Chương 90: Thiên tài (1)

Biết sao được.

Ninh Diêu là một người từ nhỏ đã đứng ở nơi kiếm đạo cực cao, xuất thân, căn cốt, thiên phú, ánh mắt, đều là như thế.

Cho nên cô gái căn bản không thể nào hiểu được, ở chân núi cách nàng xa vạn dặm, những người đó sẽ từng bước một lên núi như thế nào, lại càng không hiểu được những người đó vì sao phải đi thất tha thất thểu như thế.

Cuối cùng cô gái thật sự không biết làm sao, sợ mình một khi không nhịn được, sẽ rút đao chém người, vì thế nàng linh cơ chợt động, vỗ vỗ bả vai thiếu niên giầy rơm, miễn cưỡng an ủi: "Trần Bình An, đọc sách trăm lần nghĩa tự thấy, tập võ cũng là đạo lý giống như vậy, luyện quyền mấy vạn lần, không ra được hương vị, vậy mấy chục vạn, một trăm vạn! Ngươi đi nhặt đá của ngươi đi, người chậm cần bắt đầu sớm, đừng chán ngán thất vọng, từ từ sẽ được thôi, đứng ở trong dòng suối mà luyện tập tẩu thung đi."

Trần Bình An nghĩ lại, thật sự thấy có lý.

Trước kia từng nghe Tống Tập Tân nói một câu, ý tứ cũng từa tựa như "đọc sách trăm lần" của Ninh cô nương, câu đó là đọc rách vạn quyển sách, hạ bút như có thần.

Nhưng thiếu niên cảm thấy càng có lý hơn là điều Ninh cô nương nói mấy vạn mấy chục vạn không đủ, vậy luyện một trăm vạn lần.

Trần Bình An cười chạy ra ngõ Nê Bình, dọc theo đường đi mặc niệm ba nhỏ ba lớn, dựa theo trí nhớ mà bắt chước tư thế đi của Ninh Diêu.

Thiếu niên giầy rơm nhủ thầm "chân tướng" trong lòng, là sau khi luyện tập một trăm vạn lần, có lẽ có thể cố gắng luyện quyền tiểu thành.

Cho nên bộ luyện quyền khởi bước《 Hám Sơn phổ 》này phải tập một trăm vạn lần, sau đó Trần Bình An hắn mới có tư cách lại nói đến cái khác.

Ninh Diêu một mình ngồi ở cửa, lẩm bẩm: "Vì sao cảm giác mình giống như đào một cái hố bằng trời? Tên kia có thể bò ra được hay không đây?"

Càng ngày càng có nhiều gương mặt từ bên ngoài đến trấn nhỏ, theo đó việc làm ăn của khách sạn tửu lâu cũng phát triển không ngừng.

Cùng lúc đó, bên phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, rất nhiều con em trẻ tuổi đồng lứa trong đại hộ nhà cao cửa rộng bắt đầu lặng yên rời khỏi trấn nhỏ, đa phần là thiếu niên tuấn ngạn thông minh từ bé, cũng có con vợ lẽ vô danh, hoặc là con cái người trong nhà trung thành và tận tâm, thế gia tử Triệu Diêu cũng ở trong số này. Về phần hài đồng Cố Sán ngõ Nê Bình, được Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu nhìn trúng, xem như một ngoại lệ.

Trần Bình An đi nhà Lưu Tiện Dương lấy cái sọt và giỏ cá, rời khỏi trấn nhỏ đi về hướng dòng suối nhỏ, những lúc có nhiều người, Trần Bình An đương nhiên sẽ không luyện tập tẩu thung Hám sơn phổ, ra khỏi trấn nhỏ rồi, bốn bề vắng lặng, Trần Bình An mới bắt đầu thầm niệm khẩu quyết, nhớ lại bộ pháp, dáng người và khí thế lúc Ninh cô nương tẩu thung, từng chi tiết cũng không muốn bỏ qua, từng lần một đi ra sáu bước.

Trần Bình An lúc ấy ở trong phòng ngõ Nê Bình, thời điểm lần đầu tiên bắt chước Ninh Diêu, buồn cười vụng về như vậy, so với người thường còn không bằng. Thực ra nhận thức của thiếu niên và thiếu nữ đã xảy ra một sự hiểu lầm giống như ma xui quỷ khiến. Trần Bình An vẫn biết mình có một tật xấu, bắt đầu từ khi làm công tại lò nung gốm đã phát hiện tật mắt của mình, khiến cho tay chân chậm, chuẩn xác mà nói là bởi vì ánh mắt thiếu niên, nhãn lực quá mức xuất sắc, làm cho tay chân căn bản theo không kịp, điều này có nghĩa là nếu đổi thành người khác bắt chước Ninh Diêu tẩu thung, khả năng lần đầu tiên đã có ba bốn phần tương tự, thô ráp sứt sẹo, nhưng tốt xấu không đến mức giống như Trần Bình An chỉ có một hai phần tương tự, cái này hoàn toàn là vì Trần Bình An nhìn quá rõ ràng, đối với mỗi một chi tiết quá mức hà khắc, mới tốt quá hoá cùi, làm tay chân theo không kịp, nên có vẻ hết sức buồn cười, Hơn nữa trong chín phần không giống lại ẩn giấu một phần giống hệt rất hiếm thấy.

Ninh Diêu cũng không biết điều này, muốn bắt chước dáng tẩu thung của hạt giống kiếm tiên như nàng, cho dù là chín phần giống, cũng không bằng một phần giống hệt.

Đương nhiên nói đi cũng nói lại, đừng nói chỉ có một phần giống hệt cái thần của Ninh Diêu nàng, cho dù có bảy tám phần, Ninh Diêu cũng sẽ không cảm thấy kinh tài tuyệt diễm gì.

Thứ mà tầm mắt Ninh Diêu hướng tới, chỉ có con đường võ đạo xa xôi ít dấu chân người, cùng với đỉnh cao của kiếm đạo mà người có thể sánh vai chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Trần Bình An ngồi ở bậc thang dưới tấm biển cầu hành lang mà nghỉ ngơi, thiếu niên tính sơ qua một chút, một ngày mười hai canh giờ, cho dù mỗi ngày kiên trì năm đến sáu canh giờ, lặp đi lặp lại luyện tập tẩu thung, cố gắng đến mấy cũng chỉ chừng ba trăm lần, một năm mười vạn, mười năm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một trăm vạn lần. Thiếu niên giầy rơm quay đầu nhìn về phía suối nước trong suốt thấy đáy, lẩm bẩm nói: "Để cho ta kiên trì mười năm, chắc là có thể chứ ha?"

Tuy trong mấy ngày này Trần Bình An chưa từng có cảm xúc gì khác thường, nhưng mà Lục đạo trưởng trước khi đi từng tiết lộ thiên cơ, nhất nhất nói toạc ra thủ đoạn âm độc của Thái Kim Giản Vân Hà Sơn, vẫn làm cho vị thiếu niên này cảm thấy nặng nề. Có một việc, Trần Bình An cũng chưa từng nhắc đến với Lục đạo trưởng và Ninh cô nương, đó là ở sau khi Thái Kim Giản chọc vào ấn đường và vỗ vào ngực hắn, thiếu niên lúc ấy ở trong ngõ Nê Bình, cũng đã loáng thoáng cảm nhận được thân thể có điểm không thích hợp, cho nên hắn mới dừng lại ở cửa viện nhà mình một thời gian dài như vậy, chính là vì để cho bản thân hạ quyết tâm, cho dù bình đã vỡ còn vỡ thêm, cũng phải liều mạng cùng Thái Kim Giản.

Dù sao Trần Bình An khi đó, dựa theo cách nói đạo nhân trẻ tuổi Lục Trầm, chính là tử khí trầm trầm, hoàn toàn không giống một thiếu niên tinh thần phấn chấn bừng bừng vốn nên có, đối với việc sinh tử, Trần Bình An lúc ấy coi nhẹ hơn rất nhiều nhìn so với tuyệt đại đa số người khác.

Thái Kim Giản lấy thủ đoạn võ đạo "chỉ điểm", cưỡng ép khai khiếu cho thiếu niên giầy rơm, khiến cho thân thể Trần Bình An, tựa như một ngôi nhà không có cửa viện cửa phòng, quả thật có thể đi tới, hấp thu càng nhiều vật, nhưng mà mỗi khi gặp thời tiết gió tuyết mưa, tòa nhà sẽ gặp suy sụp rất nhanh và nặng nề. Cho nên Lục Trầm mới có thể khẳng định, nếu như không có ngoại lệ, không có đại bệnh đại tai, Trần Bình An cũng chỉ có thể sống đến ba bốn mươi tuổi.

Sau khi cô vỗ vào ngực Trần Bình An, làm hỏng căn bản tu hành của hắn, tim là trọng trấn yếu ải của người tu hành, sau khi cửa thành sụp đổ, Thái Kim Giản gần như đã chặn đứng hoạt động bình thường của quan ải này. Điều này không đơn giản là đoạn tuyệt tu hành đại đạo của Trần Bình An, cũng càng thêm gia tốc tốc độ suy yếu của thân thể Trần Bình An.

Hai đòn trước sau này của Thái Kim Giản, chỗ đáng sợ thật sự là sau khi cánh cửa mở rộng, Trần Bình An đã không thể tu hành phương pháp trường sinh, nghĩa là không thể dùng pháp thuật thần thông để tu bổ cửa nẻo, không thể củng cố bản nguyên.