Thi thể vua Tiền được đưa về tới kinh thành, hàng ngàn người dân đã xếp hàng trước cổng thành từ sớm, mọi người đều quỳ gối, cỗ xe ngựa đi tới đâu, đám đông cúi người tới đó. Họ khóc thương cho một vị minh quân đã ra đi từ khi tuổi đời còn quá trẻ, một vị vua thương dân như con, đưa triều Tiền phục hồi sau khi giành độc lập.
Không khí tang thương bao trùm lên cả kinh thành, từ lớn đến bé, từ già đến trẻ đều chung một cảm xúc tiếc thương cho vị vua của họ.
“Tại sao nhà vua thân thể cường tráng thế kia lại băng hà một cách bất đắc kì tử như vậy?”
Đó là câu hỏi, nói đúng hơn là một bí ấn chưa có lời giải đáp và thậm chí các thái y trực tiếp chẩn trị cho nhà vua đêm hôm ấy cũng không thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của nhà vua.
“Sao? Các ngươi nói sao? Không biết vì sao bệ hạ băng hà?”
Tuyết Lan hoàng hậu triệu kiến các quan thái y và cả Thái tuệ thái giám vào cung để điều tra nguyên nhân cái chết của nhà vua. Nhưng sau khi nghe xong lời tường thuật từ các thái y thì kết luận về nguyên nhân cái chết của nhà vua vẫn còn là một bí ẩn nhưng chỉ biết rằng trước khi qua đời, cơ thể nhà vua nóng lên, sau đó xuất hiện cơn co giật rồi trắng bệch, sau đó nhà vua qua đời.
Lúc này quan Tổng quản Thái y - Hồ Trung - Hồ đại nhân - vị thái y dân gian, đi theo cả hai đời vua triều Tiền từ những ngày đầu lập quốc, nói:
“Những triệu chứng ấy của bệ hạ giống như một loại độc tên Trùng Đào, một loại trùng sống trên cây đào lâu năm ở vùng Lĩnh Giang. Loại độc này tuy không màu không mùi không vị nhưng lại là một loại kịch độc, sẽ vô phương cứu chữa, chết ngay tức khắc.”
“Lĩnh Giang? Bệ hạ băng hà cũng chính là tại Lĩnh Giang.” - Tên thái giám tên Tuệ bất chợp lên tiếng khiến mọi sự chú ý đổ dồn về hắn.
Hắn kể tường tận từ khi nhà vua đặt chân đến Lĩnh Giang cho đến khi băng hà, kể cả những ai đã gặp mặt nhà vua, nói gì, làm gì, tất cả đều rất chi tiết.
Và rồi chi tiết khiến mọi sự chú ý của mọi người đến với gia đình Phạm đại nhân chính là:
“Trong phủ Phạm đại nhân có một vườn đào lâu năm do chính ông ta chính tay vun trồng và chăm sóc. Và tối hôm đó chỉ có phu nhân của Phạm đại nhân là có mặt bên cạnh nhà vua lâu nhất.”
Lời tên thái giám ấy nói chẳng khác nào là một lời khẳng định phu nhân của Phạm đại nhân chính là hung thủ sát hại nhà vua bằng loại độc Trùng Đào bí ẩn kia. Và rất hợp ý của Tuyết Lan hoàng hậu.
“Thần cho rằng, phu nhân của Phạm đại nhân chính là kẻ chủ mưu gây ra cái chết của bệ hạ.”
Lời khẳng định đó đến từ người mà có thể chính bản thân Phạm đại nhân cũng không thể ngờ được. Tường Giang - người học trò đầu tiên của ông, cũng chính là người đã cùng Tuyết Lan hoàng hậu lập ra kế hoạch này để đưa ông đến cái chết.
Tường Giang, thân là Thượng thư Hình Bộ - năm xưa nếu nhưu không có được sự tín nhiệm của Phạm đại nhân thì chắc có thể giờ đây hắn ta cũng chỉ đang là một quan tri phủ nhỏ nhoi. Và cái chức Tể tưởng ấy chính là thứ mà hắn ta mang ra trao đổi để hợp tác cùng Tuyết Lan hoàng hậu đưa người thầy của mình vào bẫy.
Ngoài mặt, hắn ta ân cần, thầy thầy trò trò cùng với Phạm đại nhân, thường xuyên đến nhà thăm hỏi nhưng đằng sau lại không ngừng âm thầm bày mưu tính kế với người thầy của mình.
Lời nói ấy của Giang rất hợp ý của Tuyết Lan hoàng hậu nên bà ta rất nhanh chóng ra lệnh bắt giữ Phạm, và cũng rất nhanh chóng quy cho ông tội giết vua mà không cần chất vấn hay thẩm tra.
“Quân đâu, mau bắt giữ Phạm Tường về xét xử.”
Một lượng lớn quân lính được triệu tập đến phủ của Phạm tại kinh thành để bắt giữ toàn bộ gia quyến của ông. Khi quân ập tới, toàn bộ Phạm gia đã ngồi sẵn trong phòng, già trẻ lớn bé chưa tới chục người.
“Tại sao chỉ có bao nhiêu đây người? Tất cả mau lục soát cho ta, không chừa một ai?”
Quan phụ trách bắt giữ Phạm đại nhân lên tiếng nhưng nhanh chóng bị ông cắt ngang
“Tướng quân không cần tìm kiếm đâu, tất cả gia quyến đều ở đây hết rồi, không còn ai khác đâu.”
Thật ra trước đó nửa canh giờ, Hồ thái y đã lẳng lặng truyền tin cho Phạm, và với đầu óc nhạy bén của mình, ông nhanh chóng đã biết được âm mưu của Tuyết Lan hoàng hậu đối với bản thân ông và người nhà.
“Hồ huynh, đây là Phạm Kỳ, con trai duy nhất của Pham gia. Mong huynh hãy chăm sóc nó thay ta. Kiếp sau, có làm trâu làm ngựa cho huynh ta cũng sẽ chịu.”
“Phạm huynh, không có cách nào để xoay chuyển thế cục hay sao?”
Phạm đại nhân lắc đầu, ánh mắt xa xăm, dường như ông đã đoán trước được kết cục của gia tộc mình nên đã nhờ Hồ đại nhân đưa Phạm Kỳ rời khỏi kinh thành ngay lập tức.
“Không thể xoay chuyển được đâu Hồ huynh, hoàng hậu đã có ý muốn diệt trừ ta thì đây chính là thời cơ của bà ta, tội giết vua đã định sẵn trên đầu ta rồi.”
Lúc này, Hồ thái y mới đoán ra được âm mưu thật sự của hoàng hậu nhưng cũng chỉ biết cầm lòng mà đưa Phạm Kỳ rời đi. Nhưng khi vừa đưa Phạm Kỳ ra ngoài bằng cửa sau thì quân triều đình vừa xông vào tới phủ.
“Mau đuổi theo” - một toán quân nhỏ được cử bắt Hồ thái y và Phạm Kỳ.
Sau một hồi đọc tráp bắt giữ, cả nhà Phạm đại nhân được đưa đi. Nhưng điều ông không thể ngờ rằng, chưa đầu một canh giờ sau, vụ án của ông đã bị kết án với tội trạng giết vua.
Vụ án của Phạm đại nhân được truyền ra khắp kinh thành, ai nấy đều bàng hoàng, bán tin bán nghi trước tội trạng của một vị quan thanh liêm, chính trực như vậy.
Nhưng suy cho cùng, lưới đã giăng, cá đã vào bẫy thì không thể nào bỏ qua cơ hội để kéo lưới lên. Và “tru di tam tộc” chính là bản án, một dấu châm hết cho cuộc đời đầy biến động của một vị quan hết lòng vì dân vì nước.
Và đó cũng là lí do vì sao, khi những thanh đao sắc bén được đao phủ chém xuống đầu toàn bộ người nhà họ Phạm, khung cảnh tiếc thương bao trùm lấy kinh thành, khung cảnh ấy còn tang thương hơn cả lúc thi thể nhà vua được đưa về tới kinh thành.
Một con người, một cuộc đời đã trở thành nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực, trở thành vật hi sinh để phục vụ cho lợi ích quyền lực của một số người. Đáng giận thay khi những người đưa ông đến chỗ chết có những người từng đồng cam cộng khổ suốt những vừa qua, thậm chí là cả người học trò mà ông vẫn luôn tin tưởng.
Trước khi chết, Phạm đại nhân hét lên chữ “Đáng giận thay” như muốn nói lên nỗi oan ức mà mình đang phải gánh cùng với sự tức giận mà ông đang phải chịu đựng vì những đam mê quyền lực.
Và nụ cười của những con người kia lại xuất hiện khi đầu của Phạm đại nhân vừa rơi xuống đất. Họ cười vì đối thủ ngán chân lớn nhất đã không còn bất cứ khả năng nào để ngăn cản họ.
Họ cười vì mục đích của họ đều đã đạt được, địa vị, quyền lực, tiền tài, không còn ai có thể đánh bại được họ.
Cuối cùng họ cười vì sau tất cả, chiến thắng cuối cùng đã thuộc về họ.
“Bẩm hoàng hậu, con trai của Phạm đại nhân đã trốn thoát. Có người nói chính Hồ thái y đã đưa cậu ta ra khỏi thành.”
Chưa được bao lâu thì Tuyết Lan hoàng hậu cùng Tể tướng tương lai họ Tường bỗng nhăn nhó hẳn ra khi nghe lính báo tin.
“Các ngươi thật là vô dụng, có một đứa trẻ cũng không làm gì cho ra hồn. Mau truyền lệnh truy nã với tên họ Hồ và dư đảng phản tặc Phạm Kỳ.”
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Tuyết Lan hoàng hậu sẽ không để bất kì trở ngại nào với quyền lực của bà ta. Và với cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn ấy, cuộc đời của cậu sẽ đi về đâu?