Một cuộc ra mặt tấn công bất ngờ từ tên thủ lĩnh của Phe Phản Loạn, kết quả là HaLynh đã hy sinh sự tồn tại cuối cùng của mình nhằm bảo vệ cho Minh Thiện. Trong lúc tính mạng bị đe dọa cận kề, sự xuất hiện kịp lúc của Y Vương Nữ Dương Ái Tuyết đã tạo ra sức ép trước tên thủ lĩnh nhưng hắn vẫn cố thừa cơ hội mà đâm Minh Thiện một nhát chí vào lưng mục tiêu rồi mới chịu rút lui. Tưởng chừng Minh Thiện đã chết nhưng không ngờ nhờ vào chút hồn lực ít ỏi còn lại của mình truyền vào quả lắc đồng hồ cầm trên tay, Minh Thiện đã tạo một tấm chắn mỏng đủ để lưỡi đao của tên thủ lĩnh không đâm xuyên qua chỗ hiểm, giữ được tính mạng của mình.
Sáng đầu tuần mới, hai ngày sau cuộc tấn công của Phe Phản Loạn. Mọi thứ ở Đông Thánh Viện vẫn cần được sửa chữa lại, nhiều học viên bị thương vẫn chưa thể đi học trở lại nên học viện tạm cho những ngày tới được nghỉ.
HaLynh: “Minh Thiện, ngươi phải sống. Mau chạy đi, vì sứ mệnh của ta... Chạy ngay đi !”
Minh Thiện: “Đừng... !!!”
Đang nằm trong phòng bệnh ở trạm xá bất ngờ bừng tỉnh bật dậy, Minh Thiện nhớ lại những lời cuối cùng mà HaLynh nói với mình trước khi linh hồn của cô hoàn toàn tan biến trước mắt mình, trong lòng vẫn chưa chấp nhận được việc này.
Minh Thiện: “Sao chuyện này lại xảy ra sớm vậy chứ ?”
Nhất Thắng: “Không sớm chút nào đâu. Phe Phản Loạn đã âm mưu lật đổ Đế Quốc Thánh Thành từ lâu, đến nay phát động chiến tranh là đúng như dự đoán của Đế Quốc rồi.”
Ung dung nằm đọc sách ở giường bệnh bên cạnh, Nhất Thắng bỗng lên tiếng. Do trạm xá học viện không có đủ phòng bệnh, nên nhiều học viên bị thương phải chuyển đến ở cùng một phòng giống như trường hợp của Minh Thiện và Nhất Thắng lúc này.
Minh Thiện: “Lần này cậu lại cứu mình một mạng. Cảm ơn cậu, Nhất Thắng.”
Nhất Thắng: “Đêm qua cậu vừa tỉnh lại đã cảm ơn mình một lần rồi. Mà thôi, lần này gánh muốn còng cái lưng già này nên được cảm ơn nhiều một tí cũng không sao.”
Đêm đó nhờ Nhất Thắng chạy đi tìm Nữ Y Vương Ái Tuyết đang tìm nơi hồi phục sức lực sau khi ngài trị thương cho các học viên ở viện đến giúp, đồng thời cũng dùng hết hồn lực để thi triển một chiến kỹ cấp cao đỡ lại đòn Thủy Long Hồn Khởi Sinh của kẻ thù kịp lúc trước khi nó giáng xuống đầu Minh Thiện và mọi người xung quanh. Thậm chí còn nhờ cả quả lắc đồng hồ mà Nhất Thắng đã tặng, Minh Thiện mới có được cơ hội sống sót.
Tiếng gõ cửa: “Cốc... ! Cốc... !”
Bên ngoài, Meyzuru: “Minh Thiện, cậu đã tỉnh dậy chưa ? Bọn mình đến thăm cậu đây.”
Minh Thiện: “Các cậu vào đi.”
Meyzuru, Hân Hân và Tuyết Nhi ba người đến thăm Minh Thiện khi nghe tin cậu ta đã tỉnh lại đêm qua. Ngay lập tức mở cửa xông vào trước tiên, Tuyết Nhi chạy đến ôm ngay Minh Thiện vào lòng.
Meyzuru: “Này, Tuyết Nhi...”
Tuyết Nhi: “A... Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Minh Thiện bất tỉnh cả ngày hôm qua làm em lo lắng lắm đó.”
Mặt úp vào ngực Tuyết Nhi, Minh Thiện: “Cậu làm ơn giữ ý tứ một chút đi đấy, Tuyết Nhi.”
Hân Hân: “Minh Thiện đang có suy nghĩ bậy trong đầu, biến thái.”
Nhất Thắng: “Hừm !”
Đóng quyển sách đang xem dở lại, Nhất Thắng nằm xuống, đắp chăn chùm kín đầu.
Nhất Thắng: “Rồi, các cô các cậu cứ tự nhiên. Xin lỗi vì chưa đứng dậy để đi được, mình sẽ cố gắng ẩn thân tại đây để tạo không khí riêng tư cho các cô các cậu.”
Minh Thiện: “Hể, Nhất Thắng ?”
Tuyết Nhi vội buông Minh Thiện ra: “Ây da, quên mất còn có Nhất Thắng ở đây. Xin lỗi cậu rất nhiều.”
Ở một phòng bệnh khác, Đại Hưng là một trong những người thiếu may mắn nhất trong số những học viện khác trong cuộc chiến hôm qua. Cơ thể của cậu bị dập nát một nửa thân trên bên phải bởi một chiếc chùy gỗ đập vào, giờ đây dù tính mạng được giữ nhưng tiền đồ của cậu lại có nguy cơ phải dừng lại.
Đại Hưng đứng nhìn qua cửa sổ, tay trái siết chặt, trên gương mặt lộ rõ nỗi đau đớn khó tả trong lòng. Trên bàn, là một lá thư đang được đọc dỡ, với dòng thông báo đề nghị sự nghỉ học của Đại Hưng và cậu sẽ được chu cấp như một thương binh có công lao với Đế Quốc Thánh Thành. Dĩ nhiên, Đại Hưng biết đây là điều mình nên làm nhưng vẫn khó mà chấp nhận sự thật được. Cảm giác thất bại trong lòng lúc này của Đại Hưng khiến cậu từ chối gặp bất kì ai, bao gồm cả Ái Ngân hay Phong Tần.
Đại Hưng: “Chết tiệt, sao chuyện này lại xảy ra với mình vậy chứ ?”
[...]
Buổi trưa, Minh Thiện đã có thể rời khỏi giường bệnh và sinh hoạt đi lại bình thường như một người khỏe mạnh. Cậu gấp rút trở về phòng mình. Trong đống đổ nát, cậu tìm lấy toàn bộ tài liệu mà HaLynh để lại cho cậu ra xem.
Với một vẻ mặt đầy nản lòng, Minh Thiện: “Không có HaLynh, vậy thì liệu mình có đảm đương nổi việc khôi phục Thần Tộc đó được nữa không ?”
Minh Anh: “Biết ngay là sau đêm đó có gì xảy ra với cậu mà. Vậy ra linh hồn bán thần mà cậu nói, HaLynh đã biến mất rồi sao ?”
Minh Thiện gật đầu: “Đúng vậy, cô ta đã hy sinh để bảo vệ mình.”
Minh Anh: “Vậy có nghĩa là HaLynh đó đã đặt hết hy vọng của bản thân vào cậu rồi. Vậy mà giờ cậu lại ở đó phân vân rằng bản thân có đảm đương nổi điều mà cả hai người đã cố cùng nhau thực hiện trong suốt mấy năm trời hay sao ? Câu trả lời vốn đã rõ rồi, HaLynh tin cậu vẫn có thể làm được. Với lại giờ cậu không chỉ còn có một mình, các thành viên trong câu lạc bộ khảo cổ và mình sẽ giúp cậu từ lúc này.”
Minh Thiện: “Cậu không sợ sao ? Đối phương không chỉ là một Tinh Vương, mà sẽ còn rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn nếu biết sẽ tìm đến gây nguy hiểm cho mình và cả người liên quan như cậu.”
Minh Anh mỉm cười: “Sợ thì có sợ thật đấy, nhưng mình chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ trốn trước nỗi sợ mà sẽ đối mặt với nó. Nếu cậu đã biết đối phương mạnh như vậy, cậu chỉ cần cố gắng mạnh hơn cả chúng là được.
Với kẻ tầm thường, lời khuyên của Minh Anh có thể là quá xa vời đến mức sáo rỗng. Nhưng với một thiên tài và dám nỗ lực, đó hoàn toàn là lời khuyên đúng đắn nhất dành cho họ. Minh Thiện suy nghĩ được thấu đáo, liền cất số tài liệu HaLynh để lại vào chiếc túi trữ vật mà HaLynh từng ẩn linh hồn ngủ trong đó rồi cùng Minh Anh đi đến phòng của câu lạc bộ khảo cổ, tiền thân là câu lạc bộ dành cho hội “Yêu thích Minh Thiện” do Tuyết Nhi thành lập trước đó.
Minh Thiện vừa đi vừa suy nghĩ: “HaLynh đã đặt toàn bộ kỳ vọng vào mình, mình không thể để nó trở nên vô nghĩa được. Dù không có HaLynh, mình lại không tin tự lực cố gắng mà bản thân một kẻ mang Huyết Thánh Tộc lại không thể hóa thần được.”
Ánh mắt của Minh Thiện đã bắt đầu thay đổi, nó trở nên tràn đầy quyết tâm hơn trước rất nhiều. Bởi giờ đây, sự hy sinh của HaLynh như năng lượng tiếp thêm vào ý chí cậu ta. Từ một việc trước đây không muốn làm mà lại bị bắt buộc phải làm, giờ đây trở nên thành cường giả khôi phục thần tộc đã trở thành điều mà Minh Thiện quyết phải thực hiện cho bằng được.
Phòng sinh hoạt câu lạc bộ khảo cổ, Meyzuru – Hân Hân – Tuyết Nhi ba người đã ở đây đợi ngay sau khi nghe lời gọi từ Minh Thiện. Bắt đầu từ thời điểm này, câu lạc bộ khảo cổ sẽ bước vào hoạt động đầu tiên của mình.
Mở quyển trục ra, trên đó có vẽ một bức họa đồ một khu di tích và vị trí của năm ngôi điện thờ Thần tộc. Một trong số đó là điện thờ nơi Minh Thiện và HaLynh đã từng đến và tìm thấy Lục Quang Phá Ấn Kiếm, một trong năm bảo vật chứa Huyết Thánh Tộc của Bạch Vực Chiến Vương. Có nghĩa trong bốn điện thờ còn lại kia, sẽ có thể đang có các món bảo vật chứa Huyết Thánh Tộc còn lại. Dĩ nhiên việc tiến vào điện thờ này không dễ, bởi nơi đó chứa vô vàn bẫy và hồn thú nguy hiểm, giờ lại không có sự hiểu biết của HaLynh dẫn đường thì dù là Minh Thiện cùng sự giúp sức của cả Meyzuru, Hân Hân, Tuyết Nhi và Minh Anh bốn người đó thì với thực lực hiện giờ cũng chưa chắc họ vào đó mà còn mạng trở ra.
Minh Thiện: “Trong thời gian tới, ưu tiên nâng cao thực lực của bản thân là trước hết. Tạm gác nghĩ đến việc đi vào điện thờ lại một bên, chúng ta muốn đối đầu nguy hiểm thì trước hết phải có có đủ khả năng vượt qua được nó. Và trở ngại lớn nhất lúc này, chính là Phe Phản Loạn.”
[...]
Ngôi làng nhỏ nằm gần chân núi Thiên La Đại Sơn, hang ổ của Phe Phản Loạn. Sau cuộc tấn công đầy quy mô chỉ để tạo cơ hội cho tên thủ lĩnh có thể đường đường chính chính mà ngang nhiên vào Đông Thánh Viện giết Minh Thiện, tổ chức bọn chúng đã đánh đổi một số quân và tướng chủ lực, lượng lớn tiền cho việc thuê đạo tặc, yêu tộc bên ngoài nên hiện nay, Phe Phản Loạn có lẽ đang lên kế hoạch lấy lại toàn bộ số tổn thất đó.
Tên thủ lĩnh: “Sau cuộc tấn công vừa rồi, Đông Thánh Chi Lộ đã siết chặt an ninh nên việc hoạt động của ta trong thời gian này tại đó cũng phải gặp không ít sự hạn chế. Nhưng nếu từ bỏ mà ngồi không thì chẳng phải cách hay, người trong tổ chức rất đông và cần có tiền, tài nguyên để nuôi sống hết tất cả.”
Nhất Tướng: “Ngài đang muốn cho tiến hành tấn công đánh cướp một vài yêu tộc đúng không ?”
Tên thủ lĩnh: “Ngươi nói đúng ý ta lắm, hơn nữa không chỉ là đánh cướp mà còn có một thứ ta đang nhắm tới của bọn yêu tộc này. Đó là địa bàn của bọn chúng. Không thể chiếm được Đông Thánh Viện, ta sẽ chiếm lấy địa bàn của một số yêu tộc thay vào đó.”
Nhất Tướng: “Vậy tôi sẽ lập tức làm việc ngay đây, thưa ngài thủ lĩnh.”
Tên thủ lĩnh: “Được rồi, ngươi cứ đi đi.”
Nói xong, tên Nhất Tướng theo lệnh thủ lĩnh Phe Phản Loạn dẫn quân tấn công bí mật vào vô số lãnh địa của các yêu tộc lớn nhỏ phân bố khắp nơi ở phía vùng đất phía đông Đế Quốc Thánh Thành này. Đêm hôm đó, đã có hàng ngàn sinh mạng từ nhiều yêu tộc bị lạm sát vô tội bởi Phe Phản Loạn.
Đông Thánh Viện, phòng sinh hoạt của câu lạc bộ khảo cổ. Đêm nay do không tìm được phòng xin nhờ để ngủ, Minh Thiện và Minh Anh tạm phải ở đây vài hôm cho đến khi căn phòng ở ký túc xá của họ được sửa chữa. Phong Tần và Phúc Khang hai người này thì ngủ tạm ở trong một phòng của câu lạc bộ khác. Lúc này Minh Thiện đang ngồi nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhìn vào sâu vào trong nguồn hồn lực của bản thân.
Giữa chốn không gian vô định, Minh Thiện đi đến đứng trước nguồn hồn lực, nhìn long hồn đang bay lượn tự do.
Minh Thiện: “Long Hồn Ấn Kỹ của mình đã hoàn thiện tuyệt đối, HaLynh cũng từng nói đã đến lúc bước vào giai đoạn tiến hóa nó nhưng lại chẳng chỉ nói rõ chi tiết phải làm thế nào. Nhưng sau trận đấu bị tên Tinh Vương đó đánh cho thê thảm mình mẩy, cơ thể của mình cứ như có thứ xiềng xích gì đó phá vỡ, cảm giác long hồn cũng có gì đó đang tiến hóa. Nhưng mình cũng đã nghĩ kỹ việc xưa nay bản thân đã quá lạm dụng Long Hồn Chiến Kỹ như một loại công pháp tu luyện, khi không dùng nó được thì thực lực lại giảm mạnh chẳng khác gì mọi học viên bình thường khác. Xem ra mình cũng nên thay đổi một chút về việc dùng Long Hồn Ấn Kỹ này rồi, nếu không ảnh hưởng tiền đồ sau này là sẽ vô cùng lớn.”
Vận hồn lực đi khắp cơ thể, Minh Thiện bắt đầu ngồi thiền tu luyện Long Hồn Ấn Kỹ cho đến nửa đêm mới chợp mắt đi ngủ. Rồi đến sáng sớm hôm sau, Minh Thiện lại tìm một nơi thoải mái tiếp tục quá trình tu luyện của mình cho đến trưa mới nghỉ ngơi. Chiều đến thì cắm đầu vào việc đọc sách và nghiên cứu y thuật, chiến kỹ cho đến tối lại tiếp tục tu luyện Long Hồn Ấn Kỹ. Cứ thế liên tục năm ngày liền.
Sáng ngày thứ bảy, Đông Thánh Viện xôn xao vì Đại Hưng lại bất ngờ mất tích. Trong phòng bệnh, cậu ta có để lại một mẩu giấy nói lời từ biệt với Minh Thiện và mọi người, còn lại toàn bộ hành lí đều đã gom đi.
Đứng ngồi không yên, Phong Tần: “Cái tên ngốc này, giờ lại đi đâu được chứ ?”
Minh Thiện: “Thầy Minh Chấn đã dẫn người đi tìm cậu ta, hy vọng sẽ sớm tìm thấy.”
Minh Anh: “Nếu giúp Đại Hưng trở lại được như lúc trước, có lẽ cậu ta sẽ không cần bỏ đi.”
Phong Tần: “Cái này là mất nửa thân trên đấy, không thể gắn cho cậu ta một cánh tay giả giống như tên Gia Lão gì gì đó đâu.”
Minh Anh: “Vậy thì gắn cho cậu ấy một nửa thân luôn.”
Phúc Khang: “Không ngờ một người như cậu lại suy nghĩ mọi thứ đơn giản vậy đấy, Minh Anh.”
Minh Thiện mỉm cười: “Là do không có ai đủ khả năng để làm được điều đó mà thôi. Cậu còn nhớ mình đã từng nói có một người có khả năng chế tạo còn giỏi hơn mình lúc chuẩn bị quả pháo gấu trúc tự hành trên sân thượng trước lúc cuộc tấn công của Phe Phản Loạn diễn ra không ? Đó chính là một người mà mình tin sẽ đủ khả năng tạo ra một phần cơ thể mới cho Đại Hưng lúc này.”
Ngạc nhiên, Minh Thiện: “Người đó mà cậu nói là ai vậy ?”
Minh Anh: “Nhà khoa học, một vị giả kim thuật, người đứng đầu dự án người máy tự hành với trí tuệ nhân tạo đã buộc tạm dừng và vô tình tạo ra người máy mạnh nhất A.R.C. Tiến sĩ...”
Tại một con hẻm của Đông Thánh Chi Lộ, Đại Hưng chùm chiếc áo choàng che kín mặt, lẩn quẩn trong đám đông nhưng chẳng biết mình sẽ đi đâu. Cậu cứ lang thang cho hết con hẻm đó rồi đến một đoạn đường vắng, xung quanh đều là tường và tường. Biết rằng đã đi tới ngõ cụt, Đại Hưng quay đầu lại.
Mặc một bộ lễ phục trắng, tiến sĩ Hào Khiêm: “Không ngờ ta đến giúp tên nhóc nhà ngươi mà ngươi lại bỏ đi vậy đấy, làm tìm muốn chết ?”
Đại Hưng: “Ông là ai ?”
Hào Khiêm: “Ta ? Hào Khiêm vĩ đại, người đã tạo ra vô số phát minh vĩ đại cho Đế Quốc Thánh Thành này... Trừ thằng chó đầu sắt A.R.C ra. Và hôm nay, ta sẽ giúp ngươi có một cơ thể bên phải mới siêu xịn xò con bò luôn. À, chắc ngươi cũng biết Hào Minh Anh nhỉ ? Cháu nội ta rồi đến tên viện trưởng Trần Khả và Minh Chấn lão sư năn nỉ lắm ta mới ra tay đấy.”
Đại Hưng: “Đùa sao ? Đừng có lừa gạt ta, làm sao có thể tạo ra một thứ như vậy chứ ?”
Hào Khiêm: “Chậc! Không tin thì thôi, kiểu gì ta cũng vác ngươi về học viện mổ xẻ mấy cái xong là á khẩu tâm phục liền chứ gì. Nào, đem dây tới trói gà đi !”
Bất ngờ lão sư Shin từ dưới đất độn thổ lên, đưa tay đánh ngất Đại Hưng rồi đỡ lấy cậu ta. Cùng với vị tiến sĩ Hào Khiêm, cả ba trở về Đông Thánh Viện. Đưa Đại Hưng vào một căn phòng phẫu thuật ở trạm xá, Hào Khiêm bắt đầu việc của mình.
Hào Khiêm: “Hề hề hề, ta bắt đầu làm đây...”
[...]
Tiến hành phẫu thuật trong sáu tiếng đồng hồ, sắc trời cũng đã chuyển sang ánh chiều. Mọi thứ đều thuận lợi, cuộc phẫu thuật do tiến sĩ Hào Khiêm thực hiện lên người Đại Hưng hoàn toàn thành công.
Phòng hồi sức, Đại Hưng tỉnh lại chỉ nửa tiếng sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Lúc này tiến sĩ Hào Khiêm đang ngồi bên cạnh, tỉ mỉ kiểm ra cánh tay phải của cậu... Là một cánh tay phải.
Đại Hưng bất ngờ: “Cánh tay, sao cánh tay phải của mình lại... ?”
Hào Khiêm: “À, ngươi tỉnh rồi sao ? Giờ thì tin ta có thể tạo cho ngươi nguyên cơ thể mới chưa hả ?”
Đại Hưng nhìn cơ thể của mình, phần bị dập nát đã được thay thế hoàn toàn bằng một cơ thể máy móc hiện đại. Còn cánh tay phải mới, nhìn vẻ ngoài chẳng khác gì một cánh tay thật, có thể thao tác bình thường nhưng thực chất là một cánh tay giả với một đống dây nối với phần cơ thể máy móc kia mà thôi.
Đại Hưng mừng rỡ: “Tuyệt thật, với khả năng của ông... à không, của ngài tiến sĩ đây chẳng phải là những người bị mất đi cơ thể như tôi thì cũng đều có cơ hội được một cơ thể mới sao ?”
Hào Khiêm lắc đầu: “Ngươi nghĩ thế giới này, ai cũng có cơ hội may mắn được chọn sao ?”
Đại Hưng: “Ngài tiến sĩ nói vậy là sao ?”
Hào Khiếm: “Phần cơ thể mới này của ngươi ta đều dựa trên, nó hoạt động dựa vào điều khiển của ngươi nhưng năng lượng được cấp lại từ một bộ nguồn có khả năng tái tạo năng lượng riêng biệt. Vốn bộ nguồn đều được làm từ kim loại, có chứa hai loại chì và thủy ngân rất độc hại với cơ thể người. Nhưng trong một lần thí nghiệm bất cẩn, ta lại tạo ra được bộ nguồn rất đặc biệt dành cho con người. Đó là một nguồn hồn lực nhân tạo, cũng là bộ nguồn cho cơ thể mới này của ngươi. Và dĩ nhiên khi ta nói bất cẩn tạo ra thì... Ta chả nhớ cách nào mà ta đã tạo ra được nguồn hồn lực đó cả.”
Đại Hưng: “Vậy đây là...”
Hào Khiêm: “Thứ độc nhất vô nhị mà chỉ một mình ngươi mới có.”
Đại Hưng: “Sao ngài tiến sĩ lại đưa nó cho tôi ?”
Hào Khiêm: “Vốn ta đã tạo ra phần cơ thể này cho dự án công nghệ người máy tự hành trí thông minh nhân tạo của ta, chẳng may sau vụ thằng chó A.R.C bạo loạn mà nó đã bị chấm dứt. Để trong nhà lại chật chội quá, cháu nội ta lại lên tiếng nhờ vả, thôi thì đem cho không ngươi luôn vậy.”
Đại Hưng: “Lí do vì đây là đồ bỏ có hơi thất vọng đấy. Mà thôi, với việc ngài tiến sĩ đã làm cho thì tôi thật sự rất biết ơn ngài.”
Hào Khiêm mỉm cười: “Rồi, ơn đó ta sẽ đợi ngươi trả sau. Có vài người đã đứng bên ngoài nãy giờ, nên gặp mặt họ đi. À, liệu mà xin lỗi con gái nhà người ta đi, khóc muốn sưng mắt rồi.”
Đại Hưng: “Đúng rồi... Là Ái Ngân sao ?”
Hào Khiêm nói xong mở cửa đi ra bên ngoài. Lúc này bên ngoài có rất nhiều người đứng đợi, đã không biết họ có mặt ở đó chờ lâu bao nhiêu rồi.
Minh Anh: “Ông nội, mọi chuyện sao rồi ?”
Hào Khiêm: “Ông của ngươi ra tay mà còn dám hỏi sao ? Dĩ nhiên là thành công mỹ mãn rồi. Nào, mau vào đó thăm thằng nhóc đó đi.”
Đẩy đám Minh Anh vào trong phòng bệnh Đại Hưng rồi Hào Khiêm sau đó im lặng bỏ đi với dáng vẻ đầy nhẹ nhõm thoải mái, trên miệng còn nở một nụ cười như thể đang vui vì việc mình đã làm.
Hào Khiêm: “Ta đúng là một tiến sĩ vĩ đại mà. Ha ha ha”
Vào gặp Đại Hưng, Ái Ngân lại đứng nấp ra phía sau lưng Minh Thiện. Diệp Na thấy vậy liền chạy tới, vung tay đấm một cái rõ đau vào đầu Đại Hưng.
Đại Hưng ôm đầu: “Ui đau !”
Diệp Na: “Cái tên não cơ bắp nhà cậu, đừng có khiến cho mọi người phải lo lắng vậy đi. Hôm nay không phải cậu vừa tiến hành phẫu thuật xong, chắc chắn tôi sẽ dạy cho cậu một trận rồi.
Đại Hưng: “Mình biết nên xin lỗi mọi người.”
Diệp Na đấm một phát vào đầu Đại Hưng thêm một cái nữa: “Ừ, lỗi của cậu rất lớn. Diệp Na đây cả đời sống tới giờ, còn chưa thấy một thằng con trai nào hở tí là đi bụi như cậu.”
Phong Tần lên tiếng: “Diệp Na, cậu đừng đấm Đại Hưng nữa.”
Đại Hưng: “Cảm ơn cậu, Phong Tần.”
Phong Tần: “Để mai đem cậu ta ra xử bắn một lần luôn.”
[...]
Vài ngày sau đó, buổi sáng thứ hai khởi đầu cho một tuần mới. Đông Thánh Viện hoàn tất việc sửa chữa, học viên bị thương đều đã bình phục, học viện chính thức quay trở lại việc giảng dạy bình thường như trước.
Sau cuộc chiến vừa qua với việc đối đầu một – một trước Tinh Vương Chiến Thần mà vẫn toàn mạng, cái tên Dương Minh Thiện lại càng được mọi người trong học viện nhắc đến nhiều hơn nữa. Và ngoài chuyện đó ra, mọi người cũng bàn tán về vụ nổ vô cùng lớn đã làm sáng rực cả vùng trời Đông Thánh Viện tối hôm đó nhưng lại chẳng có ai biết người gây ra đó là ai bởi sự việc diễn ra quá nhanh đến mức bất ngờ, trừ một vài người liên quan có mặt ngay tại đó.
Đến chỗ ngồi của Nhất Thắng, Minh Anh: “Đáng sợ thật đó, không ai khác biết vụ nổ đó là do cậu gây ra cả.”
Nhất Thắng: “Đó người ta gọi là bưng bít thông tin đấy. Mình không muốn gây chú ý quá nhiều đâu, sẽ phiền phức lắm.”
Minh Anh: “Cậu nói đúng, giờ nhìn Minh Thiện thì đúng là phiền phức thật.”
Hướng mắt nhìn lên dãy bàn phía trên đầu phòng học, Minh Thiện tiếp tục rơi vào cảnh bị vây quanh bởi rất nhiều người. Nhưng lần này còn đông hơn trước, có cả nam lẫn nữ, có học viên lớp trên xuống lớp dưới đến nói chuyện làm quên với người đã sống trong cuộc chiến bị Tinh Đế Chiền Thần nhắm vào. Người đông đến nỗi mà tới tận bên ngoài dãy hanh lang có một hàng người nối đuôi nhau.
Tiếng một học viên nữ: “Minh Thiện, cảm giác đấu với một Chiến Thần Võ Giả bậc Tinh Vương thế nào ?”
Tiếng một học viên nam: “Thật sự là mình hy vọng được trở thành đàn em theo cậu đấy, Minh Thiện.”
Tiếng một học viên nữ: “Thật không ngờ Minh Thiện tài giỏi đến mức như vậy luôn đấy. Có thể cho chị đây xin một chữ ký của em được không ?”
Tiếng của rất nhiều người: “Vậy thì cho mình nữa, cho mình nữa.”
[...]
Minh Thiện lẩm bẩm: “Chuyện này... Đúng là phiền phức thật mà.”
Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng học viên kia mới buông tha cho Minh Thiện. Thật bất ngờ khi tiết học hôm nay của lớp cấp III năm nhất là do tiến sĩ Hào Khiêm trực tiếp giảng dạy, được biết ông cũng sẽ là người thay thế vị trí của lão tiến sĩ Otos tại học viên kể từ bây giờ.
Tiếng bàn tán: “Đó là tiến sĩ vĩ đại nhất Đế Quốc đó sao ? Ra còn là ông nội của lớp trưởng Minh Anh nhưng sao trông còn trẻ quá vậy ?”
Tiến sĩ Hào Khiêm: “Thôi nào mấy đứa, ta biết ta trẻ đẹp lịch lãm rồi nên đừng có khen nữa mà chú ý vào việc học đi nào. Từ hôm nay ta sẽ nhận dạy môn khoa học, chế tạo và một vài thuật giả kim khác cho các học viên ở đây. Được rồi, giờ thì xuống phòng thí nghiệm bên dưới tầng một thôi.”
Phòng nghiên cứu thí nghiệm khoa học phục vụ cho giảng dạy tại tầng một.
Hào Khiêm: “Thế giới phát triển vượt bậc, sức mạnh cơ bản không còn là thứ quyết định thực lực của một người nữa. Mà thay vào đó, vũ khí cũng chính là một phần làm tạo chiến thắng trong một cuộc chiến. Vật liệu làm nên vũ khí là yếu tố rất quan trọng, hôm nay ta sẽ chỉ cho mấy đứa ở đây tinh luyện vật liệu thế nào là tốt nhất để làm vũ khí.”
Đại Hưng: “Tinh luyện ? Tại sao phải tinh luyện vậy thưa tiến sĩ ?”
Hào Khiêm: “Biết ngay là sẽ có đứa hỏi câu này mà. Được, để ta làm mẫu rồi sẽ hiểu ngay.”
Tiến sĩ Hào Khiêm lấy ra trong túi hai con dao và một khối kim loại có dạng viên gạch ra đặt trên bàn.
Hào Khiêm: “Cả ba thứ này đều làm từ một thứ kim loại, trong đó chỉ có duy nhất một con dao là lưỡi dao được tinh luyện tỉ mỉ. Độ tinh luyện đạt đến ngưỡng 93%, ngưỡng cao nhất của một loại vật liệu có thể tinh luyện đạt được. Giờ xem sự khác biệt đây.”
Nói xong, Hào Khiêm liền cầm con dao chưa qua tinh luyện chém vào viên gạch kim loại, lập tức lưỡi dao chỉ để một vết xước nhỏ trên viên gạch đó rồi gãy làm đôi. Tiếp tục, Hào Khiêm cầm tới con dao đã qua tinh luyện rồi chém vào viên gạch, lưỡi cắt dễ dàng khiến viên gạch bị cắt ra làm đôi.
Hào Khiêm: “Thế nào, hiểu rồi chứ ?”
Tiếng nhiều học viên bàn tán: “Đúng là tuyệt với thật.”
Hào Khiêm: “Vậy thì tốt, giờ ta sẽ chỉ mấy đứa một vài cách cơ bản để tinh luyện vật liệu kim loại và thạch khoáng. Sau đó mỗi đứa sẽ tự mình bắt đầu tinh luyện kim loại sắt cho hết tiết này, dựa vào máy chấm ai có chỉ số tinh luyện trên 10% là đạt điểm tuyệt đối. Hơn nữa, điểm tinh luyện ai cao nhất ta sẽ tặng cho năm mẩu thạch khoáng Lam Hải”
Tiếng bàn tán lại vang lên: “Lam Hải Thạch Khoáng là vật liệu chế tạo trung cấp đấy, lại còn là năm mẩu đủ để tạo ra một bộ Lam Hải giáp. Đúng là, phải cố dành cho được.”
Đại Hưng: “Nhưng chỉ 10%, có phải hơi thấp rồi không ?”
Bật cười, Hào Khiêm: “Ha ha ha, ngươi đúng là não cơ bắp không biết trời cao đất dày. Thấy tinh luyện con dao sắt 93% mà ngươi đã nghĩ 10% chỉ là con số nhỏ à ? Cho ngươi biết, ta đây phải tinh luyện tận mười hai lần liên tục trong bốn ngày trời mới được con số 93% đó đấy. Vật liệu tinh luyện càng lên cao, chỉ số cũng sẽ càng khó tăng. Với tân binh bọn ngươi, 10% trong ba tiếng đồng hồ tiếp theo không phải dễ đâu. Với ngươi, không biết có nổi 5% không nữa là.”
Đại Hưng: “Gì chứ ? Chỉ là 10% thôi, ta sẽ luyện cao gấp đôi con số đó cho tiến sĩ đây xem luôn.”
Mọi người đến chỗ ngồi của mình, sau khi xem và ghi nhớ cách thức tinh luyện cơ bản mà tiến sĩ Hào Khiêm chỉ dạy thì liền bắt đầu việc tinh luyện sắt của mình.
Là con nhà y thuật cao quý, Minh Thiện vốn đã quen với việc khống chế lửa trong luyện đan nhưng vẫn gặp không ít khó khăn trong quá trình tinh luyện vật liệu này.
Minh Thiện: “Tinh luyện vật liệu khá giống với quá trình luyện đan, phải ưu tiên việc khống chế nhiệt độ và sự luân chuyển của hồn lực đưa vào. Nhưng tinh luyện lại chủ yếu là loại bỏ tạp chất ra bên ngoài, ngược lại hẳn việc trộn nguyên liệu với nhau trong quá trình luyện đan. Để bản thân kịp thích nghi với việc lại, e là không thể một sớm một chiều được.”
Đến Minh Thiện còn cảm thấy việc tinh luyện có nhiều khó khăn thì thật dễ đoán rằng sẽ có vài sự cố xảy ra với một số học viên khác. Và mở đầu chính là Đại Hưng bởi một vụ nổ lò luyện, chiếc nắp bay thẳng lên trần nhà, khói đen bắt đầu ồ ạt thoát ra từ bên trong lò. Sau đó là hoạt loạt học viên khác cũng xảy ra tương tự, may mắn chẳng có ai bị thương bởi sự cố nhỏ này.
Hào Khiêm: “Thấy chưa nào, việc tinh luyện chẳng dễ dàng đâu. Chú tâm vào hồn lực của bản thân đưa ra, làm sao cho ngọn lửa dưới lò luyện hấp thụ hồn lực vừa đủ để khi cháy phải thật sự ổn định theo từng giai đoạn mới có thể tinh luyện thành công được.”
Đại Hưng: “Rồi ! Không được bỏ cuộc, phải làm lại một lần nữa.”
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, liên tục có những vụ nổ lò luyện diễn ra. Đã có rất nhiều học viên bỏ cuộc, nhưng vẫn có nhiều học viên cố gắng cho đến cuối cùng. Đáng nói là những học viên suôn sẻ tinh luyện từ đầu đến bây giờ, không chút xảy ra sai sót nào.
Khải Đăng: “Tuyệt vời, mình tinh luyện xong một lần rồi.”
Khải Nhi: “Chị cũng tinh luyện xong rồi đây.”
Không ngạc nhiên vì điều này, dù sao gia tộc Đinh Lạp là gia tộc chuyên sản xuất vũ khí quân sự và các thiết bị công nghê cao nên từ nhỏ Khải Nhi và Khải Đăng đã sớm làm quen với việc tinh luyện này rồi.
Minh Thiện: “Ha... cuối cùng cũng xong... Nhưng chỉ số có vẻ là không cao rồi.”
Đại Hưng: “ A ha ha, mình tinh luyện được rồi này, được rồi này. Mau đi đo chỉ số thôi tiến sĩ.”
Hào Khiêm đưa thiết bị đo chỉ số tinh luyện cho Đại Hưng, bảo cậu ta đặt khối sắt mình vừa tinh luyện vào trong. Thoáng cái đồng hồ đo chỉ số đã cho ra con số % chính xác.
Đại Hưng: “Chỉ có 2% thôi sao ?”
Hào Khiêm: “Ta đã nói ngươi trước rồi mà.”
Tới lượt Minh Thiện, chỉ số tinh luyện của cậu là 10% vừa đạt yêu cầu. Các học viên tiếp theo, đa phần đều không vượt qua nổi 10% nhưng cũng không có ai dưới 8% cả.
Khải Đăng: “Xì, tới phiên chị em chúng ta rồi.”
Khải Nhi và Khải Đăng bắt đầu đặt từng khối sắt sau tinh luyện của họ vào máy đó, kết quả phần trăm lần lượt là 23% và 21%. Với hai chỉ số gấp đôi so với chỉ số trung bình của nhiều học viên trong lớp, Khải Nhi và Khải Đăng không thể giấu đi vẻ mặt đắc thắng. Cho đến khi...
Tiếng các học viên bàn tán: “26% ! Lớp trưởng Minh Anh đúng là giỏi quá.”
Minh Anh với tài năng di truyền từ ông nội của mình, cậu ta dễ dàng tinh luyện vật liệu với chỉ số cao như vậy thì đúng cũng là một chuyện có thể dễ dàng đoán ra được.
Đại Hưng: “Vậy mình là người tệ nhất hay sao ? Không thể nào !”
Đại Hưng vô cùng tự ti khi trước kết quả của bạn bè mình, nhưng đó chỉ là bước đầu tiến đến vách của vực sâu mà thôi.
Hào Khiêm: “48% ! Tinh luyện lần một mà đã được chỉ số này rồi sao ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào người sở hữu khối sắt có chỉ số tinh luyện cao chót vót đó, Yên Ngọc Khiết. Với sức mạnh hồn lực tinh khiết tuyệt đối di truyền của Yên gia, việc tinh luyện của Ngọc Khiết trở nên cao hơn người khác rất nhiều.
Tiếng học viên bàn tán: "Tận 48% sao ?" , “Thế này thì hơi bị khủng rồi đó.”, “Quả là nữ thần của lòng tui, tuyệt vời.” ,
[...]
Các học viên còn lại dù chưa kiểm tra thì cũng tự giác bỏ cuộc chẳng cần đó nữa khi nhìn thấy kết quả đó. Với chỉ số tinh luyện lần đầu còn cao hơn cả tiến sĩ Hào Khiêm có thể đạt được, lập tức thạch khoáng Lam Hải dĩ nhiên được trao cho Ngọc Khiết.
Tiết học kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi phòng thí nghiệm. Tiến sĩ Hào Khiêm ở lại kiểm tra tiếp chỉ số các khối sắt tinh luyện của các học viên chưa được đo, tất cả đều nằm ở mức từ 8% -10%.
Hào Khiêm: “10% đã là một chỉ số rất cao rồi. Nhưng không ngờ sau khi thấy con số 48% ấy của tiểu thư nhà Yên gia kia thì... Chậc, đúng là thiên tài không đợi tuổi mà. Hy vọng sẽ nhìn thấy một con số cao như vậy nữa.”
Nhưng liên tục kết quả vẫn như vậy, tiến sĩ Hào Khiêm bắt đầu tới khối sắt tinh luyện ở bàn cuối cùng.
Hào Khiêm: “Lại 10% nữa sao ? Đúng là... Khoan đã !”
Vừa liếc qua đồng hồ đo một cái, Hào Khiêm giật mình phải nhìn kỹ lại một lần nữa.
Hào Khiêm: “Một số không, hai số không... Chỉ số tinh luyện 100% ! Tên thiên tài quái gở nào thế này ?!!! Chắc máy bị hư rồi, đổi thôi, mau đổi ngay thôi.”
Tại nhà ăn của học viện.
Nhất Thắng: “Hắt xì... !!!”
Minh Thiện: “Sao vậy, cậu bị cảm à ? Để lát trở về ký túc xá mình lấy thuốc cho cậu.”
Nhất Thắng lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ là hơi ngữa mũi chút thôi. Có lẽ là do cái tên này gây ra rồi.”
Nhất Thắng đưa tay chỉ về phía của Đại Hưng. Chẳng biết trong đầu cậu ta suy nghĩ cái gì mà đã xin tiến sĩ Hào Khiêm cho mượn lò luyện rồi ngồi đây, bỏ muối trong lò cắm đầy tinh luyện nhưng chỉ khiến hơi muối thoát ra bên ngoài.
Diệp Na ngồi cách tận hai bàn so với phía Đại Hưng: “Hắt xì... !!! Mùi muối sao ? Đại Hưng... !!!”
Phong Tần ngồi đối diện Đại Hưng, đấm vào đầu cậu ta một cái: “Cái tên này, lò luyện không tinh luyện được muối đâu. Mau dừng lại cho mình.”
Bỏ lò luyện sang một bên, Đại Hưng: “Được rồi, được rồi. Haizzz... Không biết làm thế nào để nâng cao chỉ số tinh luyện của mình lên bây giờ.”
Nhất Thắng cầm ly trà lên: “Đổi sang tinh luyện đá thường đi, đảm bảo cậu được tầm 10% - 12% đó.”
Đại Hưng: “Cậu nói thật hả ?”
Nhất Thắng gật đầu, bình thản vừa uống trà vừa nói: “Ừm, ừm. Mỗi vật liệu có mức tinh luyện khác nhau, cấp độ càng cao cấp thì mức tinh luyện càng khó tăng lên. Với chỉ số tinh luyện sắt được 2% của cậu mà dùng lên đá thì thường chắc sẽ đạt gấp 6 đến 7 lần chỉ số, dù sao đá thường nằm trong nhóm dưới cùng danh sách các vật liệu tốt mà.”
Đại Hưng: “Vậy thì có thay đổi được gì đâu, đúng là rảnh quá mới nghe ý kiến của cậu.”
Nằm dài luôn trên bàn thở dài chán nản, Đại Hưng bỗng nghĩ đến vài chuyện trong đầu rồi khẽ nhìn sang phía Ái Ngân ở bàn ăn đằng kia.
Minh Anh: “Hai người chưa làm lành sao ?”
Đại Hưng lắc đầu: “Cậu ấy còn không thèm nhìn mặt mình, không thể xin lỗi được thì sao làm lành cách nào bây giờ ?”
Minh Thiện: “Thế thì vừa lắm.”
Minh Anh: “Hể... Lại không ngờ cậu có thể nói ra được một câu thẳng thừng vậy luôn đấy.”
Minh Thiện: “Ái Ngân là em gái của mình mà. Còn quên chưa thay con bé đập Đại Hưng cậu một trận nữa.”
Đại Hưng bỗng năn nỉ Minh Thiện: “Đúng rồi, nếu bị đập một trận mà Ái Ngân chịu nghe mình xin lỗi thì cũng đáng. Minh Thiện, cậu mau đấm mình vài cái đi, mau đi !”
Đặt ly trà lên bàn, Nhất Thắng: “Cậu bị máu M à, Đại Hưng ?”
Không gian xung quanh bàn ăn bỗng im lặng một lúc sau đó Đại Hưng mới nổi cáu lên tiếng.
Đại Hưng: “Máu M cái đầu cậu đấy, mình chỉ muốn tìm cách chuộc lỗi với Ái Ngân thôi.”
Nhất Thắng: “Bọn mình mà cậu còn chưa chuộc lỗi, lại quan tâm Ái Ngân quá vậy ?”
Đại Hưng nhìn quanh rồi nói nhỏ giọng xuống: “Đừng có so bì như vậy, cậu thừa biết là...”
Làm thái độ ngạc nhiên, thậm chí là Đại Hưng còn chưa nói hết câu. Thắng Thắng lấy đâu ra một cái lo, đứng dậy nói vang lên.
Nhất Thắng với cái mặt đầy diễn giả trân đến vô cảm: “Cái gì ? Đại Hưng cậu vừa nói sao ? Cậu nói cậu thích Ái Ngân à ? Cậu nói cậu muốn cưới con người ta luôn à ? Được, mọi người đều ủng hộ cậu ! Ưm...”
Đại Hưng đứng dậy bịt miệng Nhất Thắng lại: “Cái tên này...!”
Với mức loa tối đa, Đại Hưng đã quá trễ, tất cả lời vừa rồ của Nhất Thắng đều truyền đi khắp nhà ăn của học viện. Ái Ngân đỏ mặt bỏ đi, còn đám người xung quanh liền hét lớn.
Tiếng đám đông hò hét: “Tuyệt vời chàng trai, chúng tôi ủng hộ cậu. Tới đi !”
Đẩy tay Đại Hưng ra, Nhất Thắng ngồi xuống: “Giờ thì có cớ đi xin lỗi rồi. Không ai gánh cho cậu mấy vụ này cả đời được đâu.”
Đại Hưng thờ dài, đấm nhẹ vào vai Nhất Thắng một cái rồi lập tức chạy đuổi theo Ái Ngân. Còn lại Minh Thiện, Minh Anh, Phong Tần và Phúc Khang bốn người im lặng nhìn chằm chằm vào Nhất Thắng, người vẫn có thể thản thiên bình tĩnh mà ngồi đó thưởng thức bữa trưa của mình sau những việc bản thân vừa mới làm.
Nhất Thắng: “Sao ? Mặt mình dính gì à ?”
Minh Thiện lắc đầu: “Không, không. Chỉ là... trông cậu nguy hiểm quá thôi.”
Minh Anh: “Với lại cậu lấy đâu ra cái loa đó thế ?”
[...]
Nghĩ ngơi sau bữa trưa một lúc, Minh Thiện đi dạo quanh học viện. Sau vụ tấn công vừa rồi vẫn chưa có nhiệm vụ nào mà lớp cấp III năm nhất như Minh Thiện được phép nhận nên gần đây khi không luyện tập thì cậu cũng như nhiều học viên khác, đều có rất nhiều thời gian rảnh rỗi đến nhàm chán. Đúng lúc này bắt gặp có Meyzuru, Hân Hân và rất nhiều người đang đứng vây quanh xem bảng thông báo, Minh Thiện cũng liền tiến đến gần.
Minh Thiện: “Meyzuru, các cậu đang xem gì vậy ?”
Meyzuru: “A, Minh Thiện. Ừm, tuần cuối của tháng này là bắt đầu giải đấu tuyển chọn của học viện rồi. Là giải mùa xuân đấy, nên mọi người đang xem qua trình tự và thể lệ thi đấu.”
Hân Hân: “Minh Thiện, cậu cũng nên xem thử đi.”
Minh Thiện gật đầu, đưa mắt nhìn thông tin được dán trên bảng thông báo về giải đấu mùa xuân của Đông Thánh Viện. Đây là giải đấu diễn ra đầu tiên trong bốn giải đấu chính thức mà học viện Đông Thánh tổ chức, tham gia bao gồm giải mùa xuân, giải mùa hè, giải mùa thu và giải mùa đông. Trong đó giải mùa xuân sẽ chỉ diễn ra trong nội bộ Đông Thánh Viện, tức chỉ có học viên của trường được phép tham gia và duy chỉ học viên cấp III, đôi khi sẽ có ngoại lệ. Việc thể hiện trong giải đấu và giành chiến thắng sẽ là kết quả xem xét tuyển học viên đó vào giải đấu mùa hè – giải đấu liên trường khu vực (phía Đông). Trường thắng giải mùa hè khu vực sẽ tham gia giải mùa thu – giải đấu liên trường Quốc gia (Đế Quốc Thánh Thành). Và từ cả ba giải, chính Hoàng Đế của Đế Quốc sẽ chọn lựa ra 10 học viên xứng đáng nhất tham dự giải đấu mùa đông – giải đấu liên Quốc gia giữa Tam Đại Đế Quốc Thánh Hồn Đại Lục.
Meyzuru: “học viên thể hiện tốt ở các giải đấu, có thế sẽ được cho phép tiến hành khảo sát Tinh Binh hoặc Tinh Anh nữa đấy.”
Hân Hân: “Minh Thiện, cậu cũng sẽ tham gia chứ ?”
Minh Thiện: “Ừm, dĩ nhiên là sẽ tham gia rồi.”
Meyzuru: “Ngày mai, học viện chúng ta sẽ cho học viên được nghỉ để luyện tập chuẩn bị cho giải đấu. Minh Thiện, cậu có dự định gì chưa ?”
Minh Thiện: “Ngày mai lại nghỉ rồi sao ? Đột ngột quá, mình còn chưa kịp định làm gì. Mà Tuyết Nhi đâu rồi, hôm nay cậu ấy không đi với Hân Hân như mọi ngày sao ?”
Hân Hân: “Tuyết Nhi bảo cậu ấy sẽ về nhà để luyện tập nên vừa hết tiết học đã dọn hành lí rồi tức tốc rời đi rồi.”
Minh Thiện suy nghĩ: “Về nhà sao ? Tiếc là cha lại ra biên giới rồi, không thì có thể nhờ ông ấy chỉ bảo cho mình một vài chiêu mới rồi. Không biết ai có thể dạy mình vài chiến kỹ có thể tấn công hay không nhỉ ?”
Ký túc xá Đông Thánh Viện, Minh Thiện trở về phòng mình gặp Nhất Thắng. Lúc này Đại Hưng đã đến gặp tiến sĩ Hào Khiêm, còn Minh Anh, Phong Tần và Phúc Khang thì đều đã cùng nhau đi ra bên ngoài mua sắm.
Nhất Thắng đang nằm trên giường đọc sách: “Gì chứ ? Cậu muốn mình dạy cho cậu một vài loại chiến kỹ có thể tấn công sao ?”
Minh Thiện: “Đúng vậy, nhờ cậu.”
Nhất Thắng cắn miếng bánh: “Chẳng phải là có mấy chiến kỹ cơ bản như Quang Cầu, Quang Liên Đạn,... đó sao ?
Minh Thiện: “Thật ra mình cần một loại chiến kỹ mạnh hơn như thế. Mình nhận thấy nếu chỉ dựa mãi vào ấn kỹ thì khi đối đầu với một kẻ địch mạnh, toàn bộ chiêu thức còn lại không có cái nào gây khó dễ cho đối phương được cả.”
Nhất Thắng lật sang trang khác: “Nhưng sao lại nhờ mình, chẳng phải nhờ các lão sư sẽ tốt hơn sao ?”
Minh Thiện: “Xin cậu đấy, với một người học được chiến kỹ cấp cao như Lôi Lân Hồn Khởi Sinh như Nhất Thắng thì mình chẳng nghĩ ra ai có có kiến thức uyên thâm hơn cậu để nhờ và cả.”
Nhất Thắng uống ngụm nước: “Hmmm... Để suy nghĩ đã. Được rồi, mà sẽ tính thù lao đấy.”
Minh Thiện: “Cảm ơn cậu, Nhất Thắng.”
Đóng quyển sách lại, Nhất Thắng bước xuống giường đi ra bên ngoài: “Rồi, mình sẽ chỉ cho cậu một chiến kỹ khá là mạnh. Chiến kỹ này mang tên, Quang Long Hồn Khởi Sinh.”
Đi theo Nhất Thắng ra bên ngoài Đông Thánh Chi Lộ, Minh Thiện hai người đi đến phòng đấu giá của Mễ Đồ gia tộc. Dưới thân phận của Yên gia và Dương gia, họ dễ dàng thuê một nhà kho trống ở bên dưới phòng đấu giá. Dù sao chuyện thuê nhà kho để tiến hành các cuộc giao dịch bí mật cũng không có gì là lạ, chỉ lạ ở chỗ Nhất Thắng muốn thuê chỗ này để dạy chiến kỹ cho Minh Thiện mà thôi.
Nhất Thắng: “Sức công phá của Quang Long Hồn Khởi Sinh chiến kỹ rất lớn, ban đầu cũng rất khó điều khiển. Nếu tập luyện ngay trong Đông Thánh Viện sẽ rất nguy hiểm, chẳng may sơ ý sẽ làm bị thương đến người khác. Nhà kho của Mễ Đồ gia tộc vừa rộng lại vô cùng kiên cố nhằm bảo vệ bảo vật đấu giá được đưa đến, tập luyện ở đây thì có thể thoải mái rồi.”
Minh Thiện: “Nhưng chí phí thuê hai giờ đã là 100 Thánh Kim thì có hơi...”
Nhất Thắng: “Mình phải lo gì khi đó là tiền cậu trả chứ ? Nghe này, nếu không muốn tốn nhiều tiền thì cậu càng phải nắm cho bằng được chiến kỹ Quang Long Hồn Khởi Sinh càng sớm càng tốt đấy.”
Minh Thiện: “Nhất Thắng, theo cậu thì phải mất bao lâu để học được nó vậy ?”
Nhất Thắng: “Một người bình thường thì phải tầm hai mươi năm.”
Minh Thiện: “Hai... hai... mươi năm ?!!!”
Nhất Thắng mỉm cười đầy tự tin: “Nhưng nếu người dạy cậu là mình, thời gian có lẽ là... một tuần là đủ.”
Một người với cái danh là “Phế vật hồn lực” như Nhất Thắng vậy mà mỗi khi đã thể hiện ra cái thái độ đầy tự tin đến mức gọi là kiêu ngạo như lúc này, đến cả việc nếu cậu ta có nói rằng bản thân làm được việc dời núi, lấp bể hay là chống cả trời đất thì hẳn ai cũng phải tin tưởng mà nghe theo. Minh Thiện cũng không là ngoại lệ và thậm chí ngay từ đầu gặp mặt, cậu đã biết Nhất Thắng chẳng phải kẻ như lời đồn đại. Có thể Nhất Thắng là một “phế vật hồn lực” nhưng là phế vật thì lại không phải.
Nhất Thắng: “Do không thể làm mẫu cho cậu xem nên hãy cố tập trung thực hiện theo lời mình nói. Quang Long Hồn Khởi Sinh là chiến kỹ mà cậu sẽ tạo ra một con rồng bằng hồn lực quang nguyên của bản thân rồi điều khiển nó như một sinh vật sống, tấn công đối phương. Nhìn thì có vẻ con rồng sẽ có thể chuyển động độc lập với người dùng, nhưng thực chất hoàn toàn không phải vậy. Trước hết thì... Hmmm, cậu cần nâng cao khả năng kiểm soát hồn lực khi đưa chúng ra ngoài. Quang Long Hồn Khởi Sinh sẽ cần số hồn lực khá lớn để tạo, nên nếu kiểm soát không tốt thì hồn lực sẽ mất ổn định rồi phát nổ, thế thì đừng nghĩ luôn tới việc tạo ra hình con rồng. Trước hết mình sẽ hỗ trợ cho cậu, rồi bắt đầu đưa hồn lực ra lòng bàn tay đi, tầm gấp hai mươi lần số hồn lực để cậu thi triển Bứt Tốc là được.”
Minh Thiện gật đầu: “Vậy mình bắt đầu đây.”
Đưa hồn lực ra từ hai lòng bàn tay, Minh Thiện bắt đầu tạo nên một khối hồn lực quang nguyên màu lục. Khối hồn lực mỗi lúc một nhận nhiều hồn lực vào hơn, trở nên to lớn và bắt đầu mất ổn định. Nhất Thắng liền thi triển lôi nguyên của mình ra, tạo nên một vùng điện từ bao quanh khối hồn lực trên tay Minh Thiện, bắt buộc nó phải ổn định.
Nhất Thắng: “Nếu để khối cầu phát nổ sau mỗi lần mất ổn định thì sẽ tốn hồn lực rất nhiều, việc nghỉ ngơi khôi phục hồn lực sẽ lãng phí thời gian nên bây giờ cậu mau đưa hồn lực trở lại cơ thể rồi làm lại từ đầu đi, hồn lực sẽ không tốn bao nhiêu cả.”
Minh Thiện nghe theo lời Nhất Thắng, thu hồn lực trở lại rồi sau đó tiếp tục đưa hồn lực ra ngoài. Cứ mỗi lần khối hồn lực trở nên bất ổn, Nhất Thắng lại dùng vùng điện từ khống chế lại để Minh Thiện kịp thu hồn lực trở lại cơ thể. Việc lại cứ liên tục lặp lại, chỉ sau hai giờ đồng hồ mà con số lên tới hơn 100 lần.
Cùng lúc này cũng đang nhờ tới sự giúp đỡ từ một người bạn, Phong Tần và Phúc Khang được Minh Anh hứa sẽ chế tạo vũ khí cho họ. Trước hết phải có nguyên liệu nên cả ba người đến một khu chợ ở Đông Thánh Chi Lộ, tìm mua ít kim khoáng phù hợp.
Minh Anh: “Không ngờ cậu có thể thiết kế ra một món vũ khí tuyệt vời như thế đấy, Phong Tần.”
Phong Tần: “Nhưng để tạo ra được thì tay nghề thợ rèn được di truyền này của mình là không đủ, chỉ còn biết nhờ tới cậu thôi. Mình thật sự muốn tham gia giải đấu năm nay, với vũ khí đó thì sẽ phần nào giúp mình có thể dễ dàng hơn trong việc đấu đối kháng rất nhiều.”
Phúc Khang: “Mà quên hỏi. Minh Anh, cậu có tính tham gia giải đấu mùa xuân không vậy ?”
Minh Anh: “Mình sẽ tham gia, thậm chí còn đang nhắm tới ít nhất phải là giải mùa thu sau này nữa kìa. Mình muốn được tới đó và đấm thẳng vào mặt đám bạn bè cũ ở học viện hoàng gia một lần.”
Nói với một vẻ mặt đang nở một nụ cười hết sức là thân thiện, trông Minh Anh lại như đang toát lên một cái gì đó rất đáng sợ ẩn sau nét mặt đó. Làm cho cả Phong Tần và Phúc Khang vừa nhìn thấy đã cảm thấy có chút ớn lạnh.
Đông Thánh Viện, tại phòng làm việc riêng của tiến sĩ Hào Khiêm. Đại Hưng đang đứng trong một cái máy quét và được tiến sĩ tiến hành kiểm tra sự tương thích của phần cơ thể mới được lắp ghép so với chủ thể lần cuối cùng.
Hào Khiêm: “Tốt lắm, không có diễn ra bất kì sự đào thải nào của cơ thể. Cả hai phần cơ thể đều đã thật sự hòa hợp,
[Tiếng máy quét dừng lại, cánh của mở ra, tiếng hơi khói tỏa ra ngoài]
Bước ra khỏi máy quét, Đại Hưng: “Hôm nay đúng là mọi thứ đều rất suôn sẻ mà.”
Hào Khiêm: “Ta còn cứ tưởng ngươi không hài lòng tới chỉ số tinh luyện của mình mà. Ra là lại cho rằng 2% đã đủ rồi sao ?”
Đại Hưng mặc áo sơ mi vào: “Ngài đừng nhắc chuyện đó, tôi đã cố quên rồi mà. Thật ra là tôi vừa xin lỗi Ái Ngân xong, cậu ấy cũng tha thứ cho tôi luôn rồi.”
Hào Khiêm: “Ha, bảo sao ta thấy ngươi vui như vậy. Được rồi, kiểm tra lần này xong ngươi không cần định kì mỗi ngày đến gặp ta nữa, việc luyện tập cũng có thể bắt đầu lại như bình thường.”
Đại Hưng đi ra ngoài: “Vậy cảm ơn ngài, chào ngài tiến sĩ.”
Hào Khiêm mỉm cười, lắc đầu: “Ta đã là giảng viên của học viện rồi, kêu một tiếng thầy thôi là được rồi mà. Tên ngu ngốc này”
Ra khỏi phòng của tiến sĩ rồi từ từ đóng cửa lại, Đại Hưng vừa vui vẻ vừa quay đầu hướng trở về ký túc xá. Nhưng trước vẻ ngoài đó, nụ cười trên miệng bỗng biến sắc, bản thân hắn có suy nghĩ.
Đại Hưng: “Dĩ nhiên là vui rồi, tiến sĩ. Còn gì có cơ hội nào tuyệt hơn để sở hữu được những đạo cụ tuyệt vời nhưng miễn phí hơn việc có một cô bạn gái quý tộc chứ ? Một cô gái đến từ Dương gia vô cùng dễ để dụ dỗ.”
Trở lại phòng đấu giá Mễ Đồ gia tộc ở Đông Thánh Chi Lộ, tại một căn nhà kho bên dưới hầm của phòng đấu giá. Kể từ lúc thuê, Minh Thiện đã ở đây luyện tập được tám tiếng đồng hồ, nên thế nào thì cũng sẽ bắt đầu kiệt sức.
Minh Thiện: “Ha... ha... Mệt lắm rồi...”
Từ bên trên phòng đấu giá, Nhất Thắng đi xuống cùng với đám phu gia của Mễ Đồ gia tộc khiêng xuống một đống hàng hóa mà cậu ta vừa mua được ở đó.
Nhất Thắng: “Sao rồi, cậu đuối sức rồi hả ?”
Minh Thiện: “Nhất Thắng, cậu mua gì nhiều vậy ? Tất cả đều là từ phòng đấu giả sao ?”
Nhất Thắng cho từng món vào túi trữ vật: “Đều mua từ chỗ phòng đấu giá cả. Dù sao mình cũng sẽ tham gia giải đấu mùa xuân này, ít nhất cần vài thứ để bù đắp ch sự thua thiệt lượng hồn lực này.”
Minh Thiện: “Cậu sẽ tham gia giải đấu sao ? Đúng là hơi khác con người của cậu.”
Nhất Thắng: “Vậy sao ? À, nếu cậu đã hết sức lực rồi thì hôm nay dừng tại đây thôi. Chỉ trong năm tiếng đã tự kiểm soát hồn lực lớn như vậy được rồi, ba tiếng luyện tập tạo hình để kinh nghiệm đó tập tiếp vào ngài mai đi.”
Minh Thiện: “Đã qua tám tiếng đồng hồ rồi sao ?”
Nhất Thắng: “Ờ, nhưng thanh toán rồi thì chưa về vội đâu. Bên trên phòng đấu giá còn có vài món đồ xịn xò lắm mà mình hết tiền rồi, cậu nên lên xem đi. Có món gì cần, mình cũng có thể nhờ cậu mua giúp rồi sẽ trao đổi với cậu sau. Bảo đảm trao đổi không lỗ, được chứ ?”
Minh Thiện kiểm tra ngân sách: “Để mình xem đã... Trả 400 Thánh Kim rồi thì còn gần 8700 Thánh Kim cho hết tháng này. Được rồi, đi lên phòng đấu giá thôi.”
Đeo mặt nạ vào, Nhất Thắng: “Mười sáu tuổi, mang 8700 Thánh Kim trên người để dùng hết cho 14 ngày cuối cùng của tháng vậy mà cậu vừa làm cái vẻ mặt như kẻ hết tiền vậy. Minh Thiện, cậu nên chết đi.”
Minh Thiện mỉm cười: “À, thì...”
Phía trên nơi cao nhất của phòng đấu giá Mễ Đồ gia, khu vực đấu giá trung tâm, nơi những món đồ tốt nhất ở đây được mang ra đấu giá. Dưới thân phận của một tộc nhân Dương gia và Yên gia, Minh Thiện và Nhất Thắng đều được sắp xếp ngồi ở một khu vực đặc biệt.
Nhất Thắng mỉm cười: “Làm con ông, cháu cha đúng là lúc nào cũng có cái lợi.”
Trên sàn đấu giá. Sau một con hồn thú vừa được thành giao, Mễ Đồ Khả Di chủ trì cho tiếp món hàng đấu giá tiếp theo lên sàn. Dưới tấm khăn đỏ phủ kín được kéo xuống, món đồ lần này là một khối tinh thạch kì lạ màu xanh lục.
Khả Di: “Tinh thạch này vốn vừa được tìm thấy tại khu di tích cổ xưa ở Đông Thánh Sâm Lâm, là một loại vật liệu mới. Tuy vậy độ bền của nó ngang với loại FrebuStone thượng phẩm, còn về hồn lực ẩn chứa bên trong lại lớn hơn rất nhiều lần. Tinh Thạch này còn ẩn chứa nhiều sức mạnh, liệu ai sẽ sở hữu được nó đây ? Giá khởi điểm là cho khối tinh thạch với đường kính 15cm này là... Năm trăm Thánh Kim !”
Một lão quý tộc: “Năm trăm năm mươi Thánh Kim !”
Một quý tộc khác: “Năm trăm tám mươi Thánh Kim !”
[...]
Con số bắt đầu tăng lên, thật không ngờ lại có nhiều người sẵn sàng bỏ số tiền lớn như vậy ra để mua một món đồ không rõ lai lịch như vậy. Thế với người biết rõ lai lịch của nó, dĩ nhiên càng không buông bỏ cơ hội sở hữu món tinh thạch này.
Đại diện công hội giả kim thuật: “Bọn ta ra giá bảy trăm Thánh Kim !”
Tiếng bàn tán]: “Cái... cái gì, nhảy vọt lên gần một trăm Thánh Kim. Công hội giả kim thuật mà đã làm vậy thì quả là khối tinh thạch màu lục kia rất quý rồi.”
Đại diện công hội luyện dược: “Ta ra giá bảy trăm năm mươi Thánh Kim !”
Khối tinh thạch kia có vẻ rất giá trị, liên tục được các thế lực lớn biết rõ giá trị mà nhắm tới, giá đưa ra tăng lên không ngừng.
Minh Thiện: “Hai nghìn Thánh Kim !”
Tí nữa thì sặc nước, Nhất Thắng nói nhỏ với Minh Thiện: “Hai nghìn ? Cậu tính đánh nhanh thắng nhanh, muốn lấy khối Thượng Khoáng Lục Ngọc một lần chắc chắn luôn sao ?”
Tiếng bàn tán: “Ai ra giá vậy ?” “Đó chẳng phải Dương Minh Thiện của Dương gia cao quý đó sao ?” “Khó trách chịu chơi như vậy, ra hẳn gấp đôi giá hiện tại.”
Khả Di: “Hai nghìn Thánh Kim lần thứ nhất, hai nghìn Thánh Kim lần thứ hai, hai nghìn Thánh Kim lần thứ ba. Thành giá !”
Nhất Thắng: “Hừm, may là không phải công hội ở Kinh Đô, họ mà có mặt ở đây thì dù cậu có trả hết tiền cũng chẳng giành được khối Thượng Khoáng Lục Ngọc này đâu”
Minh Thiện mỉm cười: “Ờ, hơn nữa hôm nay không có các gia tộc lớn khác nên cũng dễ dàng ra giá.”
Món đồ tiếp theo được đưa ra đấu giá. Đó là chiếc hộp vô cùng lộng lẫy, mở ra bên trong là một nhành thực vật màu đen dị thường trông vô cùng huyền ảo.
Khả Di: “Đây là một cây Hắc Diệp Độc Lan, tuy là phẩm thảo nhưng lại sở hữu một trong những loại độc tố mạnh nhất Thánh Hồn Đại Lục. Hơn nữa nếu các vị đây có nghiên cứu qua y thuật, thì hẳn đều biết độc của Hắc Diệp Độc Lan này là thứ duy nhất được biết tới là có thể giải độc của linh thú Đại Sa Hổ Cáp Ma Độc vô cùng cường đại. Và giá khởi điểm của Hắc Diệp Độc Lan là... Hai nghìn Thánh Kim !”
Minh Thiện: “Vẫn còn nhiều món ở sau mà Hắc Diệp Độc Lan đã được ra giá khởi điểm đến hai nghìn Thánh Kim rồi sao ?”
[...]
Khả Di: “Công hội luyện dược ra giá hai nghìn năm trăm Thánh Kim lần thứ nhất, hai nghìn năm trăm Thánh Kim lần thứ hai, hai nghìn năm trăm Thánh Kim lần thứ ba. Thành giá !”
Công hội luyện dược dĩ nhiên không bỏ qua Hắc Diệp Độc Lan, món đồ đấu giá sau đó liền được đưa lên sàn. Đó là một chiếc lồng khá lớn, khi kéo tấm vải đỏ phủ bên trên thì thật khiến nhiều người bất ngờ.
Nhất Thắng: “Không biết món đồ tiếp theo sẽ là thứ gì đây ? Sao, đó là... ?!!!”
Minh Thiện: “Một... Yêu tinh, đây là bán nô lệ sao ?”
Chiếc tấm vải đỏ rơi xuống đất thật nhẹ nhàng, làm lộ ra thứ được nhốt trong chiếc lồng sắt. Đó là một cô bé yêu tinh với mái tóc dài màu vàng kim và đôi mắt màu tím. Trông bộ dạng khá gầy gò, lấm lem và rách rưới nhưng gương mặt đó của cô bé khi nhìn kĩ thì lại rất xinh xắn.
Khả Di nhìn cô bé, đôi mắt hơi buồn: “Đây là một yêu tinh của yêu tộc Eltina, là một yêu tộc quý hiếm do một quý tộc nhờ rao bán. Giá khởi điểm là... Năm nghìn Thánh Kim...”
Ngay lập tức, đám quý tộc bên dưới liền tranh nhau ra giá dữ dội.
Một thương nhân: “Ta trả năm nghìn một trăm Thánh Kim !”
Một lão quý tộc: “Ta trả năm nghìn hai trăm Thánh Kim !”
Một hoàng tộc: “Năm nghìn năm trăm Thánh Kim !”
[...]
Dòng người cứ ồ ạt lên tiếng đấu giá cao để mua cho bằng được cô bé yêu tinh kia, nhưng với một mục đích nham nhở đến tệ hại. Còn cô bé yêu tinh kia thì chỉ biết run rẩy sợ hãi bên trong chiếc lồng sắt, đưa đối mắt nhìn về phía đám con người đáng sợ kia.