Chương 22: Dẫn gái vào học viện

Đế Quốc Thánh Thành, nơi ban hành vô số đạo luật cấm việc buôn bán con người làm nô lệ. Tuy vậy những đạo luật này lại chỉ dành duy nhất cho xã hội loài người, với yêu tộc thì không. Việc buôn bán yêu tộc vẫn âm thầm diễn ra trước sự đối đầu căng thẳng giữa hai luồng ý kiến trái chiều là phản đối và ủng hộ. Bên ủng hộ hầu hết là quý tộc, gia tộc lớn và cả hoàng tộc, họ cho rằng yêu tộc chỉ là một chủng loài thấp kém như bọn yêu thú, chỉ xứng phục vụ con người. Còn bên phản đối hầu hết là các công hội và một số ít gia tộc, họ khẳng định yêu tộc hoàn toàn có nền tri thức, có nền văn minh riêng như bất kỳ con người nào và yêu tộc phải được hưởng sự tự do. Vì thế lực ủng hộ hiện tại lớn mạnh hơn, nên việc buôn bán yêu tộc vẫn chưa thể chấm dứt được.

Đông Thánh Chi Lộ, phòng đấu giá Mễ Đồ gia tộc. Một nữ yêu tinh từ tộc Eltina bị bắt đem ra đấu giá, vô số kẻ liền sẵn sàng ra giá cao để mua, mục đích thì chắc chắn là chẳng có gì tốt lành cả. Nhìn thấy cảnh này, Khả Di trong lòng suy nghĩ cảm thấy bản thân cũng mang tội lỗi khi đứng ra chủ trì sàn đấu giá hôm nay.

Khả Di: “Nếu được, tôi sẽ bỏ tiền ra để mua lại cô. Nhưng bây giờ thì...”

Với số tiền là mười nghìn Thánh Kim được nêu lên, một tên hoàng tộc đang là người ra giá cao nhất. Trên hàng ghế ngồi đặc biệt, đại diện công hội luyện dược tới phía đại diện công hội giả kim thuật định ý hợp tác trả một giá cao hơn để cứu cô bé yêu tinh kia nhưng đại diện công hội giả kim thuật đã lắc đầu từ chối.

Đại diện công hội giả kim thuật: “Không nên, không nên. Cứu được người này, không cứu được người kia. Nếu trong phút chốc vì dao động mà làm chuyện lãng phí, vấn đề sẽ mãi sau này không giải quyết được.”

Đại diện công hội luyện dược: “Ta cũng biết nhưng... Thôi, được rồi. Ta đành nhắm mắt cho qua vậy, thật tội lỗi mà.”

Khả Di nhìn lên phía hai công hội đầy mong chờ nhưng rồi kết quả lại là thất vọng, bản thân chỉ đành tiếp tục phần đấu giá đang diễn ra.

Khả Di: “Mười nghìn Thánh Kim lần thứ nhất, mười nghìn Thánh Kim lần thứ hai,...”

Lúc này vừa tới nơi, Lôi Thánh Hỷ bất ngờ xuất hiện ở phòng đấu giá. Bộ dạng của cậu ta có vẻ là vừa phải tức tốc chạy một quãng đường dài đến đây.

Thánh Hỷ: “Mỹ nhân như vậy sao để hụt được. Ta ra giá hai mươi nghìn Thánh Kim !”

Vẻ mặt lúc này còn tà đạo và gian ác hơn cả đám người kia, Thánh Hỷ đưa đối mắt đầy dục vọng nhìn về phía chiếc lồng đang giam cô bé yêu tinh kia.

Minh Thiện: “Không thể để cô gái đó rơi vào tay đám xấu xa này được.”

Nhất Thắng: “Vừa rồi chẳng phải cậu đã nghe lão bên công hội giả kim thuật rồi sao ? Lòng tốt của cậu nay có thể giúp được một người nhưng sau này còn những người khác, cậu sẽ chẳng mãi giúp họ được đâu.”

Minh Thiện cúi mặt, nản lòng: “nhưng...”

Nhất Thắng liếc nhìn, mỉm cười: “Vậy... Muốn mình cho mượn một ít không ?”

Minh Thiện: “Hả, sao cơ ? Mà lúc nãy cậu nói cậu hết tiền rồi mà ?”

Nhất Thắng: “Vậy là mượn đúng không ? Rồi... Dương gia bên này ra giá năm mươi nghìn Thánh Kim !”

Đám đông: “Năm... năm mươi nghìn Thánh Kim !” “Ai vậy ? Ai ra giá cao đến vậy ?” “Là Dương gia nữa sao ?”

Sau khi lên tiếng ra giá, Nhất Thắng lấy một tấm thẻ ATM của mình ra đưa cho Minh Thiện.

Nhất Thắng: “Tiền mặt không có, nhưng tài khoản thì còn.”

Minh Thiện: “Nhất Thắng... Cậu là ông tiên hạ phàm à ? Nói cái gì là có ngay lập tức vậy ?”

Nhất Thắng: “Không lấy lãi, muốn trả góp cũng được.”

Dĩ nhiên Thánh Hỷ không chịu từ bỏ dễ dàng vậy, liền lập tức ra giá cao hơn.

Thánh Hỷ: “Sáu mươi nghìn Thánh Kim ! Ha ha, sao nào ? Liệu cậu chủ nhà Dương gia có sẵn sàng ra giá cao hơn nữa không ?”

Minh Thiện: “Chết tiệt, anh ta không chịu từ bỏ à ?”

Nhất Thắng: “Luận về tiền lúc này thì dù có tăng nữa thì cái tên hám gái kia cũng đủ khả năng theo đến cùng thôi. Chậc, đành phải lấy quyền lực ra mà dán miệng hắn mới được.”

Minh Thiện: “Ý cậu là... ?”

Nhất Thắng: “Chính tộc Yên gia. Ta ra giá một trăm nghìn Thánh Kim !”

Đám đông: “MỘT TRĂM NGHÌN THÁNH KIM CHO MỘT CON Ả YÊU TỘC SAO ?”

Thánh Hỷ: “Là Yên gia sao ? Khốn kiếp, không giành nữa.”

Tộc nhân lấy danh gia tộc hùng mạnh nhất Đế Quốc là Yên gia ra đấu giá, còn trả với số tiền là một trăm nghìn Thánh Kim. Xét về tiền, Thánh Hỷ vẫn có thể ra giá cao hơn nhưng so về quyền lực mà nếu lỡ đắc tội Yên gia thì cả Lôi gia sẽ khó mà thoát được tai họa ngập đầu.

Khả Di: “Một trăm nghìn Thánh Kim lần thứ nhất, một trăm nghìn Thánh Kim lần thứ thứ hai, một trăm nghìn Thánh Kim lần thứ ba. Thành giá !”

Đứng lên, Nhất Thắng: “Đi thôi, ta không cần đấu giá nữa. Một trăm nghìn Thánh Kim và cái danh Yên gia vừa rồi, coi như là chi phí nhờ cậu lo cho cô gái kia.”

Minh Thiện: “Sao lại vậy được chứ ? Người là mình muốn cứu nên mới mượn tiền cậu, nên một trăm nghìn Thánh Kim đó sau này mình vẫn sẽ trả đầy đủ.”

Nhất Thắng mỉm cười: “Thế cậu nghĩ mình không muốn cứu cô gái đó à ?”

Trong khoảnh khắc sau nụ cười đó của Nhất Thắng, Minh Thiện lại cảm sự bí ẩn toát lên từ người bạn này của mình. Một người vốn có lối sống đơn giản, thích làm gì thì làm. Là người luôn cho người khác cái cảm giác rằng cậu ta có thể làm được mọi việc, từng việc cậu ta làm thì lại như là đang muốn chi phối tất cả mọi chuyện, cách nhìn của cậu ta cũng như là đã thấu cả thâm tâm người đối diện. Nhất Thắng trong mắt Minh Thiện là một người vừa đáng tin lại vừa có gì đó vô cùng mờ ám.

Vật phẩm hàng hóa có thể dễ dàng để vào túi trữ vật hoặc đặt vào thùng hàng để mang về, còn với một yêu tinh thì mọi chuyện lại có chút không được như vậy.

Minh Thiện: “Sao bây giờ ?”

Nhất Thắng: “Quên là học viện không cho phép dẫn người ngoài vào, hơn nữa còn là một yêu tinh thế này thì...”

Hai người Minh Thiện và Nhất Thắng quả là đang gặp vấn đề lớn, chưa biết giải quyết chuyện này thế nào. Còn cô bé yêu tinh sau khi ra khỏi chiếc lồng, vừa thấy mặt Minh Thiện và Nhất Thắng thì sợ hãi chạy trốn vào trong góc tường run rẩy.

Minh Thiện tiến đến: “Này, em không cần phải sợ đâu.”

Cô gái yêu tinh hét lớn: “Con người xấu xa, đừng đến gần đây !”

Nhất Thắng trừng mắt: “Hả ?”

Cô gái yêu tinh sợ hãi: “A, tôi xin lỗi. Đừng đánh tôi.”

Minh Thiện: “Thôi nào Nhất Thắng, cậu đang làm em ấy sợ hơn nữa kìa.”

Cô gái yêu tinh vô cùng sợ hãi, cúi mặt không dám nhìn lên. Minh Thiện lúc này đến gần, ngồi xuống trước mặt cô rồi lên tiếng.

Minh Thiện: “Cậu ta chỉ là hơi đáng sợ thôi, bọn anh sẽ không đánh em đâu. Anh tên là Minh Thiện, có thể nói cho bọn anh biết tên thật của em không ?”

Altonia: “Là... Altonia.”

Lời nói và cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, Minh Thiện còn nở một nụ cười thân thiện khiến cho Altonia an tâm, làm vơi đi chút sự sợ hãi từ nãy đến giờ trong lòng cô.

Nhất Thắng: “Anh là Nhất Thắng.”

Lập tức nấp ở sau Minh Thiện, Altonia: “Ác quỷ đáng sợ !”

Minh Thiện: “Không, Nhất Thắng không phải ác quỷ đâu.”

Nhất Thắng mỉm cười trừng mắt nhìn Altonia: “Nhóc con nói đúng rồi đó, anh đây là ác quỷ. Tiếp theo mà nhóc không nghe lời, ta sẽ băm nhóc ra thành từng mảnh.”

Trước bộ mặt đáng sợ của Nhất Thắng, Altonia sợ xanh mặt bám lấy Minh Thiện.

Xoa đầu Altonia, Minh Thiện: “Đừng sợ, Nhất Thắng chỉ đang dọa em thôi.”

Altonia ngẩng đầu lên nhìn Minh Thiện một lúc: “Tóc trắng, anh là sứ giả của ngài HaLynh gửi tới đây giúp đỡ em sao ?”

Minh Thiện bất ngờ: “!!! Sao em lại biết tên của Bạch Dực Yêu Thần ?”

Thần thánh đã biến mất hơn 300 năm trước trên Thánh Hồn Đại Lục, cái tên Bạch Dực Yêu Thần cũng chỉ còn là một thứ được viết vỏn vẹn trên những tấm thạch bích hay đâu đó ở trên những cuốn văn kiện cổ đại. Thậm chí có nhiều người bây giờ còn chẳng biết đến việc Bạch Dực Yêu Thần từng tồn tại, ấy vậy mà Altonia lại biết được tên thật của cô là HaLynh và cả đặc điểm ngoài hình như vậy khiến cho Minh Thiện không khỏi cảnh giác.

Altonia: “Ngài HaLynh là thần hộ pháp xa xưa của yên tộc Eltina, dù là lang thang ở đâu thì con cháu yêu tộc Eltina cũng đều thờ ngài ấy. Các già trong tộc còn từng nói khi tộc nhân Eltina gặp nạn, ngài HaLynh sẽ cử một yêu tinh có mái tóc trắng gọi là sứ giả đến giải cứu cho tộc nhân đó. Vậy, anh không phải là sứ giả sao ạ ?”

Nhất Thắng: “Nhìn kỹ mặt cậu ta đi, cậu ta là con người chứ có phải một yêu tinh đâu.”

Minh Thiện mỉm cười: “Đúng vậy, anh không phải sứ giả. Nhưng có lẽ hôm nay gặp em, chắc cũng là một phần mà Bạch Dực Yêu Thần đã sắp đặt.”

Nhất Thắng: “Biết dụ dỗ con gái quá nhỉ ?”

Đông Thánh Viện, trong một phòng luyện tập riêng dành cho học viên cấp III. Một mình Đại Hưng đang ở đây đánh với đám hình nhân, việc này đã được bắt đầu đã được vài ngày. Nhờ vào việc Ái Ngân giúp đỡ, Đại Hưng có được một lượng lớn tài nguyên tu luyện như đan được, tinh thạch hồn lực nên thực lực rất nhanh chóng tiến bộ.

Đại Hưng: “Ha... Ha... Ha. Hồn lực của mình đã tăng lên đáng kể, đúng là đồ chất lượng cao của Dương gia mà. Cuối cùng cũng đến ngày này, bằng việc chiến thắng giải đấu, mình sẽ chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của mọi người trong học viện.”

Buổi tối, ký túc xá Đông Thánh Viện. Bên ngoài lối đi, có hai bóng người xuất hiện với hành động vô cùng ám, liên tục nhìn trước ngó sau.

Altonia: “Chúng ta đang làm gì vậy ?”

Minh Thiện: “À cái này, chúng ta đang...”

Hiên ngang đi qua, Nhất Thắng: “Đang vận chuyển hàng cấm. Mà hai người vào được đây rồi thì không cần lén lút vậy nữa đâu.”

Đến trước cửa phòng của nhóm Ngọc Khiết, Nhất Thắng gõ cửa.

Mở cửa, Diệp Na: “Gì đây ? Nhất Thắng à, tới tìm Ngọc Khiết sao ? Khuya vậy bộ cậu định...”

Nhất Thắng tay chỉ về phía Altonia: “Chắc cậu không muốn cho một cô bé ở cùng phòng với sáu thằng đực đâu đúng không ?”

Diệp Na: “Ngọc Khiết, Nhất Thắng của cậu dẫn gái về nhà kìa... !”

[...]

Trong phòng ký túc xá nữ III-Tn, Nhất Thắng nói ra rõ mọi chuyện với Ngọc Khiết, Ngọc Ly, Ái Ngân, Diệp Na bốn người và nhờ họ cho cô bé yêu tinh Altonia của Minh Thiện ngủ tạm tại đây. Trong lúc Ngọc Khiết và Ái Ngân đưa Altonia đi tắm rửa thì bốn người kia ở bên ngoài nói chuyện.

Minh Thiện: “Là vâỵ đó, mong các cậu giúp đỡ.”

Diệp Na: “Khoan đã, mới nãy cậu vừa bảo là Altonia được hai người đấu giá một trăm nghìn Thánh Kim sao ?”

Minh Thiện vừa gật đầu, Diệp Na đã ngã lăn ra bất tỉnh.

Ngọc Ly: “Vậy là hai cậu tính chăm sóc Altonia tại học viện này luôn sao ?”

Nhất Thắng liền chối bỏ trách nhiệm: “Không, chỉ mình Minh Thiện thôi.”

Minh Thiện: “Ờ, có lẽ là vậy. Hôm nay thấy mấy vẻ mặt của bọn người ở chỗ đấu giá, mình cũng nhớ ra ở Dương gia cũng có mấy lão như vậy. Để Altonia tới đó sẽ không an toàn nên...”

Ngọc Ly: “E là cách này lâu dài nếu bị phát hiện sẽ không tốt, cậu nên sớm đi nói chuyến này với Viện trưởng đi.”

Minh Thiện: “Nhưng học viện có luật là không cho người ngoài ở trong học viện, dù có nói thì Viện trưởng cũng sẽ không cho Altonia ở lại học viện đâu.”

Ngọc Ly: “Nếu đã là học viên thì sao lại gọi là người ngoài được ?”

Theo gợi ý của Ngọc Ly thì không gì có thể giúp Altonia được ở lại học viện này tốt hơn là trở thành một học viên, dù sao đi chăng nữa cũng không có bất kì luật nào cấm yêu tộc nhập học tại Đông Thánh Viện này. Vấn đề là, trình độ của Altonia có đủ để hoàn thành bài kiểm tra đầu vào hay không mà thôi.

Altonia sau khi được Ngọc Khiết và Ái Ngân cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, đầu tóc được chảy gọn gàng thì quả là xinh đẹp thật sự, đúng với đặc điểm giống loài yêu tinh Eltina.

Altonia: “Hồn lực sao ạ ? Thật ra em chỉ biết dùng nó tạo ra ánh sáng khi đi lại trong rừng vào ban đêm thôi. Như vậy này”

Minh Thiện: “Là hồn lực nguyên tố ánh sáng màu trắng sao ?”

Nhất Thắng: “Hừm, trình độ non như mấy bé mẫu giáo này phải có người dạy kèm con nhóc này một thời gian nữa thì may ra mới có thể qua bài kiểm tra đầu vào của trường này được.”

Altonia thất vọng: “Mình non như mấy bé mẫu giáo sao ?”

Minh Thiện: “Thôi nào Altonia, em đừng buồn. Lúc này bắt đầu luyện tập cũng chưa muộn. Từ ngày mai, mỗi buổi sáng bọn anh sẽ giúp em bắt kịp với bạn bè cùng tuổi mà.”

Altonia vui mừng: “Anh Minh Thiện...”

Nhất Thắng: “Đừng vội mừng, không nghe Minh Thiện nói là bọn anh à ?”

Altonia sợ hãi: “Cả anh nữa sao ? Không thể nào ?”

Trở về phòng mình, Minh Thiện và Nhất Thắng cũng đem chuyện của Altonia sắp tới kể cho bốn người bạn cùng phòng còn lại biết. Sáng hôm sau như đã nói, Minh Thiện và Nhất Thắng sẽ giúp Altonia luyện tập, nâng cao thực lực để có thể qua được bài kiểm tra đầu vào của học viện Đông Thánh.

Đưa một cái tai nghe, Nhất Thắng: “Tuy tập luyện trong phòng tập riêng, học viên qua lại nhìn vào vẫn sẽ rất nhiều. Tạm thời phải giấu cái đôi tai yêu tinh nổi bật đó cái đã, hạn chế bị lộ.”

Nhận lấy, Altonia: “Hể, đây gọi là tai nghe sao ?”

Minh Thiện: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”

Nhất Thắng: “Hai người đi trước đi, mình còn lấy vài món đồ cái đã.”

Minh Thiện: “Vậy mình đi trước đây, gặp lại cậu sau.”

Nói rồi, Minh Thiện và Altonia hai người đi tới khu vực phòng luyện tập cho học viên của Đông Thánh Viện. Trên đường đi đến khu luyện tập của học viên cấp III, họ liên tục bị các học viên khác bắt gặp rồi bàn tán.

Tiếng bàn tán của các học viên: “Quao ! Một cô bé xinh đẹp vậy, là học viên học ở cấp hai sao ?”

“Người đi cùng cô bé là Dương Minh Thiện kìa.”

“Cái tên này, đến cả đàn em cũng không tha nữa”

“Thật muốn làm quen với cô bé ấy quá đi.”

[...]

Khép sau Minh Thiện, Altonia: “Những người này... Đáng sợ.”

Trải qua một quãng đường dài đầy áp lực, cuối cùng Minh Thiện và Altonia cũng đến được phòng luyện tập. Lúc này thật không biết từ lúc nào mà Nhất Thắng đã có mặt ở đây trước rồi.

Minh Thiện: “Nhất Thắng, sao cậu đến đây trước được vậy ?”

Nhất Thắng: “Cậu nghĩ mình để quên đồ thật à ? Hmmm, ngây thơ quá.”

Minh Thiện: “Ra là cậu biết thế nào cũng có người soi mói sự xuất hiện của Altonia, hay lắm.”

Nhất Thắng: “Kiểu gì cũng không thể con nhóc xinh đẹp lại đi đến đây một mình được nên thay vì hai người bị soi mói, thì chỉ nên để cậu chịu thôi là được sao ?”

Altonia: “Nhất Thắng đúng là xấu xa quá.”

Nhất Thắng: “Đúng vậy đấy nhóc con. Giờ thì kiểm tra điểm hồn lực đi rồi tiến hành tập luyện.”

Lấy ra một thiết bị kì lạ, Nhất Thắng ra hiệu cho Altonia đặt tay của mình vào. Từ trên nắp của thiết bị liền phát ra tia sáng màu xanh với những con số chạy liên tục, sau đó dừng lại ở một dãy số.

Nhất Thắng: “120 điểm hồn lực sao ? Với một người chưa từng tu luyện hồn lực thì đây đúng là con số cao đấy. Minh Thiện, hồn lực Quang nguyên tố thì cậu dễ tập luyện rồi đúng không ?”

Minh Thiện: “Được rồi, bắt đầu tập luyện thôi Altonia !”

Vậy là Altonia dưới sự hướng dẫn của Minh Thiện, cô bé bắt đầu làm quen hơn với việc điều khiển hồn lực của bản thân mình. Tiêu chí đặt ra trước khi tiến hành bài kiểm tra đầu vào của học viện, Altonia phải điều khiển hồn lực một cách thành thạo và học sử dụng được ít nhất ba chiến kỹ. Còn về phần thi lý thuyết, Nhất Thắng trong lúc Altonia luyện tập với Minh Thiện thì sẵn nhét vào đầu cô bé bằng cách luyên thuyên cả tá kiến thức, lặp đi lặp lại liên tục.

Hết buổi sáng, sau khi nghỉ ngơi thì Minh Thiện và Nhất Thắng lại tiến hành việc luyện tập ở bên dưới nhà kho phòng đấu giá Mễ Đồ gia tộc, xong lại đi lên trên tham gia đấu giá. Hai ngày sau đó, một đống lộn xộn bên trong nhà kho nơi Minh Thiện luyện tập dưới sự hướng dẫn của Nhất Thắng.

Minh Thiện: “Ha... ha... ha... Vừa rồi... vừa rồi... Thành công rồi !”

Nhất Thắng: “Bốn ngày nắm được Quang Long Hồn Khởi Sinh rồi, nhanh hơn dự kiến đấy. Chỉ có điều vẫn chưa vững, uy lực vẫn chưa hoàn hảo nên trong thời gian tới cậu cần phải tập luyện khả năng khống chế tinh thần nhiều hơn nữa, hoàn thiện chiêu thức này càng sớm càng tốt.”

Minh Thiện: “Mình biết rồi. Rất cảm ơn cậu trong thời gian này, Nhất Thắng.”

Nhất Thắng mỉm cười: “Ơn đó sau này chắc chắn mình sẽ tính đấy, một cách rõ ràng luôn.”

Ngày hôm sau, Minh Thiện vẫn giúp Altonia tiến hành luyện tập vào buổi sáng. Đã được nhiều ngày như vậy, họ cũng không còn bị những học viên khác soi mói bàn tán nữa.

Minh Thiện: “Ha... Hôm nay đúng thật là yên bình.”

Altonia: “Mà anh Minh Thiện, anh Nhất Thắng không tới sao ?”

Minh Thiện: “Nhất Thắng nói cậu ấy hôm nay cần đi quan sát gì đó rồi.

Altonia: “Quan sát ?”

Phòng dành cho Hội học sinh Đông Thánh Viện. Nhất Thắng bất ngờ lại xuất hiện ở đây, ngồi một góc nhìn chăm chăm về phía của Shiroimi.

Arashi: “Sao cậu ta lại ở đây ?”

Hader: “Shiroimi dẫn cậu ta vào đây, nghe nói là trả ơn vụ cứu mạng lần trước.”

Arashi: “Gì chứ ?”

Không hiểu lý do tại sao Nhất Thắng lại ở đây, Arashi thân là hội trưởng chí ít cũng phải đi đến hỏi.

Arashi: “Cậu đang làm gì ở đây vậy ?”

Nhất Thắng: “Quan sát Shiroimi.”

Arashi: “Quan sát Shiroimi... Hả ?”

Nhất Thắng: “Nói sao ta ? Cậu ấy có cái gì đó mà tôi thấy khá thú vị.”

Arashi: “Gì cơ ? Cậu để ý Shiroimi sao ?”

Nhất Thắng: “Ờ, trông cậu ấy rất tuyệt.”

Shiroimi nghe thấy, bỗng mặt đỏ bừng bừng. Còn Arashi thì nhíu mày khó chịu nhìn Nhất Thắng. Cả cuộc nói chuyện giữa Nhất Thắng và Arashi mỗi lúc càng trở nên rối cả lên, chẳng ai hiểu được ý của người kia. Shiroimi sau khi làm xong mấy công việc linh tinh buổi sáng của mình ở Hội học sinh thì cùng Nhất Thắng rời đi, Arashi liền ra hiệu cho Hader cùng mình bám theo hai người đó.

Hader: “Hội trưởng Arashi, anh cứ như là đang đi đánh ghen ấy mà lại mờ ám quá.”

Arashi: “Cậu im lặng một chút đi Hader. Tôi cảm thấy tên Nhất Thắng đó rất nguy hiểm, sẽ không an toàn nếu để Shiroimi ở cùng cậu ta một mình như vậy.”

Hader: “Chậc, rõ ràng là ghen.”

Đi sau lưng Shiroimi, Nhất Thắng nhận ra sự theo dõi của hai người kia nhưng vẫn mặc kệ mà làm việc của mình. Tay cầm một cuốn sổ nhỏ, vừa quan sát Shiroimi một cách tỉ mỉ, vừa ghi chép lại điều gì đó.

Shiroimi: “Nhất Thắng, cậu có thể nói cho mình biết cậu đang làm gì không vậy ?”

Nhất Thắng: “Đã nói rồi mà. Hôm nay tôi muốn ở cạnh quan sát cậu, vậy thôi.”

Shiroimi: “Quan sát mọi thứ sao ?”

Nhất Thắng: “Hmmm... Mọi thứ.”

Arashi từ xa, nghiến răng khó chịu: “Cái tên khốn đó.... !”

Hader: “Mà anh sẽ không thể mãi bám theo thế này vậy đâu, chúng ta còn việc cần phải làm ở Hội học sinh đấy.”

Suy nghĩ một lát, Arashi đành bỏ việc theo dõi hai người kia để quay trở về Hội học sinh giải quyết đống công chuyện còn ở đó. Sắp tới là giải đấu mùa Xuân và Hội học sinh nắm phần lớn trọng trách trong việc tổ chức sắp xếp cho ngày hôm đó, công việc mà Hội trưởng cần làm vì thế cũng chồng chất lên nhau rất nhiều.

Nhất Thắng: “Về rồi sao ? Còn định mời họ đi ăn luôn mà.”

Shiroimi: “Gì vậy Nhất Thắng ?”

Nhất Thắng: “À, không có gì đâu.”

Nhất Thắng và Shiroimi cùng nhau đi dạo bên ngoài Đông Thánh Viện, tức Đông Thánh Chi Lộ. Khác với bình thường, có vẻ vì nhìn theo hướng ánh mắt của Nhất Thắng mà mọi người xung quanh nhận ra rõ ràng sự hiện diện của Shiroimi. Đám thanh niên trai tráng cứ như lần đầu gặp một mỹ nhân, mắt mãi không rời khỏi Shiroimi.

Shiroimi: “Gì vậy ? Họ nhìn thấy mình sao ?”

Nhất Thắng: “Thì cậu đâu có phải người vô hình đâu. Có lẽ bình thường chỉ do cậu không nổi bật trong nhận thức của mọi người, giờ mình cứ chằm chằm nhìn vào cậu thì sẽ khiến người xung quanh dễ nhận ra cậu hơn nên sẽ nhìn thấy rõ ràng. Cái này giống như một kiểu hiệu ứng có thể đánh lạc hướng người khác vậy.”

Shiroimi: “Nhưng cứ bị mọt người nhìn thế này, mình không quen chút nào.”

Nhất Thắng tiên lên đi ngang hàng với Shiroimi: “Vậy thì mình không nhìn chằm chằm vào cậu nữa vậy. Đi một lát, chắc mọi người sẽ lại không nhận ra hiện diện của cậu đâu.”

Shiroimi: “A... Đúng thật này.”

Buổi sáng ngày chủ nhật, ngày cuối cùng trước khi giải đấu mùa xuân của học viên Đông Thánh chính thức bắt đầu. Tại phòng luyện tập của học viên cấp III, Minh Thiện vẫn đang giúp Altonia luyện tập những điều cuối cùng.

Altonia: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Cầu !”

Truyền hồn lực tạo một khối cầu ánh sáng ở tay, Altonia một kích phá nát con hình nhân được sử dụng làm mục tiêu tấn công trong phòng tập luyện.

Minh Thiện: “Đòn vừa rồi đẹp lắm Altonia.”

Altonia: “Vậy là em sắp được vào đây học cùng với Minh Thiện rồi, tuyệt quá !”

Đúng lúc này, Thánh Hỷ bất ngờ đi vào.

Thánh Hỷ: “Ra đây là cô em xinh đẹp mà nhiều học viên nhắc tới, không ngờ lại là nữ yêu tộc hôm đó.”

Altonia: “Là kẻ xấu hôm đó...”

Minh Thiện: “Xin lỗi, nhưng đây là phòng tập riêng đấy tiền bối Thánh Hỷ.”

Thánh Hỷ: “Tôi hơi thắc mắc, chẳng phải hôm đó là Yên gia đã mua cô ta sao ? Nhưng giờ lại ở đây cùng với cậu, kì lạ thật.”

Minh Thiện: “Chuyện đó cũng là chuyện cá nhân giữa Dương gia và Yên gia, anh không cần quan tâm vậy đâu.”

Thánh Hỷ: “Đúng vậy nhỉ ? Vậy nếu là chuyện có kẻ dẫn nguời ngoài vào học viện thì đó hẳn là chuyện một học viên như tôi cần quan tâm rồi đúng không ?”

Minh Thiện: “Thánh Hỷ !”

Rõ ràng là Thánh Hỷ muốn kiếm chuyện, nhưng toàn bộ những gì mà anh ta nói lại hoàn toàn đúng. Altonia hiện tại vẫn chưa phải học viên của Đông Thánh Viện, theo luật thì không được có mặt ở đây lúc này. Thánh Hỷ muốn đi báo với Viện trưởng, Minh Thiện cũng không thể cản lại.

Bước vào, Nhất Thắng: “Gì mà không được có mặt ở đây chứ ? Con nhóc này là đến là để tiến hành bài khảo sát nhập học diễn ra hôm nay của mình đấy. Cho nên anh bớt làm chuyện tào lao đi, Lôi Thánh Hỷ.”

Minh Thiện: “Hả ? Cậu nói vậy là sao ?”

Nhất Thắng bước qua mặt Thánh Hỷ: “Hôm qua mình đã tự nói với Viện trưởng trước rồi, hôm nay sẽ tiến hành bài khảo sát luôn. Altonia, nhóc sẵn sàng rồi đúng không ?”

Altonia: “Tuy có hơi đột ngột nhưng... Được, em sẵn sàng rồi !”

Thánh Hỷ: “Ra tộc nhân Yên gia lúc đó là cậu. Nếu biết chỉ là một tên con nuôi thôi, tôi sẵn sàng ra giá cao hơn.”

Nhất Thắng mỉm cười, tỏ ra một vẻ mặt rất tự tin quay lại nhìn Thánh Hỷ: “Nếu hôm đó anh có mang hơn một triệu Thánh Kim bên người thì còn may ra mới hơn được tôi, biết chưa ?”

Thánh Hỷ: “Được lắm, tôi bắt đầu quan tâm đến cậu rồi đấy.”

Thánh Hỷ vẻ mặt đầy khó chịu sau những lời nói đầy tự tin của Nhất Thắng, tuy tức giận nhưng cũng đành im lặng quay người rời khỏi đó. Nhưng chắc chắn kể từ lúc này, sẽ có không ít phiền phức mà Thánh Hỷ sẽ tạo ra dành cho Nhất Thắng, có thể là với cả Minh Thiện và Altonia cũng liên quan.

Nhất Thắng: “Tiếc thật. Tôi lại chẳng thèm để ý tới anh đâu, Lôi Thánh Hỷ.”

Sau đó Minh Thiện và Nhất Thắng cùng đưa Altonia đi đến phòng đã được học viện sắp xếp sẵn để cô bé tiến hành làm bài kiểu tra đầu vào. Dưới sự theo dõi của một lão sư trong học viện, Altonia tiến hành bài kiểm tra lí thuyết trước tiên rồi mới đến bài kiểm tra thực hành. Lúc này phải đứng chờ kết quả của Altonia ở bên ngoài, Minh Thiện cứ như một vị phụ huynh đang vô cùng lo lắng cho con em của mình vậy.

Minh Thiện: “70 điểm... Không, 60 điểm thôi là đậu rồi, ráng lên Altonia.”

Nhất Thắng: “Thoải mái đi, Minh Thiện.”

Lúc này, Altonia sau khi hoàn thành bài kiểm tra lí thuyết thì đã được đưa vào khu vực giả lập để bắt đầu tiến hành bài kiểm tra thực hành của mình. Bước đầu đo điểm hồn lực, Altonia đạt con số 200 điểm trên chỉ tiêu yêu cầu là 100 điểm. Tiếp đó là để xem về thực lực, Altonia phải thực hiện thực chiến với hình chiếu ba chiều của một hồn thú sói.

Altonia: “Đối thủ của mình là sói sao ? Anh Minh Thiện đã nói, dù chỉ là một hình chiếu ba chiều nhưng mọi đặc tính đều giống với hồn thú thật.”

Altonia di chuẩn một cách cẩn thận xung quanh con sói trước mặt, đợi lúc vừa sang được phía bên trái của nó thì liền rút dao ra lao tới tấn công. Nhưng con sói ấy đã kịp tránh, lập tức quay lại vồ tới phản công. Trước cái miệng đầy răng nhọn của con hồn thú hung bạo, Altonia kịp thời đưa lưỡi dao ra đỡ lại. Con sói cố gắng để táp đối phương nhưng không được, liền buông hàm ra khỏi chiếc dao, bất ngờ đổi sang dùng cặp vuốt phía trước quào tới. Altonia rất nhanh tránh được.

Altonia: “Cái đồ con sói gian xảo. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Ma Ảnh !”

Phân ảnh tạo ra năm ảo ảnh giống hệt bản thân, cả sáu Altonia bắt đầu di chuyển bao vây xung quanh rồi đồng loạt rút đoản đao ra phóng về phía con hồn thú sói kia.

Đao thật đao giả lẫn lộn, con sói chẳng thể biết được đường nào mà tránh. Cảm thấy đau đớn, nó trở nên hung hãn rồi tấn công một cách điên loạn vào cả sáu Altonia.

Thấy năm ảo ảnh của mình lần lượt bị con sói kia làm cho tan biến, Altonia thật liền vội lùi về sau để giữ khoảng cách. Con hung thú liền nhận ra điều đó, lập tức lao tới vồ lấy Altonia. Altonia rất nhanh lấy ra một quả bom khói ném vào mặt con sói, tạo ra một màn khói mờ che mắt hung thú rồi nhân cơ hội đó tránh đòn.

Altonia: “Hồn thú sói là đúng là linh hoạt. Nếu sơ ý bất cẩn, chắc chắn sẽ lập tức gặp nguy hiểm.”

Con sói vừa vồ hụt Altonia thì có vẻ càng tức giận rồi bỗng bất ngờ há to chiếc hàm đầy răng nhọn ra, từ từ tích tụ hồn lực tạo nên một khối hồn lực.

Altonia: “Bom hồn thú ! Sao có thể, nó là yêu thú sói vốn là hồn thú cấp thấp mà ?”

Altonia không hiểu chuyện gì thì vị lão sư theo dõi bài kiểm tra của Altonia đứng bên ngoài lên tiếng.

Vị lão sư: “À, dù là sói nhưng phần kiểm tra này có cài đặt cho hồn thú dùng được bom hồn thú. Ngoài ra con yêu thú sói này còn sẽ có thể dùng rất nhiều chiến kỹ khác đấy, dù sao với yêu tộc thì phải khác một chút chứ ?”

Vừa nói, trên mặt của vị lão sư kia vừa nở một nụ cười vô cùng nham hiểm. Rõ ràng việc cho hồn thú ba chiều dùng được chiến kỹ là nằm ngoài phần thử thách của bài kiểm tra, rõ ràng lão sư này là một kẻ phân biệt yêu tộc, muốn gây khó dễ cho Altonia.

Altonia: “Vẻ mặt đó, rõ ràng là một con người xấu rồi.”

Con sói kia tích tụ xong năng lượng hồn lực cho bom hồn thú, liền dùng nội lực đẩy quả bom ấy lao về phía Altonia.

Altonia: “Muốn chơi thì ta sẽ chơi tới với ngươi luôn, xem đây !”

Lấy ra một mảnh đá màu đen từ túi trữ vật đeo bên mình, Altonia liền ném nó ra trước mặt rồi truyền hồn lực vào nó. Nhận được hồn lực, từ mảnh đá màu đen nó bất ngờ phát triển ra các nhánh lớn, rồi trở thành một tấm khiên khổng lồ đỡ trực diện bom hồn thú của con sói kia một cách dễ dàng.

Vị lão sư: “Chậc, thứ đó là gì vậy chứ ?”

Altonia: “Đồ vật anh Nhất Thắng làm ra đỉnh thật. Giờ thì mau trở lại đây.”

Tấm khiên thu các nhánh của mình, trở lại là mảnh đá màu đen rồi quay về trong túi trữ vật. Altonia sau đó liền ném bom khói về phía con sói, tạo một màn khói dày đặc xung quanh để cầm chân nó.

Altonia: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Liên Đạn !”

Bàn tay tạo khối quang cầu, Altonia dùng nội lực đẩy vào làm một loạt những tia sáng uy lực bắn ra từ khối quang cầu đó, lao về phía con hồn thú sói một cách dữ dội. Trước đòn tấn công đó, con sói đó lại có thể vượt qua được rồi nhảy xổ tới, định tấn công trực diện vào Altonia. Kịp thời dừng chiến kỹ và lùi về sau, Altonia tránh khỏi trước khi có một con sói táp lấy đầu của mình.

Altonia: “Cái thứ đáng ghét này, trước Quang Liên Đạn vậy mà lại không sao ?”

Vị lão sư lẩm bẩm: “Dĩ nhiên là vậy rồi, ta đã cho con sói đó tăng gấp đôi khả năng phòng thủ mà.”

Con sói tiếp tục tích tự hồn lực, nhưng lần này là ở hai móng vuốt trước. Gầm lên một tiếng dữ dội, con hung thú vung vuốt, chém ra hai làn sóng năng lượng về phía Altonia.

Nhảy vội sang một bên tránh, Altonia: “Cái gì thế, sao lại ăn gian quá vậy ?”

Hai làn sóng phóng từ xa không trúng được mục tiêu, con sói liền lao tới gần để tấn công.

Altonia: “Ngươi làm ta bực rồi đấy, cái con sói kia.”

Cúi người xuống để con sói lao qua đầu mình, Altonia lập tức dùng chân lên một cước đá thẳng lên bụng con hung thú ấy khiên nó văng lên không trung. Altonia đợi lúc con sói rơi xuống trở lại, liền đá thêm một cước khiến nó lao đi, đập người thẳng vào bức tường đối diện.

Vị lão sư: “Đùa sao ?”

Con sói lồm cồm đứng lên trở lại, trợn mắt lên nhìn đối phương, nhe răng ra đe dọa trông rất hung tợn.

Altonia: “Còn chiêu gì thì chơi nốt luôn đi, ta sẽ nhận hết.”

Trước thái độ lộ rõ đầy sự thách thức của Altonia, vị lão sư tiến hành theo dõi cảm thấy vô cùng khó chịu. Với lập trường phân biệt đối xử với yêu tộc xưa nay, vị lão sư đó quyết phải làm sao khiến cô bé yêu tinh Altonia phải thất bại trước bài kiểm tra này mọi giá. Vị lão sư tưởng với thiết lập của con sói ba chiều có thế làm khó được Altonia nhưng lại đã nhầm, lúc này không còn cách nào thay đổi thông số nên vị lão sư kia tính đến chuyện sẽ kích hoạt trạng thái cường hóa cho hồn thú ba chiều, tăng gấp đôi sức mạnh của con sói hiện giờ.

Đứng trước bàn điều khiển, vị lão sư: “Nào, để xem một yêu tộc thấp kém như ngươi làm sao bước chân vào ngôi trường danh giá này được. Giờ hãy bắt đầu cuộc vui và nhận lấy thất bại đi, một con yêu tinh tầm thường.”

Tay vị lão sư định nhấn vào nút kích hoạt trạng thái cường hóa cho con hồn thú sói ba chiều thì đúng lúc này, một cánh tay khác bất ngờ giữ lấy tay của vị lão sư đó lại.

Minh Thiện: “Xin lỗi, nhưng thầy dừng tay lại được rồi đấy.”

Nhất Thắng tay cầm máy ảnh: “Nếu thầy nhấn cái nút đó, bọn em sẽ có đủ bằng chứng rằng thầy có sự không công bằng với học viên khi nhận việc theo dõi bài kiểm tra đấy.”

Vị lão sư: “Sao hai cậu được phép vào đây hả ?”

Nhất Thắng: “Vậy là thầy không muốn có cơ hội để thỏa thuận chuyện lần này à ?.”

Vị lão sư: “Thỏa thuận ?”

Trong căn phòng giả lập, Altonia vẫn đang đấu với con sói ba chiều kia như thế trận áp đảo từ nãy đến giờ. Nhưng sói khi càng rơi vào bước đường cùng, thì lại càng chống cự một cách hết sức mạnh mẽ. Đến mức dù cơ thể hình ảnh của con sói ấy đã bị rạn nứt nhiều nơi, nhưng nó vẫn điên cuồng tấn công Altonia trong sự đau đớn dữ dội từ tín hiệu hệ thống đem tới. Trước những tiếng gầm thét lúc tấn công mà con sói ba chiều cất lên, Altonia cảm thấy như có một sự tra tấn đang hiện hữu lên con hồn thú rõ ràng là không hề có thật kia vậy, khiến cô bé quyết định giải thoát nó càng sớm càng tốt.

Altonia: “Được rồi, kết thúc luôn thôi.”

Rút dao phóng vào một bên mắt con hồn thú sói khiến nó đau đớn, Altonia tiếp tục dùng chân đá một cước thẳng lên vào đầu của nó. Con sói sau đó chân bước loạng choạng về sau, cố gắng nhìn bằng bên mắt còn lại nhưng đối phương bất ngờ biến mất. Bứt Tốc ra đằng sau, Altonia tay vận một khối cầu sáng tiếp cận hồn thú sói kia.

Altonia: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Cầu !”

Một kích trực diện thẳng xuống lưng, con hồn thú sói bằng ảnh ba chiều nhanh chóng tan biến vào hư vô. Altonia hoàn thành xuất sắc thử thách kỹ năng trong phần thi thực hành, liền rời khỏi khu vực giả lập để nhận kết quả.

Vị lão sư theo dõi phần kiểm tra: “Phần thi thực hành tổng thể đạt điểm tuyệt đối 50 điểm, phần thi lý thuyết tổng thể là 30 điểm. Tất cả cộng lại được 80 điểm, xét đậu vào học viện, lớp cấp III.”

Altonia: “Tuyệt, thành công rồi. Mà khoan đã... Lớp cấp III chứ không phải cấp II sao ?!!”

Ký túc xá Đông Thánh Viện, trong phòng của nhóm Ngọc Khiết.

Altonia: “Hả ? Lão sư kia thật sự đã gây khó dễ cho em sao ?”

Minh Thiện: “Ờ, may mà mảng đá màu đen của Nhất Thắng giúp cậu ấy cảm nhận được sức mạnh mà con hồn thú mà em đối đầu mạnh hơn nhiều so với một bài kiểm tra thật sự.”

Nhất Thắng: “May mà bọn anh có chứng cứ bắt quả tang, sau đó buộc ông ấy cho điểm tuyệt đối không thì nhóc con còn lâu mới được 80 điểm nhé.”

Ngọc Ly: “Vậy là Altonia sẽ học cùng lớp vào chúng ta luôn sao ? Hai cậu cũng gan thật đó, dám cho em ấy làm bài kiểm tra của cấp III thay vì cấp II”

Minh Thiện: “Mình cũng không ngờ luôn. Nhất Thắng, không tin là cậu dám để Altonia tiến hành bài kiểm tra dành cho học viên cấp III như thế luôn đấy. Mình còn chẳng dám đặt cược quá nhiều, lỡ em ấy không hoàn thành được thì...”

Nhất Thắng mỉm cười: “Hmmm... Có lẽ là do lúc đăng ký mình viết nhầm thêm một số đấy mà. Chứ mình hơi sức đâu mà tin con nhóc này hoàn thành được bài kiểm tra cấp III chứ.”

Minh Thiện: “Hả ?”

Altonia: “Anh Nhất Thắng đúng là lúc nào cũng đáng ghét như vậy, ai mà thích anh nổi được đây ?”

[...]

Buổi chiều, Minh Thiện và Nhất Thắng không đến phòng đấu giá Mễ Đồ gia tộc để luyện tập nữa mà ở lại học viện để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho giải đấu ngày mai. Nhưng trước hết họ cần phải tiến hành đăng ký tại văn phòng trường, đồng thời chờ kết quả ghép cặp đấu được thông báo vào tối nay.

Meyzuru: “Đây là Altonia đó sao ? Em ấy dễ thương quá.”

Hân Hân: “Ra là Minh Thiện có sở thích với các em gái nhỏ tuổi hơn mình sao ?”

Minh Thiện: “Mình làm gì có đâu chứ ?”

Altonia: “Xung quanh Minh Thiện toàn là những cô gái xinh đẹp. Đúng là... Minh Thiện cũng xấu xa.”

Minh Thiện: “Sao chứ ?”

Đúng lúc này sau một khoảng thời gian trở về nhà để luyện tập, Tuyết Nhi bất ngờ xuất hiện chạy tới ôm chặt lấy Minh Thiện.

Tuyết Nhi: “Minh Thiện, thời gian qua không được gặp đúng là làm em nhớ anh quá đi ! Ơ, bé này là ai vậy ?”

Altonia: “Lại thêm một chị đẹp nữa... Minh Thiện, anh là kẻ xấu đào hoa rồi.”

Sau đó mỗi lúc một nhiều học viên tới văn phòng trường đăng ký, các thế hệ thiên tài – từng gương mặt đại diện cho một trong năm học viên được xem là mạnh nhất Đông Thánh Viện cũng bắt đầu có mặt, tạo nên một không khí căng thẳng đúng nghĩa trước giải đấu màu Xuân của học viện.

Đại Thắng: “Anh còn tưởng tin đồn em dụ dỗ một cô bé yêu tinh xinh xắn là giả chứ, không ngờ là thật à ?”

Thiên Thi: “Vậy mà chị còn tưởng Minh Thiện rất ngây thơ cơ đấy, đúng là đáng ghét mà.”

Tinh Thành: “Meyzuru không thể ở cạnh một tên như tên nhóc trăng hoa như ngươi được. Ta sẽ bảo vệ sự thuần khiết của em ấy đến cùng.”

Thánh Hỷ: “Năm nay Đại Thắng tham gia sao ? Đúng là muốn được đối đầu với cậu một trận đấy.”

Kinh Long: “Vậy thì anh nên hy vọng là gặp tôi quá sớm rồi bị tôi đánh bại là được.”

Năm học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện có mặt đầy đủ, tiến hành đăng ký tên mình vào giải đấu mùa Xuân năm nay. Nhiều học viên xung quanh, người thì tỏ vẻ tràn đầy phấn khích còn người thì lại có vẻ đang nản chí.

Tiếng bàn tán: “Bọn họ tham gia thì sao có cửa thắng chứ ?”

“Biết vậy đừng đăng ký, giờ rút tên còn kịp.”

“Không biết mình có nên đăng ký không đây ?”

[...]

Trong lúc nhiều học viên trẻ tuổi còn dao động vì chẳng tin vào bản thân mình thì một người cứ thế bước tới bàn đăng ký, dáng vẻ hùng dũng chẳng quan tâm đến bất cứ việc gì bởi cái cậu ta nhắm tới chính là phải chiến thắng.

Đại Hưng: “Phạm Lê Đại Hưng lớp cấp III năm nhất, xin đăng ký !”

Nhìn thấy khí thế của Đại Hưng, nhiều học viên thay đổi ý định, tự tin đăng ký nhưng sau đó, tiếp tục có một người xuất hiện khiến không khí trước giải đấu lại khiến các học viên e ngại.

Arashi: “Ajukuji Arashi, Hội trưởng hội học sinh, lớp cấp III năm cuối.”

Những học viên xung quanh nhìn thấy Arashi cũng tham gia giải đấu lần này, sự tự tin của họ giảm xuống thêm một bậc.

Đại Thắng: “Tình hình này sẽ không được hơn một nửa số học viên cấp III tham gia giải đấu đâu nhỉ ?”

Ngọc Ly: “Cứ như vậy thì sau này học viên sẽ được bao nhiêu người có tiền đồ đây ?”

Thiên Thi: “Em nói chuyện sắp như một bà già rồi đấy, Ngọc Ly.”

Đa phần nhiều học viên đứng đó phân vân bản thân có nên đăng ký hay không khi chính vì sự tham gia giải đấu lần này tập trung đầy đủ những học viên mạnh nhất, bao gồm cả Đại Thắng và Arashi. Ngoài ra còn có những cái tên triển vọng mới như Minh Thiện, Meyzuru,... càng khiến niềm tin chiến thắng của những học viên kia không được cao cho lắm, còn cả nỗi sợ sẽ bị ăn hành tơi tả khiến họ nản chí vô cùng.

Nhất Thắng: “Đăng ký tham gia, Nhất Thắng lớp cấp III năm nhất.”

Khoảnh khắc những học viên đang thiếu tự tin kia bất ngờ khi nghe cái tên Nhất Thắng vang lên, họ bắt đầu bàn tán.

Tiếng bàn tán: “Hể ? Cái tên phế vật hồn lực người ta hay đồn đó lại tham gia kìa ?”

“Bộ tên nhóc đó nghĩ bản thân có cửa thắng sao ?”

“Không quan trọng. Chẳng lẽ đến Nhất Thắng còn dám tham gia mà ta lại không sao ?”

Nhất Thắng xen vô: “Ừa, thế thì hèn lắm đó.”

Tiếng bàn tán: “Vậy nên ta phải tham gia, không để thua một tên phế vật được.”

Nhất Thắng lại xen vô: “Là phế vật hồn lực, không phải phế vật đâu.”

Tiếng bàn tán: “Đi đăng ký thôi”

“Ừ, đi đăng ký nào !”

Vậy là có thể chi phối vạn người chỉ bằng một cái tên của mình, Nhất Thắng khiến gần hết học viên cấp III đủ tiêu chuẩn từ đang nản chí chuyển sang có động lực, tự tin đi đăng ký tham gia giải đấu màu Xuân năm nay.

Minh Thiện: “Cậu ghê thật đấy Nhất Thắng.”

Nhất Thắng: “Nhiều người tham gia như vậy sẽ góp phần tăng tỷ lệ không phải ghép cặp đấu quá sớm với những học viên mạnh nhất, thế thì chẳng phải là ổn quá sao ?”

Tính toán là vậy nhưng không phải cái gì cũng sẽ diễn ra một cách suôn sẻ, đặc biệt là nếu phải nói về kết quả ghép cặp công bố nay của Nhất Thắng.

Cư Lãng: “Tuyệt nhỉ ? Dù sao tôi cũng muốn thay mặt Thánh Hỷ nói chuyện với cậu một chút.”

Nhất Thắng: “Ha... Không như mong đợi của mình chút nào.”

Hệ thống xếp cặp đấu: “Cặp đấu đầu tiên là Viêm Cư Lãng và Yên Nhất Thắng.”

“Cặp đấu thứ hai...”

[...]

“Cặp đấu cuối cùng là Lôi Thánh Hỷ và Yên Kinh Long.”

Sau khi hệ thống sắp xếp các cặp đấu hoàn tất, các học viên bắt đầu trở về phòng ký túc xá của mình để chuẩn bị thật tốt cho vòng loại đầu tiên của giải đấu sẽ bắt đầu diễn ra vào sáng mai.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng trước khi giải đấu mùa Xuân của Đông Thánh Viện chính thức bắt đầu. Đông Thánh Viện đã hoàn tất việc chuẩn bị, các trận đấu sẽ diễn ra ngay tại dưới sân trường của học viện và mọi thứ dùng để đảm bảo an toàn đều đã được bố trí một cách vô cùng đầy đủ và rất kiên cố. Về khán giả thì ngoài những thành viên của học viện, nhiều đại diện của các gia tộc và thế lực lớn nhỏ cũng được mời tới để thưởng thức các trận đấu.

Viện trưởng Trần Khả: “Năm nay có vẻ số học viên tham gia nhiều hơn hẳn mọi năm thì phải ?”

Minh Chấn: “Số cặp đấu lên tới hơn tám mươi cặp, có vẻ đến tối mới xong được.”

Trần Khả: “Theo các thầy thì năm nay ai sẽ đứng đầu giải đấu ?”

Hào Khiêm: “Là thằng não cơ bắp Đại Hưng !”

Ngô Đình: “Nếu là mọi năm, tôi sẽ nói là Thánh Hỷ. Nhưng lần này có Arashi và Đại Thắng tham gia, kết quả rất khó đoán là ai trong ba học viên này.”

Minh Chấn: “Tôi lại nghĩ đến một học viên luôn đấy, Ngô Đình. Cậu quên là trong buổi tiệc mấy hôm trước, cô tiểu thư của Yên gia Yên Ngọc Khiết của lớp năm nhất đã hạ đo ván Kinh Long lẫn Thánh Hỷ à ? Còn cả Minh Thiện, cậu học viên này đã tay đôi rồi sống sót trước một Tinh Vương đấy.”

Shin: “Tinh Vương thì sao chứ ? Tôi cũng đối phó được mà.”

Minh Chấn – Ngô Đình: “Rồi rồi Tinh Vương Kaido Shin, thầy im luôn đi !”

Eulla: “Các thầy giống con nít quá, lớn rồi vẫn còn cãi nhau được.”

Trần Khả: “Ha ha ha, nghe các thầy giảng viên nói về học trò vậy thì thật càng làm ta muốn xem giải đấu màu Xuân năm nay quá đi. Hy vọng lần này ta sẽ có được những gương mặt giúp học viện tiến tới giải mùa đông, giành vô địch trước Hắc Long Đế Quốc và Liên Hoa Đế Quốc.”

Minh Chấn: “Đúng là đã lâu rồi ta không thắng được Hắc Long Đế Quốc ở giải đấu mùa đông, thậm chí là đại diện lúc đó còn chẳng có một học viên nào từ trường mình cả mà chỉ toàn của học viện Hoàng Gia. Năm nay nhất định phải kiếm ra gương mặt ưu tú mới được, đại diện đế quốc đánh bại Hắc Long Đế Quốc !”

Shin: “Này, này. Thầy lại bộc lộ sự thù địch với nước bạn rồi kìa.”

[...]

Khu vực khán đài xung quanh nơi được chọn làm sân đấu lúc này đã có rất đông người đến xem mặc dù vẫn còn gần một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu trận đầu tiên, ở phía bên ngoài thì dòng người vẫn theo nhau tiến vào.

Dựa vào Minh Thiện, Ngọc Ni: “Được gặp lại Minh Thiện rồi, vui quá.”

Minh Thiện: “Ngọc Ni, cậu cũng đến xem giải đấu nữa sao ?”

Ngọc Ni: “Tại mình nghe nói Minh Thiện cũng tham gia nên mình xin đại diện hoàng tộc đến xem đấy. Mà khi nào thì mới tới lượt cậu vậy ?”

Altonia ngồi bên cạnh: “Lại có một chị đẹp, còn là công chúa của Đế Quốc nữa. Anh Minh Thiện, em không ngờ anh quá đáng sợ vậy luôn.”

Ngọc Ni: “Hể... Đây là cô bé yêu tộc mà cậu nói sao ? Đúng là dễ thương quá đi !”

Altonia: “A ! Chị là gì vậy ?”

Bất ngờ quay sang Altonia, Ngọc Ni ôm chặt lấy cô bé không buông. Thậm chí là còn bắt đầu dùng tay sờ soạng tùm lum vị trí trên người của Altonia.

Tuyết Nhi: “Ha... Ngọc Ni lộ mặt thật rồi kìa.”

Altonia: “A... ! Đừng mà.”

Ngọc Ni: “Đây mà là cơ thể của cô bé 14 tuổi sao ? To tròn đáng ngờ thật đó.”

Meyzuru: “Ngọc Ni, cậu lại giở trò biến thái nữa rồi. Đừng làm vậy nữa, mau tha cho em ấy đi.”

Ngọc Ni: “Kìa, hôm nay Meyzuru không mặc giáp bên ngoài sao ?”

Meyzuru: “Hể, cậu tính làm gì ? Đừng lại đây !”

Minh Thiện: “Này các cậu đừng... A !”

Lấy tay che mắt Minh Thiện, Hân Hân: “Minh Thiện nhắm mắt lại, tuyệt đối không được nhìn cảnh này.”

[...]

Dương Ái Tuyết: “Gì đây Minh Thiện, con dâu của ta đã đông đến thế này rồi à ?”

Đại diện Dương gia đến tham dự giải đấu mùa Xuân, vị gia chủ là Dương Ái Tuyết dĩ nhiên phải có mặt để xem tận mắt phần thi đấu của cả ba đứa con nhà mình tại Đông Thánh Viện lần này.

Minh Thiện: “Cha không đi cùng mẹ sao ?”

Ái Tuyết: “Biên giới không yên bình như con tưởng đâu. Dạo gần đây khi biết Đế Quốc Thánh Thành có nội phản diễn ra, Hắc Long Đế Quốc cũng xuất hiện nhiều hành động bất thường nên cha con càng không thể rời đi được.”

Minh Thiện: “Hắc Long Đế Quốc vẫn còn muốn chiến tranh sao ?”

Ái Tuyết: “Năm đó nếu không phải vấn đề cấp bách là tiêu diệt Ma Thần Tộc cần sự đoàn kết, chiến tranh Tam Đại Đế Quốc cũng sẽ không dừng lại đâu. Ma Thần Tộc tuyệt diệt hoàn toàn đã mấy trăm năm, Hắc Long Đế Quốc e là lại muốn khởi xướng cuộc chiến Đế Quốc lại một lần nữa.”

Minh Thiện: “Chưa tiêu diệt hết Phe Phản Loạn, giờ lại tới Hắc Long Đế Quốc. Chẳng lẽ được bình yên lại không tốt sao chứ ?”

Sau đại diện Hoàng Tộc Kim Linh, Dương gia cao quý thì lần lượt đại diện các gia tộc, thế lực lớn trong Đế Quốc Thánh Thành cũng đều xuất hiện, tham dự giải đấu mùa Xuân vô cùng trọng đại này của Đông Thánh Viện.

Tiếng học viên bàn tán: “Không biết trận đầu tiên là của ai với ai ta ?”

Học viên nam:“Cậu không xem qua số thứ tự à ? Trận đầu tiên là giữa Viêm Cư Lãng năm ba và Yên Nhất Thắng năm nhất.”

Học viên nam khác:“Yên Nhất Thắng ? Là tên phế vật năm nào của Yên gia đó sao ?”

Học viên nữ: “Là hắn đó. Đối thủ là Viêm Cư Lãng, nghe đâu cũng mạnh không kém những học viên thiên tài nhất Đông Thánh Viện đâu.”

Một trưởng lão Mễ Đồ gia: “Ha ha ha, đúng là một trận đấu không cân sức mà. Nghe qua hai cái tên thôi ta đã biết phải đặt cược vào ai thắng trận này luôn cơ đấy, chỉ mong tên Nhất Thắng đó giữ được chút thể diện cho Yên Đinh Vương.”

Đại diện Yên gia ngồi gần đó đều nghe được những lời bàn tán ấy.

Kinh Long: “Cái đám này !”

Trưởng lão Yên gia: “Kệ đi Kinh Long, họ nói đúng. Thật là, không biết tại sao năm đó gia chủ lại nhận nuôi tên tiểu tử này làm gì. Giờ e là lại bị nó làm cho mất mặt một lần nữa sau bao năm.”

Chấp sự Đinh Lan: “Trưởng lão, ngài nên im lặng mà đặt niềm tin vào tộc nhân của một chút đi.”

Trưởng lão Yên gia: “Chấp sự, ngài dám... !”

Chấp sự Đinh Lan: “Rồi, rồi. Trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa, xem thôi.”

Bước ra trước sân đấu, Trần Khả ra hiệu tiến hành lễ khai mạc của giải đấu mùa Xuân học viện Đông Thánh và trận đấu đầu tiên giữa Viêm Cư Lãng và Nhất Thắng chuẩn bị bắt đầu. Hai đấu thủ bắt đầu xuất hiện ở hai phía sân đấu...

Làm phóng viên trực tiếp giải đấu, Eulla: “Được rồi, trận đấu đầu tiên là giữa một gương mặt quá đỗi quen thuộc Cư Lãng và tân binh năm ba Nhất Thắng. Bây giờ tôi, Eulla sẽ bắt đầu hỏi ý kiến suy nghĩ về kết quả trận đấu của khán giả. Trước hết sẽ là gương mặt mà ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy một lần, tiểu thư xinh đẹp Yên Ngọc Khiết. Nào, theo em thì ai sẽ thắng trận này.”

Một cách dứt khoát, Ngọc Khiết: “Chắc chắn là Nhất Thắng !”

Diệp Na: “Eulla, chị hỏi có hơi dư thừa rồi đó. Ngọc Khiết dĩ nhiên là trả lời Nhất Thắng rồi, dù kết quả có rõ ràng như thế.”

Eulla: “Vậy sao ?”

Ngọc Khiết: “Diệp Na tầm bậy, mình chắc chắn Nhất Thắng sẽ thắng cái người tên Cư Lãng đó.”

Diệp Na: “Ngọc Khiết, cậu bị mù quáng rồi.”

Ngọc Khiết: “Không có, Nhất Thắng sẽ thắng !”

Eulla mỉm cười rồi quay sang hướng khác: “Ha... Vậy thì tôi sẽ tiếp tục hỏi một người khác vậy. Xem nào...Ngọc Ly, theo em thì kết quả trận đấu này sẽ thế nào ?”

Ngọc Ly lấy tay che mặt: “Em không biết đâu, đừng hỏi em.”

Minh Anh liền lên tiếng: “Vậy để em trả lời cho. Chắc chắn Nhất Thắng sẽ thắng, chắc chắn luôn.”

Giang Trần: “Còn lâu nhá, đàn anh Cư Lãng sẽ thắng. Kết quả quá rõ ràng rồi !”

Eulla: “Mấy cái đứa này...”

[...]

Lúc này, Cư Lãng và Nhất Thắng đã chạm mặt nhau trên sân đấu.

Tiến ra sân đấu, Viêm Cư Lãng: “Tôi khuyên cậu nên đầu hàng đi, nếu không vừa thua lại vừa bị thương thì xấu mặt lắm.”

Ngồi buộc dây giày, Nhất Thắng: “Anh dùng kê quyền hay lang quyền mà lại gáy dữ vậy, Viêm Cư Lãng ?”

Cư Lãng: “Ha... Được lắm, có lẽ tôi sẽ cho cậu được bò khỏi đây luôn.”

Minh Chấn vừa tuyên bố: “Trận đấu đầu tiên, bắt đầu !”

Đứng lên, Nhất Thắng: “Tôi bảo là anh nói ít thôi.”

Dứt lời, Nhất Thắng chủ động lao tới tấn công Cư Lãng. Nhưng bất ngờ hơn là tốc độ ra đòn của Nhất Thắng nhanh đến mức khiến Cư Lãng chẳng kịp phản ứng, lãnh trọn một đấm văng ra sau.

Dùng đến cả tay để giữ bản thân lại, Cư Lãng: “Cái gì vậy chứ ?”

Thoát hiện lại nơi đứng ban đầu, Nhất Thắng: “Hóa Hình Lang Quyền của anh, khai được bao nhiêu cổng thì dùng hết đi.”

Chỉ trong một khoảnh khắc đó, cả khán đài trở nên im lặng đến mức đáng sợ. Ai ai cũng đều không kịp nhận thức được cái gì vừa diễn ra, tất cả những gì mà họ thấy vừa rồi chỉ là việc Nhất Thắng đột ngột biến mất và xuất hiện một luồng sét màu xanh vụt qua, lao tới trực diện Cư Lãng rồi khiến cậu ta bị đẩy lùi về sau, Nhất Thắng sau đó lại bất ngờ xuất hiện trở lại ngay tại vị trí mà bản thân đã biến mất trước đó. Bắt đầu có những sự xôn xao nổi lên...

Một học viên ngơ ngác: “Vừa rồi là sao ?”

Học viên bên cạnh: “Không kịp thấy gì cả. Có phải do tên Nhất Thắng kia đã làm không ?”

Minh Thiện: “Nhanh quá, gần như là bằng với Bứt Tốc nhưng thậm chí cậu ta vẫn còn có thể ra đòn tấn công ở tốc độ đó. Nhất Thắng, đây là thực lực của cậu ấy sao ?”

Altonia: “Anh Nhất Thắng đáng sợ lại ngầu quá đi !”

Kinh Long: “Cái tên Nhất Thắng đó, từ khi nào mà có thể mạnh lên vậy chứ ?”

Trưởng lão Yên gia: “Chuyện này là sao đây ?”

Đinh Lan: “Nhất Thắng là người mà gia chủ đã nhận nuôi, có thể là phế vật sao ? Đến giờ các vị mới nhận ra, e là có hơi trễ rồi.”

Trần Khả: “Xem ra trận đấu này đáng để thưởng thức đây.”

[...]

Trong khi ai cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và hào hứng thì phía Lôi gia, đặc biệt là Lôi Thánh Hỷ lại có phần bất an. Dù sao Viêm Cư Lãng cũng là một phần của Yên gia, nếu bị đối phương chỉ là một học viên năm nhất lại còn bị gắn danh phế vật đánh bại thì không phải chuyện nở mày nở mặt gì.

Cư Lãng cũng biết vậy, liền đứng lên: “Có lẽ tôi, đúng hơn là cả Đế Quốc này từng đánh giá sai cậu rồi. Nhưng kết quả vẫn sẽ là chiến thắng của tôi mà thôi, Hóa Hình Lang Quyền khai môn Tốc !”

Mở cổng thứ nhất, Cư Lãng cường hóa tốc độ của bản thân rồi rất nhanh lao tới để đáp trả đòn vừa rồi của đối phương. Tay vung đấm, Cư Lãng trước mặt Nhất Thắng ra một quyền nhắm trực diện vào mục tiêu.