Một mặt khác, cho dù thiếu niên may mắn đăng đường nhập thất trên võ đạo, thực sự có thể dựa vào rèn luyện khí lực để cường thân kiện thể, nhưng đối với Trần Bình An mà nói thì cơ hội luôn đi kèm với mạo hiểm lớn, một khi vô ý, sẽ dấn thân vào vòng lẩn quẩn "luyện ngoại gia quyền dễ dàng chiêu tà tinh thần không vững", sẽ không chỉ kéo dài tuổi thọ không thành, ngược lại rơi vào kết cục đáng thương chết yểu.
Việc cấp bách mà Trần Bình An cần là một môn võ học có thể kéo dài dòng nước, tẩm bổ nguyên khí, một võ học này có phải chiêu thức sắc bén, bá đạo tuyệt luân hay không, có phải làm cho người ta cảnh giới võ đạo tiến triển cực nhanh hay không, trái lại không hề quan trọng.
Trần Bình An đặt toàn bộ hy vọng vào bộ《Hám Sơn phổ》mà Ninh Diêu thấy chướng mắt kia, ví dụ được như nàng nói, sau khi tẩu thung còn có trạm thung "Kiếm lô", cùng thụy thung "Thiên thu".
Nhưng mà Trần Bình An không dám luyện tập lung tung, lúc ấy chỉ liếc vài lần, rồi kìm nén lại không lật xem nữa, hắn cảm thấy cần vẫn nên để cho Ninh cô nương giám định trước, xác nhận không có sai lầm gì rồi mới bắt đầu tu luyện.
Chỉ cần đi trên con đường chính xác, ngộ tính ngươi có kém đến mấy, chỉ cần chăm chỉ cứng cỏi, mỗi ngày chung quy đều sẽ có tiến bộ. Nếu như đi theo phương hướng sai lầm, ngươi càng thông minh càng cố gắng, chỉ có làm càng nhiều sai càng nhiều.
Những lời này là do Lưu Tiện Dương nói, đương nhiên hắn đặt trọng điểm ở một câu cuối cùng, "Trần Bình An ngươi là loại thứ nhất, tên quỷ thông minh Tống mọt sách kia là loại thứ hai, chỉ có Lưu Tiện Dương ta, là loại thiên tài chân chính vừa thông minh lại vừa đi đúng đường."
Lúc đó Lưu Tiện Dương tự thổi tự khoe, không cẩn thận bị Diêu lão nhân đi ngang qua nghe được, lão nhân vẫn coi trọng đối với Lưu Tiện Dương, xem hắn là đệ tử đắc ý, không biết thiếu niên nói câu nào đâm trúng chỗ thương tâm của lão nhân, Diêu lão nhân phá lệ giận tím mặt, đuổi theo Lưu Tiện Dương đánh cho một trận tơi bời. Dù sao sau lần đó, Lưu Tiện Dương không còn nói hai chữ "Thiên tài" nữa.
Trần Bình An nặng nề thở ra một hơi, đứng lên, đi lên bậc thang cao cao, sau khi tiến vào hành lang của cầu hành lang, mới phát hiện xa xa có một đám người đang tụ tập, bốn năm người, hoặc đứng hoặc ngồi, giống như đang hộ vệ một cô gái ở trong đó, Trần Bình An chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô gái, chỉ thấy nàng ngồi ở trên lan can cầu hành lang, hai chân tự nhiên thả xuống mặt nước suối nước, nhắm mắt dưỡng thần, hai tay của nàng năm ngón tay tư thế cổ quái, ngón tay quấn quanh hoặc gấp khúc.
Khiến cho Trần Bình An có cảm giác rõ ràng là nàng đang nhắm mắt, lại như là đang nhìn chăm chú thứ gì vậy.
Trần Bình An do dự một chút, không hề tiếp tục đi tới, xoay người đi xuống bậc thang, tính lội nước qua suối, lại đi tìm Lưu Tiện Dương, hôm nay hắn đeo trên lưng hai cái sọt, một lớn một nhỏ, muốn mang cái nhỏ hơn trả lại cho Nguyễn sư phụ ở tiệm rèn, dù sao đó cũng là đồ Lưu Tiện Dương mượn của người ta.
Xa xa nơi cầu hành lang, đám người nọ sau khi nhìn thấy thiếu niên giầy rơm một thân nghèo khổ thức thời xoay người thì nhìn nhau cười, cũng không nói gì, sợ đánh vỡ tâm cảnh "thủy quan" huyền diệu của cô gái "đồng niên" kia.
(Thủy quan: một phương pháp nhập định của Phật giáo, khi ngồi thiền sẽ quan sát những nơi có nước chung quanh để tâm trí trở nên thanh tịnh.)
Phương pháp này xuất xứ từ Phật gia, điểm này không thể nghi ngờ. Chỉ là sau đó được rất nhiều tông môn tu hành tiếp thu, tuyển chọn, dung hợp và tinh luyện, cuối cùng trên một con đường đã phân ra rất nhiều đường nhỏ.
Chẳng qua Đông Bảo Bình Châu vẫn được coi là nơi mạt pháp của Phật gia, sau mấy lần hạo kiếp diệt Phật lan đến nửa châu lãnh thổ, gần ngàn năm tới nay Phật pháp dần suy, thanh thế xa không bằng hai nhà Nho Đạo trong tam giáo.
"Chỉ nghe Chân Quân và Thiên Sư, không biết Hộ Pháp và Đại Đức", đó là tình trạng chân thật của Đông Bảo Bình Châu hôm nay.
Nhưng tiên gia tông môn nhận ân huệ từ Phật pháp, quả thật vô số kể.
Trần Bình An xắn ống quần lên lội nước đi qua, đến bờ bên kia, đột nhiên nghe được cầu hành lang bên kia truyền đến tiếng kinh hô và tiếng giận mắng, trong lòng suy nghĩ, nhưng không có đi xen vào.
Đến tiệm thợ rèn Nguyễn sư phụ, vẫn là quang cảnh khí thế ngất trời, Trần Bình An không tùy tiện đi loạn, đứng ở bên cạnh một giếng nước, tìm người giúp thông báo với Lưu Tiện Dương một tiếng.
Còn tưởng rằng phải đợi thật lâu, không nghĩ Lưu Tiện Dương rất nhanh thôi đã chạy đến, lôi kéo hắn đi đến bên suối, hạ thấp tiếng nói: "Chờ ngươi đã nửa ngày, sao giờ mới đến!"
Trần Bình An buồn bực nói: "Nguyễn sư phụ thúc giục ngươi lấy lại cái sọt sao?"
Thiếu niên cao lớn trợn trắng mắt nói: "Một cái sọt rách nát đáng là gì, là do ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Ngươi kiếm xong đá thì trở lại nhà của ta, chờ phu nhân kia đi tìm ngươi, chính là người đàn bà có đứa con trai mặc một quần áo đỏ thẫm mà lần trước chúng ta ở cửa ngõ Nê Bình đã gặp hai mẹ con họ đó, sau khi bà ta tìm tới cửa, ngươi cũng không cần nói gì, chỉ cần giao cho bà ta cái rương lớn kia, bà ta sẽ cho ngươi một gói lớn tiền, ngươi nhớ rõ phải mặt kiểm kê tại chỗ, hai mươi lăm đồng tiền, không được thiếu một đồng!"
Trần Bình An khiếp sợ nói: "Lưu Tiện Dương, ngươi điên rồi sao?! Vì sao lại bán gia sản cho người ngoài?!"
Lưu Tiện Dương ra sức ôm cổ thiếu niên giầy rơm, trừng mắt giáo huấn: "Ngươi biết cái rắm, tiền đồ tốt đang ở trước mặt lão tử, vì sao không công bỏ qua?"
Trần Bình An vẻ mặt hoài nghi, không tin đây là bản tâm bổn ý của Lưu Tiện Dương.
Lưu Tiện Dương thở dài, nói nhỏ: "Vị phu nhân kia muốn mua bảo giáp tổ truyền nhà của ta, mặt khác đôi chủ tớ kia thì lại là muốn một bộ kiếm kinh, gia gia của ta trước khi lâm chung đã dặn dò ta, đến thời điểm thật sự không còn biện pháp nào khác thì có thể bán bảo giáp, đương nhiên không được bán đại bán bừa, nhưng mà bộ kiếm kinh kia, cho dù có chết cũng không được thừa nhận nó nằm trong nhà họ Lưu chúng ta. Ta đã nhận lời bán bảo giáp cho vị phu nhân kia, trừ cái giá thỏa đáng ra, còn muốn bà ta đáp ứng một điều kiện, sau khi bà ta có được bảo giáp, sẽ thuyết phục lão nhân khôi ngô kia, sắp tới đừng tìm ta gây phiền toái nữa, đây chính là cách kéo dài thời gian, đợi cho ta làm đồ đệ Nguyễn sư phụ rồi việc này sẽ không là gì nữa."
Trần Bình An gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vì sao ngươi không kéo dài thời gian với vị phu nhân kia? Không lẽ bà ta còn có thể đến tiệm thợ rèn tìm ngươi gây phiền toái? Hơn nữa, bà ta cũng không thể phá cửa mà vào, cướp đi bảo giáp nhà ngươi."
Lưu Tiện Dương buông tay ra, ngồi xổm bên dòng suối, tiện tay tìm một viên đá quẳng vào suối nước, bĩu môi nói: "Dù sao bảo giáp cũng không phải không thể bán, hiện tại đã có cái giá ổn thỏa, không phải càng tốt sao, còn có thể làm cho chuyện trở nên ổn thỏa, nói không chừng cũng không cần Ninh cô nương mạo hiểm ra tay, cho nên ta cảm thấy không tệ."
Trần Bình An cũng ngồi xổm xuống, vô cùng lo lắng khuyên: "Sao ngươi biết cái giá hiện tại bà ta đưa ra là thực sự thỏa đáng? Về sau nếu hối hận, thì sao?"
Thiếu niên cao lớn quay đầu nhếch miệng cười nói: "Hối hận? Ngươi cứ ngẫm lại, hai ta quen biết nhiều năm như vậy, Lưu Tiện Dương ta có khi nào hối hận về chuyện gì chưa?"