Một quả cầu lửa rực sáng trên tay Thiên Duy, tiếp theo đó là hơn mười quả khác cùng lúc xuất hiện, xoay vòng quanh người hắn ta.
- Haha xem ông nội mày đốt chết cha đám bọn mày.
Thiên Duy phấn khởi la lớn một tiếng.
Chỉ sau chớp mắt, đống cầu lửa kia như sao băng rơi rụng, toàn bộ hướng về một góc rừng âm u mà rơi xuống.
Tiếng cây khô, củi cháy nổ vang, kèm theo tiếng ma quỷ cùng “hòa tấu”.
Qua chưa đầy một phút, từ trong đám rừng khói đã bốc lên nghi ngút, giống như tận thế xảy ra bao rợp toàn bộ mảnh rừng bên dưới lẫn bầu trời phía trên.
Thiên Duy ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý, tự nhỏ.
- Lúc tao vừa xuyên qua lại bị đám chúng mày hù dọa tao tè cả ra quần, bây giờ tao cho chúng mày thấy sự lợi hại của ông nội Trần Thiên Duy chúng mày.
Ở bên ngoài nhìn vào, Lê Minh trầm tư một chút rồi nói.
- Khói lửa quá lớn, chúng ta không thể cứ chờ thế này mãi được.
Dứt lời, cậu nháy mắt với Thanh Trà, lại ném thêm viên đá sang bên phía Thiên Duy để ra hiệu cho hắn ta.
Sau đó liền dẫn đầu nhảy xuống khỏi cây đại thụ, một mạch chạy thẳng đến vách vực.
Vừa đến nơi, trên tay Lê Minh đã nắm một bó dây thừng lớn, cậu chia cho hai người Thiên Duy cùng Thanh Trà mỗi người một đoạn dài, tiếp tục lấy một sợi dây dài khác, chủ động trói một đầu dây vào thân mình, rồi gấp đôi sợi dây lại, móc vào gốc cây, còn đầu dây kia thì giữ ở trên tay.
Xong việc, cậu mới nhìn sang hai đồng đội nói.
- Cứ theo anh mà làm, yên tâm có chết thì hai đứa cũng không bị mất xác.
Dứt lời, có kinh nghiệm lần trước, Lê Minh như một con khỉ đột, phóng người nhảy xuống một cành cây lớn mọc trên vách vực, sau đó thu sợi dây thừng lại, tiếp tục móc vào cành cây này, rồi lại nhảy sang một hốc đá khác, cứ như vậy mà di chuyển đi.
Ở phía bên trên, Thiên Duy cùng Thanh Trà nhìn nhau, thấy Lê Minh đu dây thuần thục như vậy họ Trần nhếch mép cười nói.
- Thằng này ngày trước sống trong gia đình gia giáo, không ngờ bây giờ đu mượt phếch.
Dứt lời, hắn nháy mắt với Thanh Trà một cái, sau đó cũng học theo Lê Minh một tay giữ dây thừng, chân thì nhảy từ cành này sang vách khác, chẳng mấy chốc đã bám đuổi nhau mà đi được một đoạn xa.
Dừng lại trên một cây tùng lớn, Lê Minh đợi hơn năm phút thì hai đồng bạn cũng đuổi kịp, cậu ngước nhìn lên phía trên, cảm nhận lực lượng quỷ khí cùng ma khí dao động một lúc rồi mới mở miệng nói.
- Hai người cứ ở đây, tao lên trên xem xét một chút xem có thể làm được gì khác không.
Dứt lời, cậu cột một đầu dây thừng còn lại vào cành cây, rồi mới bám theo vách đá, một đường leo thẳng lên trên.
Mất hơn mười phút, Lê Minh mới ló đầu ra khỏi vách vực nhìn lên khu rừng âm u đang bốc cháy dữ dội, nơi này gió lớn nên lửa bị hất hết sang phía bên đối diện, để Lê Minh có được một khoảng đất rộng dừng chân.
Cậu nhún người nhảy lên mặt đất bằng, cẩn thận nấp sau một gốc cây to đã bị cháy hết lớp vỏ bên ngoài, sau đó mới từ từ quan sát hết một lượt khung cảnh xung quanh.
Lửa đã bắt đầu rút khỏi khu vực này, cháy sâu vào bên trong rừng, đám hồn ma thì vẫn bình thường không có xây xước chút nào, nhưng bầy quỷ thì không may mắn như thế.
Cách Lê Minh không tới năm mét, một con quỷ Vô Tri bị lửa đốt cháy toàn thân, nằm trơ xương đang co giật liên hồi.
Đám ma hồn thì đang đi vơ vét tà khí bên trong đám quỷ vật xấu số để tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Chỉ thấy mấy con quỷ Vô Tri bị lửa cháy đang nằm la liệt trên mặt đất, đám hồn ma thừa cơ xâm nhập vào, thân xác bọn quỷ dữ liền giống như bong bóng xì hơi.
Da thịt bọn chúng thoáng chốc trở nên khô khốc, quỷ khí cũng chớp mắt biến mất, đã bị đám ma hồn cướp đi toàn bộ lực lượng.
- Đúng là thế giới tàn khốc, dù là tồn tại dưới hình hài nào thì cũng đều phải phấn đấu trở thành phiên bản mạnh mẽ nhất để có thể tồn tại!
Nhìn thấy những thứ này, Lê Minh không nhịn được mà cảm thán.
Dứt lời, trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng mới, không tiếp tục đi sâu vào bên trong nữa, cậu ta lần theo sợi dây thừng, trở lại cây Tùng bên dưới vách vực, muốn bàn bạc thêm với hai người Thiên Duy.
- Thế nào rồi? Chúng ta có cơ hội nào không?
Vừa thấy Lê Minh trèo xuống, Thiên Duy nóng lòng hỏi, Thanh Trà ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn đầy chờ mong.
- Cơ hội thì có đấy, chủ yếu mày có dám tạo cơ hội hay không…?
Nghe hắn hỏi, Lê Minh mới chậm rãi kể lại những thứ mình vừa nhìn thấy được ở trên kia cho hai đồng đội.
Sau đó cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Hai người có ý tưởng gì không?
Nghe cậu ta hỏi, Thanh Trà ậm ờ một chút rồi đáp lại.
- Liệu chúng ta có thể nhìn “trai cò đánh nhau” rồi làm “ngư ông đắc lợi” không?
Nghe nàng ta nói, Lê Minh mỉm cười hài lòng nói.
- Anh chính là có ý này, vì vậy mới không tiếp tục đi sâu.
Nói đoạn, cậu lại nhìn sang Thiên Duy rồi nói tiếp.
- Sâu bên trong rất có thể có “trai, cò”. Nhưng đồng dạng trong đó cũng là hang cọp, vả lại còn có lửa lớn đang cháy rất mạnh, chúng ta nếu cứ xông thẳng vào trong chỉ sợ chưa chết vì bị ma quỷ đánh giết, cũng đã chết ngạt vì khói lửa.
Thiên Duy thấy ánh mắt của Lê Minh, lại nghe lời cậu ta nói liền hiểu ý.
Hắn giơ bàn tay ra, vừa bấm đốt ngón tay, vừa ngẫm nghĩ một hồi giống như mấy ông thầy tướng số chuyên đi lừa đảo lấy tiền người khác, một lúc lâu mới vuốt “râu” trả lời.
- Với bản lĩnh từ thời ông cố nội truyền lại cho tao, thì hiện giờ tao chỉ có thể đưa ba người bọn mình hoạt động trong khoảng cách tối đa là một cây số, tao bấm tay ra được nếu xa hơn sợ là có biến.
Nghe hắn nói, Lê Minh tuy muốn đạp cho một cái, nhưng vẫn mừng rỡ cười nó.
- Được, nhiêu đó đủ rồi. Một cây thì một cây, đi xa quá tao cũng sợ chẳng may xảy ra chuyện lại chạy không kịp.
Dứt lời, ánh mắt cậu đảo nhìn sang hai người đồng đội.
Cả nhóm không ai nói gì thêm, thoáng chốc sau đó đã thấy ba bóng người một trước hai sau, xâm nhập vào đám khói lửa trong khu rừng âm u.
Trong một khoảng không gian nhỏ, dưới sự khống chế của Thiên Duy giúp ngăn cách toàn bộ hỏa nguyên tố xung quanh xâm nhập vào bên trong, ánh sáng xanh dịu nhẹ từ kỹ năng của Thanh Trà phủ xuống toàn đội đẩy nhanh tốc độ cả nhóm thêm một phần.
Dừng lại sau một hốc cây to đang bốc lửa, bên trong còn có xác của một con quỷ vô tri đã chết cháy, Lê Minh tiện tay nhặt viên Quỷ Ngọc từ trong hốc cây lên ném vào không gian cất giữ.
Cả đoạn đường nãy giờ bọn họ mới đi được khoảng hơn trăm mét, nhưng cả nhóm đã nhặt được gần trăm viên Quỷ Ngọc, cùng vài chục Linh Hồn Ma sơ cấp.
Đây chính là thứ có thể quy đổi thành tiền dùng cho hệ thống, phải nói là cực kỳ quý giá đối với bọn họ hiện nay.
Nhìn về phía trước cách đó gần trăm thước, Lê Minh cẩn thận ra hiệu cho hai người phía sau giữ im lặng.
Ở nơi kia, nằm giữa đám cháy dữ dội lại có hai nguồn ma khí cùng quỷ khí bạo động.
Đám ma quỷ cấp thấp phần bị lửa đẩy lùi, phần chính vì hai luồng lực lượng mạnh mẽ này mà bỏ chạy ra xa.
Thiên Duy nhỏ giọng thầm thì.
- Một con quỷ Sa Đọa có bốn chân, thân hình như sư tử, lại có tận năm cái đầu, đang sống còn với một con ma trung cấp. Sau này nếu trở về Trái Đất, tao sẽ làm một bộ phim tái hiện lại những thứ này.
Mặc kệ hắn đang nói gì, hai đồng đội bên cạnh vẫn đang im lặng quan sát chiến trường bên kia.
Không có nhiều chiêu thức màu mè, hai con tà vật cứ ngươi tới ta đi, hết nhào vào cắn xé nhau như hai con thú, lại tách ra dùng tà khí hướng đối phương công kích không ngừng.
Một đầu của con quỷ bị ma khí ăn mòn đến lộ xương, còn ở đối diện, con ma vật kia cũng liên tục kêu thảm, hiển nhiên con quỷ vật kia cũng khiến nó ăn không ít đau đớn.
Ba người Xích Quỷ đội quan sát một hồi lâu, Lê Minh mới quay lại nói.
- Quỷ Sư Ngũ Mệnh, loại này tuy là quỷ, lại mang trong người sức mạnh ngũ hành. Lần này hơi khó rồi.
Nói đoạn, Lê Minh thở ra một hơi sau đó nói tiếp.
- Thanh Trà em đi sau cùng, dùng kỹ năng hỗ trợ anh và Duy. Còn Duy tao chủ công, cố gắng đánh giết ma hồn trung cấp đó trước, mày phía sau hỗ trợ tao ngăn cản con quỷ kia, tránh để bọn nó hội đồng.
Dứt lời, ba người Lê Minh cũng không vội xuất thủ, bọn họ lần theo những gốc cây lớn, di chuyển chậm chạp đến vị trí trung tâm trận chiến.
Đi một đoạn, Thiên Duy không nhịn được nhìn Lê Minh nhỏ giọng lên tiếng.
- Ê thằng khứa, không ấy… mày dùng biến thứ nhất của Văn Thù chú luôn đi, tao sợ xui rủi lại dính ảo cảnh như lần trước thì oan ức lắm…
Nghe hắn nói, Thanh Trà đang hơi căng thẳng mặt cũng giãn ra cười khẽ, còn Lê Minh lắc đầu phản bác.
- Không phải mày kêu thầy bói ở Quận 2 nói mày sống dai lắm à?
Cả ba vừa đi vừa kiếm chuyện để nói khiến sự hồi hộp trong lòng bọn họ giảm bớt phần nào.
Đến khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng hơn trăm mét, bọn họ mới dừng lại, ánh mắt vẫn không rời cuộc chiến nửa giây.
Cầu đề cử, cầu bình luận chê bai