Chương 26: Chuyến săn hồn thú

Trăng đã lên, mặt trăng và mặt trời đối chiếu song song ở mỗi phía của hai bên đường chân trời. Trận đấu cuối cùng của vòng loại một giải đấu mùa Xuân đang diễn ra. Sau một hồi đánh ngang tay với đối phương, Kinh Long tiếp tục lao tới, dồn lực vung Tinh Cơ Hộ Thủ mà đấm Thánh Hỷ. Nhưng không ngờ, cú đấm của Kinh Long lại bị Thánh Hỷ một tay đeo chiếc găng trảo rồng bằng vàng chặn đứng.

Kinh Long: “Cái thứ đó là... ?”

Thánh Hỷ: “Vũ khí mới được phát triển của Lôi gia, Hoàng Long Cơ Trảo.”

Tiếng bánh răng lắp trong chiếc găng tay chuyển động răng rắc, hồn lực truyền vào được khuếch đại, tỏa ra một luồng điện vô cùng dữ dội. Kinh Long dùng lực siết chặt, bắt đầu bóp nát một đầu của chiếc khiên làm từ Kim Vệ Tinh Cơ Thứ của Kinh Long.

Kinh Long: “Chết tiệt, cái thứ này mạnh vậy !”

Cố lấy ra nhưng không được, Kinh Long vội bất ngờ hất mạnh chiếc khiên Tinh Cơ Hộ Thủ, đánh bật tay của Thánh Hỷ ra khỏi nó rồi liền lùi về sau, giữ khoảnh cách với đối phương.

Thánh Hỷ: “Cậu chưa gì mà đã sợ rồi sao ?”

Kinh Long: “Cái găng tay đó có vẻ là không dễ để chơi trực tiếp với nó rồi. Kim Vệ Tinh Cơ Thứ, trở về dạng ban đầu, triển khai hỏa lực !”

Chiếc Tinh Cơ Hộ Thủ trên tay Kinh Long tách ra trở lại dạng Kim Vệ Tinh Cơ Thứ vốn có của nó, sau đó cùng với chiếc còn lại bay lên cao, hướng đầu súng về phía Thánh Hỷ, liên tục khải hỏa.

Trước hỏa lực dồn dập lao tới của đối phương, Thánh Hỷ vẫn giữ tư thế đầy tự tin, hiên ngang đứng yên một chỗ, xòe lòng của một bàn tay đưa về phía trước.

Thánh Hỷ: “Tôi sẽ lại cho cậu biết cách biệt về thực lực của chúng ta lớn đến mức nào, Kinh Long.”

Đưa hồn lực vào Hoàng Long Cơ Trảo làm cho các bánh răng của nó lại di chuyển, các khớp động nối siết với nhau, hồn lực lôi nguyên tỏa ra dữ dội, tạo nên một thứ sức mạnh bên trong chiếc găng tay. Thánh Hỷ liền dùng nội lực đẩy thứ sức mạnh đó ra, làm một vùng sấm chớp được giải phóng, phá hủy toàn bộ hỏa lực bắn tới từ đối phương triệt để. Thánh Hỷ sau đó đưa tay về sau, đồng thời cũng thu lại sức mạnh. Tay bên kia đã vận một khối hồn lực lôi nguyên tố từ lâu, Thánh Hỷ bắt đầu đưa nó lên trên trước mặt của mình.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Ngân Lôi Kim Tinh Vũ !”

Khối hồn lực lôi nguyên tố bỗng thay hình, hóa thành một thanh điện dài và nhọn, sau đó lại tách ra thêm nhiều cái tương tự. Thánh Hỷ đưa cao tay lên, nâng chúng lơ lửng trên không trung rồi xua tay vụt tới trước, toàn bộ thanh điện ấy cùng lao đi thẳng về phía Kinh Long, hằng hà sa số như một cơn mưa.

Kinh Long tiếp tục dùng Kim Vệ Tinh Cơ Thứ ra như tấm khiên vững chắc, bảo vệ bản thân trước chiến kỹ Ngân Lôi Kim Tinh Vũ của đối phương. Nhưng đòn tấn công ấy vừa mạnh mẽ lại rất dày đặc, dù có cả hai Kim Vệ Tinh Cơ Thứ chắn phía trước thì Kinh Long vẫn bị đẩy lùi dần về phía sau.

Khả Di: “Kinh Long thiếu gia bị thất thế rồi sao ?”

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Đây không phải là ở sàn đấu giá, Khả Di con cũng đâu cần gọi tên nhóc Kinh Long là thiếu gia làm gì.”

Khả Di: “A... Có lẽ đó là thói quen của Khả Di rồi.”

Ngân Lôi Kim Tinh Vũ của Thánh Hỷ vẫn chưa dừng lại, mỗi lúc càng có nhiều thanh điện được tạo ra rồi lao thẳng về phía Kinh Long.. Nhiều thanh điện lao trượt cắm thẳng xuống đất, khiến nhìn trên sân đấu cứ như là một vùng đất đang rực sáng với đầy gai nhọn vậy đâm lên vậy. Chân của Kinh Long lúc này càng ngày càng trượt về phía sau, khoảng cách đã rất gần với vạch giới hạn của sân đấu.

Thánh Hỷ: “Sao vậy Kinh Long, chẳng lẽ cậu lại để bản thân mình bị đánh bại dễ dàng vậy hay sao ?”

Mỉm cười sau lớp Kim Vệ Tinh Cơ Thứ, Kinh Long: “Kim Vệ Tinh Cơ, tái khởi động, Hắc Vũ Kim Tinh !”

Lúc này, bốn chiếc nằm bất động nãy giờ của Kinh Long bỗng hoạt động trở lại. Bay xung quanh bốn phía ngay trên đầu Thánh Hỷ, toàn bộ tạo lớp giáp hắc bao bọc bên ngoài rồi cùng lúc lao xuống như khi hai Kim Vệ Tinh Cơ Thứ đã từng làm ban nãy vậy.

Rầm !

Tiếng nổ lớn diễn ra, Ngân Lôi Kim Tinh Vũ bị hóa giải. Thánh Hỷ xuất hiện với hình ảnh bị bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long găm thẳng vào mỗi cái Hoàng Long Cơ Trảo đeo trên tay mình. Đám Kim Vệ Tinh Cơ sau đó liền bay ra, để lại bốn vết hằn trên cặp găng tay.

Thánh Hỷ: “Đúng là mấy thứ phiền phức chết tiệt mà.”

Kinh Long: “Vàng thì làm sao mà so được với Hắc Kim chứ ? Nếu cứ lơ là thế này thì anh sẽ chẳng biết là tôi đã dùng chiếc Kim Vệ Tinh Cơ nào để đánh bại anh đâu, Thánh Hỷ.”

Thánh Hỷ: “Không, tôi chẳng cần biết. Bởi vì cậu mới là người sẽ thua trận này, Kinh Long.”

Nói rồi, Thánh Hỷ vung một tay ra trước, siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Những thanh điện cắm trên sân đấu bắt đầu dao động, sau đó đồng loạt bay lên cao.

Thánh Hỷ: “Nhận lấy đòn thứ hai của Ngân Lôi Kim Tinh Vũ đi nào !”

Toàn bộ thanh điện bắt đầu lấy lực lao thẳng xuống đầu Kinh Long nhiều như một cơn mưa thật sự, uy lực thì chẳng khác một loạt các đòn oanh tạc của sấm chớp. Lập tức, Kinh Long cho toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ và Kim Vệ Tinh Cơ Thứ cùng tạo nên tấm khiên dày ba lớp phía trên đầu, bảo vệ mình trước đòn công kích thứ hai này của Ngân Lôi Kim Tinh Vũ chiến kỹ. Nhưng dù đứng bên dưới các lá chắn Kim Vệ Tinh Cơ, Kinh Long vẫn chịu một lượng lớn áp lực đè nặng xuống từ đòn công kích ấy, cũng buộc phải khụy đầu gối do không đủ sức mà đứng thẳng người lên.

Kinh Long: “Chết tiệt... Cố lên nào !”

Thánh Hỷ: “Cậu không cần cố gắng đâu bởi tôi sẽ thắng ngay thôi.”

Thanh điện cuối cùng từ đòn Ngân Lôi Kim Tinh Vũ bị đỡ lại vừa tan biến, Thánh Hỷ đã bất ngờ xuất hiện ngay cạnh Kinh Long, dồn lực tung một cú đấm trực diện vào người đối phương. Kinh Long văng đi, Thánh Hỷ bám theo chuẩn bị tung thêm một đấm nữa thì đám Kim Vệ Tinh Cơ đã rất nhanh bay tới đỡ lại. Một chiếc đỡ lấy Kinh Long, một chiếc còn lại liền gắn vào tay, chuyển hóa thành dạng Tinh Cơ Hộ Thủ. Kinh Long đạp mạnh lên chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ đẩy người lao ngược về phía Kinh Long, tay vung chiếc khiên Tinh Cơ Hộ Thủ tới.

Kinh Long: “Trả lại người một đòn này !”

Một cú đấm bằng chiếc Tinh Cơ Hộ Thủ vào mặt Thánh Hỷ, Kinh Long đánh đối phương ngã thẳng xuống đất. Kinh Long lập tức tiếp tục giơ cao Tinh Cơ Hộ Thủ của mình lên, chuẩn bị giáng xuống thì Kinh Long đã bật dậy rồi đưa tay đỡ lấy. Thánh Hỷ đưa bàn tay kia ra về phía Kinh Long, từ lòng bàn tay phóng ra một luồng điện vào đối phương. Kinh Long thấy vậy liền lùi về sau tránh, Thánh Hỷ ngay lập tức bắt lấy cơ hội mà vươn người lao tới áp sát đối phương.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát !”

Bàn tay tỏa ra ánh điện dữ dội, Thánh Hỷ một kích chưởng thẳng vào trước ngực đối phương. Lãnh đòn trực diện, Kinh Long văng ngược về phía sau, lăn nhiều vòng trên đất. Nhưng trên người Kinh Long vốn đã luôn mặc bộ giáp Hắc Huyền Y nên đòn Lôi Sát vừa rồi không quá tổn hại, lập tức bật người đứng dậy sau đó. Cũng biết rõ điều đó, Thánh Hỷ tiếp tục bám sát Kinh Long, từ trên cao dồn lực một đấm thẳng xuống đối phương.

Kinh Long: “Ặc... Nhanh quá. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Khúc Quang Thế Ảnh !”

Thánh Hỷ: “Cậu quên chiêu đó vô dụng với tôi sao ? Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa – Khống !”

Kinh Long vừa vung tay tạo tàn ảnh, Thánh Hỷ đã lập tức dậm chân làm ra một vùng lôi nguyên tố có khả năng lộ diện cả chân ảnh của Kinh Long. Thậm chí với khả năng khống chế, vùng lôi nguyên tố này khiến Kinh Long còn gặp khó khăn để di chuyển. Lúc này, Thánh Hỷ một chưởng mạnh vào người Kinh Long, sau đó còn vung chân đá cao định giáng một cước xuống đầu đối phương nhưng lại không được, Kinh Long đã đưa Tinh Cơ Hộ Thủ lên đỡ lại, sau đó dùng tay bắt lấy chân đối phương.

Kinh Long: “Thánh Hỷ, anh tới số rồi !”

Từ đâu một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ lao tới va thẳng vào bên sườn của Thánh Hỷ, hất văng cậu ta. Kinh Long lập tức bám theo sát, vượt mặt. Vào thế đợi mục tiêu bị động lao tới, Kinh Long dồn lực vào chân để chuẩn bị một cước mở đầu để thực hiện đòn tấn công liên hoàn của mình. Nhưng Thánh Hỷ đã quen với việc này, liền đưa tay chạm xuống mặt đất, đẩy bản thân kịp bật đứng lên trở lại.

Thánh Hỷ: “Thật là lấy làm tiếc quá đi. Kinh Long, không như dự tính của cậu rồi.”

Xoay chân đạp mạnh tạo lực phi người lao tới đối phương, Thánh Hỷ một tay đưa Hoàng Long Cơ Trảo ra sau, từ từ tích tự hồn lực, giải phóng ra ánh điện dữ dội.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Cuồng Lôi Oanh Tạc !”

Ngồi xuống, hai tay đan lại, Kinh Long: “Kim Vệ Tinh Cơ, Kim Tinh Loạn Đao !”

Thánh Hỷ: “Cái gì ?!!!”

Một lần nữa không để ý đến sự hiện diện của mối nguy, Thánh Hỷ không kịp nhận ra đám Kim Vệ Tinh Cơ với cạnh dao sắc bén đã bao vậy mình từ lúc nào. Ngay khi Kinh Long phát lệnh, cả bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ triển khai đội hình cản chân Thánh Hỷ lại, bay lượn một cách hỗn loạn, liên tục đưa lưỡi dao sắc bén chém qua người mục tiêu một cách dồn dập.

Thánh Hỷ: “Chết tiệt. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa – Phóng Thích !”

Thánh Hỷ vung tay đấm văng một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, sau đó phóng thích hồn lực lôi nguyên dữ dội, giải phóng một luồng sức mạnh đẩy bay luôn toàn những chiếc còn lại ra xa. Nhưng Kinh Long tận dụng thời điểm này để tiếp cận Thánh Hỷ, bất ngờ lên một cước đá bay đối phương lên không trung.

Minh Thiện: “Kia rồi, đòn tấn công liên hoàn của Kinh Long !”

Thánh Hỷ: “Chết tiệt, lại để Yên Kinh Long có cơ hội này rồi.”

Kinh Long: “Đang trăn trối mấy lời cuối đời sao ?”

Đã một cước khiến Thánh Hỷ bay thẳng lên không trung, Kinh Long tiếp tục nhảy lên theo, lấy Kim Vệ Tinh Cơ làm điểm tựa trên không để bồi thêm vào một loạt mấy cú đá liên hoàn, mỗi lúc một đưa đối phương lên trên cao. Khi đã đưa Thánh Hỷ đến vị trí vừa ý, Kinh Long nhảy lên một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, xoay người tung một cước giáng thẳng lên người đối phương. Dù Thánh Hỷ lần này đưa hai tay ra trước ngực đỡ lại nhưng lực đá Kinh Long rất mạnh, vẫn khiến cậu ta rơi mạnh xuống sân đấu.

Rầm !

Thánh Hỷ: “Ặc, đau ! Tên đó đá còn mạnh hơn trước nữa.”

Kinh Long: “Vậy sao ? Cảm ơn nha.”

Vừa chống tay đáp xuống ngay bên cạnh, Kinh Long lại lao tới phía Thánh Hỷ, tay thi triển chiến kỹ màu hồn lực quang nguyên tím, chưởng một kích trực diện vào đối phương.

Kinh Long: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Phá !”

Hồn lực quang nguyên ở lòng bàn tay Kinh Long bất ngờ lén lại rồi lại phình ra, giải phóng một thứ sức mạnh to lớn, tạo nên một vụ nổ đẩy ra phía trước. Thánh Hỷ lãnh trọn đòn, một phần sân đấu bị phá, khói bụi mù mịt bắn văng tứ tung lên, cùng với đó là các mảnh vỡ màu vàng rơi trên mặt đất.

Trượt lùi về sau, Kinh Long: “Chất lượng của cặp găng tay đó có vẻ không tốt lắm.”

Ngồi gục xuống thể thảm, Thánh Hỷ xuất hiện với đôi Hoàng Long Cơ Trảo trên tay đã bị nứt vỡ nhiều nơi sau khi vừa lãnh một cước vừa phải lãnh một đòn công phá uy lực trực diện của đối phương.

Đứng lên, Thánh Hỷ: “Cậu nghĩ chỉ có như vậy mà đã phá hỏng được Hoàng Long Cơ Trảo của tôi sao ? Nực cười quá mà.”

Tuy lớp bên ngoài đã bị sứt vỡ, các bánh răng và khớp động của Hoàng Long Cơ Trảo vẫn hoạt động bình thường. Lúc này mới để ý kỹ chỉ có phần vỏ bọc bên ngoài của nó mới làm bằng vàng, còn lại các bộ phận công nghệ lắp bên trong đều làm từ các kim khoáng cấp cao, chất lượng nhiều loại còn vượt xa hắc kim khoáng rất nhiều.

Kinh Long: “Thì sao chứ ? Kim Vệ Tinh Cơ, thể Tinh Cơ Kiếm !”

Hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ chuyển đổi hình dạng sang Tinh Cơ Kiếm, đeo vào cổ tay của Kinh Long. Dùng Kim Vệ Tinh Cơ Thứ làm tấm chắn phía trước, Kinh Long cùng đám Kim Vệ Tinh Cơ còn lại theo sau, lao tới Thánh Hỷ.

Phóng các tia điện tấn công nhưng vô hiệu, Thánh Hỷ: “Cái thứ đó đúng là phải lấy cứng đối cứng mới được nhỉ ?”

Kinh Long: “Nếu muốn lấy cái găng tay đó mà đấm trực diện vào Kim Vệ Tinh Cơ Thứ của tôi thì cẩn thận xương của anh đấy.”

Thánh Hỷ: “Sau khi cái thứ đó bị tôi bóp nát một phần thì cậu vẫn còn mạnh miệng được sao ?”

Khụy gồi hạ trọng tâm, Thánh Hỷ siết chặt nắm đấm ở tay phải đưa về sau đợi khi chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ của Kinh Long vào tấm thì liền đấm mạnh tới một phát. Cú đấm của Hoàng Long Cơ Trảo trực diện vào tấm khiên Kim Vệ Tinh Cơ Thứ, âm thanh chói tai và tới một thoáng im lặng ngắn ngủi, ngay sau đó là một làn sóng sức mạnh được tạo ra từ sự va chạm đó, nó lan tỏa xung quanh rất nhanh, đủ mạnh để người xem trên khán đài hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Ngồi gần sân đấu nên váy bị đẩy lên, Tuyết Nhi vội giữ lại, sau đó nhìn chằm chằm Minh Thiện ở bên cạnh: “Anh... Thấy rồi à ?”

Đảo mắt sang hướng khác, Minh Thiện: “Gì cơ ? Mình không thấy gì hết... Vậy đấy.”

Ngọc Ni bên cạnh mỉm cười: “Hưm... Minh Thiện, cậu nói dối tệ thật đấy.”

Trên sân đấu sau cú va chạm vừa rồi, cả hai không chịu nhường ai một bước, liên tục dồn ép về phía đối phương. Nhưng Kinh Long có lợi thế số lượng hơn nên liền ra hiệu, hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ từ hai bên lập tức chĩa cạnh sắc bén lao tới Thánh Hỷ. Thấy vậy, Thánh Hỷ liền chủ động nhảy lui lại. Cũng vào lúc này, Kinh Long vượt qua tấm khiên Kim Vệ Tinh Cơ Thứ của mình mà áp sát, lao vào vung lưỡi kiếm bất ngờ chém đối phương. Thánh Hỷ dùng hai tay hai Hoàng Long Cơ Trảo trực tiếp đỡ lại hai nhát chém thẳng xuống từ Kinh Long, sau đó hất mạnh tay đánh bật cặp Tinh Cơ Kiếm ra rồi vươn người tới, một tay siết chặt tung đấm thẳng tới. Ngay lập tức có hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bay ra đỡ lại cú đấm cho Kinh Long, hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ từ phía sau vươn lên, nhắm vào Thánh Hỷ mà rơi thẳng xuống. Thánh Hỷ buộc phải dùng cả hai tay cản lại hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ ấy mà quên mất Kinh Long, để đối phương có cơ hội chém một đường trực diện vào người.

Thánh Hỷ: “A... Chết tiệt.”

Kinh Long chuẩn bị đâm tới thêm một nhát, Thánh Hỷ đã vội ném đám Kim Vệ Tinh Cơ Thứ sang một bên rồi dùng tay phải bắt lấy đầu lưỡi kiếm. Vẫn còn một Tinh Cơ Kiếm nữa, Kinh Long cũng lập tức chỉa nó đâm vào đối phương. Thánh Hỷ liền nghiêng người tránh, lưỡi kiếm vụt ngang qua người. Tay trái tỏa ra lôi điện, Thánh Hỷ một chưởng trực diện đánh văng Kinh Long.

Kinh Long: “Kim Vệ Tinh Cơ trở về trạng thái ban đầu, tiến hành Kim Tinh Loạn Đao !”

Hai chiếc Tinh Cơ Kiếm trên tay Kinh Long tách ra trở về dạng Kim Vệ Tinh Cơ của nó, cùng với hai chiếc còn lại lao tới vung lưỡi cạnh sắc bén nhắm vào Thánh Hỷ. Kinh Long xoay người đáp đất, trượt dài về sau một khoảng liền vụt tốc về trước, tiếp tục tấn công đối phương.

Lúc này lấy ra Lôi Châm Phá Tiễn giương lên, Thánh Hỷ sau khi vượt qua được đám Kim Vệ Tinh Cơ liền bắn một loạt các mũi tên về phía của Kinh Long. Trước làn mưa tên được bọc lôi nguyên, Kinh Long đưa tay gắn vào Kim Vệ Tinh Cơ Thứ, vung Kim Tinh Hộ Thủ đỡ lại toàn bộ rồi cứ thế mà một mạch tiến tới phía trước. Hai người cứ thế vậy mà lao về phía nhau nhưng bất ngờ, Kinh Long lại tạo tàn ảnh qua mặt Thánh Hỷ. Ngay khi cú đấm của Thánh Hỷ xuyên qua Kinh Long giả liền bị Kinh Long thật sự từ bên cạnh lao tới, lên gối rối xoay người tung một đá trực diện vào mặt.

Máu bắn ra từ miệng, Thánh Hỷ: “Khúc Quang Thế Ảnh sao ? Cái tên lừa gạt này...”

Chưa dừng lại, Kinh Long tận dụng tối đa thời cơ để tấn công đối phương. Sau đó cứ như vậy, Thánh Hỷ liên tục phải lãnh vô số đòn từ đối phương một cách thê thảm.

Meyzuru: “Cảm giác cứ như Kinh Long càng chiến đấu thì anh ấy càng mạnh lên vậy. Vừa nãy còn đánh hòa với đối phương mà.”

Suy nghĩ trong đầu, Minh Thiện: “Chắc chắn việc này là do bản năng của Sát Huyễn Chiến Lực thần đem lại rồi. Theo ghi chép mà HaLynh để lại thì Sát Huyễn Chiến Lực thần chính là vị thần hiếu chiến nhất của Thần Tộc xưa kia, càng chiến thì càng trở nên mạnh mẽ điên cuồng. Nhưng mà đến bây giờ mình vẫn không ngờ được là Kinh Long anh ta lại được chọn kế thừa sức mạnh của vị thần đó, hy vọng nguyên nhân không liên quan gì với sứ mệnh của mình.”

Hân Hân liên tiếng: “Sát khí của Kinh Long, có vẻ nó đang lớn dần.”

Phía khác, Vân Liên cũng cảm nhận được: “Cảm giác này y hệt với Kinh Long ngày hôm đó !”

Một cước đá Thánh Hỷ bay xéo mạnh thẳng xuống dưới sân đấu, Kinh Long sau đó cũng nhẹ nhàng đáp đất. Lúc này bao quanh Kinh Long là một luồng khí tức dữ dồi, sán khí tỏa ra cũng dễ dàng mà cảm nhận thấy được.

Ngẩng cao đầu, Kinh Long mỉm cười với bộ mặt đầy kiêu ngạo: “Ha... Cảm giác đánh kẻ khác bầm dập thật tuyệt.”

Giọng Thánh Hỷ lầm bầm: “Một tên mang sức mạnh của thần tộc nữa sao ? Mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây, Sát Huyễn Chiến Lực thần.”

Minh Thiện: “Cảm giác hồn lực này... Mạnh mẽ quá !”

Dẫm mạnh chân, Kinh Long giải phóng một luồng sức mạnh ra xung quanh. Trên cơ thể đầy rẫy vết bầm sau chịu một loạt tấn công đến từ Kinh Long, Thánh Hỷ trên miệng vẫn mỉm cười một cách đầy tự tin. Đưa đôi mắt đỏ rực nhìn về phía đối phương, Thánh Hỷ liên tục lầm bầm một mình, cảm lúc này cứ như trở thành một người khác vậy.

Thánh Hỷ: “Thật không hiểu nổi. Bây giờ lại có hai tên kế thừa sức mạnh thần tộc, vậy ta nên giết ai đây ? Cả hai... Đúng vậy, là cả hai. Nhưng trước hết không thể làm việc đó ở đây, hạ hắn trước cái đã. Dù sao cũng cần kiểm tra thực lực kẻ được kế thừa thế nào... Thánh Hỷ, cứ yên giấc một chút đi.”

Kinh Long: “Thánh Hỷ... Ngươi lảm nhảm gì nãy giờ vậy hả ?”

Thánh Hỷ: “À... ta chỉ đang đọc một bài cầu siêu cho ngươi mà thôi, nhóc con !”

Bất ngờ vụt biến mất chỉ để lại một tia điện lóe lên, Thánh Hỷ từ lúc nào đã ở ngay sát bên cạnh Kinh Long. Tỏa ra áp lực trùng trùng đè nặng lên người Kinh Long, Thánh Hỷ phóng ra luồng điện màu đỏ rồi trực tiếp giáng một đòn trực diện vào đối phương.

Vân Liên: “Nhanh... Nhanh quá.”

Arashi: “Đó là lôi nguyên tố màu đỏ nhưng có chút gì đó khác so với bình thường.”

Sau khi lãnh đòn từ Thánh Hỷ, Kinh Long bất ngờ bật dậy ngay lập tức rồi tung một đấm móc thẳng ngược lên, trực diện vào mặt của đối phương.

Thánh Hỷ: “Ha... Sức chịu đựng cũng được đấy.”

Đan hai tay lại với nhau, Thánh Hỷ từ trên đập mạnh hai trỏ tay xuống Kinh Long. Ngã khụy xuống nhưng Kinh Long vẫn gượng đứng dậy, lên gối rồi xoay người đá Thánh Hỷ văng ngược về phía sau. Sau đó đưa tay hướng về phía đối phương, Kinh Long ra hiệu cho toàn bộ sáu chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của mình khai hỏa vào mục tiêu.

Kinh Long: “Chết tiệt, đau đấy !”

Sau một loạt cơn mưa đạn dồn dập từ đám Kim Vệ Tinh Cơ, vậy mà Kinh Long vẫn đứng đó với cơ thể bên ngoài được bao bọc lớp hồn lực sấm chớp đỏ rực, bên trong thì không có một chút tổn hại nào.

Thánh Hỷ mỉm cười: “Trò vặt gì đây chứ ? Thánh Lôi Chiến Kỹ - Ngân Lôi Kim Tinh Vũ !”

Tạo khối cầu lôi nguyên tố màu đỏ rực, Thánh Hỷ cũng chuyển hóa nó thành các thanh điện rồi phóng tất cả về phía Kinh Long. Nhưng lần này thì đòn Ngân Lôi Kim Tinh Vũ trở nên uy lực hơn trước, mỗi thanh đều mang theo luồng sấm chớp dữ dội. Kinh Long đưa toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ ra đỡ lại, nhưng chưa bao lâu đã bị đẩy lùi, thậm chí còn bị đánh bật ra. Lúc này, Kinh Long phải đối mặt với một loạt các thanh điện lao tới mình, chỉ có thể đứng đó đưa tay ra chống đỡ. Không có gì cản trở, các thanh điện cứ thế mà thay nhau đâm xuyên qua người Kinh Long liên tục.

Vân Liên: “Kinh Long... !”

Dứt hồi tấn công “chỉ sượt qua” của Ngân Lôi Kim Tinh Vũ chiến kỹ, cơ thể Kinh Long đã bê bết đầy máu, dáng đứng bắt đầu loạng choạng và sau đã là ngã gục xuống. Nhìn kỹ, trên người Kinh Long còn có các tia điện lóe lên, hẳn là đều ở các thanh điện vừa rồi đem tới.

Cơ thể tê liệt, Kinh Long: “Chết... tiệt...”

Thánh Hỷ: “Kẻ kế thừa thì sao mạnh bằng hàng thật được chứ ? Lần này giữa học viện Đông Thánh nên ta tha mạng vậy, lần sau có cơ hội ta sẽ lấy sau.”

Kinh Long không còn khả năng chiến đấu, kết quả người thắng trận đấu cuối cùng của vòng loại một giải đấu màu Xuân hôm nay là Lôi Thánh Hỷ. Lúc này trên khán đài, nhiều người vẫn mơ hồ chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Cái gì vừa xảy ra vậy, sao Thánh Hỷ lại có thể đánh bại Kinh Long một cách dễ dàng vậy chứ ?”

“Sức mạnh bỗng tăng đột ngột như vậy, là cắn thuốc sao ?”

“Ngươi bị ngu à ? Bao nhiêu là cường giả ngồi đây thì dùng thuốc thế nào được.”

“Vậy chỉ có thể đó mới chính là sức mạnh thật sự của Thánh Hỷ thôi. Quả là học viên mạnh nhất Đông Thánh.”

[...]

Trận đấu vòng loại một hôm nay kết thúc, mọi người bắt đầu đứng dậy dần rời khỏi khán đài. Tuy vậy vẫn có người ở lại để xem phần phân chia các cặp đấu cho vòng loại hai diễn ra vào ngày mốt từ những học viên đã thắng trận hôm nay.

Diệp Na: “Thánh Hỷ hôm nay đúng là ngầu quá đi !”

Phong Tần: “Hừ, anh ta rốt cuộc là mạnh ở mức nào vậy chứ ? Thế này còn ai đánh bại được nữa, vô địch chắc rồi. Không biết ai sẽ phải đấu với anh ta trong trận tiếp theo đây”

Minh Chấn: “Cặp đấu thứ bảy vòng loại ngày mai, Dương Minh Thiện và Phạm Lê Đại Hưng đều là học viên cấp III năm nhất.”

Ở hai phía của khán đài, Minh Thiện và Đại Hưng sau khi nghe họ chung một cặp đấu với nhau thì một tỏ ra rất căng thẳng, một lại tỏ vẻ ra rất mừng.

Minh Thiện: “Đại Hưng, tên khốn.”

Đại Hưng: “Tôi sẽ dạy cậu một trận để bịt miệng cậu lại, Minh Thiện.”

[...]

Minh Chấn: “Cặp đấu thứ hai mươi bốn, Lôi Thánh Hỷ và... Yên Nhất Thắng.”

“Hả !!!”

Trưởng lão Yên gia: “Sao lại trúng tên Nhất Thắng nữa vậy nè.”

Thánh Hỷ: “Lại một tên của Yên gia nữa sao ? Viêm Cư Lãng, tôi sẽ trả thù giúp cậu.”

Nghe thấy kết quả sắp cặp đấu vừa rồi, dù đã nhìn thấy được phần nào thực lực của Nhất Thắng nhưng hầu hết mọi người lại không đủ lòng tin cậu ta sẽ thắng được người mạnh như Thánh Hỷ, rõ ràng cách biệt đôi bên vẫn là quá lớn.

Phong Tần: “Xong luôn, bạn tui hết đất diễn luôn.”

Nhất Thắng không phản ứng gì, vẫn bình thản vừa đọc sách vừa ăn bánh, mặc kệ sự đời. Ai nấy nhìn vào người thì ngạc nhiên, người thì lắc đầu buồn thay.

Yên Nhiên: “Nhất Thắng... Cậu không sao chứ ?”

Diệp Na: “Rồi, cậu ta bất ngờ quá lên mất nhận thức luôn.”

Nhất Thắng thở dài, đóng quyển sách lại rồi dọn dẹp đồ chuẩn bị rời đi.

Phong Tần: “Cậu tính đi đầu hàng luôn hả ?

Nhất Thắng: “Không, mình muốn đi chuẩn bị vài thứ. Vài thứ dùng để giành chiến thắng cho trận đấu đó kìa.”

Thiên Thi: “Ha... Em trai tự tin thật đấy.”

Đại Thắng: “Thiên Thi, cậu cũng làm ơn tha cho thằng bé giùm mình.”

Thiên Thi: “Hể, cậu lại nói vậy nữa là sao ?”

Mỉm cười, Nhất Thắng bỏ đi trước.

[...]

Tại trạm xá Đông Thánh Viện, Kinh Long được đưa đến nằm được một lúc thì cơ thể đã hết tê liệt, có thể cử động bình thường trở lại. Điều đầu tiên cậu ta làm lại là ngồi dậy, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Kinh Long: “Chết tiệt, chết tiệt... Mình còn bao nhiêu chiêu thức, vậy mà lại bị hắn đánh bại dễ dàng trước khi kịp dùng chúng nữa chứ ? Đến cả dùng sức mạnh kì lạ có trong người, mình vẫn không phải đối thủ của hắn. Mình yếu hơn tên Lôi Thánh Hỷ đó đến mức như vậy hay sao ?”

Trong lúc con người ta đang buồn bã đầy tâm sự, tự nhủ về bản thân và nhìn nhận yếu kém của mình thì bất ngờ Uyên Linh Vân Liên từ đâu xong vào, vỗ mạnh vào lưng Kinh Long một cái rõ đau.

Kinh Long quay lại hét lớn: “Đau... Chết tiệt Uyên Linh Vân Liên, cô làm cái gì vậy hả ?!!!

Vân Liên: “Này, buồn vậy chẳng giống ngươi chút nào. Một tên nhóc luôn kiêu ngạo tên Yên Kinh Long mọi ngày đâu mất rồi.”

Kinh Long chán nản: “Vừa bị đánh bại một cách dễ dàng như, ta còn lấy đâu ra được vẻ mặt kiêu ngạo đó nữa chứ ?”

Vân Liên che miệng cười gian xảo: “Vậy là ngươi tự nhận mình là đồ kiêu ngạo rồi đó nghe.”

Kinh Long tức lên: “Mụ già Vân Liên, cô dám chọc ta !”

Vân Liên mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Kinh Long: “Được rồi, được rồi. Đừng buồn nữa, ta nhìn thấy cũng buồn theo đấy.”

Kinh Long: “Vân Liên, cô...”

Không gian trong căn phòng chỉ hai người bỗng trở nên im lặng, một cảm giác thật ấm áp dần xuất hiện. Mắt và mắt nhìn vào nhau, không ai nói lời nào. Ngay đúng lúc này, từ bên ngoài mở cửa đi vào phá hết toàn bộ không khí...

Nhất Thắng: “Kinh Long, ngày mốt tôi đấu với Lôi Thánh Hỷ nên có thể mượn tạm vài cái Kim Vệ... Tinh... À, tình cờ thật đấy, xin lỗi hai người, tôi đi ra đây.”

Lập tức Nhất Thắng quay đầu trở ra, đóng cửa nhẹ nhàng như là cậu ta chưa từng xuất hiện ở đây vậy.

Vân Liên: “A... Vậy thôi ta đi đây, ngươi ơ lại đây đi nhé.”

Đỏ mặt, Vân Liên cũng liền tức tốc đi ra ngoài. Để lại Kinh Long một mình thẩn thờ ngồi đó nhìn theo, vẻ mặt vẫn như người thất thần nhưng là vì suy nghĩ đến một chuyện khác.

Buổi tối, ký túc xá Đông Thánh Viện. Khác với không khí thường ngày, căn phòng III-T trở nên vô cùng yên lặng sau trận đấu. Tuy không có sự căng thẳng nhưng giữa các thành viên luôn tỏa ra một cảm giác gò bó, khó nói chuyện với nhau.

Phúc Khang: “Ha... Minh Thiện hôm nay không về ký túc xá nghỉ sao ?”

Minh Anh: “Sợ làm ồn nên cậu ấy nói sẽ ngủ ở phòng câu lạc bộ khảo cổ.”

Đại Hưng bỗng lên tiếng: “Sợ đối thủ biết mánh thì đúng hơn, ha.”

Cắm mặt vào sách, Nhất Thắng: “Ờ, cậu thì kinh rồi. Phong Tần dù đã đi lại được nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi đấy, cho nên nếu không nói được cái gì đàng hoàng thì ngậm cái mồm của cậu vào.”

Đại Hưng: “Xì... !”

Lúc này, trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ khảo cổ. Dưới ánh trăng mờ xuyên qua căn phòng tối, có thể thấy được các vầng sáng màu lục tỏa ra, chuyển động qua lại khắp căn phòng. Giữa phòng sinh hoạt, Minh Thiện đang ngồi tập trung đột phá hồn lực của bản thân. Một lúc sau, khi các vầng sáng màu lục tan biến hết hoàn toàn.

Thở dài rồi mở mặt ra, Minh Thiện: “Tròn 1200 điểm hồn lực sao ? Xem như lần đột phá này cũng không tệ nhưng để chuẩn bị đối mặt với sức mạnh thật sự của Huyết Ma ấn kỹ, mình cần phải mạnh hơn nữa. Ít nhất là tăng thêm số hồn lực, mai mình phải đi săn hồn thú mới được.”

Sáng hôm sau, Minh Thiện chuẩn bị đồ đạc, lên xe khởi hành đến một khu rừng nằm gần Đông Thánh Chi Lộ. Nơi đây lấy tên là Vạn Diệp Sâm Lâm và là con người được phép tự do đến đây hái thảo dược, săn bắt hồn thú. Được một lúc, xe ngựa đưa Minh Thiện đã gần đến nơi, các sạp hàng buôn bán vật phẩm lấy săn được từ Vạn Diệp Sâm Lâm cũng bắt đầu xuất hiện trải dài dọc theo lối đi. Chiến Thần Võ Giả, thợ săn,... Qua lại vô cùng đông đúc. Đến trước lối vào rừng, ở đây có cổng chính xây bằng gỗ, mỗi cột gỗ đều to như cột đình. Có quân lính canh giữ nhưng cũng chỉ làm nền, ai muốn ra vào thì tùy.

Minh Thiện: “Cũng đã nhiều năm mình mới quay lại nơi này, quang cảnh có vẻ càng đông đúc hơn trước.”

Dụi mắt bước xuống, Altonia: “Oa, là rừng nè ! Đây là Vạn Diệp Sâm Lâm mà chủ nhân nói tới sao ?”

Minh Thiện: “Chủ nhân ? Gì cơ ?”

Altonia: “Anh Nhất Thắng bảo chủ nhân rất thích được gọi như vậy nên...”

Minh Thiện: “Anh làm gì có. Chậc, Nhất Thắng lại dạy Altonia mấy cái nhảm nhí rồi.”

Háo hức chạy về phía rừng, Altonia: “Thôi ta đừng nói nữa. Mau đi thôi, chủ nhân !”

Minh Thiện lẩm bẩm: “Mà, được gọi như vậy suy ra cảm giác đúng là cũng có hơi... thích thật.”

Cả hai tiến đến phía cổng chính, nơi có quầy đăng ký tên để thực hiện vài việc cho đúng trình tự thủ tục trước khi vào Vạn Diệp Sâm Lâm. Cụ thể là điền một vài thông tin cá nhân cần thiết như tên họ, độ tuổi, xuất thân và nộp lệ phí vào cổng. Vừa trông thấy từ xa, lão quan ngồi trực quầy đăng ký đã nhận ra Minh Thiện, liền mỉm cười một cách niềm nở.

Lão quan: “Ây da. Nếu ta không nhìn lầm thì vị đây chính là thiếu chủ của Dương gia, Dương Minh Thiện đúng không a.”

Đặt tiền lên bàn, Minh Thiện: “Đây, lệ phí dành cho hai người.”

Lão quan: “Cậu đây đi hai người sao ?”

Hai tay liền gom lấy tiền, lão quan đồng thời nhìn mặt của người đi cùng với Minh Thiện. Vừa trông thấy đôi tai yêu tinh của Altonia, lão quan đã mỉm cười đầy gian xảo, thì thầm với Minh Thiện.

Lão quan: “Thiếu chủ Dương gia quả là có con mắt nhìn, tới nô lệ yêu tộc cũng đẹp đến như vầy.”

Minh Thiện: “Có lẽ ngài đây hiểu lầm rồi, Altonia chẳng phải nô lệ của ai cả.”

Lão quan: “He he, thiếu chủ đừng lo. Ta đây biết cách kín miệng mà, không đồn việc cậu có mua nô lệ yêu tộc đâu.”

Trừng mắt lên nhìn lão quan, Minh Thiện: “Tôi đã nói rồi, em ấy không phải nô lệ. Altonia là một Chiến Thần Võ Giả, học viên chính thức của Đông Thánh Viện. Tôi không muốn lặp lại một điều mãi đâu, hiểu chứ ?”

Sát khí tỏa ra dữ dội từ Minh Thiện khiến tên lão quan bỗng xanh mặt, người run sợ cầm cập, vô thức lùi về sau. Đám lính xung quanh thấy vậy thì căng thẳng, vội chĩa giáo lên. Minh Thiện điền xong thông tin thì nắm tay Altonia dẫn đi, im lặng tiến vào Vạn Diệp Sâm Lâm nhưng đám lính vì chưa hiếu chuyện gì xảy với tên lão quan nên liền đứng dàn thế không cho hai người đi.

Minh Thiện: “Phiền phức thật, cái tên kia mới dọa một tí đã cứng đơ người đứng đó luôn rồi.”

Altonia: “Nếu dám tấn công, em sẽ đánh hết bọn chúng để bảo vệ chủ nhân.”

Minh Thiện: “Đừng gọi anh là chủ nhân nữa mà.”

Đúng lúc này, bên trên đài canh gác bên cạnh có người lên tiếng. Đó là từ một cô gái có mái tóc dài màu trắng xinh đẹp, trên người mặc một bộ kim giáp, tỏa ra khí chất của một người vô cùng mạnh mẽ.

Đội trưởng Yên Tuyết Dạ: “Tất cả mau bỏ mũi giáo nhọn kia xuống, tránh đường cho thiếu chủ của Dương gia và nữ học viên kia đi qua.”

Lời của cô gái đó chính là mệnh lệnh, đám lính kia liền buông mũi giáo xuống, dạt sang hai bên cho Minh Thiện và Altonia tiến vào Vạn Diệp Sâm Lâm. Đi qua đài canh gác, Minh Thiện mỉm cười gật đầu chào, cảm ơn sự nói giúp của Tuyết Dạ.

Nhìn theo, Tuyết Dạ: “Đó là Dương Minh Thiện sao ? Sát khí vừa rồi quả là không tồi, khiến mình lúc đang ngủ trưa vừa cảm nhận được đã phải giật mình, lập tức tỉnh giấc.”

Bên trong Vạn Diệp Sâm Lâm, cây cối mọc rất dày đặc. Minh Thiện và Altonia vừa tiến vào sâu được một khoảng, các tán lá cây đã um tùm đến mức che đi gần hết ánh sáng mặt trời, làm cho quang cảnh giữa trưa lại cứ trông như đã xế chiều vậy. Nhưng xung quanh lại chẳng có bóng dáng hồn thú đâu, các Chiến Thần Võ Giả qua lại thì rất nhiều.

Minh Thiện: “Đúng là nơi tự do săn bắt, hồn thú bởi lẽ thế cũng ít đi nhiều. Người ta nói Vạn Diệp Sâm Lâm không có hồn thú cấp cao nguy hiểm, có lẽ chúng ta có thể an toàn vào sâu hơn nữa tìm được vài con hồn thú.”

Altonia: “Chủ nhân đi đâu, em đi theo đó.”

Vậy là để kiếm hồn thú, Minh Thiện và Altonia cứ thế một mạch tiến sâu hơn vào Vạn Diệp Sâm Lâm. Cây cối ở đây thưa dần, bóng dáng con người cũng vậy, suối thác bắt đầu xuất hiện.

Khai Long Hồn ấn kỹ, Minh Thiện: “Không biết có hồn thú nào quanh đây không ?”

Dùng khả năng thấu cảm hồn lực mà ấn kỹ đem lại, Minh Thiện bắt đầu dò xét các dòng chảy hồn lực có mặt ở xung quanh để tìm kiếm nguồn hồn lực của hồn thú. Từ trên cây cao đến dưới lòng suối, Minh Thiện rất tập trung để tìm kiếm.

Minh Thiện: “Cá, bọn này có rất nhiều nhưng hồn lực có thể hấp thụ được rất ít, không đáng bỏ sức. Bên trái có Slime, nhưng cũng chỉ có một hai con... Toàn là hồn thú không đáng để giết... Khoan đã !”

Altonia: “Minh Thiện, cẩn thận !”

Từ trong bụi cỏ rậm rạp lao ra, một con đại mãng xà lao ra, bên ngoài khoác một lớp vảy rắn đỏ rực. Minh Thiện và Altonia rất nhanh nhảy sang một bên, kịp thời tránh khỏi hai chiếc nanh nhọn hoắt của nó.

Minh Thiện: “Đại mãng xà có da màu đỏ rực, vân đen trổ dài ở gần đầu, nanh nhọn hơi uốn cong... Là Mãn Hỏa phẩm yêu thú. Nhìn qua kích cỡ con này chắc cũng đã sống được gần trăm năm, hồn lực không ít. Tuy Mãn Hỏa là loài có chút khó nhằn nhưng lại là rắn không nọc độc nên mình vẫn có thể đối phó được. Altonia, mau nhắm mắt lại !”

Altonia: “Rõ, thưa chủ nhân.”

Đợi Altonia vừa nhắm mặt lại, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Che Mắt !”

Tỏa ra ánh sáng xanh lục chói lóe chiếu thẳng vào mắt con Mãn Hỏa, Minh Thiện khiến nó nhất thời bị choáng rồi liền lập tức rút kiếm ra áp sát, đứng thủ thế sẵn sàng.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !”

Vung kiếm chém một đường sắc bén, Minh Thiện cắt lìa con Mãn Hỏa to lớn kia làm đôi chỉ bằng đúng một nhát. Mãn Hỏa sau khi đứt ra hai mảnh, đầu và thân nó vẫn tự cử động được. Thân thì giãy giụa, còn đầu thì há to chiếc hàm khè cặp răng nanh sắc nhọn về phía đối phương. Để yên một lúc lâu sau, Mãn Hỏa mới chịu chết hoàn toàn, hồn lực từ nó một phần được Minh Thiện hấp thụ, phần còn lại dĩ nhiên là tan biến vào hư vô.

Lấy dao ra, Altonia: “Tiếp đó tới phần của em nhỉ ? Mãn Hỏa ơi, tới lúc ta phanh thây ngươi ra nhé.”

Với tay nghề điêu luyện, Altonia nhanh chóng tách lấy các vật phẩm trên người của Mãn Hỏa, đưa cất vào túi trữ vật. Xong xuôi hết lại cùng Minh Thiện đi tiếp, tiến dần vào trung tâm của Vạn Diệp Sâm Lâm. Lúc này, các loài hồn thú cũng bắt đầu xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn, nhưng đa phần đều là yêu thú thua xa Mãn Hỏa nên cả hai thường chẳng thèm ngó ngàng tới. Đi săn giết được một lúc cũng cảm thấy bắt đầu mệt mỏi, Minh Thiện và Altonia tạm ngồi dưới một gốc cây cạnh con suối để nghỉ ngơi lấy lại sức.

Altonia: “Ha... Vạn Diệp Sâm Lâm đúng là chỉ được cái cây cối thì nhiều nhưng hồn thú lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.”

Minh Thiện: “Mãn Hỏa rồi tới Xà, từ nãy tới giờ hồn thú mà chúng ta có thể giết được đều chỉ là rắn. Có vẻ sâu trong Vạn Diệp Sâm Lâm, loài vừa nhanh nhẹn vừa dễ ngụy trang lẫn trốn mới có điều kiện phát triển. Dù là có khả năng cảm nhận hồn lực, mình cũng chưa chắc đã phát hiện ra được sự hiện của chúng.”

Altonia: “Không biết đám da rắn lấy được có thể làm ra thứ gì được đây ?”

Ngay lúc này, từ bên phía kia của con suối bỗng dưng bất ngờ có tiếng nổ rất lớn phát ra. Minh Thiện và Altonia phía bên này nghe được liền giật mình đứng dậy xem, không biết chuyện gì đang diễn ra ở phía bên đó.

Altonia: “A... Tiếng nổ lớn quá, có đánh nhau sao ?”

Minh Thiện: “Khoảng cách xa quá, mình cơ bản chẳng cảm nhận tới. Nhưng có một lượng hồn lực vừa tan biến, chắc chắn do có người dùng chiến kỹ.”

Sau đó, một loạt các tiếng nổ khác tiếp tục thay nhau diễn ra, khiến Minh Thiện và Altonia hai người không thể không tò mò mà liền lập tức đi qua phía bên kia con suối. Càng đến gần nơi diễn ra vụ nổ, hai người càng cảm nhận rõ sự rung động dữ dội trên mặt đất.

Minh Thiện: “Đúng là có người, còn có một con rắn rất lớn ở phía trước. Altonia, chúng ta đừng vội tiếp cận mà lên cây cao quan sát tình hình trước đã.”

Altonia gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

Hai người Minh Thiện và Altonia nhảy lên một cái cây cao gần đó, đưa mắt nhìn xuống phía đám người đang đối đầu với một con hồn thú rắn ở bên dưới. Đại mãng xà da mang màu đốm lục, to hơn Mãn Hỏa gấp nhiều lần. Từ đầu đến đuôi, ở trên lưng luôn có hay dãy gai nhọn hoắt trải dài. Đôi mắt của nó màu xanh dương to lớn nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trước mặt, nhe chiếc hàm đầy răng nhọn.

Minh Anh: “Đó... đó là Cự Thanh Xà, là hồn thú phẩm thú linh. Tuy mới sống được hơn năm mươi năm, nhưng hồn lực hấp thụ được nếu giết nó vẫn sẽ nhiều gấp ba lần của Mãn Hỏa.”

Altonia: “Em không ngờ Vạn Diệp Sâm Lâm này lại còn có linh thú đấy, chủ nhân.”

Minh Anh: “Đáng tiếc là đám người kia tìm thấy trước, chúng ta không nên xen vào cướp mục tiêu của họ.”

Altonia: “Nhưng có vẻ cái đám người đó chỉ là một nhóm lính đánh thuê có thể dùng một vài chiến kỹ cơ bản, tình hình sắp không đánh lại con Cự Thanh Xà ấy đâu.”

Linh thú khác với yêu thú, mọi sức mạnh cơ bản của chúng đều vượt trội hơn cả. Ngoài ra linh thú còn biết sử dụng hồn lực của mình mà thi triển chiến kỹ, đối với Chiến Thần Võ Giả được đào tạo còn rất khó để đối phó lại. Huống gì lúc này là một đám lính đánh thuê chỉ có biết vài chiến kỹ, đối đầu trước linh thú Cự Thanh Xà thì chẳng khác gì đã đặt một chân vào cửa tử. Cố chấp chiến đấu, một vài tên trong số chúng đã bị thương do dính độc. Sau đó lại định quay đầu bỏ chạy nhưng quá muộn, đám người đó mới chịu nhận ra rằng bọn chúng đã bị con Cự Thanh Xà kia bao vây từ lâu. Răng nanh tiết đầy nộc độc, Cự Thanh Xà lao tới trước chuẩn bị cắn lấy con mồi trước mặt của mình.

Nhảy ra trước đầu của Cự Thanh Xà, Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm !”

Cầm trường kiếm vung chém một đường, hồn lực từ nhát kiếm tạo ra sức công phá, phát nổ đẩy con Cự Thanh Xà ngược về phía sau. Con Cự Thanh Xà sau đó tỏ vẻ tức giận, định vồ tới thì từ trên một tấm khiên màu đen to đùng giáng mạnh thẳng xuống đầu của nó. Nhân lúc này, Minh Thiện liền ra hiệu cho đám người lính đánh thuê kia chạy thoát tới nơi an toàn.

Thu lại tấm khiên đen, Altonia: “Được rồi, giờ thì con Cự Thanh Xà này sẽ là của chúng ta.”

Con Cự Thanh Xà vươn dậy, sau đó rất nhanh vồ tới phía của Altonia. Minh Thiện liền lập tức thi triển che mắt làm choáng con linh thú mãng xà đó lại, rồi tiếp tục định dùng chiêu đã giết đám rắn trước đó để giải quyết luôn con Cự Thanh Xà này.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm.”

Lao tới, Minh Thiện nhắm ngay phần đầu của con Cự Thanh Xà mà chém. Nhưng vảy của con linh thú mãng xà lại cứng đến bất ngờ làm cho lưỡi kiếm của Minh Thiện vừa chạm vào đã bị đánh bật lại, còn mẻ thêm một đường.

Minh Thiện: “Cái thứ này... Cứng quá !”

Cự Thanh Xà lấy lại tầm nhìn, mắt trông thấy kẻ vừa chém mình thì liền đưa cặp nanh nhọn trong miệng ra mà lao tới. Minh Thiện lập tức dùng chiếc quả lắc đồng hồ của mình, kịp tạo ra một lá chắn bảo vệ bản thân trước hàm răng của con Cự Thanh Xà. Chiếc răng nanh của Cự Thanh Xà cắm xuyên qua tấm lá chắn liền phá hủy nó, Minh Thiện lùi về sau, để tới lượt của Altonia.

Altonia: “Nhận lấy, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Liên Đạn !”

Bàn tay tạo khối quang cầu, Altonia dùng nội lực đẩy vào làm một loạt những tia sáng vô cùng uy lực được bắn ra hướng thẳng vào người Cự Thanh Xà. Con Cự Thanh Xà vùng vẫy giữa làn đạn, sau đó lại bất ngờ có thể lao tới Altonia.

Altonia: “Nguy hiếm quá !”

Kịp thời phản ứng, Altonia nhảy về phía sau tránh, con Cự Thanh Xà vì thế mà lao đầu thẳng mạnh xuống đất, làm cho mọi thứ xung quanh rung chuyển. Con Cự Thanh Xà sau đó vươn người dậy, khè một tiếng rồi sau đó lẩn quẩn nhìn quanh tìm con mồi nhưng lại không thấy một ai. Liên tục thè lưỡi ra, con Cự Thanh Xà bắt đầu trườn bò tìm kiếm Minh Thiện và Altonia.

Trên cây, Minh Thiện: “Lưỡi rắn rất nhạy, sớm muộn cũng phát hiện ra mình và Altonia thôi.”

Altonia: “Vảy của con Cự Thanh Xà đó cứng như vậy, làm sao mới đánh bại được nó đây ?”

Minh Thiện: “Lúc này thì việc nhắm vào mắt hoặc đâm từ trong họng của Cự Thanh Xà sẽ là cách được nghĩ tới nhưng nó vốn là linh thú, có trí tuệ nên sẽ biết bảo vệ cẩn thận hai vị trí yếu điểm đó. Đã vậy phải lấy cứng chọi cứng, xem mình và con Cự Thanh Xà đó ai lợi hại hơn. Altonia, cầm lấy.”

Nhận quả lắc đồng hồ từ Minh Thiện, Altonia: “Ý của chủ nhân là...”

Minh Thiện: “Phiền em câu giờ cho anh khoảng năm phút, chỉ năm phút thôi.”

Mỉm cười, Altonia: “Được, chủ nhân cứ tin ở Altonia.”

Nói xong, Altonia liền lập tức chạy ra khiêu khích con Cự Thanh Xà, kéo hết mọi sự chú ý của nó về phía mình để Minh Thiện tập trung thi triển chiến kỹ. Cự Thanh Xà linh thú tấn công dữ dội, Altonia phải vừa bứt tốc, vừa liên tục dùng Ma Ảnh chiến kỹ để tránh né, đồng thời phải dùng cả tấm khiên đen và tạo lá chắn năng lượng để phòng thủ.

Gần năm phút trôi qua, Altonia: “Mình là được Minh Thiện dạy bảo, không được để anh ấy thất vọng. Cố lên, Altonia !”

Bỗng lên tiếng, Minh Thiện: “Altonia, em lui được rồi đấy.”

Altonia: “Ha... Mình làm được rồi.”

Đợi Altonia tránh xa khỏi con Cự Thanh Xà, Minh Thiện liền phát động chiến kỹ mà mình thi triển chuẩn bị trong năm phút qua. Hai tay giữ một luồng hồn lực mạnh mẽ, bay chuyển uốn lượn, Minh Thiện hướng nó đưa về phía của linh thú mãng xà.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh.”

Luồng hồn lực dần hóa thành một con thanh long hung tợn, phi thẳng lên trời gào thét gầm vang, kinh động đất trời một vùng Vạn Diệp Sâm Lâm.

Từ xa, Yên Tuyết Dạ: “Rồng... Không, đó là một chiến kỹ dạng rồng sao ? Ai lại dùng một chiến kỹ như vậy ở đây chứ ?

Cự Thanh Xà nhìn thấy thanh long, thái độ liền thay đổi, lập tức từ miệng tích tụ một hồn lực hồn lực. Minh Thiện thấy vậy thì không muốn câu giờ hơn nữa, lập tức vung tay, điều khiển con thanh long kia từ trên trời lao thẳng xuống con linh thú mãng xà. Cự Thanh Xà cũng không nằm đó mà ở yên chịu trận, cũng từ khối hồn lực ở miệng mà phóng ra một luồng sáng về phía thanh long.

Minh Thiện: “Vô dụng thôi.”

Thanh long xuyên qua luồng sáng, lao trực diện xuống người của con Cự Thanh Xà tạo ra một nổ là khuynh đảo trời đất, cây cối gần đó gãy đổ, đất đá bay văng tứ tung. Altonia lập tức đến chỗ Minh Thiện, dựng chiếc khiên đen lên cùng bảo vệ hai người. Sau một hồi, toàn bộ dư chấn sau vụ nổ mới dừng lại. Cự Thanh Xà xuất hiện nằm bất động trên đất, chết tươi.

Thu khiên đen, Altonia: “Tuyệt quá, Cự Thanh Xà đó bị hạ gục rồi.”

Minh Thiện: “Quang Long Hồn Khởi Sinh này đúng là uy lực còn lớn hơn cả mình tưởng tượng nữa, quả đúng xứng đáng với lượng hồn lực bỏ ra.”

Altonia: “Được rồi, giờ thì giải phẫu nó thôi !”

Nhưng ngay đúng lúc này, đám lính đánh thuê kia bỗng quay trở lại. Vẻ mặt của bọn chúng đều hiện lên rõ sự mờ ám, chắc chắn là không có ý định gì tốt lành. Nhìn Minh Thiện lúc này mồ hôi đầm đìa còn phải thờ dốc, chúng càng tỏ vẻ tự đắc gian xảo.

Một tên lính đánh thuê: “Hai người giết được Cự Thanh Xà, phần lớn cũng là do công lao bọn này. Xem nào, chúng ta nên chia chiến lợi phẩm thu được ra chứ ?”

Minh Thiện: “Thế các người muốn chia thế nào ?”

Tên lính đánh thuê: “Chia 9:1. Bọn ta chín, hai người một.”

Altonia: “Xì, còn lâu bọn ta mới chia chiến lợi phẩm từ Cự Thanh Xà như vậy với các ngươi.”

Tên lính đánh thuê xua tay: “Nào, nào. Cô em yêu tinh kia ơi, anh đây chưa nói xong mà. Do hai người đã hấp thụ hồn lực con Cự Thanh Xà kia rồi nên xem như đã lấy phần mình, vậy nên bọn ta sẽ lấy toàn bộ thây của con Cự Thanh Xà này.”

Altonia: “Các ngươi vậy là muốn ăn cướp thì có. Lũ phế vật các ngươi đến làm trầy da của Cự Thanh Xà còn chưa được, bọn ta xuất hiện cứu các ngươi một mạng, vậy mà sau đó lại dám quay ra đòi chia chiến lợi phẩm. Ta khinh, ta khinh.”

Ra hiệu cho cả đám lấy vũ khí ra, tên lính đánh thuê mỉm cười: “Xem ra cô em chưa hiểu chuyện nhỉ ? Cả cô em và tên kia vừa dùng chiến kỹ có vẻ đều đã kiệt sức rồi, cô em và hắn nghĩ hiện giờ liệu có còn đủ sức mà đấu với toàn bộ chúng tôi không ? Một là tự giác đưa Cự Thanh Xà đó ra đây, không thì bọn ta xử hết rồi cướp một lần.”

Altonia: “Ngươi... cái đám khốn kiếp, xấu xa này.”

Tên lính đánh thuê: “Mà ta nghĩ lại rồi, cô em yêu tinh xinh đẹp như thế, nên bắt về luôn để phục vụ bọn ta thì vẫn hơn. Ta rất thích cặp đào to tròn đó của... A !”

Khai Long Hồn Ấn Kỹ toàn phần kết hợp bứt tốc, Minh Thiện nhanh như cắt đã xuất hiện ngay bên cạnh tên lính đánh thuê kia rồi tung cho hắn một đấm cắm mặt xuống đất. Đám xung quanh thấy vậy liền giương đao kiếm lên, lao tới tấn công Minh Thiện.

Altonia: “Chủ nhân, anh cẩn thận.”

Minh Thiện: “Các ngươi, đang muốn chống đối với... Thần thánh sao ?”

Lấy trường kiếm ra đỡ nhát chém của một tên, Minh Thiện gạc hắn sang một bên trước rồi vung quyền đấm trực diện vào mặt một tên lính đánh thuê khác rồi sau đó mới dùng chân đạp mạnh hắn lao đầu về trước. Hai tên khác cùng một lúc lao lên, Minh Thiện vào thế kiếm chém một đường, cắt đôi lưỡi kiếm cả hai tên đó khiến chúng tái xanh mặt. Một tên lính đánh thuê lúc này âm thầm lén từ sau định đâm Minh Thiện nhưng lập tức bị phát hiện, Minh Thiện vòng người tránh, lưỡi đao vừa sượt qua người thì cũng là lúc tên lính đánh thuê kia ăn một trỏ xuống sau cổ mà nằm bất tỉnh. Tất cả bọn lính đánh thuê thấy không ổn liền cùng nhau thi triển chiến kỹ tấn công, định dồn một lúc tất cả vào Minh Thiện.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !”

Toàn bộ chiêu thức sau đó dồn tới nhưng Minh Thiện với Lục Quang Vệ Giáp kỹ, hoàn toàn vô sự chẳng có một vết xước khiến toàn bộ đám lính đánh thuê thấy liền giật mình sợ hãi, kéo nhau bỏ chạy.

Nhìn theo, Minh Thiện: “Yếu như vậy mà cũng dám giở trò ăn cướp hay sao ?”

Xem xét Minh Thiện kỹ lưỡng, Altonia: “Chủ nhân, anh không bị sao chứ ?”

Lắc đầu, Minh Thiện mỉm cười: “Sao anh lại bị thương được. Nào, chúng ta mau lấy chiến lợi phầm rồi trở về luôn thôi. Đánh một trận động rừng như vậy, e là hồn thú xung quanh dù có cũng đã trốn mất rồi.”

Altonia: “Em biết rồi. Rắn ơi, ta đến xẻ ngươi ra đây.”

Cùng lúc đó ở phía xa sâu tận trong Vạn Diệp Sâm Lâm, nơi mà cây cối phủ kín, tối tăm không có chút ánh mặt trời. Một bóng dáng to lớn nhưng uyển chuyển của loài thú bốn chân xuất hiện sau hàng cây, đôi mắt xanh thẳm rực sáng, tỏa ra luồng hàn khí lạnh ngắt. Có vẻ vì nghe thấy tiếng động lớn từ phía của Minh Thiện mà nó mới lộ diện đi ra. Từ trên một cái cây gần đó đứng quan sát con hồn thú ấy, có một bóng người nữa cũng vừa xuất hiện.

Miệng hắn mỉm cười: “Ha, bắt ngươi làm thú cưng cũng được à nha.”

Sau đó là những tiếng hung thú gầm vang dữ dội, cây cối đổ rạp, băng điện chí chóe đánh nhau rầm rầm. Được một lúc thì mọi thứ bỗng yên lặng, không gian xung quanh trở lại sự yên tĩnh tối tăm vốn có của nó. Lúc này, ở phía Minh Thiện và Altonia...

Altonia: “Ư... ư... ư... Chủ nhân... không được... !”

Minh Thiện: “Cố lên tí nữa, sắp ra rồi.”

Minh Thiện và Altonia đổ mồ hôi đầm đìa, thở dốc bởi công việc đang làm. Hai người đó một người cầm một thanh bảo kiếm đứng hai bên, lưỡi kiếm đâm xuyên qua lớp vảy của Cự Thanh Xà rồi cố gắng róc cho đứt đoạn da cuối cùng để tách lấy phần vảy rắn này.

Tách được vảy rắn ra, Altonia nằm dài ra đất, mệt mỏi: “A... Ai ngờ tách da Cự Thanh Xà lại mệt đến như vậy.”

Cất mọi chiến lợi phẩm vào túi trữ vật, Minh Thiện suy nghĩ: “May mà có thêm thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc. Ha, nếu mà HaLynh biết mình cũng lấy Lục Quang Phá Ấn Kiếm để róc da rắn thì không biết cô ấy sẽ mắng mình tới mức nào nữa.”

Mặt trời dần buông xuống trên vùng đất Đế Quốc Thánh Thành, cũng là lúc mà Minh Thiện và Altonia ra khỏi khu rừng với đầy phẩm vật mãng xà. Tên lão quan vừa thấy Minh Thiện, lập tức rén liền, cúi mặt không dám nhìn trực diện vào mắt đối phương.

Trên đài canh, Tuyết Dạ nhìn xuống: “Tôi đoán con thanh long trên trời lúc nãy là do cậu tạo ra đúng không, cậu thiếu chủ của nhà Dương gia ?”

Nhún vai lắc đầu, Minh Thiện: “Ai biết gì đâu.”

Tuyết Dạ mỉm cười: “Vậy sao ?”

Minh Thiện và Altonia rời khỏi Vạn Diệp Sâm Lâm, lên xe ngựa để quay về Đông Thánh Viện. Đến trước cổng vào, hai người bắt gặp Đại Hưng với Ái Ngân cũng vừa cùng từ Đông Thánh Chi Lộ dạo phố trở về. Nhìn mặt nhau lại chẳng nói lấy một câu, Minh Thiện và Đại Hưng im lặng đi vào học viện.