Lịch Thánh Hồn Đại Lục năm 7098, một buổi sáng khi ánh mặt trời vừa ló dạng trên đỉnh Thiên La Đại Sơn. Tại nơi mà chẳng ai nghĩ rằng có người sẽ sống được, vị gia chủ của Yên gia là Yên Đinh Vương trong một lần đi thám hiểm Đế Quốc Thánh Thành đã nhặt một đứa trẻ với đầy vết thương đang bất tỉnh ngay trên đỉnh núi Thiên La Đại Sơn, bên cạnh có tảng đá đề dòng chữ: “Ngày 07 tháng 01 năm 7087, Nhất Thắng”. Như tin vào việc mình vừa tìm được một báu vật, Yên Đinh Vương không ngại liền nhận việc chăm sóc và lấy thông tin trên tảng đá kia để đặt tên và làm ngày sinh cho đứa trẻ này. Đưa về Yên gia, phải đến hơn một ngày sau Nhất Thắng mới bình phục và tỉnh lại.
Giọng của một bé gái: “A... Anh ấy tỉnh lại rồi kìa !”
Nhất Thắng: “Chuyên gì vậy ?”
Từ từ mở đôi mắt của mình ra để nhìn, trước mắt Nhất Thắng lúc này là một bé gái với mái tóc trắng dài vô cùng xinh đẹp, trông chạc tuổi Nhất Thắng đang ngồi ở ngay bên cạnh.
Yên Đinh Vương chạy vào: “Con tỉnh rồi đó sao ?”
Nhất Thắng: “Nhận thức... Đây là đâu ? Ta là ai ?”
Chẳng tồn tại một chút ký ức nào trong đầu, Nhất Thắng với vẻ mặt của một đứa trẻ đầy hoảng loạn, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, bé gái ấy bỗng lên tiếng.
Ngọc Khiết mỉm cười: “Cha nói đặt tên anh là Nhất Thắng, còn em là Ngọc Khiết. Sau này anh sẽ là anh trai của em.”
Đúng vậy, đó là lần đầu Nhất Thắng gặp Ngọc Khiết. Gương mặt của cô bé là thứ xuất hiện đầu tiên tồn tại trong ký ức của Nhất Thắng, và Yên gia trở thành gia đình đầu tiên của đứa trẻ bí ẩn này. Nhưng yên bình không bao lâu, một năm sau khi Nhất Thắng tiến hành kiểm tra điểm hồn lực đầu tiên của mình.
Trưởng lão Yên gia: “Điểm hồn lực bằng 0 ?!!! Gì vậy chứ, 12 tuổi nhưng vẫn chưa có một tí nào của điểm hồn lực. Phế vật, rõ ràng là một tên phế vật rồi.”
Kết quả cái danh được gắn vào cho Nhất Thắng và từ đó, hầu như mọi tộc nhân Yên gia lẫn người bên ngoài cũng đều gọi Nhất Thắng là một tên phế vật hồn lực với thái độ đầy sự khinh thường. Nhưng không phải ai cũng đối xử với Nhất Thắng một cách tồi tệ như vậy, hơn nữa nhờ vào sự khinh thường đó mà chẳng ai đến kiếm chuyện với đứa trẻ “phế vật hồn lực” này...
Thực tại, Nhất Thắng: “Thật nực cười khi một kẻ chưa bao giờ đánh bại người kia mà lại dám xem thường họ, đúng là lũ kiêu ngạo đến chạm mức của rác rưởi.”
Cư Lãng khai nhất môn Tốc, cường hóa tốc độ của bản thân nên trong nháy mắt đã lao tới ngay trước mặt Nhất Thắng, tung một quyền thẳng về trước. Nhưng Nhất Thắng một bước cũng không di chuyển, đứng yên tại chỗ đưa một tay đưa ra trước đỡ lấy nắm đấm của đối phương dễ dàng.
[Tiếng bàn tán ồn ảo trên khán đài vang lên]
“Đỡ trực diện ư ?”
“Với tốc độ đó mà cậu ta nhìn thấy nắm đấm của đàn anh được sao ?”
[...]
Thánh Hỷ: “Đến quả đấm của mình mà hắn còn đỡ được, vậy thì nếu tên Nhất Thắng đó có phản xạ tốt thì việc đỡ được một quyền của Cư Lãng thì đúng là không mấy bất ngờ. Nhưng có điều, trên tay Cư Lãng không chỉ có nắm đấm thôi đâu.”
Bị Nhất Thắng dùng tay đỡ lấy nắm đấm của mình, nhân cơ hội mà Cư Lãng lúc này liền bật lưỡi của móng vuốt đeo trên tay ra, bất ngờ đâm xuyên toạc qua lòng bàn tay của Nhất Thắng.
Shiroimi giật mình: “!!!”
Arashi: “Có sao không, Shiroimi ?”
Lưỡi vuốt đã xuyên qua bàn tay Nhất Thắng, khiến đối phương không thể thoát ra. Cư Lãng rất nhanh đưa tay còn lại tung một quyền, đánh trực diện vào cổ Nhất Thắng. Nhất Thắng ngồi gục xuống đất, một tay vẫn giơ cao do vẫn còn bị xuyên vào lưỡi vuốt của Cư Lãng.
Cư Lãng: “Sao chứ ? Cậu thế này mà cũng yêu cầu tôi mở hết lục môn Hóa Hình Lang Quyền thì cũng có hơi tự mãn rồi đấy.
Từ một hướng khác, Nhất Thắng: “Tôi lại thấy anh có hơi tự cao khi vừa hạ được một phân thân của đối thủ đấy.”
Đằng sau Cư Lãng, một tia điện dần lóe sáng lên ở không trung và một Nhất Thắng khác xuất hiện. Lúc này, Nhất Thắng đang ngồi ngay trước mặt Cư Lãng dần chuyển sang màu xanh dương, rồi vỡ ra thành những dòng điên lan ra xung quanh rồi tan biến.
Ngọc Ly: “Là Lôi Thức Phân Thân. Cậu ta đã dùng nó từ đầu trận sao ?”
Đại Thắng: “Đáng chú ý hơn cả là thứ giúp Nhất Thắng thật ẩn thân trên sân đấu nãy giờ kìa.”
Tinh Thành: “Đó giống hệt với Hóa Phong chiến kỹ của Meyzuru.”
Minh Thiện: “Hóa Lôi chiến kỹ, chiêu thức cho người dùng biến thân thành dòng điện. Chiến kỹ cổ xưa như vậy, không ngờ Nhất Thắng cậu ấy lại có thể dùng được.”
[...]
Trên khán đài, ai ai cũng bắt đầu đều bàn tán về Nhất Thắng. Cư Lãng cảm thấy có phần khó chịu liền bật cùng lúc cả hai cặp lưỡi vuốt trên tay, từ từ quay mặt về sau, phía mà đối thủ đang đứng.
Cư Lãng: “Có vẻ tôi cần thật sự nghiêm túc để đấu với cậu rồi, Nhất Thắng.”
Nhất Thắng: “Đáng lẽ là ngay từ ban đầu anh nên làm như vậy.”
Cữ Lãng: “Nhưng tôi vẫn chưa cần khai toàn bộ lục môn để đối đầu với cậu đâu !”
Dứt lời, Cư Lãng dùng chân đạp mạnh, đẩy người lao nhanh về phía Nhất Thắng. Lại chỉ trong một cái nháy mắt mà Cư Lãng đã vượt qua mặt đối phương để bất ngờ xuất hiện rồi lập tức dùng cặp vuốt vung chém nhắm vào sau lưng của Nhất Thắng.
Nhất Thắng: “Nói mãi không nghe, anh đúng là lì quá đó.”
Tay rút ra một mảnh đá màu đen ném ra sau lưng, Nhất Thắng đồng thời truyền hồn lực vào nó. Nhận được hồn lực, mảnh đá mọc ra các nhánh cạnh rồi hóa dạng như một chiếc khiên, bảo vệ cậu khỏi lưỡi vuốt của Cữ Lãng.
Cư Lãng: “Cái thứ này... cứng quá !”
Trong lúc Cư Lãng còn đang bất ngờ trước tấm khiên của mình, Nhất Thắng đã phi người qua khỏi chiếc khiên đen đó, tay rút dao găm đâm mạnh thẳng xuống đầu đối phương. May cho Cư Lãng phản xạ nhanh nhạy, kịp thời lùi về sau trước khi lãnh đòn hiểm.
Cư Lãng: “Thật là nguy hiểm.”
Đứng lên cất chiếc dao găm, biến tấm khiên đen kia trở lại là mảnh đá rồi thu cả hai lại vào trong túi trữ vật, Nhất Thắng sau đó đứng yên một chỗ, như thể là không có ý định sẽ tấn công.
Cữ Lãng: “Cái tên nhóc đó bị sao vậy chứ ? Nếu đã không tấn công, ta đành phải chủ động tấn công trước vậy.”
Thấy đối phương chẳng thèm di chuyển, với bản tính của Cư Lãng thì chắc chắn sẽ lập tức chủ động để ra tay tấn công mục tiêu trước. Nhưng đây cũng chính là điều mà Nhất Thắng mong muốn...
Nhất Thắng: “Lúc tấn công thì luôn dễ để lộ sơ hở.”
Cư Lãng đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Nhất Thắng, tay mang cặp vuốt với phần lưỡi sắc bén được cường hóa bằng hồn lực phong nguyên. Bắt chéo hai cánh tay lại, Cư Lãng vung chém hai nhát thẳng xuống Nhất Thắng.
Cư Lãng: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Sát Phong Trảm, Song Luân !”
Nhất Thắng: “Chuẩn tầm.”
Nhất Thắng hóa thành thành một tia điện, tránh được nhát chém từ lưỡi vuốt của Cư Lãng. Sau đó Nhất Thắng quay trở lại cơ thể ban đầu, bất ngờ cúi người xuống rồi tung một cước đá Cư Lãng bay thẳng lên trên không trung.
Minh Thiện: “Động tác đó... Quên mất cậu ta cũng ở Yên gia mà.”
Kinh Long: “Đừng nói là tên đó có thể dùng đòn liên kích của mình sao ?”
Đứng bên dưới đợi Cư Lãng bay đạt độ cao cao nhất, Nhất Thắng liền vận lôi nguyên ra bàn tay rồi ấn xuống đất. Một dòng điện sau đó tỏa ra, bay ngược lên phía trên, tạo nên một vùng từ trường khiến cho Cư Lãng lơ lửng trên không và thậm chí là khiến đối phương gần như không thể cử động được.
Nhất Thắng: “Mắc cái gì tôi lại phải dùng một chiêu với cậu chứ, Yên Kinh Long ?”
Cư Lãng: “Nguy rồi, không thoát ra được.”
Hóa luồng điên rồi phi lên trên không, Nhất Thắng chỉ chưa đầy một giây đã bay ở ngay phía trên Cư Lãng. Xoay người vung chân lấy đà, Nhất Thắng giáng một cước được bọc bởi tia điện dữ dội vào người đối phương, đẩy Cư Lãng rơi thẳng xuống sân đấu một cái rầm. Lực rơi mạnh đến mức khiến Cư Lãng sau cú va chạm liền bị bật người lên một khoảng, lúc này lại không biết từ lúc nào mà Nhất Thắng đã ở bên cạnh.
Cư Lãng: “A.... Cái gì chứ, sao tên này lại nhanh như vậy ?”
Nhất Thắng: “Đây là một đòn liên kích, dĩ nhiên tôi biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo nên sẽ rất nhanh đến đúng vị trí thôi.”
Dứt lời, Nhất Thắng bỗng xoẹt một cái đã từ bên này lại xuất hiện phía bên kia của đối thủ. Sau đó Cư Lãng cứ như vừa bị lãnh một loạt các đòn tấn công, đau đớn ngã xuống đất.
Minh Thiện: “Nhanh... nhanh quá đi mất.”
Meyzuru: “Chuyện gì vậy ? Mình không theo kịp.”
Tuyết Nhi: “Mình cũng vậy. Sao anh ta lại đau đớn vậy chứ ?”
Hân Hân: “Tốc độ ra đòn của Nhất Thắng quá nhanh.”
Ngọc Ni: “Trong một khắc ngắn ngủi, cậu ta đã thực hiện một đòn tam cước liên hoàn vào đối phương. Nhanh tới mức mình chỉ kịp nhìn rõ được tư thế ở cước đầu tiên mà thôi.”
Altonia: “Anh Nhất Thắng mạnh như thế sao em thấy mọi người đều bất ngờ hết vậy ?”
Minh Thiện: “Bọn anh không bất ngờ sao được chứ ? Chuyện này rõ ràng là quá sức tưởng tượng của mọi người ở đây rồi.”
Đúng như lời Minh Thiện nói, trên khán đài lúc này thì hầu hết mọi người đều có vẻ mặt trông vô cùng kinh ngạc trước toàn bộ màn phô diễn thực lực nãy giờ của tên “phế vật hồn lực” Nhất Thắng kia đem lại. Tuy vậy, vẫn có vài người trông chẳng có gì bất ngờ cho lắm.
Trưởng lão Yên gia: “Chấp sự, chuyện này là sao ?”
Đinh Lan: “Thì tôi đã nói nhiều lần với các vị trưởng lão rồi mà. Làm gì có một cậu nhóc sống sót được trên Thiên La Đại Sơn, nơi mà cả cường giả trên cả Thánh Hồn Đại Lục ít ai dám đặt chân tới một lần. Nhất Thắng, rõ ràng đây là một báu vật ban tăng cho Yên gia rồi.”
Ngọc Khiết mỉm cười: “Bỏ đi giới hạn về lượng hồn lực bản thân, thay vào đó là các kỹ năng chiến đấu vô cùng thuần thục. Các vị trưởng lão nên thay đổi cách đối xử với Nhất Thắng đi, anh ấy là thiên tài giỏi nhất đấy.”
Kinh Long: “Chết tiệt, nếu tên đó giỏi như vậy thì sao bây giờ mới tung ra hết thực lực chứ ?”
Đinh Lan: “Nhìn vậy thôi chứ thằng bé cũng cầu kì lắm đấy. Nhất Thắng nói rằng cứ để một lũ coi thường xem mình là tên phế vật, đến khi ngỡ ra sự thật thì chúng nhìn sẽ trông chẳng khác một lũ thiển cận.”
Trưởng lão Yên gia tức giận: “Chấp sự, cô !”
Đinh Lan: “Đó là nguyên văn của Nhất Thắng. Mà dù sao, tôi cũng thấy nó hợp lí. Kẻ chẳng biết nhìn người, khác gì lũ thiển cận đâu nào ?”
Dù tức giận nhưng vị trưởng lão Yên gia kia chẳng thể nói được gì hơn bởi rõ ràng đúng là họ đã luôn khinh thường, xem Nhất Thắng là một tên phế vật được nhận vào Yên gia chứ không phải là một người có hồn lực khởi đầu bằng 0. Sau trận đấu này, chắc chắn cái danh “phế vật hồn lực” sẽ được tháo xuống, đưa vào quên lãng nhưng chắc chắn Nhất Thắng vẫn sẽ gặp nhiều sự thù ghét ở trong Yên gia.
Quay trở lại trên sân đấu. Sau khi lãnh đòn liên kích từ Nhất Thắng, Cư Lãng vẫn có thể đứng lên trở lại. Quả là Hóa Hình Lang Quyền gần hoàn thiện, khả năng phòng ngư cơ bản cũng đủ để kết hợp với giáp hồn lực bảo vệ cho Cư Lãng được phần lớn ảnh hưởng từ đòn tấn công của đối thủ.
Thánh Hỷ: “Thực lực ở nhất môn của Cư Lãng không phải là yếu, phải nói là chỉ nhất môn thôi đã đủ làm khó dễ những đối thủ bình thường rồi. Vậy mà tên Nhất Thắng đó lại có thể khiến nhất môn của Cư Lãng trở nên vô dụng, đúng là một đối thủ rất đáng ngại. Nhưng vấn đề, khi Cư Lãng mở tiếp thêm một cổng thì cả toàn bộ cổng đã mở cũng cường hóa mạnh lên theo cấp số nhân. Chắc chắn tình hình này, cậu ta sẽ khai thêm nhị môn và mức độ cường hóa của Hóa Hình Lang Quyền sẽ ở mức gấp bốn lần.”
Bẻ các khớp trên cơ thể, Cư Lãng sau đó liền làm đúng hệt như suy nghĩ của Thánh Hỷ, khai cổng thứ hai của Hóa Hình Lang Quyền. Lần này thì luồng hồn lực bao bọc bên ngoài Cư Lãng trở nên dữ dội hơn, hiện lên rõ hình dạng một con sói đầy hung tợn.
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền, khai môn Lực !”
Nhất Thắng: “Đã bảo là anh nên dùng toàn bộ sức mạnh đi mà.”
Cư Lãng: “Yên lặng đi.”
Nhất Thắng: “Ơ kìa ?”
Thủ thế, Cư Lãng lại bất ngờ lao tới phía Nhất Thắng nhưng lần này thì nhanh hơn rất nhiều. Xuất hiện thình lình ngay phía sau lưng đối phương, Cư Lãng một tay thu vuốt, đấm thẳng xuống đất.
Cư Lãng: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Bạo !”
Không khí tưởng chừng bắt đầu bay nhẹ nhàng xung quanh cánh tay đấm xuống đất của Cư Lãng, sau đó lại bất ngờ thổi lên cuồn cuộn như một cơn bão tố rồi phóng thích một cơn lốc với sức mạnh vô cùng dữ dội, tàn phá ra xung quanh. Sức gió tạo ra sau đòn Phong Bạo ấy mạnh đến mức thổi lên cả khán đài, khiến nhiều người phải vô che mặt khỏi những luồng gió tạt vào mặt.
Ngọc Ni: “Đấy mà là Phong Bạo chiến kỹ gì chứ ? Rõ ràng sức công phá tạo ra lớn gấp tám lần.”
Minh Thiện: “Đây là hiệu ứng cường hóa cấp số nhân ở nhị cảnh đây sao ? Hóa Hình Lang Quyền khai song môn, cường hóa cơ bản là không dưới việc gấp bốn lần bình thường. Từ một chiến kỹ công phá cơ bản mà lại có sức hủy diệt của chiến kỹ cấp cao, không biết tình hình Nhất Thắng sẽ thế nào nữa?”
Cư Lãng lùi về sau, cơn lốc xoáy điên cuồng mạnh mẽ trong một khoảng thời gian khá lâu mới từ từ tan biến, làm lộ ra một khối kim loại màu xanh dương hình trứng. Khối kim loại ấy một lúc cũng bất ngờ tỏa ra luồng khí rồi bắt đầu mở ra theo các khớp để trở lại thành một khối lập phương nhỏ, bay vào tay Nhất Thắng vừa bước ra khi khối kim loại dạng trứng ấy.
Cư Lãng: “Lại một thứ đồ kì lạ nữa sao ?”
Nhất Thắng: “Không phải thứ đồ mà là thiết bị công nghệ, thứ sức mạnh có thể thay thế hồn lực một cách tuyệt đối.”
Cư Lãng: “Ý của cậu nên là từ vũ khí hủy diệt thì đúng hơn đấy. So về việc tạo ra sức mạnh này, tôi lại không nghĩ có thế lực nào vượt qua được Lôi gia đâu. Cho nên, đừng có cố thể hiện với cách nói đó của cậu.”
Trên khán đài, từ Đinh Lạp gia tộc cho đến cá nhân tiến sĩ Hào Khiêm, Kinh Long, Minh Anh,... sau khi nghe Cư Lãng bảo Lôi gia đứng đầu ở mảng công nghệ này thì mặt đều lên gân, tỏ thái độ vô cùng khó chịu. Nhưng phía Lôi gia lại cảm thấy vô cùng tự mãn, cho rằng lời Cư Lãng rõ ràng là quá đúng đắn.
Kinh Long: “Viêm Cư Lãng anh ta đúng là tên tay sai trung thành mà, cái gì cũng tâng bốc Lôi gia nhà cậu ta lên cả. Nói về công nghệ, Lôi gia là cái quái gì chứ ?”
Ngọc Khiết: “Ừm, Lôi gia làm sao đứng đầu được,...”
Kinh Long vui mừng: “Em thấy anh mới là đứng đầu đúng không ?”
Chẳng quan tâm, Ngọc Khiết: “...Nhất Thắng mới là đứng đầu đấy.”
Kinh Long: “Chậc, lại tên đó.”
Còn phía Nhất Thắng sau khi nghe những lời của Cư Lãng thì tự dưng đứng yên một chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, im lặng không nói một lời. Không gian trên sân đấu bỗng im lặng hẳn đi, được một lúc thì Nhất Thắng bật cười, phải vội lấy tay che miệng miệng mình lại.
Cư Lãng: “Cười cái gì vậy hả ? Cậu dám xem thường, không tin Lôi gia đứng đầu về vũ khí hủy diệt sao ?”
Nhất Thắng: “Ha...a. Không phải, chỉ là có vẻ anh hiểu chưa đủ ý của tôi mà thôi. Công nghiệp chế tạo vũ khí thì Lôi gia đứng đầu thật, nhưng cái tôi nói là công nghệ kìa. Công nghệ giả kim hiện đại, thứ mà Lôi gia mãi chẳng với cao được khi mãi chỉ biết cắm đầu vào mấy cái vũ khí tầm thường kia. Mà đây là trận của hai ta, dẹp chuyện phiếm lại đi.”
Cư Lãng: “Vũ khí của Lôi gia mà tầm thường ? Cái tên này...”
Đưa tay ra khiêu khích, Nhất Thắng: “Nào, lại đây.”
Lấy một hơi thật sâu, Cư Lãng bỗng thu lại toàn bộ lưỡi vuốt ở bàn tay vào trong rồi bắt đầu thủ thế võ kỹ. Hồn lực hình sói bao bọc quanh cơ thể Cư Lãng cũng trở nên trầm lặng xuống, bước vào tư thế như đang rình mồi.
Thánh Hỷ: “Hả, Cư Lãng vào thế đó sao ? Vậy là sẽ đánh nghiêm túc thật rồi.”
Nhất Thắng: “Cái này là định...”
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền – Thế Sói Săn Mồi,... Nha Lang Sát !”
Cúi người thấp xuống, hai cánh tay đưa ra hướng bàn tay về trước tạo nên dạng nha lang, chân bỗng đạp mạnh, Cư Lãng phi người lao tới Nhất Thắng. Như một con sói đang chạy cùng với chiếc hàm đầy răng nhọn, một áp lực to lớn của mãnh thú săn mồi hiện diện trên người Cư Lãng, đè lên cả săn đấu. Hai bàn tay Cư Lãng lúc này tỏa ra hồn lực phong nguyên sắc bén như hai hàm răng sói, hướng vào người Nhất Thắng.
Nhất Thắng: “Áp lực này, không có tác dụng với tôi đâu.”
Mỗi một tay rất nhanh đưa ra giữ lấy cả hai cổ tay của Cư Lãng lại, Nhất Thắng chỉ trong khoảnh khắc đã dừng được đòn tấn công của đối phương. Cư Lãng liền ra đòn lên gối, Nhất Thắng liền buông tay ra để lùi về sau. Ngay lúc đó, Cư Lãng liền áp sát tới rồi dồn lực vào cánh tay trái, vận cả chiến kỹ để chuẩn bị tung một quyền vào Nhất Thắng.
Cư Lãng: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Lang Thiết Quyền !”
Trên cánh tay trái của Cư Lãng tỏa ra từng luồng hồn lực phong nguyên màu trắng bay cuồn cuộn, sau đó kết tạo thành dạng một con sói bạc với cái hàm răng đầy sắc nhọn. Cư Lãng đưa tay về sau lấy đà, rồi dồn hết sức tung một quyền đấm trực diện nhắm vào Nhất Thắng. Cộng với cường hóa từ nhị cảnh và cổng Lực được mở của Hóa Hình Lang Quyền, đòn tấn công của Cư Lãng gây ra một vụ nổ vô cùng dữ dội, khiến mặt sân đấu bị rạn nứt ra.
Lắc đầu, Minh Chấn: “Xong, mới trận đầu mà đã nứt sân rồi. Cái đám học viên này.”
Trần Khả: “Nào, chẳng phải một trận đấu mà có thể phá vỡ được sân đấu lại cho thấy được đó là một cuộc chiến giữa hai học viên rất mạnh sao ? Ít khi nào ta thấy được trận chiến nào mà học viên gây tổn hại được cho sân đấu này lắm, phải tự hào chứ.”
Minh Chấn: “Nhưng với đám học viên năm nay, e là sân đấu sẽ nát dài dài đấy ngài viện trưởng à.”
Trần Khả: “Hửm, tuyệt vậy sao ?”
Minh Chấn: “Tuyệt cái con khỉ. Tiền sửa chửa lại trừ vào lương giáo viên nữa đúng không ?”
Trần Khả mỉm cười: “Đoán trúng phóc !”
Trên sân đấu, đất đá vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi, khói bụi bay mù mịt. Một thoáng mới vừa im lặng thì sau đó trên sân đấu có tiếng Cư Lãng và Nhất Thắng hai bên đang đánh nhau, nhưng không ai thấy rõ được chính xác trong đám bụi mờ đang diễn ra một trận đánh như thế nào.
Cư Lãng: “Chết tiệt, lại là tấm khiên màu đen đó cản trở. Nhưng lần này thì nó vỡ rồi, cậu đừng hòng đỡ được Phong Lang Thiết Quyền của tôi một lần nào nữa.”
Nhất Thắng: “Còn phải xem lần sau anh có đánh trúng không đã.”
Cư Lãng: “Được lắm, Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Lang Thiết Quyền !”
Theo luồng hồn lực phong nguyên cuồn cuộn trên tay Cư Lãng, bụi mờ trên sân đấu cũng bị cuốn sạch. Nhờ vậy mà trên khán đài lại có thể tiếp tục quan sát thấy được tình hình trên sân đấu.
[Tiếng mọi người bàn tán]
“Không thể nào, một đòn mạnh như thế của Cư Lãng mà không hạ được tên nhóc năm nhất Nhất Thắng đó hay sao ?”
“Nhất Thắng... Cậu ta tuyệt quá.”
“Đừng nói là Nhất Thắng lại có thể hạ được đàn anh năm ba đấy.
“Có thể lắm nhưng có vẻ đàn anh Cư Lãng lại phát động tiếp chiêu vừa rồi, không biết Nhất Thắng cậu ta lần này có thể thoát khỏi nguy hiểm được hay không đây chứ ?”
[...]
Nhất Thắng mỉm cười: “Câu trả lời, dĩ nhiên là có.”
Hoàn thành Phong Lang Thiết Quyền, Cư Lãng đưa tay vung quyền đấm thẳng trực diện vào Nhất Thắng. Trước Phong Lang Thiết Quyền cuồn cuộn ấy, Nhất Thắng một tay đưa ra, lòng bàn tay tỏa ánh điện.
Nhất Thắng: “Nếu anh chẳng muốn dốc toàn lực, vậy thì tôi sẽ phài đành từ từ khiến anh phải làm điều đó.”
Nhắm vào Nhất Thắng, Cư Lão hướng Phong Lang Thiết Quyền của mình một đòn đấm tới phía trước. Nhưng trong khoảnh khắc tin chắc đòn tấn công sẽ trúng vào mục tiêu thì bất ngờ, nó lại chỉ xuyên qua một khoảng không trống trải. Đó là vì trước đó, Nhất Thắng đã trong tư thế chuẩn bị cúi thấp người, đợi đòn Phong Lang Thiết Quyền vừa tới thì nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên khiến đòn tấn công ấy đi vụt qua mặt mình. Ở cái khoảng cách hai người lúc này, thật khó để Cư Lãng có thể ngờ rằng Nhất Thắng có thể tránh được chỉ bằng một cách dễ dàng như thế. Và chính là lúc này, Nhất Thắng lập tức lao tới rồi đưa bàn tay tỏa điện của mình tung một chưởng kích vào bụng Cư Lãng, đánh đối phương văng ra xa.
Cư Lãng: “A... Chết tiệt... Hụt sao ? Nhưng chưa xong đâu.”
Không để đối phương có cơ hội để dùng một đòn liên kích khác lên mình, Cư Lãng liền bật dậy. Lúc này Nhất Thắng đã lao tới sát ngay trước mặt, lại không ngờ Cư Lãng đứng dậy nhanh như vậy.
Cư Lãng: “Có sơ hở !”
Bật lưỡi vuốt ở bên tay trái ra, Cư Lãng vận hồn lực vào cường hóa nó trở nên vô cùng sắc bén, cùng với vài luồng gió xoáy bao quanh khiến lưỡi vuốt càng trở nên nguy hiểm. Nhằm vào ngực trái đối phương, Cư Lãng vung vuốt đâm tới ra một đòn hiểm.
Trước lưỡi vuốt đâm tới bất ngờ của đối phương, Nhất Thắng vẫn kịp nhận ra mà lập tức dừng lại, nhẹ nhàng lùi về sau một bước vừa đủ khoảng cách đứng khỏi tầm tấn công của Cư Lãng.
Nhất Thắng: “Xém chết.”
Cư Lãng: “ Chưa xong đâu.”
Cư Lãng tiếp tục áp sát đối phương rất nhanh, tay trái vung lưỡi vuốt đầy sắc bén chém tới, tay phải thì bắt đầu bí mật vận hồn lực. Khi Nhất Thắng vừa nghiêng người tránh khỏi được đòn tấn công lần hai từ lưỡi vuốt bên tay trái của mình, Cư Lãng cũng đã hoàn tất việc thi tích trữ lượng lớn hồn lực phong nguyên ở bên tay phải rồi bất ngờ giải phóng nó ra.
Cư Lãng: “Nhất Thắng, cậu tiêu rồi !”
Nhất Thắng: “Gì vậy ?!!... Ư !”
Một cơn gió được tạo ra từ lòng bàn tay Cư Lãng, thổi mạnh đến mức đủ để hất văng Nhất Thắng bay lên không trung. Cư Lãng bên dưới liền ngồi xuống, tư thế của một con sói rình mồi.
Cư Lãng: “Giờ thì để tôi trả đòn liên kích lúc nãy cho cậu. Hóa Hình Lang Quyền – Thế Sói Săn Mồi, Phi Không Dã Lang Sát.”
Dùng chân bật nhảy lên cao, Cư Lãng rất nhanh đã vượt qua vị trí Nhất Thắng, xuất hiện ngay phía trên đầu đối phương. Cả hai lưỡi vuốt đều bật ra, luồng hồn lực hình sói bao quanh Cư Lãng cũng há to chiếc hàm đầy răng nanh nhọn hoắt của nó ra. Như một con sói hung tợn chuẩn bị đớp lấy con mồi, Cư Lãng nhắm vào Nhất Thắng cắm người lao xuống. Hoàng loạt tiếng gió rít lên dữ dội, Cư Lãng vung cặp vuốt cuồn cuộn những luồng gió xoáy chém xuống đối phương đang lơ lửng trên không trung. Từ khán đài nhìn lên, đó là cảnh tượng hàm răng sói đớp lấy con mồi.
Thánh Hỷ: “Mình còn chưa bao giờ được nhìn thấy chiêu thức tấn công này của Cư Lãng trước đây, thậm chí rất có thể đây là lần đầu cậu ta tạo ra và thực hiện nó.”
Tinh Thành: “Khả năng dùng phong kỹ ở chiêu này của Cư Lãng tuy rất sơ sài nhưng uy lực thì có vẻ mạnh hơn Phong Bạo lúc nãy rất nhiều, bộ anh ta tính cho tan xác đàn em luôn sao ?”
Đình Kha: “Khác gì cậu đâu, chẳng phải cậu lúc nào cậu muốn xơi tái đàn em năm nhất Dương Minh Thiện đó à ?”
Tinh Thành: “Cậu im đi, vụ đó khác còn vụ này khác.”
Đình Kha: “Ha... Vậy cơ đấy.”
Trên không trung lại ở giữa đầu gió, cơ bản là không thể di chuyển bình thường để tránh được. Trong tình thế phải nằm trước miệng của một con sói đang lao tới, Nhất Thắng liền lấy ra một cặp dao để đỡ lại lưỡi vuốt chém xuống đầy uy lực của Cư Lãng.
Cư Lãng: “Cậu nghĩ những thứ vũ khí tầm thường như thế có thể đỡ lại một nhát từ chiếc vuốt này của tôi được hay sao ?”
Nhất Thắng: “Vũ khí tầm thường gì chứ ? Bản thân không có nhiều hồn lực thì vũ khí, chúng chính là thứ giữ mạng của tôi đấy.”
Âm thanh kim loại chói tai vang lên, đây cũng là khoảnh khắc mà Cư Lãng bỗng nhiện phải tròn xoe mắt và trưng ra một vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy cả hai lưỡi vuốt của mình bị gãy làm đôi ngay sau vừa chém trúng vào lưỡi dao của đối phương.
Cư Lãng: “Sao... sao có thể ?”
Thánh Hỷ: “Ánh kim màu xanh dương đen... Cặp dao đó đừng nói là được làm từ thứ kim khoáng thượng phẩm siêu hiếm đó, Kim Lam Vân Long.”
Trưởng lão Yên gia: “Kim khoáng Kim Lam Vân Long ? Thứ đó được biết là nằm trong các tử địa, rừng sâu,... Nơi mà đến cường giả vào đó lúc trở ra chưa chắc có được một mảnh mà trên mình đã bị đầy vết thương nặng rồi. Dù là tên phế vật đó... à không, Nhất Thắng đó có tài đến đâu thì cũng không thể bình an ở đây được. Đừng nói là, tên đó lấy nó ở kho vật liệu của Yên gia đấy ?”
Ngọc Khiết: “Các vị lão gia gia đây đúng đã nghi quá. Ngài trưởng lão an tâm đi, anh ấy không lấy Kim Lam Vân Long gì đó từ Yên gia đâu mà là tự đi tìm đấy.”
Trưởng lão Yên gia: “Sao có thể được chứ. Lời lẽ ta có hơi xúc phạm nhưng tiểu thư Ngọc Khiết, con đừng nói ra những điều phi lý đó để bao che cho tên Nhất Thắng đó.”
Ngọc Khiết: “Các ngài không tin lời con nói thì có thể gọi về Yên gia kêu kiểm kho, số lượng các món đồ trong đó bảo đảm đầy đủ. Còn việc Nhất Thắng lấy được Kim Lam Vân Long ở nơi tử địa, dĩ nhiên là nhờ vào sự khác biệt với những cường giả kia rồi. Vào một chỗ đầy sinh vật hung bạo mạnh mẽ mà người lại cứ tỏa ra hồn lực dữ dội, không bị bọn chúng nhắm tới tấn công gây nguy hiểm mới là lạ.”
Thời điểm buổi chiều của một ngày trước giải đấu, tại trung tâm Đông Thánh Đại Sâm Lâm. Giữa rừng cây rộng lớn, hồn thú qua lại nhiều vô kể, thác nước hùng vũ, dòng suối trong mát, những đóm sáng nhiều màu do hồn lực kết tạo bay lơ lửng... Tất cả hòa quyện tạo nên một khung cảnh chốn rừng thiêng như tiên cảnh. Lúc này, từ sau một hàng cây bước tới là bóng dáng của hai con người.
Shiroimi: “Vào đây có thật là không bị gì không vậy ?”
Nhất Thắng: “Phần lớn là vậy. Với sự mờ nhạt của cậu và một người sở hữu ít ỏi hồn lực như mình thì bọn hồn thú kia sẽ chẳng thèm để tâm đến đâu, thậm chí là còn chẳng nhận ra nữa. Nhưng cẩn thận vẫn hơn, khi về mình sẽ trả ơn cậu sau.”
Shiroimi: “Được rồi. Nhưng Kim Lam Vân Long là loại kim khoáng rất quý hiếm, chắc gì chúng ta sẽ tìm thấy.”
Nhất Thắng mỉm cười: “Không phải là tìm, mà là đi lấy.”
Nhất Thắng dừng lại rồi bắt đầu lôi một đám cỏ cây gần đó ra một bên, được phủ bên dưới chính là một cái cửa hang nhỏ vừa đủ cho một người trưởng thành chui vào. Khi theo Nhất Thắng vào bên trong đó, cái hang trước mắt Shiroimi lúc này là một khoảng không gian rộng lớn với đầy khoáng thạch lấp lánh trên các vách đã và tại một bãi cát nổi giữa chiếc hồ nhỏ trong này, có một bãi các khối kim khoáng màu xanh dương đen mọc lên.
Shiroimi: “Đó là Kim Lam Vân Long sao ? Như thế này có hơi nhiều quá rồi.”
Nhất Thắng: “Hôm nay mình muốn làm vài món đồ và cần rất nhiều Kim Lam Vân Long này, nhưng túi trữ vật thì lại sẽ mang trọng lượng bằng một phần mười số đồ nó chứa bên trong nên mình rất cần thêm một người mang túi trữ vật nữa mới có thể một lần mang về đủ số nguyên liệu cần. Và Shiroimi, còn ai phù hợp hơn cậu nữa chứ ?”
Shiroimi cúi mặt: “Ừm, được... được rồi.”
Nhất Thắng: “Cậu sao vậy ?”
Shiroimi lắc đầu lia lịa: “Mình không sao hết, mau làm nhanh rồi về thôi.”
Nhất Thắng: “Rồi, rồi. Đi lấy Kim Lam Vân Long thôi.”
Bước qua bãi cát, Nhất Thắng và Shiroimi đến chỗ những khối khoáng Kim Vân Lam Long. Trên bãi cát này, ngoài những khối khoáng siêu hiếm kia thì còn có một cái cây có dạng kì lạ. Thân cây màu trắng ngà, nhánh cây thì trải dài đều theo thân cây và trông như đã khô héo, hoàn toàn không có lá.
Shiroimi: “Cái cây này là...”
Nhất Thắng: “Không phải cây đâu, đó là xương đây. Một bộ xương của Thú linh tên Bạch Xà, cực hiếm đấy.”
Shiroimi: “Đây là Bạch Xà đó sao ? Tuyệt thật.”
Dùng cuốc Kim Vân Lam Long tinh luyện, Nhất Thắng lấy được một lượng lớn Kim Vân Lam Long. Sau đó Nhất Thắng cho phần lớn lượng khoáng khai thác được vào túi trữ vật của mình, còn lại thì đưa vào túi trữ vật của Shiroimi.
Shiroimi: “Cậu không để cho đều sao ?”
Nhất Thắng mỉm cười: “Không, vậy là đủ rồi. Kim Vân Lam Long rất nặng, mình đã tính toán rất kỹ trọng lượng để cho cậu mang. Dù sao Shiroimi vẫn là một cô gái mà, đâu thể bắt mang nặng như mình được.”
Shiroimi: “Vậy là cậu nói mình yếu hơn cậu sao ?”
Nhất Thắng lắc đầu: “Đâu có, chỉ là mình đang thương hoa tiếc ngọc thôi. Trừ khi trong lớp áo đó của cậu là một cơ thể vạm vỡ và với hai cánh tay đầy cơ bắp.”
Shiroimi nhìn vào cơ thể mình: “Trong lớp áo của mình sao... !!! Chết tiệt, Nhất Thắng là tên biến thái.”
Nhất Thắng: “Hả ???”
[...]
Thực tại, Shiroimi đỏ mặt, miệng vô thức lẩm bẩm: “Cậu ta... Biến thái thật mà.”
Nhìn lưỡi vuốt gãy đôi, Cư Lãng trong một thoáng ngắn ngủi ngây người ra đã lập tức sau đó lấy được nhận thức trở lại, tay vận hồn lực để thi triển Phong Lang Thiết Quyền, tiếp tục tấn công đối phương. Nhưng lúc này, lượng hồn lực phong nguyên ở lưỡi vuốt khá lớn, khi gãy thì liền thoát ra tạo lên một luồng gió thổi vô cùng hỗn loạn, cuốn cả Cư Lãng và Nhất Thắng rồi đẩy hai người rơi mạnh thẳng xuống dưới sân đấu.
Nhất Thắng: “A... Rơi đau đấy... !!!”
Vừa gượng ngồi dậy, Nhất Thắng đã bị Cư Lãng áp sát tấn công. Từ phía trước nhảy tới, tay Cư Lãng vận hồn lực rồi dồn sức đấm xuống đối phương. Nhất Thắng rất nhanh tránh được, liền đứng dậy rồi lao tới Cư Lãng, đưa cao chân tung một cước vào mục tiêu. Cư Lãng đưa tay đỡ lại, tay kia vung đấm. Nhất Thắng nghiêng người sang một bên, một tay cầm dao định đâm vào sau gáy đối phương. Cư Lãng kịp thời tránh được, đúng lúc lưỡi dao vừa xoẹt ngang qua mặt. Cư Lãng sau đó liền lập tức lên một gối vào bụng Nhất Thắng rồi xoay người lấy đà tung một cước, đá đối phương văng đi.
Nhất Thắng: “Tiêu thật. Không nên để một con sói nghĩ rằng nó đang thắng thế được, như thế con sói ấy sẽ càng tự tin rồi lại càng trở nên phiền phức hơn rất nhiều.”
Trượt dài trên đất một khoảng, Nhất Thắng đứng lên rồi cất cặp dao vào lại túi trữ vật. Chân đạp mạnh, Nhất Thắng bất ngờ phi người lao tới, chủ động tấn công đối phương.
Ngọc Khiết: “Tới rồi !”
Thấy mục tiêu đến trước mặt, Cư Lãng liền dồn lực vung đấm. Chính ngay lúc này, Nhất Thắng bất ngờ biến mất ngay trước mặt đối phương. Nhất Thắng sau đó lập tức có mặt ở phía sau lưng, Cư Lãng biết rõ nên liền quay lại rồi đấm một phát nhưng lại chỉ là một đòn vào khoảng không. Nhất Thắng đã cúi người xuống, vươn tới trước rồi rồi bất ngờ tung lại một đấm vào bụng Cư Lãng. Tiếp tục, Nhất Thắng leo lên lưng Cư Lãng, đưa ngược người lên, chống tay đẩy bản thân lên cao rồi tung một cước đá thẳng xuống đối phương. Cư Lãng ngồi gục xuống rồi lập tức đứng lên, quay người về phía sau nhưng quá trễ. Nhất Thắng đã trong tư thế ra đòn, tung một một cú đá xoáy rồi tới một cú đá cao giáng từ trên thẳng xuống Cư Lãng. Chưa dừng lại, Nhất Thắng nhảy lên, tiếp túc tung một cú đá xoáy ngay vào trực diện mặt Cư Lãng, đá đối phương văng dài trên sân đấu.
Ngọc Khiết: “Tuyệt vời !”
Xanh mặt, Altonia: “Ực... Anh Nhất Thắng... Mạnh tay quá...”
Minh Thiện: “Võ kỹ của Yên gia tự do đến mức khiến đối thủ khó lường, mỗi lần ra đòn lại đều là một công kích đau đớn khiến người chịu sống không bằng chết. Nhưng thật lạ, mỗi lần chứng kiến một tổ hợp liên kích như thế thì nó lại hoa mỹ vô cùng.”
Ngọc Ni: “Đến cả võ giả Liên Hoa Đế Quốc còn tự truyền nhau rằng thà đứng xem võ kỹ Yên gia chứ có chết cũng không đối đầu với võ kỹ Yên gia thì cũng đủ biết nó võ kỹ này khủng khiếp đến mức nào.”
Lầm bầm, Đại Hưng: “Cái tên đó...”
Bị đánh nhừ cả người, Cư Lãng vẫn đứng lên trở lại. Hồn lực hình sói bao quanh Cư Lãng lúc này trở nên bớt dữ dội hơn trước, có vẻ là do đòn tấn công vừa rồi của Nhất Thắng gây ra.
Tay lau vết máu chảy trên khóe miệng, Cư Lãng: “Chết tiệt, cặp vuốt mà ông bà chủ Lôi gia đã tặng cho mình vậy mà lại gãy dễ dàng vậy sao ?”
Nhất Thắng: “Ra đó cũng là vũ khí do Lôi gia tạo sao ? Tôi có hơi thất vọng vì nó được làm bằng sắt thôi đấy.”
Cư Lãng: “Khốn kiếp, tôi vốn mạnh thì vũ khí dù không cần làm bằng vật liệu tốt thì vẫn sẽ mạnh thôi.”
Nhất Thắng: “Cũng có lý, nhưng vũ khí mà làm bằng vật liệu tốt thì anh sẽ mạnh hơn đấy. A !!!”
Trong lúc Nhất Thắng đang đứng luyên thuyên thì Cư Lãng đã bất ngờ lấy ra một đống bom khói ném ra khắp xung quanh, khiến toàn bộ sân đấu bị bao phủ bởi một làn khói dày đặc, khiến khán đài chẳng ai thấy được thứ gì lúc này.
Thánh Hỷ: “Vậy là cái tên Nhất Thắng đó đã khiến Cư Lãng phải lên tới tam cảnh, mở liền cổng thứ ba của Hóa Hình Lang Quyền luôn sao ?”
Nhất Thắng: “Tầm nhìn bị vô hiệu vậy thì với một con sói, chắc chắn nó sẽ dùng tới...”
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền, khai môn Khứu ! Được lắm, biết tôi biết cậu ở đâu rồi.”
Trong làn khói dày đặc chẳng thể thấy rõ bất cứ thứ gì thì bỗng có một bóng đen lao vụt qua, là Cư Lãng với khứu giác của sói khi vừa xác định mùi của đối phương thì liền lập tức áp sát tới nơi rồi bất ngờ xuất ở ngay trên đầu mục tiêu.
Tay rút ra cặp đoản đao, Cư Lãng: “Cậu có chạy đằng trời mới thoát được lần này, Nhất Thắng. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Sát Phong Trảm !”
Tam cảnh với ba cửa đã được mở, trong đó chỉ kể riêng cửa Tốc lúc này đã đạt cường hóa gấp tám lần, tốc độ người dùng tiếp tục được tăng lên. Lúc này cứ như có hàng ngàn Cư Lãng đang thay phiên tấn công, tạo nên một cảnh tượng của hàng loạt các bóng đen liên tục lao qua lại, vung đường đao sắc bén chém vào một mục tiêu.
Đại Thắng: “Chém vậy thì nát bấy cậu ta ra rồi.”
Ngọc Ly: “Không phải vậy chứ ?”
Cư Lãng dừng tay lại, các bóng đen cũng biến mất, cậu từ từ đến gần xem tình hình đối phương thế nào. Giữa làn khói mờ ảo, Cư Lãng dùng khứu giác bén mà tìm ra được vị trí của Nhất Thắng nhưng khi đến đủ gần để nhìn thấy, tất cả chỉ là một con hình nhân với bộ đồ bị chém rách tơi bời.
Cư Lãng: “Chết tiệt, tên này đâu rồi.”
Tiếng nói văng vẳng, Nhất Thắng: “Ráng mà tìm xem.”
Lúc này, dù Cư Lãng có dùng khứu giác đánh hơi bao nhiều lần đi chăng nữa thì mùi của Nhất Thắng chỉ còn vỏn vẹn ở trên bộ đồ rách rưới nằm dưới đất kia mà thôi.
Cư Lãng: “Không thể nào, chỉ có thể là mục tiêu không có ở trên sân đấu này nữa nên mình mới không tìm thấy được nữa mà thôi. Khoan đã, đây là... mùi nước hoa sao ? Mùi này sao lại có khắp xung quanh vậy chứ ?”
Lại tiếng nói văng vẳng, Nhất Thắng: “Mình anh có bom khói chắc ? Dĩ nhiên là tôi cũng có ném thêm bom khói, trong có pha chút mùi nước hoa. Mùi hương rất êm dịu đúng không ? Thật tiếc là tôi pha hơi loãng, không cảm thấy rõ mùi được.”
Cư Lãng: “Chết tiệt, vậy ra tên này đang lẫn trong mùi nước hoa này sao ?”
Tiếp tục vào một ngày trước giải đấu, thời điểm mặt trời đã lặn khi Nhất Thắng và Shiroimi lấy được đủ Kim Lam Vân Long trở ra và được bộ một lúc trong rừng. Khác với không khí buổi chiều khi trời còn sáng, lúc này cả khu rừng đã nhá nhem tối và mang đầy sự u ám, đáng sợ.
Bình thản như đi trên đường làng, Nhất Thắng: “Tối nay chắc phải thức cả đêm mới làm xong đồ mình cần quá.”
Shiroimi đi phía trước, gần như chỉ im lặng. Nhất Thắng thấy lạ liền chạy lên hỏi thăm, xem tình hình thì bất ngờ một hình ảnh đưa vào mắt cậu. Shiroimi với đôi mắt tròn xoe, rưng rưng như sắp khóc đên nơi.
Nhất Thắng: “Hể, cậu sợ sao ?”
Shiroimi gật đầu rồi vội ôm lấy tay Nhất Thắng: “Sợ lắm.”
Nhất Thắng: “Không ngờ thật đấy... À mình lại quên mất, Shiroimi cũng là con gái mà.”
Thế là hai người cứ thế tiếp tục đi về hướng ra khỏi khu rừng, nhưng khi đến gần bìa rừng thì họ nghe được những tiếng động lạ ở xung quanh.
Nhất Thắng: “Quái lạ, bọn này sao lại có mặt ở đây chứ ? Tình hình thì mình và Shiroimi là mục tiêu rồi.”
Ôm siết Nhất Thắng, Shiroimi: “Có chuyện gì vậy Nhất Thắng ?”
Giật mình, Nhất Thắng buột miệng: “A... To quá...”
Shiroimi: “Cậu nói cái gì vậy ?”
Nhất Thắng lắc đầu: “Hừm... ừm, không. Giờ có lẽ chúng ta đang bị một bầy sói bao vây rồi, tầm 20 con.”
Shiroimi: “Vậy thì mình có thể xử lí được.”
Nhất Thắng: “Nếu cậu đánh nhau với chúng, khéo sẽ động rừng rồi kéo một đám hồn thú mạnh mẽ vì mùi máu mà tìm đến đấy.”
Shiroimi: “Nếu không phải gián thì mình vẫn lo được.”
Nhất Thắng: “Hể ? Mà khoan đã, vấn đề là bọn sói này thường hoạt động xa đường mà chúng ta đi nãy giờ lắm. Đáng lý ra sẽ không bị phát hiện chứ ?... Mùi này... Shiroimi !”
Shiroimi đỏ mặt: “Cậu đang ngửi cái gì ở mình vậy chứ ?”
Nhất Thắng: “Con gái lúc nào cũng thơm vậy sao ? Bảo sao đám sói đó mò ra được.”
Shiroimi: “Vậy là do mình sao ?... Xin lỗi.”
Nhất Thắng quan sát kỹ xung quanh: “Không, làm đẹp là đặc quyền của con gái rồi nên đâu thể trách cậu được. Nếu lý do đơn giản vậy thì dễ xử lí rồi. Năm, bốn, ba, hai,... Một.”
Roẹt !!!
Một luồng điện màu xanh dương lóe sáng rực lên xung quanh và tiếng đám sói bắt đầu tru tréo, một lát sau thì mọi thứ trở lại yên tĩnh như ban đầu. Nhất Thắng và Shiroimi sau đó tiếp tục rời khỏi khu rừng một cách bình an vô sự.
[...]
Thực tại trận đấu, Nhất Thắng: “Đoán thế nào anh cũng có sức mạnh này của bọn sói nên tôi đã chuẩn bị trước, và thật tốt khi nó đã diễn ra đúng. Được rồi, giờ thì hãy đến với thứ có thể xác định mục tiêu còn tốt hơn khứu giác của loài sói nào.”
Lan ra toàn bộ xung quanh màn khói, những tia điện nhỏ màu xanh mỗi lúc lại lóe lên. Cư Lãng lúc này mới nhận ra rằng cả sân đấu đã trở thành một vùng nhiễm từ trường và Nhất Thắng là người kiểm soát nó. Như một con sói bị giam giữ trong chiếc lồng, nơi lãnh địa của một dã thú khác, Cư Lãng liên tục lãnh các đòn tấn công vô hình của Nhất Thắng.
Cư Lãng: “Chết tiệt, giờ mình lại bị rơi vào chính địa trận của mình tạo ra sao ?”
Từ mội điểm mạnh lại bị đối phương biến nó trở thành một thứ vô dụng, khiến Cư Lãng đánh mất hoàn toàn mọi lợi thế mà từ đầu cậu ta nghĩ mình sẽ có được trong làn khói này. Bước vào thế khó như vậy, Cư Lãng quyết định tăng lên tứ cảnh, khai môn thứ tư.
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền, khai môn Nhãn !”
Luồng hồn lực hình sói bao bọc Cư Lãng trở nên dữ dội hung bạo, lớn tới mức thoát một ra bên ngoài làn khói. Trước cảnh tượng này, mọi người trên khán đài không thể dấu được sự ngạc nhiên và thắc mắc.
[Tiếng bàn tán trên khán đài]
“Gì vậy chứ ? Sao mới đó mà Cư Lãng đã dùng đến khai môn thứ tư luôn rồi ?”
“Cậu Nhất Thắng đó chẳng lẽ đến vậy mà vẫn đối phó được với Cư Lãng sao ?”
Thánh Hỷ: “Trong làn khói không chút tầm nhìn đó, Cư Lãng sao có thể thua một tên học viên năm nhất được chứ ? Thật là khiến mình quá bất ngờ rồi.”
Arashi: “Năm đó Kinh Long vướng vào thế trận này của Cư Lãng, cũng ở mức tam cảnh. Cậu ta ít nhất phải mất hơn hai mươi phút mới phá giải được, vậy mà Nhất Thắng này thực hiện điều đó trong chưa đầy mười phút nữa.”
Đại Thắng: “Đến tứ cảnh, thật muốn xem cậu ta sẽ tiếp tục đối phó với Cư Lãng thế nào đây ?”
[...]
Nhãn lực được cường hóa, với bốn cổng của Hóa Hình Lang Quyền đều mở, cơ thể Cư Lãng và luồng hồn lực hình sói xung quanh cũng xuất hiện nhiều biến đổi. Mái tóc màu trắng của Cư Lãng bắt đầu mọc dài ra, bàn tay biến thành những cái móng vuốt nhọn, đôi mắt từ vàng chuyển sang trắng. Còn với luồng hồn lực hình sói, nó đã chuyển hóa trở nên hình dạng huyền mỹ hơn.
Cư Lãng: “Giờ thì... Tôi thấy cậu rồi, Nhất Thắng !”
Nhất Thắng: “Ha... Thôi rồi.”
Một cú lao đi của Cư Lãng, gió thổi cuồn cuộn cuốn làn khói dao động dữ dội. Chỉ trong một khoảnh khắc của tiếng gió rít lên dữ dội thì lập tức một tiếng “rầm” lớn vang lên trong lần khói. Sau đó là hàng loạt tiếng vuốt chém vùn vụt, tiếng gầm gừ hung bạo phát ra luồng hồn lực hình sói của Cư Lãng. Không ai nghe thấy một âm thanh gì từ Nhất Thắng cho đến lúc làn khói trên sân đấu gần như tan hết, khi Cư Lãng tung một đấm trực diện và Nhất Thắng đưa hai cánh tay bắt chéo đỡ lại rồi bị đẩy về sau, suýt chút nữa là đã ra ngoài vạch sân đấu rồi. Lập tức Nhất Thắng nhảy vọt qua người Cư Lãng, trở lại đứng giữa sân đấu.
Nhất Thắng: “Phù, xem thua.”
Trên người Nhất Thắng lúc này đang mặc là một bộ giáp xanh đen huyền ảo, toàn bộ bao gồm cả giáp tay đến giáp chân đều làm hoàn toàn bằng kim khoáng Kim Lam Vân Long. Chưa kể đến sức phòng ngự ra sao, chỉ kể đến giá trị của bộ giáp đã đủ khiến nhiều người ở khán đài trên kia đứng ngồi không yên.
Hào Khiêm: “Kim Vân Lam Long làm giáp ? Chỉ nói đến số lượng cần dùng đã là cả gia tài rồi, kỹ thuật luyện Kim Vân Lam Long để chế tác cũng chẳng phải dễ gì. Cả đế quốc mình từng biết, ngoài mình ra chẳng có ai tinh luyện được Kim Vân Lam Long đạt quá 70% cả. Hơn nữa mỗi lần tinh luyện mình chỉ khiến một khối nhỏ tăng được 0,1% thì làm sao tên nhóc này lại.”
Trưởng lão Yên gia: “Bộ... bộ Kim Vân Lam Long như thế... Nhất Thắng, tên nhóc nhà ngươi rốt cuộc là lấy ở đâu ra chứ ?”
Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Một bộ giáp sặc mùi tiền. E là bán mười phòng đấu giá chi nhánh của Mễ Đồ mới bằng được với giá trị của bộ Kim Vân Lam Long đó.”
[...]
Cư Lãng: “Dù là Kim Vân Lam Long giáp thì... ?!!”
Nhất Thắng: “Chỉ là thứ này cũng giúp tôi che dấu mùi nên mặc lên thôi, chứ thật ra không cần thiết lắm cho trận đấu này đâu.”
Thu hồi toàn bộ Kim Vân Lam Long giáp và cả con hình nhân mặc chiếc áo rách nát nằm trên đất ban nãy vào túi trữ vật, Nhất Thẳng chỉ mặc một cái áo thun ba lỗ màu đen và toàn bộ còn lại đồng phục của học viện, chẳng một bảo khí nào khác nữa.
Cư Lãng: “Nhất Thắng, cậu làm vậy là sao chứ ?”
Nhất Thắng: “Nếu thắng mà nhờ quá nhiều vào việc dùng đồ thì chẳng vẻ vang gì cả. Rồi, giờ đến lượt tôi tấn công đúng không ?”
Vừa dứt lời, Nhất Thắng đã lao xoẹt đi như một tia điện rồi xuất hiện trước mặt Cư Lãng, nắm đấm vụt tới. Với tứ cảnh bao gồm khai môn Nhãn lực, Cư Lãng hoàn toàn nhìn rõ hành động của đối phương mà cũng đồng loạt tung ra một đấm. Hai cú đấm từ hai bên va vào nhau, làn sóng từ cú va chạm tỏa ra xung quanh, làm không khí dao động trong chốc lát.
Cư Lãng: “Tôi đã nói rồi, tôi có thể nhìn thấy cậu.”
Nhất Thắng: “Còn tôi lại quên nói từ đầu trận, đây là trò chơi của tôi.”
Ánh điện lóe lên trên mặt sân đấu, cả một vùng từ trường gồm những tia điện dựng thẳng đứng, bao lấy xung quanh vị trí của Nhất Thắng và Cư Lãng. Những tia điện có trong vùng từ trường này bắt đầu phát huy sức mạnh của nó, tạo khống chế lên toàn cơ thể của Cư Lãng.
Cư Lãng: “A... Cảm giác này... Cơ thể mình đang bị tê liệt sao ? Không thể cử động bình thường được.”
Nhất Thắng: “Đừng lo, anh sẽ được cử động ngay ấy mà.”
Dồn hồn lực vào chân rồi xoay người về sau, Nhất Thắng tung một cước đá từ dưới lên cằm đối phương. Cư Lãng lãnh trọn đòn, ngửa đầu về phía sau. Nhất Thắng tiếp tục bằng một loạt những cú đá liên tiếp ở hai chân, trái phải thay nhau đá trực diện vào người của đối phương.
Cư Lãng: “Khốn kiếp ! A... !”
Cố hết sức gồng lên, Cư Lãng bất ngờ giải phóng một lượng lớn hồn lực khiến Nhất Thắng bị đẩy văng ngược ra. Vùng từ trường điện sau đó cũng gặp dao động, Cư Lãng lập tức dùng đến Phong Bạo phá giải nó hoàn toàn. Thoát khỏi được sự khống chế, Cư Lãng liền phát huy sức mạnh của tứ cảnh, lao đi như cơn lốc dữ dội về phía Nhất Thắng.
Cư Lãng: “Nhận lấy đây, Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Lang Thiết Quyền !”
Bay phía trên Nhất Thắng, Cư Lãng một quyền đấm xuống trực diện, khiến đối phương đập mạnh người thẳng xuống sân đấu. Chưa dừng lại, Cư Lãng liền nhảy lên trên không trung, hai tay vận hồn lực.
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền – Thế Sói Săn Mồi, Phi Không Dã Lang Sát.”
Hóa mãnh sói to lớn hung bạo từ trên trời giáng thế, Cư Lãng một đòn lao thẳng xuống dưới sân đấu ngay vị trí của Nhất Thắng, tạo nên một vụ nổ vô cùng lớn làm cả sân đấu và khán đài như rung chuyển.
Minh Chấn: “Tiền lương của ta...”
Kinh Long: “Vậy là xong đời Nhất Thắng.”
Nhất Thắng: “Xong đời cái con mắt nhà cậu đấy, Kinh Long.”
Kinh Long: “!!!”
Đứng bên một cái phi tiêu có khắc ấn, Nhất Thắng trong lúc nguy hiểm đã kịp phóng cái phi tiêu đó đi rồi dùng Dịch Không Lôi Thuật Thức thoát thân trước khi lãnh trọn Phi Không Dã Lang Sát của Cư Lãng.
Cư Lãng: “Cậu có tránh đằng trời, Nhất Thắng !”
Cư Lãng quay lại, tiếp tục lao tới Nhất Thắng. Tức khắc đã ở ngay phía sau lưng đối phương, Cư Lãng hai tay siết lực, thi triển Phong Lang Thiết Quyền, nhắm vào Nhất Thắng mà ra đòn đấm tới.
Nhất Thắng: “Tới đi !”
Bất ngờ một ánh diện lóe lên và một Nhất Thắng khác xuất hiện ngay bên cạnh, tung một cước đá văng Cư Lãng. Nhất Thắng kia liền phi người đuổi theo áp sát đối phương, Nhất Thắng vừa xuất hiện cũng đuổi theo ngay sau đó.
Ngọc Ly: “Lại là Lôi Thức Phân Thân. Cậu ta dùng nó khi nào vậy ?”
Đại Thắng: “Cảm giác cứ như cả khán đài chứ không chỉ mình Cư Lãng bị cậu ta qua mặt vậy.”
Một Nhất Thắng lao tới trước hướng Cư Lãng đang văng tới, cúi người xuống rồi tung một cước đá thẳng đối phương lên trên không trung. Nhất Thắng còn lại thì đợi sẵn từ trên không, tiếp tục tung một cước đá bay Cưng Lãng lên cao nữa. Cứ thế, hai Nhất Thắng thay phiên nhau đưa Cư Lãng lên vị trị rất cao. Đạt độ cao thích hợp, một Nhất Thắng lấy Nhất Thắng kia làm điểm tựa rồi xoay người lấy thế tung một cước vào Cư Lãng, giáng đối phương rơi xuống với tốc độ lao đi rất nhanh. Nhưng chưa hết, một Nhất Thắng đã rất nhanh trở lại xuống bên dưới sân đấu thủ thế, vừa đợi Cư Lãng rơi đúng tầm thì liền lên một cước rồi bắt đầu hai chân trái phải thay phiên ra liên tục mười đòn vào đối phương. Cuối thế, Nhất Thắng ấy dồn lực ở chân rồi nhảy lên, giáng một cước đá Cư Lãng rơi mạnh thẳng xuống sân đấu.
Che mặt, Altonia: “Sau này em không dám nói xấu anh Nhất Thắng nữa đâu.”
Minh Thiện: “Luồng hồn lực dữ dội quá... !!! cái này là...”
Thánh Hỷ: “Cư Lãng, cậu ta mở liền hai cửa cuối cùng luôn sao ?”
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền, khai môn Trí và Sát !”
Áp lực đầy mạnh mẽ tỏa ra đè nặng lên cả sân đấu, Cư Lãng như con mãnh thú đầy sát khí bất ngờ lao ra đấm một phát khiến Nhất Thắng không kịp phản ứng mà văng dài trên đất.
Ngồi dậy, Nhất Thắng: “Chậc, cuối cùng anh cũng chịu dùng hết sức của mình rồi à ?”
Trong nháy mắt, Nhất Thắng chỉ vừa nhận ra thì Cư Lãng đã ở ngay sát bên. Sát khí lẫn áp lực đều lớn đến nỗi làm con người ta phải lạnh cả người, đó là thứ sức mạnh mà Hóa Hình Lang Quyền ở lục cảnh đem lại cho Cư Lãng. Một đấm Phong Lang Thiết Quyền trực diện vào mặt đối phương, Cư Lãng khiến Nhất Thắng không kịp đỡ lại, văng một khoảng dài.
Cư Lãng: “Đúng là không ngờ cậu lại ép tôi dùng đến cả sáu cổng của Hóa Hình Lang Quyền như vậy đấy.”
Nhất Thắng ngồi dậy, tay lau vết máu chảy trên miệng, lẩm bẩm: “Ha... ha... ha... Ban đầu khiêu khích muốn anh ta dùng hết sức, lúc ấy mình sẽ dễ dàng đối phó hơn. Giờ thì cả hồn lực và thể lực của mình đã giảm đi, đúng là bất lợi hơn dự tính một chút rồi.”
Cư Lãng: “Nếu cậu đã không có gì để nói, vậy thì tôi sẽ kết thúc trận đấu đây.”
Dứt lời vừa nói, Cư Lãng mỉm cười, bản thân tràn đầy sát khí cùng với một thứ áp lực đầy mạnh mẽ lao tới Nhất Thắng. Cảnh tượng trên khán đài mà mọi người nhìn thấy lúc này chính là một con sói khổng lồ đang lao với tốc đội xé gió, uỳnh uỳnh chạy tới phía trước Nhất Thắng, đưa hàm răng sắc nhọn chuẩn bị xơi tái lấy con mồi.
Cư Lãng: “Hóa Hình Lang Quyền – Thế Sói Săn Mồi, Nha Lang Sát !”
Nhất Thắng trước mặt Cư Lãng mỉm cười: “Thật đấy, anh quên trên sân đấu có bao nhiêu đối thủ rồi hay sao ?”
Cư Lãng với một đòn công kích cực mạnh, lao trực diện vào Nhất Thắng. Trong khoảnh khắc vụ nổ sau đòn va chạm diễn ra, Cư Lãng nhìn thấy Nhất Thắng ở trước mặt mình tỏa ra thành các tia điện rồi biến mất.
Đứng ở một bên đòn liên kích ban nãy, Nhất Thắng thật: “Tiếc thật, lần này tôi còn chẳng cần Hóa lôi để ẩn thân vậy mà anh lại không nhận ra được sự hiện diện này luôn sao ?”
Không chỉ mình Cư Lãng, đến cả những người trên khán đài lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Nhất Thắng thật này. Một vài người lại nhận ra cái cảm giác vô cùng quen thuộc đến từ Nhất Thắng.
Arashi: “Cảm giác này cứ như là...”
Shiroimi: “Cậu ấy có thể vô hình giống như mình sao ?”
Cư Lãng: “Thì sao chứ ? Tôi vẫn sẽ đánh bại cậu, Nhất Thắng. Hóa Hình Lang Quyền – Thế Sói Săn Mồi, Nha Lang Sát !”
Tiếp tục tỏa ra sát khí và áp lực dữ dội, Cư Lãng chuẩn bị ra một đòn tấn công như vừa rồi vào Nhất Thắng như một lần nữa. Cư Lãng lao đi, gió xoáy cuồn cuộn mãnh liệt, luồng hồn lực hình sói hung tợn bắt đầu há to chiếc hàm đầy răng nhọn của nó chuẩn bị đớp lấy mục tiêu.
Nhất Thắng: “Chiến kỹ càng mạnh thì sẽ tốn nhiều hồn lực hoặc cũng sẽ tốn nhiều thời gian để thi triển, đúng chứ ?”
Cư Lãng: “Sao chứ ?”
Trần Khả: “Đó là... Lôi Tử Viêm Giáp chiến kỹ sao ?”
Một luồng hồn lực màu xanh huyền ảo bọc lấy cơ thể Nhất Thắng, vừa lóe điện vừa bập bùng cháy như ngọn lửa, giúp Nhất Thắng hứng lấy trực diện đòn tấn công của Cư Lãng mà chẳng có một chút tổn hại nào. Sau đó vụt tốc biến mất trước mặt Cư Lãng, Nhất Thắng áp sát để tung một đấm trực diện vào người đối phương rồi lên một cước thẳng vào cằm, tiếp tục xoay người tung một cước xoáy nữa vào bên mặt Cư Lãng.
Cư Lãng: “Khốn kiếp, tôi không thua đâu.”
Cư Lãng lập tức tung một quyền đấm trả đối phương nhưng Nhất Thắng một tay chụp lại xong vòng ra sau, khóa trái lấy tay Cư Lãng. Hai chân đá mạnh vào sau chân Cư Lãng, Nhất Thắng buộc Cư Lãng quỳ xuống. Tay còn lại nhanh chóng rút dao ra, kề sát vào cổ Cư Lãng, khống chế hoàn toàn. Không thể động đậy, Hóa Hình Lang Quyền của Cư Lãng cũng dần hết tác dụng. Một thoáng im lặng diễn ra sau chưa đầy hai giây đó, cả khán đài cứ như vừa bị ngỡ ngàng.
Ngọc Khiết: “Ơ, sao vậy ? Không phải mình đã nói Nhất Thắng anh ấy sẽ thắng mà sai vẫn có nhiều người bị bất ngờ vậy ?”
Minh Chấn tuyên bố: “Trận đấu đầu tiên của vòng loại I giải đấu mùa Xuân Đông Thánh Viện, Nhất Thắng là học viên giành chiến thắng.”
Nhất Thắng vừa buông Cư Lãng ra, cả hai đều gục xuống đất. Một người nằm dài bất tỉnh, còn một người thì ngồi thở dốc.
Nhất Thắng: “Ha... Ha... Ha Rõ ràng việc khai môn Hóa Hình Lang Quyền đã bắt đầu rất đau nên anh phải dùng luôn cả sáu cổng. Nên vì vậy Cư Lãng, anh lúc đó cũng đã cạn kiệt sức lực rồi.”
Trận đấu đầu tiên kết thúc với những điều đã diễn ra hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của nhiều người trước đó. Nhất Thắng đứng dậy, mệt mỏi vẫn có thể từng bước rời khỏi sân đấu trong chiến thắng. Còn Cư Lãng thì nằm dài bất tỉnh trên sân đấu, được các lão sư đưa tới trạm xá nghỉ ngơi