Nói về Phạm Kỳ, cuộc trốn chạy của cậu bé ấy sau này sẽ trở thành một trong những ký ức và ám ảnh nhất mà cậu không thể nào quên. Hồ thái y mang cậu tiến về phía Đông - nhà của ông cũng là nơi ông có thể trốn khỏi sự truy đuổi của quân triều đình đối với cả hai người.
Khi vừa rời khỏi phủ họ Phạm thì hành tung của cả hai đã bị bại lộ, đi đến đâu trong mọi ngóc ngách của kinh thành thì đều bị quân triều đình truy đuổi tới đó. Tuyết Lan hoàng hậu còn ra lệnh đóng cửa thành khiến cho cả hai trốn tới đâu là quan quân triều đình truy bắt tới đó, chẳng có cách nào để họ có thể trốn ra khỏi thành được.
May mắn cho cả hai, ngay khi đang bế tắc không biết sẽ làm cách nào để đi ra khỏi thành một cách an toàn thì từ xa xăm, một chiếc xe ngựa đang hướng về phía cổng thành. Nhìn sơ qua, Hồ thái y không khó để nhận ra đay chẳng phải là một chiếc xe ngựa tầm thường bởi sự lộng lẫy của chiếc xe ngựa đó.
Và chẳng còn đường lùi, hai con người khốn khổ ấy tiếp cận chiếc xe ngựa đó và khi không ai để ý, một già một trẻ nhảy lên chiếc xe ngựa đó.
“Các ngươi là ai? Ta sẽ hét lên đó.”
“Tường phu nhân, là ta, Hồ Trung - Hồ thái y đây. Mong phu nhân hãy giúp đỡ ta.”
Trên chiếc xe ngựa đó là hai mẹ con phu nhân của Tường Giang - quan Thượng thu Hình bộ, đương nhiên chính là kẻ đồng phạm trong vụ án của Phạm đại nhân. Nhưng với gia thế như vậy, đúng ra Hồ thái y nên tránh xa mẹ con họ chứ, tại sao lại cầu xin sự giúp đỡ.
Tường phu nhân là một phu nhân đôn hậu, sống có tình có nghĩa, khác với chồng bà, bà là người có ơn thì đền ơn. Chuyện chồng bà gây ra với nhà họ Phạm, chính bản thân bà cũng không chấp nhận được khi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của chồng mình cùng với Tuyết Lan hoàng hậu, nên bà mới tạm rời xa kinh thành để về nhà mẹ đẻ cùng con gái của mình.
“Hồ thái y? Tại sao ông lại ở đây? Còn đây là ai?”
“Đây là Phạm Kỳ - con trai độc nhất của Phạm tướng quân. Chúng tôi đang trốn quân triều đình và muốn rời kinh thành để đi về phía Đông.”
“Phía Đông? Cũng hay ta cũng đang trên đường đến đó. Phạm đại nhân là sư phụ của phu quân ta, là người có ơn với nhà ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn huyết mạch cuối cùng của nhà họ Phạm bị cắt đứt.”
Hồ thái y nghe vậy cùng Phạm Kỳ cúi đầu đa tạ ơn tương trợ của Tường phu nhân. Nhưng ông cũng biết rõ, dù có ra được khỏi kinh thành nhưng con đường sắp tới cũng thật lắm chông gai và vất vả với cả hai.
“Dừng lại. Trên xe ngựa là ai? Được lệnh của Tường đại nhân, tất cả các xe ngựa đều phải được lục xét trước khi ra khỏi kinh thành.”
Chiếc xe vừa tới trước cổng thành thì đã bị ngăn lại, hắn ta ra lệnh lục soát chiếc xe ngựa. Lúc này, Tường phu nhân mới ra mặt.
“Các người không biết ta là ai hay sao mà dám chặn đường. Mau tránh ra.”
“Tại hạ không biết xe ngựa là của phu nhân. Mong phu nhân lượng thứ, nhưng tha lỗi cho tại hạ phải làm theo việc lệnh. Lục soát.”
Hàng chục tên lính vây xung quanh chiếc xe ngựa, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía chiếc xe ngựa.
“To gan, các ngươi dám.” - Tường phu nhân lớn tiếng ngăn cản đám quân kia.
Mặc cho Tường phu nhân cùng gia đinh có ra sức ngăn cản, đám lính càng ngày càng tiến lại gần xe ngựa, cả hai phía nhìn nhau như muốn lao vào nhau mà quyết đấu.
Và giữa lúc tình hình căng thẳng, Tường phu nhân tay không tấc sắt không thể cản được sự hung hãn của một đám lính nên đành phải xuống ngựa để đám lính lên lục soát. Nét mặt căng thẳng hiện rõ lên trên khuôn mặt của Tường phu nhân.
“Cô bé, cháu có thấy ai ở đây không?”
Một tên lính bước lên xe ngựa, vé tấm màn che trước xe, dòm vào chỉ thấy một cô bé đang ngồi co ro trong một góc. Nghe thấy câu hỏi của tên lính kia, cô bé gái ấy lắc đầu, ánh mắt sợ sệt khi trông thấy ánh mắt hung dữ đang nhìn về phía mình.
Ngay khi kiểm tra một hồi thì tên lính đó quay đi, bất giác hắn thấy một miếng vải lọt ra từ phía sau cô bé gái đang ngồi, nhưng hắn ta như lờ đi chi tiết ấy, hắn còn không quên tiến tới hòng che đậy giúp cho người đang đứng ở phía sau.
“Không có gì khả nghi thưa đại nhân.” - Tên lính bước xuống, vẻ mặt không biến đổi gì, tiến tới quan chỉ huy trình báo.
Quả nhiên, đúng như dự liệu của tên lính, tên quan ấy không tin những gì cấp dưới trình báo nên đã đích thân lên kiếm tra thêm một lần nữa. Và nếu như không có sự giúp đỡ của tên lính kia thì chắc giờ này Hồ thái y và Phạm Kỳ đã bị phát hiện ra mất rồi.
“Phu nhân, bà có thể đi được rồi.”
Tường phu nhân nhẹ nhàng bước lên chiếc xe ngựa, sự căng thẳng lúc trước thoáng chốc cũng đã từ từ biến mất. Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Tên lính kia ngoáy đầu nhìn theo và nghĩ trong đầu như một lời tạm biệt.
“Hồ thái y, ông hãy bảo trọng.”
Thì ra tên lính ấy là người mà ngày xưa được Phạm đại nhân cưu mang khi sắp chết đối, nay vì muốn trả ơn cho Phạm đại nhân nên đã cố tình lờ đi sự có mặt của Hồ thái y và Phạm Kỳ trên chiếc xe ngựa.
Và thế là cả hai an toàn rời khỏi kinh thành nhờ sự giúp đỡ của mẹ con Tường phu nhân và một chút may mắn. Và trong suốt cuộc hành trình đầy vất vả đó, Hồ thái y và Phạm Kỳ luôn được mẹ con Tường phu nhân chăm sóc và sự biết ơn đối với cô bé gái kia cũng được hình thành nên từ đó.
Tuy chỉ đồng hành cùng với nhau trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cô cậu bé đã có những kỉ niệm đẹp cùng với nhau. Và cuộc gặp mặt nào cũng có lúc tàn, vì hướng đi đã khác nhau nên đành phải tạm biệt nhau tại đây.
Hồ thái y và Phạm Kỳ cúi đầu thể hiện sự biết ơn của mình với mẹ con Tường phu nhân vì đã giang tay giúp đỡ mình. Cậu bé Phạm Kỳ còn tận tay tặng cho cô bé gái kia chiếc ngọc bội khắc tên mình “Kỳ” để mai sau lớn lên sẽ trả ơn.
Cô bé cũng đáp lễ bằng một cái trâm cài bằng gỗ, rồi bước lên xe ngựa rời đi. Xe ngựa vừa lăn bánh, cô bé ngoáy đầu lại, vẫy tay chào người bạn vừa gặp nhưng đã phải sớm rời xa nhau.
Trên cây trâm có bé ấy tặng Phạm Kỳ khắc chữ “Linh” - chính là tên của cô bé ấy - Tường Linh - người sau này sẽ làm thay đổi kế hoạch trả thù của Phạm Kỳ.
Cả hai tiếp tục tiến về phía Đông, nơi mà Phạm Kỳ sẽ lớn lên trong sự an toàn, bảo bọc của Hồ thái y.
“Cuối cùng cũng đã tới rồi. Đi qua ngọn núi kia thôi chính là nơi mà con sẽ sống sau này.”
Sau một hành trình dài, mệt mỏi vì đường xa nhưng vui sướng vì sắp được gặp lại người thân sau nhiều năm không gặp, điều đó khiến cho Hồ thái y thấy vui vẻ ở trong lòng. Nhưng khi vừa qua hết ngọn núi, một cảnh tượng hãi hùng, tan thương hiện lên trước mắt Hồ thái y.
Cả làng của ông đang bị quân triều đình sát hại từng người một theo lệnh của Tuyết Lan hoàng hậu vì ông dính dáng đến loạn đảng giết vua. Từng người từng người một ngã xuống trước mũi giáo của quân triều đình, già trẻ lớn bé, không một ai thoát khỏi cái chết.
Từ xa, Hồ thái y khóc nghẹn khi chứng kiến cảnh tượng người thân của mình bị sát hại mà không làm được gì. Lúc này nếu như ông xuất hiện thì chính ông và Phạm Kỳ đều không thoát khỏi cái kết tương tự những người ở bên dưới.
“Ai đó?”
Đột nhiên một tên lính trông thấy Hồ thái y và Phạm Kỳ từ xa nên hét lớn lên, và gần như tất cả sự chú ý đổ dồn về phía hai người.
“Chạy thôi, chúng ta phải chạy thôi.”
Hai người quay lưng bỏ chạy và đương nhiên đám lính triều đình cũng đuổi theo, cuộc thảm sát cũng vì vậy mà kết thúc, nhưng từ một ngôi làng đông đúc, nay chỉ còn chưa tới phân nửa. Xác thì chất ngổn ngang, nhà cửa thì bị đốt cháy hết. Đám lính kia rời đi, để lại sự tang thương cho cả một ngôi làng.
Và chuyện gì đến cũng phải đến, sau nhiều ngày trốn chạy, sức cùng lực kiệt, nay còn bị những hình ảnh tàn sát những người thân làm cho suy sụp nên Hồ thái y không còn sức mà chạy thêm được nữa. Ông để lại Phạm Kỳ bên trong một đám cỏ lau bên đường, bản thân mình thì đánh lạc hướng đám lính đó.
“Từ nay về sau, tên con là Hồ Kỳ - con trai của Hồ Trung ta. Đừng bao giờ nói ra tên thật của con là Pham Kỳ. Con hãy nhớ ba cái tên đã giết hại cả nhà con - Tuyết Lan hoàng hậu, Thượng thư Tường Giang và Thái giám Thái Tuệ. Con hãy ở yên đây nhé, đừng đi đâu cả.”
Nói tới đây, Hồ thái y giấu Phạm Kỳ dưới những hàng cỏ lau mọc cao gần nửa người, che mất thân hình của cậu bé ở bên trong. Còn ông thì đánh lạc hướng đám lính triều đình - sống chết từ đây không rõ.
Bản thân Phạm Kỳ - từ bây giờ sẽ là Hồ Kỳ, vẫn cứ núp trong đám cỏ lau đó, không đi đâu cả mặc cho cái đói, cái lạnh. Nhưng cuối cùng, sức khỏe của một đứa bé tuổi còn nhỏ cuối cùng cũng không thể chống trọi được. Cậu ngất đi giữa đám cỏ lau mọc um tùm.
Sau tất cả, số phận của Hồ thái y và Phạm Kỳ đều phó mặc cho ông trời. Họ giờ chỉ là những người ở thế yếu, không có sức chống trọi với sức mạnh của thứ gọi là quyền lực, từ một người đàn bà thâm độc.
Liệu rằng số phận của cả hai sẽ như thế nào? Biến cố nào đang chờ đợi cậu bé Phạm Kỳ trên con đường trả mối thù diệt tộc của mình? m mưu của Tuyết Lan hoàng hậu giờ đây đã quá rõ ràng, bà ta sẽ làm gì tiếp theo vì tham vọng quyền lực của mình? Một chặng đường dài, một cuộc chiến chông gai, đầy khó khăn đang ở trước mặt cậu bé vừa mất hết tất cả với cái tội danh phản nghịch, giết vua sẽ theo cậu suốt chặng đường sắp tới.