Chương 17: Thẩm vấn Đan nương

Chu Kỳ mỉm cười nhìn hắn, trước đây đã biết tiểu Thôi đáng yêu, nhưng không biết lại đáng yêu đến thế...

Thôi Dập mím môi, dùng ánh mắt uy hiếp nàng "Cô nói hay không".

"Nam nhân mà, tìm tiểu nương tử, có biết hát khúc làm thơ chơi trò uống rượu hay không thì có gì quan trọng? Cái gì cũng không bằng trẻ trung--" Chu Kỳ lấy tay che miệng, khẽ ho một tiếng, "da thịt mới là quan trọng."

Thôi Dập nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẻ mặt không tán thành.

Tạ Dung thì nghiêm nghị quay đầu nhìn nàng một cái.

Chu Kỳ cũng nhìn hắn, không phải chứ... ta chỉ nói một câu thật lòng thôi mà? Ngài để đám tiểu lang quân hai mươi tuổi chọn, họ sẽ chọn tiểu nương tử vừa cập kê, để lão ông tám mươi tuổi chọn, họ vẫn chọn tiểu nương tử vừa cập kê. Về điểm này, lang quân vẫn rất chung tình.

Chẳng lẽ các người cảm thấy dung mạo trẻ trung xinh đẹp không quan trọng sao? Chu Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút hiểu ra. Thôi Dập, không cần nói, con nhà quý tộc, Tạ thiếu khanh, với cái đức hạnh câu nệ này, chắc cũng xuất thân cao quý, đều là từ nhỏ đã gặp qua không ít mỹ nhân. Gặp nhiều rồi, liền cảm thấy trẻ trung xinh đẹp không có gì đặc biệt, phải có thêm chút gì đó bên ngoài dung mạo mới tốt, không coi trọng kiểu chỉ thích trẻ trung xinh đẹp đơn thuần này. Giống như người ăn quen sơn hào hải vị, không hiểu tại sao có người nhìn thấy miếng thịt heo lại thèm nhỏ dãi.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ đột nhiên hơi muốn ăn thịt hấp bột gạo của Lưu gia ở Sùng Nhân phường. Gần đây quá nghèo, suốt ngày ăn đồ ăn của nhà bếp công, miệng nhạt nhẽo. Đám đầu bếp của nhà bếp công cũng tài thật, bất kể cá thịt rau củ gì, nấu ra đều một hương vị . . .

Vừa nói chuyện, đã đến Dương Liễu lâu.

Vào trong sân, Chu Kỳ nhìn quanh bốn phía, nơi này tuy không tao nhã như khu Nam và khu Trung, nhưng cũng sạch sẽ, còn mang theo chút thân thiết gần gũi của gia đình.

Một tiểu nương tử đứng dựa lan can ở tầng hai, đột nhiên khăn tay trong tay nàng ta rơi xuống, bay qua đầu Tạ Dung, vai Thôi Dập, bị Chu Kỳ chộp lấy.

Chu Kỳ ngẩng đầu cười với tiểu nương tử, tiểu nương tử chắc chưa từng bị nữ tử trêu ghẹo, há miệng, không nói gì, chỉ cười có chút không tự nhiên, rồi quay người bỏ đi.

Thôi Dập cười Chu Kỳ, "Uổng cho cô còn lăn lộn ở Trường An, que chống cửa sổ rơi xuống từ cửa sổ, khăn tay rơi xuống từ lan can, túi thơm rơi khi đi đường, loại thủ đoạn cũ rích tám trăm năm không đổi này mà cũng không nhận ra..."

Chu Kỳ: "... Sao huynh lại hiểu rõ như vậy?"

"Không chỉ ta hiểu, lão Tạ cũng hiểu, cho nên chúng ta đều không nhặt."

Chu Kỳ: "..." Nhìn Thôi Dập, lại nhìn gáy Tạ Dung.

Dương thị, quản sự của Dương Liễu lâu, ra đón. Dương thị khoảng bốn mươi tuổi, là má mì của các cô gái trong viện này. Dương thị thấy người quản lý giáo phường và lý chính, sắc mặt thay đổi, lại thấy Tạ Dung, Thôi Dập đằng sau, vẻ mặt càng thêm cẩn thận, nghe nói là quý nhân tìm Đan Nương hỏi chuyện, vội vàng nói: "Đan Nương đang ở trên lầu, ta sẽ đi gọi nàng ấy ngay."

Người đến lại chính là người vừa làm rơi khăn tay. Tiểu nương tử này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tuy không nói là xinh đẹp lắm, nhưng trắng trẻo sạch sẽ, nhìn rất ngoan ngoãn, giống như tiểu nương tử nhà bên, lại nghĩ đến Triệu nương tử Vệ thị có chút tao nhã đoan trang, ừm... Chu Kỳ cảm thấy mình lại hiểu ra chút gì đó.

Dương thị dẫn nàng ta đến hành lễ với mọi người.

Chu Kỳ đưa khăn tay cho nàng ta, cười tủm tỉm nói: "Xem ra có duyên với tiểu nương tử."

Đan nương đưa tay ra đón, lại bị Chu Kỳ nhanh tay nắm lấy, cười nói: "Tiểu nương tử ăn mặc mỏng manh quá."

Bị nàng nắm tay như vậy, tay Đan nương càng run hơn, không giấu được nữa.

Chu Kỳ mặt lạnh tanh, "Nói đi!"

Chu Kỳ không chỉ một lần lăn lộn trong sóng gió cuộc đời, khi nàng nghiêm mặt, ngay cả những tên côn đồ hung hãn cũng phải sợ, huống chi là một tiểu nương tử. Đan nương liền ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở.

Chu Kỳ vỗ bàn một cái, vừa định nói gì đó thì bị Tạ Dung giơ tay ngăn lại.

Chu Kỳ diễn xong vai của mình, liền lui xuống.

"Chỉ là hỏi cô vài câu, cứ nói những gì cô biết là được." Giọng Tạ Dung có chút an ủi, ôn hòa như một người huynh trưởng tốt tính.

Chu Kỳ xoa nhẹ da gà nổi lên trên cánh tay qua lớp áo. Trong truyền thuyết nói, chồn khi dụ gà con ra khỏi ổ sẽ huýt một loại sáo êm tai, du dương...

Đan nương bỏ tay che miệng, vừa khóc vừa hỏi: "Hắn, hắn thật sự chết rồi sao?"

Chu Kỳ và Thôi Dập nhìn nhau.

"Ai thật sự chết rồi?" Tạ Dung nhẹ giọng hỏi.

"Phương, Phương lang quân, Phương Tư Niên."

Chu Kỳ lại nhìn Thôi Dập, sao lại nhảy ra một Phương Tư Niên nữa? Cũng mất tích? Chu Kỳ nghĩ đến Trịnh phủ doãn, xem ra lão Trịnh thật sự khó qua cái tết này.

"Sao cô biết Phương lang quân gặp chuyện?" Tạ Dung tiếp tục hỏi.

"Hắn vốn nói mấy hôm nay sẽ đến chuộc thân cho ta, nhưng lại không đến. Ta nhờ người đến chỗ hắn thuê trọ tìm, mấy lần đều không thấy. Lại thêm mấy hôm trước, nghe nói trong phường có một nam thi không đầu... Ta liền nghi ngờ, nghi ngờ là hắn gặp chuyện. Hắn tính tình hơi khó gần, lại bị người ta ghen ghét học vấn, e là vì vậy mà bị người ta hãm hại."

"Chưa chắc là hắn. Cô cứ nói đi, Phương lang quân này là người thế nào, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, hôm đó nói với cô như thế nào? Cứ nói tỉ mỉ, ta sẽ giúp cô xác minh."