Chương 4: Chương 4

“Này, cậu bé, tại sao cậu lại nằm ở đây? Người thân cậu đâu?”

Một lão cao niên xuất hiện trước mặt của Hồ Kỳ, cậu bé cố gắng mở mắt ra để nhìn người đứng trước mặt mình có phải Hồ thái y hay không nhưng vì quá đói và quá lạnh nên không có cách nào mở mắt nổi.

“Cứu….cứu cháu. Làm ơn…cứu cháu.”

Một giọng nói run rấy phát ra từ miệng của cậu bé. Và dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình nên đã ngất xỉu ngay sau khi nói hết câu.

Người đàn ông ấy là ai? Cuộc đời của Hồ Kỳ sẽ đi về đâu sau cuộc gặp gỡ này?

17 năm sau.

Triều Tiền 17 năm sau khá yên bình, vị vua mới của Triều Tiền là Tiền Tuệ Tông lên ngôi sau khi cùng với mẹ của mình là Tuyết Lan hoàng hậu - lúc này đã là hoàng thái hậu - phế truất Thái tử Long Trung - con trưởng của vua Tiền Thái Tông.

Những năm đầu lên ngôi, Tuyết Lan Hoàng thái hậu đã thâu tóm mọi quyền lực về tay của mình sau khi thi hành hàng loạt cuộc thanh trừng quy mô lớn nhằm vào các đại thần nắm trọng quyền trong tay.

Những cuộc thanh trừng ấy khiến cho lòng dân phẫn nộ, tiếng kêu oan vang khắp nơi trong suốt một thời gian dài. Mặc cho sau này, bà cùng với vị vua trẻ trị vị đất nước trải qua thời kì yên ổn, thái bình nhưng đó vẫn là một vết nhơ trong suốt cuộc đời quá nhiều tranh cãi của bà.

Còn hai đồng phạm của Tuyết Lan Hoàng thái hậu trong đại án năm xưa là Tường Giang và thái giám Thái Tuệ cũng đã đạt được như ý nguyện của mình. Tường Giang một bước lên mây, trở thành Tế Tướng của triều đình, nắm trong tay quyền lực lấn át cả vị vua trẻ tuổi kia. Còn Thái Tuệ trở thành thái giám tổng quản, kề cận hầu hạ nhà vua, tuy nhiên đằng sau đó làm một quyền lực ngầm, nhiễu loạn hậu cung.

Với hai tay sai đắc lực của mình, một nắm trọng quyền, một đứng đầu hậu cung, vị Hoàng thái hậu cao cao tại thượng kia dễ dàng điều khiển quan lại trong triều, cung tần, nô tài và thậm chí cả vị vua kia.

17 năm trôi qua, đất nước trải qua thời kì thái bình, tình hình đất nước đạt được sự ổn định cả đối nội lẫn đối ngoại. Nhưng đó chỉ là sự yên bình trước cơn bão mà thôi. Đâu đó trong nước vẫn diễn ra những cuộc khởi nghĩa của nông dân vì sự áp bức của quan lại địa phương. Tuy nhiên tất cả đều bị dập tắt một cách nhanh chóng.

Và ở một vùng phía Đông xa xôi, nơi được gọi là Thanh Giang, gia tộc họ Võ là một thế lực lớn đối với cả một vùng đất rộng lớn. Gia tộc họ Võ nhận được sự tôn trọng của người dân Thanh Giang vì những gì họ Võ đã làm cho họ trong suốt những năm qua.

Vì nằm ở hạ nguồn của sông Thanh Giang nên năm nào vùng này cũng đều gặp phải thiên tai lũ lụt, quan lại nơi đây thì liên tục vơ vét của cải của người dân. Khi họ Võ đến đây, những vấn đề đó của người dân Thanh Giang dần dần được giải quyết.

Đê điều được họ Võ tự bỏ tiền ra để đắp nên mỗi năm mỗi chắc chắn, quan lại thì bị họ Võ âm thầm giải quyết, dần dần họ Võ trở thành cái gai trong mắt của triều đình nhưng ngược lại là sự tôn trọng của người dân Thanh Giang và các vùng lân cận.

Triều đình nhiều lần điều quân đến trấn áp nhà họ Võ nhưng đều bất thành, quan lại được cử tới đều bị âm thầm giải quyết nếu là tham quan. 10 năm nay, kể từ khi họ Võ xuất hiện trên vùng đất này, chưa từng có một vị quan nào tại vị quá 3 tháng.

Nhưng vị quan lần này thì lại là hoàn toàn khác. Một vị quan trẻ tuổi được triều đình cử xuống vùng Thanh Giang này. Nhưng thái độ lạnh nhạt lại chính là thái độ mà người dân Thanh Giang dành cho vị quan này ngày đầu tiên đến nhậm chức.

Một khung cảnh hoang tàn của phủ Thanh Giang, nơi đây dường như đã không được dọn dẹp thường xuyên nên trở nên điêu tàn và lạnh lẽo. Vị quan kia đứng trước phủ, thở dài trước cảnh tưởng đó.

“Ngươi là ai?” - Từ bên trong phủ, một ông lão gầy nhom, ăn mặc luộm thuộm, bước ra.

“Lão đây là…?” - Vị quan trẻ kia nhẹ nhàng đáp.

“Lão đây trông coi phủ này. Nếu ngươi có chuyện gì thì đi tìm Võ lão gia ấy. Ở đây chẳng có quan lại nào nữa đâu.”

“Thưa lão, tại hạ là quan mới đến nhậm chức.”

Ông lão tròn xoe mắt kinh ngạc trước câu trả lời đó của chàng trai nhưng nhanh chóng chép chép miệng thì thầm.

“Tội nghiệp, tội nghiệp. Còn trẻ như thế này.”

Nói xong, ông lão quay lưng đi. Câu nói đó khiến chàng trai kia có chút khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng tiến vào bên trong phủ. Phía bên trong càng hoang tàn hơn cả bên ngoài, mùi ẩm mốc xông lên ở khắp mọi nơi, khắp mọi nơi gián chuột chạy khắp nơi. Đây chẳng khác nào nơi đã bỏ hoang gần cả chục nay rồi.

“Nơi này lâu rồi không còn ai lui tới hay sao vậy ông. Trông nó điêu tàn, chẳng giống phủ của một vùng gì cả.”

Ông lão không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi vào bên trong và biến mất. Chàng trai trẻ ấy chắc chắc rằng đã biết điều gì xảy ra với các vị quan trước đây nhưng không ngờ lại tồi tệ hơn những gì anh tưởng tượng.

Nhưng khi chưa hết bất ngờ thì từ phía ngoài cổng đã xôn xao tiếng chửi bới của người dân Thanh Giang khiến chàng trai đó bất ngờ.

“Mau ra đi. Ngươi mau ra đây.”

Tiếng chửi bới, hô hào càng ngày càng lớn hơn, người dân Thanh Giang mỗi lúc một đông hơn. Họ đứng đầy ngoài cửa, chật cứng hết cả con đường rộng lớn phía trước phủ.

“Mọi người….”

Mở cánh cửa phủ thì trước mắt chàng trai kia là đám đông dân chúng với đủ gậy gộc, cuốc xẻng, ánh mắt hăm dọa hướng về phía vị quan trẻ kia. Và chưa kịp dứt câu, một cơn mưa “vật thể lạ” hướng về phía cổng. Nào là trứng, rồi đến rau héo được ném về phía chàng trai tội nghiệp kia.

Mặc dù đã lường trước được sự hận thù của người dân Thanh Giang với các vị quan “phụ mẫu” tiền nhiệm nhưng cách đối xử của người dân với mình khiến vị quan mới này cảm thấy bất ngờ.

“Cút khỏi đây. Đám quan lại dơ bẩn kia.”

Khắp nơi xuất hiện tiếng chửi bới không dứt, ai nấy đều thể hiện sự căm phẫn với người chẳng làm gì với mình mặc cho sự giải thích của chàng trai trẻ kia.

“Dừng tay lại!!!”

Khi tình hình đang cao trào thì từ xa, một cô gái đang phi ngựa hướng về phía phủ, phía sau cô là một đoàn người hộ tống cô gái kia.

“Võ” - cờ hiệu của đám người kia hiện chữ Võ, chính là người của Võ gia.

Điều bất ngờ với vị quan kia đó chính là khi nghe tiếng hô từ cô gái trẻ kia, kèm với đó là cờ hiệu của nhà họ Võ thì người dân không chỉ dừng lại những hành động phỉ báng của mình mà còn chủ động nhường đường cho cô gái kia.

Bước xuống ngựa với là một cô gái trẻ đẹp, khoác lên mình bộ giáp trụ với phong thái uy phong.

“Chẳng hay cô nương đây là?” - vị quan trẻ tuổi kia kính cẩn, chấp tay, nhẹ nhàng cúi người.

“To gan. Tiểu thư Võ Tường mà người không biết hay sao.” - Người dân đứng cạnh lớn tiếng.

Thì ra cô gái ấy tên Võ Tường, ái nữ duy nhất của Võ lão gia, nức tiếng tại Thanh Giang. Quả đúng là con gái của Võ gia, khí chất hơn người, lấn át tất cả mỗi lần xuất hiện. Võ Tường là con gái duy nhất của Võ lão gia bên cạnh 2 người con trai khác nên được Võ gia hết mực cưng chiều.

Nhưng khác với vẻ bề ngoài, ấn tượng ban đầu của Võ Tường với vị quan kia không khác gì những tên quan khác. Tính cách “phản triều đình” giống hệt Võ lão gia khiến Tường có ác cảm với vị quan kia.

“Ngươi ngẩn đầu cho bản tiểu thư xem.”

Lần đầu tiên, một vị quan được triều đình bổ nhiệm lại phải cúi đầu trước thường dân, đủ để thấy sức ảnh hưởng của Võ gia ở khu vực Thanh Giang này.

Vả trông thấy khuôn mặt bị ném đầy trứng kia, Tường cười lớn khiến vị quan kia trông thật sự tội nghiệp.

“Có gì đáng phải cười hay không, thưa Võ tiểu thư. Một tiểu thư cao cao tại thượng như này mà lại như vậy trước chốn đông người như vậy có chăng không được hay cho lắm.”

Đang cười lớn, Tường nghe thấy những điều đó khiến cô gái ngưng cười và chuyển sang “nóng mắt”. Trước mặt cô là một tên quan trói gà không chặt nhưng lại dám nói những điều đó với cô.

“To gan. Ngươi chỉ là một tên quan nhỏ bé, lại dám nói những điều đó với ta. Hôm nay, ta không trị được ngươi, ta không phải mang họ Võ.”

Trên tay chiếc roi da, Tường quất thẳng về phía vị quan kia. Nhưng khác với vẻ bề ngoài có phần thư sinh và yếu đuối, cậu ta nhanh chóng né khỏi tầm quất của chiếc roi da. Không dừng lại ở đó, cậu trai trẻ đó trong chớp mắt đã khống chế được Tường.

“Người mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi tay ta.” - Võ Tường nhanh chóng bị vị quan kia khống chế, những ngón tay của cậu ta đang kề sát cổ của Tường.

“Chính tiểu thư là người ra tay trước. Đánh không lại ta lại giở trò hay sao.”

“Ngươi….. Ta mà thoát được sẽ cho ngươi biết tay.” - Tường càng giãy giụa, tay của vị quan kia lại càng dí sát vào cổ Tường.

“Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Mau đến bắt hắn ta ngay cho ta.”

Tường nhìn về phía đám lính đang giương đủ mọi loại binh khí về phía vị quan đang uy hiếp mình và hô lớn.

Nhưng khi đám lính vừa chuẩn bị xông lên thì…

“Dừng tay lại.”

Một người khác xuất hiện, lần này vẫn là cờ hiệu của Võ gia nhưng bên trên là một đàn ông trung niên, râu tóc bạc trắng, khí thế oai hùng. Đội quân phía sau ông ta còn nhiều hơn lúc Võ Tường mang đến lúc nãy

“Cậu mau thả con gái ta ra. Chúng ta có sự hiểu lầm ở đây.” - Người đàn ông kia nhảy xuống ngựa, tiến đến gần vị quan kia và nhẹ nhàng nói.

“Ông là ai? Tại sao ta phải nghe lời ông.”

“Ngươi tàn đời rồi. Đấy là cha ta và các huynh của ta. Lần này ngươi tiêu đời rồi.”

Người đàn ông đó chính là Võ lão gia - Võ Khải - người đứng đầu Võ gia và có tiếng nói lớn nhất cả một vùng Thanh Giang. Khi ông xuất hiện, ai nấy đều tỏ ra kính cẩn đối với ông, một số người còn hành lễ với ông.

“Võ Tường. Con im lặng ngay cho ta. Đừng có mà làm loạn.”

Võ Tường ngạc nhiên trước thái độ đó của cha mình, vì đây là lần đầu tiên cha mình vì người ngoài mà mắng mình. Nên cô tỏ ra khó chịu và còn ghét vị quan kia hơn.

“Chàng trai trẻ, ngươi thả con gái ta ra đi, có gì từ từ nói.”

Nghe tới đó, vị quan kia liền thả Võ Tường ra. Cô gái trẻ ấy đi về phía người cha của mình với thái độ bực dọc và không quên lườm chàng trai kia.

Võ lão gia cúi đầu trước vị quan trẻ kia và không quên xin lỗi vì sự nông nổi của con gái của mình. Điều đó càng khiến cho mọi người có mặt tại đó cảm thấy bất ngờ vì đây là lần đầu tiên, Võ lão gia làm điều đó.

Ông sai người và kiệu đưa vị quan kia về Võ gia để tắm rửa một cách tử tế trước sự kinh ngạc và thắc mắc của cả người Võ gia lẫn người dân Thanh Giang.

Và đến đây, thân thế của vị quan trẻ đó dần dần được hé lộ.

“Cậu họ gì?”

Ngay khi vừa tắm rửa sạch sẽ xong, vị quan kia được Võ lão gia tiếp đãi một cách cẩn thận và không quên hỏi han về thân phận thật của vị quan kia.

“Tại hạ họ Hồ. Tên một chữ Kỳ.”

Đến lúc này, thân phận của vị quan trẻ kia đã được tiết lộ, đó chính là cậu bé năm xưa xỉu trong bụi cỏ trong cuộc truy đuổi của quân triều đình.

“Vậy cậu là gì của Hồ thái y, Hồ Trung.”

Câu hỏi của Võ lão gia khiến cậu giật mình kinh ngạc. Nhưng Hồ Kỳ vẫn bình tĩnh đáp lời Võ lão gia.

“Hồ thái y là người cha thất lạc của tại hạ.”

“Ngươi nói dối. Hồ thái y không có con trai. Ngươi là ai, tại sao lại mạo danh con của ngài ấy. Ngươi là ai?”

Thái độ của Võ lão gia thay đổi một cách chóng mắt, so với sự nhẹ nhàng lúc nãy thì giờ đây là một con người khác hoàn toàn. Điều đó khiến Hồ Kỳ cảm thấy sợ hãi vì không thể cho người khác biết về thân phận thật của mình nhưng lại sớm đã bại lộ thân phận giả trước mặt Võ lão gia.

Nhưng khi chưa biết phải trả lời như thế nào thì một giọng nói phát ra từ căn phòng bên trong.

“Võ huynh, đừng có đùa với cậu ta nữa.”

Từ căn phòng bên trong, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, gương mặt gầy gộc, chống gậy từ từ bước ra. Sự xuất hiện ấy khiến Hồ Kỳ cảm thấy bất ngờ và xúc động bao trùm lấy cảm xúc ngay lúc này của cậu.

“Hồ… thái y.”

Giọng cậu run rẩy, lắp bắp nói không nên lời. Nhưng tại sao Hồ thái y lại xuất hiện ở vùng Thanh Giang và trong chính phủ của nhà họ Võ? Điều gì đã xảy ra với Hồ thái y sau khi cố gắng đánh lạc hướng quân triều đình?