Chương 28: Chi phối toàn cục trận

Lịch Thánh Hồn Đại Lục năm 6789, thời điểm Ma Thần Tộc nổi lên đe dọa sự tồn vong của toàn thể nhân loại. Người đứng đầu Ma Thần Tộc khi đó được ca tụng là vị Ma Thần mạnh nhất Đại Lục, Ma Vương thực lực đã vượt qua cảnh giới Đế Tinh Vương từ lâu. Mọi sự tồn tại vĩ đại khi đó mang so với hắn, tất cả đều đứng dưới nhiều bậc. Với sức mạnh đáng sợ như thế, việc Ma Thần tộc bị tiêu diệt vẫn là một điều bí ẩn đến nay. Nhưng vẫn có rất nhiều đồn đoán về sự tồn tại của Ma Vương, đa phần đều cho rằng hắn vẫn còn sống và ẩn mình chờ thời cơ trỗi dậy một lần nữa. Cũng không ai biết rõ về ngoại hình của Ma Vương, họ chỉ biết hắn nắm giữ sức mạnh nguyên tố Lôi có thể một phát xé rách hư không, biến nơi cao nhất Đại Lục Thánh Hồn thành bình địa...

Giải đấu mùa Xuân, Đông Thánh Viện.

Bước chân đứng trên hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ, để hai chiếc còn lại bay lượn xung quanh, Nhất Thắng từ trên cao nhìn xuống đối phương với dáng vẻ đầy tự tin. Thánh Hỷ cảm thấy có chút thú vị, trận đấu vừa tuyên bố bắt đầu là vận hồn lực, đánh luồng sét thẳng tới chỗ đối phương. Nhất Thắng liền vung tay ra lệnh, một chiếc Kim Vệ Tinh Cơ liền bay ra trước đỡ lại.

Thánh Hỷ: “Ha, đúng là Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long rồi. Dù hình dạng và màu sắc của bọn chúng có chút thay đổi... Đã cải tiến rồi sao ?”

Nhất Thắng: “Có đôi chút.”

Thánh Hỷ: “Nhưng ta nhớ là Kinh Long còn hai chiếc lớn tên là Kim Vệ Tinh Cơ Thứ nữa mà, sao cậu không đem ra đây luôn hay lại muốn che giấu nó rồi đợi thời cơ sử dụng ?”

Nhất Thắng: “Kim Vệ Tinh Cơ Thứ không nhẹ chút nào, mặc trên người chỉ có nước cản trở.”

Thánh Hỷ: “Cậu nói là mặc ?”

Nhất Thắng: “Đúng vậy đấy.”

Nhảy xuống sân đấu trở lại, Nhất Thắng ra hiệu, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ lần lượt chia nhau bám vào hai cánh tay và hai ống chân của cậu. Sau đó các Kim Vệ Tinh Cơ phát ra luồng sáng quét một lần lên chủ thể, bắt đầu chuyển đổi thành một cặp giáp tay và cặp giáp chân màu lam.

Nhất Thắng: “Lấy Kim Lam Vân Long giáp ra tôi thấy hơi ăn gian nhưng để đấu với anh, chí ít thì cũng cần có vài sự bảo vệ.”

Thánh Hỷ: “Cứ việc mà lấy Kim Lam Vân Long giáp ra đi, tôi không để tâm đâu.”

Nhất Thắng: “Được rồi, được rồi, đừng có mà lì. Với lại, chưa chắc anh đã có thời gian hay cơ hồi nào để chạm vào tôi đâu ?”

Thánh Hỷ: “Nói chuyện rất mạnh miệng đấy.”

Ném một thanh đoản đao đã đặt ấn cắm xuống đất, Nhất Thắng: “Có căn cứ cả đấy. Đến đây, hồn thú hộ thuẫn của ta !”

Ánh sét lóe lên trên mặt ấn, sau đó hàn khí tỏa ra và một sinh vật to lớn bước ra. Linh thú màu xanh lam bốn chân, thân cao hơn một mét, dài hơn hai mét. Đầu hai sừng có bờm, miệng có răng nanh sắc nhọn, thân mọc tinh thể, dáng vẻ uy mãnh, trừng cặp mắt nhìn tới trước. Thấy được linh thú, ai nấy cũng đều bất ngờ đến kinh ngạc.

Trưởng tộc Lôi gia: “Một hồn thú làm chiến thú, Yên gia đúng là đã biết dồn tài nguyên lên cho tên nhóc đó.”

Trưởng lão Yên gia: “Một hồn thú làm chiến thú ? Tên nhóc Nhất Thắng đó tìm ở đâu ra vậy chứ ?”

Thiên Vân Nghi: “Khí thế cỡ này, có lẽ là linh thú cấp cao ?”

Hiểu sâu về hồn thú, vừa nhìn đã biết, Ngô Đình: “Là thú linh cực hiếm, Băng Tinh Đế Lam Sư ! Linh thú dũng mãnh như vậy, đến mình hồn lực còn chưa đủ để triệu hồi... Khoan đã, đến cơ hội lập khế ước chưa biết đã có không ?”

Shin lắc đầu: “Không, không có khế ước trên Băng Tinh Đế Lam Sư. Cũng không phải triệu hồi mà là Dịch Không chiến kỹ. Băng Tinh Đế Lam Sư này rõ ràng là hoàn toàn quy phục chủ nhân của mình, học viên Nhất Thắng mà chẳng cần ép buộc của khế ước.”

Viện trưởng Trần Khả: “Ha ha ha, tiềm lực thế này thật là khiến ai nấy đã bất ngờ giờ lại bất ngờ thêm.”

Tuyết Dạ: “Ông bác Nhất Thắng phế vật nhà mình đó sao ? Xì, ghê gớm như vậy mà lại không nói ra, bộ thích bị ngược thế cơ ?”

Ngơ ngác, Kinh Long: “Có cái quái đó rồi còn mượn Kim Vệ Tinh Cơ ta làm gì ? Cái tên này.”

Nhất Thắng: “Là để nắm chắc phần thắng chứ còn làm gì nữa. Mèo con, lên !”

Băng Tinh Đế Lam Sư nhận lệnh liền gầm lên một tiếng, mặt sân đấu xung quanh lập tức bị hàn khí của nó tỏa ra làm cho đóng băng cả. Sau đó, Băng Tinh Đế Lam Sư lao tới, vung trảo vồ Thánh Hỷ. Không dại mà đứng đó lãnh một đòn trực diện của linh thú hung bạo, Thánh Hỷ vội tránh. Băng Tinh Đế Lam Sư lao xuống, mặt sân bên dưới chân nó vừa đóng băng thì liền bị phá vỡ, tinh thể bắn lên trước ánh mặt trời sáng lấp lánh. Không gian như tua chậm, Thánh Hỷ lơ lửng trên không trung, tay tỏa hồn lực.

Thánh Hỷ: “Chỉ là một linh thú súc sinh, ta đây đã từng xử biết bao yêu thú ở rìa Đông Thánh Sâm Lâm sao lại sợ chứ ? Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát !”

Nhất Thắng: “Nếu hồn thú con nào cũng giống nhau thì họ chia cấp bậc ra làm gì chứ ?”

Thánh Hỷ tạo ra luồng điện ở lòng bàn tay, từ trên cao lao người chưởng xuống. Giẫm mạnh một chân trước xuống sân đấu, Băng Tinh Đế Lam Sư liền tạo ra một loạt các khối tinh thể băng trổ nhọn đâm ngược lên. Hai đòn công kích va vào, tạo nên một vụ nổ với các mảnh tinh thể băng và ánh điện lóe lên rực rỡ tuyệt đẹp ở giữa không trung sau đó.

Thảnh thơi thưởng lãm, Nhất Thắng: “Quau... ! Mở màn thế này là đỉnh rồi đấy. Tiếp nào, tiếp nào.”

Bật cười, Yên Nhiên: “Cái tên đó, đúng là không thể nghiêm túc được sao ?”

Ngọc Khiết: “Anh ấy lúc nào cũng như vậy, chẳng biết lo sợ là gì hết.”

Thánh Hỷ rơi lại xuống sân đấu, cách một khoảng an toàn với Băng Tinh Đế Lam Sư. Nhận ra linh thú trước mặt mình lúc này không phải thứ dễ đối phó, Thánh Hỷ liền từ túi trữ vật lấy ra cặp Hoàng Long Cơ Trảo đeo vào tay.

Thánh Hỷ: “Được lắm, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Cuồng Lôi Oanh Tạc !”

Lao tới Băng Tinh Đế Lam Sư, từ bàn tay của Thánh Hỷ tạo nên một khối cầu lôi nguyên tố. Khi đạt đến cỡ vừa đủ thì cậu ta liền bóp chặt nó trong lòng bàn tay của mình, làm một lượng lớn năng lượng hồn lực lôi nguyên giải phóng hóa nên vô số tia điện dữ dội tỏa ra. Thánh Hỷ xòe bàn tay, đưa những tia điện đó tới thẳng chỗ Băng Tinh Đế Lam Sư, bắt đầu giáng các đòn đánh bằng sấm chớp liên tục xuống đầu linh thú. Còn với Băng Tinh Đế Lam Sư đơn giản là giẫm chân, dựng băng tinh thể lên làm lá chắn đã cản được toàn bộ đòn công kích của Thánh Hỷ.

Thánh Hỷ: “Băng từ con linh thú này tạo ra cứng vậy sao ? Cuồng Lôi Oanh Tạc cơ bản dựa vào uy lực diện rộng, cơ bản không xuyên qua được. Phải đổi chiêu thôi, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Ngân Lôi Kim Tinh Vũ !”

Tạo nên thanh thương điện bằng hồn lực trên tay rồi đẩy nó lên không trung phân thành vạn thương điện, Thánh Hỷ vừa vung tay đẩy tới thì một làn mưa trận toàn là những thanh thương điện đầy uy lực lao thẳng tới chỗ Băng Tinh Đế Lam Sư. Trước Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, lớp băng phòng ngự của Băng Tinh Đế Lam Sư dần bị bào mòn, đâm xuyên thủng.

Thánh Hỷ: “Chiến kỹ được cường hóa lên với Hoàng Long Cơ Trảo, sức mạnh tăng lên rất nhiều lần. Muốn cản Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, cho dù đó có là lớp da bọn cá sấu Sát Đại Kình Long ở đầm lầy Thánh Hồn Đại Sâm Lâm cũng bị xuyên thủng.”

Nhất Thắng: “Kiến thức hồn thú của anh đúng là hạn hẹp đấy, lấy mèo con của tôi mà so với đám bò sát bốn chân đó thì hết gì để nói rồi. Mèo con, chẳng cần đỡ nữa mà cứ tấn công luôn đi !”

Băng Tinh Đế Lam Sư liền gầm lên, phá vỡ tường băng trước mặt, đồng thời thổi bay các thanh thương điện đang bay tới chỗ mình sang một bên rồi một đường lao thẳng tới trước, áp sát Thánh Hỷ chỉ với hai bước phóng của mình.

Thánh Hỷ: “Nhanh quá !”

Hồn lực ngưng tụ trong miệng Băng Tinh Đế Lam Sư, hàn khí tỏa ra mạnh mẽ đến làm người ta ớn lạnh. Một tiếng gầm dữ dội, Băng Tinh Đế Lam Sư phóng ra từ miệng một luồng hồn lực màu xanh lam thẳng xuống Thánh Hỷ, gây ra vụ nổ, băng tinh thể sau đó mọc lên thành nhiều khối nhọn hoắc.

Trưởng tộc Lôi gia: “Thánh Hỷ, con ta !”

Ngô Đình: “Băng Tinh Đế Lam Sư, linh thú mang thuộc tính của thủy phong trộn lẫn sinh ra băng tố. Trong tự nhiên, một Chiến Thần Võ Giả dưới thực lực Tinh Đế hoàn toàn không có cơ hội trực diện mà đánh thắng nó.”

Shin: “Vấn đề là Băng Tinh Đế Lam Sư nãy giờ chiến đấu tuy có ưu thế nhưng vẫn rất nửa mùa, có lẽ là đã nương tay.”

Ngô Đình: “Thần uy hồn thú sư tử rất lớn, Băng Tinh Đế Lam Sư còn là đứng đầu. Tuy Thánh Hỷ có là thiên tài thế nào, trước mặt nó vẫn là một đứa nhóc. Có lẽ vì thế mà Băng Tinh Đế Lam Sư phần nào không muốn toàn lực, may ra nếu tận dụng tốt lúc này Thánh Hỷ sẽ có cơ hội thắng. Nhưng có điều...”

Băng Tinh Đế Lam Sư lùi về sau, đợi khi hàn khí tan hết là lúc mọi người nhìn thấy Thánh Hỷ dần xuất hiện trong bộ dạng bị đông cứng trong khối băng mà linh thú đã tạo ra.

Phong Tần: “Không đùa chứ ? Thánh Hỷ vậy mà đã bị đông lạnh đóng gói luôn rồi.”

Khải Đăng: “Có được linh thú làm chiến thú, lợi thế quả là lớn.”

Y Viễn: “Khiến được cái tên háo sắc đó thê thảm, Nhất Thắng lúc nào cũng tuyệt hết.”

Khải Nhi: “Lời của tiểu thư Ngọc Khiết rất đúng, thực lực của Nhất Thắng không đơn giản. Xưa gọi cậu ta là phế vật, bây giờ nghĩ lại thì mình chẳng muốn đối đầu với cậu ta chút nào.”

Ngọc Ly: “Nhưng Thánh Hỷ anh ta vẫn chưa bị hạ hoàn toàn đâu kìa.”

Từ trong khối băng, Thánh Hỷ vẫn còn nhận thức, cơ thể cử động được. Từ từ vận hồn lực ra ngoài để hình thành các tia lôi điện, Thánh Hỷ từ từ phá khối băng đang giam giữ mình để thoát ra. Băng Tinh Đế Lam Sư dĩ nhiên biết nhưng vì lý do nào đó mà Nhất Thắng ra hiệu ngăn nó lại, để yên cho Thánh Hỷ.

Thánh Hỷ: “Ha...!!! Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa !”

Tỏa ra luồng điện hết sức dữ dội, Thánh Hỷ nhanh chóng phá vỡ khối băng ra thành từng mảnh vụn thoát ra ngoài. Dĩ nhiên sẽ không sợ mà đầu hàng, Kinh Long cũng không vội tấn công, một tay đặt vào túi trữ vật, tay kia kết thủ ấn.

Thánh Hỷ: “Con linh thú khốn kiếp, buộc mình phải dùng hết thực lực !”

Giải phóng lôi điện khắp cơ thể, Kinh Long đồng thời đặt một vật gì đó lên ngực. Sau đó vật kia liền hấp thụ hồn lực, có phần bắt đầu biến đổi, hóa thành một bộ giáp màu vàng. Nhìn qua chất liệu thì không phải bằng vàng nhưng vẫn tỏa ra ánh kim, đồng thời khí tức điện lôi tỏa ra có cảm giác vô cùng cường đại.

Kinh Long: “Cái tên Thánh Hỷ đó, hắn còn có sức mạnh như này nữa sao ?”

Đưa tay tạo ra một thanh thương điện làm vũ khí, Thánh Hỷ: “Con linh thú súc sinh kia, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh thật sự của Lôi Thánh Hỷ ta là thế nào.”

Dứt lời, Thánh Hỷ lao tới chỗ Băng Tinh Đế Lam Sư. Trường thương điện trên tay tỏa ra luồng điện dữ dội đánh phá cả một đường trên sân đấu, Thánh Hỷ nhảy lên, cầm nó hướng đâm xuống Băng Tinh Đế Lam Sư, dáng vẻ đầy uy dũng. Băng Tinh Đế Lam Sư ngưng tụ hồn lực, phóng luồng hồn lực bắn trả lên.

Thánh Hỷ: “Để xem ngươi làm sao đóng băng được khi trên người ta đã có mặc Lôi Thánh Hộ Giáp này rồi. Nào, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa - Vệ !”

Thánh Hỷ toả ra lôi nguyên tố, được Lôi Thánh Hộ Giáp mặc trên người khếch đại vô cùng mạnh mẽ, tạo lên một luồng điện dữ dội bao bọc xung quanh khắp cơ thể. Luồng hồn lực của Băng Tinh Đế Lam Sư vừa chạm vào Thánh Hỷ liền đóng băng khối nhưng ngay sau đó bị luồng điện tỏa ra từ Lôi Thánh Hộ Giáp phá vỡ, Thánh Hỷ vì thế cứ thẳng tiến vung thương điện giáng xuống mục tiêu.

Thánh Hỷ: “Nhận lấy đi này, con linh thú khốn kiếp !”

Một kích lôi điện từ Thánh Hỷ thẳng xuống, sân đấu nổ lớn, cả mặt đất rung chuyển. Khói bụi bốc lên chưa biết thế nào, từ trong đã nghe tiếng gầm của Băng Tinh Đế Lam Sư vang lên sau đó. Tinh băng trổ ra liên tục uy vũ, Thánh Hỷ bị đẩy văng ra. Băng Tinh Đế Lam Sư lập tức nhảy vồ tới bám theo, vung bàn chân mà đánh Thánh Hỷ rơi mạnh xuống đất, nghe rõ tiếng một rầm.

Đứng bật dậy, tay tỏa lôi điện, Thánh Hỷ: “Chết tiệt, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Ngân Lôi Kim Tinh Vũ !”

Băng Tinh Đế Lam Sư vừa đáp xuống đất, Thánh Hỷ từ xa đã lập tức tạo hàng nghìn thanh thương điện phóng tới. Kết hợp với sự khuếch đại của Lôi Thánh Hộ Giáp, Ngân Lôi Kim Tinh Vũ tỏa ra luồng bão điện, dữ dội vô cùng. Băng Tinh Đế Lam Sư dựng băng bảo vệ nhưng với sức mạnh Ngân Lôi Kim Tinh Vũ lúc này, các khối tường băng dễ dàng bị phá vỡ nhanh chóng hơn trước. Các thanh thương điện xuyên qua được, đến được chỗ Băng Tinh Đế Lam Sư liền lập tức phóng điện oanh tạc, công kích diễn ra dữ dội vô cùng.

Thánh Hỷ miệng cười tự đắc: “Ha... Thế nào hả ?”

Thánh Hỷ vội mừng chưa lâu, tiếng gầm của Băng Tinh Đế Lam Sư lại vang lên giữa đòn công kích đang diễn ra điên cuồng. Một cái giẫm chân khuynh đất khuynh trời, Băng Tinh Đế Lam Sư tỏa ra hàn khí đóng băng toàn bộ mặt sân đấu và cả hồn lực của đám thương điện của Thánh Hỷ, hơi lạnh thậm chí còn lan tỏa lên thẳng khán đài.

Minh Thiện: “Sao vậy, Tuyết Nhi ?”

Rúc vào người Minh Thiện, Tuyết Nhi: “A... Lạnh quá đi.”

Ngọc Ni: “Nhà cậu ở Tuyết Nghi Sơn vậy mà lại không chịu được cái lạnh này sao ?”

Tuyết Nhi: “Biết rồi còn hỏi.”

Cũng liền ôm Minh Thiện, Ngọc Ni: “Vậy mình cũng lạnh.”

Meyzuru: “Hai... hai cái người này thật là.”

Phía khác, Giang Trần: “Ngọc Ly, cậu có lạnh không ?”

Minh Anh: “Hay là cậu mặc áo khoác của mình này.”

Giang Trần và Minh Anh lại lập tức trừng mắt nhìn nhau, đằng đằng sát khí.

Lắc đầu, Thiên Thi: “Lại nữa rồi kìa Ngọc Ly.”

Ngọc Ly: “Phiền phức quá đi.”

Y Viễn: “A... Ở đây cũng có người lạnh nè.”

Ngọc Khiết: “Hắt xì... !”

Hét lớn, Nhất Thắng: “Mèo con hư, mau thu hàn khí lại cho ta !”

Giật mình hoang mang chẳng biết sao lại bị la, Băng Tinh Đế Lam Sư vẫn vội làm theo lời Nhất Thắng mà thu hàn khí của mình lại, nhiệt độ xung quanh liền tăng lên nên không còn cảm giác lạnh nữa. Thánh Hỷ thấy vậy lập tức bắt lấy cơ hội, tay phóng thích lôi điện, lao nhanh tới phía Băng Tinh Đế Lam Sư.

Thánh Hỷ: “Cuối cùng thì vẫn là một con chiến thú sư vương mất đi uy phong. Nhận lấy, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát !”

Nhất Thắng: “Nói về uy phong, mèo con của tôi đầy.”

Băng Tinh Đế Lam Sư há to miệng, tạo ra một vòng phép lớn ngay trước mặt. Thánh Hỷ lao tới vừa vung Lôi Sát đánh vào, từ vòng phép lập tức có một loạt tinh thể băng mọc đâm trổ ngược ra. Thấy có thể bị đâm xuyên thủng giáp, Thánh Hỷ lập tức nhảy lui lại. Vừa đáp xuống mặt đất, Thánh Hỷ đã rất nhanh di chuyển chạy vòng ra phía sau Băng Tinh Đế Lam Sư, tay siết lực tung đấm.

Thánh Hỷ: “Ha... !”

Lãnh trọn một đấm của Thánh Hỷ, Băng Tinh Đế Lam Sư bị đẩy đi một khoảng. Ngay lập tức mãnh thú tức giận mà gầm lên một tiếng, quay trở lại phản đòn. Thánh Hỷ liền tạo thánh thương điện, phát động Ngân Lôi Kim Tinh Vũ phóng thẳng tới Băng Tinh Đế Lam Sư. Nhưng chỉ một luồng hồn lực bắn ra, Băng Tinh Đế Lam Sư đã thổi bay đòn Ngân Lôi Kim Tinh Vũ. Thánh Hỷ thấy vậy liền chủ động vận Lôi Sát, lao tới cùng Băng Tinh Đế Lam Sư, cả hai đối chiến trực diện. Được vài hiệp kịch liệt, Thánh Hỷ vẫn thất thế trước thú linh Băng Tinh Đế Lam Sư kia, sau đó sơ ý bị một trảo mà bị đánh lăn trên sân đấu.

Lồm cồm đứng dậy, Thánh Hỷ: “Con linh thú khốn kiếp đó. Không còn cách nào, mình dùng tới nó luôn.”

Lấy ra từ túi trữ vật đeo bên người, Thánh Hỷ cầm chiếc nổ Lôi Châm Phá Tiễn hướng về phía Băng Tinh Đế Lam Sư khai hỏa lực. Đồng thời kết hợp với Ngân Lôi Kim Tinh Vũ, Thánh Hỷ tạo ra một cơn mưa mũi tên dày đặc che kín cả bầu trời lao thẳng xuống mục tiêu. Băng Tinh Đế Lam Sư tạo băng trổ lên phòng ngự làm một vài mũi tên của Thánh Hỷ bị đẩy lệch cắm xuống đất, nhưng đó cũng chính là mục đích của cậu ta.

Thánh Hỷ: “Nhiêu đây chắc cũng được rồi, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa – Khống !”

Các mũi tên trên đất liền tỏa điện liên kết với nhau, nhanh chóng tạo nên một tấm lưỡi điện trên sân đấu, khống chế giữ chân Băng Tinh Đế Lam Sư một chỗ. Chỉ đợi ngay lúc này, Thánh Hỷ có thời tiến hành chiến kỹ tâm đắc nhất của mình.

Thánh Hỷ: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Tuyệt Kỹ, Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ...”

Bàn tay tích tụ hồn lực lôi điện, Thánh Hỷ sau đó đưa toàn bộ năng lượng ấy lên bầu trời. Các tia sét tỏa ra xung quanh, đánh thẳng xuyên qua những tầng mây, tạo một cột sáng màu vàng đầy dữ dội của sấm sét. Khi toàn bộ hồn lực lôi điện đã đưa lên hết, một vầng sáng màu vàng hình thành ngay bầu trời trên sân đấu.

Kinh Long: “Là chiêu thức khốn kiếp đó !”

Thánh Hỷ mỉm cười, tay vung mạnh ra hiệu: “... Thiên Giáng !”

Từ vầng sáng trên bầu trời, một tia sét được phóng ra cứ thế đánh thẳng xuống chỗ Băng Tinh Đế Lam Sư, uy lực vô cùng dữ dội. Không cần biết tình hình mục tiêu ra sao, Thánh Hỷ tiếp tục phát động đòn vừa rồi, một cách liên tục. Sét đánh xuống dồn dập không dứt, sân đấu khuynh chuyển dữ dội.

Diệp Na: “Đòn tấn công uy lực thế kia đúng là cũng thấy thật tội cho con linh thú đó. Mà dù sao ép được tiền bối Thánh Hỷ đến bước này, con linh thú đó quả là lợi hại”

Ngọc Ly: “Chưa đâu. Nhìn Nhất Thắng đi, cậu ta vẫn rất bình tĩnh.”

Sét đánh xuống điên cuồng đến mức chẳng thấy được chút tình hình nào của Băng Tinh Đế Lam Sư, Nhất Thắng vậy mà chẳng tỏ vẻ lo lắng mà trên mặt còn mỉm cười rất tự tin.

Nhất Thắng: “Các người nghĩ sức mạnh của Băng Tinh Đế Lam Sư sẽ tới đâu chứ ?”

Đợt sét vừa tạm dứt, Băng Tinh Đế Lam Sư đã bất ngờ lao ra khỏi một khối băng, trên người nó thậm chí không một vết xước.

Thánh Hỷ: “Cái... cái gì ? Chết tiệt, Thiên Giáng !”

Thánh Hỷ lại phát động vầng sáng trên bầu trời phóng xuống những tia sét dữ dội nhưng lúc này khi Băng Tinh Đế Lam Sư không bị giữ chân, với tốc độ di chuyển của nó thì việc để một tia sét có thể đánh trúng là rất khó. Cứ thế Băng Tinh Đế Lam Sư một mạch tới chỗ Thánh Hỷ, nhảy vồ lên.

Thánh Hỷ: “Đừng hòng, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Tỏa – Vệ !”

Mỉm cười, Nhất Thắng: “Vô ích thôi.”

Băng Tinh Đế Lam Sư tỏa hàn khí xung quanh cơ thể, tạo ra một lúc ba cái phân thân bằng băng y hệt mình rồi cùng lao thẳng xuống. Lớp bảo vệ của Thánh Hỷ trước Băng Tinh Đế Lam Sư hoàn toàn vô dụng, bị phá vỡ không thể ngăn cản ba cái phân thân kia. Một cảnh tượng hùng vĩ sau đó xuất hiện, lần lượt các khối tính thể lấp lánh thay nhau đâm trổ lên khi phân thân Băng Tinh Đế Lam Sư vừa chạm đất, khiến Thánh Hỷ bị đóng băng bên trong hoàn toàn.

Y Viễn: “Tuyệt vời !”

Khả Di: “Lôi Thánh Hỷ vậy mà lại bị đánh bại rồi sao ?”

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Con chiến thú kia có vẻ được đấy, không biết tên nhóc đó có bán không ?”

Trưởng tộc Lôi gia: “Chết tiệt...”

Kinh Long: “Nhưng chưa đâu, tên Thánh Hỷ đó vẫn còn thứ sức mạnh kì dị khác trong người.”

Cả khán đài xôn xao cả lên trước bộ dạng của Thánh Hỷ bị đóng băng trên sân đấu lúc này, tưởng rằng học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện đã bị đánh bại. Minh Chấn bị bất ngờ một lúc mới giật mình, chuẩn bị tuyên bố kết quả thì xung quanh cơ thể Thánh Hỷ bỗng tỏa ra các luồng sáng đỏ rực.

Suy nghĩ tiềm thức, Thánh Hỷ: “Chết tiệt, sao ta lại thua một con hồn thú như vậy được chứ ?”

Giọng nói bí ẩn: “Một lần nữa, ta sẽ giúp ngươi.”

Cơ thể Thánh Hỷ bắt đầu phản ứng, xuất hiện những cử động nhỏ. Khối băng lúc này bắt đầu dần bị rạn nứt, sau đó có một luồng hồn lực mạnh mẽ từ bên trong lập tức thoát ra, khí tức vô cùng dữ dội.

Minh Thiện: “Dù chỉ chứng kiến hai lần nhưng thứ cảm giác hồn lực này rất quen thuộc với mình.”

Kinh Long: “Cái thứ sức mạnh đó... Rất giống với mình.”

Huyết lôi điện phóng thích, phá vỡ khối băng thành vụn nát. Thánh Hỷ từ từ bước ra, ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt đỏ rực nhìn đối phương. Cảm giác lúc này giống hệt trận đấu với Kinh Long trước đó, một Thánh Hỷ rất khác.

Thánh Hỷ: “Băng Tinh Đế Lam Sư sao ? Với sức mạnh của nó, tên nhóc Thánh Hỷ bị đánh thê thảm tới mức đó cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm. Được rồi, giờ thì tới ta.”

Giẫm mạnh chân xuống đất, Thánh Hỷ chỉ trong cái nháy mắt đã phóng đi như một tia điện xoẹt ngang giữa không trung, áp sát trước mặt Băng Tinh Đế Lam Sư một cách bất ngờ. Sát khí đằng đằng, Thánh Hỷ từ tay tạo ra một thanh thương huyết lôi đâm thẳng tới con linh thú.

Nhất Thắng: “Mèo con, về được rồi đó.”

Băng Tinh Đế Lam Sư dịch không biến mất, Thánh Hỷ đâm thanh huyết thương lôi điện của mình lao cắm thẳng xuống mặt đất, khiến cho sân đấu bị ánh sét lan ra làm lõm xuống một vùng rộng.

Đứng lên, Thánh Hỷ: “Chết tiệt, ngươi thu hồi con Băng Tinh Đế Lam Sư đó hơi nhanh rồi đấy.”

Nhất Thắng: “Nhiệm vụ của Băng Tinh Đế Lam Sư đến đây thôi, dù sao người thi đấu vẫn là tôi.”

Thánh Hỷ: “Nhiệm vụ sao ?”

Rút đoản đảo ra, Nhất Thắng: “Đúng, đó là buộc anh phải dùng toàn đến sức mạnh huyết lôi đó. Và để đánh bại được anh, tôi đồng thời cũng phải ở trạng thái tốt nhất của mình. Băng Tinh Đế Lam Sư, nó đã hoàn thành toàn bộ điều đó.”

Thánh Hỷ: “Ha... Ta đã thấy ngươi đánh với tên Viêm Cư Lãng rồi, quả thật ngươi có thực lực. Nhưng có điều chắc là ngươi chưa biết mình đang phải đối đầu với ai đâu nhỉ ? Trạng thái tốt nhất của ngươi, dù là có cả Băng Tinh Đế Lam Sư ở lại đây luôn thì tất cả cũng không có cửa với ta.”

Dứt lời, Thánh Hỷ lao ngay tới chỗ Nhất Thắng, tung ra một chưởng. Lãnh trọn một chưởng, Nhất Thẳng ngay trước mặt Thánh Hỷ bất ngờ tan ra thành các tia điện rồi biến mất hoàn toàn.

Thánh Hỷ: “Là phân thân sao ? Cẩn thận quá đấy.”

Từ trên trời một thanh đao được phóng xuống, Thánh Hỷ phản xạ kịp nghiêng người để nó xoẹt qua, cắm thẳng xuống đất. Ngay sau đó Nhất Thắng cũng từ phía trên lao xuống ngay bên cạnh, bất ngờ đá một cước thắng lên mặt của đối phương. Thánh Hỷ rất nhanh đưa tay đỡ lại, Nhất Thắng thu chân về rồi xoay người tung một cước bằng chân bên kia, Thánh Hỷ vẫn kịp đưa tay còn lại đỡ được. Nhất Thắng vẫn có dấu hiệu sẽ tấn công dồn dập, Thánh Hỷ biết không nên liền lùi về sau.

Cả hai cánh tay đều hằn vết đỏ, Thánh Hỷ: “Lực đá đáng sợ đấy. Giờ tới ta trả đòn đây, Thánh Lôi Chiến Kỹ...”

Đan tay, Nhất Thắng: “Tới rồi !”

Đột ngột xuất hiện ngay trước mặt đối phương, Thánh Hỷ: “... Lôi Sát !”

Bàn tay tỏa ra lôi điện đỏ rừng, Thánh Hỷ liền tung một chưởng kích nhắm thẳng trực diện vào đối phương. Trong khi nhiều người xem còn chưa theo kịp tốc độ của Thánh Hỷ vừa rồi, Nhất Thắng dường như đã sớm chuẩn bị đối phó, dùng hai cái giáp tay Kim Vệ Tinh Cơ đỡ chính xác đường chưởng của đối phương.

Minh Thiện: “Đỡ được rồi.”

Tuy vậy chưởng kích đó của Thánh Hỷ uy lực không hề nhỏ, Nhất Thắng dù đỡ được nhưng sau đó vẫn bị đẩy văng về phía sau. Thánh Hỷ liền lập tức bám sát theo, trên tay tạo thanh huyết thương lôi điện nhắm vào ngực đối phương mà đâm tới.

Y Viễn: “Nhất Thắng, cẩn thận !”

Tay phóng điện xuống đất tạo từ trường làm đệm đà cho bản thân, Nhất Thắng bất ngờ xoay người trên không, tung một cước đá thanh huyết thương lôi điện văng khỏi tay Thánh Hỷ. Lập tức đua tay bắt lấy nó, Nhất Thắng còn dùng lôi nguyên tố của mình đồng hóa thanh huyết thương lôi điện thành thanh thương mang điện lôi màu xanh lam.

Thánh Hỷ: “Chết tiệt !”

Nhất Thắng vung thương đâm tới, Thánh Hỷ vội tạo thêm một thanh huyết thương đỡ lại. Sau đó hai người đấu thương, diễn biến vô cùng là kịch liệt, rất ngang sức. Hai thanh thương lôi điện mỗi đòn đánh vào nhau liền có sấm sét lóe lên, lan tỏa khắp xung quanh sân đấu rồi biến mất.

Được một lúc đấu thương, Thánh Hỷ: “Khốn kiếp, quỳ xuống cho ta !”

Bất ngờ giẫm chân đạp mạnh tỏa ra luồng khí tức dữ dội, Thánh Hỷ đồng thời còn phóng ra vô số lôi điện về phía của Nhất Thắng làm tạo nên một vùng toàn là hồn lực huyết lôi gây trọng lực, dùng để trấn áp sức nặng lên đối phương. Nhưng đáng bất ngờ thay, mặt đất dưới chân của Nhất Thắng dù đã bị trọng lực làm cho lõm sâu xuống nhưng cậu ta vẫn không có chút gì gọi là bị ảnh hưởng cả.

Thánh Hỷ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, tên nhóc này có thể đứng được bên dưới trọng lực của ta tạo ra sao ?”

Nhất Thắng: “Sao lại không ?”

Cầm thương điện vung múa, Nhất Thắng thậm chí còn khiến Thánh Hỷ bất ngờ hơn khi rất nhiều hồn lực huyết lôi đang bị thanh thương điện trên tay Nhất Thắng hấp thụ vào mà lại chẳng có hiện tượng nào của đồng hóa xảy ra, khí tức uy lực tỏa ra càng ngày càng lớn mạnh.

Mỉm cười, Arashi: “Ra là vậy à.”

Shiroimi: “Hội trưởng, ý anh là sao ?”

Arashi: “Cũng như do đặc tính đa dạng mà các loại nguyên tố vì thế cũng trở nên đa dạng theo. Mà chính do sự đa dạng đó lại dẫn đén giữa các nguyên tố cùng loại có phân tầng cấp bậc mạnh yếu riêng, Lôi Nguyên Tố dĩ nhiên không phải ngoại lệ. Trong đó có một số loại Lôi Nguyên Tố có khả năng điều khiển loại Lôi Nguyên Tố khác, thường được gọi là một Nguyên Tố Lôi Đế Vương. Nhất Thắng chắc chắn là cũng sở hữu một Nguyên Tố Lôi Đế Vương như thế.”

Toàn bộ hồn lực huyết lôi xung quanh được thanh lam thương lôi điện của Nhất Thắng hấp thụ hết, biến hóa với sức mạnh tỏa ra vô cùng khôn lường.

Thánh Hỷ: “Chết tiệt ! Thánh Lôi của ta là thần vật tối cao trong các loại nguyên tố hệ lôi, dù là Lôi Đế Vương Nguyên Tố thì cũng chưa có quá năm loại để trên cơ Thánh Lôi mà hấp thụ được nó. Tên khốn Nhất Thắng đó, vốn dĩ ngay từ đầu đã lợi dụng sự vượt trội này. Ha... Dám xem thường thần thánh, ta diệt !”

Lẩm bẩm một hồi, Thánh Hỷ đưa tay lên cao phóng tia huyết lôi lên không trung. Lúc này mọi người mới nhận ra vùng sáng trên trời tạo ra cho tuyệt kỹ Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ vẫn còn tồn tại, sau khi nhận huyết lôi thì hóa đỏ, tỏa ra luồng sức mạnh dữ dội hơn lúc trước nhiều lần.

Thánh Hỷ: “Trước Thiên Giáng của Thánh Lôi, có là Tinh Đế kèm giáp Khải Hồn trên người cũng bị đánh cho tan ra tro. Nhất Thắng, ta xem người đối phó thế nào.”

Nhất Thắng: “Cuối cùng cũng tới phần này. Kim Vệ Tinh Cơ, Kim Tinh Nộ Pháo !”

Tách bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ ra, để cả bốn xoay xung quanh nhau tạo nên một vòng tròn hướng tâm lên vùng sáng trên bầu trời. Ý định Nhất Thắng rõ ràng là muốn dùng chiêu này phá tan vùng sáng kia, hệt như điều Kinh Long từng đã làm trước đó.

Thánh Hỷ: “Đừng hòng, so với lần trước thì muốn phá hủy vầng sáng của Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ được tạo Thánh Lôi với sức mạnh từ thứ kia là không thể nào được.”

Nhất Thắng mỉm cười: “Đây là trò chơi của tôi, mỗi nước đi đều do tôi định sẵn.”

Dứt lời, Nhất Thắng liền bất ngờ đặt thanh thương lôi điện của mình vào giữa Kim Tinh Nộ Pháo. Vẻ mặt Thánh Hỷ thay đổi, nhưng chưa kịp làm gì thì hỏa lực đã được bắn. Uy lực Kim Tinh Nộ Pháo của bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ khi hợp lực với sức mạnh từ thanh thương chứa đầy hồn lực lôi nguyên tố tạo nên một luồng sáng lớn với ba màu tím, lam, đỏ xuyên thủng bầu trời, khiến vầng sáng Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ tan biến hoàn toàn. Kim Vệ Tinh Cơ đến đây là hết tạm cạn năng lượng liền thay nhau rơi xuống đất, thanh thương lôi điện thì cũng biến mất.

Nhất Thắng: “Ây da, dùng một đòn mạnh thế mà chẳng tốn bao nhiêu hồn lực của mình thì đúng là tốt thất đấy.”

Thánh Hỷ: “Gì chứ ? Cái gì vậy chứ ? Dù chưa hoàn toàn hồi phục sức mạnh vốn có nhưng ta của lúc này lại không làm gì được tên nhóc đó hay sao ? Ta không tin, không tin Ma Thần chí tôn lại thua một phàm nhân yếu đuối. Lôi Nguyên Chiến Kỹ...”

Nhất Thắng: “Phá được Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ thì tiệc vui cũng hết rồi, ông anh tự kỉ à.”

Xung quanh Thánh Hỷ, có thêm hai Nhất Thắng nữa bỗng xuất hiện. Lúc này lại một lần đối phương lẫn cả khán đài nhận ra bị Nhất Thắng cho qua mặt, để cho phân thân liên tục ra trận đối chiến, còn người thật và một phân thân nữa đã Hóa Lôi lẩn trốn từ nãy giờ.

Lắc đầu, Hàn Ngọc: “Trận đấu này bị tên nhóc đó chi phối hoàn toàn rồi.”

Kinh Viêm: “Đúng là một tên láo cá mà.”

Thiên Vân Nghi mỉm cười: “Đó gọi là mưu sâu khó lường. Ta còn thắc mắc làm sao để rốt cuộc từ một tên phế vật hồn lực lại bỗng dưng trở thành thiên tài, ra là cậu nhóc này còn có cái đầu.”

Kinh Viêm: “Nhưng chỉ mới như vậy, ta không tin Thánh Hỷ lại bị tên nhóc đó liền đánh bại ngay được.”

Phóng một thanh đoản đao xuống đất, Nhất Thắng: “Không, ta ăn chắc rồi. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Tam Linh Văn Khống Trận !”

Lúc này mới để ý kỹ trên sân đấu ngoài thanh đoản đao vừa cắm, Nhất Thắng từ đầu đến giờ đã phóng xuống sân đấu hai thanh đao khác nữa. Cả ba liền truyền dẫn tia điện lại với nhau, tạo nên một trận hình tam giác bao quanh Thánh Hỷ.

Thánh Hỷ: “Đừng hòng !”

Thánh Hỷ định lao ra khỏi trận, ngay lập tức bị một Nhất Thắng ngăn cản. Thánh Hỷ vung đấm Lôi Sát, Nhất Thắng trực tiếp gạc tay đẩy hướng đấm lệch đi. Thánh Hỷ liền dùng tay còn lại đấm thêm một đấm, nhưng lần này Nhất Thắng đã nhanh hơn mà cho đối phương một quyền vào bụng. Ngay sau đó Thánh Hỷ mất cảnh giác bị Nhất Thắng một cước đá bay lên, sau đó tiếp tục bị một cước thẳng trực diện, rơi mạnh xuống sân đấu. Đứng lên lại định quay đầu hướng khác, Thánh Hỷ tiếp tục bị một Nhất Thắng khác cản lại như vậy. Và với ba người Nhất Thắng bao vây phong tỏa, Thánh Hỷ vẫn mải chỉ loanh quanh trong Tam Linh Văn Khống Trận cho đến lúc trận hình hoàn thiện, biến thành một chiếc lồng giam vững chắc.

Thánh Hỷ: “Quái gì vậy, sao ta lại không thể nào vượt qua được hắn ?”

Nhất Thắng: “Trong lãnh giới của ta, mọi điện nguyên đều nằm dưới sự điều khiển của ta. Kết thúc luôn nào, Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Lân Hồn Khởi Sinh !”

Dùng lượng lớn hồn lực lôi nguyến tố tạo ra một thực thể hình dạng kỳ lân, Nhất Thắng liền điều khiển nó lao thẳng về phía Tam Linh Văn Khống Trận. Bị giam trong trận hình không thể thoát ra, Thánh Hỷ cứ vậy mà bất lực chờ đòn công kích tới. Lôi Lân Hồn Khởi Sinh vừa tới chỗ của trận hình lập tức phát nổ, tỏa ra uy lực vô cùng dữ dội, sấm sét oanh tạc khắp một vùng. Một lúc sau khi khói bụi tản ra hết, Thánh Hỷ xuất hiện nằm bất tỉnh hoàn toàn trên sân đấu.

Minh Chấn: “A... Vậy, trận đấu này chiến thắng thuộc về học viên Yên Nhất Thắng.”

Trên khán đài gần như bị im lặng khá lâu, sau đó lại bất ngờ ồ lên. Một lần nữa kết quả nằm ngoài dự đoán nhiều người, khó khiến họ không phải bắt đầu bàn tán. Trưởng tộc Lôi gia vẻ mặt tức giận, lập tức đứng lên bỏ về.

Tuyết Dạ: “Xưa hay hùa theo mấy đứa gọi ông bác là phế vật, giờ xin lỗi được không ta ?”

Ryan: “Cả trận đấu đều là một thế trận được tính toán sẵn. Cái tên này, nhất định mình phải lôi kéo về.”

Yên Nhiên: “Nhất Thắng... Cái tên đáng ghét đó...”

Cạn kiệt hồn lực hoàn toàn sau đòn Lôi Lân Hồn Khởi Sinh, các phân thân biến mất, còn Nhất Thắng thì bắt đầu đứng loạng choạng rồi dần ngã về trước.

Đỡ lấy Nhất Thắng trước khi cậu ta gục xuống đất, Minh Thiện: “Cậu lại làm mọi người bất ngờ nữa rồi, Nhất Thắng.”

Tại trạm xá Đông Thánh Viện, Thánh Hỷ bị bất tỉnh nên được đưa tới đây điều trị nghĩ ngơi. Trong căn phòng bệnh hoang trống chỉ có một mình Thánh Hỷ trên giường, bất ngờ có một luồng điện màu đỏ xuất hiện, hóa thành bộ dạng như một con người nhưng không hề có mặt mũi.

Vô diện huyết lôi: “Thần tộc đã trở lại, chỉ vậy thôi đã làm ta thật phiền phức. Vậy mà tên phàm nhân Nhất Thắng đó, dù mình đã đem gần một phần ba sức mạnh khôi phục được ra vẫn bị hắn đánh bại. Nếu không phải có tận hai cỗ khí tức của Đế Tinh Vương ở đó, ta sớm đã một tay giết luôn mối họa này. Chết tiệt, Thánh Hỷ... Ngươi còn định giả đò nằm đó đến khi nào, hay để ta cho ngươi bất tử vĩnh hằng luôn ?”

Liền bật dậy, Thánh Hỷ: “A... Lão sư, ngài đừng nóng. Chỉ là ta giờ cũng không biết đối mặt với ngài thế nào thôi, sợ lão sư bị khó xử trước học trò như ta thì...”

Đánh đầu Thánh Hỷ rõ mạnh, vô diện huyết lôi: “Bị khó xử cái đầu nhà ngươi ! Sức mạnh khôi phục của ta dùng được mức bao nhiêu, một phần cũng là do ở thực lực của ngươi tiến bộ đến đâu. Thất bại lần này cho thấy, bản thân ngươi vẫn chưa đủ trở thành kẻ mạnh nhất được. Chuyện tên Kinh Long hắn có truyền thừa từ Sát Huyễn Chiến Lực Thần ta buộc ra tay là đúng, vậy mà đến một linh thú ngươi cũng phải để ta nhọc lòng cho được.”

Thánh Hỷ: “Ta biết rồi, xin lỗi lão sư.”

Nhìn thái độ hối hận chán nản vô cùng của Thánh Hỷ, tên vô diện huyết lôi kia khẽ thở dài rồi tìm một cái ghế mà ngồi xuống, tay vận khí vừa từ từ trị thương cho Thánh Hỷ vừa tiếp tục nói chuyện.

Vô diện huyết lôi: “Ngươi có còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi thế nào hay không ?”

Thánh Hỷ: “Lúc này vào ba năm trước ở Đông Thánh Sâm Lâm, sau khi ta thách đấu Arashi và bị cậu ta đánh bại thê thảm.”

Vô diện huyết lôi: “Ngươi cơ thể đầy thương tích, điên cuồng giết hồn thú. Sau đó lại như kẻ thất thần, gục xuống đất nản chí. Là ta ra tay giúp ngươi thoát chết, là ta đồng ý dạy ngươi. Chưa bao lâu ngươi đã thông qua khảo sát Tinh Binh chiến thần, nắm được thánh thuật cấp cao Lôi Huyền Chi Thống Đại Nộ. Giờ ngươi làm bộ mặt nản chí đó, bộ ngươi muốn mãi là kẻ thất bại sao ?”

Thánh Hỷ: “Ta chỉ đang nghĩ về việc mình đã thua hôm nay thôi.”

Vô diện huyết lôi: “Vậy thì được. Sau hôm nay, ta sẽ tiến hành khổ luyện cho ngươi. Có điều ta thấy ngươi không nên mất thời gian mãi với cái học viện vô dụng này, rời khỏi đi.”

Giật mình, Thánh Hỷ: “Sao cơ ?”

Vô diện huyết lôi: “Ngươi từng bỏ lão sư trước của mình để theo ta, giờ rời bỏ học viện cũng đâu có là gì để ngạc nhiên chứ ?”

Thánh Hỷ: “Nhưng ta... Có tình cảm với nơi này.”

Vẻ mặt Thánh Hỷ trở nên vừa buồn, vừa đầy tâm sự. Đôi mắt cậu ta trông ra bên ngoài cửa sổ một cách xa xăm, từ từ nhìn ngắm từng hàng cây, từng ngõ ngách của học viện rồi thờ dài. Thấy cảnh này, vô diện huyết lôi lắc đầu thờ dài theo, đứng dậy tiến về phía học trò của mình rồi... thẳng tay đánh vào đầu Thánh Hỷ một cái còn mạnh hơn trước nữa.

Vô diện huyết lôi: “Tổ tiên sư nhà ngươi ở đó mà bày đặt tâm trạng. Cái gì mà có tình cảm, cảm cái rắm ! Có mà tại đây có quá nhiều nữ sinh xinh đẹp, cái tâm hám gái vô thường của ngươi ta biết thừa, bớt diễn đi con. Không nói nhiều, mai dọn đồ cuốn gói theo ta đi lịch luyện. Khi nào thành vô địch thiên hạ, nữ nhân ắt sẽ tự đến tìm.”

Thánh Hỷ: “Nữ nhân kiểu đó ta không hứng thú, phải như Yên Ngọc Khiết hay Kim Linh Ngọc Ni thì... A !”

Nhéo tai Thánh Hỷ, vô diện huyết lôi: “Sao hả ?”

Lắc đầu xua tay, Thánh Hỷ: “Dạ vâng lão sư, đệ tử sẽ nghe theo lời liền ạ.”

Buổi trưa, vòng loại hai giải đấu mùa Xuân Đông Thánh Viện đã sắp kết thúc khi chỉ còn một vài trận nữa mà thôi vì so với vòng loại một, số trận đấu chỉ có bằng một nửa. Và do kết thúc sớm nên ngay ngày mai, vòng loại ba cũng sẽ lập tức được diễn ra mà không có một ngày nghỉ trước đó như ở vòng loại hai.

Minh Thiện: “Hôm nay may mà còn giữ lại Quang Long Hồn Khởi Sinh chiến kỹ làm bài ẩn, không thì hôm nay coi như để lộ hết thực lực rồi.”

Bất ngờ đi đến, Tuyết Dạ: “Quang Long Hồn Khởi Sinh, ha. Biết ngay con rồng xanh hôm đó là do thiếu chủ nhà Dương gia đây tạo ra mà.”

Ngọc Ni: “Minh Thiện, cậu biết chị Tuyết Dạ sao ?”

Minh Thiện: “Cô là... Người ở Vạn Diệp Sâm Lâm.”

Tuyết Dạ: “Lâu rồi không ra mặt, tên tuổi lại lụi tàn thế sao ?” Được rồi, để tôi giới thiệu. Yên Tuyết Dạ, đã tốt nghiệp học viện hoàng gia được một năm, hiện là đội trưởng trấn giữ ở Vạn Diệp Sâm Lâm.”

Minh Thiện: “Yên Tuyết Dạ, chị là tộc nhân Yên gia sao ?”

Tuyết Dạ: “Đúng vậy. Nếu muốn dễ hiểu hơn thì tôi gọi tiểu thư Ngọc Khiết và cái người mà cậu nhảy lên đỡ ở trên sân đấu lúc nãy là bác đấy.”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Lớn tuổi hơn nhưng vẫn phải gọi là bác, vậy ra là tộc nhân thuần huyết chính thống sao ?”

Lúc này bỗng nhiên từ đằng xa, cả ba gia chủ của Tam Đại Gia Tộc đều đích thân tiến đến chỗ của Minh Thiện. Thoạt nhìn ai cũng có thể đoán ra mục đích của các thế lực lớn này là gì, rõ ràng chính là muốn lôi kéo một nhân tài như Minh Thiện.

Hàn Ngọc: “Thiếu chủ của Dương gia, liệu trưởng bối như bọn ta có thể được nói chuyện một lúc với cậu đây không ?”

Minh Thiện: “Các vị gia chủ đừng nói như vậy, được nói chuyện với các vị đây là vinh dự lớn của hậu bối rồi.”

Hàn Ngọc: “Hiểu chuyện. Vậy ta vào thẳng vấn đề luôn, cậu có có muốn tới Uyên Linh gia ta tu luyện không ? Đảm bảo tiền đồ của cậu, chắc chắn sẽ vô cùng thăng tiến.”

Kinh Viêm: “Ha, nếu nói đến tiền đồ thăng tiến thì ta khuyên cậu nên tới Khải Huyền gia tộc ta đi.”

Thiên Vân Nghi: “Thiên Vân gia ta cũng rất muốn cậu đấy. Nếu cậu chọn tới đây, đảm bảm... Không thiếu ưu đãi kèm theo.”

Dương gia là tộc danh giá tuy vậy vẫn là y tộc, khác với Tam Đại Gia Tộc và nhiều tộc gia võ giả vẫn có khả năng đào tạo Chiến Thần Võ Giả vô cùng vượt trội hơn. Với một thiên tài như Dương Minh Thiện, dĩ nhiên những thế lực này muốn lôi kéo. Thậm chí sau khi Chiến Thần Võ Giả tốt nghiệp học viện có thể trở thành một môn đạo của gia tộc đã nhận vào đào tạo, vậy thì sức mạnh của gia tộc đó cũng sẽ được củng cố hơn.

Minh Thiện: “A... Chuyện này...”

Hàn Ngọc: “Lời mời của ta như vậy, cậu nỡ lòng nào từ chối ư ?”

Trước lời mời của các gia chủ lớn mà còn đều là cường giả mạnh nhất Đế Quốc Thánh Thành, Minh Thiện dù muốn từ chối cũng rất khó để kiếm cho được một lý do thích đáng nào. Ngay lúc này, gia chủ Dương gia phải đích thân xen vào.

Ái Tuyết: “Xin lỗi ý tốt của các vị đây, thật ra Dương gia chúng tôi dự định vẫn sẽ tự bồi dưỡng cho Minh Thiện.”

Thở dài, Hàn Ngọc: “Vậy sao ? Thật là tiếc.”

Thiên Vân Nghi: “Nếu gia chủ Dương gia đã nói vậy thì thôi vậy. Thiên tài lần này nhìn trúng ba người, mà chỉ có Dương Minh Thiện đây là bọn ta mới đủ tự tin về khả năng bồi dưỡng của mình thôi.

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Hai người còn lại là Nhất Thắng và Ngọc Khiết nhỉ ? Nếu so với Yên gia, quả thật dù là Tam Đại Gia Tộc cũng không dám đứng ra nói rằng mình sẽ bồi dưỡng tốt hơn nơi đó.”

Kinh Viêm: “Được rồi, dù thế nào thì lời mời ta vẫn sẽ để đó. Khi nào nghĩ lại thì cứ đến gặp ta, Khải Huyền gia tộc luôn đón chào ngươi đấy.”

Có phần tiếc nuối, ba vị gia chủ Tam Đại Gia Tộc đành bỏ về chỗ ngồi. Các thế lực gia tộc xung quanh trông thấy vậy biết là đã bị từ chối, nhìn lại phía mình càng thấy không có cơ hội lôi kéo đối phương nên cũng đành phận im lặng luôn.

Xoa đầu Minh Thiện, Ái Tuyết: “Không ngờ Minh Thiện nhà ta lại được tận ba lão già kia đến giành lôi kéo về Tam Đại Gia Tộc cùa mình bồi dưỡng cơ đấy, tối nay chắc vì vui mà không ngủ được luôn quá.”

Minh Thiện: “Đây chỉ là vì họ hứng thú nhất thời thôi.”

Ái Tuyết: “Biết nghĩ vậy là tốt, đừng để bản thân quá tự cao rồi làm ảnh hưởng đến tiền đồ sau này. Ha, sinh được ba đứa con mát lòng mát dạ ghê.”

Vẻ mặt đầy tự hào, Ái Tuyết trở về chỗ ngồi của mình để xem tiếp trận đấu.

Minh Chấn: “Cặp đấu thứ bốn mươi ba, học viên cấp III năm nhất Tiêu Lục và học viên cấp III năm nhất Nguyễn Phúc Khang.”

Phúc Khang: “Ể, tới mình rồi sao ?”

Phong Tần: “Cố lên anh bạn !”

Lầm bầm, Nhất Thắng: “Phúc Khang thì bạn cỗ vũ thế đấy, còn tôi thì bạn trù thua.”

Chấp tay cuối đầu, Phong Tần: “Dạ, em sai em sai. Được chưa ?”

Tiêu Lục và Phúc Khang cùng tiến lên sân đấu, cả hai đều mang theo kiếm nhưng thanh của Phúc Khang có vẻ được mọi người quan tâm hơn cả. Đó là một thanh đại kiếm có kết cấu nhìn rất đơn giản, sẽ chẳng có gì bắt mắc nếu vị trưởng lão của Mễ Đồ gia không bất ngờ đứng dậy, trưng ra cái mặt hứng thú rồi hét lớn.

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “A ! Là thanh đại kiếm đó. Lần trước ta đã thấy nghi nên khi về liền xem lại tài liệu, chính xác đó là một món cổ vật từ thời Viễn Cổ đấy. Tên là... là Cổ Kiếm Đồng !”

Khả Di: “Cổ Kiếm Đồng ? Nó có uy lực thế nào vậy gia gia.”

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Một thanh đại kiếm được làm toàn bộ bằng đồng, ngoài việc tồn tại lâu đời thì chả có gì khác.”

Khả Di: “Ý gia gia là... Đồng nát thôi sao ?”

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Nát đâu mà nát, có giá trị lịch sử mà. Lâu đời lắm nên cũng quý lắm đó. Nhưng mà... Sao ta có cảm giác thanh Cổ Kiếm Đồng đó có hơi khác khác.”

Trận đấu được tuyên bố bắt đầu, ngay lập tức Tiêu Lục và Phúc Khang hai người cùng rút kiếm lao vào nhau. Mỗi người vung kiếm chém, lưỡi kiếm chạm lưỡi kiếm làm vang lên một tiếng choảng lớn.

Trong phòng bệnh trạm xá Đông Thánh Viện, Đại Hưng giật mình tỉnh lại. Lúc này cơ thể của cậu ta đầy chỗ được băng bó, cánh tay giả bên phải thì đã bị cắt đứt, được đặt ngay trên chiếc bàn đầu giường. Trong căn phòng tĩnh mịch, Đại Hưng ngồi im lặng một lúc sau đó cơ thể cậu ta bắt đầu run lên sợ hãi, nước mắt dần chảy ra một cách vô thức.

Đại Hưng: “Mình... mình đã làm những gì vậy ? Ái Ngân, Phong Tần, Minh Thiện... Mình đã làm tổn thương họ... vì sức mạnh. Sao lại ?”

Như đã trở về với chính con người thật của mình, Đại Hưng bắt đầu ngồi gục mắt khóc chẳng khác gì một đứa con nít đang hối lỗi. Ngay lúc này, chiếc tay giả kia bỗng phản ứng và những đường vân ấn chú Huyết Ma đỏ rực bắt đầu xuất hiện. Các đường vân đó bắt đầu liên kết lại với nhau, sau đó có một người bước ra từ chúng. Dáng vẻ hắn trông y hệt Đại Hưng, chỉ khác là đôi mắt là màu đỏ rực và tỏa ra một sự tà ác vô cùng lớn. Có vẻ là Đại Hưng không nhìn thấy hắn dù rõ ràng hắn đang đứng ngay bên cạnh giường, như một linh hồn.

Linh hồn: “Dù đã dần sống lại, nhưng thật thất vọng khi mình lại được tái sinh trong bộ dạng của tên yếu hèn này.”

Vẻ mặt khó chịu nhìn Đại Hưng ngồi khóc, tên linh hồn bước ra từ cái ấn chú Huyết Ma kia bỗng tức giận rồi bất ngờ hiện thực, lao tới nắm lấy cổ áo Đại Hưng rồi trừng mắt nhìn.

Giật mình, Đại Hưng: “Ngươi... ngươi là ai ? Sao lại giống ta như vậy ?”

Linh hồn: “Chỉ là nhân dạng tạm thời của ta thôi, tên nhóc yếu đuối kia. Đáng lẽ ta cũng không muốn mình có nhân dạng này, mà là do ngươi đã đánh thức linh hồn của ta trong Huyết Ma ấn chú đó.”

Đại Hưng: “Ngươi... ngươi là linh hồn của ấn chú sao ?”

Linh hồn: “Không hẳn. Ấn chú Huyết Ma vốn là nơi ta tự phong ấn linh hồn lúc sinh thời của ta mà thôi, mục đích chính là duy trì dòng máu Huyết Ma chờ ngày trở lại và đó chính là lúc này đây.”

Đại Hưng: “Cái gì chứ ?”

Buông Đại Hưng ra, linh hồn: “Huyết Ma tộc tận tâm vì Ma Thần Tộc. Mục đích tận diệt loài người, đã đến lúc tái thực hiện trở lại rồi.”

Đại Hưng: “Với một mình ngươi thì đừng hòng.”

Linh hồn: “Một mình ? Ai nói ta chỉ có một mình ? Ha, ta có cảm giác rất rõ ràng. Trước ta, đã có vài đồng tộc Huyết Ma khác cũng đã thức tỉnh rồi. Giờ ta sẽ chiếm lấy cơ thể ngươi và đi tìm bọn chúng đây, nhóc con.”

Đại Hưng: “Khốn kiếp !”

Linh hồn tỏa ra khí tức tà ác, các đừng vân Huyết Ma bắt xuất hiện từ trong cơ thể của hắn rồi bám lấy Đại Hưng. Bằng cách từ từ xuyên vào bên trong cơ thể mục tiêu, linh hồn Huyết Ma kia sẽ sớm chiếm cứ nó và dễ dàng điều khiển cơ thể này như một người bình thường vậy, một cách vĩnh viễn. Nhưng trước đó, Đại Hưng phải chịu một cơn đau vô cùng dữ dội khi bị ấn chú Huyết Ma trực tiếp chạm vào người.

Đại Hưng: “A... !”

Linh hồn: “Cơn đau này của ngươi sẽ sớm hết thôi, mặc dù ta muốn ngươi bị hành hạ thế này lâu hơn nữa.”

Đúng lúc này, từ đâu có một cái đoản đao phóng thẳng tới. Linh hồn Huyết Ma kia rất nhanh cầm cánh tay giả lên đỡ lại, sau đó tạm thời dừng việc chiếm cơ thể Đại Hưng để xem kẻ nào vừa tấn công.

Bước vào, Minh Thiện: “Ta đã có cảm giác rất kì lạ về Huyết Ma ấn chú lúc Long Hồn ấn kỹ của ta bị các đường vân đó hấp thụ. Đúng như nghi ngờ, có một thực thể linh hồn tà ác tồn tại độc lập trong đó.”

Linh hồn: “Nhóc con, tốt nhất đừng nên cản trở ta. So với ngươi, ta mạnh hơn nhiều.”

Sau lưng đối phương, Nhất Thắng: “Chậc, ngươi không nhìn thấy ta sao ?”

Giật mình, tên linh hồn Huyết Ma kia liền vội vàng nhảy ra một phía với cả hai người Minh Thiện và Nhất Thắng.

Linh hồn: “Ta nói rồi đấy, đừng cản trở ta !”

Dứt lời, hắn liền phóng ra các đường vân của Huyết Ma ấn chú về phía Minh Thiện và Nhất Thắng nhưng ngay khi vừa gần chạm tới được đối phương thì bỗng như có một bức tường xuất hiện chắn lại. Khi nhìn kỹ xung quanh, hắn mới nhận ra bản thân đã bị bao quanh bởi một bức tường điện.

Nhất Thắng: “Ngươi nghĩ ta im lặng đứng sau ngươi mà không làm gì hay sao ? Đúng là ngây thơ vừa thôi chứ.”

Linh hồn: “Tên khốn kiếp, người !”

Minh Thiện: “Sự tái sinh của người đến đây là kết thúc rồi, vĩnh biệt.”

Ngậm một mảnh giấy có viết chú ngữ trên đó, Minh Thiện đan tay kết ấn, tiến hành đưa linh hồn của tên Huyết Ma kia chuyển hóa vào trong mảnh giấy đó. Linh hồn tên Huyết Ma hóa thành các đường vân đỏ, chảy vào mặt giấy, biến các chú ngữ viết bên trên cũng chuyển hết sang một màu đỏ. Bước cuối cùng, Nhất Thắng đưa lôi nguyên tố của mình vào mảnh giấy, làm thành chuỗi dây xích trói chặt linh hồn tên Huyết Ma vĩnh viên trong đó.

Nhất Thắng: “Xong rồi.”

Cất mảnh giấy kia đi, Minh Thiện: “Mình không ngờ cậu cũng biết viết chú ngữ phong ấn nữa đó.”

Nhất Thắng: “Không biết viết thì làm sao đạt điểm tối đa lý thuyết đầu vào được chứ ? Đi thôi, Minh Thiện.”

Nhìn Đại Hưng đang nằm bất tỉnh, Minh Thiện: “Ừm, chuyện này chúng ta sẽ nói rõ ràng sau với Đại Hưng vậy.”

Minh Thiện và Nhất Thắng cùng rời khỏi phòng bệnh của Đại Hưng. Lúc này qua cửa sổ phòng bệnh của Thánh Hỷ gần đó, tên huyết lôi vô diện đã âm thầm đứng đó xem tình hình diễn ra nãy giờ.

Vô diện huyết lôi: “Đến cả chuyện tên Huyết Ma đó hồi sinh mà hai tên nhóc đó cũng biết, lại có thể nghĩ ra cách xử lí dễ dàng như vậy. Đúng là vật cản khó chịu mà, phải sớm tìm cách xử lí chúng sớm mới được.”

Trở lại sân đấu, trận đấu giữa Phúc Khang và Tiêu Lục vẫn đang diễn ra vô cùng ngang tài ngang sức, kiếm kỹ của cả hai không hề cho thấy là có phần thua kém đối phương.

Diệp Na: “Lợi hại quá, Phúc Khang bình thường ít nổi bật như vậy mà cũng mạnh thật đấy !”

Phong Tần: “Người ta nói mấy tên im im thường rất nguy hiểm.”

Ngọc Ly: “Nhưng mình thấy thanh Cổ Kiếm Đồng trên tay Phúc Khang có gì đó kì lạ.”

Tự tin, Minh Anh: “Dĩ nhiên rồi, kịch hay của thanh Cổ Kiếm Đồng ấy bây giờ mới trình diễn này.”

Tiêu Lục và Phúc Khang đang đấu thì bất ngờ Tiêu Lục có đột phá, bất ngờ đẩy nhanh tốc độ ra đòn làm đối phương suýt chút nữa không kịp trở tay. Sau đó Tiêu Lục còn nhân cơ hội vung kiếm chém một đường sóng năng lượng khiến Phúc Khang không đỡ lại được, bị đẩy ngược về sau.

Thủ thế, Tiêu Lục: “Kiếm Kỹ – Sát Liệp Phi Ảnh Trảm !”

Đạp chân lấy đà đẩy người lao tới, Tiêu Lục liên tục di chuyển trái phải qua lại trước mặt Phúc Khang khiến cho đối phương khó lòng phán đoán được đường kiếm của cậu ta. Sau đó còn tạo được sự bất ngờ khi áp sát tới trước mặt đối phương, Tiêu Lục giương cao thanh kiếm rồi chém xuống.

Trên khán đài mỉm cười, Minh Anh: “Lộ diện hình thái mới đi, Cổ Kiếm Đồng.”

Phúc Khang: “Ha... !”

Phúc Khang đưa tay kích ấn nút được đặt dưới chuôi kiếm, ngay lập tức bên trong lưỡi của thanh Cổ Kiếm Đồng có các khía cạnh chỉa ra, biến hóa nó trở thành một tấm khiên lớn vô cùng hiện đại, dễ dàng đỡ lại nhát kiếm của Tiêu Lục.

Nhíu mày, Ngọc Ly: “Sao cậu nỡ cải tiến Cổ Kiếm Đồng như vậy chứ, lớp trưởng Hào Minh Anh ?”

Minh Anh: “Ơ, trông được mà.”

Tí nữa thì đột quỵ, trưởng lão Mễ Đồ gia: “Cái quái gì vậy ? Cổ... Cổ Kiếm Đồng... Bảo vật lịch sử lâu đời mà sao lại... Tức chết ta rồi.”

Đẩy Tiêu Lục ra, Phúc Khang cầm Cổ Kiếm Đồng lên, sau đó không những chuyển nó ở dạng khiên mà còn chuyển nó được sang cả dạng đao, dạng xích, dạng thương,... Làm đến mức mà khiến bao nhiêu người biết nhìn cổ vật trên khán đài đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.