờ đấy.”

-Cư Lãng đứng dậy, phủi đất trên bàn tay: “Được rồi, nếu tôi còn không phản công thì người ngoài nhìn vào sẽ nói Viêm Cư Lãng này đây chỉ là một kẻ vô dụng chỉ biết tránh né. Thế thì mất mặt lắm.”

Vừa nói, Cư Lãng vừa hứa mắt lên nhìn về phía đối phương. Cư Lãng liền vụt tốc lao đi ngay sau khi dứt lời, chỉ thoáng thấy một cái bóng vụt qua trước mắt nhiều người. Thoáng trông chốc lát, lưỡi vuốt của Cư Lãng đã ngay sát mặt của Thiên Chấn.

-Cư Lãng: “Hoá hình lang quyền của ta đã mở được lục cảnh, để xem ngươi có thể đối phó với một cảnh duy nhất là Tốc của ta không ?”

Thiên Chấn chỉ kịp lui người về sau một bước tránh đòn trong gang tấc, Cư Lãng ngay sau đó lại vung lưỡi vuốt còn lại tấn công. Đồng đội của Thiên Chấn xuất hiện, cầm lấy đoản đao trong người ra đỡ chặn lại. Thiên Chấn định cơ hội tấn công thì Cư Lãng mỉm cười, vụt tốc biến mất rồi lại xuất hiện ngay từ sau lưng Thiên Chấn.

-Nhiều học viên đứng ngoài xem, có cả Ngọc Khiết: “Nhanh quá !”

-Thánh Hỷ mỉm cười tự đắc mỉm cười: “Hóa hình quyền là dạng công pháp cường hóa thuộc tính. Hóa hình quyền lấy thuộc tính của sói gọi tên là hóa hình lang quyền, tuy là loại đơn giản nhất nhưng không phải yếu. Như nhiều bộ quyền khác, mỗi cảnh đạt được đồng nghĩa một thuộc tính được chọn sẽ cường hóa dựa trên khả năng của sói. Càng mở được nhiều cảnh, càng nhiều thuộc tính có thể được cường hóa cùng lúc. Tuy có rủi ro sau khi sử dụng nhưng không nhiều trường hợp đáng lo ngại. Ở tuổi Cư Lãng, lục cảnh đã là gấp đôi số cảnh của người khác có thể đạt được. Chỉ với một cảnh cường hóa tốc độ, cậu ta cũng đủ làm khó nhiều bạn học trong lớp rồi. Huống chi lần này chỉ là hai học viên đàn em cấp lớp III năm nhất. Nghĩ tới trước đây mình cũng phải dùng gần hết sức mới thắng được toàn bộ lục cảnh của Cư Lãng cơ mà.”

Đỡ được một đòn từ Cư Lãng nhưng ngay sau đó Cư Lãng lại vụt tốc biến mất, Thiên Chấn và người đồng đội liền tựa lưng vào nhau. Di chuyển với tốc độ nhanh chóng mặt, Cư Lãng cứ thoáng chốc lại xuất hiện rồi biến mất xung quanh đối phương. Một cái nháy mắt của bản thân, đồng đội của Thiên Chấn bất ngờ khi vừa mở mắt đã thấy Cư Lãng ngay trước mặt mình đang chuẩn bị tấn công. Lưỡi vuốt như sắp chạm vào hắn thì Thiên Chấn đã nắm lấy cổ áo đồng đội kéo lui về sau rồi vung rìu nhắm vào đối phương mà bổ xuống. Cư Lãng lại vụt mất trước khí lưỡi búa chém tới, sau đó lại bất ngờ xuất hiện từ phía trên hai người đó mà lao vuốt xuống tấn công. Nhận ra, Thiên Chấn đưa rìu lên đỡ lại. Ngay khoảnh khắc lưỡi vuốt chạm vào thanh rìu lóe lên một tia lửa sáng, Cư Lãng lại vụt tốc biến mất ngay trước mắt nhiều người.

-Xuất hiện sau Thiên Chấn, Cư Lãng: “Phong nguyên – Sát phong trảm.”

Lưỡi vuốt của Cư Lãng phát ra luồng khí trắng rồi cuồn cuộn luân chuyển quanh như cơn gió lốc sắc bén, rít lên liên hồi. Cư Lãng vung cặp vuốt cùng chém, hai luồng không khí sắc bén như gươm lao chéo về phía Thiên Chấn từ sau lưng. Lãnh trọn đòn, Thiên Chấn dù đã có mặc chiến giáp phòng ngự trên người nhưng vẫn bị thương với hai vết cắt chảy máu trên lưng. Tuy vậy một đòn như thế chưa thể khiến Hạo Thiên Chấn gục được, hắn nhanh chóng quay lại vung rìu về sau để chém Cư Lãng nhưng Cư Lãng quá nhanh, đã di chuyển khỏi đó.

-Đồng đội của Thiên Chấn: “Chết tiệt, tên Viêm Cư Lãng này nhanh quá !”

-Xuất hiện sau lưng đối phương, Cư Lãng: “Tôi đây sẽ xem đó như là lời khen của một học viên đàn em vậy.”

Giật mình, đồng đội của Thiên Chấn vội quay người về sau để nhìn thấy đối phương nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cư Lãng vung vuốt chém một đường rồi bị hắn đạp thêm cho một cái va mạnh vào làm nứt tấm lá chắn, bất tỉnh ngay tại chỗ.

-Cư Lãng: “Một tê...n. Gì ?!!”

Hừng hực khí thế như một mãnh thú hoang dại đầy mạnh mẽ, Thiên Chấn bất ngờ xuất hiện vung rìu chém xuống Cư Lãng từ trên không trung.

-Thiên Chấn: “Đón lấy, rìu chiến kỹ - Chẻ trời !”

Sự bất ngờ, tốc độ vung rìu, sức nặng đã góp phần cho nhát chém lao nhanh từ trên xuống hơn bao giờ hết. Cư Lãng chỉ vừa may mắn tránh được bằng một bước đi, khi lưỡi rìu sượt qua trước mặt hắn và cắm xuống mặt đất.

-Thiên Chấn không để Cư Lãng kịp làm gì tiếp, liền tiếp tục thi triển chiến kỹ: “Rìu chiến kỹ - Bạo phát !”

Lưỡi rìu của Thiên Chấn bất ngờ tích tụ lượng lớn hồn lực truyền từ Thiên Chấn, hút mọi loại hồn lực xung quanh quy tụ về phía nó khiến Cư Lãng cũng không thể di chuyển mà chỉ cố kháng lại lực hút kia. Đến một lúc, lưỡi rìu bỗng sáng rực lên và hồn lực trong nó tỏa ra như tia lửa. Rầm ! – Một lực nổ phát ra từ lưỡi rìu, phá tung cả mặt đất xung quanh, vết nứt trên tấm lá chắn thứ nhất bao bọc xung quanh trận đấu cũng nhiều thêm.

-Minh Thiện: “Uy lực của chiêu này lớn quá. Không ngờ Thiên Chấn cũng lợi hại thật đấy !”

-Ngô Đình nhìn vào đám bụi bay mù mịt trong lớp lá chắn sau cú bạo phát: “ Luồng hồn lực phát ra mạnh hơn trước, có lẽ Cư lãng đã dùng tới cảnh thứ hai – Lực của hóa hình lang quyền rồi nhỉ ?”

-Minh Chấn lắc đầu: “Không, chính xác là dùng tới tam cảnh rồi. Trong đám khói này, Cư Lãng sẽ dùng thêm cả cảnh Khứu.”

Trong khói bụi bay mù mịt, chẳng ai nhìn thấy rõ ai. Cơ bản lúc này chỉ có Ngô Đình và Minh Chấn là hai người duy nhất cảm nhận được trận đấu do Cư Lãng và Thiên Chấn đang bên trong lớp lá chắn năng lượng mà họ tạo ra. Nhưng không thấy, không cảm được thì vẫn còn cách để xác định đối phương – Mùi cơ thể và dã lang rất giỏi điều này.

-Không thấy người, chỉ nghe tiếng của Cư Lãng: “Trong phạm vi nhỏ như này, bạo phát rìu chiến kỹ của cậu có phải là đã có chút sai sót không hả... Đàn em Thiên Chấn ?”

-Thiên Chấn ráng quan sát xung quanh: “Chết tiệt, vậy mà không hạ được tên này.”

-Minh Chấn: “Xem ra chiến thắng này thuộc về ai cũng đã quá rõ rồi.”

Hồn lực sau đòn bạo phát còn vương lại trong không khí, hòa vào làn bụi làm chúng không thể thoát ra khỏi lá chắn mà cứ bay lơ lửng bên trong. Thị giác lúc này là hoàn toàn bị vô hiệu. Một bóng đen bắt đầu di chuyển nhanh qua lại trong đám khói bụi kia, không ai khác chính là Cư Lãng.

-Thánh Hỷ âm thầm đắc ý: “Cư Lãng là Chiến thần võ giả trực hệ sát thủ, cậu ta ngay từ nhỏ đã biết hóa hình lang quyền là thứ hợp với bản thân nhất. Thị giác trong nhiều trường hợp sẽ trở nên vô dụng khi điều kiện tầm nhìn bị cản trở, thay vào đó dùng khứu giác là hợp lí nhất. Mà sói lại có khứu giác rất tốt, Cư Lãng khi luyện tới mở cảnh thứ hai đã chọn ngay sức mạnh này. Đấu cận chiến với nhau mà chỉ một bên không biết vị trí của đối phương thì kẻ đó khác gì đã thua rồi đâu chứ ?”

Không nhìn rõ được bất cứ gì, Thiên Chấn rơi vào thế bị động khi chỉ thể đứng yên một chỗ. Khác với đối phương, Cư Lãng với khứu giác sói có từ việc khai mở cảnh của hóa hình lang quyền đã xác định được vị trí của Thiên Chấn và bắt đầu... Tấn công. Bên ngoài lá chắn, người xem chỉ nghe được hàng loạt âm thanh phát ra của vũ khí va chạm, tiếng rìu và lưỡi vuốt vung chém, tiếng đánh đấm của tay chân,... Cho đến khi không còn tiếng động gì cả cũng là lúc Kinh Long vừa tới nơi.

-Cư Lãng: “Trận đấu kết thúc rồi, thưa hai lão sư.”

Minh Chấn và Ngô Đình thu lại lớp lá chắn, khói bụi bên trong được thổi đi. Thiên Chấn cũng đã bị Cư Lãng hạ gục, đang ngồi thở dốc với đầy vết cắt trên người. Thiên Chấn nhìn đồng đội nằm ngất ở kia rồi nhìn Kinh Long chỉ biết cúi đầu, Kinh Long lại nhìn thấy Cư Lãng thu lại hóa hình lang quyền với tam cảnh đã được kích hoạt.

-Kinh Long suy nghĩ: “Hai thằng này có thể khiến Cư Lãng dùng đến tam cảnh sao ? Đúng là đàn em của mình”

-Thánh Hỷ: “Bị đánh bại rồi... Vậy đừng cản đường ta nói chuyện với Ngọc Khiết được rồi nhỉ ?”

-Dìu hai đàn em đứng dậy, Kinh Long liếc nhìn Thánh Hỷ: “Một tên bắt cá bằng lưới như ngươi, đừng hòng Long thiếu gia ta đây để Ngọc Khiết quen biết ngươi.”

-Thánh Hỷ mỉm cười: “Thế là phải đập luôn cậu à, Kinh Long ? Cũng chẳng sao, vậy cũng đáng. Cư Lãng cũng đã mệt, xem ra tôi đích thân tiếp cậu vậy.”

Vậy là Thánh Hỷ muốn đấu với Kinh Long, các học viên kéo lại càng đông. Cuộc đấu giữa những học viên đứng đầu học viện Đông Thánh, đến cả lão sư còn cảm thấy phấn khích thì huống gì đám học viên xung quanh khác. Nhưng Ngọc Khiết lại cảm thấy đây như là điều phiền phức mà do chính bản thân đã gây ra, cô muốn trốn đi nhưng Cư Lãng và người của Kinh Long cản lại.

-Ngọc Khiết thở dài nói với Ngọc Ly: “Họ quên hẳn là đang học luôn rồi sao ? Haizzz, còn phải tìm Hoàng Quang Thảo nữa mà.”

Kinh Long ra hiệu cho hai người bọn Thiên Chấn ra xa nghỉ ngơi, rồi hắn bắt đầu bẻ khớp vai sẵn sàng đấu với Thánh Hỷ.

-Thánh Hỷ: “Được lắm, đã vậy thì chúng ta giao kèo luôn đi. Kẻ thắng sẽ được làm quen với Ngọc Khiết, còn kẻ thua thì rút lui vĩnh viễn luôn. Chấp nhận chứ ?”

-Kinh Long: “Ta không chấp nhận điều kiện đó. Cái khỉ gió gì mà thua thì vĩnh viễn rút lui, không được quen Ngọc Khiết chứ ?”

-Thánh Hỷ: “ể, sợ thua à ? Kinh Long của Yên gia cũng biết sợ thua sao ?”

-Kinh Long: “Hừ, đối với ta Ngọc Khiết vô cùng quan trọng. Ta cũng thừa biết khó thắng được Thánh Hỷ ngươi, đây chỉ là ta biết tự đánh giá thực lực bản thân mà thôi. Và dù ngươi thắng thì cũng vậy thôi, ta cực kì ghét những tên dùng lôi nguyên đến gần Ngọc Khiết.”

-Bật cười, Thánh Hỷ: “ Aha, Kinh Long mà ta biết lúc nhỏ giờ cũng nói ra được điều này sao ? Đúng là, một người đẹp như Ngọc Khiết khiến ngươi một lòng như thế cũng không có gì là lạ. Dù sao ta sau trận đấu ta có thắng cũng chẳng cản tình cảm ngươi được cũng như ngươi cũng không cản được ta. Đấm nhau trước đi rồi tính.”

Hai lớp lá chắn tiếp tục được dựng lên, bao bọc trận đấu của Lôi Thánh Hỷ và Yên Kinh Long. Trận đấu được ra hiệu bắt đầu, Thánh Hỷ dẹp ngay bộ mặt vui cười của mình và bắt đầu trở nên nghiêm túc. Hai bên bắt đầu vận hồn lực, tỏa ra luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ.

-Đại Thắng: “Cũng trải qua một kì nghỉ đông dài rồi, để xem hai người này đã mạnh tới mức nào.”

-Minh Thiện: “Anh trai Đại Thắng điềm tĩnh với sự đời lại có vẻ hứng thú với trận đấu này nhỉ ?”

-Đại Thắng gãi đầu, nói ra điều có vẻ như rất khó nói: “Vì năm nay là lần đầu anh dự định sẽ tham gia giải đấu học viện mùa xuân ấy mà.”

Minh Thiện ngạc nhiên nhìn Đại Thắng, trông gương mặt của cậu ta chẳng có gì là nói đùa cả. Một người từng than phiền, quyết chẳng muốn tham gia giải đấu nào không cần thiết từ lúc còn học ở học viện gia tộc Dương gia cho đến khi ở Đông Thánh viện nay lại bất ngờ muốn tham gia giải mùa xuân. Cùng với giải mùa thu, đây là hai giải đấu truyền thống không bắt buộc được tổ chức riêng ở mỗi viện bao gồm Đông Thánh viện, Tây Thánh Viện, Nam Thánh Viện và Bắc Thánh Viện nhằm chọn lựa học viên tiến cử vào tham gia ải thí luyện lên danh hiệu Tinh Binh Chiến thần võ giả. Không cần là vô địch, thể hiện tốt cũng được tiến cử. Nhưng ở tuổi này qua được ải thí luyện rất khó để đạt Tinh Binh rất khó, người không hấp tấp như Đại Thắng lại muốn tham gia thì quả hơi bất ngờ rồi.

Nhìn chăm chăm vào Đại Thắng một lúc lâu, tiếng nổ lớn sau đó mới khiến Minh Thiện nhớ ra mà quay vội lại xem trận đấu. Trao hai quả đấm đầy mạnh mẽ vào nhau, hai loại hồn lực đã va chạm phát nổ làm hai người đẩy lùi ra sau. Một bên là Thánh Hỷ cơ thể phát ra thứ hồn lực lôi nguyên cuồn cuộn chớp lóe ánh kim, bên còn lại là Kinh Long với hồn lực quang nguyên màu tím đang tỏa ra cùng bốn mảnh kim loại công nghệ bay xung quanh.

-Thánh Hỷ: “Sức mạnh hồn lực của ngươi quả là mạnh hơn giải đấu mùa thu năm trước, chắc mấy cái khí cụ Kim vệ tinh cơ đó cũng được nâng cấp để không chỉ phòng thủ mấy đòn đơn giản luôn rồi nhỉ ?”

-Kinh Long đưa tay chỉ ngón trỏ hướng về phía Thánh Hỷ: “Ha... Muốn biết thì thử trước đã, Kim vệ tinh cơ tự do công kích phóng quang nguyên !”

Ngay lập tức, bốn mảnh kim loại công nghệ có dạng như mảnh tinh thể đập dẹp được gọi tên là Kim vệ tinh cơ của Kinh Long liền lao về phía mà chủ nhân ra hiệu. Từ trong phần lõi của mỗi Kim vệ tinh cơ tỏa ra tia sáng tía dần chiếu về phần đầu đang chĩa hướng nhắm tới chỗ của Thánh Hỷ, ánh sáng được tích tụ dần ở vị trí phần đầu này của Kim vệ tinh cơ. Sau vài giây khi ánh sáng đã tích đủ, bốn Kim vệ tinh cơ ở bốn gốc trước mặt Thánh Hỷ liền bắn ra một tia lazer tím về phía đối phương. Bất ngờ trước đòn công kích lazer đó, Thánh Hỷ vội vàng tránh đòn nhưng vẫn bị một tia lazer bắn sượt qua làm rách vai áo.

-Sờ vị trí rách trên áo, Thánh Hỷ: “bên ngoài cơ thể mình luôn có một lớp giáp mỏng bằng hồn lực, áo mình mặc cũng là loại chiến y vậy mà... Xem ra Kim vệ tinh cơ này dùng hồn lực quang nguyên của chính tên Kinh Long, nếu không thì một loại thiết bị tự hắn chế tạo không thể phát ra loại đạn mạnh cỡ này được.”

Lúc này, Ngọc Khiết nhìn thấy Kim vệ tinh cơ có chút thay đổi so với khi thấy chúng lúc mình còn nhỏ.

-Ngọc Khiết: “A, không ngờ bốn cái đồ chơi bay bay của Kinh Long hồi đó giờ hiện đại hơn trước rồi !”

-Ngọc Ly: “Thứ đó mà là đồ chơi trong mắt cậu sao ?”

-Ngọc Khiết gật đầu: “Ừm, đó là động cơ cho máy bay điều khiển do Kinh Long và Nhất Thắng cùng tạo ra mà. Nhất Thắng và Kinh Long đều có hứng thú chế tạo ra mấy món đồ như này đấy, có lẽ đó là điều duy nhất hai người đó hợp ý với nhau.”

-Ngọc Ly: “Nhất Thắng mà cũng thích chế tạo sao ? Thật là nhìn không ra đấy, cứ tưởng là một mọt sách chứ ?”

-Ngọc Khiết mỉm cười: “Đúng là lúc nào anh ấy cũng mang một quyển sách bên mình thật nhỉ ? Ha... Không biết trong đó có gì mà cứ xem mãi, chẳng thèm để ý đến mình luôn...”

-Ngọc Ly lắc đầu: “Bọn con trai thật đúng là vô tâm chẳng hiểu nổi.”

...

Sau một đòn công kích, Kim vệ tinh cơ của Kinh Long tiếp tục vây quanh đối thủ để tấn công. Thánh Hỷ tay nắm lấy một lượng hồn lực lôi nguyên giáng mạnh xuống mắt đất, tia chớp bắt đầu từ đó phóng ngược lên đánh vào những Kim vệ tinh cơ đang bay xung quanh. Kim vệ tinh cơ bị đánh trúng, dao động không thể tụ quang nguyên để bắn cũng như là bắn chính xác được. Thánh Hỷ ngay sau đó lao nhanh về phía Kinh Long, trên tay vận Lôi nguyên chiến kỹ - Lôi Sát. Kinh Long liền ra lệnh cho Kim vệ tinh cơ quay về, chúng bay nhanh liền vượt qua được mặt Thánh Hỷ.

-Thánh Hỷ: “Để xem, sức phòng thủ của Kim vệ tinh cơ đã mạnh hơn sức công phá Lôi Sát của ta chưa ?”

-Kinh Long: “Tới đây !”

Đối đầu trực diện nhau, Thánh Hỷ đưa tay đâm Lôi Sát về phía Kinh Long. Ngay lập tức bốn Kim vệ tinh cơ bay ra chắn phía trước Kinh Long rồi kết nối lại với nhau tạo thành một tấm khiên phát ra lớp quang nguyên màu tím bọc thêm bên ngoài, đỡ Lôi Sát của Thánh Hỷ.Hai luồng hồn lực Lôi nguyên và Quang nguyên va chạm, liên tục phá tan lẫn nhau làm chúng lan tỏa ra xung quanh dữ dội. Thánh Hỷ càng dồn sức vào đòn Lôi Sát, Kinh Long lại càng dồn lực vào lá chắn Kim vệ tinh cơ. Hồn lực lan tỏa ra xung quanh một lúc một dữ dội, cát đá trên mặt đất cũng bị đẩy ra xa nơi hai sức mạnh nguyên thuật chạm vào nhau. Cũng được một lúc, đến khi sức mạnh hai bên quá lớn dồn vào nhau mà phát nổ lớn. Thánh Hỷ bị lực đẩy lùi về sau và lá chắn bằng Kim vệ tinh cơ bị phá vỡ, trên Kim vệ tinh cơ đã bị hỏng lớp bao bọc bên ngoài.

-Minh Thiện to mắt ngạc nhiên, liền suy nghĩ: “Nói đến Chiến kỹ gây sát thương, Lôi Sát có lẽ là chiêu thức đứng đầu từ bậc danh hiệu Tinh Đế đổ xuống. Chưa nói đến khả năng biến hoá công kích đa dạng, với hình thái phóng điện không ổn định nhưng đều tích tụ lôi nguyên tại chung một điểm tạo nên dạng tia sét có đỉnh nhọn như mũi giáo ở lòng bàn tay. Toàn bộ sát thương đều sẽ dồn vào phần đỉnh đó và mang một thứ sức mạnh khủng khiếp có thể phá thủng gần như được mọi thứ. Vậy mà cái thiết bị công nghệ tên Kim vệ tinh cơ kia của Kinh Long lại cản được một đòn trực diện như thế thì thật đúng là khiến mình bất ngờ. Những người ở đây chắc cũng đã nhận ra khả năng phòng thủ vững chắc đáng kinh ngạc của thứ đó, quả là bảo vật đấu khí.”

-Thánh Hỷ phủi lợp bụi vương trên áo rồi nhìn Kim vệ tinh cơ đang lơ lửng trên không trung, nói với Kinh Long: “Xem ra Kim vệ tinh cơ hiện giờ tất cả đều đã mạnh hơn trước rồi, nhưng nhìn thương thế như vậy thì liệu có đỡ nổi thêm được mấy đòn Lôi Sát nữa đây ?”

-Kinh Long mỉm cười, điều khiển bốn Kim vệ tinh cơ bay ra bốn phía sau lưng: “Ha, nếu ngươi quên là ta không chỉ dựa vào Kim vệ tinh cơ. Nãy giờ chỉ là ta muốn thể hiện sức mạnh của chúng một chút cho ngươi thấy thôi mà, Lôi Thánh Hỷ... ?”

Xoay chân đạp mạnh, Kinh Long tạo lực đẩy lao nhanh về phía Thánh Hỷ. Tung người trên không, Kinh Long dùng chân trái giáng một cước xuống đối phương. Thánh Hỷ đưa hai tay đỡ lại, Kinh Long ngay khi tiếp đất bằng tay liền xoay người tung tiếp một cước đá xoáy. Nghiêng người về sau tránh đòn cước, Thánh Hỷ tay lại tỏa hồn lực lôi nguyên vận Lôi Sát chiến kỹ định hướng đâm tới Kinh Long. Ở gần như thế, Thánh Hỷ dễ dàng đâm Lôi Sát vào Kinh Long. Nhưng đó hóa ra chỉ là ảnh ảo của Kinh Long. Chủ thể thật sự bỗng bất ngờ xuất hiện ở ngay bên cạnh, một tay bắt lấy cổ tay đang vận Lôi Sát của Thánh Hỷ, còn lại một tay hướng nắm đấm vào mặt đối phương. Bị lãnh một đòn trực diện, Thánh Hỷ nhanh chóng tung một cước đá mạnh vào Kinh Long. Kinh Long lùi về sau vài bước đã lại nhanh chóng cúi người tung đòn gạc nhân, Thánh Hỷ thấy vậy lộn người về sau tránh đòn. Vừa chạm đất, Thánh Hỷ đã tay vận lôi nguyên chuẩn bị ra chiêu thì Kinh Long từ xa rút đoản đao phóng tới lại thêm ra lệnh cho Kim vệ tinh cơ công kích. Thánh Hỷ không kịp vận chiêu thức đã phải vội vàng tránh những công kích từ đối phương.

-Thánh Hỷ: “Thân thủ, khả năng phát đoán ra đòn của hắn cũng tiến bộ hơn trước. Có lẽ không thể nào dễ dàng thắng trận này rồi đây.”

-Minh Thiện: “Nhìn tình hình cứ như Kinh Long đang áp đảo đối thủ của mình vậy.”

-Đại Thắng: “Nhìn vậy thôi chứ Kinh Long chỉ đang làm điều bắt buộc đấy. Kinh Long biết đối thủ là Chiến thần võ giả chuyên dùng chiến kỹ vượt cấp, vì thế Thánh Hỷ rất cần thời gian vận hồn lực bên phải liên tục tấn công như thế. Nhưng Thánh Hỷ cũng có những chiến kỹ cơ bản để dùng trong lúc bị dồn ép khoảng trống như lúc này. Hơn nữa gia thế cậu ta lại là một tập đoàn sản xuất vũ khí, đồ chơi nguy hiểm chắc phải có vài món dành riêng cho bản thân mang theo bên người.”

Đúng như lời Đại Thắng, do bị Kinh Long và Kim vệ tinh cơ liên tục tấn công khiến bản thân không có thời gian tích tụ hồn lực để tung ra các loại chiến kỹ mạnh sở trường của mình được nên Thánh Hỷ liền dùng đến mấy món vũ khí của gia đình đem theo trong người.

-Thánh Hỷ tay cầm khối trữ vật, ấn nút trên nó: “Xem ra phải dùng đến vũ khí mới được rồi.”

Khối trữ vật phát hồn lực, biến ra một chiếc súng bắn tên hiện đại. Thánh Hỷ cầm lấy, liền hướng về phía Kinh Long mà bắn. Mũi tên lao vuốt đi rất nhanh, Kinh Long liền di chuyển một Kim vệ tinh cơ bay ra đỡ lại. Mũi tên bắn vào Kim vệ tinh cơ bị hất lại cắm xuống đất. Thánh Hỷ sau đó tiếp tục bắn liên tiếp thêm mấy phát, mũi tên tiếp tục trúng Kim vệ tinh cơ rồi lại cắm xuống đất.

Cuộc chiến của Thánh Hỷ bỗng trông trở nên nhàm chán khi kẻ thì tấn công, người thì phòng thủ một cách vô vị. Nhưng với một số người tinh tường thì khác.

-Minh Thiện: “Trong thế giới Chiến thần võ giả này, nếu chỉ dùng vũ khí đánh trực diện như thế thì thật là khó hiểu. Anh ta chắc chắn phải có ý đồ gì đó rồi.”

Thánh Hỷ bỗng nhiên dừng lại không bắn tên tiếp, mỉm cười một cái. Kinh Long nhận ra có điều gì đó khác thường liền nhận xung quanh có rất nhiều mũi tên của đối phương cắm xung quanh, thiết kế của chúng có đôi phần khác mũi tên thông thường. Thánh Hỷ hướng lòng bàn tay về phía mấy mũi tên cắm trên đất, lôi nguyên bỗng từ mấy mũi tên đó phóng ra thành tia điện kéo dài đến bàn tay của Thánh Hỷ. Hàng chục tia điện như thế, Kinh Long đứng giữa dù dùng Kim vệ tinh cơ cũng không đỡ hết. Lúc này Kinh Long như cá mắc lưới, rơi vào thế bị động chỉ đứng yên một chỗ.

-Từ bên cạnh Minh Thiện bỗng lên tiếng, hoa khôi Lạc Thiên Thi: “Ra đây là Lôi Châm Phá Tiễn dành riêng cho người nhà của tập đoàn sản xuất Lôi gia đấy à ?”

-Minh Thiện: “Cái đó gọi là Lôi Châm Phá Tiễn sao ?”

-Đại Thắng: “Ám khí bắn tên khi bắn trực diện có lực dư sức xuyên thủng cơ thể của một Chiến thần võ giả dù khi người đó đang trung cấp chiến giáp và dù có vận cả lớp giáp bọc thể bằng hồn lực – Châm Phá Tiễn do tập đoàn vũ khí Lôi gia sản xuất, được trang bị riêng cho lực lượng quân đội Hoàng gia Thánh Thành đế quốc. Được xưng là đệ nhất sát khí tầm xa trang bị cầm tay, vượt qua luôn cả các loại súng trường dùng hồn lực hiện nay. Tuy vậy nghe đồn còn có một món hơn Châm Phá Tiễn một chút, đó chính là Lôi Châm Phá Tiễn chỉ có người nhà Lôi gia mới được sở hữu. Có lẽ khả năng phóng điện chính là điểm trội của thứ này.”

-Thiên Thi: “Xem ra trận đấu kết thúc rồi kìa.”

Nhìn sang phía Lôi Thánh Hỷ đang tích tụ hồn lực lôi nguyên, tay siết lực. Phía Kinh Long thì bị khống chế bởi lưới điện từ mũi tên của Lôi Châm Phá Tiễn nên chẳng thể ngăn được đối phương tụ hồn lực. Thánh Hỷ đã hoàn thành xong chiêu thức, mỉm cười đắc ý nhìn đối phương. Trên tay của hắn bây giờ là luồng điện dữ dội, Thánh Hỷ lao đến Kinh Long.

-Thánh Hỷ: “Xem thử chiêu mới nào. Lôi nguyên chiến kỹ - Tuyệt kỹ, Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ - Thiên Giáng !”

-Kinh Long: “Tiêu rồi, không tránh được.”

-Minh Thiện: “Uy áp thật đáng sợ... Nhưng cái tên thì dài quá đấy.”

Khoảnh khắc Thánh Hỷ vung tay chuẩn bị đấm về phía trước để phóng sức mạnh về phía Kinh Long thì bất ngờ lúc này có một người mặc nhẫn giáp đen từ dưới đất lao lên, đưa tay bắt lấy cổ tay Thánh Hỷ giữ yên hắn lại.

-Minh Chấn: “Kaido Shin ! Anh ta vào được đó khi nào vậy ?”

Kaido Shin lấy phi tiểu ra, phóng gãy hết mấy mũi tên đang phóng điện rồi ra hiệu cho cuộc đấu dừng lại. Thánh Hỷ thu hồi chiêu thức, Minh Chấn và Ngô Đình liền hạ lá chắn năng lượng. Mọi người xung quanh chưa kịp hiểu gì thì Kaido Shin đã đến nói nhỏ với hai vị lão sư vài câu rồi rời đi.

-Minh Thiện quay sang hỏi Đại Thắng: “Người đó là ai vậy ?”

-Đại Thắng: “Lão sư Shin, một giảng viên cấp cao của học viện chúng ta. Thường chỉ giảng dạy trong vài trường hợp đặc biệt nên rất ít khi xuất hiện cũng như không mấy nhiều học viên được tiếp xúc với thầy ấy. Thánh Hỷ là một trong số ít người được lão sư Shin nhận làm học trò, nhưng nghe nói Thánh Hỷ sau này đã đi theo học một người khác rồi.”

Đại Thắng nói xong, vỗ vai Minh Thiện một cái rồi cùng Thiên Thi rời đi để tiếp tục công việc canh tuần của mình. Những người xung quanh cũng từ từ rời đi. Trận đấu xem như hủy bỏ.

-Ngô Đình: “Shin nói chiêu thức vừa rồi của Thánh Hỷ sẽ đánh tan xác Kinh Long chỉ bằng một đòn, thật không ngờ đấy.”

-Minh Chấn: “Anh ta nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi. So về Lôi nguyên thì Shin hiểu biết sức mạnh của từng chiến kỹ rất rõ, hơn hẳn bất kì ai. Với lại một người có tính tình thờ ơ, cẩu thả như Shin lại đích thân ra ngăn học trò cũ của mình lại thì quả chiêu tên dài ngoằn ngoèo kia rất mạnh. Cũng nhờ vậy mà chúng ta vừa không gặp rắc rồi lại vừa không mất đi một nhân tài sau này như Kinh Long đấy.”

Hai vị lão sư sau đó dẫn học viên lớp mình về khu vực của bọn chúng, ra lệnh giải tán. Thánh Hỷ đi qua mặt Kinh Long, mỉm cười tự đắc một cái rồi quay lại nháy mắt với Ngọc Khiết một cái mới bỏ đi. Kinh Long thu lại Kim vệ tinh cơ, gương mặt trông có vẻ ấm ức tức giận. Cùng đám đàn em chung lớp, Kinh Long bỏ đi.

-Ngọc Khiết: “Tuy là xử hòa nhưng thật ra nhìn cũng biết là Kinh Long đã thua, chắc anh ấy sẽ cắm đầu luyện tập cho mà xem”

-Ngọc Ly: “Cậu không đi an ủi anh ta à ? Thua vậy chắc cũng đang khó chịu lắm.”

-Ngọc Khiết quay người bỏ đi: “Không cần đâu, để anh ấy luyện tập để mạnh hơn thì cũng là một điều tốt mà.”

Trời cũng đã độ gần trưa, ấy vậy mà chưa có nhóm nào tìm được Hoàng Quang Thảo cả. Quá mệt mỏi nên hầu hết mọi người quyết định chuyển sang tìm gì đó để ăn, dù sao Minh Chấn lão sư cũng đã bảo học viên của mình tự đi tìm hoa quả rồi chế biến để ăn. Chuyến đi tìm nguyên liệu cho bữa trưa của các học viên Chiến thần võ giả bắt đầu diễn ra.