Đông Thánh Viện, buổi sáng sớm của ngày diễn ra vòng loại hai giải đấu mùa Xuân. Đông hơn cả vòng loại một diễn ra ngày hôm trước, người người đã thay nhau nối đuôi kéo vào học viện, ghế ngồi vì thế cũng phải được sắp xếp nhiều hơn gấp mấy lần. Hôm nay, phía đại diện Tam Đại Gia Tộc cũng có mặt từ sớm, chứng tỏ được một sự mong đợi vô cùng to lớn của họ đối với giải đấu.
Uyên Linh Hàn Ngọc: “Các người cũng đến đây sớm thật đấy.”
Khải Huyền Kinh Viêm: “Giống như ngươi thôi, lúc này là thời điểm tốt nhất để tìm và lôi kéo nhân tài mà.”
Thiên Vân Nghi: “Ta thì chỉ muốn xem trận đấu của Nhất Thắng đó. Cả Đế Quốc Thánh Thành hôm qua đều gần như chỉ bàn tán về trận đấu của tên nhóc đó, làm ta thật muốn xem thử rốt cuộc đứa con trai nuôi mang danh phế vật mấy năm trời của Yên gia vốn có thực lực cỡ nào.
Kinh Viêm lắc đầu: “Có muốn thì chưa chắc đã xem được. Tên nhóc đó hôm nay phải đấu với Thánh Hỷ Lôi gia, vậy thì còn chỗ đâu mà thể hiện thực lực nữa chứ ?”
Hàn Ngọc: “Ngươi cứ mãi nhắc Lôi Thánh Hỷ, Lôi Thánh Hỷ. Xem ra, Kinh Viêm nhà ngươi rất muốn lôi kéo hắn về phía gia tộc Khải Huyền của mình nhỉ ?”
Kinh Viêm mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, tên nhóc đó tài năng mà. Nếu được bọn ta chỉ bảo nữa, chắc chắn sẽ sớm trở thành một cường giả khiến cả Thánh Hồn Đại Lục này phải khiếp sợ.”
Thiên Vân Nghi: “Khiếp sợ ? Ngươi tính tạo ra một tên hung thần thì có gì hay ho đâu chứ ?”
Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ học, đồ đạc ở bên trong khá bừa bộn. Từ sách thư cho đến các vật phẩm hồn thú, Minh Thiện đang bắt đầu dọn dẹp hết chúng rồi sau đó mới đi đến sân đấu. Lúc này Meyzuru, Hân Hân và Tuyết Nhi từ ngoài đi vào tìm Minh Thiện.
Meyzuru: “Vậy là hôm qua cậu đã ngủ ở lại đây thật sao Minh Thiện ?”
Hân Hân: “Bừa bộn quá, để bọn mình giúp cậu dọn dẹp đám này.
Minh Thiện: “Cảm ơn các cậu.”
Ôm lấy Minh Thiện, Tuyết Nhi: “Không sao, không sao. Đây là việc mà vợ tương lai của anh là em nên làm.”
Minh Thiện: “A... Chuyện này.”
Lúc này ở bên ngoài, trận đấu đầu tiên đã bắt đầu diễn ra. Khán đài cũng đã dần chật kín người đến xem, vô số thế lực lớn trong Đế Quốc Thánh Thành góp mặt, sức ảnh hưởng của giải đấu bây giờ mới thật sự hiện rõ.
Ngọc Khiết: “Mong anh sẽ chiếu cố, nhị hoàng tử Hader.”
Đỏ mặt, Hader: “A... Dĩ nhiên rồi, anh cũng rất mong em được em chiếu cố.”
Trận đấu đầu tiên, cặp đấu giữa học viên cấp III năm hai Kim Linh Hader và học viên cấp III năm nhất Yên Ngọc Khiết. Đối diện trước nhan sắc của một mỹ nhân tuyệt thế, Hader có chút dao động.
Lẩm bẩm, Hader: “Chết tiệt, cô ấy đẹp như thế này sao mình nỡ tấn công bây giờ. Hay là nhận thua luôn ?”
Nhìn thái độ của Hader lúc này, ai nấy cũng đủ hiểu ra cái suy nghĩ trong đầu của cậu ta. Quả thật khi được đối diện với gương mặt đó, phần lớn dù là ai chắc cũng khó mà có thể nhẫn tâm xuống tay được. (Trừ cái tên người máy chết dẫm ARC của lão tiến sĩ Hào Khiêm ra !)
Khải Nhi: “Gương mặt trắng mịn xinh xắn đó, đến một cô gái như ta trông thấy còn cầm lòng chẳng dám làm tổn thương mà.”
Y Viễn: “Có mà cậu lần trước bị dọa một lần nên sợ thì có ấy.”
Khải Nhi: “Đó là một chuyện mà, Y Viễn này. Mà cha của cậu, ngài ấy sao rồi ?”
Y Viễn mắt sáng lên, long lanh nhìn Khải Nhi: “Đã khỏe lại rồi, cha còn chạy nhảy được nữa đó. Tuyệt quá đúng không ?”
Khải Nhi mỉm cười: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Y Viễn: “Mình muốn gặp Nhất Thắng để cảm ơn về lọ thuốc giải nhưng từ sớm đã không tìm thấy cậu ta rồi, không biết là đang ở đâu nữa.”
Ở một phía khác, nơi hàng ghế dành cho đại diện của hoàng tộc đến dự, Kim Linh Ryan cũng đến xem. Một phần dĩ nhiên là để tia mỹ nhân của trường khác, một phần là để xem thực lực của Hader. Với vẻ mặt của Hader như thế, Ryan bỗng mỉm cười một cách gian xảo, đầy ý xem thường. Cũng chính lúc này khi Hader liếc nhìn lên chỗ Ryan, bởi nụ cười đó mà cậu ta liền lập tức cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Suy nghĩ, Hader: “Không được bỏ cuộc, phải bình tĩnh lại nào. Mình là nhị hoàng tử của Đế Quốc, thân là đại diện của hoàng tộc thì không thể mềm lòng trước sắc đẹp được. Hơn nữa tên Ryan đó lại ở đây, mình không thể để hắn coi thường được.”
Ngọc Khiết: “Hoàng tử Hader, vậy em xin phép được tấn công trước.”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Ngọc Khiết vừa vang âm lên trong không khí thì bất ngờ cô đã vụt biến mất trước mặt bao người từ lúc nào, sau đó lại xuất hiện với vẻ đẹp lộng lẫy từ phía xa đằng sau lưng Hader.
Phong Tần bất tỉnh nhân sự: “A... Đẹp... tuyệt.”
Ôm ngực gục xuống, Khải Đăng: “Má ơi, cứu con. Ngọc Khiết, cô ấy cướp lấy trái tim con rồi.”
Gồng mình, Giang Trần mặt cúi gằm xuống đất: “Làm gì dữ vậy ba, sao bằng Ngọc Ly được... A”
Cũng gồng mình cấm bản thân rung động, Minh Anh gật đầu: “Lần này mình đồng ý với Giang Trần.”
Lắc đầu, Diệp Na: “Mấy cái tên này, thật là hết nói nổi.”
Vận lực, thi triển chiến kỹ không cần niệm chú, Ngọc Khiết từ bàn tay phóng ra tia lửa màu trắng thuần khiết bay thẳng về phía của Hader. Kịp thời nhận ra để quay người lại, Hader triệu hồi ra một thanh kiếm, vung một đường đỡ lại. Ngọn lửa dù tiêu biến, trước đó vẫn phát ra những vầng hào quang rực rỡ lập lánh tuyệt đẹp động lòng người.
Kinh Viêm: “Ngọn lửa trắng thuần khiết ấy dù là ta đã nhìn thấy không là biết bao nhiêu lần rồi vẫn cảm thấy nó rất đẹp.”
Thiên Vân Nghi: “Ta thật muốn có một đứa cháu gái như con bé quá đi.”
Hàn Ngọc: “Ý cô là muốn lấy ông nội của con bé chứ gì ?”
Mỉm cười, Thiên Vân Nghi: “Đừng nói lớn ra thế chứ, cái lão già này.”
Biết rõ Ngọc Khiết không chỉ xinh đẹp mà thực lực còn vô cùng hơn người, Hader sau khi đỡ được đòn tấn công mở đầu thì liền lập tức lao tới tiếp cận, muốn chiếm thế chủ động so với đối phương.
Hader: “Trận đấu của Ngọc Khiết với Ryan ở buổi tiệc lần trước mình đã thấy rõ, dù tên Ryan đó như có phần nương tay vì tật hám gái của hắn thì cũng không tới mức để cho em ấy hạ được mình chỉ bằng đúng một quyền được. Chắc chắn là do thực lực của Ngọc Khiết vượt xa suy nghĩ của Ryan, khiến hắn chẳng kịp phản ứng gì mà thất bại. Mình sẽ không mắc phải sai lầm ngu ngốc như Ryan đâu, phải dốc toàn lực.”
Mỉm cười, Ryan: “Nghiêm túc thật sao ? Nhưng mà có điều, mỹ nhân đó mạnh dữ lắm đấy.”
Hader: “Kiếm Thức – Phi Ảnh Trảm !”
Truyền hồn lực nguyên tố vào kiếm, lưỡi kiếm của Hader liền tỏa ra luồng hồn lực mang hai màu trắng và đen dần hòa lẫn vào nhau mạnh mẽ. Dứt khoát, Hader vung một nhát, đường kiếm chém ra tạo nên một mảng màu lớn lao thẳng tới chỗ của đối phương.
Trước đường kiếm đang lao tới phía mình, Ngọc Khiết đứng yên một chỗ, vừa vung tay nhẹ một cái đã tạo ra một ngọn lửa trắng cháy bừng lên. Theo bàn tay uyển chuyển đưa qua lại, ngọn lửa hỏa thành tấm chắn, thiêu rụi luôn cả đường kiếm Phi Ảnh Trảm kia vào cõi hư không.
Thiên Thi: “Không phải đỡ lại không mà là đốt cháy hoàn toàn cả hồn lực luôn sao ? Bạch Hỏa thuần chủng của Yên gia đúng là dị bảo hồn lực, đáng sợ thật.”
Đại Thắng: “Với thứ sức mạnh hỏa chủng sánh với dị hỏa đó, chuyện Yên gia được gọi là gia tộc hùng mạnh nhất Đế Quốc Thánh Thành cũng chẳng phải là một việc quá ngạc nhiên. Nhưng nếu Yên gia tộc có hồn lực Bạch Hỏa thì Kim Linh gia tộc cũng có nghịch luân hồn lực Ám Quang, khi so sánh sự lợi hại cũng không phải là kém cạnh gì.”
Sau khi đỡ được Phi Ảnh Trảm, Ngọc Khiết liền thu ngọn lửa trên tay lại, sau đó lại bất ngờ giẫm mạnh chân lên trên mặt đất tạo nên một vòng tròn gồm nhiều ngọn Bạch Hỏa bay lơ lửng xung quanh mình. Ngọc Khiết vung tay về phía Hader, toàn bộ các ngọn lửa Bạch Hỏa liền lao nhanh tới đối phương.
Hader: “Là hỏa liên đạn sao ? Khoan đã, không đúng... !”
Những ngọn lửa Bạch Hỏa lao tới chỗ Hader không theo đường thẳng nhất định như hỏa liên đạn mà lại bay lượn một cách bất quy luật, loạn xạ khó đoán nhưng đều nhắm chính xác vào vị trí của mục tiêu cần tấn công.
Vung kiếm đỡ lại liên tục, Hader: “Là loạn hỏa nhất kích. Vô niệm thuật thức quả là khó chịu, không dễ dàng mà phân biệt chiến kỹ đối phương dùng là thứ gì chút nào.”
Sau loạn hỏa nhất kích vừa dứt, Hader trong lúc chú tâm phòng ngự lại bất ngờ để Ngọc Khiết biến mất ngay trước mắt mình lần nữa. Nhưng lần này không phải phía sau mà ở trên không trung, Ngọc Khiết đứng trên hỏa luân, vung tay cho hỏa vũ rơi xuống trắng xóa. Cơn mưa Bạch Hoả người ngoài nhìn thấy nó rất hoa lệ, còn với kẻ đứng ở bên trong thì chẳng khác đứng giữa tử địa.
Hader khom người, tay đưa trường kiếm ra sau lưng: “Kiếm Thức – Hộ Thân Kiếm Chí !”
Hai ảnh kiếm tạo ra từ thanh kiếm trên tay Hader, một trắng một đen cùng phối hợp tạo nên lá chắn hồn lực hắc bạch lưỡng nghi để bảo vệ Hader trước hỏa vũ. Đón nhận hỏa vũ mới thấy Bạch Hỏa đáng sợ, cứ để vài ngọn lửa vừa chạm vào lá chắn thì phần hồn lực tiếp xúc đó của tấm lá chắn lập tức bị thiêu rụi. Vì vậy dù có Hộ Thân Kiếm Chí bảo hộ, Hader vẫn phải cực lực thêm phần tránh né.
Dứt khỏi hỏa vũ, Hader: “Không được rồi, cứ vậy thì mình rơi vào thế bị động mãi mất. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh !”
Tạo một loạt các ảo ảnh, Hader tiến hành dùng số lượng bao vây xung quanh Ngọc Khiết. Sau đó cầm chắc trường kiếm, đồng loạt với toàn bộ Ma Ảnh, cùng lúc lao tới tấn công đối phương.
Ryan bật cười đầy ý chế giễu: “Ha, cái trò trẻ con đấy thì làm khó đối thủ thế nào được chứ ?”
Một cú vẩy tay nhẹ, một luồng Bạch Hỏa đã lập tức lan ra xung quanh Ngọc Khiết, nhanh chóng cháy tới chỗ Hader và đám Ma Ảnh của cậu ta. Trúng phải luồng Bạch Hỏa, các Ma Ảnh Hader dần bị thiêu rụi rồi tan biến.
Trên sân đấu đứng cách đối phương một khoảng, Hader: “Thật là, mình thấy trận này không hề ổn chút nào cả.”
Cưỡi hỏa luân từ từ đáp xuống đất, Ngọc Khiết: “Em nghĩ chúng ta nên kết thúc trận đấu tại đây được rồi.”
Ngọc Khiết giẫm chân lên sân đấu, khí tức hồn lực lập tức lan tỏa ra dữ dội. Hader cảm nhận có điều chẳng lành, biết nên dùng tới tuyệt kỹ nhưng quá muộn, cơ thể cậu bỗng nhiên không thể cử động. Đến khi nhìn kỹ, Hader mới nhận ra không khí xung quanh mình chưa đầy hơi ẩm, đồng thời kèm theo lôi điện màu trắng, tạo nên sự khống chế vô hình.
Hader: “Đây là thủy nguyên tố và lôi nguyên tố sao ?”
Mỉm cười, Ngọc Khiết: “Quên nói trước, thật ra em dùng được cả năm loại nguyên tố.”
Siết chặt bàn tay, ánh điện tóe lên dữ dội xung quanh Hader, khiến cậu ta hoàn toàn tê liệt rồi ngã gục xuống sân đấu. Đối phương không còn khả năng chiến đấu, Ngọc Khiết dành chiến thắng dễ dàng. Như một lẽ thường, Ngọc Khiết khi rời sân đấu không quên thực hiện lễ nghi cúi chào đối thủ dù cho Hader lúc này phải được người khác lên đó cõng đi xuống.
Hàn Ngọc: “Tên Yên Đinh Vương đúng là khéo có con. Từ sức mạnh, vẻ đẹp đến nhân cách của con bé Yên Ngọc Khiết đều khiến ai nấy phải ngưỡng mộ. Phải chi con bé Uyên Linh Vân Liên nhà ta cũng hưởng được một phần tính nết của Ngọc Khiết, đừng bướng bỉnh ngang ngược nữa.”
Kinh Viêm: “Ta nghĩ mình đang muốn có một đứa cháu dâu như thế đây, có vẻ ngày nào đó ta sẽ đem sính lễ qua Yên gia hỏi cưới con bé Ngọc Khiết đó cho cháu trai ta mới được.”
Thiên Vân Nghi: “Một viên ngọc quý như vậy, ngươi nghĩ Yên gia sẽ để cho nó rơi vào tay một tên nhóc nổi tiếng ăn chơi sao ?”
Kinh Viêm: “Xì, dù sao cháu trai ta cũng được cái đẹp mã. Lấy nhan sắc nó ra dụ dỗ con bé Ngọc Khiết kia chắc cũng được.”
Thiên Vân Nghi mỉm cười: “Ta không nhớ rõ mặt cháu trai của ngươi ra sao nhưng lại biết mặt mấy đưa nhóc đang theo đuổi Yên Ngọc Khiết kia đấy. Lôi Thánh Hỷ, Yên Kinh Long, thiếu chủ của Lân gia... Toàn là đám nhóc được ca tụng là mỹ nam.”
Kinh Viêm: “Ha, thì sao ? Cháu trai ta nhan sắc ăn đứt bọn chúng.”
Ngồi một bên im lặng từ đầu giờ, Dương Ái Tuyết chỉ khẽ mỉm cười tự tin. Nếu nói đến mỹ nam, hai đứa con trai của vị nữ gia chủ Dương gia đây vẫn còn làm vua ở một cõi.
Minh Chấn: “Trận đấu thứ hai, cặp đấu Dương Đại Thắng cấp III năm hai và A Khách cấp III năm ba.”
Đại Thắng bước lên sân đấu, dáng vẻ bình thản, đúng với tư chất của tộc nhân Dương gia. Đối thủ của Đại Thắng, A Khách cũng bước lên sân đấu, bộ dạng vô cùng uy mãnh lực lưỡng, lưng còn vác một thanh đại kiếm to đùng.
Đại Thắng: “Vậy là cả hai sẽ đấu kiếm sao ? Được đấy.”
A Khách: “Dù là một trong năm học viên mạnh nhất học viện tôi cũng sẽ không sợ cậu đâu, Đại Thắng. Vì thế hãy chiến đấu một trận cho hết sức đi !”
Mỉm cười, Đại Thắng: “Dĩ nhiên là sẽ hết sức rồi, đó là sự thể hiện tôn trọng đối thủ mà.”
Minh Chấn: “Vậy trận đấu... Bắt đầu !”
Keng !
Ngay lập tức có hai đường sáng vụt lóe sáng lên, cả Đại Thắng và đối thủ là A Khách đều cùng lúc rút kiếm, lao tới vung chém một nhát vào nhau. Nhưng lợi thế thể lực của A Khách lớn hơn, dần đẩy lùi được đối phương.
Vừa dọn xong đồ ở câu lạc bộ đi ra, Minh Thiện: “Đã là trận đấu của anh hai rồi sao ?”
Meyzuru: “Đại Thắng, anh ấy lại không thèm dùng sức nữa rồi.”
Gạc kiếm đối phương sang một bên, Đại Thắng liền lách người lướt nhanh về trước, đồng thời vung kiếm chém một nhát. A Khách kịp lùi về phía sau, đường kiếm vừa sượt qua thì cậu ta liền lập tức giương cao đại kiếm mà bổ xuống đối phương.
Đại Thắng: “Vác một thanh đại kiếm mà vẫn nhanh nhẹn nhỉ ?”
Lại khéo léo, Đại Thắng dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng gạc lưỡi kiếm của đối phương lệch sang một bên, chém thẳng xuống sân đấu. A Khách sau đó lập tức lại cầm thanh đại kiếm lên, vung chém ngang một nhát. Đại Thắng tiếp tục đỡ bằng kiếm rồi lại gạc hướng kiếm của A Khách lệch đi một lần nữa. Nhưng lần này Đại Thắng bắt đầu phản công, nhảy xổ lên, vung kiếm vài đường điêu luyện trên không để lấy đà, sau đó chém một nhát thẳng xuống đối phương.
Dang rộng chân, vào thế, A Khách: “Đừng hòng, Kiếm Thức – Uy Bạo Trảm !”
Cầm thanh đại kiếm rõ là lực, A Khách vung nó chém một nhát lên không trung đỡ lại đường kiếm của Đại Thắng, thậm chí là còn đánh bật đối phương văng ngược trở về phía sau. Cắm kiếm xuống đất giữ bản thân lại, Đại Thắng vẫn giữ dáng vẻ rất thư thái, vung kiếm vài vòng rồi thủ thế cúi người thấp xuống, chĩa lưỡi kiếm về phía A Khách.
Đại Thắng: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !”
Bạch quang tỏa ra khắp lưỡi kiếm, Đại Thắng đạp mạnh chân phi người lao tới A Khách, vung kiếm chém mạnh. A Khách cầm thanh đại kiếm của mình đỡ lại, lại dần bị đối phương đẩy lùi ngược trở về phía sau.
A Khách: “A... ! Kiếm Thức – Uy Bạo Trảm !”
Dồn hết sức, A Khách vung thanh đại kiếm chém mạnh, đánh bật được Đại Thắng ra. Sau đó A Khách nhân lấy cơ hội lao tới, cầm đại kiếm vung múa một vòng rồi tụ lực truyền sức mạnh vào phần lưỡi kiếm.
A Khách: “Kiếm Thức – Bán Luân Trảm !”
Lướt tới trước mặt Đại Thắng, A Khách từ sau vung kiếm chém lên một đường, tạo ra một nhát kiếm đi theo hình bán nguyệt sắc bén tuyệt đẹp. Đại Thắng cầm chắc kiếm bằng cả hai tay đỡ lại, bị lực chém đẩy trượt lùi về sau một khoảng. A Khách tiếp tục lao tới, muốn hoàn toàn chiếm thế chủ động tấn công. Hai bên kiếm đối kiếm kịch liệt, không ai nhường ai.
Minh Anh: “Tiền bối A Khách kia, khả năng dùng kiếm quả là rất giỏi.”
Thiên Thi: “Dù sao cũng là con nhà luyện kiếm, anh ta dĩ nhiên phải tài về kiếm pháp. Có điều hai người đánh nãy giờ, một bên cố hết sức thì một bên lại chỉ đang từ từ lấy lại cảm giác vung kiếm.”
Mỗi nhát chém của A Khách mỗi lúc một nhanh và sắc bén hơn nhưng tình hình thì lại chẳng có gì thay đổi, Đại Thắng vẫn dễ dàng dùng các đòn kiếm của mình mà gạc đỡ các đường kiếm từ đối phương.
A Khách: “Dù đã tập trung tấn công đến mức này nhưng vẫn không làm khó gì được cậu. Đại Thắng, chẳng phải cậu đã nói là sẽ tôn trọng tôi mà đánh hết sức sao ? Rõ ràng cậu vẫn còn đang giấu thực lực của mình.”
Đại Thắng: “Tiền bối, không hề. Chỉ là đã lâu tôi không được chiến đấu đàng hoàng, kể cả mấy cuộc chiến gần đây phần lớn đều có người gánh cho cả nên để lấy lại cảm giác với kiếm cũng hơi là khó. Mà có vẻ... Được rồi này.”
Khí tức tỏa ra từ Đại Thắng bắt đầy thay đổi rất cuồn cuộn dữ dội, đường kiếm cũng càng trở nên sắc xảo điêu luyện. Nhanh chóng từ thế kiếm hai bên đang hòa, Đại Thắng bất ngờ vung kiếm chém mạnh, đánh văng thanh đại kiếm khỏi tay A Khách.
A Khách: “Kiếm pháp của cậu ta... Nhánh quá !”
Lao tới, Đại Thắng: “Tiền bối, lần này tôi thật sự sẽ dùng toàn lực đấu với anh đấy.”
A Khách: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Bạch Phong Hộ Thân Chướng !”
Đại Thắng vung kiếm chém xuống, A Khách hai tay bắt chéo tạo ra luồng gió thổi cuồn cuộn khắp cơ thể đỡ lại. Tuy chém không xuyên qua được lớp phòng ngự của đối phương, lực kiếm của Đại Thắng lại mạnh đến nỗi đẩy A Khách văng đi.
A Khách: “Mạnh quá, đây chính là kiếm pháp thật sự của Đại Thắng sao ?”
Dùng tay chống xuống đất bật người đứng dậy, A Khách rất nhanh di chuyển đến chỗ thanh đại kiếm của mình rồi nhặt nó lên. Lấy một hơi thật sâu rồi thời dài, ánh mắt A Khách dần thay đổi, hồn lực bắt đầu tỏa ra âm ỉ dưới chân.
Đại Thắng: “Khí thế rất mạnh, anh ta định dùng chiêu gì đây ?”
A Khách: “Tuyệt Kỹ Kiếm Thức – Phi Thân Thức - Phong Kiếm Loạn Vũ !”
Giật mình, Đại Thắng: “Liên kỹ... Thật nhanh !”
Tức khắc A Khách đã đến ngay trước mặt Đại Thắng, cầm đại kiếm vung chém điên cuồng. Các đường kiếm đồng thời liên tục thay đổi vô cùng khó lường, Đại Thắng có vẻ rất tốn sức khi phải vừa đỡ vừa tránh mới không để bản thân bị trúng đòn.
Đại Thắng: “Đòn kiếm này của anh đúng là mạnh thật đấy, tiền bối. Còn bây giờ tôi sẽ xin lỗi trước... khi sắp làm gãy thanh ddại kiếm này của anh đấy của anh.”
A Khách: “Cậu nói gì cơ ?”
Càng chống đỡ, Đại Thắng như càng bắt được nhịp độ từ các đường kiếm của đối phương. Rất nhanh chóng, Đại Thắng sau đó đã đối phó hoàn toàn được với Phong Kiếm Loạn Vũ. Đỡ một nhát chém, hai nhát chém rồi tới ba nhát chém, Đại Thắng liền một kiếm cường lực đẩy lệch hướng nhát kiếm thứ tư của A Khách, bản thân thì vươn người lao tới phía trước.
Đại Thắng: “Kiếm Thức – Nhật Quang Luân Trảm !”
Lưỡi kiếm được cường hóa lên bởi hồn lực mang nguyên tố ánh sáng màu trắng, Đại Thắng đưa kiếm ngang vai rồi vung chém theo một vòng, tạo ra một đường kiếm màu trắng sáng rực.
Minh Thiện: “Kiếm thức tự sáng tạo của anh hai ! Đường kiếm sắc bén quá, không chút động tác dư thừa. Đại Thắng, kiếm pháp của anh ấy giờ không biết đã tới cảnh giới nào rồi, có lẽ mình bị bỏ xa rất nhiều đây.”
Vết cắt vô cùng ngọt, một phần lưỡi từ thanh đại kiếm trên tay A Khách rơi xuống đất. Tuy có chút bất ngờ, A Khách vẫn không lơ làng, lập tức vung phần còn lại của thánh kiếm chém ngang một nhát nhắm vào đối phương.
A Khách: “Kiếm Thức – Uy Bạo Trảm !”
Đại Thắng: “Anh cần phải nhanh hơn nữa đấy, tiền bối.”
Một hướng tiến tới mặc kệ phía sau, Đại Thắng chỉ việc cúi đầu của mình thấp xuống đã né được nhát chém theo hướng ngang của A Khách một cách dễ dàng. Ngay tư thế này, Đại Thắng chém một lên một nhát kiếm mạnh, đánh văng đại kiếm khỏi tay đối phương một lần nữa.
A Khách: “Nguy rồi. Phong Nguyên Chiến... A !”
Từ phía sau kề kiếm vào cổ A Khách, Đại Thắng: “Trận đấu này, kết thúc được rồi.”
Cúi đầu thở dài, A Khách: “Được rồi, tôi nhận thua.”
Minh Chấn: “Kết quả trận đấu, Dương Đại Thắng là học viên giành chiến thắng !”
Nhặt từng mảnh kiếm lên đưa lại cho A Khách, Đại Thắng vỗ vai an ủi, thể hiện sự tôn trọng với đối thủ sau đó cùng nhau rời sân đấu. Các trận đấu tiếp theo diễn ra, không có quá nhiều diễn biến thú vị, thời gian dần trôi.
Đứng lên, Minh Thiện: “Tới rồi”
Minh Chấn: “Trận đấu thứ bảy, diễn ra giữa cặp đấu là học viên cấp III năm nhất tên Dương Minh Thiện và học viên cấp III năm nhất tên Phạm Lê Đại Hưng.”
Đại Hưng mỉm cười, tiến lên sân đấu: “Cuối cùng cũng được đấu với cậu rồi, tôi mong mỏi lắm đấy Minh Thiện.”
Ánh mắt sắt bén của Minh Thiện, đôi mắt hóa đỏ rực chết chóc của Đại Hưng. Chưa gì cả hai vừa đặt chân đối diện nhau trên sân đấu thì đều tỏa ra sát khí đối chọi nhau dữ dội khiến trên khán đài cũng cảm thấy được sự căng thẳng, trở nên rất phấn khích.
Trên chỗ giám khảo, Minh Chấn: “Hai đứa này tính ăn thịt nhau sao ?”
Viện trưởng Trần Khả: “Tuổi trẻ, khí thế quả là lớn thật lớn.”
Phía Tam Đại Gia Tộc, Hàn Ngọc: “Không biết hai tên nhóc đó có thâm hù đại hận gì không nhưng sát khí này của bọn chúng rõ ràng là dữ dội, chắc chắn sẽ đáng để xem đây.”
Kinh Viêm: “Ta cũng đồng ý với ngươi đấy, lão già.”
Phía dàn rau tươi nhà Minh Thiện, Ngọc Ni: “Chưa gì đã khiến Minh Thiện tỏa ra sát khí đến vậy rồi.”
Meyzuru: “Sau trận đấu của Phong Tần, có lẽ Minh Thiện và Đại Hưng đã xảy ra chuyện gì đó.”
Hân Hân: “Mà mình không biết đó là chuyện gì đâu, chắc chắn lỗi là ở cái người tên Đại Hưng.”
Tuyết Nhi gật đầu: “Đúng, đúng. Cái tên Đại Hưng đó tỏa ra khí tức tà ác, chắc chắn là kẻ sai rồi.”
Altonia bật cười: “Với chủ nhân thì luôn được xem là đúng nhỉ ?”
Tại một phía khác, Diệp Na: “He... Phen này thì khỏi cưới xin gì luôn rồi đó Ái Ngân. Mà không ngờ Minh Thiện cậu ta còn giận tên Đại Hưng đó hơn cả mình đấy, chắc không phải chỉ vì chuyện Phong Tần thôi đâu nhỉ ?”
Rưng rưng nước mắt, Phong Tần: “Minh Thiện, cậu thật là tốt.”
Suy nghĩ, Ái Ngân: “Thật sự giữa họ còn xảy ra chuyện gì vậy chứ ? Anh Minh Thiện khi đã bộc lộ rõ sát khí như thế thì sẽ thẳng tay với đối phương, dù Đại Hưng đã rất mạnh nhưng mình vẫn lo.”
Vẫn rất lo lắng cho Đại Hưng, Ái Ngân còn chưa biết mờ mờ sau cổ của mình là một vết Huyết Ma ấn vân tử mệnh do chính tay người mà bản thân đã dành tình cảm bí mật đặt lên. Lấy tính mạng đó của Ái Ngân mà đe dọa buộc Minh Thiện phải im lặng chuyện Huyết Ma ấn kỹ, không được nói ra cho bất kì ai.
Đại Hưng: “Thật tuyệt khi cậu đã giữ bí mật đấy, Minh Thiện.”
Minh Thiện: “Dĩ nhiên, bởi tự tay tôi sẽ gỡ cái Huyết Ma ấn kỹ đó ra khỏi người cậu. Hoàn toàn.”
Mỉm cười, Đại Hưng: “Nhưng nếu cậu không làm được thì sau này vĩnh viễn đừng làm phiền việc tôi dùng Huyết Ma ấn kỹ này, được chứ ? À, thêm nữa. Tuy không phải thỏa thuận gì đâu, tôi chỉ cảnh báo cậu... Huyết Ma ấn kỹ của tôi cần thôn phệ ấn kỹ khác để mạnh lên đấy.”
Vừa nói xong, Đại Hưng liền phát động ấn kỹ Huyết Ma lên cánh tay phải của mình, trạng thái giống hệt với lần trước, sát khí hung bạo bắt đầu lan tỏa ra khắp sân đấu.
Run người, Phong Tần: “Sau trận đấu đó, mình vẫn còn ớn lạnh với cái cảm giác này của cậu ta.”
Thiên Thi: “Thứ sức mạnh đầy tà đạo như vậy có gì để sợ chứ ?”
Đại Thắng: “Nếu nói đến cảm giác ớn lạnh thật sự thì thứ sắp tới mới là đúng đấy.”
Sát khí hung bạo của tỏa ra từ Đại Hưng đang bao phủ khắp xung quanh sân đấu thì bất ngờ xuất hiện một luồng sát khí to lớn khác trấn áp ngược lại, chủ nhân của luồng sát khí thứ hai này không ai khác chính là Minh Thiện.
Tinh Thành mỉm cười: “Sát khí này, còn dữ dội hơn vào lúc lần đầu tên đó gặp mặt mình nữa chứ ?”
Nhìn từ khán đài trên sân đấu lúc này, mọi người ai cũng có thể dễ dàng nhân ra không gian như bị chia đôi bởi hai luồng khí tức sát niệm màu xanh lá và đỏ từ hai người Minh Thiện và Đại Hưng. Hai thứ sức mạnh ấy đối chọi lẫn nhau vô cùng dữ dội, tạo nên dị tượng, bầu trời chuyển sang sắc thái u ám.
Đại Hưng: “Tôi tấn công trước đây, Minh Thiện.”
Một chân đạp mạnh làm rung chuyển sân đấu, Đại Hưng phi người lao tới trước, dùng cánh tay phải mang theo Huyết Ma ấn kỹ bên trên mà trực diện đấm một phát nhắm vào Minh Thiện.
Dụi mắt, Altonia: “A... Nhanh quá !”
Minh Anh: “Còn nhanh hơn lần trước rất nhiều.”
Đại Hưng: “Ha ha ha, mình đã tận dụng cả ngày hôm qua cho việc tu luyện, dùng đến cả đan dược Ái Ngân mua được để hỗ trợ nữa thì dĩ nhiên là sức mạnh Huyết Ma ấn kỹ đem lại phải có đột phá rồi.”
Minh Thiện: “Ra là cậu còn lợi dụng Ái Ngân để con bé mua đan dược cho cậu sao, Đại Hưng.”
Thoáng cái Đại Hưng đã không thấy Minh Thiện đâu, cú đấm chỉ đơn thuần là đấm thẳng vào không khí. Thế chân dang rộng, cúi thấp, Minh Thiện bứt tốc xuất hiện ngay bên trái Đại Hưng tung một cước mạnh vào bụng, đá đối phương văng đi.
Trượt dài một khoảng, Đại Hưng liền đứng dậy: “Cái quái gì vậy chứ ?”
Vân rồng uôn lượn lan dần ra trên cơ thể Minh Thiện, ánh chuyển sang màu xanh lục sáng chói, năng lượng tỏa ra rõ ràng là mạnh hơn Long Hồn ấn kỹ trước đó đem lại. Các vân rồng thậm chí còn hòa lên với màu tóc, màu mắt và cả trang phục của Minh Thiện, tạo nên một hình dạng vô cùng thần thánh cho chủ thể.
Minh Thiện: “Còn tôi phải mất hơn 5 năm mới có thể để đột phá thứ này đây. Long Hồn Ấn Kỹ trạng thái cuối cùng - Thể Tối Thượng.”
Các mảng vân rồng lục quang bắn ra một vài mảnh vỡ, bay lơ lửng xung quanh Minh Thiện đầy rực rỡ. Nhiều mảnh võ còn liên kết với nhau tạo thành các đạo khí, lưỡi kiếm, ấn vân,... Làm nên một cảnh tượng vô cùng huyền ảo.
Thiên Vân Nghi: “Loại ấn kỹ với sức mạnh tuyệt đẹp này, ta đến nay là lần đầu nhìn thấy đấy.”
Kinh Viêm gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Hàn Ngọc: “Dương gia có tuyệt kỹ như vậy sao ?”
Bên cạnh lắc đầu, Ái Tuyết: “Xin lỗi, tôi đây cũng là lần đầu thấy trạng mới này. Trước đây hình dạng của ấn kỹ Long Hồn mà Minh Thiện học được không phải như vậy.”
Trạng thái tối thượng của Long Hồn ấn kỹ đã từ rất lâu không ai chạm đến được, qua nghìn năm bị quên lãng thì dĩ nhiên dù cho đó có là cường gia cũng chưa chắc nhìn thấy được một lần trong đời thứ như vậy bao giờ chứ nói chi là có hiểu biết tới. Cả khán đài lúc này cũng là lần đầu nhìn thấy, nhiều người thậm chí còn bị mê hoặc trước sự hoa mỹ của trạng thái Thể Tối Thượng kia.
Đại Hưng: “Sức mạnh thật tuyệt vời. Huyết Ma ấn kỹ của mình đang được thôi thúc cơn thèm ăn rồi đây, phải thôn phệ cái ấn kỹ đó cho bằng được.
Tay nắm trường kiếm, Minh Thiện: “Mau tới đây.”
Giải phóng sức mạnh, Đại Hưng: “Ha... !!!”
Hồn lực trổi dậy, Đại Hưng lao đi, trong nháy mắt đã ngay trước mặt Minh Thiện, một đấm giáng xuống, kinh thiên động địa. Khói bụi bốc lên bảo phủ, sau đó liền có một kiếm vung chém, Minh Thiện thổi bay toàn bộ, tạo ra áp lực đủ mạnh đổ dồn về phía đối phương.
Lao qua áp lực, Đại Hưng: “Thể hiện như vậy cũng được rồi đấy, Minh Thiện. Giờ thì nhận lấy này, Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Kích !”
Cánh tay phải đỏ rực lên bởi ấn Huyết Ma kèm theo luồng hỏa nguyên tố bừng lên ở đầu nắm đấm, Đại Hưng vươn người về trước, đưa tay về sau dồn lực, sau đó tung một đấm mạnh thẳng tới đối phương.
Ném trường kiếm sang một bên, Minh Thiện: “Chỉ có vậy thôi sao ?”
Nắm đấm Đại Hưng xuyên qua người Minh Thiện, Minh Thiện sau đó lại bất ngờ xuất hiện phân ra vạn người, dàn hàng vô số ảo ảnh bao quanh Đại Hưng.
Meyzuru: “Tốc độ thi triển Ma Ảnh và Bứt Tốc đồng bộ một lúc sao ? Nhanh đến mức không kịp nhận ra Minh Thiện thật đã di chuyển và thay vào vị trí ban đầu là ảo ảnh luôn.”
Tuyết Nhi: “Minh Thiện tuyệt vời quá đi !”
Các Minh Thiện cùng lúc đưa tay ra, lòng bàn tay tạo nên một thanh giáo nhọn bằng hồn lực ánh sáng. Hướng về phía Đại Hưng đứng giữa trung tâm, các Minh Thiện giương cao giáo nhọn lên phóng đi.”
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm !”
Mỉm cười, Đại Hưng: “Trò trẻ con, thật là nực cười. Huyết Ma ấn kỹ - Huyết Ma Trấn Hồn... !”
Đường vân ngọn lửa trên tay Đại Hưng càng đỏ rực, càng tỏa ra luồng hồn lực mạnh mẽ với đầy sát ý dữ dội. Luồng hồn lực tỏa ra ấy dần hóa thành ngọn lửa to lớn bọc lấy cơ thể Đại Hưng, biến thành dạng như một con quỷ lửa khổng lồ.
Phong Tần: “Lại là chiêu đó !”
Đại Hưng gồng lên, ngọn lửa hình quỷ bao xung quanh cũng vậy. Hồn lực hung bạo tà ác vì thế tỏa ra dữ dội, toàn bộ Thiên Sát Châm từ thật đến ảo ảnh được phóng ra liền bị thứ hồn lực đó đi qua thiêu rụi cho tan biến, Minh Thiện cũng buộc phải thu Ma Ảnh mà lui ra xa lập phòng ngự.
Dứt luồng tà khí, Đại Hưng nhìn về phía Minh Thiện mỉm cười tự đắc, sau đó lập tức tiếp tục lao tới đối phương. Lần này Đại Hưng xuất hiện từ đằng sau, cùng với ngọn quỷ lửa khổng lồ bao quanh mà giáng một đấm xuống người Minh Thiện.
Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !”
Minh Thiện quay người về sau, đưa tay ra đỡ lại cú đấm. Với lớp phòng ngự tuyệt đối của Lục Quang Vệ Giáp, dù uy lực từ cú đấm có mạnh đến mức làm nứt cả mặt sân đấu bên dưới thì Minh Thiện vẫn bình an vô sự.
Hét lên, Minh Chấn: “Lại nữa, sân đấu của tôi, tiền của tôi !”
Hào Khiêm: “Mấy đứa nhóc bây giờ rốt cuộc đã ăn trúng cái gì vậy ?”
Lấy tay Minh Thiện làm điểm tựa, Đại Hưng chống ngược chân lên không trung rồi xoay người lấy đà, đá xuống một cước vào người đối phương. Còn hiệu ứng của Lục Quang Vệ Giáp, Minh Thiện chỉ đơn thuần là bị đẩy lùi về phía sau.
Đứng thẳng người lên, Đại Hưng: “Vậy là cậu đã dùng chiến kỹ Lục Quang Vệ Giáp rồi. Để xem không có nó, với khả năng còn lại thì làm sao cậu đối phối được với những đòn tấn công tiếp theo của tôi đây.”
Minh Thiện: “Mắc cái gì phải nghĩ cách đối phó ? Tôi chủ động tấn công trước là được rồi. Quang Nguyên Chiến Kỹ...”
Dứt lời liền lao đi như một tia sáng, Minh Thiện áp sát Đại Hưng, tay ngựng tụ luồng hồn lực màu lục quang sáng rực, dần dần luồng hồn lực đó hóa thành thanh giáo nhọn.
Minh Thiện: “... Thiên Sát Châm !”
Cầm thanh giáo nhọn trên tay, Minh Thiện hướng vào lồng ngực của Đại Hưng mà trực diện đâm thẳng tới nhưng không ngờ Đại Hưng theo kịp tốc độ ra đòn của Minh Thiện, dễ dàng dùng một tay bắt lại mũi giáo ngay trước khi nó chạm vào mình.
Đại Hưng: “Có chủ động tấn công thì vẫn vậy thôi, càng khiến tôi ra đòn dễ dàng trúng hơn.”
Tay bóp vỡ vụn thanh giáo nhọn của đối phương, Đại Hưng dồn lực, đấm một phát trực diện vào mặt Minh Thiện. Minh Thiện lao về phía sau, Đại Hưng liền bám sát theo, vung mạnh cánh tay giáng một quyền, đánh đối phương đập mạnh xuống đất.
Đại Hưng: “Sao hả ?”
Minh Thiện: “Yếu ớt.”
Xoay người quay lại, Minh Thiện dùng chân đá lên một cước hướng vào mặt Đại Hưng. Đối phương một tay đỡ lại. Minh Thiện liền chống tay xuống đất lấy đà, dùng chân còn lại nhắm từ dưới cằm Đại Hưng mà lên thẳng một đá. Đối phương lùi về sau, Minh Thiện có thể bật người đứng dậy trở lại.
Đưa tay khiêu khích đối phương, Minh Thiện: “Chỉ được vậy ?”
Cảm thấy khó chịu rồi dần bắt đầu thành tức giận, Đại Hưng siết chặt nắm đấm, ấn ký càng đỏ rực, ngọn lửa hình quỷ bao bọc xung quanh càng lớn và càng dữ dội hơn.
Đại Hưng: “Tên khốn, cậu dám khinh thường tôi sao ? Chết đi !”
Ngọn lửa hình quỷ theo ý niệm trong đầu Đại Hưng, hai tay liền đan kết lại với nhau, phần miệng phình to, khí tức năng lượng tỏa ra rất mạnh mẽ, rõ ràng ẩn chứa nguy hiểm.
Đại Hưng: “Huyết Ma Ấn Kỹ - Huyết Ma Trấn Hồn Đại Ma Pháo !”
Ngọn lửa hình quỷ há to miệng ra, hồn lực ngưng tụ lại bất ngờ bắn ra thành một đường năng lượng xuyên toạc qua không khí, lao thẳng tới chỗ Minh Thiện. Uy lực mang theo vô cùng dữ dội, vừa va chạm liền lập tức gây ra một vụ nổ lớn trên sân đấu.
Ngồi gục xuống, Minh Chấn nghẹn ngào: “Sân... sân đấu...”
Thảnh thơi, Shin: “Oa ! Hỏa lực cũng mạnh thật đấy chứ, mà có điều là lại bắn trượt.”
Sau đòn công kích Đại Ma Pháo của Huyết Ma Trấn Hồn, như đã mất hết năng lượng duy trì nên ngọn lửa hình quỷ bao quanh Đại Hưng tạm thời tiêu biến thu nhỏ lại. Trong khi Minh Thiện trước đó lại dễ dàng bứt tốc tránh đòn rồi liền lập tức đột nhiên xuất hiện, bất ngờ cầm hai thanh trường kiếm từ bên hông lao tới tấn công Đại Hưng.
Đại Hưng: “Vậy mà tránh được sao ? Khốn kiếp !”
Minh Thiện vung hai thanh kiếm cùng chém tới một lượt, Đại Hưng liền đưa cánh tay phải của mình đỡ lại. Lùi về một bước, Minh Thiện bất ngờ vượt qua mặt Đại Hưng, vòng ra phía sau, tay giương cao song kiếm.
Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”
Lưỡi kiếm phát sáng, Minh Thiện chém xuống hai đường kiếm với rất nhiều sức mạnh hồn lực ẩn chứa bên trong, dẫn đến gây ra một vụ nổ lớn đẩy Đại Hưng bay người về phía trước. Thu một kiếm, Minh Thiện bứt tốc bám sát theo, vượt qua trước mặt đối phương, cúi thấp người, bản thân thực hiện thế kiếm với một thanh kiếm còn lại trên tay.
Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !”
Lại làm cho lưỡi kiếm phát sáng, Minh Thiện vung trường kiếm vào Đại Hưng chém xéo lên một nhát. Đối phương ngã người về sau, Minh Thiện tiếp tục thực hiện chém thêm một nhát nữa nhắm hướng vào cánh tay phải của Đại Hưng.
Đại Hưng: “Đừng có hòng !”
Đại Hưng giẫm mạnh chân xuống đất, gồng mình giải phóng khí tức vô cùng dữ dội ra xung quanh, đẩy Minh Thiện ra. Ngọn lửa hình quỷ lại trổi dậy, theo ý niệm của Đại Hưng liền vung nắm đấm thẳng tới Minh Thiện. Thấy đòn tấn công đang lao tới mình, Minh Thiện triệu hội lại thêm một thanh trường kiếm, dùng cả hai kiếm hai tay đỡ lại.
Bị đẩy lùi dần về phía sau, Minh Thiện: “Chết tiệt, mạnh quá... !”
Trên khán đài, Đại Thắng mỉm cười, lẩm bẩm: “Muốn thắng cũng đâu nhất thiết là phải đối mặt trực tiếp với đối thủ đâu chứ ?”
Có cảm giác về điều gì đó, Minh Thiện liếc nhìn lên khán đài và thấy vẻ mặt của Đại Thắng. Ngay lúc này Minh Thiện như đã phát hiện ra điều gì đó, trên miệng cũng bỗng nở nụ cười, sau đó toàn bộ gương mặt chuyển sang trạng thái vô cùng tâm trung.
Đại Hưng: “Cảm giác quái lạ này là sao chứ ?”
Nhẹ nhàng cầm song kiếm gạc nắm đấm từ ngọn lửa hình quỷ của Đại Hưng lệch sang một bên, Minh Thiện khiến đối phương không kịp phản ứng, dễ dàng tiến vào thế kiếm ngay trước mặt mục tiêu, vung chém một đòn quyết định.
Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Bạo Phá Kiếm !”
Truyền hồn lực vào song kiếm, Minh Thiện một nhát chém dọc, một nhát chém xéo thẳng vào Đại Hưng. Cả hai đường kiếm đều sắc bén và đồng thời cùng gây ra một vụ nổ lớn lên đối phương.
Ái Ngân: “Đại Hưng...”
Diệp Na: “Tuyệt vời, chém đẹp lắm Minh Thiện.”
Minh Anh: “Nhưng mà sát khí của Đại Hưng vẫn còn, cậu ta chưa bị hạ đâu.”
Từ phía sau lớp cát bụi đang bay lên, Đại Hưng bất ngờ lao vụt ra nhanh đến mức Minh Thiện không kịp phản ứng rồi lãnh trọn trực diện một đấm, bị đánh văng mạnh xuống sân đấu.
Lồm cồm đứng dậy, Minh Thiện: “Tôi cứ tưởng sau khi có thứ ấn kỹ đó thì cậu đã quên luôn công pháp vốn có của bản thân mình luôn rồi chứ ?”
Ngọn lửa hình quỷ bị thay bằng một ngọn lửa khác mang hình của một mãnh hổ dữ tợn đầy sát khí, điều này có nghĩa Đại Hưng đã kích hoạt Hóa Hình Hổ Quyền và sử dụng nó đồng thời với Huyết Ma ấn kỹ, thực lực vì thế tăng mạnh.
Đại Hưng: “Grrrrr. Giờ thì... Tới ta ! Hóa Hình Hổ Quyền, khai môn Tốc – Lực !”
Thánh Hỷ: “Một lần mở cả hai môn, tên nhóc đó lỗ mãng quá !”
Chân đạp mạnh làm không khí dưới chân bị nổ tung, con mãnh hổ Đại Hưng trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Thiện, tay phải tung một đấm trực diện, náo động trời không.
Đại Hưng: “Grrrr, đỡ được sao ?”
Gió thổi liên hồi, mây bay cuồn cuộn, trời động sấm. Triệu hoán cùng lúc Lục Quang Phá Ấn Kiếm và Thánh Kiếm Lục Ngọc trên tay, Minh Thiện vô sự cản lại cú đấm của Đại Hưng. Khoảnh khắc hai bên nhìn nhau, sát khí đằng đằng đối chọi. Được một lúc, Đại Hưng bỗng mỉm cười vừa tự đắc bản thân, vừa khinh bỉ đối phương. Tay trái vận hồn lực hỏa nguyên cháy hừng hực, Đại Hưng nhắm vào bụng Minh Thiện định tung một quyền. Minh Thiện bứt tốc hóa vạn Ma Ảnh tránh đòn, sau đó hợp lại thành một ngay trên đầu Đại Hưng, vung kiếm chém vài đường thẳng xuống. Đại Hưng bản tính mãnh hổ vô cùng lỗ mãng, trực tiếp tạo ra ngọn lửa trên tay cánh phải, , trực tiếp lấy cứng đối cứng mà đấm một quyền năng lượng ngược lên, tạo ra mấy vụ nổ liên tiếp giữa không trung. Sau đó, Minh Thiện và Đại Hưng cùng lao về phía nhau, trao đổi các đòn công kích vô cùng kịch liệt.
Phía Tam Đại Gia Tộc, Hàn Ngọc: “Cứ tưởng sát khí như vậy là bọn chúng đã dùng toàn lực từ đầu rồi chứ. Vậy mà bây giờ một đứa mới dùng Hóa Hình Quyền dạng hổ, một đứa thì sau đó mới chịu mang ra bảo kiếm để đối phó.”
Thiên Vân Nghi: “Nhưng với sức mạnh đó ở tuổi này, có chút gì đó khiến ta rất khó tin đấy.”
Kinh Viêm: “Rõ ràng so với nhiều Chiến Thần Võ Giả bây giờ, ta thấy đám thế hệ trẻ mới này thật sự vượt trội hơn rất nhiều.”
Phía các lão sư, viện trưởng Trần Khả: “Nhìn những học viên tài năng thế này, ta thật cảm thấy mình đã già rồi.”
Ngô Đình: “Viện trưởng, ngài hình như còn chưa được 40 tuổi mà đã than già rồi sao ?”
Trên khán đài không ai không thể rời mắt khỏi trận đấu đang diễn ra lúc này của Minh Thiện và Đại Hưng, đẳng cắp của cả hai khác xa hoàn toàn với những trận từ các cặp đấu diễn ra trước đó, tạo nên một cuộc chiến giữa rồng và hổ.
Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !”
Đại Hưng: “Hóa Hình Hổ Quyền – Hóa Hình Lưu Tinh Vũ !”
Minh Thiện với song kiếm trên tay, liên tục chém ra những đường kiếm sắc bén dồn dập về phía Đại Hưng. Đáp lại đối phương, Đại Hưng thủ thế rồi bắt đầu vung đấm, tung ra một loạt các đòn quyền mang sóng năng lượng. Hai đòn công kích va thẳng vào nhau, liên tục tạo ra những vụ nổ. Sau đó Minh Thiện chủ động phân Ma Ảnh bứt tốc bao vây Đại Hưng, thực hiện vung trảm liên tục vào đối phương. Đại Hưng liền giẫm mạnh chân xuống đất, phát động năng lượng cho ngọn lửa hình quỷ trỗi dậy, tỏa ra xung quanh luồng sức mạnh thiêu rụi các đòn tấn công từ Minh Thiện. Trao đổi chiêu thức một hồi...
Đại Hưng: “Grrrr. Cứ như vậy cũng không phải là cách, thôi thì tiến hành thôn phệ ấn kỹ của tên Minh Thiên kia luôn là được. Dù sao với số hồn lực tiêu tốn, cơn đói của Huyết Ma ấn kỹ có vẻ đã đạt. Hóa Hình Hổ Quyền – Dã Trảm !”
Phần đầu của cả mười ngón tay đều rực cháy, Đại Hưng phi người rất nhanh lao đến chỗ Minh Thiện, vung trảo cào tới. Thấy đối phương vừa đỡ lại, Đại Hưng liền di chuyển vòng ra phía sau rồi đặt bàn tay phải lên lưng mục tiêu.
Đại Hưng: “Huyết Ma Ấn Kỹ, thực hiện thôn phệ ấn kỹ !”
Rất nhanh các ấn vân trên tay của Đại Hưng lao tỏa ra, bám vào cơ thể Minh Thiện. Đối phương vùng vẫy kháng cự, đám vân kia liền đỏ rực lên, gây ra cơn đau dữ dội cho mục tiêu.
Đại Hưng: “Nuốt lấy ấn kỹ, Huyết Ma ấn kỹ sẽ tiến hóa, Đại Hưng ta sẽ càng mạnh hơn.”
Các đường vân long lục quang trên người Minh Thiện bắt đầu liên kết với vân ấn Huyết Ma và từ từ bị nó hấp thụ. Để chắc chắn Minh Thiện không tìm cách thoát được, Đại Hưng còn lầm bầm vào tai đối phương.
Đại Hưng: “Grrrr. Mục tiêu của tôi có chút thôi đổi, không muốn đùa với cậu nữa. Để ta hấp thụ hoàn toàn ấn kỹ Long Hồn, nếu không tôi sẽ lập tức cho Ái Ngân bay màu.”
Minh Thiện: “Tên khốn !!!”
Thấy tình cảnh trên sân đấu lúc này, khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán, không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ Minh Thiện đã rơi vào thế bất lợi so với Đại Hưng.
Dàn rau tươi của Minh Thiện, Tuyết Nhi: “Chuyện gì vậy ? Minh Thiện tự dưng bị đối thủ khống chế rồi.”
Lắc đầu, Ngọc Ni: “Mình cũng không biết nữa. Chẳng lẽ là do tên Đại Hưng đó vừa dùng chiến kỹ nào đó sao ?”
Meyzuru: “Ấn kỹ trên người Đại Hưng đã bám lên người Minh Thiện, có thể là nó có hiệu ứng khống chế.”
Phía nhóm Ngọc Khiết, Diệp Na: “Quái lạ, cảm giác tên Đại Hưng đó đang giở trò.”
Ái Ngân: “Không thể nào.”
Minh Anh: “Huyết Ma ấn kỹ... Nó đang nuốt lấy Long Hồn ấn kỹ của đối phương, đáng sợ.”
Y Viễn: “Vẻ mặt Minh Thiện có vẻ đang đau đớn lắm.”
Khải Nhi: “Cái ấn kỹ kia thiêu rụi phần da bên ngoài cánh tay giả của Đại Hưng đến thế cơ mà, lần này là chạm vào da thịt con người luôn đấy.”
Trên sân đấu, Huyết Ma ấn kỹ của Đại Hưng vẫn liên tục hấp thụ Long Hồn ấn kỹ, tốc độ diễn ra có hơi chậm nhưng vân ấn trên người Đại Hưng đã có dấu hiệu tiến hóa. Các vân hình ngọn lửa đỏ màu đậm hơn, nhiều họa nét uốn lượn dũng mãnh hơn, sát khí tỏa ra cũng lớn hơn và dần dồn ép sát khí toả ra từ Minh Thiện. Trong lúc này, Minh Thiện vậy mà thật sự thu kiếm, đứng yên một chỗ chịu đau đớn từ việc bị thôn phệ, không có hành động gì.
Tiềm thức Minh Thiện, nơi dòng chảy luôn hồi ở không gian chứa nguồn hồn lực. Một linh hồn một con rồng lục, cũng linh hồn của ấn kỹ ở đây vẫn tự do bay lượn khắp xung quanh. Minh Thiện xuất hiện, bước từng bước ra giữa trung tâm không gian, đưa bàn tay lên hướng về hồn long.
Minh Thiện: “Ngươi ra đi, Linh Long.”
Nguồn hồn lực xoay chuyển, linh hồn rồng gầm lên rồi mở ra một cánh cổng dẫn đến thực tại bên ngoài rồi bay xuyên qua nó.
Thực tại, Đại Hưng: “Ha ha ha, sắp xong rồi. Nếu mà để nó đói hơn một chút nữa thì có lẽ Huyết Ma ấn kỹ của mình lúc này đã thôn phệ hoàn toàn một ấn kỹ khác rồi... A !”
Bằng một đòn dứt khoát, Minh Thiện một chưởng bất ngờ đánh văng Đại Hưng, tách vân ấn Huyết Ma ra khỏi người mình.
Lồm cồm đứng dậy, Đại Hưng: “Chết tiệt, Minh Thiện. Cậu dám chống đối tôi sao ? Cậu quên...”
Minh Thiện búng tay một cái: “Hóa giải vân tử ấn !”
Ngay lập tức Đại Hưng cũng bắt đầu cảm nhận thấy được sự tan biến của dấu tử ấn vân mà mình đã đặt trên người Ái Ngân sau đó. Không tin điều đó là thật, Đại Hưng liền phát động dấu tử ấn vân kia nhưng vì nó đã không còn nên chẳng có gì xảy ra cả.
Đại Hưng: “Sao... sao lại vậy được chứ ?”
Minh Thiện: “Có người từng dạy ta rằng, sức mạnh ấn kỹ vốn nằm ở người sử dụng và linh hồn bên trong ấn kỹ đó. Một Đại Hưng yếu đuối chỉ biết dựa vào ấn kỹ và một linh hồn Huyết Ma muốn lợi dụng chủ thể thì sức mạnh đòi thôn phệ ấn kỹ khác ?”
Dứt lời, Minh Thiện vung tay một cái đã lấy lại toàn bộ phần sức mạnh Long Hồn ấn kỹ trên bị hấp thụ từ cơ thể Đại Hưng ra ngoài. Đáng ngạc nhiên hơn là Minh Thiện chưa vội đưa nó vào cơ thể mà để thứ sức mạnh ấy ngưng tụ kết vân, biến thành một con rồng màu xanh lục, mang hoa văn bên ngoài giống hệt vân ấn kỹ Long Hồn.
Đứng dậy, Trần Khả: “Linh hồn ấn kỹ lại là rồng sao ?!!!”
Hàn Ngọc: “Lấy ra được linh hồn ấn kỹ, đó lại còn là một loài thánh thú vĩ đại trong truyền thuyết. Tên nhóc này chắc chắn là kỳ tài ngàn năm có một rồi.”
Thiên Vân Nghi: “Ha, liệu mượn sắc đẹp Yên Nhiên nhà mình có thể lôi kéo cậu ta về Thiên Vân gia tộc không nhỉ ?”
Ai nấy đều gần như bị linh hồn rồng của Minh Thiện làm cho kinh ngạc, tuy là Thánh Hồn Đại Lục quyền năng thì biểu tượng rồng vẫn được xem là một thứ huyền uy, chỉ có trong truyền thuyết thượng cổ xa xưa. Sức mạnh mang theo sự sống của rồng, dù đó chỉ là một linh hồn ấn kỹ thì vẫn chắc chắn chứa đựng điều vĩ đại.
Thất thế, Đại Hưng: “Ha... ha... Khốn kiếp, mình mà lại là tên yếu đuối sao ? Không, tôi sẽ cho cậu xem thế nào mới là sức mạnh thật sự của tôi. Có giỏi thì đừng tránh, Huyết Ma Ấn Kỹ - Huyết Ma Trấn Hồn Đại Ma Pháo !”
Lắc đầu, Diệp Na: “Chiêu đó mà không cho tránh, cái tên điên này.”
Ái Ngân: “Anh Minh Thiện... Đại Hưng, sao lại vậy chứ ?”
Minh Thiện: “Linh Long, chiến cho ta !”
Ngọn lửa hình quỷ há to miệng phóng ra luồng sáng hồn lực, Linh Long từ phía ngược lại gầm thét lao tới. Hai thứ sức mạnh khổng lồ va thẳng vào nhau, không gian như bị chia làm đôi, sóng năng lượng tỏa ra do va chạm liền dẫn đến hàng loạt dao động vô cùng dữ dội.
Viện trưởng Trần Khả: “Kêu toàn bộ lão sư dùng hồn lực lập thêm tám tấm lá chắn bao quanh sân đấu, đồng thời dựng thêm hai lá chắn cho khán đài !”
Ngô Đình: “Rõ !”
Các lớp lá chắn năng lượng được dựng lên vô cùng dày, tạo nên một sự bảo vệ tốt nhất lúc này. Khi hai thứ sức mạnh kia bắt đầu có sự chênh lệch, lập tức một vụ nổ khuynh chuyển đất trời xảy ra, mạnh tới nổi phá vỡ liền sáu tấm chắn liên tiếp và làm cho các tấm chắn còn lại bên ngoài bị rạn nứt nghiêm trọng.
Định chạy lên sân đấu, Ái Ngân: “Không... Minh Thiện, Đại Hưng. Hai người đó không sao chứ ?”
Một người mặc giáp xanh, thuộc tổ chức hay gọi là Lam Lôi Vệ cản lại: “Dừng lại, khí tức hai bên còn rất rõ. Nếu có gì, phía an ninh chúng tôi sẽ vào lập tức.”
Đại Thắng: “Đúng vậy, sát khí cả hai tuy đã yếu dần đi rồi nhưng vẫn còn có thể cảm nhận được.”
Đám bụi ờ dần được thổi bay đi, trên sân đấu lúc này là hai con người đang ngồi gục kiệt sức. Minh Thiện và Đại Hưng, cơ thể ai cũng đều đầy vết thương, liên tục thở dốc sau khi dùng hai đòn tấn công vừa rồi lao vào nhau. Nhưng Huyết Ma ấn kỹ là thứ gì đó với sức mạnh rất kì dì, nó thôi thúc chủ thể một cách điên cuồng, khiến Đại Hưng quên cơn đau mà gượng đứng dậy, tiến về phía Minh Thiện.
Thiên Vân Nghi: “Vậy là tên nhóc đó sẽ thắng trận này sao ? Tiếc cho cậu bé đẹp trai nhà Dương gia đó quá.”
Đại Hưng: “Long Hồn ấn kỹ... Giờ nó là của tôi.”
Suy nghĩ, Minh Thiện: “Thôi rồi... Minh Thiện, mau đứng dậy... Mau đứng dậy đi, cái chân này.”
Đến gần, tay phải từ từ đưa ra, Đại Hưng: “Thôn phệ đi... Huyết Ma ấn kỹ.”
Vết thương trên người của chủ thể, sự thất thoát lớn hồn lực,... Tất cả thôi thúc cơn đói vốn có của Huyết Ma ấn kỹ, các đường vân trên cánh tay của Đại Hưng vì thế mà trở nên dữ dằn. Vừa cảm nhận được sức mạnh từ một loại ấn kỹ khác, chúng liền không cần chờ đợi gì nữa mà lao tới.
Rầm !
Đại Hưng: “Cái... cái gì ?”
Khoảnh khắc các ấn vân Huyết Ma sắp chạm lên người của Minh Thiện, thình lình một thứ ánh sáng màu xanh dương xuất hiện cản lại. Các ấn vân Huyết Ma bị cơn đói mà cố gắng xuyên qua, thứ ánh sáng kia liền biến thành một dấu ấn, tỏa ra luồng sức mạnh đối chọi Huyết Ma ấn vân và rồi một vụ nổ từ đó xảy ra, cánh tay giả bên phải của Đại Hưng bị bắn văng lên không trung.
Minh Thiện: “Thứ này là...”
Mất cánh tay phải, Huyết Ma ấn kỹ cũng biết mất, Đại Hưng mất hết toàn bộ sức lực liệt ngã gục xuống đất rồi bất tỉnh. Cuộc chiến giữa thật sự giữa họ, cũng chỉ có Minh Thiện và Đại Hưng biết.
Minh Chấn: “Chuyện này... Vậy kết quả trận đấu thứ bảy, Minh Thiện đã giành chiến thắng.”
Các lão sư sau đó đích thân lên sân đấu để dìu hai học viên đến trạm xá của học viện trị thương. Trên đường đi, Minh Thiện đưa tay vào trong cổ áo ra sợi dây chuyền và mặt sợi dây chuyền đấy chính là quả lắc đồng hồ có thể tạo lá chắn. Nhờ vào Thể Tối Thượng mà nó cũng được tiến hóa, tạo ra ấn vân đã bảo vệ cậu vừa rồi.
Minh Thiện: “Thật là không ngờ, cậu dù không có mặt ở trên sân đấu vẫn có thể giúp đỡ mình.”
Sân đấu bị tổn hại nghiêm trọng, buộc phải tạm ngừng giải đấu khoảng nửa tiếng đồng hồ để tu sửa. Lúc này vô số thế lực của Đế Quốc sau khi xem trận đấu vừa rồi liền đến nói chuyện với gia chủ Dương gia Ái Tuyết, tạo một mối quan hệ có lợi cho mình.
Giữa khán đài náo nhiệt xôn xao quanh tâm điểm là Dương gia, vẫn có một người mặc áo choàng đen ngồi một chỗ im lặng suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy rời khỏi Đông Thánh Viện. Lảng mặt trốn ra một con hẻm nhỏ không người, hắn lột chiếc mũ ra.
Nhất Tướng phe phản loạn: “Dương Minh Thiện vậy mà không chết, lại còn trở nên tiến bộ đến như vậy sau một thời gian ngắn. Tiêu rồi, mình phải báo ngay cho ngài thủ lĩnh mới được.”
Đông Thánh Viện sau khi tu sửa xong sân đấu liền tiếp tục vòng loại hai giải đấu màu xuân. Chiến thắng lần lượt điểm danh Arashi, Minh Anh, Hân Hân, Ngọc Ly,... Kéo dài đến khi cặp đấu thứ hai mươi bốn được diễn ra.
Minh Chấn: “Trận đấu thứ hai mươi bốn, cặp đấu Lôi Thánh Hỷ học viên cấp III năm ba và Yên Nhất Thắng học viên cấp III năm nhất. Mời hai học viên lên sân đấu.”
Thánh Hỷ tiến lên sân đấu đầu tiên, trong khi đó một lúc sau vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhất Thắng ở đâu. Mọi người bắt đầu xôn xao, nhìn quanh tìm kiếm.
Trưởng lão Yên gia: “Tên nhóc đó, sợ quá trốn luôn rồi sao ?”
Minh Chấn: “Nhắc tên lần thứ nhất, học viên Yên Nhất Thắng”
Minh Thiện: “Đúng là sáng giờ chẳng thấy cậu ta đâu cả.”
Yên Nhiên: “Cái tên chuyên móc họng đó đi đâu được chứ ?”
Y Viễn: “Nhất Thắng...”
Minh Chấn: “Nhắc tên lần thứ hai,... !!!”
Nhất Thắng: “Xin lỗi, xin lỗi vì đã đến trễ.”
Ngày lúc này Nhất Thắng xuất hiện lên tiếng, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục của học viện tức tốc chạy ngay lên sân đấu.
Tên đến, Thánh Hỷ: “Cứ tưởng cậu sợ tôi quá nên chuồn luôn rồi chứ ?”
Lột chiếc áo khoác mặc bên ngoài cùng chiếc cà vạt ra, nới lỏng nút áo sơ mi, Nhất Thắng vừa thở dốc vừa lầm bầm: “Ha... ha... Sợ... sợ anh ? Có cái rắm đấy, Thánh Hỷ. Tại tên Kinh Long đó lải nhải bên cạnh, không thì tôi cũng chẳng bị trễ để cải tiến mấy cái này đâu.”
Đứng thẳng người, ưỡn cao đầu, Nhất Thắng đưa một tay lên cao. Ngay lập tức từ xa trên bầu trời xuất hiện bốn đốm sáng và cả bốn đốm sáng như càng bay đến gần hơn.
Thánh Hỷ: “Kim Vệ Tinh Cơ !!!”
Thở dốc trên khán đài, Kinh Long: “Đã nói là chỗ đó... Mà thôi kệ đi. Kim Vệ Tinh Cơ mà bị hỏng nặng bởi kỹ năng giở tệ đó thì cậu chết với tôi đấy, Nhất Thắng !”
Mỉm cười nhìn lên chỗ Kinh Long, Nhất Thắng: “Kỹ năng của tôi mà tệ sao ? Tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt.”
Ngọc Khiết: “Thật đấy, mình luôn thích họ hợp tác như vậy.”
Bước chân đứng trên hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, để hai chiếc còn lại bay lượn xung quanh, Nhất Thắng từ trên cao nhìn xuống đối thủ với dáng vẻ đầy tự tin của mình. Trận đấu bắt đầu.