Chương 2: Kẻ thù tấn công

Là một trong bốn ngôi trường lớn nhất Thánh Thành Đế Quốc, sánh ngang với các quốc viện do Hoàng gia xây dựng. Đông Thánh Viện là niềm vinh dự của rất nhiều Chiến thần võ giả được học và làm việc tại đây. Với diện tích rộng lớn, Đông Thánh Viện như một tiểu vương quốc nằm ở phía Đông kinh đô chính quốc. Trấn cổng vào là hai bức tượng thánh hộ pháp to lớn, tại khuôn viên phía trước trường là bức tượng khổng lồ của một Thánh Thú Thượng Cổ mạnh mẽ. Xung quanh trường được bao bọc bởi hệ thống tường phép và lá chắn năng lượng tám lớp để phòng thủ khi bị tấn công. Đông Thánh Viện được xem là một trong những “căn cứ quân sự” quan trọng của Đế Quốc Thánh Thành.

Sau một ngày khai giảng có chút biến động, Đông Thánh Viện cũng bắt đầu ngày học đầu tiên của năm nay.

Khu vực dạy học Đông Thánh Viện, lớp cấp III năm nhất - 10A. Khoảng 60 học viên được tự do chọn lựa chỗ ngồi trong căn phòng rộng gần trăm mét vuông này và số lượng học viên này hẳn về sau sẽ còn tăng lên nữa.

Minh Thiện định ngồi cùng với em gái mình thì Ái Ngân bất ngờ đẩy anh mình ra, nhường chỗ cho Ngọc Ly.

-Minh Thiện: “Hay lắm, có bạn rồi thì bỏ mặc anh trai luôn.”

-Ái Ngân: “Thôi mà, anh ngồi ở bàn trước hay bàn phía sau cũng được mà... Ha, anh ba ?”

Thở dài, Minh Thiện đành ra phía sau ngồi. Bên cạnh thừa ghế trống liền ngay lập tức có nhiều học viên tranh nhau tới đó ngồi.

-Một nữ học viên: “Mình ngồi ở đây được chứ ?”

-Một nữ học viên khác: “Không, mình muốn ngồi ở đây.”

-Một nam học viên: “Hông, hông. Ngồi cạnh Minh Thiện chỉ có mình tui được hoi.” ...

Một “cái chợ” bắt đầu hình thành trong lớp, rất nhiều người tranh nhau muốn được ngồi cạnh Minh Thiện. Đứng bên ngoài nhìn vào, Đại Thắng mỉm cười lắc đầu khi thấy tình cảnh của em trai mình.

-Đại Thắng: “Haizzz, tội nghiệp thằng bé.”

Trong lúc mọi người đang tranh nhau quyết liệt như thế thì Đại Hưng từ đâu đã phóng vào ngồi cái ghế ngay cạnh Minh Thiện, phía sau Ái Ngân, mặc kệ mọi người xung quanh đang ngơ ngác.

-Đại Hưng: “Tranh, tranh cái con khỉ ! Ai ngồi trước là của người đó rồi, ra chỗ khác chơi.”

-Minh Thiện (Nói nhỏ với Đại Hưng): “Cậu không ngồi với Phong Tần à ? Nghe nói hai cậu là bạn thân thuở nhỏ mà.”

-Đại Hưng (Lắc đầu, chỉ ngón tay về cái bàn của Phong Tần và Diệp Na ở bên cạnh): “Bà chằn Na kia giành rồi.”

Sau khi cái ghế bên cạnh bị Đại Hưng ngồi rồi, hai cái ghế phía sau và một cái ghế gần Minh Thiện nhất ở bàn bên cạnh trở thành mục tiêu tranh giành tiếp theo của nhiều người. Tưởng chừng chỉ có một “cái chợ”như thế thôi thì bỗng nhiên có một “cái chợ” thứ hai hình thành ở chỗ của Ngọc Khiết. Chưa biết ngồi chỗ nào, Ngọc Khiết vẫn đứng nhìn quanh suy nghĩ thì rất nhiều người tranh nhau mời tiểu thư xinh đẹp của Yên gia ngồi cạnh chỗ mình.

-Nam học viên: “Yên tiểu thư, cậu có thể ngồi ở này.”

-Nữ học viên: “Không, tiểu thư xinh đẹp không thể nào ngồi chung với bọn con trai dê xòm ấy được. Tiểu thư nên ngồi cùng bọn mình mới đúng.”

-Nam học viên: “Nè, nè. Cái gì mà dê xồm chứ ?"

...

Ngay lúc này, một trong những thân cận của Kinh Long và cũng học chung lớp này với Ngọc Khiết vác cái rìu to đùng hét lên:

-Hạo Thiên Chấn: “Chị dâu không ngồi chung với đứa nào cả, tụi em sẽ ngồi chung để bảo vệ chị dâu !”

Sở hữu ngoại hình to cao lực lưỡng, mái tóc vàng chóe. Hạo Thiên Chấn khá nổi tiếng ở trường vì độ trâu chó của mình, cũng như là đàn em thân tín và trung thành của Kinh Long. Thiên Chân theo lệnh Kinh Long phải bảo vệ cho Ngọc Khiết nhưng có lẽ thằng ngáo này hơi làm lố. Một số học viên thì có vẻ dè chừng Thiên Chấn, còn một số thì sẵn sàng bật ngay lại luôn.

-Một học viên: “Chị dâu ? Ai là chị dâu của cậu chứ ? Nữ thần Ngọc Khiết còn xinh đẹp dễ thương như vậy mà đã cưới ai hả ?”

-Một học viên khác: “Đừng tưởng Kinh Long là muốn cưới ai là cưới nhá !”

-Diệp Na: “Khôn hồn thì vác cây rìu của cậu ra chỗ khác rồi nói chuyện.”

Bị công kích dồn dập như thế, Thiên Chấn hoang mang cúi mặt nhìn xuống đất luôn. Minh Thiện thấy vậy liền hỏi Phong Tần.

-Minh Thiện: “Này, Phong Tần. Cái người kia là ai thế ?”

-Phong Tần: “À, là đàn em của Kinh Long ấy mà. Tính ra hắn cũng trung thành lắm. Cũng mạnh mà hơi lố nhố.”

Trong lúc mọi người đang bận tranh cãi thì Nhất Thắng bình tĩnh đọc sách rồi ngồi đại vào cái bàn ở trong góc cuối của lớp. Ngọc Khiết thấy vậy cũng liền theo ngồi cạnh với Nhất Thắng luôn. Thiên Chấn thấy vậy liền đi tới chỗ Nhất Thắng, đặt cây rìu to đùng lên bàn đe dọa Nhất Thắng.

-Ngọc Khiết (ngẩng gương mặt xinh đẹp ngây thơ, dễ thương vô bờ bến nhìn Thiên Chấn hỏi): “Có chuyện gì sao ?”

Thiên Chấn hèn nhác lắc đầu nhưng vẫn tỏ thái độ với Nhất Thắng. Ngọc Khiết thấy vậy liền khều vai Nhất Thắng.

-Ngọc Khiết: “Nhất Thắng... Anh có người tìm kìa.”

-Nhất Thắng (Liếc mắt lên nhìn Thiên Chấn): “Có chuyện gì à ?”

Lúc này Kinh Long bước chân qua cửa lớp nhìn vào để xem tình hình thì bị Thiên Chấn mặt tái mét chạy ra đâm phải một cái.

“Rầm !”

-Kinh Long: “Mày bị gì vậy, gặp ma sao hả ?”

-Thiên Chấn (mặt đầy mồ hôi): “Ghê hơn cả ma nữa, cái... cái tên tóc xanh ngồi cạnh chị dâu á... đôi mắt... đôi mắt lạnh thấu xương luôn.”

Kinh Long nhìn về hướng Nhất Thắng, thở dài rồi nói tiếp.

-Kinh Long: “Ha, lần đầu gặp bị hắn khè là phải rồi. Nghe này, đừng nghĩ nhiều với ánh mắt của hắn. Sát khí tuy lớn nhưng thực lực của hắn lại tỉ lệ nghịch với đôi mắt đó.”

-Thiên Chấn: “Vậy sao ?”

Lấy lại bình tĩnh, Thiên Chấn nhìn về phía Nhất Thắng đang ngồi. Mắt cứ ngơ ngơ như tên ngáo cần.

Một lát sau, tiết học bắt đầu và mọi người ngồi vào vị trí của mình. Không khí bắt đầu căng thẳng khi các học viên đứng dậy chào giảng viên bước vào lớp, không ai khác chính là Lâm Minh Chấn. Ngồi vào ghế giáo viên của mình, Minh Chấn mời học viên ngồi xuống rồi nói.

-Minh Chấn: “Chào, có lẽ dù là học viên đã nhập học lâu năm cũng như vừa mới nhập học cũng đã biết tên tôi rồi nhỉ ? Được rồi, từ hôm nay tôi sẽ là giảng viên chính cho lớp này nếu không có gì thay đổi. Vì thế, đừng dại dột mà chống đối lão sư của mình (Đưa mắt nhìn Ái Ngân).”

Ái Ngân giật mình, còn Đại Hưng thì siết chặt nắm đấm cúi mặt nói nhỏ.

-Đại Hưng: “Đáng ghét... Xin lỗi cậu, Ái Ngân.”

Bỗng nhiên một luồng sát khí lan tỏa, Đại Hưng bỗng cảm thấy lạnh lạnh sống lưng liền nhìn sang người kế bên. Minh Thiện như lúc ở buổi lễ khai giảng, không hề phát ra khí tức nhưng vẫn có sát khí mãnh liệt xung quanh. Minh Chấn thấy vậy, e sợ nhưng vẫn mỉm cười thầm nghĩ trong đầu.

-Minh Chấn: “Đúng là con cháu Dương gia cao quý, đúng là tạo cho người ta cảm giác khác biệt hơn hẳn. Dù mình có chút không vừa lòng với anh em nhà này nhưng thiên tài như vậy thì có ra sao mình vẫn dốc sức mà giúp chúng mạnh lên mới được.”

Buổi học bắt đầu bằng những bài lý thuyết chán ngắt mà chỉ số ít người chịu tập trung tiếp thu mà thôi. Phong Tần chép khơi khơi vài chữ vào tập rồi ngồi mơ mơ màng màng, Diệp Na thì khác hẳn bạn cùng bàn của mình. Cùng cảnh tương tự là Đại Hưng và Minh Thiện. Minh Thiện thì chăm chú học, còn Đại Hưng đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Bàn trên thì Ái Ngân và Ngọc Ly là đôi bạn cùng tiến, chăm chỉ ngồi học. Còn góc bàn cuối lớp, Nhất Thắng và Ngọc Khiết đã nằm dài trên bàn, chỉ đưa một con mắt nhìn lên bảng mà thôi. Trong lúc đang giảng bài, Minh Chấn lại dở thói quen kiểm tra người khác khi bất ngờ đặt ra câu hỏi:

-Minh Chấn: “Tôi tự hỏi sau bao năm đi học thì liệu ở đây ai có thể nói ít hiểu biết của mình về thất nguyên tố không nhỉ ?”

Không ai trong lớp ngoài Ngọc Ly giơ tay lên để trả lời cả, Minh Chấn liếc nhìn một hồi thì kêu tên.

-Minh Chấn: “Minh Thiện, nghe nói em đạt tận 90 điểm tốt nghiệp thì phải. Thử trả lời câu này xem.”

Nghe có người thi tới 90 điểm, nhiều học viên trong lớp bắt đầu xôn xao bàn tán.

-Học viện: “Cái gì ? Tận 90 điểm... Không ngờ luôn đó.”

-Học viên khác: “Đúng là người gì vừa đẹp trai, con nhà giàu là học giỏi chứ.” ...

-Minh Chấn: “Lớp im lặng. Nào, trả lời đi.”

Đứng dậy, Minh Thiện trả lời không chút do dự.

-Minh Thiện: “Thất nguyên tố trên Thánh Hồn Đại Lục chia ra 7 loại bao gồm Hỏa, Thủy, Thổ, Lôi, Phong, Quang và Ảnh. Cả bảy đều tồn tại trong mỗi sinh vật sống và được sắp xếp bên trong tinh thần vật chủ với 5 nguyên tố ngũ hành xoay tròn ở trung tâm, 2 nguyên tố tuần hoàn lại xoay xung quanh năm nguyên tố kia để tạo nên Nguồn hồn lực. Nhưng tuyệt đại đa số người đều chỉ có thể sử dụng một loại nguyên tố mạnh mẽ nhất trong Nguồn hồn lực mà thôi, những nguyên tố kia sẽ trở nên rất yếu. Sức lực và hồn lực là thứ được cho là quyết định trực tiếp đến lượng nguyên tố trong cơ thể. 7 loại nguyên tố còn chia ra thành ba nhóm là Nguyên thủy, cơ bản và biến dị. Nguyên thủy sẽ phát huy 100% tính chất của nguyên tố, cơ bản sẽ phối hợp tính chất nguyên tố chính với một chút nguyên tố phụ, còn biến dị sẽ thêm hoặc thay đổi hoàn toàn tính chất của nguyên tố. Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là những gì người đời trước để lại, đời sau đắp vào và được duy trì bằn niềm tin tưởng theo thời gian. Chẳng có gì do người tạo ra thất nguyên tố nói cả.”

Mỉm cười một cái, Lâm Minh Chánh hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của Minh Thiện. Ra hiệu cho Minh Thiện ngồi xuống, Minh Chánh lại đưa ra một câu hỏi.

-Minh Chánh: “Được rồi, vậy ai có thể trả lời xem hiện tại... Nguyên tố nào mạnh nhất ở đế quốc ta ?”

Ngay khi câu hỏi đưa ra, Ngọc Ly lại giơ tay để trả lời nhưng Minh Chấn lại tỏ ra chẳng để ý mà kêu tên Ngọc Khiết trả lời.

-Ngọc Ly: “Sao không kêu mình chứ ? Mình biết là nguyên tố biến dị chéo Quang và Ảnh của Hoàng tộc mạnh nhất mà.”

-Diệp Na (nói sang chỗ Ngọc Ly): “Một chuyên gia lý thuyết như cậu thì trường này ai cũng biết mòn rồi, rảnh đâu mà kêu”

Nghe gọi tên, Ngọc Khiết đứng dậy trả lời một cách tự tin:

-Ngọc Khiết: “Nguyên tố mạnh nhất đế quốc sao ?... Hmmm, là Hắc hóa Quang và Bạch hóa Ảnh của Hoàng tộc thì phải ? Biến dị chéo nguyên tố Quang và Ảnh.”

-Minh Chấn: “Đúng vậy. Mời Yên tiểu thư ngồi xuống.”

-Nhất Thắng (suy nghĩ): “Hỏi một câu đơn giản như thế thôi à ? Cậu ấy là người thi được 100 điểm tốt nghiệp đấy.”

Cứ thế, Minh Chấn kết thúc buổi dạy học của mình bằng những câu hỏi như thế nhưng lại chẳng để cho Ngọc Ly trả lời một câu nào cả. Ngày học buổi sáng kết thúc, các học viên được tự do đi lại ở các khu vực cho phép tại Đông Thánh Viện. Ngủ được một giấc dài, Đại Hưng vươn vai.

-Đại Hưng: “Đi ăn thôi, đi ăn thôi.”

Lúc này bên ngoài đi vào lớp là Kinh Long, Đại Hưng vội đứng dậy.

-Đại Hưng (Thầm nghĩ): “Đừng nói là hắn đến gây chuyện với mình à ?”

Nhưng Kinh Long chẳng để ý đến Đại Hưng có trong lớp, cơ bản tên này cũng đã quên mặt Đại Hưng luôn rồi. Thiên Chấn thấy đàn anh liền chạy tới thì bị Kinh Long hất sang một phía, ngã vào cái bàn bên cạnh. Kinh Long chỉ nhắm thẳng một mạch đến chỗ Ngọc Khiết.

-Kinh Long: “Nào Ngọc Khiết, chúng ta cùng đi ăn trưa thôi.”

-Ngọc Khiết (đứng lên, nắm lấy tay Nhất Thắng): “Nào, mình đi ăn thôi Nhất Thắng.”

-Kinh Long: “Ơ, cái tên này cũng đi cùng à ?”

-Ngọc Khiết: “Có gì không được sao ? Rõ ràng anh bảo là chúng ta cùng đi ăn mà. Chúng ta là chúng ta đó.”

Không chỉ Nhất Thắng, Ngọc Khiết đưa tay chỉ về phía Ái Ngân, Ngọc Ly, Diệp Na, Minh Thiện, Đại Hưng, Phong Tần... Kinh Long chỉ biết đứng trân. Ngọc Khiết chạy ra nắm lấy tay Ái Ngân, Ái Ngân giữ lấy tay Ngọc Ly rồi kéo đi trước.

-Ngọc Khiết: “Mọi người nhanh lên nào.”

-Diệp Na (đi ngang mặt Kinh Long lắc đầu): “Chịu rồi, chịu rồi. Xin lỗi vì phá ý định của đàn anh nhé.”

-Thiên Chấn: “Ha, vậy em sẽ đi luôn nha anh Long”

Kinh Long chẳng nói gì, nhìn mọi người đi phía trước rồi lê bước chán nản theo sau.

Con đường từ lớp học đến căn tin gần nhất được lát đá hoa mịn, dọc bên còn trồng rất nhiều hoa và loài mai trắng đặc trưng của Thánh Hồn Đại Lục. Hoa nở suốt xuân, hoa rơi trắng xóa làm vùng đất này càng thêm kỳ bí như chốn sử thi tiên cảnh. Trong khung cảnh này ai lại nghĩ sẽ có phiền phức tìm tới chứ, có lẽ phiền phức đó đến tìm Minh Thiện. Đứng cản đường từ trước là cả một đám học viên.

-Kinh Long: “Cái tên đó làm khỉ gì ở đây vậy ?”

Có vẻ là người dẫn đầu đám học viên này, một nam học viên bề ngoài rất đẹp trai đeo kính, mang tai nghe nhưng nhìn không mấy tốt lành cho lắm lên tiếng nói với Minh Thiện

-Lưu Tinh Thành: “Ha, nhìn dáng vẻ này. Nhóc đây là Dương Minh Thiện đúng không ?”

-Kinh Long (Thầm suy nghĩ): “Tìm Minh Thiện sao ? Phải rồi, Tinh Thành đẹp trai nhất học viện bị Minh Thiện đoạt danh hiệu đó ngay sau khi tới trường nên tìm đến gây sự ra oai với đàn em đây mà. Cấp III năm hai mà kì vậy ?”

Không hiểu chuyện gì nhưng Minh Thiện vẫn tiến ra trước mặt Tinh Thành. Ngọc Khiết thấy tình hình không ổn liền quay sang hỏi Diệp Na

-Ngọc Khiết: “Chuyện gì vậy ? Cái người đó là ai thế ?”

-Diệp Na: “Lưu Tinh Thành, học viên cấp III năm hai. Cùng lớp với Kinh Long, là một người vừa giỏi vừa đẹp trai nhưng có lẽ cái danh đẹp trai nhất của hắn bị Minh Thiện hạ gục rồi. Được xếp vào hàng những học viên mạnh nhất hiện tại ở đây, ngang trình với Kinh Long nhưng về thế lực trong trường thì lớn hơn, cũng phiền phức Kinh Long nhiều.”

-Kinh Long: “Này, ai phiền phức hả ?”

-Ngọc Khiết: “Tóc màu xanh dương, mắt cũng xanh dương... Ai ngờ con người lại khác Nhất Thắng quá nhỉ ?”

-Kinh Long (lẩm bẩm): “Dù là thằng nào thì mình cũng ghét hết !”

-Lưu Tinh Thành: “Kinh Long, cậu nên dẫn Yên tiểu thư cùng bạn của cô ấy đi tới nhà ăn của trường đi. Để lại Minh Thiện ở đây, tôi có chút chuyện để nói.”

-Kinh Long: “Tôi thừa biết ý định của cậu, tôi sẽ không có ý kiến gì. Nhưng còn Đại Thắng thì... Nào, mình đi thôi Ngọc Khiết”

Kinh Long kéo Ngọc Khiết đi nhưng Ngọc Khiết không chịu, Ái Ngân cũng ở lại cùng với anh trai. Nhất Thắng thở dài.

-Nhất Thắng (lẩm bẩm): “Phiền phức rồi.”

-Phong Tần (nói nhỏ với Minh Thiện): “Hay là cậu chạy đi, tên Tinh Thành đến gây sự với cậu đấy. Hắn còn rất mạnh nữa.”

-Minh Thiện: “Sao phải chạy, anh ta sẽ giết mình à ?”

Tinh Thành nghe được lời của Minh Thiện, mỉm cười.

-Tinh Thành: “Dĩ nhiên tôi sẽ không giết cậu rồi. Thậm chí tôi còn chỉ cậu một số điều nên làm và không nên làm khi học ở đây nữa đấy. Nào, bài học đầu tiên chính là... Đừng để đàn anh cảm thấy không vừa mắt !”

Dứt lời, Tinh Thành bất ngờ dồn lực tung một đấm nhắm vào Minh Thiện. Minh Thiện chỉ kịp phản ứng, đưa hai tay ra đỡ nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau va phải Phong Tần. Ngọc Khiết định lao lên thì Kinh Long cản lại, Ái Ngân đỡ anh trai mình dậy.

-Ái Ngân (nói với Tinh Thành): “Anh làm gì vậy, sao lại tự ý đánh người vậy chứ ?”

Tinh Thành mỉm cười, nhìn xung quanh chỉ có phe mình và một số học viên khác rồi tự tin trả lời.

-Tinh Thành: “Nào, liệu có ai khác nhìn đây không phải là một cuộc tỷ thí chứ nhỉ ? Chỉ là một cuộc tỷ thí thôi, và nó hợp lệ đấy.”

Ái Ngân ấm ức, tay siết chặt. Đại Hưng bất ngờ lao lên vung đấm nhắm vào Tinh Thành nhưng đối phương chỉ đưa tay ra là cản lại được một cách dễ dàng. Tinh Thành hất tay đẩy Đại Hưng về sau.

-Tinh Thành: “Sao nào, tên con thường dân này tính làm gì đây ?”

-Kinh Long: “Ra là tên đó sao ? Lại muốn kiếm thêm phiền phức nữa chứ ?”

-Minh Thiện: “À... là tỷ thí sao ?”

Đứng dậy phủi bụi trên hai cánh tay rồi bẻ khớp cổ của mình, Minh Thiện tiến tới mặt đối mặt lần nữa với Tinh Thành. Tinh Thành cười một cái, lại bất ngờ tung ra một đấm ngay sau đó. Minh Thiện tay phải bắt lấy nắm đấm của đối phương, tay còn lại nắm lấy cổ tay phải để chịu lực. Tuy có chút đẩy lùi về sau nhưng cơ bản đòn tấn công của Tinh Thành đã bị cản lại.

-Tinh Thành: “Cản được sao ? Vậy thử xem đòn này đi.”

Thu nắm đấm lại, Tinh Thành xoay người tung một cú đá xoáy nhắm vào đầu Minh Thiện. Minh Thiện cúi người xuống tránh đòn rồi nhanh chóng lao lên áp sát, lấy cổ tay định trấn cổ đối phương nhưng Tinh Thành đã ngay lập tức dùng một tay bắt lại, còn tay kia vung mạnh một cú đấm móc. Minh Thiện thấy nguy hiểm liền vội lui về sau.

-Kinh Long: “Bọn này chỉ định đấm tay đấm chân thôi à, chán thế ?”

-Phong Tần: “Không ngờ Minh Thiện lại có thể đánh ngang tay với cả Tinh Thành đấy.”

Đánh một hồi với Minh Thiện, Tinh Thành mặt bắt đầu nghiêm túc. Tay tạm thả lỏng, Tinh Thành dần phát ra luồng khí tức.

-Tinh Thành: “Đàn anh đây có lẽ cần nghiêm túc dạy bảo đàn em rồi.”

Thấy tình hình căng thẳng, Đại Hưng và Ái Ngân định xen vào thì đám học viên theo sau Tinh Thành cản lại và thậm chí còn chắn cả đường lui để khỏi ai có thể chạy đi báo với giáo viên được.

-Đại Hưng: “Đáng ghét !”

-Nhất Thắng: “Tính đánh xong mới cho bọn này đi ăn sao ?”

Thấy đối phương đã định dùng tới sức mạnh nguyên tố, Minh Thiện cũng thay đổi ánh mắt của mình. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo trở nên như sáng hơn và sắc bén hơn, không khí tức nhưng sát khí đã phát ra dữ dội.

-Tinh Thần (Thầm nghĩ): “Đúng như mình nghĩ, sát khí từ vụ kiểm tra trong buổi khai giảng là do tên học viên mới tới này. Đúng là cũng có sức uy hiếp đấy, nhưng so về sát khí thì...”

Bất ngờ mọi thứ như trở nên lạnh hơn, gió thổi từng đợt rợn người và sát khí từ Tinh Thành tỏa ra mỗi lúc một lớn làm mọi luồng khí tức xung quanh đều bị dao động. Kinh Long liền đứng ra phía trước chắn cho Ngọc Khiết, đề phòng nguy hiểm. Hai luồng sát khí va chạm vào nhau, thứ sát khí này như đã chạm cực hạn khiến mọi thứ xung quanh như đều run sợ bị mất mạng. Nhiều người gần đó cảm thấy lồng ngực như sắp bị nổ tung, mạch máu trong người như đang bị vỡ. Không thể nào nghĩ đến sẽ có hai học viên trẻ tuổi lại sở hữu sát khí lớn và đáng sợ như thế lại đối mặt nhau. Phen này không ai đủ sức can ngăn kịp thời mà để hai người choảng nhau ắt sẽ gây ra nhiều tổn thất lớn.

-Kinh Long: “Hai cái tên này, chí ít cũng phải để Ngọc Khiết đến nơi an toàn chứ ?”

-Nhất Thắng (nói với Kinh Long): “Chẳng phải anh là học viên mạnh nhất trường sao ? Ra cản đi chứ.”

-Kinh Long: “Nói như dễ lắm vậy, thằng đó có bao giờ nể mặt ta đâu.”

-Nhất Thắng (quay mặt sang nhìn Kinh Long với cái thái độ nửa ngạc nhiên, nửa coi thường): “À...”

-Kinh Long: “Cái thằng này, bộ mặt đáng ghét dửng dưng trên mặt ngươi là sao hả ?”

Nhất Thắng vẫn trưng cái mặt khó chịu đó mà nhìn Kinh Long, ngay giây phút hai cái người kia lao vào choảng nhau.

-Kinh Long (thở dài): “Rồi, liều vậy.”

-Bụp !...

Kinh Long lao ra giữ lấy người, một nữ học viên khác xuất hiện giữ lẫy tay của Tinh Thành. Đại Thắng cũng bất ngờ xuất hiện giữ Minh Thiện lại. Nữ học viên giữ tay Tinh Thành lên tiếng.

-Lạc Thiên Thi: “Hôm nay cậu đi gây chuyện sao, Tinh Thành ?”

Hoa khôi Lạc Thiên Thi của khối lớp cấp III năm hai, Yên Kinh Long, Dương Đại Thắng. Cả ba đều là những học viên nằm trong nhóm mạnh nhất học viện hiện tại cùng xuất hiện để cản một cuộc chiến giữa hai học viên. Buông Minh Thiện và Tinh Thành ra.

-Lạc Thiên Thi (mỉm cười): “Không ngờ hôm nay cậu lại đi gây chuyện đấy, Tinh Thành.”

-Tinh Thành: “Nào, chỉ là đàn anh dạy bảo đàn em thôi mà.”

-Kinh Long: “Lảm nhảm lắm vào, nhìn tên Đại Thắng kìa.”

Trong những người đang ở đây, Đại Thắng chính là học viên được biết là mạnh nhất. Đại Thắng lúc này đã khó chịu ra mặt.

-Đại Thắng (nói với Tinh Thành): “Ở đây ai cũng thừa biết lý do gì cậu ở đây khỏi viện cớ. Nếu chẳng phải em tôi cũng tấn công lại cậu thì hôm nay chúng ta có cơ hội tham khảo thực lực của nhau nữa rồi đấy, Tinh Thành.”

-Tinh Thành: “Tiếc nhỉ ? Vậy để lần sau rồi.”

Nói xong, Tinh Thành rút người đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

-Lạc Thiên Thi (nói với Kinh Long): “Không ngờ hôm nay cậu lại xen vào chuyện người khác đấy.”

-Kinh Long: Chịu thôi, hai tên đó mà đánh nhau thì chỉ sợ gây ra nguy hiểm cho Ngọc Khiết của tôi thôi.”

-Lạc Thiên Thi: “Thì ra là vì thương hoa tiếc ngọc à ? Nhưng mà hình như cậu đang nói cậu em trai kia mạnh lắm đúng không ?”

-Kinh Long: “Ừa, thực lực xem ra rất mạnh. Sát khí thì ngang ngửa với cái tên Tinh Thành luôn.”

-Lạc Thiên Thi (nhìn Minh Thiện): “Xem ra người đẹp trai nhất của Đông Thánh Viện mới này khá thú vị đây.”

-Kinh Long: “Đừng có mà hại đời bọn trẻ đấy bà.”

-Lạc Thiên Thi: “Nói cái gì mà hại đời, đừng có xem tôi như người xấu chứ ?”

Kinh Long cười một cái như ý chẳng tin Thiên Thi rồi dẫn Ngọc Khiết đi tới nhà ăn. Đại Thắng nhìn theo nhóm Minh Thiện rồi quay đi, nói nhỏ với Thiên Thi.

-Đại Thắng: “Nó em trai mình đấy, nể tình đừng hại đời nó.”

-Thiên Thi: “Ơ, cả cậu nữa sao ?”

Tất cả mọi người nhanh chóng giải tán, đi lại hoạt động bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tất cả chỉ đơn giản như một cuộc tỷ thí bình thường giữa các học viên trước chứng kiến của nhiều học viên khác, diễn ra một cách hợp lệ không hề có thương vong mà mọi học viện hầu như đều cho phép. Chỉ có điều nếu không có sự ngăn cản sớm từ các học viên xuất sắc của học viện thì ắt việc Minh Thiện đấu với Tinh Thành sẽ không còn đơn giản là tỷ thí nữa, hai người này cứ như muốn giết chết đối phương vậy. Tại phòng ăn B trong khu vực giảng dạy của Đông Thánh Viện, nhóm Minh Thiện ngồi cùng nhau chung một cái bàn ăn.

-Ái Ngân (Quan tâm Minh Thiện): “Lúc nãy anh đỡ một đòn trực diện luôn không biết có sao không vậy ?”

-Minh Thiện (Bình thản ăn bữa trưa): “Ưm... Đồ ăn ngon quá. À, anh không sao đâu.”

Ngồi ăn từng muỗng thức ăn, Đại Hưng ơ thờ ngồi đâm chiêu suy nghĩ.

-Đại Hưng: “Đây là thực lực của những học viên mạnh nhất học viện sao ? Đấm của mình lại có thể bị chặn lại dễ dàng.

Suy nghĩ xong, Đại Hưng đưa mắt nhìn sang phía Kinh Long rồi âm thầm suy nghĩ tiếp:

-Đại Hưng: “Kinh Long cũng như tên lúc nãy, hẳn sẽ đánh bại mình cái một.”

Siết chặt nắm đấm, Đại Hưng có vẻ đã quyết định điều gì đó rồi bắt đầu ăn bữa trưa của mình một cách bình thường như mọi người. Ăn xong, khay đĩa được chính học viên mang đi dọn dẹp xong mới được rời đi khỏi phòng ăn. Đi phía sau mọi người, Minh Thiện nhìn đôi bàn tay của mình rồi mỉm cười, thầm suy nghĩ trong đầu.

-Minh Thiện: “Cứ tưởng sẽ được thực chiến với kẻ mạnh, ai ngờ. Dù sao cũng công nhận, sát khí của tên Tinh Thành này rất lớn. Không biết nếu đánh với hắn, mình có thể thắng không ta ?”

-Diệp Na (Nói với mọi người): “Hình như hôm nay không có anh Đình Kha đi cùng với Tinh Thành nhỉ ? Nếu không đã có người ngăn Tinh Thành đánh nhau rồi.”

-Ngọc Ly: “Cái anh tóc đen đen, mắt màu nâu có mấy vết hằn trên cánh tay ấy hả ? Thì ra đó là Lam Đình Kha.”

-Ái Ngân: “Ơ, cậu học ở đây lâu mà mới biết người tên Đình Kha đó sao ?”

-Diệp Na: “Đó là chuyện bình thường đấy. Cái anh Đình Kha kia tính tình thì có vẻ là người tốt nhưng rất lạnh lùng, phong thái trầm lặng lại hay ở cùng nguồn sáng như Tinh Thành nên bị lu mờ, ít ai biết đến lắm. Thành tích cũng không có gì nổi bật, chỉ có tài đàn hát, chơi được nhiều loại nhạc cụ nên thường hỗ trợ ở phòng nhạc cụ của trường mình thôi. Có lẽ giờ cũng đang ở đó đấy.”

-Kinh Long (suy nghĩ trong đầu): “Đình Kha... Hình như học cùng lớp với mình thì phải ? Chả có ấn tượng gì cả.”

Tầng hai học viện Đông Thánh, phòng nhạc cụ. Nơi đây lúc nào cũng thật vắng bóng người nếu chẳng phải rơi vào những ngày lễ. Tại đây, luôn có một thiếu niên là học viên cấp III năm hai của học viện gần như lúc nào cũng có mặt. Ngoại hình đẹp trai, mái tóc đen và màu mắt nâu – thật bất ngờ khi Lam Đình Kha lại chẳng mấy được mọi người chú ý. Có lẽ vì con người của Đình Kha lạnh lùng, trầm tính ít giao tiếp với mọi người. Người có thể thân thiết được với Đình Kha, có lẽ là chỉ có...

-Tinh Thành (bật tung cửa phòng, đi vào với hai túi đồ ăn to đùng): “Hi, anh bạn. Tính nhịn đói chỉ vì đám nhạc cụ đó à ?”

-Đình Kha: “Tinh Thành đó à ? Dĩ nhiên là không rồi. Tôi biết cậu thế nào cũng vác mặt tới đây mà.”

-Tinh Thành: “Bạn bè mà nói chuyện vậy đó. Mà thôi, ăn đi nào.”

Tình Thành lấy trong túi đồ ra một gói bánh mì cùng một lon nước ngọt ném cho Đình Kha.

-Đình Kha (Mở lon nước, khui gói bánh): “Hôm nay cậu tới đây trễ nhỉ ? Thật sự là đi gây chuyện với em trai của Đại Thắng à ?”

-Tinh Thành: “Ừm... Ừ...Ờ... Đâu có gây chuyện đâu, đi chào hỏi tí ấy mà.”

-Đình Kha: “Cậu biết ngay bên dưới phòng nhạc cụ này là phòng ăn đúng không ? Làm gì có ai chào hỏi mà phát ra cả sát khí chứ anh bạn ? Có thể thành tích tôi không xuất sắc như các cậu, nhưng cũng không phải gọi là tệ hại không nhận ra.”

-Tinh Thành (lấy tay gãi gãi cái đầu): “Ờ... thì... Đúng là có gây chuyện thật. Như chưa đánh đấm gì thì Đại Thắng, Kinh Long và Thiên Thi ra cản lại rồi. Có đánh được gì đâu.”

-Đình Kha (Một phát cắn hết nửa cái bánh vào miệng): “ờm... ờm... ậu ó, cứ ích i ây chuyện... (cậu đó, cứ thích đi gây chuyện.) Ực. Em trai của Đại Thắng mà có sao thì cậu ta không biết đến lúc đó nổi điên lên sẽ gây ra chuyện gì nữa. Rồi may ra có mà các lão sư ra cản cho cậu.”

-Tinh Thành: “Mình sợ cậu ta chắc.”

-Đình Kha: “Tỉ thí gần chục lần, có lần nào cậu thắng Đại Thắng chưa mà gáy thế ?”

Nhìn bộ mặt không cảm xúc của Đình Kha nhưng lại như có ý gì đó chọc ghẹo đối phương từ sâu trong cơ mặt, Tinh Thành đưa mắt nhắm mắt mở nhìn người bạn của mình mà cạn ngôn, chẳng thể nói được gì vì thực tế Đình Kha nói đúng là vậy.

Hết giờ nghỉ trưa, tiếng chuông báo giờ học buổi chiều bắt đầu. Học viên nhanh chóng đi đến lớp của mình. Đã ngồi sẵn từ trong lớp 10A, một trong những giảng viên cấp cao của Đông Thánh Viện – Ngô Đình khoác trên mình bộ chiến giáp màu xanh dương quen thuộc của mình đang đưa ra một bộ mặt không mấy dễ gần. Đợi học viên vào vị trí đông đủ, Ngô Đình mới đứng lên nói về bản thân.

-Ngô Đình: “Xin chào. Một số học viên có lẽ đã biết tên tôi rồi nhỉ ? Tên tôi là Ngô Đình, sẽ là giảng viên chuyên về sinh vật học cho lớp. Tính ra thì tôi không phải là người dễ tính cũng không phải người khó tính cho lắm, hy vọng các em sẽ tập làm quen với việc học dưới sự giảng dạy của tôi. Rồi, vào bài học luôn. Không dài dòng nữa.”

Ngô Đình quay lên bảng để ghi tựa bài giảng, Minh Thiện liền kêu sang Phong Tần.

-Minh Thiện: “Này, Phong Tần. Người này là...?”

-Phong Tần: “Ngô Đình lão sư, thực lực ngang với Minh Chấn lão sư đều ở bậc Tinh Đế. Là con nhà gia giáo, tính tình thì như ổng nói vậy đó.”

-Minh Thiện: “Chiến thần võ giả Tinh Đế sao ?”

Không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn vẽ rất đẹp, Ngô Đình chỉ với viên phấn trên tay đã có thể phác họa hình ảnh một sinh vật ngay trên bảng đen. Sinh vật này tựa một loài bò sát bay có cánh, có lớp sừng vàng nâu bao lấy ở trên đầu và bên dưới hàm.

-Ngô Đình: “Nào, có ai biết được đây là loài nào không ?”

Ngọc Ly ngay lập tức giơ tay, nhưng Ngô Đình lại như Minh Chấn chẳng thèm quan tâm cô bé này. Có kêu Ngọc Ly thì cũng dư thừa, ai mà chẳng biết hầu như cái gì Ngọc Ly cũng đều trả lời được. Ngô Đình chỉ tay gọi Minh Thiện.

-Minh Thiện: “Là thú thời thượng cổ, Thượng cổ thú Mercra.”

-Ngô Đình: “Chính xác, là Mercra. Hôm nay tôi sẽ nói cho các em biết tất cả những gì mà nhân loại trên Thánh Hồn Đại Lục biết về sinh vật cổ đại huyền thoại này. Một trong hai sinh vật đầu tiên trên đại lục trước cả thần thánh và con người.”

Trong vũ trụ rộng lớn, có nhưng nơi mang màu chết chóc hoang tàn thì cũng có những nơi lại tràn ngập sự sống. Thể sống tồn tại đa dạng và phong phú, phân loại cũng khác nhau: Thú – thảo, Linh thú – Linh thảo, Thánh thú – Thánh thảo... Riêng nhân tộc, những kẻ kế thừa được thể sống tối cao nhất trong vũ trụ thì không nằm trong sự phân loại này - ở đây chỉ có Thần thánh được sinh ra, Thần thánh do tu luyện, cường giả và con người. Những sinh vật cổ xưa lâu đời tồn tại từ khi vũ trụ vừa hình thành còn mang theo danh hiệu Thượng cổ. Trên Thánh Hồn Đại Lục có hai loài Thượng cổ thú, một trong số đó là các Mercra và còn lại là một Thượng cổ thánh thú khác.

-Ngô Đình: “Có mặt từ khi Thánh Hồn Đại Lục vừa hình thành. Mercra cùng với những vị thần thánh là một trong những cư dân đặt chân lên vùng đất này đầu tiên. Khi ấy, đại lục được biết chỉ là một khối cầu lửa với biển dung nham bao lấy toàn bộ mặt đất và nơi sống của Mercra chỉ là những cột đá nhọn nhỏ hẹp nhô lên khỏi dung nham. Không như thần thánh, họ có những cung điện biết bay trên trời và sẵn sàng tấn công bất kì sinh vật nào đến gần. Sau hơn vạn năm, thời đại băng giá bắt đầu diễn ra để làm nguội toàn bộ đại lục và bọn Mercra bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ đông. Trong thời gian này, số lượng Mercra khá ít nhưng rồi chấm dứt khi thời đại băng giá kết thúc. Sự sống sinh sôi nảy nở khắp đại lục, bao gồm cả con người. Mercra khi đã đủ điều kiện sống, chúng bắt đầu sinh sôi nảy nở và trở thành sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn – Những quái thú tàn sát đích thực. Kích cỡ chỉ hơn 2 mét, nặng khoảng hơn 150 kg nhưng lại thường đi săn theo bầy lên đến hàng vạn con, liệu thử hỏi có sinh vật nào ngoài thánh thần đủ chống lại Mercra hay không ?. Câu trả lời là sau khi con người chúng ta có được khả năng vận dụng thất nguyên tố, Mercra cũng bắt đầu có một mối đe dọa lên chúng. Hiện tại, số lượng Mercra đã bị giảm xuống chỉ còn vài chục con đang cư ngụ tại đại sơn Thiên La của đế quốc ta. Từ sức mạnh, hồn lực hay cả da, cốt của Mercra đều ở mức xem là thượng vật cao cấp. Dù vậy để săn được Mercra rất khó vì chúng không còn bay ra khỏi Thiên La nữa, việc vào Thiên La đại sơn cũng không phải là việc dễ dàng gì.”

-Đại Hưng: “Ha, giá mà có một con trong tay nhỉ ?”

-Ngọc Ly: “Đã hơn trăm năm mà trên đại lục này chưa nghe ai sở hữu một mảnh da của Mercra đấy, ở đó mà đòi một con.”

-Đại Hưng (Ngạc nhiên): “Sao cơ ?”

-Minh Thiện: “Ngọc Ly nói đúng đấy, cậu quên Thiên La đại sơn là tử địa của Thánh Hồn Đại Lục ta à. Một ngọn núi lửa lớn với chân núi là các ổ bò cạp Độc Sa Cáp mấy trăm vạn con, đỉnh núi bao vây bởi mây đen và khói độc. Xe tăng, máy bay, thiết bị hiện đại qua đây cũng đều tắt cửa. Xưa nay chẳng ai dám liều mình đi qua đó mà chỉ chọn đường vòng qua, có thể tới Thiên La đại sơn mà trở về thì chỉ có thực lực cỡ Tinh Vương trở lên may ra còn có cơ hội. Hiện giờ thực lực của chúng ta cơ bản là không thể mơ đến chuyện này được.”

Ở góc bàn cuối.

-Ngọc Khiết (nói nhỏ với Nhất Thắng): “Cha chúng ta từng qua được rồi đấy.”

-Nhất Thắng (nói nhỏ lại với Ngọc Khiết): “ Ngài ấy rất mạnh mà, ai trong Yên gia chẳng tự hào về ngài.”

-Đại Hưng: “Vậy thì có một ngày khi mình mạnh mẽ đến cấp Tinh Vương thì cũng sẽ gặp được Mercra mà thậm chí còn sẽ bắt mấy con luôn mới được. He he.”

Một sự quyết tâm trên mặt Đại Hưng hướng về hương núi Thiên La, nhưng không phải ai cũng tin rằng việc Đại Hưng sẽ làm được việc cậu ta vừa nói. Có tin thì cùng lắm chỉ tin là có thể thấy Mercra mà thôi. Đúng vậy, có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ được thấy Mercra bay lượn...

Nhìn gương mặt tràn đầy năng lượng của Đại Hưng, Minh Thiện thở dài.

-Minh Thiện (thầm nghĩ): “Không biết nên gọi cậu ta là ngông cuồng hay là người có chí lớn đây. Đến Thiên La đại sơn mà không có may mắn lẫn chuẩn bị thì thực lực có là Đế Tinh Vương cũng phải thương tích đầy mình, nói chi là bắt vài con Mercra.”

Lật sang trang sách mới, Ngô Đình giảng tiếp:

-Ngô Đình: “Hừm, bài học về Thượng cổ thú Mercra tương đối ít nên kết thúc tại đây. Còn chút thời gian ta cũng muốn chia sẻ cho các em đây một ít thông tin về việc săn bắt sinh vật theo luật của Đông Thánh Viện. Khu vực rừng của trường tuyệt đối cấm săn bắt thú và thảo dưới mọi hình thức nếu không có sự cho phép đặc biệt từ các lão sư trong trường. Nếu ai làm trái, sẽ bị xử phạt nghiêm và có khi là đuổi học. Rõ rồi chứ ? Giải tán !.”

Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, các học viên đứng dậy chào lão sư rồi rời khởi phòng học về ký túc xá nghỉ ngơi.

Buổi tối, sau khi bữa ăn chiều của các học viên kết thúc. Tại ký túc xá nam, phòng III-T. Trong lúc Phong Tần và Đại Hưng rủ nhau ra ngoài đi dạo đâu đó trong học viện để chơi, Nhất Thắng thì cũng đang đi cùng Ngọc Khiết và Kinh Long. Trong phòng một mình, Minh Thiện lôi ra từ bên trong ba lô của mình cả tá sách dạy chiến kỹ. Cầm lấy một quyển đọc chơi, Minh Thiện ngồi suy nghĩ:

-Minh Thiện: “Đấu với Tinh Thành, có lẽ về kỹ năng chiến đấu của mình còn thua kém tên đó. Còn về hồn lực, chưa đọ thì chưa biết nhưng có thể thấy Tinh Thành có lượng hồn lực rất dồi dào. Về sát khí thì có thể coi mình và tên đó ngang ngửa nhau. Nhưng Tinh Thành lại được xếp vào những học viên mạnh nhất cùng với Đại Thắng, suy cho cùng hắn vẫn có thể sẽ mạnh hơn mình. Nếu cứ bị hắn kiếm chuyện, thì mình buộc phải nâng cao thực lực hiện tại để hạ hắn một lần rồi xong chuyện. Chắc trước hết là học thêm mấy cái chiến kỹ mà bà già đó giao cho mình cái đã...”

Bất ngờ vang lên trong đầu của Minh Thiện là một tiếng hét của nữ nhân:

-HaLynh (nói chuyện qua ý nghĩ) : “Ngươi nói ai là bà già vậy hả ?”

Từ ngoài bay vào phòng, ngồi lên trên cái giường của Minh Thiện. Một bán yêu có cơ thể là con gái, sở hữu mái tóc trắng và màu mắt đỏ. Hai cánh tay là hai đôi cánh, cùng với chiếc chân của hắc điểu tức giận nhìn Minh Thiện.

-Minh Thiện (ý nghĩ): “HaLynh, cô chịu xuất hiện rồi sao hả ?”

-HaLynh (ý nghĩ): “Ha, bổn thần đây mới tìm nơi khôi phục hồn lực mấy ngày mà tên ôn thần con nhà ngươi đã đi đến đây không thèm báo ta trước. Lại còn nhân lúc nói xấu ta, hay lắm.”

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Cô khôi phục hồn lực ở đâu cũng chẳng nói, sao ta tìm được cô mà báo.”

-HaLynh (ý nghĩ): “Cũng đúng... À, nghe nói ngươi vừa tới đã gây sự với học viên xuất sắc của trường. Ngon hé ?”

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Không phải là ta gây sự mà là người đó gây sự với ta. Giờ ta phải tìm cách đẩy nhanh việc nâng cao thực lực để đối phó với tên đó một lần nhanh chóng luôn đây.”

HaLynh nhìn vào cuốn sách Minh Thiện đang đọc.

-HaLynh (ý nghĩ): “Aha, học tới cuốn này rồi sao ? Nhanh đấy Minh Thiện. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ và khôi phục lại huyết mạch thánh thần.

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Được rồi, được rồi. À, ở đây chỉ có bốn cái giường. Hiện tại dù không ai ngoài tôi nhìn thấy được cô thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ ở đây rồi chung giường với ai, người khác vẫn chạm được cô dù cô vô hình đấy.”

-HaLynh (ý nghĩ): “Đuổi ta chứ gì ? Đúng là vãn bối sao bằng những bậc tiền bối như ta được, nè cầm lấy !”

HaLynh đưa bàn tay ra, luồng hồn lực thoát ra rồi kết tinh lại thành một chiếc túi vải ném cho Minh Thiện. Minh Thiện chụp lấy rồi HaLynh nhanh chóng hóa thành luồng khí bay vào trong chiếc túi.

-HaLynh (ý nghĩ): “Đây là một cái túi đặc biệt do các cổ thần tạo ra có khả năng chứa vật thể sống. Có thể chứa khoảng 7749 thể sống trong mỗi ngăn. Giờ ta sẽ ở trong một ngăn của túi, vậy dễ nói chuyện với ngươi mà không cần ra bên ngoài.”

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Có đồ tốt như vậy lại không lấy ra, để mấy năm trời ta phải liên tục giấu ngươi khỏi phải bị mẹ ta phát hiện. Cái bà bán yêu, bán thần này.”

-HaLynh (ý nghĩ): “Ngươi chưa nghe việc dấu bài à ? Non thế ? Thôi, bổn thần đi ngủ à, tạm biệt.”

Minh Thiện thở dài lắc đầu, để cái túi lên bàn rồi ngồi im lặng đọc tiếp cuốn chiến kỹ.

-Minh Thiện (suy nghĩ): “Quang nguyên tố của mình là loại có cường hóa tốc độ nhất thời, có thể đạt tới tốc độ của ánh sáng. Có thể coi tốc độ hiện tại là ưu điểm lớn nhất của mình, dù chỉ kéo dài được 0,05 giây. Nếu có chiến kỹ nào có thể dùng được trong lúc mình bứt tốc thì đó lại là một chiêu trí mạng của mình. Chỉ có điều chiến kỹ kích hoạt thì cần thực hiện động tác, lại vận đến hồn lực nguyên tố mà tốc độ để làm điều đó lại không theo kịp tốc độ ánh sáng.”

Bất ngờ từ trong cái túi trên bàn vang lên giọng nói.

-HaLynh (ý nghĩ): “Suy nghĩ lắm thế ? Ngươi quên cái ấn kỹ trong huyết mạch người rồi sao ? Cái gì mà Long hồn ấn kỹ ấy, mau tập luyện nó đi.”

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Ấn kỹ Long hồn ? Chết tiệt, mình quên mất sự tồn tại của nó 5 năm trời rồi.”

-HaLynh (Ý nghĩ): “Haizzz, thật không biết ngươi có phải là thi được 40 điểm lý của bài kiểm tra không nữa đấy.”

-Minh Thiện (ý nghĩ): “Chịu, có bao giờ phải dùng đến đâu mà nhớ. Thôi, giờ ta vào tâm thức của mình đây.”

Nói xong, Minh Thiện cầm lấy cái túi chứa HaLynh vắt ngang thắt lưng rồi leo lên mái ký túc xá nam. Ngồi vào tư thế tu thiền, Minh Thiện bắt đầu phát ra hồn lực nguyên tố bao quanh cơ thể và đưa nhận thức tiến vào ý thức tinh thần của bản thân – Nơi có Nguồn hồn lực phát ra năng lượng cho toàn cơ thể. Tại đây, không chỉ có Nguồn hồn lực với các loại nguyên tố mạnh yếu xoay quanh nhau như những Chiến thần võ giả khác. Bên trong tinh thần của Minh Thiện còn có một con mãnh long không thực thể màu xanh lục bay lượn quanh Nguồn hồn lực, đó chính là Long Hồn. Minh Thiện bước từng bước trên hư vô, tiến đến gần Long Hồn. Long Hồn chao lượn rồi gầm lên dữ tợn, ánh mắt Minh Thiện ngay lập tức trở nên đáng sợ. Đưa bàn tay ra kéo lấy luồng hồn lực nguyên tố, Minh Thiện tay còn lại tạo kết ấn hướng về Long Hồn.

-Minh Thiện: “Tới giờ luyện tập rồi, rồng con kia !”

Luồng hồn lực trong tinh thần của Minh Thiện trở nên cuồn cuộn, theo luồn hồn lực mà Minh Thiên đang kéo lấy mà hóa thành như một cái lưỡi kéo Long Hồn lao về phía Minh Thiện. Ngay khi Long Hồn bay vừa tới, Minh Thiện đặt tay kết ấn lên đầu Long Hồn rồi thu thập nó đưa vào Nguồn hồn lực. Bên ngoài tinh thần, cơ thể Minh Thiện có chút chuyển sắc. Ngoài hồn lực cơ thể phát ra còn có hồn lực trong tự nhiên xoay chuyển xung quanh. Các đường vân ấn bắt đầu xuất hiện trên cơ thể Minh Thiện.

-HaLynh: “Minh Thiện cũng bước vào trạng thái tu luyện ấn kỹ rồi, có lẽ ta sẽ bảo vệ ngươi trong khoảng thời gian này vậy.”

Là một yêu tinh hóa thần, HaLynh là người mang trọng trách bảo vệ cho người mang huyết mạch thần thánh trong người. Sức mạnh của HaLynh cũng đã đạt đến hàng của Tinh Vương. Chỉ bằng một cú vỗ cánh, một lá chắn bảo vệ đã bao lấy Minh Thiện và còn có thể che mắt cả người đứng bên ngoài vòng chắn. Lúc này, viện trưởng Trần Khả bất ngờ xuất hiện ở gần đó.

-Trần Khả: “Ở rất gần đây quả là có luồng hồn lực rất lớn, phải xác định vị trí mới được.”

-HaLynh: “Là Trần Khả sao ? Xì, cấp bậc giờ chắc đã cũng ở hàng Tinh Vương rồi, nếu để có người khác biết huyết mạch của Minh Thiện, e là sẽ gặp nguy hiểm là cái chắc. Dù vậy trừ khi ngươi có thần nhãn hay khả năng cảm nhận cấp cao dữ lắm mới xác định đúng được vị trí của Minh Thiện. ”

Tự tin là thế nhưng HaLynh bất ngờ thay đổi sắc mặt khi thấy Trần Khả bắt đầu phát ra khí tức xung quanh.

-HaLynh: “Đậu, tên này dùng được lĩnh vực sao ? Chỉ cần phát lĩnh vực thì mọi vật trong phạm vi của lĩnh vực, Trần Khả đều có thể phát hiện ra. Tiêu chắc luôn !”

Khoảnh khắc Trần Khả sắp phóng thích lĩnh vực, HaLynh cũng đã sẵn sàng chuẩn bị... Chuồn, bỏ lại Minh Thiện thì bất ngờ có tiếng nổ phát ra từ khu vực dạy học. Trần Khả thu lại khí tức, nhanh chóng chạy đến đó.

Tại nơi phát ra tiếng nổ, chính là văn phòng nghiên cứu sinh học. Kẻ đột nhập là một tên bịt mặt, khoác chiếc áo đen bên ngoài và người phát hiện ra chính là Ngô Đình. Ngô Đình nhìn cuốn mật liệu cổ sinh quyển do mình biên soạn trên tay tên đột nhập.

-Ngô Đình: “Cổ sinh quyển không phải là món ngươi muốn lấy là được đâu. Giao ra và chịu hàng đi.”

Tên bịt mặt chẳng trả lời, bản thân hắn lại chẳng tỏ ra một chút gì gọi là lo lắng khi đối mặt với một Chiến thần võ giả đạt danh hiệu Tinh Đế cả. Điều này làm Ngô Đình có chút cảm giác kẻ địch trước mặt không phải tầm thường, liền bước vào tư thế tập trung sẵn sàng tấn công. Thấy Ngô Đình đã phát ra khí tức, tên bịt mặt cũng đặt tên lên thanh kiếm đang đeo trên lưng mình.

Khoảnh khắc chân Ngô Đình vừa xoay hướng, đạp mạnh lao tới đối phương thì tên bịt mặt cũng đã rút thanh kiếm ra. Ngô Đình tung một quyền đấm trước, tên bịt mặt nghiêng mình sang một bên tránh được. Ngay sau đó, tên bịt mặt vòng ra phía sau Ngô Đình rồi hướng mũi kiếm vào lưng đối phương mà nhắm đâm tới. Ngô Đình lấy ra một thanh đoản đao ra, đưa tay ra sau đỡ lại lưỡi kiếm của đối phương, đẩy nó đâm lệch sang một bên. Ngay lúc này, tên bịt mặt liền quay người chạy ra cửa để tẩu thoát nhưng bất ngờ lại có thêm một Ngô Đình đứng đợi ở cửa vào. Có hai Ngô Đình cùng ở đây, một đứng bên trong và một đứng bên ngoài căn phòng. Tên bịt mặt lúc này coi như đã bị bao vây.

-Ngô Đình ở ngoài cửa (Mỉm cười tự tin): “Sao ? Làm như ta là tay mơ chắc.”

Tên bịt mặt vẫn không nói năng gì, chỉ đặt tay lên rồi búng một cái như ra hiệu. Ngay tức khắc từ ngoài cửa sổ lao vào là bốn tên lính phản loạn được trang bị vũ khí đầy đủ. Nhìn đám lính, Ngô Đình phần nào cũng đoán được thực lực của chúng.

-Ngô Đình (đứng bên ngoài. Suy nghĩ): “Thực lực chắc cũng tầm Tinh Anh. Cái tên bịt mặt này xem ra cũng trên dưới cấp Tinh Đế đây.”

Đám lính chia ra hai nhóm, hai tên bao vây lấy Ngô Đình phía trong, còn lại tiến đến hỗ trợ tên bịt mặt đối phó Ngô Đình đứng bên ngoài. Thấy đối phương có lẽ hăng xử mình quá, Ngô Đình mỉm cười, tay đưa ra sau lưng nhanh chóng thủ ấn.

-Ngô Đình (đứng bên ngoài): “Thích chơi gia đình thì ta đây cũng chơi kiểu gia đình luôn. Lệnh triệu hồi, tam Lam Huyễn Dã Lang thú !”

Từ sau lưng Ngô Đình bên ngoài, có đến 3 con Lam Huyền Dã Lang thú màu xanh dương ngọc lao ra ở khoảng không.

-Một tên lính phản loạn: “Thú cơ bản, xì. Bọn này thì có gì đáng lo đâu chứ ?”

-Tên lính phản loạn khác: “Bọn thú cỡ này không biết cuộc đời ta đã xử bao nhiêu con rồi. Tinh Đế sao lại dùng bọn thú cấp thấp này chứ ?”

Bọn lính thay nhau chê cười đám Lam Huyền Dã Thú, riêng tên bịt mặt vẫn tập trung không chút xao lãng. Quả thật Lam Huyền Dã Lang thú chỉ là một loài sói cấp thấp sống trong hầu hết các khu rừng trên Thánh Hồn Đại Lục, là loài được nuôi như thú canh nhà. Nhưng đám lính phản loạn không biết khi Lam Huyền Dã Lang thú rơi vào tay Tinh Đế Chiến thần võ giả, hay đúng hơn là Ngô Đình lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn bình thường đến mức nào.

-Ngô Đình (nhảy lui ra sau, một tay đặt trên cánh tay còn lại): “Dã Lang thú triều đột kích !”

Ngay khi hiệu lệnh từ Ngô Đình phát ra, đám Lam Huyền Dã Thú ngay lập tức nào lên cùng luồng hồn lực tỏa ra mạnh mẽ. Ngô Đình đứng bên trong cũng ngay lập tức bất ngờ tấn công hai tên lính phản loạn bên cạnh mình. Ngô Đình bên ngoài chọn tấn công tên bịt mặt, để đám lính cho bầy thú mình xử. Khác với lời gáy lúc đầu của mình, đám lính phản loạn bị ba con sói vờn cho chóng cả mặt. Lúc này, chỉ có Ngô Đình và tên bịt mặt đối đầu với nhau.

-Ngô Đình (suy nghĩ): “Mình cơ bản không hề cảm nhận thấy chút khí tức của cái tên bịt mặt này từ nãy đến giờ, coi bộ hắn là kẻ rất mạnh đây. Nếu có thể thì mình nên câu giờ để có thêm viện trợ. Chết tiệt, ai bảo xây học viện rộng quá làm chi.”

Rút thanh đoản đao ra lao tới kẻ thù, Lôi Đình tay còn lại thủ ấn. Tên bịt mặt dùng kiếm đỡ lại, hắn dùng kiếm kỹ hất văng được thanh đoản đao trên tay đối phương rồi nhanh chóng áp sát để ra đòn chí tử.

-Ngô Đình: “Thủy nguyên – Thủy kình trảo !”

Bàn tay thủ ấn của Ngô Đình bao bọc bởi luồng thủy nguyên tố màu xanh, Ngô Đình xòe bàn tay ra khiến lớp bao bọc đó hóa như một thú trảo sắc bén. Từ đối diện tên bịt mặt, Ngô Đình phóng lên rồi giáng thứ thú trảo đó vào kẻ thù của mình.

Đúng là mang danh hiệu Tinh Đế, kình trảo của Ngô Đình có phạm vi sát thương rộng hơn nhiều so với các chiêu cùng loại được thi triển bởi các Chiến thần võ giả có danh hiệu tương đương khác. Tên bịt mặt không thể né một cách hoàn toàn được khi chiêu thức Thủy kình trảo của Ngô Đình thi triển ở phạm vi gần như thế được nên hắn liền lấy ra từ trong túi áo một thiết bị gì đó rồi đưa ra phía trước. Thiết bị đó bất ngờ phóng ra lớp màng năng lượng như một tấm lá chắn, chịu lại đòn Thủy kình trảo uy mãnh kia. Cú va chạm dữ dội, tạo ra một lực phản lại sau đó rất mạnh làm thổi bay nhiều thứ trong phòng, khiến những vật làm bằng thủy tinh xung quanh bị phá vỡ vụn ra hết.