Miệng nó mở rộng để lộ hai cái nanh như hai vòi rồng, bắn mạnh chất độc tới gốc cây quỷ vật đang ẩn nấp.
Tiếng đổ ngã vang lên, gốc cây bị chất độc thẩm thấu lập tức đổ ngã.
Không những thế, một mắt của con quỷ vật cũng bị tia độc xuyên thủng.
Nó rống lên một tiếng đau đớn, còn nghe ra vẻ sợ hãi ẩn bên trong.
Thấy mình không thể nhai nuốt được đám sinh vật sống này, tứ chi của nó liền bật mạnh muốn bỏ chạy vào sâu trong rừng.
Thanh Trà lúc này đang ở trên cao quan sát toàn cảnh, thấy phía xa xa ma khí, quỷ khí đang cuồn cuộn kéo tới, trong lòng lập tức trầm xuống, vận dụng lực lượng thể lực hét lớn.
- Chỉ còn một phút, nhanh rời khỏi.
Nàng ta vừa nói dứt lời, ở trong trận chiến, một tia sáng vàng rực chiếu thẳng lên trời.
Lê Minh một kiếm chém rách lồng giam của con quỷ vật, tung người nhảy thẳng ra ngoài.
Trong sắc mặt tái nhợt lại hiện lên một vẻ quyết tâm, dùng sức hét lớn.
- Duy, Hỏa Lôi chặn đầu nó.
Vừa dứt câu, phía sau Lê Minh đã xuất hiện một luồng năng lượng nóng rực kèm theo tiếng nổ, vang lên bên tai cậu ta.
Lê Minh mở ra Bất Động Minh Vương chú, lực lượng chú văn vậy mà giống như ký sinh trùng, Hỏa Lôi Cầu vừa lướt qua đã bị nó bám chặt vào, chớp mắt liền đánh tới con quỷ vật đang bỏ chạy.
Hành động cùng lúc với Hỏa Lôi Cầu, Bạch Tuyết mở miệng hút một hơi thật sâu, lần nữa gom tất cả tà khí trong khu vực sau đó phun mạnh ra một luồng khí độc.
Hai luồng lực lượng cùng chung điểm đến, con quỷ vật dù có nhanh nhưng cũng đã bị thương nặng.
Không còn cách nào khác, tất cả những con mắt trên người quỷ vật còn chưa mở ra kia lập tức bị nó sử dụng.
Một lớp khiêng nhanh chóng hình thành phía sau lưng con nó, muốn chặn đi hai đợt công kích của nhóm người Lê Minh, nhưng khiên vừa lên đã bị kịch độc của Bạch Tuyết đi sau mà tới trước ăn mòn triệt để.
Không chút dừng lại, lực lượng chất độc tiếp tục bắn mạnh vào đầu của con quỷ vật.
Hỏa Lôi Cầu cùng chú văn của Bất Động Minh Vương cũng cùng lúc bạo nổ, đánh cho đầu lâu của con quỷ Sa Đọa chia năm xẻ bảy.
Bạch Tuyết như phát hiện thứ gì đó, liền quật mạnh đuôi, một viên Quỷ Ngọc bị cú quật đuôi kia từ trong đống máu thịt bay lên không trung, chưa kịp rơi xuống đất đã bị nó há miệng nuốt trọn.
Vừa ngậm lấy viên châu, cơ thể khổng lồ của Bạch Tuyết như một túi khí xì hơi, chỉ thoáng chốc đã trở lại là một con rắn nhỏ.
Thanh Trà sắc mặt lo lắng từ xa phóng tới, đưa tay nâng Bạch Tuyết lên, con rắn chỉ kịp cọ đầu vào tay cô chủ hai lần sau đó liền gục đầu bất tỉnh.
Nàng ta cũng không có thời gian kiểm tra, chỉ vội dùng kỹ năng chữa trị, đồng thời chia thành ba luồng hướng đến hai người, một thú đang bị thương.
Giọng nói đầy gấp gáp hối thúc.
- Đám ma quỷ đang kéo tới rất đông, nhanh chạy nếu không chúng ta chết chắc.
Lê Minh cùng Thiên Duy vừa uống xong một ngụm nước hồi thể lực, cũng không chút do dự vội vã phóng người lao ra khỏi rừng âm u.
Xung quanh bán kính vài cây số nơi vừa xảy ra trận chiến, khói lửa bốc lên mù mịt, cả một mảng rừng lớn theo đám người Lê Minh rời đi liền bốc cháy dữ dội.
Chỉ chưa đầy một phút sau đó, phía sau bọn họ đã vang lên tiếng hú, tiếng rống kinh tai.
Một đoàn ma hồn quỷ vật kéo nhau ra muốn đuổi theo đám “sinh vật sống” vừa gây rối kia.
Nhưng vừa ra ngoài đã bị ánh nắng mặt trời khắc chế, đám ma hồn thì lập tức trở lại trong rừng, còn đám quỷ vật cố đuổi theo một đoạn cũng bất lực mà quay về.
Nằm trên một con suối gần làng Thiên Tạo, cả ba người nhìn nhau cười lớn sau một trận chiến gian khổ.
Thiên Duy lắc đầu nói.
- Lần sau mày nhớ dùng chú phá ảo cảnh sớm chút, may mà phát hiện ra, nếu không tao với mày tự tay làm thịt đồng đội dâng lên cho kẻ thù rồi.
Lê Minh cũng cảm khái nói.
- Đúng là tao quá sơ ý, nói thẳng ra là quá ngu, cũng may có hệ thống đưa ra cái điều luật giảm bốn mươi phần trăm sát thương gây cho đồng đội, nếu không có khi lần này tao với mày chết thật.
Dứt lời, cả ba thở phào một hơi nhẹ nhõm, cùng nhau cất tiếng cười vang.
Nghỉ ngơi nửa ngày, bọn họ săn thêm ít thú rừng nhỏ sau đó mới trở về làng Thiên Tạo.
Lúc đến nơi thì trời cũng đã bắt đầu tối, Trương Thành Nhân một mình cô đơn nhìn lên ánh trời nhá nhem, đôi mắt đầy nỗi trông mong.
Thấy ba người từ xa trở về, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Vừa định chạy ra đầu làng để đón ba người kia, nhưng chợt nghĩ lại, hắn ta khựng người một chút, sau đó vội chạy ngược vào trong nhà.
Giữa làng Thiên Tạo, ánh lửa bập bùng sáng lên, hòa với tiếng nổ lốp bốp từ đống củi khô. Một cơn gió phất qua, đưa theo mùi thơm thịt nướng tỏa ra bốn phương tám hướng.
- Thành Nhân, cậu không tính ăn một chút thịt nướng sao?
Ngồi quây quần ba người bên ánh lửa, Thanh Trà hướng căn nhà đất Trương Thành Nhân đang ở, nhẹ giọng nói.
Không có tiếng đáp lại, cả ba cũng không có nói thêm lời nào.
Một lúc sau, tiếng mở cửa vang lên ken két, Trương Thành Nhân một bộ ngại ngùng gục mặt từ bên trong bước ra, đứng trước cửa nhìn sang đống lửa lớn nơi ba người Lê Minh đang ngồi.
Thiên Duy không có kiên nhẫn, liền nhăn mặt mở miệng nói lớn.
- Mẹ thằng oắt, nhanh cái chân lên, ngại chỉ có hại bao tử.
Tiếng cười đùa ăn uống vang lên, sau bữa ăn cả nhóm cùng ngồi lại trò chuyện với nhau về trận chiến vừa xảy ra, đây là một bài học, cũng là kinh nghiệm quý giá của toàn đội Xích Quỷ.
Một đêm trôi qua, ba người dốc sức tiêu hóa những kinh nghiệm chiến đấu quý giá của hôm nay.
Đến sáng sớm hôm sau, những vết thương trong trận chiến hôm trước của cả ba đã được chữa lành, chỉ có Bạch Tuyết sau khi nuốt lấy một viên Quỷ Châu vẫn còn ngủ say không biết khi nào mới tỉnh lại.
Không có nhiều thời gian để chờ đợi, vừa ăn xong bữa sáng, ba người Lê Minh lại lần nữa lên đường, mục tiêu chính là săn giết thêm hai con Quỷ Sa Đọa.
Mặt trời bắt đầu lên đỉnh núi, lần này đội Xích Quỷ tiếp cận rừng âm u từ một hướng khác, cách nơi giao chiến hôm qua khoảng hơn ba cây số dọc theo bìa rừng.
Nhìn từ trên cây cao xuống, ánh mắt ba người đều trầm ngâm suy nghĩ kế sách.
Một lúc lâu sau, Thiên Duy là người đầu tiên mở miệng phá vỡ sự im lặng.
- Tao có kế này.
Vừa nói, hắn vừa nhìn sang Thanh Trà cùng Lê Minh với vẻ thăm dò.
Thấy bọn họ đang nhìn sang mình với ánh mắt dò hỏi, hắn mới nhếch miệng cười gian manh nói.
- Tao muốn đốt rừng.
Nghe tới đây, ánh mắt hai người Lê Minh cũng sáng lên.
- Chính xác.
- Đúng, bây giờ chắc cũng chỉ có cách này là tốt nhất.
Cả hai bọn họ cùng lúc lên tiếng.
Trận chiến hôm qua khiến mảnh rừng xung quanh khu vực bọn họ chiến đấu cháy hết vài cây số, đám ma hồn quỷ vật trong đó đều phải sơ tán đi nơi khác.
Nếu bây giờ Thiên Duy lại lần nữa phóng hỏa đốt rừng, nói không chừng có thể lợi dụng lúc hỗn loạn mà phục kích kẻ địch.
Nói đoạn, Lê Minh như nghĩ đến điều gì đó, liền mở miệng nói.
- Nếu như phóng hỏa, vậy tao có nơi này rất phù hợp. Dù có thất bại cũng có thể tìm đường sống trong cõi chết.
Dứt lời, Lê Minh liền dẫn đầu rời khỏi cây cao, theo hướng dòng sông lớn mà chạy nhanh tới.
Hơn nửa giờ sau, mặt trời đã lên tới đỉnh điểm, nhóm người Xích Quỷ đội dừng lại trước một bờ vực không thấy đáy.
- Bên dưới này là sông lớn, tao từng nhờ nó mà nhặt được một mạng.
Lê Minh chỉ xuống dưới vực, hoài niệm kể lại.
Cả ba cũng không mất quá nhiều thời gian ở nơi này, chỉ sau năm phút, bọn họ đã ngồi ở đọt cây cao sát mép rừng âm u.
- Được rồi, bọn mày ở đây, tao đi sang cây kia phóng hỏa.
Thiên Duy nhếch miệng cười, chỉ sang một cây to cách đó không xa mà nói.
Dứt lời, cùng không đợi hai đồng bạn nói gì, hắn giống như một con khỉ, thoăn thoắt vài lần đã đu tới được ngọn cây bên kia.
*Lời Tác: Nhanh hết tuần quá, con đang ốm sốt, tranh thủ đăng chương sớm rồi trông con. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ. Đọc xong để lại cho mình một bình luận để mình biết bạn vẫn còn theo dõi truyện nhé.
Cầu đề cử - góp ý. Đặc biệt góp ý cho tác bạn có hài lòng với 4 chương compat vừa qua không? Dạo này tác cảm thấy bút lực của mình hơi xuống tay thì phải.*